Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi

Chương 8

Editor: Thùy Linh

Thứ sáu vừa mới tan học, Vân Tri liền nhận được tin nhắn thúc giục của Hàn Lệ. Cô vội vàng dọn đồ ở ký túc xá, mang cặp sách nặng trịch tìm vị trí xe hơi của Hàn gia.

Vân Tri nhìn quanh một vòng mới thấy xe hơi quen thuộc bên phải đường phố.

Bên trong xe.

Chân dài của Hàn Lệ nhếch lên, lười nhác dựa vào, đôi tay cậu chơi điện thoại, chẳng hề quan tâm đến Vân Tri.

Xe di chuyển, Vân Tri để cặp ở bên phải, dò đầu qua nhìn điện thoại Hàn Lệ.

—– Hoa hòe lòe loẹt, cô nhìn không hiểu.

“Hàn Lệ, cậu đang chơi cái gì vậy?”

Hàn Lệ chả thèm ngẩng đầu, lười biếng đáp lại: “Chơi game.”

“Game gì á?”

“Nói cô cũng không hiểu.” Ngón tay cậu bấm nhanh, lại lên 5 viên đạn, nghe thấy tiếng cửa kính vỡ, là quân địch đang trộm đồ.

“Phế vật như vậy thì về nhà chơi Anipop đi.” Hàn Lệ mắng xong đổi giao diện qua WeChat, tiếp tục cùng đám bạn tán dóc.

Vân Tri đang chuẩn bị chơi Anipop: “…”

Im lặng thoát trò chơi vừa mới bật lên.

Hàn gia nằm ở khu Phú Thành Biệt Uyển, từ nhỏ đã biết tên khu này, không phải là nơi mà người thường có thể đến.

Thực tế thì Hàn gia có nhiều tiền, có thể nói là hào môn, gia đình kinh doanh xuất khẩu, các nhãn hiệu kinh doanh toàn là tiếng tăm lừng lẫy.

Trừ Vân Tri thì ông Hàn có 3 đứa con trai, một đứa con gái, ba của Hàn Lệ là đứa con thứ hai trong nhà.

Con trai lớn sinh sống ở nước ngoài, không còn liên lạc với người nhà. Con gái thì sau khi lấy chồng cũng ít khi về Hàn gia.

Thảm nhất vẫn là đứa con trai thứ ba, vốn là thanh niên tuấn tài lại bị tai nạn xe cộ, sau khi hai vợ chồng qua đời thì để lại đứa con gái là Hàn Chúc Chúc cho ba mẹ già chăm sóc.

Ba Hàn Lệ là một người con hiếu thảo, nào nhẫn tâm để ba mẹ già nuôi cháu nhỏ, đặc biệt là ông Hàn, người không đáng tin cậy, vì thế liền đưa bà Hàn và cháu gái về nhà. Bây giờ còn thêm Vân Tri, toàn bộ Hàn gia “náo loạn” cực kỳ.

Vân Tri ít nhiều gì cũng đã nghe qua thân thế của mình, cô tự mắt thấy được, từ lần đầu vào Hàn gia liền cảm giác được bà Hàn không thích cô, cũng vì vậy mà anh hai mới cho cô ở ký túc xá.

Sau một giờ, xe vào khu Phú Thành Biệt Uyển.

Đến nơi, Hàn Lệ cởi dây an toàn, nghiêng người xách hành lý xuống xe. Vân Tri chậm rãi theo sau.

Ba mẹ cậu không có ở nhà, không cần nghĩ cũng biết là đi xã giao bên ngoài rồi. Phòng khách cũng không có bà Hàn.

Hai người vừa mới vào cửa thì một thân ảnh nhanh nhẹn từ trên lầu chạy xuống, chạy đến bên người Hàn Lệ: “Anh!”

Hàn Chúc Chúc giống như một con koala trèo ở trên người Hàn Lệ, cười đến minh diễm động lòng người.

“Bà nội chưa về à?” Hàn Lệ kéo Hàn Chúc Chúc ra, tiện tay ném cặp lên sô pha.

Hàn Chúc Chúc cười hì hì nói: “Bà nội với bạn đi đảo Bali chơi rồi.”

“Cái gì?” Hàn Lệ mở mắt, “Bây giờ còn đi đảo Bali sao?”

Hàn Chúc Chúc vừa nói vừa lột vỏ quýt cho cậu, “Bà nội nói là triễn lãm tranh gì đó, em cũng không hỏi, chắc là cuối tuần mới về.”

Hàn Lệ không thích ăn quýt nên không nhúc nhích.

Hàn Chúc Chúc nhỏ hơn một tuổi so với hai người, hiện đang học ở trường nữ sinh, cô bé học ngoại trú, lâu rồi mới gặp Hàn Lệ nên nói không ngừng.

Tính tình của Hàn Lệ đã được chỉnh đốn, nhẫn nại nghe cô bé dông dài.

Hai anh em gắn bó thân mật, hòa thuận ấm áp như vậy, coi người phía sau như tàng hình, hoàn toàn bị làm lơ.

Nhìn hai cái đầu sát nhau trên ghế sô pha, Vân Tri cắn môi, cố kìm nén nỗi chua xót trong lòng, ôm sách vở đi lên lầu.

Cô vừa đi thì Hàn Chúc Chúc liền nhìn lại, không tươi cười nữa mà hừ nhẹ: “Đồ nhà quê dơ bẩn.”

Vốn trong nhà có động tĩnh gì nên Hàn Lệ nghe thấy được, ấn đường đột nhiên nhăn lại, không nói gì mà hất tay Hàn Chúc Chúc ra.

Hàn Chúc Chúc không hề để tâm, tiếp tục tới gần: “Anh, buổi tối có buổi hòa nhạc, anh dẫn em đi nha.”

“Không rảnh.” Lạnh lùng thốt ra hai chữ, Hàn Lệ đứng dậy, đôi tay để trong túi quần, thong thả bước về phòng.

Ba đứa nhỏ đều ở trên tầng hai, phòng Vân Tri là phòng cuối cùng ở hành lang, thật ra phòng này là phòng để Hàn Lệ và Hàn Chúc Chúc chơi đùa giải trí nhưng khi cô đến thì sửa lại thành phòng ngủ.

Trong phòng có ban công nhỏ, mẹ Hàn kêu người làm một cái xích đu dây, giờ phút này Vân Tri đang ngồi trên xích đu, đối diện với điện thoại phát ngốc.

Trong lúc ngơ ngốc thì tiếng đập cửa vang lên.

Vân Tri xoay đầu thấy Hàn Lệ khoanh tay trước ngực, dựa vào khung cửa, gương mặt nhạt nhẽo.

“Hàn Lệ.” Vân Tri đứng dậy.

Hàn Lệ liếc qua điện thoại của cô: “Cô ở đây làm gì vậy?”

Vân Tri lắc tay, nhẹ giọng nói: “Cô đang đợi điện thoại của sư phụ.”

Hàn Lệ thuận miệng hỏi: “Sư phụ cô có điện thoại hả?”

Vân Tri lắc đầu, “Trên núi không có tín hiệu, mỗi tuần sư phụ sẽ xuống thôn một lần để gọi cho cô.”

Đang nói chuyện cùng Hàn Lệ thì điện thoại reo lên.

Vân Tri tiếp máy, đôi mắt cong như vầng trăng, ngọt ngào kêu một tiếng “Sư phụ”.

Hàn Lệ nhướng mày, dời ánh mắt nhìn quanh phòng.

Phòng này rất lớn, lúc trước khi còn là phòng nghỉ ngơi của Hàn Lệ, không có việc gì làm thì cậu thường chơi game đánh bài, còn chơi bida với bạn ở đây nữa.

Bây giờ thì bàn bida đã chuyển lên tầng ba rồi, ngay cả giấy dán tường cũng đổi thành màu hồng nhạt.

——- Tràn ngập phong cách của trẻ nít.

“Con hiểu rồi ạ, sư phụ cũng phải tự chăm sóc mình nha.”

Vân Tri dùng lời ngọt nói với sư phụ xong, thấy Hàn Lệ còn đứng đó chưa đi.

Cô cất điện thoại, “Hàn Lệ, cậu tìm cô có việc hả?”

Hàn Lệ phản ứng lại, “Không có gì, chỉ qua xem chút thôi.” Nói rồi quay về phòng mình.

Trời mau tối.

Ba mẹ Hàn còn chưa về nên ở trên bàn cơm chỉ có ba người.

Khi ăn cơm Vân Tri không thích nói chuyện, Hàn Lệ cũng ít lời, chỉ có Hàn Chúc Chúc một người dựa vào Hàn Lệ lải nhải không ngừng.

“Anh, sau phố có mở nhà hàng mới á, bạn em nói ngon lắm nên trưa mai chúng ta đi thử được không?”

Hàn Lệ lười biếng: “Ngày mai không rảnh.”

Bị từ chối ba lần liên tiếp làm Hàn Chúc Chúc khó chịu trong lòng, dậm chân phía dưới xong cầm lấy chiếc đũa.

Vừa muốn gắp đồ ăn thì thấy dĩa rau xanh chỉ còn một nửa.

Tâm tình Hàn Chúc Chúc không tốt nên lập tức nhắm vào Vân Tri, “Vậy mà còn ăn nữa, không biết để lại cho người khác nữa sao?”

Vân Tri chớp mắt, cô không động gì vào món ăn mặn trên bàn, hơi có chút ngạc nhiên, “Nhiều như vậy còn ăn không đủ hả?”

Hô hấp của Hàn chúc Chúc nghẹn lại, đột nhiên không thể phản bác.

Vân Tri lặng im đứng dậy, gắp mấy cọng rau xanh cho Hàn Chúc Chúc, “Này, đủ rồi đấy.”

Hàn Chúc chúc: “…”

Giây tiếp theo lại nghe cô nói:

“Cô không biết cháu cũng thích ăn rau dưa, lần sau cô sẽ để lại.”

Nói rồi lại đi múc thêm một chén cơm.

Hàn Chúc Chúc nghiến răng, bỏ đũa xuống: “Không ăn nữa!”

Kéo ghế dựa ra, tức giận chạy lên lầu.

Hàn Lệ phụt cơm bật cười.

Cậu cười làm Vân Tri ngượng ngùng, “Hàn Lệ, có phải cô ăn rất nhiều không?”

Hàn Lệ nhìn nồi cơm chỉ còn một nửa, đồ ăn trên bàn cũng không còn nhiều, cậu có lương tâm mà nói: “Không nhiều, vừa đủ.”

Vân Tri nhẹ nhàng thở ra: “Cô cũng thấy cô ăn không nhiều.”

Hàn Lệ nghẹn ngào, vẻ mặt khó hiểu.

Vân Tri tiếp tục ăn, cắn cải trắng giòn răng rắc, “Sư phụ nói sức khỏe cô tốt nên ăn nhiều một chút.”

Vân Tri cảm thấy mình ăn nhiều so với mọi người cùng tuổi, nhưng cũng không trách bản thân mình.

Bởi vì không có trẻ con bình thường nào mà mỗi 5 giờ sáng sẽ leo núi chặt củi, quét dọn chùa miếu, còn đi bộ hơn một giờ để đi học.

Cô hoạt động nhiều, ăn cũng nhiều, nhưng thịt không nảy nở.

Thấy Vân Tri ăn cải trắng một cách ngon lành, Hàn Lệ đột nhiên cũng bị thèm thuồng. Cậu gắp một miếng bỏ vào miệng, phát hiện chua chua ngọt ngọt đúng là ngon. Sau đó, ở trong ánh mắt đau lòng của cô gái nhỏ, cậu ăn hết sạch.

Ăn cơm tối xong, Vân Tri đi bộ để tiêu cơm, thấy không còn sớm nữa nên cô trở về phòng làm bài tập về nhà.

Học tập không phải là điểm mạnh của Vân Tri nhưng cô tuyệt đối phải nỗ lực hơn các bạn cùng lứa.

Phương thức giáo dục trong thôn khác xa với thành phố như trời với đất, thành tích của Vân Tri trong thôn ở tầm trung nhưng chỉ là áp chót ở thành phố.

Không học tập thì không có đường ra.

Vân Tri luôn nhớ đạo lý này cho nên cô luôn nghiêm túc nghe giảng bài, ôn tập bài tập của giáo viên nhiều lần, thông hiểu rồi mới đọc bài cho ngày hôm sau, tuy rằng mới khai giảng một tháng nhưng thành tích của cô đã tiến bộ nhiều, ngoại trừ Tiếng Anh.

Đang chuyên tâm làm bài thì điện thoại reo lên, Vân Tri bỏ qua, tiếp tục làm bài.

40 phút sau, Vân Tri làm bài tập xong mới xoa tay mỏi mệt, lúc này mới nhớ có người gửi tin nhắn cho cô.

[ Tao là ba mày muốn thêm bạn vào danh sách bạn bè. ]

[ Mày là con tao muốn thêm bạn vào danh sách bạn bè. ]

“…” Từ chối tất cả.

[ Tao là ba mày muốn thêm bạn vào danh sách bạn bè. Ghi chú: Bạn học, mình là Lưu Bưu Hổ đây. ]

Vân Tri miễn cưỡng chấp nhận.

[ Hàn Vân Tri: Tên của cậu kỳ ghê. ]

[ Lưu Bưu Hổ: Hehe, không quan trọng. Mình thêm cậu vào group chat của lớp nhé, để cậu làm quen với mọi người. ]

Vân Tri cứ nghĩ tên của hai người này đã đặc biệt nhất rồi, kết quả là nguyên cả lớp đều có tên đặc biệt.

—–

[ Chuồng vịt ]

…. Nào có ai lại cho mình là một con vịt bao giờ.

Vân Tri vào group chat, chậm rãi gõ phím: [ Xin chào mọi người. ]

[ Lưu Bưu Hổ: Ê!! Mấy đứa ra đón khách! Tất cả mọi người luôn. ]

[ Phương Chính: Chào bạn học nữ!!!! ]

[ Phương Vi: Chào bạn học nữ!!! ]

[ Võ Hiểu Tùng: Cậu còn chưa chấp nhận lời mời của mình à? Cả khối 11, 12 chỉ có mỗi lớp mình có học sinh nữ là cậu thôi đó, mấy thằng hòa thượng kia chắc hâm mộ muốn chết luôn. ]

[ … ]

Một tiếng hiệu lệnh của Lưu Bưu Hổ làm mọi người trong lớp xuất hiện, tin nhắn xẹt qua nhanh làm Vân Tri choáng mắt.

Qua một lát, Lưu Bưu Hổ nhắn tin riêng với cô: [ Cậu thêm mọi người vào vòng bạn thân đi, không quen cũng không sao đâu. ]

Vân Tri nghe lời làm theo, nhưng khi ánh mắt nhìn qua ảnh đại diện màu đen của Lộ Tinh Minh thì Vân Tri rối rắm tay chân ——

Cô với Lộ thí chủ có thân không nhỉ?
Bình Luận (0)
Comment