Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi

Chương 85

Lộ Tinh Minh thuê nhà ở khu đất ‘vàng’ trong trung tâm thành phố, bên cạnh là khu thương mại, đối diện là danh lam thắng cảnh đẹp đẽ nổi tiếng.

Xung quanh ồn ào náo nhiệt nên mỗi phòng đều được thiết kế tường cách âm, cho dù ban ngày cũng im phăng phắc. Gía thuê ở đây không rẻ, sở dĩ anh chọn nơi này là vì gần nhà, có thể thuận tiện làm của quà cưới khi Vân Tri gả cho anh.

Xe vừa đỗ vào gara, Vân Tri liền nghe tiếng chó sủa, hai mắt sáng lên, vội từ trên xe nhảy xuống.

Căn hộ nhỏ kiểu tây, phía trước có một khoảng sân rộng rãi thoáng mát, bên đường đi trồng vài bông hoa nhỏ, bên cạnh là bể bơi, quả bóng đồ chơi vẫn trôi lềnh bềnh trên mặt nước.

Lộ Tinh Minh cầm chìa khóa mở cửa, chỉ thấy hai vật thể lớn nhào ra, một trái một phải ra sức vươn lưỡi liếm anh.

Hai chú chó được anh chăm sóc rất tốt, cơ thể béo ụ, lông sáng bóng gọn gàng, bỗng hai mắt chúng sáng lên.

Bọn nó không phát hiện Vân Tri, hết sức chuyên chú bên người Lộ Tinh Minh cầu vuốt ve. Hiện tại đã đến mùa rụng lông, nên sự đùa giỡn không tránh khỏi lông lá vương vãi khắp người anh.

“Thất Mã, đi xuống.” Lộ Tinh Minh tránh cái liếm láp của chú chó, cổ tay bắt nó đẩy ra.

“Ẳng.”

Thất Mã kêu lên, đuôi to lắc lư trên sàn.

“Nhìn xem ai đã về này.” Lộ Tinh Minh hơi nghiêng người, để tầm mắt chúng rõ hơn.

“Tắc Ông, Thất Mã.”

Khóe môi cô nhướng lên, cười cười gọi tên.

Nhưng vẫn không có động tĩnh gì, hai con chó vẫn ngồi chồm hổm không nhúc nhích nhìn cô, đôi mắt đen bóng nhìn bóng dáng xa lạ kia.

“Hai đứa quên chị sao?”

Vân Tri tiến lên hai bước, tay đặt bên mũi chúng.

Thất Mã ngửi mùi trên cánh tay, nghiêng người sang, cổ họng phát ra tiếng ư ử nức nở.

Vân Tri vừa vui sướng không lâu, nháy mắt trở nên khổ sở, khóe môi trĩu xuống, mặt mày ủ rũ.

“Ô… Ẳng.”

Chúng nó lại bỏ qua Vân Tri, mừng rỡ nhìn Lộ Tinh Minh.

Đuôi mắt anh thấy rõ mọi chuyện, bàn tay to hung hăng chế trụ đầu chúng, trầm giọng nói: “Được rồi, tự chơi đi.”

Tắc Ông, Thất Mã dường như nghe hiểu, ô ô hai tiếng thì nằm lên đất cầm lấy cây xương giả mà chơi.

Vân Tri phồng má, trong lòng đen kịt mây mù.

Lộ Tinh Minh mơ hồ nói: “Có lẽ chúng nó đang cố ý lơ em thôi, hay lát nữa em đem đồ ăn tới dụ thử xem.”

Vân Tri nhìn lại: “Thật à?”

Lộ Tinh Minh vuốt cằm, đi vào nhà.

Hai chú chó vui đùa trong phòng khách, lâu lâu lại ghé mắt liếc Vân Tri, mỗi lần như vậy, biên độ rung đuôi của chúng lại lớn hơn, biểu hiện cực kì phấn khích.

Vân Tri niềm nở đi qua, đứng sau Tắc Ông và Thất Mã, chúng kiêu ngạo vểnh mông lên cao.

Hai mắt cô nhìn lấy, nằm xuống sàn.

Năm giây sau. Thất Mã thả rắm lên mặt cô, ung dung nhảy lên sofa.

Lộ Tinh Minh: “….”

Vân Tri thối cả mặt, khoang mũi u oán đầy chua xót.

Lộ Tinh Minh hít sâu, nhún vai đi vào phòng bếp, vừa đi vừa nói chuyện:

“Anh hết cách rồi, ai bảo em bắt anh gà trống nuôi con.”

Gà trống nuôi con? Cái này có còn phải tiếng người nữa không? Nhưng… tính kĩ…. hành động của cô khi xưa không khác câu này là bao.

Vân Tri ưu sầu rụt cổ.

Lộ Tinh Minh đem nguyên liệu nấu ăn bày ra, Vân Tri đứng dậy, liếc hai con chó, ho khan: “Được rồi, nếu chúng vờ như không quen em, thế em về đây.”

Nói xong, cô giả bộ rời đi.

Giây tiếp theo, Tắc Ông hướng tới, gặm chặt ống quần của cô, Thất Mã bỏ món đồ chơi ra, thoăn thoắt vẫy đuôi lên người cô.

Vân Tri không đấu lại sức của hai con chó lui về sau hai bước ngã sấp lên sofa, tránh né vẻ mặt làm nũng của chúng.

Thất Mã cọ lên bả vai cô như không với tới. Thế là nó lại nằm trườn lên đùi cô, lộ ra ánh mắt đáng thương.

Phía sau truyền đến lời của Lộ Tinh Minh: “Thời điểm Thất Mã xuất viện, nó không chịu đi, luôn ngồi ở cửa đợi em.”

Hốc mắt cô nóng lên, tay cô xoa xoa đám lông xù trên người Thất Mã: “Xin lỗi, về sau chị sẽ không bỏ các em nữa.”

Chúng nó thực sự hiểu tiếng cô, thân thiết cọ đầu lên người cô.

Lòng cô muốn tan chảy ra rồi.

Sinh mệnh của thú cưng chỉ có mười mấy năm, hai năm đối với cô chẳng là gì nhưng đối với loài chó là nửa quãng đời.

Khi cô bỏ đi, khiến cho Tắc Ông Thất Mã lưu luyến không buông.

Đang nói chuyện, chuông cửa vang lên.

Tắc Ông dựng lỗ tai, nhảy xuống sofa chờ sẵn ở cửa.

Vân Tri đứng dậy mở cửa.

Trước nhà là một người con trai da trắng, dáng cao, dù có quần áo che đậy nhưng vẫn không giấu nổi vẻ cường tráng của cơ thể.

Vân Tri trố mắt nhìn cậu.

Hàn Lê rất cao, thân thể săn chắc, mái tóc húi cua khiến cả người cậu trở nên tươi trẻ, ngũ quan sạch sẽ, đôi mắt thâm trầm.

Cậu gắt gao nhìn cô, biểu cảm như thiên lôi giáng thế.

“Này, không cho tôi vào nhà?”

Nói xong, cậu gãi đầu khó xử.

Hiển nhiên, cậu không ngờ cô lại ở đây.

Vân Tri ngỡ ngàng, nâng người qua một bên, lên tiếng: “Hàn Lệ.”

Động tác tay cậu cứng đờ, ánh mắt nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau, xung quang lặng xuống.

Lát sau, hốc mắt cậu phiếm hồng, nước mắt rơi như mưa.

Vân Tri nháy mắt, thấy cậu khóc cô liền ngây ra, cũng khóc theo cậu.

Hàn Lệ nhìn cô, thầm mắng bản thân không có tiền đồ, sau đó lại không phân cao thấp liền mắng cô: “Cô bị người khác ngược đãi sao? Lại gầy trơ xương thế này cơ chứ.”

Cậu cảm giác chỉ cần cơn gió nhẹ có thể thổi cô bay đi.

Thân hình gầy gò, cái cằm nhọn hoắt cả ra, nhất thời tâm tư nguội lạnh, cứng họng, mọi lời nói muốn phát tiết cậu đều nuốt xuống.

“Cô có cao lên chút nào không?” Hàn Lệ lau mặt, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, trừ bỏ độ gầy kia, thấp hơn một tí, đều không khác xưa chút nào.

Vân Tri khịt mũi, do mới khóc nên giọng nhão ra: “Có chứ, tận năm cm đấy.”

Khi đang trò chuyện với cô, Hàn Lệ thấy Lộ Minh Tinh đi ra.

Bị tấn công cả hai bên, cô bật người sửa miệng: “Chỉ bốn cm thôi… ”

Thấy hai người đàn ông nhìn cô chằm chằm. Vân Tri ôm đầu, tức giận nói: “Cô chỉ cao lên ba cm thôi, hai người chịu thôi chưa..”

Hai người thỏa mãn nhìn chỗ khác.

Hàn Lệ cởi giày bước vào: “Cô có tiền không?”

Vân Tri gật đầu.

Hàn Lệ đương nhiên không tin, rống lên với người đang bận tay trong bếp: “Lộ Tinh Minh có tiền, cô có thiếu gì thì nói với nó, tôi trả.”

Lộ Tinh Minh ảm đạm lên tiếng: “Học phí kỳ này là anh mượn của tôi đấy.”

Hàn Lệ: “……”

“Mà quên, học kỳ trước chúng ta đến Mỹ xem triển lãm, tiền cũng là của tôi, khi nào thì trả.”

Hàn Lệ: “…..” Quá đáng! Đúng là không phải người.

Hàn Lệ giơ ngón tay giữa với anh đầy khinh bỉ.

Cuộc đối thoại này dường như muốn nói cô biết, nhưng cô lại mờ mịt mở miệng: “Tiền học phí gì, cậu vay tiền của anh ấy?”

Hàn Lệ mặt đen lại, nhẹ nhàng ừ rồi nói tiếp: “Bố đuổi tôi đi rồi.”

Cậu cũng muốn học tập thật tốt như Lộ Tinh Minh, nhưng cậu biết sức mình có hạn nên những trường trọng điểm cậu không thể vào.

Thế là cậu chuyển sang ban thể dục, cuối cùng đậu vào học viện cảnh sát.

Ba Hàn không đồng ý, mẹ Hàn khuyên gì cũng không nghe, bà khóc mãi cuối cùng sinh bệnh phải nằm viện. Người nhà khuyên cậu học kinh tế, ai cũng nói ở Hàn gia, cậu là con một, nếu cậu không thừa kế gia sản thì cho ai.

Hàn Lệ nghe thấy cũng có lý, cuối cùng không chịu nổi bỏ nhà ra đi, tìm nơi nương thân khi học đại học, vớ trúng Lộ Tinh Minh.

Ba Hàn thấy cậu ngoan cố, tự mình quyết định, thế liền đóng băng thẻ ngân hàng, lấy lại tất cả đồ đạc, buộc cậu trở về.

Hàn Lệ tính tình ương ngạnh, thà ngủ bụi ngoài công viên quyết không quay về, vì kiếm tiền học mà còn đi làm tài xế taxi, ngẫm lại thật cao thượng.

Sau đó Lộ Tinh Minh biết được, liền cho cậu mượn tiền trang trải.

Đó là đoạn thời gian khó khăn nhất của cậu, bạn bè đểu ngày xưa thấy cậu nghèo túng chẳng chịu giúp, em gái muốn giúp cậu nhưng cậu không thể trơ trẽn như thế.

Nhưng chuyện không thể ngờ, chính đối thủ một mất một còn lại đưa tay giúp đỡ cậu.

Khi đó, Lộ Tinh Minh cũng vừa bị Lộ gia tống cổ đuổi đi.

Vân Tri ngoài miệng không nói, nhưng đã nợ ai thì luôn nhớ kỹ, khi có khả năng sẽ trả.

“Đừng linh tinh nữa, cậu vào đây.”

Lộ Tinh Minh ngó đầu ra, nhíu mày bất mãn quát lên.

Vân Tri chạy vào, xắn tay áo chuẩn bị hỗ trợ: “Em giúp với.”

“Không cần đâu.”

Lộ Tinh Minh cúi đầu nhặt rau: “Em ra ngoài chơi đi.”

Vân Tri chần chừ, lo lắng hỏi: “Hai người biết nấu sao?”

“Đùa à, mấy năm nay đều là anh nấu cơm.”

Mới đầu, quả là rất khó nấu nhưng tay nghề của anh dần tiến bộ, tuy không cao siêu nhưng tuyệt đối không tệ. Khi có thời gian, Hàn Lệ sẽ đưa chiến hữu lại đây ăn một bữa, người trong viện thiết kế biết anh nấu cơm nên cũng lâu lâu lại ghé qua.

Quá phiền.

Trước kia anh độc thân nên không tính, giờ không thể dễ dãi như vậy.

Anh sắp có vợ rồi.

Vân Tri không biết những suy nghĩ trong lòng anh, kéo tay áo anh, nhỏ giọng nói: “Thí chủ.”

“Hửm?”

Lộ Tinh Minh không ngẩng đầu, tiếp tục chế biến món ăn.

“Bạn cùng phòng của em muốn gặp anh.”

Lộ Tinh Minh dừng tay, hình như anh đã từng gặp qua họ.

“Nếu anh không tiện thì thôi vậy.”

Lộ Tinh Minh bề bộn công việc, không thể quấy rầy đến thời gian quý báu của anh.

“Không đâu.” Lộ Tinh Minh nhìn cô: “Ngày mai em đến chùa với anh một chuyến, buổi chiều thì nói họ lại đây, thuận tiện mang em đi khám sức khỏe.”

“A..”

“A cái gì mà a” Lộ Tinh Minh liếc cô: “Kiểm tra định kỳ hằng năm là chuyện phải làm, nếu có vấn đề thì dễ phát hiện hơn, mai em đi cùng anh.”

Vân Tri mệt mỏi, không tình nguyện đồng ý.

Đang hí hoáy làm trợ thủ bên cạnh, Hàn Lê nghe cuộc đối thoại này thì lên tiếng hỏi: “Hàn Vân Tri, sao Lộ Tinh Minh biết cô trở về thế.”

Cậu hỏi tiếp: “Không đúng, Lộ Tinh Minh gặp bạn của cô làm gì?”

Mấy câu này khiến Lộ Tinh Minh thở hắt ra, bàn tay ướt sũng tóm cái đầu húi cua của cậu: “Chỉ số thông minh xúc phạm người nghe của cậu, đáng đời không đuổi kịp tôi.”

“………..?”

“Nói chuyện kia đã, mày làm nhục IQ của tao làm gì? Làm nhục tao chưa nói, còn ngược cẩu độc thân nữa kìa.”

Lộ Tinh Minh cạn lời. Hàn Lệ cứ thế này thì sau này con của Vân Tri lớn đến nỗi biết đi mua nước tương thì cậu ta cũng không biết chúng chui ra từ đâu.

“Huynh đài à, não của cậu rơi ở đây này.”

Lộ Tinh Minh chỉ cơ bắp phình to của cậu, vẻ mặt từ ái: “Nhưng không sao, dượng nuôi mày.”

Dứt lời, anh lấy ra năm mươi đồng: “Này, cầm mua đồ mà ăn.”

Hàn Lệ: “….”

Lòng cậu đã chửi tới mấy đời nhà anh.

Vân Tri hết nhìn Lộ Tinh Minh, rồi lại nhìn Hàn Lệ, đưa ra kết luận.

Quan hệ của hai người họ vô cùng tốt.

Hàn Lệ giao mình cho anh là lựa chọn chính xác nhất.
Bình Luận (0)
Comment