Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi

Chương 90

Đồng hồ treo trên tường đang tích tắc, và kim giờ đang chỉ vào vị trí 11.

TV trong phòng khách còn mở, tiếng chương trình hài kịch vẫn còn đang bật, thỉnh thoảng còn có tiếng người cười. Vân Tri ôm gối, miễn cưỡng dựa vào ghế sô pha, Lộ Tinh Minh đang đọc sách thì không có động tĩnh gì.

Vân Tri buồn ngủ dụi mắt, chậm rãi nghiêng đầu nhìn sang.

“Thí chủ, em đi ngủ đây.”

Lộ Tinh Minh đang cầm bút bỗng dưng co rút, ừ một tiếng thật thấp.

“Vậy anh còn xem TV không?”

Lộ Tinh Minh nói khẽ: “Không xem.”

Nghe vậy, Vân Tri đứng dậy tắt TV vào phòng tắm rửa mặt.

Đi được hai bước, Vân Tri dừng lại.

Cô đột nhiên nhớ ra Hàn Lệ đang nghỉ ngơi trong phòng Lộ Tinh Minh, nếu như vậy…

Vân Tri nhìn chằm chằm vào lông mày, đôi mắt dịu dàng và đẹp trai dưới ánh đèn của anh, môi dưới khẽ di chuyển, nhẹ nói: “Thí chủ, vậy hôm nay anh ngủ ở đâu?”

Suy nghĩ của lộ Tinh Minh bỗng nhiên trầm xuống, chốc lát nói: “Ghế sô pha.”

Hàn Lệ say đến bất tỉnh nhân sự, trên người cũng toàn là mùi rượu.

Anh rất sạch sẽ, có chết cũng không muốn cùng người say rượu ngủ cùng một chỗ, nhất là người say rượu nào mà còn xấu tính.

Ghế sofa góc trong phòng khách không rộng rãi hơn nhiều so với cái ở căn hộ mà anh từng ở, một cô gái nằm còn đỡ, nhưng Lộ Tinh Minh thân cao, chân dài, thậm chí không thể duỗi chân khi ngủ.

Nhớ đến dáng người của Lộ Tinh Minh, Vân Tri gãi mặt nói: “Hay là để em ngủ ở sô pha, anh vào phòng em đi.”

Lộ Tinh Minh nhíu mày, ngước mắt nhìn lại: “Làm sao, đau lòng cho anh à.”

Nhìn thấy đôi mắt kia, Vân Tri cúi đầu, xấu hổ vâng một tiếng.

Lộ Tinh Minh chống mặt, cây bút bi xoay tròn qua lại giữa các đầu ngón tay, nụ cười ranh mãnh, giọng nói mát lạnh đầy trêu ghẹo, “Nếu thấy đau lòng thì để anh ngủ chung với em đi.”

Vân Tri biết anh đùa giỡn nhưng vẫn không nhịn được mà đỏ cả mặt.

“Vậy thôi anh ngủ ở ghế sô pha đi.”

Nói xong, cô gái nhỏ biến mất vào phòng tắm, bóng lưng dứt khoát không có tình người.

Lộ Tinh Minh lắc đầu bất lực, hít một hơi thật sâu và tiếp tục tập trung vào việc học.

Vân Tri rửa mặt xong, vào phòng lấy chăn đệm mới bày ra ghế sô pha, chúc anh ngủ ngon xong, cô trở về phòng ngủ.

Nửa đêm yên tĩnh.

Cô không có thói quen kéo rèm cửa sổ, trăng lạnh vẫn treo bên ngoài, dưới mặt đất là một mảnh sáng lưa thưa.

Vân Tri ôm Ngôi sao trong lòng ngực, lăn lộn không ngủ được.

Cô nhấc cái mền lên và trèo lên khỏi giường, đi chân trần xuống đất, cẩn thận mở cửa phòng, cúi đầu ra.

Đèn trong phòng khách vẫn còn bật, hay là Lộ Tinh Minh ngủ rồi.

Thân hình cao lớn của anh co cụm như một con tôm trên ghế sô pha, chau mày, ngủ có vẻ rất khó chịu.

Anh trở mình, sau đó nghe thấy tiếng rên, lại rớt xuống đất.

Lộ Tinh Minh hít một hơi thật sâu, đứng dậy khỏi mặt đất như số phận của mình, xoa đầu tóc bừa bãi, rồi lại nằm xuống.

Vân Tri dựa vào tường, chớp mắt hai lần.

Cô do dự hai giây, rón rén đi ra ngoài.

“Thí chủ.”

Lộ Tinh, người vừa nhắm mắt, ngay lập tức mở mắt ra khi nghe tiếng cô, ngồi dậy, quay đầu lại nhìn qua.

“Không phải em ngủ rồi sao?”

“Em…” Vân Tri cắn môi dưới, “Em lo cho anh, nên ra ngoài xem thử.”

Chắc anh té rất nhiều lần.

Vân Tri đau lòng, giọng nói mềm mại, “Anh vào phòng em ngủ đi.”

“Hửm?”Giọng nói lười biếng, đôi mắt anh đã thoáng sự buồn ngủ rồi.

Vân Tri cúi đầu, lỗ tai nhỏ ửng hồng lộ ra sau mái tóc đen.

Hai tay cô để sau lưng, cổ họng như bị nghẹn, chỉ phát ra tiếng nhỏ bé: “Ngủ, ngủ chung với em.”

Đôi mắt phượng của Lộ Tinh Minh trong nháy mắt trợn to.

Vân Tri sợ anh hiểu lầm nên vội vàng giải thích: “Giường lớn mà, chăn cũng đủ, nếu, nếu anh không ngại…”

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Lộ Tinh Minh lập tức đứng dậy, cuốn gối chăn lên đi vào phòng cô.

Vân Tri hoảng hốt.

Anh không suy nghĩ chút nào hả??

Vân Tri chớp mắt bối rối rồi từ từ bước vào phòng.

Lộ Tinh Minh đã dọn giường xong, anh chủ động nằm bên ngoài, chỗ còn lại để cho Vân tri.

Thấy cô đi vào, Lộ Tinh Minh vỗ cái gối bên cạnh: “Ngủ thôi.”

Đôi mắt của anh cong lên, có vẻ là đang rất vui.

Vân Tri leo lên giường.

Cái giường ngủ một nngười thì rất rộng, nhưng thêm Lộ Tinh Minh thì lại rất chật.

Cô ôm Ngôi sao nằm trong góc tường, xoay người qua chỉ chừa cho anh cái bóng lưng.

Phía sau rất nhanh có tiếng hít thở đều đều.

Anh ngủ rồi…

Vân Tri mở to mắt, không hề thấy buồn ngủ.

Hơi thở của Lộ Tinh Minh bao quanh, trái tim cô đập nhanh khó hiểu, không khống chế được mà muốn nghiêng đầu qua nhìn anh.

Vân Tri nuốt nước miếng, thân thể cứng ngắc, động tác vô cùng chậm rãi xoay người lại.

Sau đó —

Đối mắt với con ngươi của anh một cách bất ngờ.

Vân Tri sợ đến nỗi nhịp tim của cô bị đình trệ, và giây tiếp theo đập nhanh điên cuồng.

Cô vòng tay ôm chặt Ngôi sao, giả vờ nhắm mắt ngủ dưới ánh mắt của anh.

Lộ Tinh Minh khoanh tay, môi cong lên.

Bên ngoài cửa sổ là tiếng gió gào thét, ánh trăng dần dần bị mây đen che phủ.

Trong một mảnh đen nhánh, đôi mắt nhắm chặt của Vân Tri có thể cảm nhậnđược đôi mắt sáng rực của anh đang nhìn cô.

Vân Tri bị nhìn chằm chằm đến mức mặt cô nóng lên, ngay cả mũi chân cũng co rúc.

Cô chầm chậm, chầm chậm chui vào mền, cuối cùng chỉ để lại một cái đầu xù.

Lộ Tinh Minh còn đang nhìn cô.

Vân Tri nằm trong chăn đến phát hoảng, rốt cuộc lên tiếng: “Thí chủ, đừng nhìn chằm chằm em nữa…”

Giọng cô nghe có vẻ buồn rầu, với một chút bối rối.

Lộ Tinh Minh nói với một nụ cười: “Em ở trong mền không thấy bực bội sao.”

Bực không.

Bực chứ.

Cô sắp chết ngộp rồi.

Nhưng vì Lộ Tinh Minh đang nhìn cô, nên cô muốn tránh.

Vân Tri lại chui ra, há miệng hít thở.

Lộ Tinh Minh cười nhẹ.

Giây kế tiếp, anh nghiêng người đến gần, mang theo một nụ cười và giọng dịu dàng: “Ngủ ngon, bảo bối.”

Bảo bối…

Bảo bối…

Bối…

Vân Tri đang thét rầm rầm trong lòng mình.

Cho đến khi Lộ Tinh Minh trở người, cô còn chưa thể thoát ra từ “Bảo bối” đó.

“Thí chủ…”

Cánh tay nhỏ bé của Vân Tri kéo anh.

“Làm gì.”

Nửa gương mặt của cô giấu sau chăn, ánh mắt lóe sáng như những con đom đóm trong đêm tối.

“Anh, nói lại đi.”

Lộ Tinh Minh nhíu mày.

“Bảo… Bảo bối.” Cô mắc cỡ che mặt lại.

Lộ Tinh Minh nửa mở mắt ra, xoay mình về phía trước.

Vân Tri bị chặn lại đột nhiên cả kinh, ngây ngốc nhìn anh.

Trong bóng tối, mi mắt của anh không rõ ràng, tầm nhìn của Vân Tri bị che, những thứ khác trở nên rất nhạy cảm.

Cách tấm chăn, Vân Tri cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh, ngay cả ánh mắt cũng như ánh mặt trời nóng rực cả người.

“Em đáng yêu như vậy anh không nhịn được nữa đâu.” Anh đè thấp giọng nói, trở nên vô cùng hấp dẫn, còn thêm một chút dục vọng.

Trong mắt Vân Tri mờ mịt.

Không nhịn được?

Cái gì… Cái gì không nhịn được?

Lộ Tinh Minh nhìn thấy một ngọn lửa nhỏ bùng phát từ tầm mắt của cô, yết hầu của anh run lên, những ngón tay ấm áp của anh ta nghịch ngợm vài lọn tóc trước trán của Vân Tri, sau đó nhắm mắt lại và hôn nhẹ lên vầng trán đầy đặn và sạch sẽ.

Lông mi Vân Tri run rẩy, trong cổ họng phát ra tiếng nỉ non, “Thí chủ…”

“Kêu tên anh.” Mội anh chạm vào lông mi của cô, “Kêu một tiếng thôi.”

Vân Tri hồi hộp ôm chặt con thỏ bông trong tay, nhẹ nhàng mở miệng, “Lộ, Lộ Tinh Minh.”

Cái tên bình thường phát ra từ miệng cô mà hàng mi dài của Lộ Tinh Minh run rẩy, khẽ hôn lên đôi môi mềm mại trước mắt.

Sau khi ở chung, mỗi ngày Lộ Tinh Minh đều muốn hôn cô.

Có lúc ở phòng khách, có lúc trong sân, có lúc ôm cô lên để hôn, lúc bận rộn cũng không quên nhấm nháp một tí.

Vân Tri đã quen với hành động thân mật này. Cũng rất thích biểu cảm của anh khi hôn cô.

Nhưng mà bây giờ…

Vân Tri cảm thấy khác lạ.

Không nói ra được, chỉ là cảm thấy như anh đang cố gắng kiềm chế điều gì.

Sau một hồi suy nghĩ, Vân Tri đưa lưỡi ra bắt đầu cắn môi anh.

Động tác này làm Lộ Tinh Minh run run, bụng căng lên, anh rời môi đi, từ từ hướng xuống, há miệng cắn một phát trên cần cổ trắng mịn của cô, xoay mình ôm thật chặt vòng eo mảnh khảnh của cô.

“Đi ngủ.”

Vân Tri choáng váng, câu đi ngủ này làm Vân Tri đang còn muốn tiếp tục thì thanh tỉnh, giống như bị dội gáo nước lạnh vào người.

“Anh, không hôn nữa à?”

Vân Tri liếm môi, hình như hôm nay anh hôn hơi ít.

Lộ Tinh Minh nhếch một bên mày, “Sao thế, em còn muốn tiếp tà?”

Thân thể Vân Tri bỗng nhiên cứng đờ, không ngừng lắc đầu: “Không phải, không tiếp tục. Chúng ta, chúng ta đi ngủ đi. Đúng rồi, ngủ.”

Dáng vẻ cô hoảng hốt cứ như một con sóc nhỏ đáng yêu.

“Thật ra thì anh cũng muốn tiếp tục, hay là…” Vừa nói, lộ Tinh Minh cố ý lại gần mấy cm.

Vân Tri cảm giác nếu hôn thì sẽ xảy ra chuyện tiếp theo, cô vội vàng lấy con thỏ che trước mặt hai người, giữ một khoảng cách an toàn.

Lộ Tinh Minh bốc con thỏ vứt xuống giường, tay dài ôm lấy cô vào lòng.

“Được rồi, vừa nãy chỉ trêu em thôi, đi ngủ đi.”

Vân Tri tựa trước ngực anh cắn móng tay, chậm rãi khép mắt, không bao lâu liền đi vào giấc mộng.

Lúc ở bên Lộ Tinh Minh, cô luôn thấy an tâm.

*

Trời sáng.

Ngày hôm sau lúc 7h cô mới tỉnh dậy

Nơi bên cạnh trống rỗng, chăn và gối đã bị lấy đi.

Vân Tri lăn vài lần trên tấm đệm, nằm úp mặt uể oải, mùi hương của tóc Lộ Tinh Minh vẫn còn trên gối chăn, nhẹ nhàng phả vào mũi cô.

Nghĩ đến hành vi thân mật của hai người họ đêm qua, Vân Tri lẩm bẩm, toàn bộ khuôn mặt chôn vùi trong gối.

Không phải là một giấc mơ, đó là sự thật.

Cô đã ngủ với Lộ Tinh Minh ngày hôm qua.

Lộ Tih Minh đã giữ eo cô…

Vân Tri không khỏi đưa tay ra bóp eo mình.

Kể từ khi được Lộ Tinh Minh cho ăn thịt, cô đã trở nên béo hơn và vòng eo của cô rõ ràng là đầy đặn.

Cô cau mày.

Con trai hình như không thích con gái béo, nhưng mà thí chủ không giống những người khác, nếu cô mập thì nhất định anh sẽ không chê.

Nghĩ tới đây, Vân Tri vô cùng thư thái.

Cô lại nằm trên giường một lúc, đang chuẩn bị bò dậy thì điện thoại reo.

Vân Tri cầm lấy điện thoại, lại chui vào chăn ấm áp.

[ Hứa Tuyết Ninh: @Tất cả mọi người, Các chị em! Năm mới vui vẻ!! ]

[ Ngả Lộ: Năm mới vui vẻ!! ]

[ Tư Đồ Nhụy: Chúc các vị tiên nữ trẻ thêm một tuổi.]

[ Ngả Lộ: Chúc mừng chúc mừng. ]

Thấy tin nhắn, Vân Tri mới chợt nhớ ra hôm nay là năm mới.

[ Tư Đồ Nhụy: Vân Tri của chúng ta đâu rồi? ]

[ Ngả Lộ: Hay là bị bạn trai ăn rồi? ]

Ăn?

Vân Tri đỏ mặt, vội vàng xuất hiện.

[ Vân Tri: Mình không có bị ăn! Thí chủ của mình là một người chính nhân quân tử, các cậu nghĩ bậy, không thuần khiết! Lên Tấn Giang chắc chắn sẽ bị chặn! ]

Cô bập bẹ từng từ, khiến mọi người cười.

[ Ngả Lộ: Nào, gọi video đi, lâu rồi không thấy mọi người.]

Tinh tinh mấy tiếng, Tư Đồ Nhụy và Hứa Tuyết Ninh cũng đã gia nhập, Vân Tri cũng nghe theo.

Trừ Vân Tri ra thì ba người khác cũng chưa dậy, lúc thấy nhau thì người nào người nấy mặt mày bù xù, cùng cười nhau.

Giây kế tiếp, ánh mắt Ngả Lộ rơi trên cổ Vân Tri, cô nàng cười mập mờ, giọng kéo dài, “Ô ~ Bạn trai là chính nhân quân tử?”

Hai người còn lại cũng nắm lấy điểm chính.

Bên ngoài da thịt trắng nõn của Vân Tri là một dấu cắn đỏ vô cùng nổi bật.

Mọi người đều trưởng thành nên đều biết đó là cái gì, trong lúc nhất thời cười một ý thâm sâu.

Vân Tri ngẩn người, nháy mắt trở nên đỏ bừng.

Cô trùm chăn kín mít, chột dạ giải thích: “Không phải, không phải như các cậu nghĩ.”

Hứa Tuyết ninh: “Ha ha ha…”

Ngả Lộ: “Ha ha…”

Tư Đồ Nhụy: “Ha ha ha…”

“…” Vân Tri im lặng, “Thật mà, một mình mình ở một phòng.”

Chữ cuối vừa dứt, cửa bị đấy ra.

Lộ Tinh Minh ăn mặc chỉnh tề, tròng mắt đen thẳm rơi trên người cô, đồng thời còn có giọng nói trầm thấp của con trai.

“Điện thoại anh để đây em có thấy không?”

Vân Tri nhìn chung quanh, lấy cái điện thoại bên cạnh gối đưa cho anh.

“Cảm ơn.” Lộ Tinh Minh nhận lấy, tròng mắt nhìn quanh, “Gọi điện với bạn hả?”

“Chúc mừng năm mới, đàn anh!!”

Ba người cùng nói.

Vân Tri ngượng ngùng giấu điện thoại, “Anh, anh đi ra ngoài trước đi, em ra bây giờ.”

Lộ Tinh Minh xoay người rời đi, trước khi đóng cửa còn nói: “Nhớ mặc quần áo mới, anh đặt ở trên ghế ấy.”

Cô nhìn theo, một bộ đồ mới màu đỏ được anh để ngay ngắn trên ghế, phía trên còn có cái kẹp tinh xảo.

Vân Tri cong mắt, má lúm đồng tiền sáng ngời: “Cảm ơn thí chủ.”

Lộ Tinh Minh cười khẽ, im lặng không nói đóng cửa rời đi.

Anh rời đi xong, Vân Tri lại lấy điện thoại ra.

Các chị em trong video càng mập mờ.

“Không ở chung?”

“Ở một mình?”

“Chính nhân quân tử?”

Ba câu hỏi làm đỉnh đầu Vân Tri bốc khói, không nói hai lời liền tắt đi.

Các chị em không buông tha dễ dàng, bắt đầu nhắn tin làm phiền.

[ Tư Đồ Nhụy: Không có gì phải xấu hổ, ở chung vốn là như vậy, ban đầu tụi mình còn không đồng ý là sợ cậu thua thiệt. ]

[ Hứa Tuyết Ninh: Nhưng mà nhìn cậu được nâng niu như vậy thì cũng được đi. ]

Nâng niu?

Vân Tri nhéo mặt.

Cô là viên trân châu à?

[ Vân Tri: Đừng nói bậy, mình không phải là trân châu gì. ]

[ Ngả Lộ: Nhưng mà đàn anh Lộ còn đối xử tốt với cậu mà, còn chuẩn bị quần áo, làm người ta ghen tị thật.]

[ Tư Đồ Nhụy: AAA, mình cũng muốn yêu đương! ]

[ Hứa Tuyết Ninh: Mình cũng vậy!!! ]

[ Ngả Lộ: Nhân tiện, tối nay sẽ có một lễ hội đèn lồng ở Quảng trường Thế kỷ, các chị em hãy đi đi! Hãy cùng đi xem pháo hoa! ]

[ Hứa Tuyết Ninh: Đi đi đi!! ]

[ Ngả Lộ: Đi! Vân Tri đi luôn nhé! ]

Nói tới đèn lồng, Vân Tri cũng nhớ ra là Hàn Lệ cũng thi hành nhiệm vụ ở đó.

Đi xem cũng được, còn có thể gặp Hàn Lệ.

[ Vân Tri: Được, vậy chúng ta đi sớm! ]

[ Ngả Lộ: Bốn giờ gặp mặt nhé! Chúng ta đi dạo rồi buổi tối đi xem ]

[ Hứa Tuyết Ninh: Quyết định vậy đi. Đến lúc đó gặp lại, mẹ mình giục mình dậy rồi. ]

Sau khi hứa hẹn, bốn người lần lượt cúp máy.

Vân Tri xếp chăn, đứng dậy cầm lấy bộ quần áo năm mới trên ghế lên.

Đây là một sườn xám cách tân, đường viền cổ áo lông trông rất ấm áp, và các hoa văn thêu trên quần áo rất tinh tế và tỉ mỉ.

Lộ Tinh Minh thích mua đồ cho cô, nhưng không biết bộ này mua lúc nào.

Cô cởi quần áo ngủ ra để mặc vào thì cửa lại bị đẩy ra.

“Em…”

Lộ Tinh Minh chỉ nói một chữ liền dừng lại.

Trong tầm mắt anh, Vân Tri ở trần, phía dưới chỉ mặc quần lót dâu tây màu hồng. Eo của cô nhẵn nhụi, đôi chân trắng như tuyết chói mắt, sợi tóc đen xõa ở vai, cùng với bờ lưng trắng nõn.

Vân Tri không hề nghĩ Lộ Tinh Minh lại đột nhiên đi vào, cô kinh ngạc cầm quần áo không nhúc nhích.

Không khí như đọng lại, hai người không ai nói gì.

Vân Tri nhanh chóng hoàn hồn, dùng quần áo che mình lại, thật nhanh núp vào trong chăn, bọc mình thật chặt chẽ, chỉ lộ cái đầu ra.

Lông mi Lộ Tinh Minh run lên, ho nhẹ.

“Anh… anh xin lỗi.”

Giọng anh căng thẳng, ngón tay trên then cửa nắm chặt lại.

“Anh không nghĩ…”

Vân Tri không nói, gắt gao ôm lấy chăn.

“Em, em thay quần áo đi.”

Cách.

Cửa đóng, Lộ Tinh Minh hoảng hốt đi ra.

Lộ Tinh Minh trốn vào phòng tắm thở hồng hộc, không còn bình tĩnh như trước đây. Nghĩ lại những cảnh anh vừa thấy, anh thấy nhỏ đáng yêu của anh càng tinh tế và quyến rũ hơn nhiều so với trong giấc mơ.

Cổ họng anh khô khốc, không nhịn được mà cương cứng.

*

Trong phòng, trái tim của Vân Tri đập như trống và não cô trống rỗng. Cô chớp mắt điên cuồng, bước ra khỏi chăn một cách ngu ngốc.

Vừa rồi, cô dã bị thấy chưa?

Bị thấy…

Vân Tri vén chăn lên quan sát.

Hoa văn dâu tây rất đáng yêu, cô chỉ thích những loại đồ lót như thế này.

Nhưng mà…

Hic, nếu biết sớm thì cô đã mặc bộ ren kia rồi!

Vân Tri đấm ngực dậm chân, giây kế tiếp thẹn thùng, lúng túng lăn lộn qua lại.

Sau một lúc giày vò, cô mới dậy mặc quần áo vào.

Đầu tiên Vân Tri mở cửa một khoảng trống, và sau đó nhìn ra.

Không ai ở hành lang, không ai trong phòng khách…

Cô chậm rãi mở cửa và ngập ngừng bước ra.

Vân Tri hít một hơi thật sâu và xoa mặt. Sau khi được tự nhiên, cô đứng dậy và bình tĩnh bước ra ngoài.

Tuy nhiên, sau khi thấy Lộ Tinh Minh đang ngồi ở bàn ăn, lý trí của cô như tan vỡ.

Lộ Tinh Minh chậm rãi ngước mặt lên, ánh mắt liền nhìn xuống dưới.

Vân Tri: “…” Mặt đỏ rực.

“Ăn sáng.” Anh chỉ nói hai chữ, cúi đầu húp cháo.

Anh tỏ ra tự nhiên tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng đây chỉ là giả vờ.

Vân Tri cứng ngắc đi tới, cứng ngắc ngồi xuống, cứng ngắc nhận lấy cái muỗng anh đưa tới.

Lộ Tinh Minh lập tức rũ mắt.

“Buổi sáng Hàn Lệ đi rồi, nó kêu anh nói lại em một tiếng.”

“Ồ.”

“Sủi cảo nó cũng đã đem đi rồi.”

“Ồ.”

“Hôm qua nó uống nhiều, có nói gì thì em bỏ qua.”

“Ồ.”

Vân Tri giống như một bộ lặp không có cảm xúc, bất kể Lộ Tinh Minh nói gì, chỉ có một câu “Ồ” được trả lời.

Lộ Tinh Minh dừng lại hỏi: “Em ổn không?”

Vân Tri đỏ mặt, qua thật lâu mới nói: “Thí chủ…”

“Ừ?”

“Em… em xấu hổ.”

Không thể nghĩ tới nữa.

Càng nghĩ càng xấu hổ, càng nghĩ càng thấy có lỗi.

“Lát nữa em ra ngoài một chút được ckhoong?”

Cô muốn tìm một nơi yên tĩnh, để vượt qua thời kỳ ngượng ngùng này.

Lộ Tinh Minh mím môi gật đầu, “Được. Đúng lúc anh cũng cần phải đi ra ngoài.”

Vân Tri sợ mình đi lâu làm anh lo lắng, vội vàng nói: “Em đi với mọi người Ngả Lộ, chắc khoảng 9 giờ về.”

“Anh đưa em đi nhé?”

“Không cần đâu.” Vân Tri lắc đầu, nghiêm trang nói, “Bây giờ em còn đang rất xấu hổ, không thể để anh đưa em đi được.”

Nếu Lộ Tinh Minh ở bên cạnh, cô sẽ suy nghĩ về những thứ này và luôn ngại ngùng, vì vậy cô phải bình tĩnh một mình.

*

Bốn giờ chiều, mọi người gặp nhau đúng tại quảng trường.

Bốn người đã không thấy nhau trong thời gian dài, vừa gặp là đã ôm hôn, mè nheo mãi mới mới đi.

Mấy người chơi mỗi trò một lần, lại chụp ảnh kỷ niệm, lên mạng tìm những quán ăn nổi tiếng, cuối cùng mới tới quảng trường xem đèn lồng.

Màn đêm buông xuống rất nhanh ở Thượng Kinh, chưa tới sáu giờ mà trời đã tối.

Vân Tri vừa ăn kẹo hạt dẻ vừa đi theo.

Đèn lồng được đặt ở hai bên quảng trường, đám đông đang nhộn nhịp với niềm vui của lễ hội mùa xuân ở khắp mọi nơi.

“Aaaaa, mọi người nhìn kìa, cái anh cảnh sát đó thật đẹp trai!” Ngả Lộ nắm tay Tư Đồ Nhụy, chỉ về phía nào đó hét ầm lên.

Vân Tri nhìn theo.

Ở trong đám đông, thanh niên cao ngất mặc cảnh phục, vẻ đẹp xuất chúng. Cậu cầm súng, mặt vô cảm đứng một góc làm nhiệm vụ, không thèm để ý các máy chụp hình bên cạnh.

Ánh mắt Vân Tri sáng lên, buông tay Hứa Tuyết Ninh ra chạy tới.

Hứa Tuyết Ninh sửng sốt, vội kêu: “Vân Tri, cậu đi đâu vậy?”

“Hàn Lệ!”

Vân Tri chạy tới trước mặt Hàn Lệ, ngẩng đầu, mắt cô sáng lên.

“Vân Tri, cậu đừng có làm phiền người ta.” Ngả Lộ chạy theo, nhìn Hàn Lệ đang lạnh lùng, kéo Vân Tri lại nói nhỏ, “Cẩn thận người ta bực đó.”

Quấy rầy cán bộ làm việc là chuyện lớn, mọi người cũng không muốn gây chuyện.

Vân Tri lắc đầu, “Không sao đâu, tụi mình có quen nhau mà.”

Ai???

Lời vừa nới ra, mấy người trố mắt.

“Đây là cháu trai mình.”

“….”

“………”

“…………..”

Nói xong, xung quanh rơi vào một khoảng im lặng kỳ lạ.

Hàn Lệ không phủ nhận, nhưng cũng không có nhiều phản ứng.

Hai chân cậu chụm lại, đứng nghiêm như một cây dương.

Môi Hàn Lệ không nhúc nhích, cậu khó khăn rặn ra mấy chữ, “Tôi đang bận.”

“Cô biết.” Vân Tri nhìn quanh trái phải, thấy không có người chú ý thì mở hủ sữa chua, đưa tới miệng cậu, “Nè, cậu uông đi.”

Hàn Lệ cau mày, “Không được, đội trưởng thấy sẽ mắng đó.”

“Uống chút, làm trơn môi.”

Nhìn môi cậu khô khốc, Vân Tri vô cùng đau lòng.

Trước kia Hàn Lệ là đại thiếu gia, mười ngón tay không hề dính bẩn, chưa từng khổ sở, ngay cả việc nhà cũng chưa làm qua, hôm nay phải đứng mấy tiếng đồng hồ, ngay cả cơm nước đàng hoàng cũng không được ăn.

Hàn Lệ rất khát.

Cậu liếm mối, thấy đội trưởng không có ở đây thì cúi đầu nhanh chóng hút miếng sữa chua, rồi lại ngay ngắn.

Vân Tri cười hài lòng, “Cô đi đây, cậu hoàn thành nhiệm vụ rồi cô sẽ cho cậu một bữa thật ngon.”

Hàn Lệ mắt nhìn thẳng, nhỏ tiếng ừ.

Vân Tri vẫy vẫy tay, kéo mọi người đi.

Cho đến khi đi thật xa, mọi người vẫn chưa phản ứng kịp, ai cũng không thể tin mà quay lại nhìn Hàn Lệ, làm thế nào cũng không ngờ Hàn Lệ là cháu Vân Tri.

Ngả Lộ nhìn lại, kéo cô vội hỏi: “Anh cảnh sát đó là cháu trai cậu?”

Vân Tri gật đầu.

“Ruột?”

“Ruột.”

Lại yên lặng.

Hứa Tuyết Ninh lặng lẽ nghĩ ngợi là mối quan hệ phức tạp này, không nhịn được mà nói: “ba cậu… thật cường tráng.”

Vân Tri im lặng ăn quà vặt.

“Nhưng mà cháu trai của cậu đâu có đáng yêu như cậu nói!”

Vân Tri nói cháu trai cô đáng yêu nghe lời, mọi người còn tưởng là một em bé, kết quả lại không hề ngờ là một bé trai to lớn như vậy!!

Vân Tri hất cằm lên, khoe khoang, “Cháu trai mình đáng yêu mà, Hàn Lệ rất hiểu chuyện.”

“…”

Chết tiệt.

Thật sự rất muốn đánh.

Ngả Lộ nghiến răng, sau một lát lại hỏi, “Này, chị đẹp Vân tri, nhìn mình có giống cháu dâu cậu không?”

Vân Tri lắc đầu nói: “Hàn Lệ có người thích rồi, chắc mọi người đau lòng lắm.”

Nhiều năm Hàn Lệ đơn phương Nhan Sắt, đến nay vẫn không đổi, coi như các cô gái khác tiếp cận cậu cũng không có kết quả gì.

Lời này vô cùng đau lòng.

Ngả Lộ nắm chặt vạt áo trước ngực, mặt đầy đau khổ, “Huhu, mình mới biết yêu mà thất tình cũng nhanh chóng, ông trời thật bất công!”

Hứa Tuyết Ninh cũng đả kích: “Thôi đi, nếu cháu trai Vân Tri chưa thích ai thì cũng không đến lượt cậu.”

Tư Đồ Nhụy thêm dầu vào lửa, “Đúng vậy, chấp nhận sự thật đi.”

Trời tối.

Những chiếc đèn lồng ở hai bên sáng lên nhau, phản chiếu cả con đường như ánh sáng ban ngày. Người ở quảng trường nhiều hơn gấp đôi so với trước đây và gần như không thể di chuyển theo đám đông.

Để tránh bị lạc, họ nắm tay nhau, nhưng Vân Tri vẫn bị lạc trong đám đông.

Cô đứng một mình và bất lực giữa đám đông, tìm kiếm những người bạn của mình ở khắp mọi nơi, nhưng chỉ thấy những khuôn mặt xa lạ.

Đột nhiên, có tiếng pháo nổ bên tai, những người qua đường dừng lại và nhìn lên.

Vân Tri ngẩng đầu lên.

Pháo hoa đầy màu sắc rực rỡ thắp sáng bầu trời đêm và biến mất trong nháy mắt, hết lần này đến lần khác, pháo hoa bay lên và nở rộ, thật đẹp. Đứa trẻ bên cạnh hét lên trong phấn khích, cặp đôi hôn nhau dưới bầu trời đêm đầy màu sắc.

Vân Tri đứng trên bậc thềm, ngắm nhìn những màu sắc tuyệt đẹp bỗng chốc trở nên trống rỗng.

Sẽ thật tuyệt nếu cùng Lộ Tinh Minh xem pháo hoa.

Vân Tri rút điện thoại ra, quay lại một đoạn video nhỏ trên bầu trời, rồi gửi nó cho Lộ Tinh Minh.

[ Vân Tri: Thí chủ, anh xem pháo hoa nè. ]

[ Vân Tri: Năm mới vui vẻ. ]

Cô cúi đầu nhắn tin: [ Cảm ơn anh vẫn luôn chăm sóc em đến tận bây giờ, sau này chúng ta cũng phải cùng nhau đón năm mới. ]

Ngón tay Vân Tri đột nhiên dừng lại, sau lại nhắn, [ Lộ Tinh Minh, em thích anh nhất ~ ]

Nhìn chằm chằm mấy tin nhắn trên màn hình, Vân Tri mỉm cười.

Đinh.

Điện thoại vang lên, Lộ Tinh Minh nhắn lại.

Đó là một tấm hình.

Trong bức hình là đèn lồng và bầu trời đầy pháo hoa. Cô gái mặc áo khoác trắng đang đứng trên bậc thang để chụp ảnh. Gương mặt trắng nõn dưới sánh đèn vô cùng chói lói.

Vân Tri sửng sốt, cầm điện thoại nhìn khắp nơi.

Đinh.

Lại là tin nhắn tới.

[ Lộ Tinh Minh: Quay đầu. ]

Vân Tri vội vã quay đầu lại.

Dáng người cao và mảnh khảnh ngay lập tức bao bọc lấy cô, giây tiếp theo, một cảm giác mát lạnh bao trùm lấy đôi môi cô.

Mi mắt tuấn tú của chàng trai gần trong gang tấc, đôi môi mềm mại lại ôn nhu.

Anh đột ngột xuất hiện trước mặt cô mà không báo trước, vững vàng nắm chặt tay cô không buông.

“Năm mới vui vẻ.” Anh nhìn cô, đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, “Em đồng ý lấy anh không?”

Một.

Giọng nói anh hòa vào tiếng lửa cháy rực sau lưng, không rõ ràng lắm nhưng cứ thế mà vào tai Vân Tri.

Nhẫn kim cương hình trái tim trên tay cô sáng đến chói mắt, Vân Tri bắt đầu thấy mắt mình nóng lên.

Cô hơi ngửa đầu, “Anh đang cầu hôn em đấy sao?”

Lộ Tinh Minh gật đầu: “Anh nghĩ là vậy.”

Khi anh còn là một thiếu niên, anh chưa bao giờ hiểu rằng có ai đó thật đặc biệt như vậy, không hiểu tại sao anh luôn nghĩ về cô, cũng không hiểu cô đáng yêu như thế.

Sau đó anh biết.

Bởi vì thích cô, cho nên cô mới đặc biệt; bởi vì thích cô nên anh mới nhớ nhung cô như thế; bởi vthích cô, nên cô làm cái gì cũng thấy đáng yêu.

Khi còn trẻ, anh đã yêu cô thật sâu đậm.

Anh muốn cho tình yêu này một cái nghi thức – một nghi thức thiêng liêng.

“Vân Tri, em có đồng ý làm vợ của Lộ Tinh Minh không?” Anh lại hỏi, ánh mắt sâu hơn trước.

Vân Tri nhìn anh.

Đáy mắt anh có nhiều ngôi sao, còn có bóng dáng nho nhỏ của cô.

Sương mù ngay trước mắt, làm cô không thấy rõ.

Vân Tri vuốt ve cái nhẫn trên ngón áp út, nhón chân lên hôn anh: “Em đồng ý.”

Ba chữ, dịu dàng lại chân thật.

Cô đồng ý giao cuộc đời còn lại của mình cho anh;

Đồng ý cùng anh đi đến đầu bạc răng long;

Đồng ý ở cùng anh cả đời.

Lộ Tinh Minh ôm cô gái nhỏ vào lòng ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, giọng nói trầm thấp: “Chờ sang năm anh tốt nghiệp, chúng ta kết hôn nhé.”

Vân Tri gật đầu

Sư phụ nói không sai.

Không có ai sinh ra là cô độc, biển người mênh mông như thế chắc hắn ta sẽ gặp một người bên ta cả đời.

Bây giờ cô đã tìm được người ấy rồi.

Vân Tri ngửa đầu nhìn pháo hoa rực rỡ rên trời, nước mắt bỗng rơi xuống.

Sư phụ.

Đã có người thay sư phụ chăm sóc Vân Tri rồi.

Người ở trên trời, nhất định cũng phải vui vẻ nha.
Bình Luận (0)
Comment