Bé Cưng, Về Đội Anh Nào! Ngoan! Ngoan!

Chương 32

Chương #7: Cha con song kiếm

Một tháng sau, ngày mà cái giống 10X35ST cuối cùng cũng được chuyển giao. Chấm dứt 30 ngày lao động cực nhọc của Hạo, Hân và Nguyệt. Nếu như giống lúa này thành công, không chừng sẽ được trồng rất rộng rãi.

Từ sáng sớm, tôi đã tung tăng chạy nhảy khắp cả nông trại. Gặp chó chào chó, gặp cây chào cây. Nói chung là chào hết tất cả và chào đến mức mà mẹ tôi tưởng, tôi vui quá hóa điên. -_-

Tôi chạy vào nhà kho, thấy chị Hân, mẹ và cả Hạo cũng ở đó sẵn cả rồi. Ô! Thế ra là tôi ngủ trễ đến thế ạ?

Không khí trong nông trại thật nhộn nhịp!

Một lát sau, chiếc xe BMW i8 từ từ đổ vào gara để xe của nông trại. Công nhận bên đối tác cũng “ ít có sang chảnh” ghê!

Mẹ tôi không giấu nổi nụ cười trên mặt, bước từng bước đến gần để chào đón.

-“Hạo ơi Hạo, đi kí hợp đồng làm ăn thôi mà khoa trương quá ha? Mà cũng...Phí quá Hạo nhỉ? Đi cái xe đó tốn xăng chết!”

Tôi kéo cái đầu của Hạo xuống thấp để tiện nói chuyện. Chẳng hiểu sao dạo này tôi cứ có cảm giác rằng mình thấp đi. Nghe cứ buồn buồn tủi tủi!

Hạo nghe xong chỉ cười cười rồi xoa đầu tôi một cái:

-“Ngoan! Chó mà làm sao hiểu được đời người. Cứ ở nhà tao chăm là được rồi. Ra ngoài kẻo ai bắt cóc thì khổ!”

Bầm mi! Trả lời méo ăn nhập gì hết!

Thôi nhịn! Phải nhịn! Nhịn vì tương lai con em chúng ta, sau này đánh chết cha con em chúng nó. Nhịn!

Tôi nhìn Hạo đay nghiến. Được! Cậu ta muốn tôi là chó. Vậy tôi sẽ dùng tính chó đáp lại cậu ta!

Tôi nhe nanh vuốt, cắm phập vào eo của Hạo. Bấm hết sức. Để coi, ai chọc ai điên!

Hạo bước lên trước tôi vài xen-ti-mét, tay đưa lên gỡ từng móng vuốt của tôi rồi nắm chặt. Chỉ khẽ nói nhẹ vài từ.

-“Đứng im đi, lần này là đích thân chủ tịch công ty Proskon đến đấy.”

Tôi thoáng giật mình. Hạo hôm nay...sao mà nhẹ nhàng và dịu dàng đến thế?

Trái tim tôi bắt đầu đập thình thịch. Cái nắm tay này, cứ thấy có chút chút gì đấy khan khác. Rồi vô tình đôi mắt lướt đến chỗ eo vừa bị tôi cào lúc nãy. Thấy có thấm một ít dịch màu đỏ.

Tự dưng thấy buồn buồn mà thương bạn thế nào ấy. Nhìn vẻ mặt kia, cứ như tạc tượng. Một pho tượng tuyệt mĩ. Đến hôm nay tôi mới biết, thì ra...Hạo rất đẹp trai. Còn anh tuấn hơn người.

Lòng tôi tự dưng xuất hiện một cảm xúc rung động nhẹ...

Một cảm xúc không nói nên lời.

Trìu mến!

Thân thương!

Quý báu ngàn vàng!

.

.

.

Đó là...

Cảm giác đè bẹp người mà ta ghét. Cảm giác ức hiếp người đó mà người đó không dám đáp trả tuyệt vời ông mặt trời thế nào ấy. há há.

Oh yeah! Oh yeah! Vụ ăn chang chang nè con, dám nhận đầu bà xuống nước nè con, bắt bà sủa tiếng chó nè con, ức hiếp bà nè con. Cháu hôm nay không tốn cả chục lít máu thì bà không phải là Bà Nguyệt cháu nhé. Hú hú!

Tôi ở phía sau, cười tủm tỉm!

Người đằng trước....thốn tận rốn!

-“Chẳng lẽ chỉ vì một cái nắm tay mà mày vui vậy sao? Tao không ngờ mày có dòng máu sắc nữ.”

Tôi làm lơ câu hỏi, vẫn cứ cười tủm tỉm. Kiềm chế! nếu không thì lộ suy nghĩ. Há há.

Phía trước, mẹ tôi đứng sững người. Khi Người đàn ông đó vừa bước chân xuống xe. Đôi kính đen vừa được tháo bỏ. Đôi chân của mẹ Khuê như đeo cả ngàn quả tạ. Không nhấc lên nổi! Chị Hân nhanh chóng nhận ra điểm gì đó khác lạ. Hàng lông mày vô thức chau lại.

-“Chào cô- đại diện trang trại Moonlight”

Người đàn ông đó đưa tay ra trước. Mẹ tôi nhìn nó một hồi lâu cũng chưa thấy phản ứng gì.

-“Chào ông-chủ tịch công ty Proskon.”

Chị Hân nhanh chóng nắm lấy cái bắt tay chào hỏi đó rồi ra hiệu cho Hạo đến gỡ rối.

Tôi đứng từ phía sau, chỉ biết len lén nhìn khung cảnh ngột ngạt này. Tôi cũng không hiểu tại sao nó lại như thế này nữa. Chẳng lẽ cuộc gặp mặt đối tác nào cũng căng thẳng đến thế sao?

Người đàn ông đó, ánh mắt không rời. Mẹ của tôi lại trốn tránh không dám nhìn. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

-“ Xem ra mọi người không xem tôi là đối tác bình thường rồi. Cứ cử xử bình thường là được, không cần chào đón quá nhiệt thành như vậy.”

-“đúng đúng! Con thấy chủ tịch nói đúng nha. Mẹ! Mẹ! Chúng ta mời Chủ Tịch ở lại nông trại một ngày để chủ tịch kiểm tra chắc chắn mặt hàng nhé mẹ.”

Tôi nhanh nhảu đáp ngay. Tôi là tôi sợ chuyện hợp tác này không thành thì phí công sức biết bao. Lỡ mà ngài Chủ Tịch không thích, không kí hợp đồng. Ít ra là tôi và mọi người còn có một ngày để thuyết phục. Xem ra là vẫn còn cơ hội. Nhất định phải ép chú ấy đồng ý.

-“Không!!!...à...Nguyệt, Chủ Tịch rất bận, làm sao có thể...”

-“Ý kiến hay đấy cô bé. Thế nhà cháu có đủ gạo nuôi ta không đấy. Ta ăn nhiều lắm đấy.”

Câu nói của mẹ còn chưa nói hết, chủ tịch đã lên tiếng ngay. Xem ra chủ tịch này rất biết cách hợp tác. Hay rồi, mọi chuyện đã thành công.

Tự hào vì mình có thể giúp trang trại một việc to lớn đến vậy. Ôi chào! Cái đầu này lại thêm thông minh rồi~

Tôi nở nụ cười tươi rực!

-“Ôi dào, nhà cháu nhiều gạo lắm. Đủ để nuôi Thánh Gióng ăn suốt đời luôn ấy ạ. Chủ Tịch khỏi phải lo nha~”

Chủ Tịch bật cười. Mẹ tôi cũng mỉm cười nhẹ, sau đó lén lút thở phào. Chị Hân thì vẫn giữ nguyên một nét mặt, còn Hạo thì thoáng không hài lòng. Tại sao nhỉ?

Mọi người bắt đầu giải tán dần. Mẹ đón tiếp chủ tịch, chị Hân thì đi kiểm tra giống. Tôi và Hạo kéo nhau ra cái nhà chòi hôm trước để ngồi.

Hạo xoa xoa đầu tôi, rồi tháo dây cột tóc ra. Ngồi mê mẫn từng sợi tóc. Tôi cứ thấy cái khung cảnh này kì kì. Mà Hạo hôm nay cũng lạ lạ. Mọi thứ đều lạ!

-“Hạo!!! Hạo có gì buồn à? Sao thấy hôm nay Hạo khác khác.”

<chóc>

-“Vớ vẩn! Buồn gì mà buồn.”

Hừ, ăn gì suốt ngày chỉ biết cóc đầu người ta. Nói miết không nghe, mặc kệ!

-“Ừ ừ không buồn. Thế phá cái đầu tóc của Nguyệt làm gì? Từ nhỏ đến giờ lần nào buồn chẳng thế?”

-“ Bắt d-ze cho chó, vậy cũng hỏi.”

Nuốt nhịn lần một.

-“ Chó này sạch, không có ve đâu mà bắt.”

-“ Cả đầu rận đây mà nói không có. Mày ăn ở bẩn vừa thôi!”

Hừ! Nuốt nhịn lần hai.

-“Bỏ ra, kệ người ta. Ai kêu quan tâm chi giờ chê lên chê xuống.”

Tôi vùng vẫy, kéo cái đầu ra khỏi tay Hạo. Mà vừa ngóc đầu lên đã bị người ta ôm trọn vào lòng.

-“ Ôm mày thế này tim tao rớt đâu rồi!”

Tự dưng má đỏ đỏ thế chứ nị. Người cũng thấy râm ran bứt rứt, khó chịu.

-“Tim...tim...Tim Nguyệt cũng đi đâu mất rồi!”

-“ Quên nói, thêu dòng chữ đó vào sau gối cho tao nhé.”

WTH? Thêu á? Là Thêu á?

Bầm mi! Dám troll bà!

Tôi vùng ra khỏi lòng ngực của Hạo.

-“Ăn ở đó mà lợi dụng! Mơ đi! Thích thì tự thêu, không thích thì kêu Cái Mai thêu. Nguyệt đây là Nguyệt không có máu mủ ruột rà hay có dính líu gì với Hạo nhá. Đừng có tự cho mình cái quyền muốn làm gì thì làm, muốn sai ai thì sai.”

Kiểu như mình giận vô cớ ý, mình cũng chẳng biết lí do gì nữa. Một hơi tuông hết. Xong rồi bạn cũng không vừa, cũng đáp trả lại máu lắm.

-“ Ừ đúng rồi! Tay nghề có bằng cái Mai đâu mà sĩ diện ảo. Thôi nhé! Không thêu hộ thì thôi nhé! Tôi đây cũng không thèm nhờ vả gì cô đâu!”

Hừ, bạn nói xong thì mình cũng tức. Không nhịn được lại lớn giọng sỉ vã nhau.

-“Ừ, Nguyệt không bằng nên tự biết thân biết phận, còn hơn ai đó chỉ biết ăn mà không biết làm. Cứ ăn cho nhiều vô rồi mập thây làm biếng.”

-“Cô nói ai mập thây làm biếng! Sau này cái số cô là làm thiếp người ta thì lo mà an phận thủ thường đi. Đừng có không biết gì mà phán như đúng rồi.”

Đã chạm đến lòng tự ái của nhau thì tình bạn 9 năm hay 10 năm gì cũng vứt.

-“Hạo nói ai không biết gì? Đừng có thấy Nguyệt khờ rồi đứng đó mà dụ nít nhá. Nói cho mà biết, Nguyệt nay thông minh hơn xưa rồi.”

Mình nói thì nói máu chiến lắm, còn bạn thì cũng đâu có vừa mà nhường nhịn. Cãi nhau mà nhịn thì có nước trời sập.

Nhưng chẳng hiểu sao bạn lại cười cười nữa. Tự dưng người rợn lên một hàng phòng thủ. Mỗi lần mà Hạo cười thế nào cũng có chuyện.

-“Ừ đúng rồi, chó là con vật thông minh mà còn rất trung thành nữa.Thế nên... ĐỪNG CÓ ĐỨNG ĐÓ MÀ PHẢN CHỦ!”

Nói rồi bạn quay lưng bỏ đi. Mình thì chẳng biết câu đó có nghĩa là gì. Nói chung là cục tức nó càng lớn.

-“Hạo đứng lại đó! Hạo vừa phải thôi nhé. Hết lần này đến lần khác cứ kêu Nguyệt là chó. Hạo quá đáng cũng vừa thôi, Đừng có vô lý như vậy nữa. Từ nay, Chúng ta không thuộc về nhau. Đừng có mà tìm Nguyệt để làm bao cát xả giận nữa.”

Mình nói vậy đấy, thế mà không ngờ công kích được bạn. Hôm nay mình phải thắng trận, tuyệt đối không để Hạo thắng nữa. Phải lấy lại danh dự cho bản thân.

-“Cô đấy, cô ngu cũng vừa thôi. Bộ bất kể ai dùng chó cũng mang ý mỉa mai à. Tôi đã bảo về nhà ăn não heo thêm để bồi bổ mà cô không chịu tiếp thu. Nếu cô ngoan ngoãn thì tôi có phiền lòng thế này không? Lúc nào cũng gây họa còn đứng đó đổ lỗi cho ai!”

Lần này cục tức nhất định nuốt không trôi. Bạn sỉ vã mình nặng quá. Mình nhất định không chịu thua. Có bao giờ mà mình đụng chạm gì đến Hạo đâu. Thế mà bạn lại đi đụng chạm nhau thế đấy. Thử hỏi không tức mới lạ?

-“ Hạo Biến ngay cho Nguyệt. Từ nay đừng chơi với nhau nữa. Nghỉ chơi đi! Tình bạn là cái thá gì chứ? Quăng cho chó ăn cho rồi!”

-“ Nhớ những lời mà hôm nay cô nói đấy! Đừng có đến tìm tôi rồi khóc lóc thủ thỉ.”

-“ Không thèm!”

Mình trừng mắt nhìn bạn. Bạn thì lạnh lùng bước qua luôn không thèm ngoảnh mặt lại.

Được! Muốn thì cạch mặt nhau. Đừng có tự tin là Tú Nguyệt này đến làm hòa. Cứ đứng đó mà mơ!

Mình về phòng mà tâm trạng khó chịu. Cái con người đó là cái tên đáng ghét nhất mà mình gặp được. Chẳng hiểu sao lại thân nhau suốt chừng đó thời gian. Phí!

Mà cũng tại vì mình giận nên mạnh miệng thế thôi. Chứ khoảng thời gian sau này chẳng biết sống sao nữa? Thôi mà kệ đi. Từ tính!

------------------------------------------------

-“ Hai đứa nhỏ này thật thú vị.”

Người được gọi là chủ tịch lên tiếng. Khuê vùng ra khỏi vòng tay của anh rồi nhẹ nhàng đến bên cái chòi vừa mới xảy ra đại chiến lúc nãy.

-“ Chúng nó hiếm khi cãi nhau thế này lắm. Chắc có chuyện gì lớn lắm mới vậy.”

-“ Lần đó chúng ta cũng thế...Em...còn nhớ không?”

Dương Trí đến ngồi bên cạnh. Trái tim của cô như nhảy cẫng lên từng nhịp. Không ngờ sau bao năm cảm giác vẫn vẹn nguyên.

-“ Anh..xin lỗi.”

-“ Không sao đâu, chuyện đó chẳng có gì. Nhờ có những sai lầm đó mà tôi có được hai đứa con gái đáng yêu thế này. Cuộc sống thú vị mà tôi yêu. Công việc mà tôi thích. Xem ra phải cảm ơn anh nhiều lắm.”

Đôi mắt Dương Trí nhìn xa xăm. Trí và Khuê nay đã lớn rồi, cũng đã là những người trưởng thành. Thứ tình cảm này dù không ai nói ra, nhưng đối phương vẫn biết được mình còn yêu người ta nhiều lắm.

-“ Nhớ lần em ở bệnh viện, ba mẹ em cũng rình mò chúng ta như lúc chúng ta rình mò hai đứa nhỏ vậy. Thú vị thật. Nếu em và anh có một gia đình nhỏ, chắc cuộc sống vui vẻ và thú vị lắm nhỉ?”

-“ Thú vị hay không chưa biết được! Nhưng điều đó chắc chẳng xảy ra.”

Khuê một mực đánh đòn, dập tắt mọi tia hy vọng của Trí. Nhưng từ trước đến nay, Dương Trí đều chưa một lần nào bù đắp cho Khuê. Khuê đã quá thiệt thòi.

-“ Đúng vậy. Người lớn chúng ta đã quá hồ đồ rồi nhỉ? Xem ra em sống rất tốt, lại có một cuộc sống thú vị như vậy. Anh có mơ cũng không được sống trong không khí này.”

Đứng trước tình cảnh này. Trí không còn là đứa trẻ thiếu suy nghĩ của lúc trước. Không còn là chàng trai trẻ vô cớ lạnh lùng rồi hành động lỗ mãn nữa. Dương trí của bây giờ đã trưởng thành hơn, biết dịu dàng hơn với người phụ nữ của mình.

-“ Nếu chú muốn cứ chuyển đến đây sống!”

Mọi người đều dồn tầm mắt về phía giọng nói lúc nãy.

Hân khoanh tay từ từ tiến đến gần. Ánh mắt nhìn trực diện vào Khuê khiến cô có chút lo lắng không biết phải phản ứng như thế nào. Hân quá nhạnh bén, con bé làm cô hoang mang không biết đi đường nào.

-“ Cháu là...chị gái đúng không?”

-“ Cũng không khó để phân biệt cháu và em gái.”

Hân nở nụ cười mềm mại hiếm khi thấy, làm Khuê có cảm giác như con bé biết tất cả.

-“ Bầu không khí ở đây trong lành thật. Chú đến đây không phiền chứ?”

-“ Cháu nghĩ chú đã có câu trả lời.”

Rồi sau đó quay sang Khuê, nắm lấy tay cô dẫn đi.

Dương Trí nở nụ cười sau khi hai người đã khuất bóng. Xem ra con gái đầu của anh rất thông minh. Gia đình nhỏ này, chờ bố nhé! Rất nhanh chúng ta sẽ được đoàn tụ!
Bình Luận (0)
Comment