Edit: HanKhi Nhiễm Diên bị thương, Quý Thịnh không thích người khác đến gần nàng nên việc gì cũng tự tay làm, hiện giờ đến lượt hắn bị thương, Nhiễm Diên nhìn một đoàn tỳ nữ nối đuôi nhau tiến vào tẩm điện, bưng dược tới thay, ngón tay nhỏ nhắn lả lướt cởi trung y của Quý Thịnh ra, càng xem trong lòng nàng càng cảm thấy không thoải mái.
"Đi xuống đi, để ta tới."
"Dạ."
Tiểu cung nữ chợt kinh hoảng, còn tưởng mình đã làm sai cái gì, nhưng thấy biểu tình của Nhiễm Diên không phải bực tức, liền kính cẩn nâng khay cong eo thối lui ra ngoài. Giơ tay cầm lấy bình dược, Nhiễm Diên thấy Quý Thịnh đang nhìn nàng, ánh mắt chứa đầy ý bỡn cợt.
Suy tính của nàng, hắn hiển nhiên hiểu rõ, Nhiễm Diên hơi đỏ mặt, giây tiếp theo liền nghe thấy thanh âm trầm thấp của hắn.
"Nếu A Diên không thích, sau này liền đem cung nữ trong điện đều điều đi nơi khác đi."
Bên trong điện, ánh sáng rực rỡ, Nhiễm Diên ghé mắt nhìn lại, tuấn nhan của Quý Thịnh đã khôi phục lại huyết sắc nhưng vẫn còn chút tái nhợt, tầm mắt hắn mơ hồ lộ ra khí lạnh thấu xương, không giống như đang nói giỡn với nàng. Nói không vui là giả, nàng cười, nhẹ nhàng cởi bỏ lớp lụa trắng quấn quanh miệng vết thương, chỗ bị đâm đã không còn xuất huyết đang dần dần lành lại.
"Bọn họ đâu có sai, điều đi làm gì, Đại Vương chỉ cần tự biết giữ mình là được."
Bởi vì thay dược, Nhiễm Diên hơi cúi xuống, mấy lọn tóc đen bên thái dương xoã xuống cần cổ Quý Thịnh, nghiêng thân qua, mùi long tiên hương nồng đậm hỗn tạp với một cỗ mùi hương thơm ngọt nhè nhẹ, dụ Quý Thịnh liếc mắt nhìn về phía má đào non mịn ửng hồng gần trong gang tấc.
"A Diên nói giữ mình là chỉ phương diện kia?"
Nhiễm Diên mặc kệ hắn, oán trách liếc hắn, đương lúc rải dược lên miệng vết thương, Quý Thịnh lại bỗng nhiên ngẩng đầu hôn nàng một ngụm, luồng nhiệt nóng bỏng như lửa lưu lại ở trên má, nghe được tiếng cười đắc ý, nàng liền tức giận chọc chọc lên chỗ gần miệng vết thương.
"Aa, Vương hậu là muốn mưu hại thân phu sao."
"Nếu Đại Vương còn lộn xộn, ta sẽ trực tiếp chọc lên miệng vết thương này, chàng thành thật một chút đi."
Thật vất vả mới đổi xong dược, băng bó cẩn thận, Nhiễm Diên cho cung nhân đi đem toàn bộ tấu chương tồn đọng từ mấy ngày trước chuyển đến, chọn lọc mấy bản tấu quan trọng nhất để Quý Thịnh xem qua ngự phê, cho dù là đang xử lý chính sự, người này vẫn còn không quên trêu chọc Nhiễm Diên.
Áo lụa vàng kim thêu huyền điểu nửa khoác ở trên thân thể cường tráng, vô tình mà như cố ý lộ ra cơ ngực rắn chắc, người ta thường nói nữ sắc mê người, nam sắc cũng thế, sau một lúc, Nhiễm Diên thật sự nhịn không được nữa liền tự tay giúp hắn mặc quần áo, lại bọc thêm hai lớp áo bào, còn dõng dạc nói.
"Thương thế của Đại Vương chưa lành, nếu bị cảm lạnh sẽ không tốt."
Khuôn mặt tuấn tú của Quý Thịnh sa sầm.
Vài ngày nhanh chóng trôi qua, vết thương của Quý Thịnh đã tốt hơn nhiều, có thể xuống giường đi lại, khoảng thời gian này tình cảm của hắn với Nhiễm Diên tăng tiến vượt bậc, chỉ là, nữ nhân kia luôn ngại thân thể hắn có thương tích, cự tuyệt cùng hắn thân mật, mấy lần hắn trình diễn mỹ nam kế đều không dùng được.
"A Diên, Bổn Vương khó chịu."
Quý Thịnh nằm nghiêng ở giữa giường, thời tiết hơi lạnh, chăn mỏng màu đen che khuất long thể hoàn mỹ, đợi khi Nhiễm Diên đến gần, nhấc lên màn trường nửa buông, trong lòng đề phòng mà đi sờ trán hắn, xúc cảm nóng bỏng nơi bàn tay làm nàng kinh hoảng.
"Chẳng lẽ thật sự bị bệnh, để ta cho cung nhân đi truyền thái y tới."
Nhiễm Diên đã vô tình bỏ lỡ tia dục vọng không dễ phát hiện trong từng tiếng thở dốc nặng nề, vừa muốn đứng dậy đã bị Quý Thịnh túm chặt, bàn tay to với những vết chai mỏng nắm chặt những ngón tay nhỏ dài mềm nộn, làm cách nào cũng không tách ra được.
"Gọi Thái y đến cũng vô dụng, bệnh của Bổn Vương chỉ có A Diên mới có thể chữa."
Ánh mắt chuyên chú của hắn như bốc cháy lên ngọn lửa, đã nhiều ngày đều chỉ chơi trò ám chỉ, hôm nay rốt cuộc nói thẳng. Nhiễm Diên mới đầu còn không rõ, có chút mơ hồ nhìn hắn.
"Ta chữa....??"
"Ừm, A Diên đến đây đi."
Dứt lời. Quý Thịnh liền vô sỉ mà xốc lên lớp chăn mỏng, nam thể tinh tráng không mảnh vải che thân nháy mắt bại lộ trước mắt Nhiễm Diên, đồng tử nàng hơi co lại, ngay cả cự vật cứng rắn giữa háng cũng phá lệ to lớn, hắn còn ôn nhu đẩy đẩy eo.
"Nơi này khó chịu, chỉ có A Diên mới có thể trị."
"Chàng chàng...." Nhiễm Diên đỏ mặt, tay chân luống cuống muốn đi lấy chăn đắp lên cho Quý Thịnh, miệng còn nhắc mãi: "Đồ biến thái, thương thế còn chưa lành mà đã nghĩ đến mấy việc hạ lưu."
Nam sắc mê người, lại thêm vóc dáng hoàn mỹ của Quý Thịnh, nếu là trước đây, Nhiễm Diên đã sớm chảy nước miếng ròng ròng, nhưng hiện tại nàng trăm lần vạn lần tự cảnh cáo chính mình phải nhịn xuống.
Nhưng Quý Thịnh không cho nàng cơ hội này, bắt được tay nàng liền ấn vào nơi giữa hai chân kia, nhiệt độ nóng cháy làm lòng bàn tay Nhiễm Diên lập tức chảy ra lớp mồ hôi mỏng, mặc cho hai người đã làm việc thân mật nhất không biết bao nhiêu lần, Nhiễm Diên vẫn có chút khẩn trương, thẹn thùng.
"Chàng, buông tay."
"Ngô ~ A Diên mau sờ, nó muốn nàng."
côn th*t nóng bỏng, da thịt ma xát tạo ra xúc cảm quỷ dị ở trong lòng bàn tay mềm mại của Nhiễm Diên, nàng mới liếc mắt một cái, đã thấy quy đầu của cự vật dữ tợn kia phun ra thuỷ dịch.
"Buông, buông ra."
dương v*t thô lớn nháy mắt làm Nhiễm Diên chân mềm, vừa sợ hãi lại tựa như đang khao khát gì đó, cuối cùng Quý Thịnh lôi kéo một cái, nhất thời không phòng bị, bị hắn kéo lảo đảo, ngã vào trên người hắn, không nghiêng không lệch, má đào ửng đỏ vừa vặn dán lên giữa bụng hắn.
"Ân."
Phấn môi mềm nộn nhẹ nhàng cọ xát dương v*t, tuy xúc cảm không mấy rõ ràng, nhưng đủ để Quý Thịnh cảm thấy kích thích, cầm lòng không nổi mà hừ nhẹ, mục ưng đỏ ngầu.
"Nếu A Diên sợ ảnh hưởng đến thương thế của Bổn Vương, vậy liền dùng cái miệng nhỏ phía trên đi."
Tác giả ps: Sắc tâm của Đại Vương không đổi ~