Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta

Chương 11


Tống quân y lúc nào cũng đi kèm với thanh âm trào phúng "Sớm muộn cũng xong", vết thương trên người Diệp Đinh cũng xử lý qua một lần, sau đó lại bắt đầu thi châm.

Diệp Đinh mặc dù không hiểu về trị bệnh, nhưng cũng phát giác được là lạ chỗ nào.

"Tống lão đầu, đao chém cũng phải thi châm sao?" Diệp Đinh tỏ vẻ trí tuệ không đủ dùng.

"Cần." Tống quân y ngay cả lý do cũng không muốn biện ra để lừa hắn.

Diệp Đinh:...!
Thuốc đã sắc xong được đưa tới, Tống quân y mới gọi Ngụy Uyên ra ngoài một mình phân phó hồi lâu rồi mới rời đi.

Uống thuốc xong, Diệp Đinh cảm thấy quặn đau trong bụng nhẹ đi nhiều, cảm giác mệt mỏi mấy ngày nay ùa tới, thời điểm đang mơ màng muốn ngủ thì Ngụy Uyên bỗng đưa tay giật mở trung y của hắn.

Diệp Đinh khẽ nhíu mày, ngước mắt nhìn y: "Nhị ca..."
Sắc mặt Ngụy Uyên lạnh như băng, y không có khả năng một mực gạt Diệp Đinh, coi như là Diệp Đinh dù trì độn thế nào đi nữa, một khi tròn mười tháng, phải sinh đứa bé thì tính thế nào.

Nếu không có đứa bé này, y cam tâm từ xa trông coi Diệp Đinh cả một đời, không vượt qua lôi trì này dù một bước, nhưng hôm nay nếu đứa bé này đã đến, y nếu như còn băn khoăn lo lắng nhiều như vậy, chính là uổng công Diệp Đinh.

Mãnh dược này, nên hạ thì vẫn phải hạ.

"Xem quân lệnh như không, tương lai chẳng phải là ngay cả Nhị ca cũng không để trong mắt".

Ngụy Uyên liền cởi trung y của Diệp Đinh ném sang một bên.


Diệp Đinh yên lặng, hồi lâu sau mới lăn lăn nói: "Nhị ca quả thật muốn ta cởi hết đồ ra ngoài lĩnh quân côn..."
Quần áo cũng đã cởi, xem ra hôm nay quân pháp là không tránh khỏi.

Ngụy Uyên lần nữa đưa tay rút đai lưng của Diệp Đinh, trút bỏ quần lót của hắn.

Diệp Đinh như bị sét đánh, run giọng nói: "Nhị ca ngươi muốn ta cởi hết ra ngoài lĩnh quân côn?!"
Không làm có được hay không, này thật mất thể diện, mặt mũi đại tướng quân hắn để nơi nào...!
Ngụy Uyên hừ lạnh một tiếng, dễ dàng đè Diệp Đinh xuống giường, dùng đai lưng trói ngược hai tay của hắn lại.

Diệp Đinh trong lòng nguội lạnh hơn phân nửa, trần truồng quỳ gối trên đầu giường, hai tay bị trói ngược, hắn thử giãy giụa nói:
"Nhị ca...!Ngươi, ngươi bình tĩnh một chút..."
Ngụy Uyên nhẹ tay lại, tháo buộc tóc làm bằng gấm của Diệp Đinh ra, mái tóc dài tựa như vẩy mực nháy mắt liền tán lạc, che khuất sống lưng thanh tú của hắn.

Trong lòng Diệp Đinh lướt qua mấy chữ to oạch: lấy tóc che mặt, roi quất toàn thân.

"Lúc này biết sợ rồi à?" Ngụy Uyên từ phía sau lưng tới gần hắn, đến sát bên tai hắn nói sâu xa.

Khí tức nóng rực phun ở bên tai, thân thể Diệp Đinh run rẩy, bụng dưới có chút cổ quái, thân thể từng đợt bất lực.

Ngụy Uyên vén mái tóc dài của Diệp Đinh sang một bên, ngắm nhìn tấm lưng xinh đẹp như hồ điệp, đầu chôn thật sâu xuống phía dưới, đặt nụ hôn lên lên trên vết thương mờ nhạt kia.

Diệp Đinh không nhìn thấy sau lưng xảy ra chuyện gì, nhưng xúc cảm mềm mại kia khiến hắn lần nữa giống như ngũ lôi oanh đỉnh, đầu óc trống rỗng.

"Vết thương này là ở Tửu Tuyền lưu lại."
"Vết thương này là ở Ngọc Môn Quan lưu lại "

"Vết thương này là ở Bình Lương lưu lại..."
"Vết thương này là ở trung đô lưu lại..."
Ngụy Uyên đếm kĩ từng vết từng vết thương nông sâu không đồng đều trên lưng Diệp Đinh, mỗi lần đếm đến đâu, liền hạ một nụ hôn lên trên vết thương đến đó.

Thân thể Diệp Đinh khẽ run, yết hầu trở nên khô khốc khó tả, hồi lâu mới run giọng nói: "Nhị ca..."
Ngụy Uyên từ phía sau ôm lấy hắn, giữ hắn trong ngực: "Vu Nhược, những năm gần đây trên người ngươi mỗi một vết thương ta đều nhớ.

Vết thương kia rơi ở trên thân thể ngươi, đồng thời cũng rơi vào thâm tâm ta..."
"Ngụy Uyên!" Diệp Đinh bỗng nhiên tỉnh táo lại, khẽ thở một tiếng.

Ngụy Uyên thoáng dùng lực mang Diệp Đinh đặt ở trên giường, thò tay đem mấy cái gối mềm đặt ở dưới bụng hắn, đầu ngón tay từ trên lưng chậm rãi trượt xuống.

Nửa bên mặt Diệp Đinh chôn ở trong gối, hô hấp bắt đầu chật vật: "Nhị ca, ngươi đang làm cái gì "
"Vu Nhược, cái đêm kia uống vài hũ rượu chỉ khiến ngươi say, làm sao có thể khiến ta say..."
Con mắt Diệp Đinh bắt đầu đỏ lên, cắn răng nói: "Đêm đó ngươi..."
"Rượu ta chưa từng say, ta say chính là ngươi." Ngụy Uyên quay mặt hắn lại, tỉ mỉ hôn lên mặt mũi hắn: "Vu Nhược ngươi suy nghĩ kỹ một chút, lòng son tấc ý, ngươi còn không biết."
"Nhị ca, ngươi nói bậy cái gì..." Lòng Diệp Đinh đầy mâu thuẫn.

Ngụy Uyên nhẹ giọng thở dài: "Vu Nhược, đừng trách nhị ca."
Diệp Đinh không kịp nghĩ, thân thể lại trầm xuống, té nhào xuống giường, hai đầu gối bị co lại, nửa cúi ở dưới thân Ngụy Uyên, một nụ hôn kĩ càng kéo dài một đường dọc theo phần gáy của hắn hướng xuống bên dưới.

Từng giọt mồ hôi bắt đầu lấm tấm thấm ra, tóc tai dính dấp mồ hôi, từng sợi từng sợi quấn quanh người, càng ngày da càng ánh lên như ngọc, tóc như mực, môi như chu sa, thân thể khẽ run rẩy nằm ngay dưới thân Ngụy Uyên, làm sao không khiến người ta ý loạn tình mê.


Diệp Đinh sợ vô cùng, bắt đầu giằng co, nhưng thân thể mấy ngày chịu đựng sao còn có mấy phần khí lực chống cự, sau khi bị Ngụy Uyên khiêu khích vài lần liền đầu hàng.

Đầu ngón tay dính lấy vật trơn nhẵn không biết tên chậm rãi chui vào hoa tâm, chỗ khép mở kia hiện ra màu nhàn nhạt, mềm mại như nhung tơ, chặt chẽ bao lấy đầu ngón tay, mang theo nhiệt độ cơ thể nóng rực, bởi vì người dưới thân quá mức khẩn trương mà càng ngày càng xoắn chặt, lúc này xúc cảm kì dị càng khiến tim người ta đập dồn.

Ngụy Uyên vốn định thả nhẹ động tác, sợ đả thương đến người dưới thân, Diệp Đinh không biết làm sao lại đung đưa vòng eo thanh tú, liều mạng muốn thoát khỏi vật từ bên ngoài chui vào trong thân thể, ngược lại càng lộ ra một loại gấp gáp muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào.

Ngụy Uyên dứt khoát nhẫn tâm đem cả đầu ngón tay chui vào, tay của người tập võ lâu dài đương nhiên sẽ không non mềm, vết chai mỏng ma sát qua vách trong non mềm, sinh ra từng đợt xúc cảm tê dại.

Diệp Đinh sụp đổ mắng to: "Ngụy Uyên! Ngươi tên khốn nạn này! Ta thao ngươi...!Hự, ưm...!Mẹ nó..."
Ngón tay thứ hai chui vào.

"Ngụy Vân Sâm! Ngươi lưu manh...!Đồ chó cái...!Ừ, ừ...!Làm ngươi..."
Ngón tay thứ ba chui vào.

Diệp Đinh triệt để sụp đổ, mẹ nó hắn quá đau rồi, hắn kêu thảm thiết nói: "Ngụy Vân Sâm ngươi không có lương tâm! Lão tử năm tuổi làm thư đồng cho ngươi...!A ừ...!Cùng ngươi chép sách...!A đau...!Cùng ngươi bị ăn gậy...!Hự ừ..."
"Vu Nhược ngoan, Nhị ca sẽ nhẹ chút." Ngụy Uyên hoàn toàn không để ý Diệp Đinh mắng mỏ khó nghe, tinh tế hôn lên vành tai hắn, rút ngón tay ra, động thân trên xuống.

"A — Ngụy Uyên ngươi không phải người, lão tử mười tám tuổi liền cùng ngươi ra chiến trường...!ừ ha...!Hự...!"
"Cùng ngươi nam chinh bắc chiến, cùng ngươi kéo cờ tạo phản...!Hự...!Đau quá..."
"Lão tử trong đống tuyết ngồi xổm bảy ngày, mẹ nó là vì ai vậy......!Ư đừng..."
Mỗi khi nghe Diệp Đinh nói một câu, trong lòng Ngụy Uyên liền nóng lên một phần, chuyện trước kia rõ mồn một trước mắt, thực sự Diệp Đinh với hắn sớm đã là kiếp này khó mà dứt bỏ.

"Không, từ bỏ...!Ngụy Uyên...!Hự...!Ừ, ừ..."
"Ngừng, ngừng...!Đừng đâm vào nữa, ô..."
"Nhị ca, nhị ca...!Nhẹ, nhẹ chút...!Ừ, ừ..."
Diệp Đinh mắng đến yết hầu cũng đã khàn, cái vật nóng hổi kia trong thân thể của hắn khi thì lướt qua liền thôi, khi thì dời sông lấp biển, đem hắn ép đến mức chỉ có thể đau khổ cầu xin tha thứ, một hơi bị đỉnh bốn năm lần mới có thể thở xong, thân thể giống như bị xuyên thấu.

"Ca, ca...!Ngươi tha ta...!Lưu cho ta cái mạng.......!"

Diệp Đinh miệng không cứng nổi, tất cả lý trí đều từng chút một tại lúc Ngụy Uyên thẳng tiến vào liền sụp đổ, trong đầu sớm đã là một mảnh hỗn độn, chỉ biết thân thể kia giống như không còn là của chính mình nữa, ngũ tạng đảo lộn, chỉ có nụ hôn thường trực bên tai là khiến cho hắn trong nháy mắt liền thanh tỉnh, ít nhất giúp hắn biết được mình còn sống.

Ngụy Uyên giải khai tay trói cho Diệp Đinh, lật hắn lại, hôn lên cái miệng đang không ngừng lảm nhảm, cuối cùng trong chốc lát liền thanh tịnh.

Trong không khí còn lảng vảng mùi rỉ sắt sau khói lửa chiến trận, hai con ngươi của Diệp Đinh sớm đã ướt át, đuôi mắt hiện ra ửng đỏ nhàn nhạt, vốn là một cặp mắt đào hoa câu nhân, dáng vẻ hai mắt ngấn lệ yêu kiều, chọc lòng người tâm phiền ý loạn, không thể nhịn được lâu hơn nữa mà lại yêu thương thêm mấy lần.

Tóc tai tán loạn trải khắp giường, có sợi quấn trên cổ, có sợi quấn trên cánh tay, có sợi rơi trên eo, có sợi ngậm đầu môi chót lưỡi, mỗi một nơi đều là cảnh đẹp không cách nào tả nổi, chỉ một mình Ngụy Uyên là có thể độc hưởng.

"Lão tử không thèm tiếp tục làm tướng quân cho ngươi nữa..." Diệp Đinh nhấc tay lên che mắt mình, trong bàn tay tràn đầy ẩm ướt.

"Vu Nhược...!Nhị ca là thật tâm thích ngươi." Ngụy Uyên có chút đau lòng gỡ ra tay của hắn, tinh tế hôn khô nước mắt dính trên khóe mắt.

Mắt Diệp Đinh đỏ bừng, nửa ngày mới lấy lại thanh âm nói: "Thật lòng cùng ta lên giường?"
Ngụy Uyên sững sờ, cười khổ nặng nề hôn xuống mi tâm hắn: "Đúng, thật lòng cùng ngươi lên giường, đã hơn một lần là ta thật tâm cùng ngươi lên giường, không phải say rượu, Nhị ca thích ngươi, từ nhỏ đã thích ngươi.

Vu Nhược...!Nhị ca thương ngươi cả một đời, chỉ thích một mình ngươi."
Đầu óc Diệp Đinh hỗn loạn, thân thể đau đến run rẩy, ngoại trừ khó chịu muốn khóc thì cái gì cũng không muốn nghĩ nữa, đó là Nhị ca hắn, một người tựa như anh em ruột thịt, tại sao nói lên giường là có thể lên giường được?
"Vu Nhược, đừng khóc..." Ngụy Uyên hôn hắn một chút, nhỏ giọng dỗ dành, nhìn bộ dáng hắn như vậy, hạ thân vừa yên tĩnh một chút giờ lại có xu thế muốn ngạnh lên.

Rốt cuộc là nhịn quá lâu, một khi bắt đầu, liền không dừng được.

Ngụy Uyên nắm chặt mắt cá chân của Diệp Đinh, đem hai chân thon dài co lại đè lên ngực, nâng lên thân thể của hắn.

"Vu Nhược, Nhị ca sẽ nhẹ chút, ngươi nếu khó chịu liền mắng hai tiếng..."
Mắt Diệp Đinh đỏ bừng, thở hổn hển vài tiếng, liền cảm thấy vật kia lần nữa đưa vào thân thể mình, cả người như chia thành hai nửa, vài lần co rúm, liền phát hiện tầm mắt biến thành màu đen, ngay cả rên rỉ còn chưa kêu lên tiếng liền trực tiếp ngất đi.

"Vu Nhược? Vu Nhược!" Ngụy Uyên khẽ giật mình, lúc này mới phản ứng được sợ là có lẽ mình đã quá mức, lúc vội vàng buông hắn ra mới hậu tri hậu giác phát hiện dưới thân người kia là một mảnh hỗn độn, máu không ngừng chảy ra bên ngoài..

Bình Luận (0)
Comment