Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta

Chương 56


Trong chớp mắt, bên trong Đại Lý tự đã bắt đầu xuất hiện sát khí.
Diệp Đinh nhấc mũi kiếm, đang định truyền hiệu lệnh, chỉ nghe thấy tiếng ngựa hý dài, có tiếng người quát: "Tất cả dừng tay cho trẫm!"
Giống như tiếng sấm sét nổ tung, trong đầu Diệp Đinh trống rỗng, kinh ngạc ngước mắt nhìn người từ xa đi tới.

Ngự lâm quân Huyền Giáp bày trận phía sau, dẫn đầu là người mặc long bào chưa kịp thay, vẻ mặt lạnh lùng.

"Nhị ca..." Diệp Đinh khẽ gọi.

Ngụy Uyên tung người xuống ngựa, long bào kéo lê trên mặt đất, y phất tay áo phẫn nộ quát: "Ai dám động vào quân hậu!"
Đám người Đại Lý tự nghe vậy quỳ xuống, cúi đầu không nói.

Ngụy Uyên bước mấy bước đến trước mặt Diệp Đinh, nghiêm khắc nói: "Vu Nhược, ngươi nhất định phải cầm kiếm chỉ vào nhị ca?"
Diệp Đinh lúc này mới hoàn hồn, phát hiện kiếm trên mình chưa kịp thu hồi, mũi kiếm đối diện tim của Ngụy Uyên.

Coong - kiếm từ trên tay rơi xuống đất, Diệp Đinh nhìn bàn tay trống rỗng, hoảng hốt liếc mắt nhìn Ngụy Uyên: "Nhị ca...!Ta..."
Ngụy Uyên chậm rãi tiến lên hai bước ôm Diệp Đinh vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, dịu dàng nói: "Nhị ca hiểu...Đừng sợ, giao cho nhị ca."
Diệp Đinh nhắm mắt, muốn nói gì đó thì bỗng nhiên phần gáy đau xót, kêu một tiếng đau đớn rồi chìm vào không gian tối tăm.

Ngụy Uyên ôm lấy cơ thể đang trượt xuống của Diệp Đinh, vòng qua đầu gối hắn ôm lấy người.


Lúc ngẩng đầu, thần sắc của Ngụy Uyên không còn nửa phần dịu dàng, lạnh lùng nói với Phi Hồng quân: "Đều thất thần cái gì! Nay sinh nhật trẫm, đặc xá cho quân hậu triệu các ngươi đến họp mặt, cả đám các người liền kéo đến Đại Lý Tự tụ họp?!"
Cố Dương vội vàng quỳ xuống: "Thần không dám."
"Yến hội gặp lại đồng đội cũ mà thôi, các ngươi mặc giáp trang bị vũ khí làm gì! Nhớ nhung thời gian năm đó ở Tây Bắc à?" Ngụy Uyên cắn răng cả giận mắng.

Đám người Phi Hồng quân đành phải nói: "Thần biết tội."
"Quân hậu không hiểu chuyện, các ngươi cũng hùa vào làm loạn theo.

Tập thể Phi Hồng quân giáng xuống ba cấp, phạt hai năm bổng lộc, đều trở về hối lỗi một tháng!"
"Thần tuân chỉ."
Ngụy Uyên lại nhìn Trầm Đường, lông mày nhíu chặt, nói với Đại Lý Tự: "Từ thời Thái tổ Đại Lý Tự chấp pháp theo lẽ công bằng nhưng sao trẫm lại không biết còn có việc sử dụng tư hình."
Thiếu khanh Đại lý Tự khẽ giật mình, mặc dù việc thẩm vấn phải qua hắn phê duyệt, nhưng việc hành hình không phải do hắn giám thị.

Huống chi tử ngục ở Đại Lý tự định tội không một ai có thể trốn được việc xử trảm, người sắp chết có ai lại để ý trước khi chết có phải chịu đau khổ hay không.

Tính tình Trầm Đường quật cường, tuy rằng nhận tội nhưng không ăn năn hối lỗi, tất nhiên sẽ phải động đến hình phạt răn đe.

Quy củ bất thành văn không cần phải dùng tới quy tắc, làm sao có thể nói rõ ràng được.

Âm thanh Ngụy Uyên lạnh lùng: "Giỏi cho một Đại Lý Tự công bằng chấp pháp, sau này có phải tự mình là thành pháp rồi?"
Đại Lý Tự khanh quỳ thưa: "Thần không dám."
"Bắt giữ Trầm Đường, không được dùng tư hình, lật lại bản án tông môn, bắt đầu từ mai thẩm vấn lại lần nữa." Ngụy Uyên lạnh lùng nói.

Đại Lý Tự khanh dập đầu: "Thần tuân chỉ."
Trăng đã lên cao, tiếng canh vang lên, đã qua giờ Tý.

Ngụy Uyên triệu xe hồi cung, Diệp Đinh trong ngực vẫn nặng nề ngủ.

Xoa đi cái nhíu mày ở mi tâm hắn xong Ngụy Uyên theo bản năng càng ôm chặt hắn hơn.

Diệp Đinh vô thức bật ra vài tiếng rên ngắn ngủi, tay đặt trên bụng siết chặt.

Ngụy Uyên vội vàng dịch nắm tay đang siết chặt của hắn ra, miễn cho hắn vô ý khiến bản thân bị thương, lại đưa tay xuống đáy bụng nhẹ nhàng vuốt ve.


Trong mắt Ngụy Uyên tràn đầy sự mệt mỏi cùng bất lực, nửa ngày mới thấp giọng nỉ non: "Vu Nhược, ngươi muốn nhị ca phải làm sao bây giờ."
Tiếng thở dài não nề hòa vào màn đêm vô tận nhưng không ai có thể cho y đáp án.

※※※
Dù cho lý do thoái thác của Ngụy Uyên chỉ có thể là tạm thời đè chuyện này xuống, chung quy vẫn sẽ có người không tán thành với mấy lời khoác lác chỉ hươu nói vượn của y.

Diệp Đinh xuất quan tiến về kinh thành, kiếm chỉ Đại Lý Tự muốn cướp trọng phạm đi, là tội chết.

Ngự Sử Đài dẫn đầu bách quan thượng tấu, yêu cầu xét xử công bằng, mang lễ chế tổ tông, luật pháp ra giáo huấn.

Tấu chương dâng lên chất đầy án thư, quần thần quỳ gối trước điện, nếu như bệ hạ không xử trí công minh sẽ quỳ mãi không dậy.

Ngụy Uyên ở ngự thư phòng hai ngày, tóc đã bạc trắng.

...!
Cuối thu đến gần, thời tiết càng ngày càng lạnh.

Ánh nến trên bàn theo tiếng cửa bị đẩy ra khiến ánh lửa nổ ra tiếng tí tách.

Ngụy Dục lập tức đứng dậy, nhìn ra bên ngoài.

Áo choàng bằng gấm bị Hồ Lễ ném sang bên cạnh, mấy ngày nay giữa hai đầu lông mày luôn nhíu chặt, vẻ mặt đầy sầu lo.


"Trở về rồi." Ngụy Dục tiến lên đỡ Hồ Lễ ngồi xuống.

Một tay Hồ Lễ chống eo, một tay nhận lấy chén trà nóng từ tay Ngụy Dục, bởi vì đầu ngón tay run rẩy mà chén trà vừa mới đưa lên môi liền đổ ra tay.

Ngụy Dục lấy khăn ra kéo tay Hồ Lễ lại lau đi giọt nước, lau xong cũng không buông ra mà đặt tay hắn vào lòng bàn tay y rồi khép chặt: "Kham Dư...!Xảy ra chuyện không tốt sao?"
Hồ Lễ nhéo mi tâm, hồi lâu mới khẽ nói: "Ngự Sử Đài chết rồi."
Trong lòng Ngụy Dục lạnh lẽo.

"Liều chết can gián, đập đầu đến chết trước điện, kích thích những người còn lại bắt chước theo, Ngự Lâm quân chạy qua ngăn lại, đả thương sáu người mới ngăn được." Hồ Lễ nói xong, chậm rãi thả tay xuống ngước mắt nhìn Ngụy Dục, trầm giọng nói: "Trầm Đường, không giữ được."
Ngụy Dục trầm mặc hồi lâu mới nói: "Bọn họ như vậy là muốn ép chết Đinh Nhi."
"Nếu như Trầm Đường chết, Vu Nhược chắc chắn không bỏ qua, nhất định dày vò mất nửa cái mạng." Đôi mắt Hồ Lễ càng toát ra sự lo lắng: "Trầm Đường giết mẹ phải đền mạng, chuyện này đã không thể thay đổi.

Chỉ là tất cả mũi nhọn lúc này đều chĩa về Vu Nhược..."
"Hoàng huynh sẽ bảo vệ hắn, ngươi không cần sầu lo." Ngụy Dục ôm Hồ Lễ vào trong ngực, thấp giọng an ủi.

Hồ Lễ buông tay, vô thức xoa chiếc bụng đang lớn dần, ủ rũ nhắm mắt nằm trong ngực Ngụy Dục nghỉ ngơi.

Hắn không lo lắng Ngụy Uyên sẽ không bảo vệ được Diệp Đinh, chỉ sợ Diệp Đinh sẽ không nhịn được trước....

Bình Luận (0)
Comment