Chu Huyên gục đầu xuống, dùng lưỡi liếm đi giọt nước mắt ấy, cảm thấy trong lòng cũng đau khổ khôn xiết. Người trong ngực cùng y dán dính vào nhau, cách nhau gần như thế, ngay cả hơi thở trên người cũng có thể cảm nhận được, nhưng sao lòng lại thủy chung mờ mịt, vô luận có truy tìm thế nào, đều tựa như cách một lớp bình phong, mong muốn mà không thể thành.
Y chậm rãi mở miệng, tâm cùng thanh âm đều giống nhau thất lạc: “Lấy quan hệ giữa ngươi và ta, Thất Lang còn có cái gì không thể nói? Dù ngươi có nói thẳng ngươi đã chán ghét ta, không bao giờ muốn nhìn thấy ta nữa, ta cũng chẳng sợ nghe được.”
Tuyên đế vùi vào trong lòng y, dùng sức lắc đầu, hữu khí vô lực mà đáp: “Giữa ngươi và ta…… Ngươi nếu không dối gạt ta, sao lại làm phản…… Đem ta lừa đến, lừa đến……”
Thân thể hắn đã bị thiêu đốt đến cùng cực, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy cố sức, miệng lưỡi như chứa sáp, khiến người nghe không rõ hắn đang nói cái gì. Sau lại ngay cả chính hắn cũng không biết bản thân muốn nói gì, gương mặt dính sát vào trước ngực Chu Huyên, vô thức cắn lấy áo ngoài của y, cách tầng tầng quần áo liếm hôn lồng ngực kiên cố kia.
Đối mặt với dụ hoặc như vậy, Chu Huyên thật sự không thể nhịn được nữa. Hơi thở của y dần dần thô nặng, cự vật kề sát vào bên chân Tuyên đế đã chảy ra thanh dịch, khiến quần áo ướt át một mảng. Y nhẹ nhàng kéo ra Tuyên đế, phủ lên cặp môi đỏ mọng đang hé mở kia, ngậm lấy đầu lưỡi vội vàng tham nhập liếm mút của Tuyên đế.
Đầu lưỡi Tuyên đế cũng tận lực hướng vào bên trong tìm kiếm, cùng Chu Huyên gắt gao dây dưa, thỉnh thoảng còn nuốt xuống nước bọt trong miệng y, đợi cho khô nóng trong người thuyên giảm vài phần, mới cùng Chu Huyên kéo ra khoảng cách, nhíu chặt hai hàng lông mày, thấp giọng kêu lên: “A Huyên, thả trẫm, lúc này quay đầu vẫn còn kịp.”
Chu Huyên yên lặng nhìn hắn, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, cười khổ một tiếng: “Thất Lang, ngươi còn muốn qua loa có lệ với ta tới khi nào? Ta vì sao tạo phản, ngươi chẳng lẽ không biết? Ta chỉ muốn một câu công bằng, ngươi nếu không chịu cho, ta đành phải tự mình tới lấy…… Nếu ngươi có thể đối với ta không khúc mắc, cho dù…… cho dù quay về chính là tự chui đầu vào tử địa, ta cũng sẽ về!”
Trong lúc nói chuyện, y liền nắm lấy phân thân Tuyên đế, thuần thục vuốt ve, rồi cúi đầu nhẹ nhàng ngậm lấy, môi lưỡi bao bọc liếm mút, khi thì nhổ ra, lấy ngón tay vỗ về chơi đùa kích thích. Tuyên đế tận lực ngửa đầu về phía sau, thân thể theo sự trêu đùa của y mà căng thẳng, nỗ lực muốn duy trì một tia thanh minh, nhưng rốt cuộc vẫn phải thần phục dưới tình thế càng ngày càng kịch liệt, phóng ra trong tay Chu Huyên, bắn đến trên mặt y lốm đốm bạch dịch.
Chu Huyên xoa vết bẩn trên mặt, cởi ra bào khố bị bẩn, ngồi dậy nâng lên hai chân Tuyên đế, từ khe hở giữa hai đùi đi vào, chậm rãi xuất nhập.
Đưa đẩy một hồi, Chu Huyên đột nhiên bứt ra, để Tuyên đế chủ động mở ra hậu đình, nhìn huyệt động phấn nộn không ngừng mấp máy, đẩy vào từng cái thăm dò. Nhưng mỗi khi đi vào một chút, liền lập tức lui thân. Tuyên đế thủy chung không chiếm được thỏa mãn, hai viên tiểu cầu trong bụng lại không ngừng rung động, chấn đến toàn thân hắn đều đang run rẩy, cửa huyệt không ngừng chảy ra thanh dịch, gấp gáp ngóng trông Chu Huyên đi vào an ủi.
Chu Huyên ôm sát Tuyên đế, dán lên gương mặt hắn hỏi: “Ta so với Phượng Huyền cùng Thuần Vu Gia thế nào? Thất Lang có nghĩ muốn ta tiến vào?” Tuyên đế theo bản năng gật đầu, cong người lên, run giọng đáp: “Ân……”
Chu Huyên dùng sức kéo xuống đoạn dây thừng trên chân hắn, xoa cổ chân khơi thông kinh mạch cho hắn, dụ hoặc mà nói: “Chỉ cần ngươi đem việc của Phượng Huyền cùng Thuần Vu Gia đều nói với ta, ta liền cho ngươi, ngay cả việc ta làm thế nào mang ngươi rời kinh cũng sẽ nói hết cho ngươi, ngươi thấy sao?”
Tuyên đế nghiêng mặt đi, nhắm chặt hai mắt, thở dài một tiếng: “Có tác dụng gì? Sớm đều là chuyện quá khứ, trẫm cũng không muốn nhắc tới……”
Chu Huyên khẽ hôn một cái lên chóp mũi của hắn, thẫn thờ đáp: “Ta không muốn bức ngươi, chỉ là ngươi phải cho ta một câu minh bạch. Ta từng nghĩ tới chuyện thoái nhượng, nhưng ta càng lùi, người bên cạnh ngươi liền càng nhiều…… Ta toàn tâm đối đãi ngươi, chẳng lẽ ngay cả một câu nói thật ngươi cũng không thể cho ta hay sao?”
Đâu phải câu nói thật nào cũng có thể nói? Nếu nói là vì đời trước y tạo phản mới phòng bị y, kết quả ngược lại càng bức y phản…… tình cảm giữa hai người bọn họ cũng liền hoàn toàn chặt đứt, cục diện đã loạn sẽ càng thêm loạn. Còn về chuyện kia, hắn chẳng lẽ có mặt nói ra? Tuyên đế âm thầm cười khổ, cố nén không khoẻ trên người, làm bộ như cái gì cũng không nghe thấy.
Sắc mặt của hắn đã đỏ như máu, gân xanh trên trán bạo khởi, nệm gấm dưới thân đã bị mồ hôi thấm ướt một mảng. Chu Huyên cũng không đành lòng nhìn hắn lại nhịn xuống, ngón tay tham nhập vào cửa huyệt, đem hai viên tiểu cầu kia đẩy đẩy, đỡ cự vật đang dâng trào của mình, từng chút một xâm nhập vào trong cơ thể Tuyên đế.
Chỗ hai người kết hợp bị căng ra, Tuyên đế đã không còn cảm giác được đau đớn. Chu Huyên mãnh liệt mà nhìn thân thể hắn, khiến hắn có chút ngượng ngùng. Nhưng hỏa nhiệt trên người khiến ngượng ngùng kia thực nhanh hóa thành khói nhẹ bay đi. Tuyên đế cực kì tự nhiên vòng lấy eo Chu Huyên, kẹp chặt hai chân, thúc giục Chu Huyên sớm chút tiến vào.
Bản thân Chu Huyên cũng sớm bị tra tấn đến không chịu nổi, chỉ là nghĩ muốn bức Tuyên đế nói ra sự thật nên mới luôn không chịu hợp tác. Hiện giờ bị Tuyên đế mời gọi như vậy, y tự nhiên cũng cầm giữ không được, ở ngoài cửa động thử một chút, liền tận lực tách ra hai chân Tuyên đế, thật sâu đâm vào. Bên trong đã cực nóng cùng mềm mại, bị hai viên tiểu cầu chấn đến rung động, lúc y tiến vào liền nhanh chóng quấn tới, chặt chẽ mà vây quanh y, từng cái liếm mút, phảng phất như muốn lập tức đem tinh lực của y hấp thu đến cạn kiệt.
Y dùng sức đưa đẩy hai cái, thúc hai viên tiểu cầu kia vào chỗ càng sâu. Cái loại rung động này cũng làm y vui thích vô cùng, cảm giác giống như đang ở trên mây, sung sướng đến không thể nói ra lời, một cái lại một cái thúc vào càng sâu, cơ hồ cầm giữ không được muốn tiết ra.
Lúc bứt ra lần thứ hai, y bỗng nhiên nhìn đến cần cổ đang căng chặt của Tuyên đế, lại nghĩ tới ngày ấy nhìn thấy những vết đỏ chướng mắt trên cổ hắn, liền tức giận mà ngậm lấy hầu kết tiểu xảo kia, dùng sức liếm mút. Thấy trên đó dần dần hiện lên những mảng hồng nhạt, tâm tình Chu Huyên cuối cùng mới tốt lên một chút, lại dọc theo đường cong tinh mỹ hôn xuống phía dưới, cho đến khi đụng phải xương quai xanh.
Xương cốt chỗ này bởi vì thân hình gầy gò của Tuyên đế mà lộ ra, hình dạng cũng thập phần xinh đẹp. Chu Huyên vươn đầu lưỡi tinh tế liếm láp, đem mồ hôi trên người hắn liếm sạch, theo lồng ngực phập phồng lên xuống, hôn liếm đến hai điểm nho nhỏ dựng thẳng. Một cỗ tê dại lan truyền khắp cơ thể Tuyên đế, vật giữa hai chân bị kích thích càng thêm trướng to, mà chỗ bị người không ngừng lấp đầy càng ngứa ngáy khó nhịn.
Tuyên đế dùng sức ngửa đầu về phía sau, hai chữ “Không cần” nghẹn ngào mà kêu lên, thân thể lại kề sát tới, muốn đem toàn bộ đầu nhũ đều đưa vào trong miệng Chu Huyên. Chu Huyên tri kỷ mà thuận theo ý hắn, một bàn tay rơi xuống chỗ vừa dâng lên của hắn, nhẹ nhàng xoa nắn vài cái, thấp giọng trêu đùa: “Nơi này của Thất Lang lên thật nhanh.”
Tuyên đế không nghĩ tới có thể nghe được tiếng cười của y lúc này, trong lòng vừa kinh ngạc lại có chút cao hứng không diễn tả được, hai chân càng thêm siết chặt, tựa như cổ vũ lại tựa như khẩn cầu, chờ Chu Huyên giúp chính mình thư tiết. Nhưng hắn chờ không thấy Chu Huyên tiến tới an ủi, ngược lại long căn bị tròng vào một cái khóa vàng nạm ngọc nho nhỏ.
Chu Huyên sau khi đem cái khóa kia buộc vào, liền ở trên phân thân của hắn khảy một cái, khẽ cười nói: “Thứ này có thể khiến người cầm giữ không tiết ra, tối nay Thất Lang vẫn là mang vào sẽ tốt hơn, miễn cho xuất tinh quá nhiều, bị thương nguyên khí.”
Tuyên đế bị y khảy đến đau đớn, bỗng nhiên vặn vẹo hạ thân, eo lại bị Chu Huyên bắt lấy, dùng sức tiến vào. Hắn đối với thân thể Tuyên đế đã quen thuộc vô cùng, mỗi lần đều thúc thẳng đến điểm mẫn cảm chết người kia. Bên trong lại có hai viên tiểu cầu không ngừng chuyển động, động tác của Chu Huyên lại mãnh liệt hung hăng, chấn đến toàn thân Tuyên đế mềm nhũn, trong đầu trống rỗng, cũng bất chấp thanh âm cao thấp, chỉ biết theo động tác của y không ngừng gào thét.
Phía trước không được phát tiết dần dần trở nên thống khổ, đem Tuyên đế từ trong vui vẻ túm trở về, hận không thể duỗi tay đem cái vòng khóa kia lấy xuống, chân chính đạt tới cao trào.
Tay Tuyên đế như cũ bị trói, tránh thoát không được, đành phải nỗ lực mở miệng, kêu Chu Huyên buông tha cho hắn. Chu Huyên lại hung hăng mà tiến vào chỗ sâu nhất trong thân thể hắn, ẩn tình mà ôn nhu nói: “Chỉ cần ngươi thổ lộ chân tình cùng ta, ta lập tức đem thứ này lấy xuống, ngươi muốn như thế nào liền như thế đó. Nếu không chịu nói, thì vẫn nên đeo nó vào, miễn cho bị ta làm đến bắn không ra thứ gì nữa, sẽ tổn thương nguyên khí.”
Tuyên đế cắn chặt khớp hàm, ách thanh hỏi hắn: “Ngươi đối với trẫm như vậy, là muốn bức cung?”
Chu Huyên lắc đầu nói: “Không tính là bức cung. Ta chỉ nghĩ muốn ngươi không rời đi ta mà thôi. Tuy rằng không có biện pháp làm ngươi hoài thai hạt giống của ta, nhưng ta muốn thân mình này của ngươi không rời khỏi ta được, trừ bỏ ta sẽ không còn người nào có thể thỏa mãn ngươi.” Y ngồi dậy, nắm lấy cằm Tuyên đế nhìn thẳng vào hắn: “Ta trước kia luôn chê ngươi vào triều quá sớm, thời gian cả đêm luôn không đủ dùng, về sau rốt cuộc không cần lo lắng như vậy nữa.”
Tuyên đế bỗng nhiên nở nụ cười, lúc bắt đầu tuy rằng cực kỳ gian nan, nhưng sau đó càng cười càng vui vẻ, như thể không cách nào dừng được. Chu Huyên đột nhiên ở trong thân thể hắn thúc một cái, cũng mỉm cười hỏi: “Ngươi là chê ý nghĩ của ta kỳ lạ, cảm thấy ta thực nhanh sẽ bị đại quân triều đình tiêu diệt, sau đó…… sau đó bị lột da rút xương, trảm đầu thị chúng sao?”
Tuyên đế chớp chớp hàng mi, cười ra nước mắt, tự giễu mà nói: “Ngươi không phải muốn biết ta vì sao lại coi trọng Phượng Huyền hay sao? Ta chính là giống như thế này…… giống như thế này bị người trói suốt một đêm, vừa lúc bị y nhìn thấy, ta lại không thể tự thân ngồi dậy, nên mới đem y lưu lại trong cung, để y hầu hạ ta mấy ngày.”
“Cái gì!”
Chu Huyên trong lòng lập tức oanh động, từ đầu đến chân giống như bị đông cứng, không biết qua bao lâu mới phản ứng lại, vội vàng bứt ra, gắt gao ôm lấy Tuyên đế, lôi ra hai viên tiểu cầu trong cơ thể hắn, lại luống cuống tay chân tháo mở cái vòng khóa trên mệnh căn của hắn. Trong lòng y vừa bối rối vừa hoảng hốt, tay cũng có chút không xong, lại thêm cái khóa kia đã bị dịch thể làm cho ướt đẫm, trơn trượt vô cùng, lay hoay một hồi cũng không thể mở ra.
Tuyên đế cười lạnh nói: “Ngươi không cần đáng thương trẫm, trẫm không cần người đáng thương. Lúc ấy trẫm đã kêu Phượng Huyền cắt lấy đầu của y đưa đến trong quân cho ngươi.” Nói tới đây, trước mắt hắn tựa hồ lại thoảng qua hình ảnh kiếp trước của Chu Huyên, rất nhiều lời không thể thốt lên, chỉ có thể biến thành một tiếng thở dài.
Chu Huyên kinh nghi hỏi: “Là Hồ Vô Tàng Vân…… Bệ hạ thế nào lại gặp phải hắn? Hắn không phải bị Phượng Huyền bắt được tại kinh thành……”
Y dần dần trấn định trở lại, rốt cuộc mở ra được cái khóa kia, xoa nhẹ phân thân đang run rẩy của Tuyên đế. Tuyên đế hừ nhẹ một tiếng, rốt cuộc bắn ra trong tay y, ngửa mặt dựa vào trong lòng ngực y nghỉ ngơi một trận, mới phiền muộn đáp: “Trẫm đi Lâm Xuyên vương phủ hạ chỉ cho A Nhân, để y rời kinh trở về Hội Kê, sau đó bị thủ hạ của Hồ Vô Tàng Vân bắt đi. Y vốn muốn bắt trẫm để uy hiếp ngươi cùng triều thần, ai ngờ lúc sau lại phát điên……”
Vừa nhắc lại chuyện này, ngực Tuyên đế liền có chút đau, nghĩ đến tình trạng hiện tại của chính mình, càng cười lạnh không ngừng: “Bất quá y làm không tốt bằng ngươi, y là mọi rợ thảo nguyên, cũng không có nhiều thứ đa dạng phong phú như ngươi. Thời điểm y chết vẫn còn ở trên người ta, bị Phượng khanh từ sau lưng một kiếm xuyên tim, máu văng khắp nơi trên thân mình ta, ngay cả tinh dịch cũng tiết ra trong cơ thể ta……”
Chu Huyên gắt gao ôm lấy hắn, liên tục nói: “Đều là ta sai, ngươi không cần nói nữa, đừng lại nghĩ đến……” Thấy thần sắc Tuyên đế càng thêm âm trầm, tựa hồ lâm vào hồi ức, liền lập tức hôn lấy hắn, đem tâm thần hắn từ trong hồi ức câu trở về, thẳng đến khi trong mắt hắn có lại thần thái, sắc mặt cũng tốt lên, mới buông hắn ra.
Tuyên đế nhìn gương mặt tràn ngập lo lắng của Chu Huyên, trong lòng cảm thấy từng trận đau đớn.
― Ta vì giai nhân, làm tặc thì có ngại gì!