Bệ Hạ, Nhận Mệnh Đi!

Chương 77

Binh mã của Tạ Nhân đã hợp cùng một chỗ với Ân Chính, ngày thường tự nhiên cũng không ở chỗ riêng, muốn gặp Tuyên đế phải quang minh chính đại mà gặp trước mặt mọi người. Y tự ngẫm bản thân không có gì là không thể để người khác biết, vậy nên ở trước mặt Tuyên đế và chúng tướng sĩ đều thoải mái hào phóng, không chỉ không sợ người ta nhìn ra tình cảm giữa y và Tuyên đế không bình thường, thậm chí hận không thể hành động rõ ràng một chút, để mọi người đều biết y đã là người của Tuyên đế.

Ân tướng quân trái phòng phải phòng, lại chỉ có thể phòng bọn họ lén lút gặp gỡ, nhưng không cách nào phòng được bọn họ công khai lui tới như vậy. Cũng may Tuyên đế là kẻ sĩ diện, chỉ cần có người nhìn chằm chằm, sẽ không chịu làm ra động tác quá mức thân mật, cuối cùng đem quan hệ ngoài mặt giữa hắn và Tạ Nhân duy trì ở bốn chữ ‘quân thần tương đắc”.

Về chuyện lén lút, tạm thời không có.

Tuyên đế ngay từ đầu còn vì quan hệ của hai người quá mức rõ ràng mà phiền não không thôi, nhưng không lâu sau, đại quân từ phương bắc đã tới Dương Sơn Quan, hắn đành phải tập trung vào chuẩn bị đối địch, hoàn toàn buông xuống tư tình cá nhân.

Người hữu dụng ở biên quan không ít, Tuyên đế liền để Tạ Nhân làm tiền tướng quân, từ Dương Sơn Quan đánh thẳng xuống phía nam thâm nhập sâu vào nội địa, Từ Văn Chiêu làm tả tướng quân, tập kích Lang Khẩu Quan, Uy Vũ tướng quân Khê Lệnh người vẫn luôn trấn thủ các châu, theo Cửu Nghi Sơn bí mật thâm nhập vào Nam Cương, chỉ để đội quân của Ân Chính và Phó Tương ở lại Dương Sơn Quan bảo hộ loan giá của Tuyên đế.

Tin tức Tạ Nhân xuất quân tiếp chiến đến sớm nhất, không quá mười ngày liền san bằng nơi đóng quân của Nam Cương ở Dương Sơn thủy trại, bắt sống thủ tướng địa phương, mang theo năm mươi thuyền lớn xuôi dòng, thẳng tiến vây đánh Đồng Kỳ Quan. Tạ Nhân một trận đánh liền thắng, Tuyên đế lấy làm vinh dự, trừ bỏ phong thưởng ở ngoài mặt, còn viết riêng một phong thư kêu thám tử mang đến tiền quân, thân mật uyển chuyển mà khen y một trận.

Bị đại quân Hạ quốc tiến đánh, Nam Cương vương Triệu Duyên lập tực phái sứ giả tới chất vấn Tuyên đế vì sao xâm nhập bổn quốc. Tuyên đế ngay cả gặp cũng không thèm gặp sứ giả kia, chỉ điều một tham tán* trong quân ra hỏi: “Nam Cương vì sao làm ra hành vi vô lễ đối với Hạ quốc? Sứ đoàn Nam Cương phái tới lại hành thích thiên tử, Đại Hạ từng cho người chất vấn, Nam Cương quốc chủ vì sao không vào kinh chịu tội? Ngươi không sợ thiên uy, thánh thượng tự nhiên phải trừng phạt, để người trong thiên hạ biết được cái uy của thượng quốc, sau này noi theo đó mà không làm ra cử chỉ mạo phạm.”

[*chức vụ đứng sau đại sứ trong sứ đoàn ngoại giao]

Vị đặc sứ kia vốn chuẩn bị đến trước mặt Tuyên đế khẳng khái trình bày, thuận tiện để Tuyên đế đánh một trận hoặc lôi ra chém đầu, lấy việc này thể hiển bản thân vì nước quên thân, ý chí bất khuất. Kết quả y vừa vào hành cung không đến hai khắc, căn bản không gặp được Tuyên đế, một bụng văn chương tỉ mỉ chuẩn bị cũng không có cơ hội xuất khẩu, đã bị người ném ra ngoài cùng với phó sứ.

Một đường bị lôi kéo, mũ trên đầu thì méo lệch, xiêm y thì nhăn nhúm, ra tới ngoài cửa còn bị binh sĩ Hạ quốc cười nhạo hồi lâu, trong lòng bọn họ đầy xấu hổ buồn bực, mặt xám mày tro trở về, hướng Nam Cương vương Triệu Duyên khóc lóc kể lể.

Triệu Duyên sau khi nghe xong, trước tiên dùng ngôn ngữ nhẹ nhàng mà an ủi bọn họ một hồi, sau đó lưu lại sứ giả dẫn đầu, cười lạnh nói: “Hạ quốc Tuyên đế tới vừa đúng lúc, cô vương cho rằng hắn chỉ phái tướng lãnh tới, còn bản thân thì lưu lại kinh thành. Thế nhưng hắn lại không biết sống chết mà tự mình tới đây, khiến cho cô vương càng thuận tiện hành sự, hiện tại cô vương đã bày ra tầng tầng lưới bẫy, lại có quân đội bạn tương trợ, cô vương sẽ tự tay lấy thủ cấp của hắn…… Đợi đại sự thành công, ba quận Trường Sa, Cửu Giang cùng Mân Giang đều sẽ thuộc về cô vương.”

Sứ giả cũng lộ ra bộ dáng tươi cười nịnh nọt: “Ngô vương mưu tính sâu xa, ai có thể sánh bằng? Hôn quân Hạ quốc chỉ sợ còn đang đắc chí, cho rằng tên nam sủng kia của hắn có thể thâm nhập vào nội địa quốc gia ta, liền thật sự có bản lĩnh. Nhưng chúng ta cũng không thể chỉ dựa vào quân đội bên kia, đợi tương lai Đại vương bắt được Tuyên đế, có thể đem hắn làm con tin, hướng hậu phi cùng thần tử của hắn đổi lấy càng nhiều vàng bạc đất đai……”

Triệu Duyên được nịnh hót đến thập phần thư thái, tươi cười tự đắc mà nói: “Ngươi cũng nhìn ra tên kia không thành được việc? Bất quá ngay cả khi hắn không thành công, đại thần Hạ triều cũng chưa chắc chịu cắt đất đền tiền, đổi Hạ Chí trở về. Chỉ cần nhìn cách hắn ép buộc bọn đại thần để bản thân có thể cưới nam hậu nam phi liền biết, người này ngu ngốc vô đạo ra sao…… Hừ hừ, đến lúc đó nói không chừng những tên đại thần cùng phi tử của hắn còn muốn cảm kích cô vương nữa kìa.”

Triệu Duyên nói một hồi, liền tự cao giọng cười to, người hầu bên cạnh cùng thần tử đều phụ họa cười theo, phản ứng mau lẹ lập tức quỳ xuống chúc mừng vương của họ sắp bắt được Tuyên đế, thu nạp ba quận phương bắc.

Cùng lúc quần thần Nam Cương đang tương đắc bên kia, thì bên này Tuyên đế cũng đang đắm chìm trong việc sắp tiến đánh vào thủ đô Nam Cương, bắt Triệu Duyên, thâu tóm cả vùng đất phía nam. Hiện tại hắn mới thu được tấu chương Tạ Nhân truyền đến, biết y đã chiếm được Đồng Kỳ Quan, ngày đêm không ngừng nghỉ xuôi theo thủy lộ xuống phía nam. Không chỉ có Tạ Nhân công thành chiếm đất với tốc độ cực nhanh, mà đại quân được cử đi đánh phá Lang Khẩu Quan của Từ Văn Chiêu tốc độ cũng không kém, hiện giờ đã chiếm được Thiều Quan, di chuyển theo hướng đường bộ tập kích về thủ đô Nam Cương.

Nhưng vì liên tục thắng lợi, đại quân không ngừng thâm nhập sâu vào nội địa Nam Cương, khoảng cách so với đội vận chuyển lương thực phía sau càng ngày càng kéo dài. Dương Sơn Quan phía bắc dựa Trường Sa, đúng là nơi lương sản đồi dào, trước đó lại di chuyển mấy vạn thạch lương thảo, lương thực sung túc, duy trì một trận không là gì. Nhưng lộ trình vận lương càng chạy càng dài, hơn phân nửa lại ở trong quốc thổ Nam Cương, nơi hiện tại đầy rẫy tán binh cùng loạn dân đánh cướp. Tuyên đế sợ lương thảo gặp nguy hiểm, liền phái Phó Tương trở về hỗ trợ áp lương.

Lộ trình càng tiến về phía trước càng khó khăn. Đêm trước Nguyên Đán, đại quân rốt cuộc đuổi kịp tiền quân của Tạ Nhân, lại phát hiện Tạ Nhân bị ngăn trở ngoài thành Thanh Viễn, tiến công mấy ngày cũng chưa thể đánh hạ.

Tường thành Thanh Viễn vừa cao vừa dày, binh lính tiến công đều bị hàng loạt chùy gỗ đập trúng, đá lăn đè phải hoặc nước sôi dội vào, quân binh tấn công cổng thành tổn thất không ít. Tạ Nhân thấy công kích mạnh mẽ không hiệu quả, liền tạm thời lưu binh, hạ trại ngoài thành nghỉ ngơi chỉnh đốn. Lúc đại quân của Tuyên đế tới nơi, y đang ở ngoài thành kiểm tra quân số, còn tạo một hàng rào bao quanh doanh trại.

Đại quân của Ân Chính sau khi đến liền hợp cùng một chỗ với tiền quân của Tạ Nhân. Đợi lều lớn của Tuyên đế dựng xong, Tạ Nhân liền tiến vào thỉnh tội, đem nguyên nhân chính mình mấy ngày nay không công phá được thành trì cùng binh lực trong thành và phương thức thủ thành đã dò la được, đều tỉ mỉ trình bày với Tuyên đế cùng các tướng lãnh.

Ân Chính nghe xong liên tục gật đầu, khóe mắt còn thỉnh thoảng quét qua Tuyên đế, xem thái độ của hắn. Thấy Tuyên đế không có gì là không vui, đợi Tạ Nhân dứt lời liền nói: “Bệ hạ một đường bôn ba, hiện tại hẳn nhiên đã mệt mỏi, thỉnh bệ hạ trước tiên nghỉ ngơi, ta mang Tạ tướng quân cùng chúng tướng đi xuống tiếp tục thương nghị việc công thành, đợi có kết quả sẽ báo lên cho bệ hạ.”

Tuyên đế gật đầu đáp: “Phải nên nghỉ ngơi, bất quá không chỉ là trẫm nên nghỉ ngơi, mà các ngươi cũng đã mệt mỏi mấy ngày nay, phương pháp công thành để mai lại thảo luận cũng được.” Tuyên đế liếc mắt nhìn Tạ Nhân một cái, thấy trong mắt y đầy tơ máu, sắc mặt hơi xanh, liền biết mấy ngày nay y không chỉ có mỏi mệt, còn vì chuyện công thành không thuận lợi mà phiền muộn quá sức, lập tức nhẹ giọng an ủi: “Ngươi mang theo quân sĩ không nhiều, lại là thuỷ quân, công phá thành lớn như vậy tự nhiên khó khăn. Trước mắt sắp đến năm mới, việc công thành cứ chậm rãi, để các tướng sĩ an tâm nghỉ ngơi hai ngày, có trẫm ở đây, không cần lo lắng.”

Một câu “có trẫm ở đây” của Tuyên đế khiến phiền muộn trong lòng Tạ Nhân an tĩnh xuống rất nhiều. Y chậm rãi gợi lên khóe miệng, khuôn mặt dần dần trở nên tươi sáng, ôm quyền đáp: “Thần đã biết.”

Vừa thấy hai người bắt đầu liếc mắt đưa tình, Ân Chính lập tức tiến lên trước một bước, chắn giữa hai người, hướng Tuyên đế thi lễ thật sâu: “Bệ hạ trước tiên cứ nghỉ ngơi đã, chúng thần xin phép cáo lui.”

Đợi bọn họ lui xuống xong, Tuyên đế liền tới cạnh bản đồ, nhớ lại đời trước bản thân đã đánh hạ tòa thành này như thế nào. Một đêm này ánh đèn chưa từng tắt, thẳng đến lúc hừng đông Tuyên đế rốt cuộc mới suy nghĩ thấu triệt chiến pháp, phân phó nội thị tuyên triệu chúng tướng đến doanh trướng nghị sự.

Trừ bỏ Tạ Nhân, chúng tướng đối với một hoàng đế cả đời chưa từng đánh giặc như hắn cũng không tín nhiệm bao nhiêu, Ân Chính là đại nguyên soái, thập phần cẩn thận hỏi: “Phiền bệ hạ nhọc lòng vì chúng thần, không biết bệ hạ đối với thành Thanh Viễn cảm thấy thế nào?”

Tuyên đế lấy tay áo che mặt, ngáp một cái thật sâu, chỉ vào bản đồ nói: “Thành Thanh Viễn đông là Bắc Giang, tây nam bắc ba phía đều là bình nguyên. Ấn theo quân pháp vây thành, trong quân có máy bắn đá cùng cung nỏ, tây, nam, bắc ba cửa ngày đêm cho phóng tên cùng đạn đá không ngừng nghỉ, mà phía đông không có ngăn trở, chỉ cần ở giữa sông giăng lưới sắt……”

“Thủ tướng thành Thanh Viễn tất nhiên sẽ phái người ra ngoài cầu viện, đến lúc đó chúng ta liền bắt lấy người được cử ra khỏi thành tìm viện quân, truy hỏi tin tức trong thành.” Ân Chính gắt gao nhìn chằm chằm bản đồ, lại không tự giác mà quay đầu nhìn về phía ngoài trướng, tựa hồ cách một tầng màn trướng vẫn có thể thấy được nước sông cuồn cuộn dâng trào ở thành đông.

Tạ Nhân tiếp lời: “Không chỉ như thế, qua một khoảng thời gian liền để cho binh lính giả làm viện quân Nam Cương, lẫn vào trong thành, tùy thời mở ra cửa thành!”

Tuyên đế gật đầu: “Lại ở hạ du Bắc Giang bày ra một đội thuỷ quân chặn lối, để tránh cá lọt lưới. Nếu bọn họ nhìn ra hành động của chúng ta, liều mình công phá ra khỏi thành là tốt nhất. Người Nam Cương tính tình tuy hung dã, nhưng chúng ta lại có kỵ binh, bọn họ nếu ra khỏi thành, chúng ta liền lấy kỵ binh đối chiến bộ binh. Kỵ binh của bọn họ nếu so với ngày trước quân ta đối chiến với Tây Nhung sao có thể sánh bằng.”

Kế này quả thật có thể dùng. Ân Chính vội vã muốn chạy đi nghiên cứu, lập tức cùng Tuyên đế cáo từ. Tuyên đế che miệng đáp: “Lại qua hai ngày nữa là năm mới, hai ngày này cấp cho chúng tướng sĩ thức ăn ngon một chút, cũng không cần nóng lòng công thành. Trước phái người đi khai thác đá và tìm về lượng dầu hỏa lớn bôi lên tên nỏ, sau khi chuẩn bị tốt lại xuất kích.”

Đợi chúng tướng rời khỏi, Tuyên đế mới gọi người đem lên khăn ấm lau mặt, sau đó tiếp tục ngồi vào bàn suy xét chiến sự. Mấy ngày nay tuy rằng hắn chỉ ngồi ở trong quân doanh, nhưng so với lúc ở kinh thành vất vả hơn rất nhiều, một đêm không ngủ liên tục suy nghĩ khiến hắn có chút chịu đựng không nổi, chớp mắt liền một tay chống cằm chìm vào mộng đẹp, tay kia vẫn cầm bút lông không buông xuống. Nội thị hầu hạ bên cạnh cũng bồi hắn suốt một đêm, tinh thần đều không được tốt, thành ra không phát hiện chuyện Tuyên đế ngủ gục.

Đợi đến khi Ân Chính thả chúng tướng trở về, Tạ Nhân liền một mình đi đến doanh trướng của Tuyên đế. Thân phận của y, người từ trong cung tới đều biết, không nhiều lời liền để y đi vào. Vương Nghĩa theo vào bên trong rồi mới tự mình thông truyền: “Bệ hạ, Tạ tướng quân cầu kiến.”

Tuyên đế đã ngủ say, chỉ là một tay chống đầu, một tay còn cầm bút, từ sau lưng nhìn thấy giống như đang muốn viết cái gì đó. Tạ Nhân liền bước đến trước mặt hắn kêu lên: “Bệ hạ……”

Y bỗng nhiên ý thức được chuyện gì, thanh âm lập tức nhỏ xuống, nửa ngồi xổm nhìn về phía sườn mặt Tuyên đế. Tuyên đế quả nhiên đã ngủ say, sắc mặt có chút trắng xanh, đầu rũ thật sâu, hô hấp đều đặn, thần thái an tĩnh.

Trên mặt Tạ Nhân hiện ra tươi cười, ánh mắt long lanh ngời sáng, một tay luồng qua sau lưng Tuyên đế, đem tay hắn đặt vào trước ngực, sau đó tay kia lại xuyên qua giữa hai chân hắn, đem người ôm lên. Vương Nghĩa theo tới cũng không dám nói chuyện làm Tuyên đế giật mình, lấy ánh mắt dò hỏi Tạ Nhân, sau khi có được một ánh mắt của y liền quyết đoán mà dẫn đường cho y đến bên giường Tuyên đế.

Tạ Nhân nhẹ nhàng đem Tuyên đế đặt lên trên giường, lấy chăn mỏng đắp lên cho hắn, bản thân cũng không rời đi mà ngồi một bên nhìn hắn. Vương Nghĩa tiến đến bên cạnh y thấp giọng nói: “Bệ hạ mấy ngày nay thường nhắc tới tướng quân, tướng quân cứ ở bên cạnh hầu hạ bệ hạ một lúc đi, bọn nô tài xin cáo lui trước.”

Ánh mắt Tạ Nhân dừng lại trên thụy nhan của Tuyên đế, nhỏ giọng đáp: “Ta đã biết, đa tạ công công.”

Ánh sáng trong trướng dần lịm tắt, Tạ Nhân cũng không thèm để ý, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tuyên đế, tỉ mỉ phác họa từng đường nét tú lệ. Mấy ngày nay lặn lội đường xa, Tuyên đế gầy đi rất nhiều, cằm cũng nhọn ra, phía dưới đôi mắt đang khép lại kia cũng ẩn ẩn phát xanh, có thể thấy được đã ăn không ít khổ.

Nếu không vì để tới gặp y, nếu không vì để tận mắt nhìn thấy y, giúp đỡ y lập được công tích không thua Chu Huyên, hắn cần gì phải lấy thân phận thiên tử, tự mình thân chinh tới một nơi nhỏ bé đầy rẫy chướng khí như thế này?!

Tạ Nhân càng nghĩ càng áy náy, nhưng sau cùng tất cả đều hóa thành vui sướng cùng thỏa mãn. Y vươn tay chạm vào hai mắt Tuyên đế, cúi đầu hôn lên đôi môi khô khốc kia, dùng đầu lưỡi từng chút một liếm ướt bờ môi khô nứt, cảm thấy tư vị lúc này so với trước kia ở kinh thành càng thêm mềm mại tốt đẹp.
Bình Luận (0)
Comment