Đường phố nhỏ hẹp, ngày thường đều không thể phóng ngựa, nhưng lúc này Phượng Huyền đang liều mạng thúc ngựa, lại còn ngại ngựa đi quá chậm. Tuyên đế theo bản năng cũng kẹp chặt bụng ngựa một cái, chạy về phía Phượng Huyền, chạy không được mấy bước, Phượng Huyền đã đến trước mặt hắn.
Hai người đồng thời ghìm cương. Phượng Huyền đá văng bàn đạp, một tay bắt lấy ống tay áo Tuyên đế, nhúng người nhảy một cái, tựa như chim yến, rơi xuống sau lưng Tuyên đế ôm chặt lấy hắn, dán vào cổ hắn lẩm bẩm: “Thánh thượng không việc gì, thánh thượng quả thực không việc gì, thật là trời cao rũ lòng thương!”
Tuyên đế xoay người vỗ vai y, dư quang nơi khóe mắt đảo qua chúng tướng sĩ, không khỏi cảm thấy như vậy có chút mất đi uy nghiêm thiên tử. Đang muốn khuyên bảo y chớ lại thất thố, nhưng nhìn đến kích động cùng vui sướng trên mặt Phượng Huyền, hắn cảm thấy chua xót, lời ra khỏi miệng liền đổi thành: “Phượng khanh vất vả rồi. Nam Cương đã phá, trẫm cùng chúng tướng sĩ đều bình an trở về, ngươi không cần lo lắng nữa.”
Phượng Huyền gắt gao ôm lấy Tuyên đế, cơ hồ muốn đem hắn tiến nhập vào trong xương thịt của chính mình, hai mắt không chớp mà nhìn chằm chằm Tuyên đế, dùng thanh âm run rẩy chưa từng có nói: “Khắp nơi trên phố đều tung tin vịt bệ hạ đã bất hạnh hi sinh vì nước, ta vẫn luôn không chịu tin tưởng, quả nhiên chờ được tới ngày hôm nay. Bệ hạ có thiên mệnh che chở, há những tên tiểu nhân quỷ kế đó có thể thương tổn!”
Phượng Huyền biểu lộ chân tình như vậy, Tuyên đế cũng không đành lòng trách cứ hành động vô lễ của y, mặc cho y ôm mình hơn nửa ngày, trên mặt vẫn luôn mang theo tươi cười trấn an. Thẳng đến khi Phượng Huyền bình tĩnh trở lại, hắn mới ôn nhu mà an ủi: “Trước mắt trẫm đang ở cùng đại quân, khanh và A Nhân đều ở bên cạnh trẫm, trẫm tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện. Nơi này đông người, đợi đến chỗ nghỉ tạm, chúng ta lại nói tiếp.”
Phượng Huyền thoáng bình tĩnh trở lại, đem Tuyên đế thả lỏng, nhưng vẫn ôm lấy hắn từ sau lưng, tiếp nhận cương ngựa nói: “Người ta mang theo đều ở phía trước, muốn tiếp tục chạy về kinh thành hay là tạm thời nghỉ ngơi, thỉnh bệ hạ an bài.”
Nhân mã mà Tuyên đế mang theo vẫn chưa dùng cơm, đúng thời điểm phải nghỉ ngơi, liền thuận miệng đáp: “Đem nhân mã của ngươi hợp một chỗ cùng đại quân của trẫm đi. Trẫm còn chưa dùng bữa, tạm thời ở trong thành nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chuẩn bị đủ lương khô nước uống lại khởi hành.”
Phượng Huyền liên tục gật đầu, qua một lúc mới nhớ tới chính mình còn đang ngồi sau lưng Tuyên đế, có gật đầu hắn cũng nhìn không thấy, liền mở miệng đáp: “Tất cả đều nghe theo bệ hạ phân phó.”
Phượng Huyền run lên dây cương, đang muốn đưa Tuyên đế tới khách điếm vừa rồi dùng cơm, dây cương bỗng nhiên bị người giữ lại, một thanh âm mang theo hàn ý vang lên bên cạnh y: “Phượng học…… Hiền phi tinh thông lễ nghi, phải biết đạo lý hậu cung không thể cùng cưỡi một con ngựa với thiên tử. Ngựa của Hiền phi ở bên kia, thỉnh thay ngựa.”
Ánh mắt Phượng Huyền chuyển qua, liền nhìn đến khuôn mặt khiến người khác khắc sâu ấn tượng của Tạ Nhân. Phượng Huyền bỗng nhiên nhớ tới, mới vừa rồi Tuyên đế có nói một câu “khanh cùng A Nhân đều ở bên cạnh trẫm”, chỉ là y vừa gặp lại Tuyên đế, vui mừng quá mức, nhất thời không nghĩ tới chữ ‘A Nhân’ này đại biểu cho cái gì.
Nhưng hiện tại y không muốn nghĩ cũng không được. Thời điểm y chỉ là Trung Thư xá nhân, đối với Tuyên đế còn chưa có tình cảm quá phận gì, thì Tạ Nhân đã là người Tuyên đế tâm tâm niệm niệm muốn cưới vào cung làm hoàng hậu. Khi đó vì để Tạ Nhân vào cung, Tuyên đế cường ngạnh mà chống lại phản đối của đại thần cả triều, còn từng cải trang ra kinh, phi ngựa đến ngoài thành để gặp hắn.
Nhưng sau đó Tuyên đế lại tự mình hạ chiếu để Tạ Nhân rời khỏi kinh thành.
Phượng Huyền đạm nhiên nhìn Tạ Nhân, biểu tình không chút thay đổi mà áp sát thân thể vào lưng Tuyên đế ― Tuyên đế xác thật đã từng vô hạn ái mộ Tạ Nhân, nhưng đó đều đã là chuyện thật lâu trước kia. Hiện tại Tạ Nhân còn chưa vào cung, mà y đã có thể quang minh chính đại ngồi ở phía sau Tuyên đế, hà tất chỉ nghĩ về chuyện quá khứ, ngay trước mặt tình địch không chiến mà lui?
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, phảng phất như ngưng tụ thành đao kiếm thật, không tiếng động mà giao chiến một trận. Tuyên đế chợt thấy trên người có chút rét run, vội vàng ‘khụ’ một tiếng: “Chúng ta trước tiên tìm chỗ nghỉ tạm đã, Phượng khanh làm thế nào biết Uyển Lăng Vương mưu phản? Mau cùng trẫm tỉ mỉ nói ra.”
Đoàn người rốt cuộc vào khách điếm. Ân tướng quân thật có mắt nhìn, đi trước đem khách điếm dọn dẹp sạch sẽ, thay Tuyên đế an bài phòng riêng, đem ba người cung tiễn vào trong phòng xong, liền mắt không thấy tâm không loạn mà dẫn thủ hạ đi dùng cơm.
Tình huống bên trong phòng riêng cũng không hỗn loạn như bọn họ tưởng tượng.
Bởi vì hiện nay trong nước có đại sự phát sinh, chút tâm tư nhỏ nhặt giữa bọn hắn ở trước mặt chính sự đều không đáng giá nhắc tới. Sau khi đi vào phòng riêng, Tuyên đế và Tạ Nhân liền ngồi cùng nhau, Phượng Huyền chặn ngang ở giữa bồi Tuyên đế. Tạ Nhân đem chuyện Thổ Phiên đông tiến, Uyển Lăng Vương mưu phản, cùng lúc ở Trường Sa biết được Uyển Lăng Vương thế tử mang binh tiến tới kinh thành đều nói với Tuyên đế.
Hiện giờ Tuyên đế bắc phạt trở về, Uyển Lăng Vương đã chết, nhưng hành tung của Uyển Lăng Vương thế tử còn chưa nắm được, binh lực ở biên cảnh Tây Bắc lại thiếu, không đủ để đối kháng Thổ Phiên, tình huống ở kinh thành cùng tây tuyến đều thập phần nguy hiểm.
Điều duy nhất khiến Tuyên đế an tâm chính là Chu Huyên tự mình đi nghênh địch. Chỉ cần y ở đâu, quân tâm liền ở đó, ngay cả nhất thời binh lực không đủ, nhưng tướng sĩ một lòng, tổng thể sẽ không xuất hiện tình trạng không chiến mà chạy, đem lãnh thổ rộng lớn dâng cho quân địch. Còn về chuyện thân phận Chu Huyên sẽ bị bại lộ, hiện tại sợ là cả triều văn võ đều đã biết, lo lắng cũng vô dụng.
Tuyên đế cực kỳ quyết đoán mà uống cạn chén rượu gạo, đem chén rượu ném ở trên bàn, đứng dậy hỏi: “Phượng khanh, A Nhân, trẫm muốn lệnh cho Ân Chính mang đại quân trở về giải cứu Mân Châu, chi viện Chu Huyên, chỉ chừa lại năm ngàn kỵ binh cứu viện kinh thành, các ngươi có thể hay không vì trẫm đánh thắng một trận?”
Phượng Huyền hướng Tạ Nhân liếc mắt một cái, thấy hai mắt Tạ Nhân chỉ nhìn Tuyên đế, không chút do dự mà đáp ứng, lập tức cũng cúi đầu chắp tay, cao giọng đáp: “Vì quân thắng trận tất nhiên là bổn phận của Phượng Huyền.”
Tuyên đế cùng Phượng Huyền ngồi rất gần nhau, vốn muốn giơ tay vỗ bờ vai của y để cổ vũ, nhưng vừa mới nâng tay liền nhìn thấy đôi mắt sáng ngời chớp động của Tạ Nhân đang nhìn chằm chằm tay hắn, cánh tay kia tức khắc nặng tựa ngàn quân. Tuyên đế muốn buông tay xuống, lại nhìn thấy thần sắc ảm đạm giữa đôi mày Phượng Huyền, lòng không khỏi rối rắm do dự.
Hắn thật sự là tiến thoái lưỡng nan, đành phải lấy ra công phu dỗ dành nữ nhân ở đời trước, mỉm cười quét mắt một vòng trên mặt hai người, chộp lấy chén rượu trên bàn giơ lên: “Hai vị ái phi…… ái khanh đều là tâm phúc của trẫm, trẫm trước kính các ngươi một chén. Đợi ngày sau bắt được Uyển Lăng Vương thế tử, bình định họa loạn ở kinh thành, trẫm đều sẽ có trọng thưởng.”
Còn về chuyện bình loạn ở kinh thành xong muốn thưởng như thế nào, trong lòng ba người liền có ba chủ ý khác nhau, nhưng vì tình thế nguy cấp trước mắt, không tiện tranh luận, Phượng Huyền cùng Tạ Nhân đều đồng lòng mà tạ ân, cũng không hỏi nhiều.
Dùng xong bữa tối, Tuyên đế liền kêu Ân Chính tới, an bài việc đối phó Thổ Phiên: “Chuyện của Thổ Phiên trẫm sớm đã muốn giao cho tướng quân, chỉ là lúc trước trẫm nghĩ muốn giải cứu kinh sư xong rồi mới tính đến chuyện Thổ Phiên……”
Tuyên đế liền đem việc Chu Huyên mang binh đón đánh quân Thổ Phiên nói cho Ân Chính, đặc biệt nhắc nhở y một chút: Hiện giờ lãnh binh chống địch tám chín phần mười là hoàng hậu của hắn, hy vọng Ân Chính rộng lượng một chút, tới nơi đó cũng không cần nói năng bậy bạ.
Ân Chính đối với Chu Huyên tuy rằng sùng bái vô cùng, nhưng đối với vị hoàng hậu xuất thân từ Chu gia kia lại lòng đầy khinh thường, trước mặt Tuyên đế tuy đã tận lực thu liễm, nhưng đuôi mày khóe miệng vẫn làm bại lộ tâm tư của y. Tuyên đế không cần nhìn kỹ cũng thấy ý tứ khinh thường trong mắt y, nhưng lại không nói thẳng cho Ân Chính biết vị hoàng hậu kia chính là người mà y một lòng đi theo ― Chu Huyên, chỉ nhắc nhở y ở trước mặt hoàng hậu phải chú ý cung kính, không thể đánh mất lễ nghi của một thần tử.
Điều nên dặn dò hắn đã dặn dò, tới bên kia rồi thì mặc cho Chu Huyên làm chủ đi.
Qua ngày hôm sau, Tuyên đế liền cùng Phượng Huyền hợp binh một chỗ. Ân Chính chỉ dẫn theo năm mươi thân vệ trang bị nhẹ nhàng, quay đầu trở lại hướng cũ nghênh đón phần lớn bộ binh ở phía sau, còn dư lại năm ngàn kỵ binh thì theo Tuyên đế hướng về kinh thành. Hán Trung cách Trường An không xa, ngày đêm di chuyển, đội quân tiên phong của Tuyên đế liền đã lẻn vào tới phạm vi đóng quân của Uyển Lăng Vương thế tử, bắt sống một thám tử.
Thám tử kia thấy Tuyên đế liền ngã khụy xuống mặt đất, lắp bắp trình bày: “Thế tử cũng không phải muốn tạo phản, chỉ là tin lầm lời gian, cho rằng bệ hạ đã gặp nạn ở Nam Cương, cho nên mới vào kinh phúng viếng…… Đều, đều là gian phi Thuần Vu Gia thâu tóm triều chính, cầm tù thái tôn, mưu đồ gây rối! Chủ, chủ tử của ta chỉ là thanh quân trắc*……”
[*
thanh trừ kẻ gian, nịnh thần bên cạnh vua.]
Phượng Huyền cười lạnh nói: “Uyển Lăng Vương mưu phản, ý đồ cản trở đại quân của bệ hạ quay về, Uyển Lăng Vương thế tử mang binh áp sát kinh thành, còn dám vu hãm Thuần Vu đại nhân? Bệ hạ, binh mã trong kinh bị ta mang đi không ít, Thuần Vu đại nhân cùng Chu lão tướng quân sợ là khó lòng duy trì, chúng ta không chắc có thể một trận là tóm gọn được phản quân, nhưng ít nhất phải đem tin tức bệ hạ chiến thắng truyền về kinh thành, miễn cho mọi người bị phản tặc mê hoặc.”
Tuyên đế ngược lại có chút cảm khái trong lòng.
Thuần Vu Gia kiếp trước kết bè kết cánh, lén bị người hô là gian thần, kiếp này vừa có được vài phần bộ dáng lương thần, lại mơ hồ bị người kêu là gian phi. Uyển Lăng Vương thế tử không biết đường ngay nẻo gian, muốn đem y ra làm bàn đạp, còn dám nói đến thanh quân trắc!
Tuyên đế âm thầm cười lạnh: Hắn không phải Đường Minh Hoàng, Thuần Vu Gia càng không phải Dương Quý Phi. Người bên cạnh hắn, cho dù có sai cũng không tới phiên bọn nghịch thần đến thanh trừ!
Tuyên đế đứng dậy, mặt vô biểu tình mà phân phó: “Đem người này thả đi, để gã mang tin chiến thắng của trẫm trở về truyền báo cho Uyển Lăng Vương thế tử, trẫm niệm tình y là phụ thân của hoàng thái tôn, cho y một cơ hội thỉnh tội. Phượng khanh, ngươi mang hai ngàn nhân mã vòng đến Cảnh Long Môn, vào thành yên ổn nhân tâm trước, trẫm cùng A Nhân sẽ từ Chu Tước Môn tiến vào sau.”
Thời điểm Phượng Huyền vào thành, cơ hồ trong kinh đã bước đến thời khắc gian nan nhất.
Tin tức Tuyên đế băng hà trong lúc nam chinh lan truyền đến ngợp trời, đa số triều thần đều tin không chút nghi ngờ. Đặc biệt là sau khi Chu Huyên cùng Phượng Huyền đi rồi, Thuần Vu Gia đem hoàng thái tôn giữ lại trong cung của mình, không cho tiếp xúc với đại thần, càng ngày càng nhiều người ở trên triều hướng Thuần Vu Gia gây áp lực, muốn y để tiểu hoàng tôn ra nghe báo cáo và quyết định mọi chuyện.
Vì Uyển Lăng Vương vẫn chưa công khai dựng cờ tạo phản, lúc Thuần Vu Gia nói ra chuyện hắn muốn mưu hại Tuyên đế, có rất nhiều người khịt mũi coi thường, cho rằng hoàng thái tôn là cháu ruột của Uyển Lăng Vương, hắn không tất yếu phải mưu phản. Mà Uyển Lăng Vương thế tử đến ngoài thành yêu cầu phúng viếng, bị Thuần Vu Gia cự tuyệt giữ ở bên ngoài không cho vào, càng lúc càng nhiều người nghi ngờ y muốn khống chế ấu chủ, có tâm làm phản. Nếu không phải Chu Huyên đem binh quyền trong kinh giao cho Chu Hoài và Chu Hằng, ví trí hiện tại ở trong cung của Thuần Vu Gia sợ là đã sớm ngồi không yên.
Sau đó toàn bộ hoả lực của Uyển Lăng Vương thế tử đều tập trung ngoài Chu Tước Môn, giương cờ thảo phạt gian phi, chúng thần trong triều rốt cuộc mới nhận rõ bộ mặt thật của Uyển Lăng Vương ― từ xưa đến nay giương cờ thanh quân trắc, không phải muốn mượn lý do này để bức hoàng đế xuống đài, thì chính là để tự mình đăng cơ vi đế. Nhưng hiện tại Tuyên đế sinh tử không rõ, Uyển Lăng Vương thế tử lại là cha ruột của tân quân tương lai, không ít người vẫn có khuynh hướng nghênh đón hắn vào thành.
Mắt thấy tướng sĩ thủ thành tử thương ngày một thảm trọng, trong triều nhân tâm lại tan rã, Thuần Vu Gia rốt cuộc hạ quyết tâm, gọi hoàng thái tôn đến bên cạnh mình, đem chuyện mưu phản của phụ thân và tổ phụ nó lẫn mưu đồ làm hại Tuyên đế, từ đầu đến đuôi đều nói cho Hạ Thành.
Thuần Vu Gia quỳ xuống, hướng về hoàng thái tôn dập đầu nói: “Điện hạ là do thánh thượng tự thân tuyển vào cung, muốn để người kế thừa đại thống. Thần tuy là hậu phi, nhưng trước mặt điện hạ cũng là thần tử. Muốn mở cửa nghênh đón phụ thân của người hay là quyết tâm thủ thành đến cùng, việc trọng đại này, thần không thể thay điện hạ quyết đoán, thỉnh điện hạ suy nghĩ, thần nguyện nghe theo mệnh lệnh của điện hạ.”
Hoàng thái tôn đã có chút ngốc lăng, nhút nhát sợ sệt hỏi y: “Phụ thân của ta…… phụ tử Uyển Lăng Vương làm phản, vậy hoàng tổ phụ còn trở về được không?”
Thuần Vu Gia đứng dậy nhìn thẳng vào hoàng thái tôn, bình tĩnh mà nói: “Nếu Uyển Lăng Vương thế tử công phá vào thành, ủng lập điện hạ đăng cơ, hoặc là tự mình đăng cơ, bệ hạ liền không thể trở về. Hiện giờ kinh thành đã sắp ngăn không được đại quân của thế tử, chẳng mấy chốc hắn sẽ vào cung chiếm lấy ngôi vị hoàng đế này. Điện hạ nếu muốn thủ thành, thần liền bồi điện hạ thủ đến cùng, điện hạ nếu muốn để thế tử vào kinh, thần tuy không dám trái mệnh, nhưng cũng sẽ không chờ đến một khắc cổng thành bị mở ra kia…… Thần tự nhiên sẽ vì thánh thượng tuẫn tiết.”
Hoàng thái tôn liền hỏi: “Thuần Vu thúc tổ mấy ngày nay không cho ta thượng triều, là bởi vì Uyển Lăng Vương mưu phản sao?”
Thuần Vu Gia đáp: “Thần sợ điện hạ biết việc này, trong lòng bất an.”
Hoàng thái tôn lại hỏi: “Phụ thân của ta nếu không mưu phản thì sao? Ta đi khuyên nhủ ngài ấy, kêu ngài ấy…… thả hoàng tổ phụ trở về.”
Thuần Vu Gia đối với Uyển Lăng Vương thế tử không ôm hy vọng, nhưng y đối với hoàng thái tôn lại ôm hy vọng. Chỉ cần tiểu hoàng tôn nói một tiếng Uyển Lăng Vương mưu phản, khiến tướng sĩ ngăn không cho hắn vào thành, sĩ khí liền có thể dâng cao rất nhiều. Nếu tiểu hoàng tôn luẩn quẩn trong lòng…… dù sao y cũng là người cách nó gần nhất, đến lúc đó thay nó nói chuyện là được.
Thuần Vu Gia tự tay dắt hoàng thái tôn bước lên đầu tường thành, ôm nó nhìn xuống chiến hỏa phía dưới. Hoàng thái tôn nghe phía dưới truyền đến tiếng kêu gọi “Trừ gian phi” “Cứu hoàng tôn”, liền có chút nhút nhát nhìn về phía nam tử mặc một thân hoàng kim khôi giáp dưới thành, đang ngồi ở phía sau đại quân. Thuần Vu Gia đem chỗ của Uyển Lăng Vương thế tử chỉ cho nó, cũng nói cho nó biết lời kêu gọi của những quân sĩ dưới kia có ý tứ gì.
Thân ảnh kia trong mắt nó đã thập phần xa lạ. Tiểu hoàng tôn nhìn vài lần, liền cau mày nhìn về phía Thuần Vu Gia: “Thuần Vu thúc tổ đối đãi ta rất tốt. Ta cũng muốn hoàng tổ phụ có thể trở về……” Tiểu hoàng tôn nắm chặt ống tay áo của Thuần Vu Gia, đem mặt chôn vào trong lòng ngực y: “Ta muốn hoàng tổ phụ, ta không muốn để bọn họ đánh nhau……”
Thuần Vu Gia đem tiểu hoàng tôn từ trong lòng kéo ra, đứng ở trên tường thành cao giọng hỏi: “Điện hạ là muốn hoàng tổ phụ, muốn giống như hiện tại duy trì đến cùng, hay là muốn Uyển Lăng Vương thế tử vào thành, về sau sẽ không còn được gặp lại hoàng tổ phụ cùng ta và các thúc tổ khác nữa?”
Tiểu hoàng tôn chớp chớp hàng mi, một chuỗi nước mắt liền rơi xuống: “Ta muốn hoàng tổ phụ, ta không muốn phụ thân mưu phản, ta muốn hoàng tổ phụ hồi cung……”
Thanh âm của tiểu hoàng tôn cực lớn, quân sĩ coi giữ đầu tường thành đều nghe thấy rành mạch. Thuần Vu Gia móc ra khăn tay từ trong vạt áo, ôn nhu mà lau khô nước mắt cho nó, mỉm cười nhắc nhở Chu Hoài vừa chạy tới bảo hộ y cùng tiểu hoàng tôn: “Lão tướng quân, để chúng tướng sĩ đem lời nói của hoàng thái tôn truyền xuống đi thôi!”