Bệ Hạ Xin Tự Trọng

Chương 25

Mỗi ngày Điền Thất đều trực ở điện Dưỡng Tâm, nên thường xuyên gặp được đủ loại quan viên đến yết kiến hoàng thượng, bất quá việc ba người có cấp bậc nhất ở nội các cùng nhau kết đoàn tiến đến, vẫn là lần đầu mới thấy. Với thân phận là một tên tiểu thái giám, nàng tự nhiên là không có tư cách nghe đến loại hội nghị cao cấp này, thế là tự biết điều rời khỏi.

Chính nàng cũng cảm thấy, càng là chuyện tình quan trọng, thì càng thiếu biết được mới tốt. Không có bản lãnh làm gió làm mưa, thì không cần nhào vào trong mưa gió mà đi làm gì.

Hôm nay vì Thịnh An Hoài vội điều phối các vật phẩm có khả năng dùng tới trong tiết đoan ngọ, cho nên không có tới, các thái giám trong điện Dưỡng Tâm đều xem Điền Thất như thiên lôi sai đâu đánh đó. Không có biện pháp, tuy rằng cấp bậc của hắn không cao, nhưng người ta được hoàng thượng tín nhiệm, đây là chuyện mà mọi người đều xem trong mắt, bởi thế Điền Thất trong lúc bất tri bất giác trở thành một nhân tài mới xuất hiện bên trong đám nô tài. Đối với chuyện này Điền Thất nửa vui nửa buồn. Có thể ra mặt có thể phong quang có thể được chủ tử trọng dụng tự nhiên là tốt, nhưng mà đầu ngọn gió lớn quá cũng không tốt, thật là mất đi trung dung (*).

(*) Trung dung là 1 tiêu chuẩn đạo đức của Nho gia, cái này nói tới nó dài nên Grey không nói nhiều làm gì, tóm gọn lại là trung hòa ở giữa, không cao cũng không thấp, cách sống xử sự làm việc đều có cái độ.

Vì vậy nàng cũng không dám ngang ngược, mà thành thật khiêm nhường làm người, càng là phong quang lại càng phải cụp đuôi mà đi. Đối với biểu hiện này của nàng, Kỷ Hành rất vừa lòng. Kỷ Hành đều đã vừa lòng, tất nhiên Thịnh An Hoài chỉ có càng vừa lòng.

Lại nói lúc này, Điền Thất ra ngoài liền quy củ đứng ở ngoài điện Dưỡng Tâm chờ khoảng nửa canh giờ, ba vị các thần mới đi ra, biểu cảm của từng người khác nhau. Thủ phụ Trịnh Kỳ là một bộ cười ha ha vạn năm không biến, thứ phụ Tông Tòng Thụy thì đầy mặt tâm sự, còn một người khác là Đường Nhược Linh, hắn so với hai vị các thần nói trên nhỏ tuổi hơn nhiều, vậy mà lại sớm luyện ra được một bộ mặt lạnh buồn vui không hiện ra mặt, lúc này cũng xem không hắn có cái khác thường gì, thấy được Điền Thất đưa bọn hắn ra khỏi Dưỡng Tâm, hắn còn chắp tay nói cảm ơn.

Thế là Điền Thất có chút ngoài ý muốn. Phải biết, hiện tại thái giám là một cái quần thể tương đối lúng túng, hoàng thượng không thích, bách quan lại khinh bỉ, nàng lại không giống như Thịnh An Hoài, hắn ở trước mặt hoàng đế là số một. Một tên tiểu thái giám như vậy, bị đường đường hộ bộ thượng thư nghiêm túc chân thành nói cảm ơn, quá là có chút được thích mà kinh.

Điền Thất quét mắt nhìn hai người kia một cái, Trịnh thủ phụ vẫn như cũ cười tít mắt, còn trong mắt Tôn Tòng Thụy thì lại xẹt qua một tia khinh miệt. Nàng biết, tia khinh miệt nàng không phải châm chích nàng, mà là châm chích Đường Nhược Linh. Có lẻ là Tôn Tòng Thụy cảm thấy Đường Nhược Linh đang cố ý lấy lòng thái giám đi, thứ hành vi này tự nhiên nên nhận lấy khinh bỉ.

Tôn Tòng Thụy phát hiện ra Điền Thất đang nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại Điền Thất một cái, chẳng qua là cái nhìn này vừa đưa qua thì chính hắn cũng có chút ngây ra, bất quá rất nhanh đã hồi phục tinh thần lại, sau đó giống như không có việc gì đem ánh mắt dời đi.

Điền Thất không có phản ứng đến hắn, mà cùng Đường Nhược Linh khách khí nói vài câu, sau đó nhìn theo bọn họ rời đi.

Nàng nghiêng đầu sang chỗ khác liền rơi vào trầm tư. Tâm tình của Tôn Tòng Thụy không tốt, phải chăng là hắn bị hoàng thượng mắng? Có lễ là không, dù sao đi nữa hắn cũng là thứ phụ, họa mà Tôn Phiền náo cũng không tính lớn, hoàng thượng sẽ không ở trước mặt hai vị các thần kia mắng Tôn Tòng Thụy.

Thực là đáng tiếc, Điền Thất lắc lắc đầu, tiếp theo lại nghĩ tới, xem tình huống vừa rồi, Tôn Tòng Thụy tựa hồ có chút chướng mắt Đường Nhược Linh? Nghĩ cũng biết, nội các cái chỗ này lớn như vậy, nhưng chỉ có vài người, đã thế lại còn quản chuyện khắp thiên hạ, làm tên tiểu thái giảm còn có thể vì mấy lượng bạc tranh cái người chết ta sống nha, nói gì tới chỗ quyền cao chức trọng như thế, tất nhiên chuyện lục đục với nhau lại càng thêm kịch liệt gấp trăm lần.

Bất quá mất chuyện này đều không mắc mớ gì tới nàng, Điền Thất gõ gõ đầu, xoay người trở về điện Dưỡng Tâm.

Tuy rằng không mắc mớ gì tới nàng, nhưng Điền Thất vẫn rất nhanh biết rõ đầu đuôi sự tình. Nguồn gốc của tin tức này có độ tin cậy trăm phần trăm, bởi vì người cung cấp chính là con trai của Trịnh thủ phụ, Trịnh Thiếu Phong.

Chuyện là thế này, đến đầu tháng Điền Thất biết Trịnh Thiếu Phong được phát tiền tiêu vặt, nàng cảm thấy không thừa cơ hội này bắt chẹt hắn một trận thì thật là uổng, thế là xuất cung tìm Trịnh Thiếu Phong chơi. Kết quả là Trịnh Thiếu Phong đầy mặt đau khổ đem lồng chim của hắn đưa cho Điền Thất, “Mấy tháng nay ta phải treo cổ đâm đùi (**) cố gắng đọc sách, Linh Nhi của ta xin nhờ ngươi.”

(**) Nguyên văn là: “đầu huyền lương, trùy thứ cổ”. Khương Tử Nha học bài buồn ngủ quá ngủ gục trên bàn nên mới đem dây thòng lọng trong vô cổ (hay là buộc tóc), nếu ngủ gật thì cái dây nó giật cái đầu/ tóc lên, đau quá sẽ tỉnh ngủ mà học bài tiếp. Đâm đùi cũng vậy, lúc thấy buông ngủ quá rồi thì cầm cái dùi đâm 1 nhát vào đùi cho tỉnh. Đây là 2 tích lần lượt theo thứ tự xuất từ 2 người, Tôn Kinh (thời Hán) và Tô Tần (thời Chiền quốc). Tất cả đều có ý chỉ việc quyết tâm học bài.

Điền Thất ước lượng lồng chim, con chim họa mi trắng bên trong tinh thần rất tốt, há mồm hót một trận, thanh âm vô cùng êm tai.

Điền Thất chỉ con chim họa mi nói, “Ngươi đặt cho chim họa mi cái tên của chim sơn ca, nó cũng chịu nữa hả?”

(***) chim sơm ca tiếng trung là: Bách Linh. Con chim của Tôn Tòng Thụy tên là Linh Nhi.

Trịnh Thiếu Phong ngột ngạt nói, “Sao mà một chút ngươi cũng không thèm hỏi ta vì sao phải đóng cửa đọc sách nha.”

“Còn phải hỏi sao, khẳng định là cha ngươi đánh ngươi, bức ngươi đọc sách.”

Trịnh Thiếu Phong lắc đầu, “Lần này không phải.”

Thế là hắn liền nói hết một bụng tâm sự cho Điền Thất nghe. Thì ra mấy ngày nay Trịnh Thiếu Phong đang được nói thân, chẳng qua là hắn bị nữ tử mà hắn luôn ngưỡng mộ trong lòng ghét bỏ, nói hắn là hỗn thế ma vương không có tiền đồ. Dưới sự bi phẫn, Trịnh Thiếu Phong quyết định tham gia thi hương năm nay, khảo cái công danh đến để tăng thêm chí khí.

Điền Thất duỗi ba cái ngón tay ra, “Ta biết ngươi là ấm sinh (****), có thể trực tiếp tham gia thi hương, Nhưng mà hiện tại cách lúc thi hương chỉ còn có ba tháng, người khác đều dùng mười năm gian khổ học hành khổ đọc, ngươi nghĩ ba tháng ngươi có thể học cấp tốc được sao?”

(****) ấm sinh: vào thời phong kiến, những gia đình do cha ông có chiến công đặc biệt, hoặc có đóng góp to lớn cho quốc gia thì hậu nhân của họ được hưởng rất nhiều quyền lợi, những người được hưởng quyền lợi này gọi là “ấm sinh = sinh trưởng trong sự phù hộ che chở”. Kiểu như con cháu thương binh liệt sĩ.

“Trước kia ta cũng có đọc sách qua, hơn nữa thi hương lần này chủ khảo là Tôn đại nhân, giao tình của hắn và phụ thân ta luôn luôn không tệ.”

Còn chưa có thi đâu, đã bắt đầu nghĩ tới cửa sau rồi, Điền Thất chậc chậc lắc đầu, “Vị Tôn đại nhân nào vậy?”

“Lễ bộ thượng thư Tôn Tòng Thụy, Tôn đại nhân. Hôm trước hoàng thượng và mấy vị các thần thương lượng chuyện này, cuối cùng định ra chủ khảo lần này, bất quá tin tức này còn chưa có công bố, ngươi đừng đi rêu rao. Hoàng thượng vốn là quyết định chọn giữa Tôn đại nhân và Đường đại nhân ra một người, chẳng qua là năm nay con trai của Đường đại nhân cũng tham gia thi hương, vì tránh hiềm nghi, nên không thể lại suy xét đến Đường đại nhân.”

Điền Thất nghe xong lời này, đối chiếu trước sau, lập tức rõ ràng ý đồ của Kỷ Hành, nàng lắc đầu cười nói, “Làm sao chỉ đơn giản là tránh hiềm nghi, hoàng thượng rõ ràng đang gõ Tôn Tòng Thụy.”

Trịnh Thiếu Phong có chút hồ đồ, “Có ý tứ gì?”

“Làm chủ khảo thi hương năm nay của kinh thành, thì sang năm thi hội làm chủ khảo tự nhiên sẽ không là hắn.” Kỳ thi mùa xuân mới là quan trọng nhất thôi.

“Như vậy lại ra sao, tuy rằng lễ bộ chủ trì thi hội, nhưng Lễ bộ thượng thư cũng không thể làm chủ khảo hằng năm được, kỳ thi mùa xuân lần sau nữa lại làm chủ khảo cũng như nhau.”

Điền Thất thấy hắn vẫn như cũ không hiểu gì hết, thế là không chịu nổi lắc đầu cảm thán, “Ngươi ngu quá là ngu, ta hỏi ngươi, con trai của Đường đại nhân đọc sách như thế nào?”

“Rất tốt”, sòng bài có người mở màn đặt cược hắn trúng thủ khoa năm nay.”

“Cũng chính là nói, nếu như không có gì ngoài ý muốn, năm nay con của Đường đại nhân tất nhiên sẽ đậu cử nhân, cũng sẽ tham gia thi hội sang năm. Nếu Tôn Tòng Thụy làm chủ khảo thi hội, một khi con trai của Đường Nhược Linh thi đậu, liền trở thành môn sinh của hắn. Nếu như quan hệ của Tôn Tòng Thụy và Đường Nhược Linh tốt cũng thôi, nếu như không tốt, vậy thì cũng quá lá ý tứ. Đến lúc đó Đường Nhược Linh nhất định sẽ không để cho con hắn tham gia thi hội, một chút dây dưa liền lỡ việc ba năm. Lại qua ba năm, không chừng Tôn Tòng Thụy lại tiếp tục lấy cùng phương thức này làm cho Đường Nhược Linh ngột ngạt. Hành vi lần này của hoàng thượng bất quá là cho Đường Nhược Linh ăn viên thuốc an thần, đồng thời cảnh cáo Tôn Tòng Thụy không được phép bậy bạ.”

(Thời Đường, những người thi đậu dưới kỳ thi do người nào chủ khảo thì sẽ trở thành môn sinh của người đó, gián tiếp đứng thành một phe, không thể thay đổi. Việc này ảnh hưởng rất nhiều đến con đường làm quan, nhập sĩ hoặc là chính trị.)

Trịnh Thiếu Phong kinh ngạc nhìn Điền Thất, “Vì sao ngươi biết quan hệ của Tôn đại nhân và Đường đại nhân không tốt? Ta cũng là nghe cha ta nói qua mới biết. Còn có... Ngươi thực thông minh...”

“Quá khen quá khen, là do ngươi quá đần.”

Trịnh Thiếu Phong nản lòng gãi gãi đầu, “Ta có biện pháp gì, trời sinh liền đần.”

Điền Thất có chút mềm lòng, an ủi hắn, “Đần cũng không sao. Ta nghe nói Tôn Tòng Thụy là người rất thận trọng, hắn ra đề thi sẽ không quá ngoài lề, ngươi chỉ cần dùng tâm đọc sách, vẫn là có cơ hội thi đậu. Đây chỉ là thi hương, không có khó nhiều đâu.”

Nói nói, Điền Thất liền cảm thấy hôm nay chính mình trong lúc bất tri bất giác nói quá nhiều lời không nên nói ra với Trịnh Thiếu Phong, nàng đành phải dặn dò Trịnh Thiếu Phong, lời nói hôm nay của nàng không cần hướng người khác nhắc tới, lại cam đoan nhiều lần sẽ đem tổ tông của hắn nuôi được xinh xinh đẹp đẹp, mới được Trình Thiếu Phong thả đi.

Trời tối, Trịnh thủ phụ và Tôn thứ phụ lấy phương thức khác nhau cùng con trai nhà mình nói chuyện về cùng một người.

Trịnh thủ phụ nghe một phen lý luận kia của con mình xong, kinh đến mức cằm thiếu điều rơi xuống đất, “Đây là do chính ngươi nghĩ được?”

Trịnh Thiếu Phong đắc ý gật đầu, “Đúng vậy.”

“Đúng cái rắm.” Trịnh thủ phụ không chút khách khí quật cho con hắn một bàn tay, “Cho dù ngươi ở trên đầu đục ra cái bắc đẩu thất tinh, cũng không mở ra được cái điểm này! Nói, tới cùng là nghe ai nói?”

Trịnh Thiếu Phong ôm đầu, đáp, “Hắn không cho con nói.”

Trịnh thủ phụ chậm rãi thở ra, nói “Vậy ta cũng không hỏi. Người này không kém, ngươi có thể cùng hắn lui tới, chỉ là không biết lai lịch thế nào. Ngươi có biết rõ lai lịch của hắn không? Đừng để đến lúc đó bị người ta đùa giỡn.”

Trịnh Thiếu Phong khẽ gật đầu, “Yên tâm, con biết.” Hắn nghĩ nghĩ đến “lai lịch” của Điền Thất, thì đột nhiên cảm thấy rất đáng tiếc. Cho tới bây giờ hắn đều chắc chắn cho rằng Điền Thất là con thỏ nhỏ mà Kỷ Chinh dưỡng, một người vừa thú vị lại lanh lợi như vậy, khi không lại mờ mắt vào tay Kỷ Chinh. Thực là một đóa hoa tươi cắm tại....Cắm tại...

Trịnh Thiếu Phong suy nghĩ nữa ngày, rốt cuộc không cách nào mặt dày kèm theo vô sỉ nói ra hai chữ “cứt trâu”, hắn chỉ phải phẫn nộ từ bỏ.

Bên kia, trong Tôn phủ, Tôn thứ phụ rốt cuộc lại một lần nữa hỏi về tên luyến đồng kia của Ninh vương gia. Hắn cảm thấy mọi chuyện vẫn là ra trên chuyện này, hắn không nên tin nghe con hắn nhất thời nói nhảm liền viết bảng tấu chương nọ, kết quả là ở không tìm việc.

Chẳng qua là lần này, hắn biết được tên họ của “luyến đồng” kia.

Điền Thất?!

Điền Thất không phải là tiểu thái giám ở ngự tiền sao, làm sao lại cùng Ninh vương dính dáng tới? Còn là luyến đồng?

Cũng thật là bậy bạ tới cùng. Khó trách hoàng thượng không cao hứng.

Hỏi rõ diện mạo của “Điền Thất” này xong, quả nhiên xác định chính là Điền Thất trong Tử Cấm Thành kia. Tôn Tòng Thụy tức đến mức vỗ bàn, đem con trai hắn thóa mạ một trận.

Tôn Phiền có chút không phục, “Cho dù hắn và Ninh vương không có gì, nhưng thân là người ở ngự tiền, lại quá là ngang ngược, thái giám như thế, chắc hẳn hoàng thượng sẽ không để hắn làm lâu.”

Tôn Tòng Thụy trực tiếp quơ lấy tách trà không trên bàn ném vào Tôn Phiền, Tôn Phiền không dám trốn tránh, may mắn mà tách trà kia bay nghiêng qua một bên, va vào khung cửa, đụng thành mảnh vụn. Dưới tiếng loảng xoảng vỡ vụng Tôn Phiền bị dọa được run run.

“Hoàng thượng có thể lưu hắn hay không, liên quan gì tới ngươi?! Loại lời nói này về sau ít nói! Ta dặn dò qua ngươi bao nhiêu lần, làm người cần cẩn thận, khiêm cung, nói chuyện trước tiên phải qua đầu có! Ngươi thế nhưng ngược lại, suy đoán thánh ý, nói năng bậy bạ, ngươi còn có nghĩ mình có lý sao? Thái giám tuy là không lên được mặt bàn, nhưng hắn ở bên cạnh hoàng thượng hầu hạ lâu, nếu nói lọt được nửa lời gièm pha, lại có thể chỉnh ngươi mấy năm cũng không thể nào xoay người. Ngươi không ở đó cảm thấy bất an, còn trái lại quan tâm hắn đi hay ở, lòng dạ cũng thật là rộng lắm lắm.”

Tôn Phiền vùi đầu nói, “Phụ thân dạy đúng vậy, con biết sai rồi, về sau nhất định không dám tái phạm, chẳng qua lần này...”

Tôn Tòng Thụy khoát tay áo, “Chuyện lần này hoàng thượng đã kết liễu trôi qua, như vậy bỏ qua.”

Tôn Phiền yên lòng, nghĩ nghĩ đến khuôn mặt kiêu ngạo của Điền Thất, lại thấy khó chịu.

Tôn Tòng Thụy tiếp tục dặn dò Tôn Phiền một hồi, lời nào Tôn Phiền cũng vâng, sắc mặt Tôn Tòng Thụy dần có chút hòa hoãn. Đang nói vài lời, hắn đột nhiên hỏi, “Tên Điền Thất kia, lần đầu tiên ngươi gặp hắn, phải chăng có một loại cảm giác quen thuộc?”

“Không có. Vì sao phụ thân lại hỏi thế?” Tôn Phiền có chút khó hiểu.

“Không có gì, chỉ là cảm thấy mặt mũi hắn giống như đã từng thấy qua ở đâu vậy.” Tôn Tòng Thụy nhíu nhíu mày, rồi sưu tầm trong ký ức một phen, vẫn như cũ không thu hoạch được gì.

“Người trong thiên hạ nhiều như thế, hình dạng có một chút giống nhau cũng không phải ít, có lẽ hình dạng hắn giống một ai đó cũng nói không chừng. Phụ thân làm gì vì loại chuyện nhỏ này quan tâm.”

Tôn Tòng Thụy gật gật đầu, rồi thở dài một hơi.
Bình Luận (0)
Comment