Bệ Hạ Xin Tự Trọng

Chương 3

Vào lúc canh ba đứng ở trên lầu gác nhìn quanh bốn phía, liền cảm giác bản thân như là chiếc thuyền con giữa biển rộng mênh mông trôi dạt trong đêm. Nơi xa treo đèn lồng, trong đêm khuya tản mát ra từng vòng từng vòng u quang, giống như hải đăng nơi bờ biển, cũng giống đôi mắt lom lom đang chìm trong biển sương mù.

Điền Thất không chịu nổi rùng mình một cái.

Không phải bị dọa, mà bị đông lạnh. Nửa đêm chính là lúc nguyên khí yếu đi, nàng còn đứng ở chỗ cao thổi gió lạnh. Gió lạnh theo rốn chuốc vào trong bụng, nàng cảm thấy ngũ tạng lục phủ như là bị nước lạnh ngâm một lần, miễn bàn có bao nhiêu khó chịu.

Trong ngoài Hoàng thành, ngàn nhà vạn hộ đều ngủ, chỉ có gặp xui như nàng, mới phải hơn nửa đêm bò lên lầu gác, chỉ vì xao vài tiếng gõ mõ báo canh giờ.

Đánh xong canh này, Điền Thấy ngửa đầu nhìn trời. Sao giăng dày đặc, ánh trăng bạc cong cong. Bầu trời xanh thẳm như một cái tô cơm làm bằng sứ men xanh to đùng đang lật úp, trong tô dính lốm đa lốm đốm mấy hạt cơm trắng.

… Nàng đói.

Ban đêm thức liền dễ đói, nàng sớm nên nghĩ đến điểm này, đáng tiếc lúc đi ra lại vội vàng, không mang gì ăn.

Nhớ đến nàng đã từng đọc qua câu thơ “Nhạn băng ải vắng sao vừa lặn, người tựa lầu son sáo khẽ vang” (1), lúc ấy chỉ cảm thấy tuyệt không thể tả, hiện tại xem ra, người đó ắt hẳn đã ăn cơm no rồi mới đi tựa lầu, không thôi sẽ khổ không thể tả.

(1) Câu thơ trong bài “Trường An thu vọng” của Triệu Hỗ. Tham khảo: http://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=5683

Điền Thất than thở, sờ sờ bụng rồi đi xuống lầu canh, trở lại phòng gác.

Khi trở lại phòng gác, thấy được một gã thái giám ốm nhom đang đắp đại tấm chăn mà ngủ say sưa, Điền Thất giận dễ sợ, hướng trên người hắn đạp hai cái, rồi lại ngồi xuống cạnh hắn, kéo chăn qua che chân lại.

Điền Thất dùng đầu khẽ gõ lên vách tường ở sau lưng, nghĩ trong lòng, trời nhất định là mau sáng.

Cũng không biết gần đây đám thái giám làm sao, từng người từng người an phận thủ thường vô cùng, thái giám bị xử phạt đi phòng đánh canh chỉ có hai người, và một người khác phụ trách giám sát bọn hắn. Điền Thất tuy gấp đuổi tới, vẫn là muộn một bước, khiến cho người còn lại đến trước.

Thứ tự trước và sau, như thế là đã thương lượng xong, hắn đánh đầu hôm, còn Điền Thất đánh nửa đêm về sáng.

Bởi vì ban ngày đã ngủ một hồi, nên Điền Thất không có buồn ngủ, không dễ dàng đến nửa đêm mới buồn ngủ, vừa ngủ liền bị đánh thức: Đến giờ nàng thay ca đi đánh canh.

Lúc ra khỏi cửa còn mơ mơ màng màng, chờ bò lên tới lầu gác, đã sớm tỉnh — đông lạnh mà tỉnh.

Hiện tại đánh xong canh ba, Điền Thất trở về cũng không dám ngủ. Nàng cùng thái giám trực ban không quen, sợ đối phương không để ý đúng giờ kêu nàng, nếu ngủ lầm thời gian, sẽ thêm một cái tội, không biết đến lúc đó sẽ gặp xui ra sao nữa.

Được rồi, chịu đựng thôi.

Điền Thất sợ bản thân nhịn không được ngủ mê đi, bởi vậy quá buồn ngủ thì sẽ ra bên ngoài đi một vòng, chờ cơn buồn ngủ bị gió lạnh thổi tan lại trở về, sau đó lại mệt đến mức chỉ muốn ngủ, sau đó tiếp tục đi hóng gió lạnh.

Cái sự đau khổ này, thôi không cần nói!

Thật không dễ dàng kề đến canh năm quá tam phần (khoảng gần 4-5h sáng), rốt cuộc hết ca, nàng tung tăng chạy về sở Thập Tam, cũng không tâm tư ăn cơm, mà trùm mền nằm xuống ngủ liền. Giấc ngủ này ngủ đến xế chiều, lúc tỉnh lại đi phòng bếp tìm chút đồ ăn lót dạ, rồi gói theo một ít, đem theo chút đồ linh tinh và thức ăn chạy đế phòng đánh canh chờ.

… Ta không tin lần này ngươi còn có thể so với ta sớm!

Người kia quả nhiên còn chưa có tới, Điền Thất có chút đắc ý.

Người cùng nàng bị phạt kia tên là Vương Mạnh, nhưng hình dạng một chút xíu cũng không mạnh, gầy giống như là nạn dân đang chạy nạn vậy. Điền Thất vừa thấy được hắn liền vô ý thức muốn cho hắn chút cơm ăn.

Vẻn vẹn một con gà yếu đuối, mà còn dám cùng Điền đại gia nàng đây giành trước, thật lật trời mà!

Điền Thất sớm mang theo hai quyển tiểu thuyết, vừa xem vừa chờ, nhanh đến giờ lên ca thì Vương Mạnh tới, hắn cũng không nói cái gì, mà chỉ ngồi xuống bên cạnh Điền Thất, quơ tay lấy một quyển tiểu thuyết khác xem.

Điền Thất: “…” Thật không coi bản thân là người ngoài.

Đối phương trấn định như vậy, nàng cũng ngại phải hẹp hòi, xem thì xem đi. Buổi tối đánh xong phần canh của mình, nàng đem một quyển tiểu thuyết khác cũng quăng cho Vương Mạnh, ôm cánh tay khom lưng đến một bên định ngủ một lát.

Nhưng mà một chút xíu buồn ngủ cũng không có. Ban ngày nàng ngủ quá nhiều.

Trái ngược với nàng, toàn thân Vương Mạnh đều là buồn ngủ, đi đường đều híp mắt, lắc qua lắc lại. Hắn đánh canh xong, sợ chính mình ngủ quên, cũng giống như Điền Thất, ngồi một hồi liền đi ra ngoài đi một vòng.

Điền Thất xem có chút đồng cảnh ngộ, cũng có mấy phần sảng khoái, nhưng càng nhiều là không đành. Mọi người đều cảnh ngộ như nhau, thực sự không tất yếu phải giẫm đạp lẫn nhau. Từ góc độ nào đó mà nói, nàng xem như là một người hảo tâm. Thế là nàng nói với Vương Mạnh, “Ban ngày ta đã ngủ đủ, nếu không ta thay ngươi đánh đi.”

Nếu như có người nói với Điền Thất loại lời này, nàng nhất định trước tiên là hoài nghi, sau đó do dự rồi tiện đà từ chối. Vậy mà con gà ốm đói trước mắt này, nghe đến nàng nói xong liền cảm ơn, nằm xuống ngủ khì.

Trong phút chốc tiếng ngáy liền vang lên. Đừng xem hình dáng của hắn không uy mãnh mà lầm, hắn ngáy ngủ lại cực kỳ uy mãnh, quả thực giống như là sấm sét mùa xuân nện xuống giường đất. Điền Thất cơ hồ có thể cảm giác đến vách tường có rất nhỏ chấn động.

Điền Thất: “…”

Nàng cảm thấy chính mình thuần túy là ăn no rỗi việc mới nhiều lời một câu như vậy. Nhưng mà lời đã nói ra như nước tạt ra ngoài, nàng cũng ngại ngùng thừa cơ giở trò xấu. Dù sao cũng không buồn ngủ, giúp liền giúp thôi, xem như mỗi ngày làm một việc tốt.

Lúc này nàng căn bản không nghĩ đến, hành động này của nàng đã mang đến cho nàng một cơ hội cứu mạng.

***

Xuống ca, Điền Thất theo thường lệ đi thẳng đến nơi ở tại sở Thập Tam ngủ bù. Đáng tiếc vừa ngủ không đầy một lát đã bị người ta xách lên. Nàng mở mắt nhìn, người này nàng nhận thức, là thái giám của cung Càn Thanh.

Ngự tiền thái giám (thái giám trước mặt vua) tới nơi này làm gì? Trong giây lát Điền Thất có chút dự cảm không ổn.

Thái giám kia nói, “Hoàng thượng truyền ngươi đến hỏi han, nhanh chóng đi.”

Đầu Điền Thất nổ ầm một tiếng, chậm rì rì xuống giường mang giày khoác áo, rồi lấy một mảnh bạc vụn trong cái hòm dưới giường ra đưa cho hắn, “Làm phiền ngài chạy đến đây một chuyến… Hoàng thượng làm sao lại nghĩ đến ta nha?”

Đối phương nhét bạc trở lại tay Điền Thất, “Ngươi nhìn thấy Hoàng thượng liền biết, ta chỉ là truyền lời, khác không rõ.”

Điền Thất rõ ràng, đây là không thể lộ ra, chuyện này hẳn là không nhỏ, mà còn là chuyện không tốt nữa. Nàng suy nghĩ, bản thân ở phòng đánh canh không ra sơ suất gì, chẳng lẽ Hoàng thượng hối hận vì phạt nàng nhẹ quá, nên nghĩ thêm chút phạt?

Nếu vậy liền khó xử lý.

Điền Thất một đường lo sợ bất an theo sát tiểu thái giám đi tới cung Càn Thanh, nàng bị Thịnh An Hoài dẫn tới noãn các, đối với Kỷ Hành cúi đầu quỳ lạy.

(noãn các: phòng ấm, phòng sưởi… Thường là nơi đặt giường ngủ, có đốt than sưởi ấm.)

Kỷ Hành liếc nàng một cái, rồi không lại phản ứng gì.

Động không như tĩnh, Hoàng thượng đã không nói chuyện, Điền Thất liền thành thành thật thật quỳ, không nói một lời. Ở trong thành Tử Cấm làm thái giám bảy năm, nàng kỳ thật là một người đặc biệt hiểu quy củ, hiện tại quỳ lâu vẫn có thể thẳng lưng không nhúc nhích, nàng cũng không sợ đau đầu gối.

Kỷ Hành đang xem một quyển sách, xem đến chỗ đặc sắc nên không muốn dừng lại, vì thế vẫn không quan tâm đến Điền Thất.

Ánh mắt của Điền Thấy lướt quanh bốn phía một vòng. Noãn các to như vậy không có một người nào khác, Thịnh An Hoài thì chờ ở bên ngoài. Giường rồng rất lớn, màn giường bằng màu vàng sáng được vén lên, lờ mờ thấy rõ phía trên thêu hoa văn hình rồng cùng màu. Điền Thất vô cùng hiếu kỳ, màu sắc như vậy buổi tối hoàng thượng có thể ngủ yên ổn sao.

Kỷ Hành nằm nghiêng trên giường đất, đem một cái gối đầu kề ở dưới nách, bờ vai dựa vào mép bàn; hai chân khép lại tự nhiên kề ngang giường, ủng cũng không cởi ra, mũi giầy vừa lúc chạm vào cạnh giường.

(giường đất là loại giường đặc biệt của người phương bắc TQ, giường đắp bằng đất nung được đào rỗng ruột, có thể đốt than bên dưới sưởi cho ấm, chống lạnh.)

Theo góc nhìn của Điền Thất thì hắn đúng lúc nằm nghiêng ở trước mặt nàng. Chất vải mềm mại thiếp ở trên người hắn, mô tả ra đường nét thân thể của hắn, phần eo hiện ra một cái độ lõm tự nhiên, trên eo còn treo một khối ngọc bội đang rủ xuống, từng mảng tua rua màu vàng rơi ở trên giường. Hai chân của hắn chồng lên nhau duỗi ra ngoài, xem ra thon dài lại thẳng tắp.

Trong đầu óc Điền Thất nháy mắt nhảy ra một cái thành ngữ.

Ngọc thể ngang dọc.

Khụ khụ khụ khụ khụ…

Thứ ý nghĩ khinh nhờn thánh thể này làm Điền Thất có chút sợ hãi. Giống như là lòng có linh tê vậy, Kỷ Hành đột nhiên nhấc mí mắt nhìn Điền Thất một cái.

Mặt Điền Thất ửng hồng, cuống quít lắc đầu.

Kỷ Hành tiếp tục đọc sách, trong phòng nhất thời an tĩnh đến mức chỉ thừa lại tiếng lật sách mà thôi.

Trong noãn các ấm áp thoải mái lại an tĩnh, không có gió lạnh nào có thể thổi vào, ngay từ đầu Điền Thất có chút tỉnh ngủ, dần dần về sau đầu óc có chút nặng nề.

Ấn theo quy luật nghỉ ngơi và làm việc bình thường của nàng thì lúc này hẳn là thời gian mà nàng đang ngủ khò khò. Người thức đêm đặc biệt càng mệt mỏi, đầu óc mơ màng, lực tự chủ cũng giảm xuống.

Thế là Kỷ Hành đang lật sách thì đột nhiên phát hiện trong phòng lại vang lên một tiếng ngáy rất nhỏ.

Hắn ngẩn người, để sách xuống, nhìn chung quanh một chút, cuối cùng ánh mắt định ở trên người nào đó đang cuối đầu quỳ trên mặt đất.

Cứ như vậy ngủ? Còn ngáy ngủ?

Kỷ Hành quả thực không dám tin tưởng, hắn đứng dậy đi xuống giường, đến trước mặt Điền Thất, ngồi xổm người xuống xem nàng. Người trước mặt khép đôi mắt, hô hấp vững vàng, hai má hơi ửng lên chút hồng nhàn nhạt, xem ra là ngủ thật. Đôi mi thanh tú của hắn nhíu chặt, có vẻ ngủ được không quá thoải mái.

— Có thể quỳ ngủ, bản thân chính là quá giỏi rồi, lại làm sao sẽ thoải mái.

Kỷ Hành tỉ mỉ kỹ càng xem mặt nàng. Mặt trái xoan, màu da trắng nõn, thấu nhuận hồng. Cái trán đầy, hai hàng lông màt dài nhỏ thanh tuấn. Lông mi thon dài vểnh cao, độ cung cong cong thấu ra một cổ hoạt bát. Cái mũi xinh xắn mềm mại, đôi môi đỏ tươi nở nang, dáng môi tinh xảo, không cần bôi son, cho dù là son phấn cũng khó mà làm ra được như thế.

Tướng mạo này, xem xem làm sao cũng là thanh quý, vậy mà lại sinh ở trên mặt của một gã thái giám.

Kỷ Hành tiếc nuối lắc lắc đầu. Hắn vươn ngón tay gẩy gẩy hàng mi dày của nàng, nàng nháy nháy mắt vài cái, cũng không có tỉnh.

Thật sự là quá buồn ngủ. Nàng cúi thấp đầu, cần cổ gấp lại, chạm đến cằm, cho nên gây ra tiếng ngáy.

Người này hình dáng đã thanh tú, đánh cái tiếng ngáy cũng thanh tú, thấp thấp, giống như là mèo con biếng nhác nằm dưới hiên.

Kỷ Hành đứng lên, nghĩ đến trước đó có người hướng hắn lén báo cáo, không khỏi lắc đầu. Chuyện Tống chiêu nghi sanh non thật kỳ quặc, chết cũng kỳ quặc, phi tần quản lý trong hậu cung tra không ra, hắn đành phải tự mình tiếp nhận. Vốn không thấy Điền Thất có gì hiềm nghi, nhưng mà ngày hôm qua có người góp lời nói tên thái giám này cùng thái giám ở biệt cung đi lại thân mật, cộng thêm Tống chiêu nghi quả thật là ở sau khi Điền Thất tới mới bắt đầu xuất hiện dấu hiệu sinh non, thế là Kỷ Hành liền nghĩ kêu hắn tới đây hỏi một câu.

Lại không nghĩ đến hắn cứ như vậy quỳ quỳ rồi ngủ luôn.

Trước giờ không từng thấy qua có nô tài to gan lớn mật như vậy, nhưng như thế cũng một phần nào đó chứng minh một vấn đề: Người này trong lòng không có quỷ. Nếu hắn thực sự cùng cái chết của Tống chiêu nghi có liên quan gì, thì vô luận ngụy trang tốt đến bao nhiêu cũng không thể ở trước mặt rồng ngủ sâu như vậy.

Thế là Kỷ Hành không đợi hỏi, cũng đã trước tin tưởng Điền Thất. Hắn đá đá đầu gối Điền Thất, “Dậy.”

Điền Thất chép chép miệng, tiếp tục ngủ.

Kỷ Hành đành phải cầm lấy sau cổ áo của nàng nhấc nàng lên, Điền Thất chậm rãi mở to mắt, xem rõ khuôn mặt đang đập vào mắt kia xong nhất thời dọa đến nỗi tóc muốn dựng thẳng lên, nàng trừng to mắt nhìn hắn.

Mắt thấy đôi mắt của người này từ hai hạt táo biến thành hai hạt hạnh, Kỷ Hành không khỏi buồn cười, tâm tình tốt nên cũng không đối với việc nàng thất nghi truy cứu. Hắn buông nàng ra, “Ngươi trở về đi.”

Điền Thất không biết giấc ngủ này của bản thân ngủ ra loại tín nhiệm gì. Nàng có chút không hiểu gì hết, không biết Hoàng thượng đang xướng cái tuồng gì, dù vậy cũng có chút nghĩ mà sợ, nàng hình như lại làm chuyện ngu xuẩn?

Không quản nói thế nào, lần này có thể bình an lui thân. Điền Thất cảm thấy Hoàng thượng tuy rằng là một người hơi điên, nhưng tâm địa tốt, rất rộng lượng.

Ở trong cuộc sống sau này, nàng dùng bút đem hai cái đánh giá sau cùng gạch chéo gạch chéo rất rất nhiều.
Bình Luận (0)
Comment