Bệ Hạ Xin Tự Trọng

Chương 34



Điền Thất không quá hiểu, chỉ là Như Ý muốn thấy nàng mặc váy thôi, vì sao Hoàng thượng lại hưng phấn như vậy chứ, hắn không chỉ yêu cầu nàng lập tức đi thay váy cho Như Ý xem, mà còn sai người đi tìm bộ váy có kiểu dáng giống với váy mà Như Ý đang mặc.

Bởi vì chiếc váy Như Ý mặc là loại kiểu dáng có sẵn, không phải là đồ được chế riêng, những chiếc váy này vốn được cất ở trong kho Nội phủ, sau mới bị Điền Thất tìm ra. Nên hiện tại nghe nói muốn tìm váy áo có kiểu dáng giống như thế nhưng cho người lớn mặc, thì người của kho Nội phủ rất nhanh dựa theo vóc người của Điền Thất tìm ra một cái giống nhau như đúc. Đã vậy người lĩnh mệnh kia rất giỏi làm việc, biết được Điền Thất muốn giả thành cung nữ để lấy lòng Thánh thượng, thế là hắn rõ ràng đem tới đầy đủ hết, tìm trâm cài trang sức và son phấn mà nữ tử thường dùng đưa tới một lượt.

Quả nhiên mặt rồng cực kỳ vui mừng.

Điền Thất không ngừng kêu khổ. Ngay từ đầu nàng nghe đến cái yêu cầu này thì thiếu chút nữa đã cho rằng thân phận bị bại lộ, nhưng mà nhìn qua lại không giống như thế, ngay cả một chút tức giận hoặc hoài nghi Hoàng thượng đều không có, ngược lại xem ra tâm tình không tệ, hai mắt tỏa sáng, khóe miệng còn nhịn không được hơi hơi hướng lên trên nhếch.

Thôi được, nhất định là lại phạm bệnh thần kinh.

Điền Thất đành phải lĩnh chỉ trở về phòng của mình. Nhìn trang sức và váy áo trong tay, kỳ thật nàng cũng có chút kích động, đều nhiều năm không mặc váy, một lần nữa đối mặt với mấy thứ này, nàng quả thực có chút cảm giác dường như đã mấy đời.

Váy có thể mặc, nhưng ngực lại vẫn phải bó, son phấn liền thôi, Như Ý có vẻ như không quá thích, còn tóc… Những kiểu tóc nàng biết cũng không nhiều, đã vậy còn không đủ thông thạo, thế là nàng chỉ đơn giản vãn một búi tóc hình vỏ ốc (1), rồi dùng cái kẹp nhỏ cùng màu tóc cố định lại, tiếp theo dùng một đóa hoa tường vi màu hồng nhạt cài vào giữa tóc. Còn những đồ trang sức khác, Điền Thất tìm tìm trong hộp trang sức, tìm ra một chuỗi chuông bạc mang trên cổ tay. Nàng thích chuông, đinh đinh đang đang làm cho tâm tình người nghe có thể theo đó mà nhẹ nhàng vui vẻ.

(1) Nguyên văn là “loa kế”: “Loa” = con ốc, “Kế” = búi tóc. Một búi tóc có hình giống như vỏ ốc cố định trên đỉnh đầu.

Mang xong chuông bạc, Điền Thất treo một cái túi thơm trên eo, túi thơm có màu đỏ nhạt, treo ở trên nền váy màu vàng, khiến cho màu của váy không còn đơn điệu khô khan. Nàng lại tìm tiếp trong hộp trang sức ra một đôi khuyên tai. Hồng ngọc treo trên tơ bạc, bảo thạch bị mài thành hình giọt nước, tươi đẹp sáng ngời, Điền Thất cầm ở trong tay chơi một chút, lại bỏ trở về. Nàng rất thích đôi khuyên tai này, nhưng nàng không có xỏ lỗ tai. Nữ nhân, không cần biết là nữ quyến quan lại hay là dân chúng, không phải ai cũng đều xỏ lỗ tai, có người sợ đau, có người cảm thấy thân thể tóc tai da thịt là cha mẹ cho nên không thể hủy, vì thế sẽ không xỏ. Nguyên nhân Điền Thất không xỏ lỗ tai là vì nương của nàng hi vọng đời sau nàng sẽ làm nam nhân, mặc dù nàng không biết giữa hai chuyện này có cái liên hệ gì với nhau.

Bất quá cũng may nàng không có xỏ lỗ tai, nhờ đó không khiến người ta hoài nghi nàng là nữ nhân.

Sau khi trang điểm xong, Điền Thất đứng trước gương xoay một vòng. Gương quá nhỏ, không thể chiếu được hết toàn thân nàng, nhưng nàng rốt cuộc vì chính mình có thể mặc vào váy áo một lần nữa mà nhịn không nổi nhảy nhót, nàng nâng váy nhìn trái nhìn phải, xác nhận hết thảy đều ổn, thế là khẩn khoản bước ra ngoài.

Vừa mặc vào váy, nàng liền không tự giác lại tìm về cảm giác làm cô bé nhỏ, bước chân bước được chậm chạp nhẹ nhàng, độ rộng từng bước chân biến nhỏ, một chút xíu cũng không đá đến váy. Đi ra ngoài vài chục bước nàng mới giật mình như vậy không đúng, quá giống bọn đàn bà nha.

Thế là nàng cố ý gia tăng bước chân, đá váy đi tới thư phòng.

Thái giám trong thư phòng lại nói với nàng, Hoàng thượng và Điện hạ vừa đi ra cửa, lưu lại lời nói nàng đi bên ngoài tìm bọn họ.

Kỷ Hành đang mang con trai tản bộ ở ngoài. Hiện tại nhanh đến lúc chạng vạng tối, thái dương đã nghiêng về phía tây, nhưng lúc này cũng chưa phải đến giờ lên đèn, ánh sáng trong phòng không bằng bên ngoài, nên hắn liền mang Như Ý đứng ở trên đài ngắm trăng ở trước cung Càn Thanh.

Cái chân nhỏ nhắn của Như Ý bước từng bước tản bộ trên đài, cậu bé đi không nhanh, Kỷ Hành kiên nhẫn theo sát phía sau nó, trên cơ bản là cậu bé bước ra hai ba bước, bằng Kỷ hành mới bước một bước.

Hai cha con cũng không đi xa, bởi vì bọn họ đang chờ Điền Thất.

Mặt trời sắp rơi xuống, rồi lại không cam tâm cứ vậy mà chào từ giã ra đi, vì thế nó đang nở rộ ra những tia sáng kỳ dị cuối cùng của hôm nay. Trên bầu trời hào quang vạn vệt, tầng mây giống như là tầng tầng lớp lớp gấm vóc chồng chất lên nhau, bị nhuộm dệt lên sắc thái diễm lệ mà quỷ dị, toàn thế giới đắm chìm trong ánh sáng đầy sắc đỏ vàng.

Mặt đất lát đầy gạch đá xanh rộng rãi giống như là được trải một tầng lụa mỏng trong suốt màu vàng, lan can cẩm thạch đổ bóng kéo dài, tựa như những cái hàng rào khổng lồ. Thân hình nhỏ xíu xiu của Như Ý cũng bị phóng đại, ngã ở trên mặt đất, thành một cô nương to khỏe đầy sức lực.

Tâm tình của cô nương thực không tệ, nàng đang co chân nhảy tưng tưng trên mặt đất chơi đùa.

Kỷ Hành ngẩng đầu nhìn lại, cung Càn Thanh rộng lớn mênh mông an tĩnh đứng sừng sững, tích thú (*) trên từng dẫy mái hiên đỉnh điện nghênh ánh tà chiều, trầm mặc không nói.

(*) tích thú: Những con vật linh thiêng được điêu khắc đang nằm / đứng hoặc chạy trên nóc nhà mái hiên của các kiến trúc cổ TQ.

Giữa những cây trụ cực to lớn màu đỏ thắm lúc này, có một người nữ tử chậm rãi đi ra.

Nữ tử mặc váy màu vàng vãn búi tóc hình xoắn ốc, bờ vai mảnh khảnh nhỏ xinh, cái eo nhỏ bé như dương liễu ưỡng được thẳng tắp, giờ phút này nàng đang nhẹ nhàng nâng váy, thả nhẹ bước chân hướng bọn hắn đi tới. Có gió thổi qua, vạt áo của nàng giương nhẹ, trong lúc bước đi có tiếng chuông thanh thúy reo vang, vừa đẹp mắt lại vừa dễ nghe.

Rõ ràng là trang phục đơn giản cực kỳ, lại còn đứng ở dưới ánh mặt trời xinh đẹp đến kinh tâm động phách thế kia, thế mà lại không thấy kém cỏi chút nào.

Nàng bước đi dưới ánh tà dương diễm lệ, khi đến gần một chút thì hướng về một nhỏ một lớn hai người nam nhân nở ra nụ cười tươi sáng. Đôi mắt đẹp của nàng lưu chuyển, trong con ngươi giống như tràn đầy tinh quang nhỏ vụn.

Trong giây lát đó, ánh mặt trời trái lại mất đi nhan sắc.

Kỷ Hành chỉ thấy trái tim không thể nén cuồng nhảy, hắn há há miệng, lại phát không ra tiếng, trong cổ họng dường như nghẹn cái gì đó, đè nén vô cùng, phun không ra, kích động, rung động, thất vọng rầu rĩ, rồi lại làm cho hắn không biết phải làm sao.

Như Ý không có những tâm tình phức tạp như vậy, nó thấy được Điền Thất, liền mở tay ra rất nhanh chạy về hướng nàng.

Điền Thất cười ha ha tiếp được Như Ý, đem nó bế lên. Như Ý kỳ thật có chút nặng, tay chân Điền Thất ốm nhom ốm nhách, tuy rằng ôm nổi Như Ý nhưng không thể kiên trì quá lâu, cho nên đối với Như Ý mà nói, cái ôm của Điền Thất không phải lúc nào cũng có.

Thế là Như Ý càng thêm vui vẻ, sáp đến gần cười hì hì dán vào khuôn mặt của Điền Thất, cùng nàng vuốt ve, Điền Thất cười đáp lại, vừa ôm cậu bé nói chuyện vừa đi đến trước mặt Kỷ Hành.

Kỷ Hành vốn có lỗ tai rất thích thế nhưng lần này cái gì hắn cũng nghe không tới. Một lớn một nhỏ, “nữ nhân” và “tiểu cô nương” phục sức giống nhau, tựa như là một đôi mẹ con xinh đẹp, vừa cười vừa nói. Hình ảnh này thật sự ấm áp mà tốt đẹp, Kỷ Hành nhìn mà trái tim đều muốn chảy ra, hoảng hoảng hốt hốt, đôi tiểu mỹ nhân kia đã gần ngay trước mắt.

Điền Thất để Như Ý xuống, kêu một tiếng “Hoàng thượng”.

Kỷ Hành rốt cuộc phụ hồi tinh thần lại, hắn không có để ý Điền Thất, mà chỉ cúi đầu dắt tay Như Ý. Hai cha con ở dưới ánh nắng chiều chậm rãi mà đi, sắc mặt Hoàng thượng bình tĩnh, giống như là cái gì cũng không thấy được, cái gì cũng không có phát sinh.

Điền Thất đi ở phía sau bọn họ. Như Ý đi mấy bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu muốn dắt tay Điền Thất. Điền Thất thấy Hoàng thượng vẫn chưa phản đối, mà đi theo Như Ý dừng lại chờ nàng, thế là nàng đi lên phía trước nắm lấy một cái tay khác của Như Ý.

Ba người liền sóng vai mà bước, giống như là một nhà ba người.

“Điền Thất, xinh đẹp.” Như Ý nói. Cảm giác của trẻ con rất trực quan, nói chuyện cũng thành thật. Nói ngươi xinh đẹp, thì chính là thực sự xinh đẹp.

“Điện hạ khen trật, ngài thích là tốt rồi.” Điền Thất cúi đầu cố ý đá váy, sợ bị Hoàng thượng phát hiện ra chỗ không đúng mà hoài nghi, song, lại giấu đầu hở đuôi nói, “Bất quá trang điểm như vậy nhìn thật là như đám đàn bà ẻo lả, nô tài có chút không thích ứng.”

Kỷ Hành lại chen miệng nói, “Ngươi vốn liền ẻo lả như đàn bà.”

Điền Thất thấy Hoàng thượng không nể tình như vậy, đành phải ngượng ngùng nói, “Nô tài nhưng mà không phải nữ nhân.”

Một câu này cũng là vừa lúc trạc trúng tâm sự của Kỷ Hành, hắn nhìn sườn mặt của Điền Thất, rồi nghĩ trong lòng, nếu như là nữ nhân thì tốt biết bao nhiêu.

Nếu như Điền Thất là nữ nhân, thì tốt biết bao nhiêu.

Loại ý nghĩ này một khi đã xuất hiện liền rốt cuộc không thể dọn dẹp, tràn đầy đầu óc của Kỷ Hành sau đó đều là câu nói này, hắn suy nghĩ một chút, nghiêng đầu nhìn Điền Thất một cái, loại ý nghĩ này liền càng thêm trầm trọng mấy phần, quả thực làm cho hắn sắp tẩu hỏa nhập ma.

Đến lúc sau vẫn là Điền Thất đem hai vị này khuyên đi trở về.

Kỷ Hành tổng cảm thấy, có chút chuyện tựa hồ muốn thoát ly khống chế. Nỗi lòng hắn buồn bực, không nguyện ý đi nghĩ sâu, không nguyện ý đi nghĩ nhiều, thậm chí không nguyện ý đi phí tâm tư tìm lý do cho chính mình. Hắn tận lực tránh né loại chuyện đó, tận lực quên đi hết thảy nghi ngờ. Hắn theo bản năng cho rằng, một khi hắn đem cánh cửa kia mở ra, vậy thì rốt cuộc không cách nào quay đầu.

***

Ngày hôm sau, Kỷ Hành mang đôi mắt thâm quầng lên triều. Hạ triều, Kỷ Hành ở điện Dưỡng Tâm lại thấy được Điền Thất, hiện tại Kỷ Hành có chút không muốn đối mặt nàng, thế là truyền Thịnh An Hoài tới, sai ông ấy an bài chuyện khác cho Điền Thất làm.

Xưa nay Thịnh An Hoài rất biết quan sát thánh ý, nhưng lần này, ông lại thấy không đúng. Điền Thất càng lúc càng được Hoàng thượng tín nhiệm, mấy ngày gần đây lại không xảy ra việc dị thường gì, vì vậy Thịnh An Hoài tự nhiên cho rằng cái gọi là đổi công việc cho Điền Thất mà Hoàng thượng nói, chính là đổi một công việc càng được Hoàng thượng tín nhiệm mới được làm, ví dụ như… gác đêm.

Công việc trực đêm tuy rằng điệu thấp, không hề có phong quang và thể diện giống như công việc ban ngày, nhưng chuyện này tuyệt đối là tâm phúc của Hoàng thượng mới có tư cách làm. Nhất là sau khi Hoàng thượng ngủ thì phụ cận phòng ngủ của Hoàng thượng sẽ không có phòng bị gì, an toàn bản thân có biết bao nhiêu trọng yếu, chỉ có người tuyệt đối tin cậy mới có thể tiếp cận.

Thịnh An Hoài cũng nhìn đi ra, Hoàng thượng cực kỳ vừa lòng Điền Thất, cho nên ông liền nghĩ bán cho Điền Thất một cái thể diện, thế là an bài Điền Thất trực đêm ngoài phòng ngủ của Hoàng thượng.

Lúc Kỷ Hành gần ngủ mới biết được chuyện này. Nhưng mà đều đã đến lúc này rồi, cũng không nghĩ gióng trống khua chiêng yêu cầu thay người, làm vậy quá sức biểu hiện ra bản thân không bình thường, thế là chỉ phải từ bỏ.

Đột nhiên muốn trực đêm, Điền Thất rất không thói quen, vốn làm việc và nghỉ ngơi đều là cố định, đúng giờ thì đi ngủ, nhưng đêm nay lại không thể nào ngủ. Nàng ngồi ở ngoài phòng ngủ, há mồm ngáp một cái, trong lòng thì suy nghĩ vì sao Hoàng thượng lại đột nhiên đổi nàng đi làm việc khác. Chức vị này tuy rằng không có dễ mò được ưu đãi giống như công việc lúc trước, nhưng tóm lại có thể thuyết minh Hoàng thượng đối nàng vô cùng tín nhiệm, nghĩ đến hẳn là sẽ không bạc đãi nàng.

Chung quanh yên tĩnh không tiếng động, cơn buồn ngủ của Điền Thất càng nồng. Nàng không dám ngủ, cũng không dám tự tiện rời đi, đành phải luôn luôn dùng mấy lời uy hiếp linh tinh như “Ngủ cũng sẽ bị chém đầu” “Ngủ liền bị người ta phát hiện là nữ nhân” để dọa nạt chính mình, mỗi một khi nghĩ đến mấy ý nghĩ đó, sau gáy tổng là có cảm giác lạnh lẽo, trong lòng nàng thật sự là sợ, nên cơn buồn ngủ cũng bị hòa tan mấy phần.

Nhưng mà cứ mãi dùng loại ý nghĩ đó để dọa nạt chính mình, thì cũng là một loại đày đọa tinh thần vô cùng to lớn.

Đêm dài sương đậm, có người muốn ngủ không thể ngủ, có người có thể ngủ lại ngủ không được.

Kỷ Hành nằm ở trên giường, vểnh tai lên nghe động tĩnh bên ngoài, nửa điểm buồn ngủ cũng không có.

Hắn có một loại hưng phấn không bình thường, thần kinh giống như là bị cái gì đó câu lên, muốn đem ý thức của hắn kéo ra ngoài du đãng một chút.

Điền Thất liền ở bên ngoài.

Cái ý thức này khiến cho tim của Kỷ Hành đập càng mạnh. Hắn nghiêng người, cố ý đưa lưng về phía ngoài giường, rồi nhắm mắt lại.

Nhưng mà sau khi nhắm mắt lại, hắn càng có thể thấy được Điền Thất. Thân thể ốm mà không yếu kia, khuôn mặt quốc sắc thiên hương kia, tươi cười khuynh quốc khuynh thành kia, còn có ánh mắt sáng rỡ, đôi môi đỏ hồng… Không một chỗ không tốt.

Đột nhiên Kỷ Hành duỗi tay mò vào trong quần của mình.

… Dừng lại, không thể như vậy.

… Hắn liền ở bên ngoài.

… Việc này xem như cái gì?

… Hắn liền ở bên ngoài.

Mấy ý nghĩ này đầy trời nhảy múa thổi quét mà tới, Kỷ Hành rốt cuộc không có cách nào không chế bản thân, hắn nhắm chặt hai mắt, nhíu mày, hơi thở dần dần thô suyễn nặng nề. Điền Thất liền ở bên ngoài, nhưng mà Kỷ Hành lại cảm thấy giống như là hắn ta đang nhìn hắn chăm chú, loại ý nghĩ này khiến cho Kỷ Hành hưng phấn đến phát điên, hắn phảng phất thấy được Điền Thất đi tới, leo lên giường của hắn, hôn môi hắn, cọ xát hắn…

“Điền Thất…” Kỷ Hành không tự giác hừ ra tiếng.

Điền Thất ngồi ở bên ngoài lập tức cảnh giác, “Hoàng thượng, ngài kêu ta?”

Bên trong không có phản ứng, Điền Thất đành phải ngồi xuống lại.

Một lát sau, nàng lại nghe đến hắn kêu “Điền Thất”. Điền Thất xác định chính mình không có xuất hiện ảo giác, thế là nàng nhẹ nhàng gõ gõ cửa, nói: “Hoàng thượng, ngài có sai bảo gì sao?”

Kỷ Hành ở bên trong một bên vừa hành động, một bên buột miệng nói, “Điền Thất, vào đây.”

Điền Thất đẩy cửa đi vào, nàng thấy được màn giường hơi hơi rung rung, nghe đến tiếng thở gấp nặng nề của người bên trong, thế là quan tâm hỏi: “Hoàng thượng, ngài không thoải mái sao?”

“Thoải mái…”

Điền Thất tổng là cảm thấy câu trả lời này có chút kỳ quái, nàng áp chế hoài nghi, hỏi lại, “Vậy Hoàng thượng ngài muốn cái gì?”

Muốn ngươi.

Kỷ Hành cắn răng, đem lời này nuốt trở lại, hắn nói, “Đứng yên đừng nhúc nhích, cũng đừng nói chuyện.”

Điền Thất đành phải nghe theo.

Hai người chỉ cách một tầng màn giường. Đang mùa hè nên vải màn dệt được mỏng manh, ánh sáng của ngọn nến bị Điền Thất cản trở, khi chiếu vào trong trướng thì bắn ra một cái hình người mơ mơ hồ hồ.

Bóng dáng này có một bộ phận đè ở trên người Kỷ Hành, hắn cảm thấy cái bóng này tựa như có sinh mệnh, quấn quít lấy thân thể của hắn, khiêu khích tiểu đệ đệ của hắn dâng trào.

Kỷ Hành trốn tránh ở giữa một tấc vuông này, làm việc thủ dâm kia, nghĩ đến Điền Thất liền ở ngoài màn trướng nhìn hắn, huyết mạch toàn thân hắn phun trương, kịch liệt điên đảo chìm nổi ở trong bể dục.

Cuối cùng trút xuống thân thể.

Kỷ Hành rút tay ra ngoài, nhìn chất lỏng trắng đục giữa những ngón tay, hắn thở phào một hơi dài. Trong sự vui mừng và nhẹ nhàng sau khi phóng thích, lại thấu một điểm bất đắc dĩ nhàn nhạt.

Rốt cuộc không cách nào lừa mình dối người nữa sao.
Bình Luận (0)
Comment