Bệ Hạ Xin Tự Trọng

Chương 49

Kỷ Hành quả nhiên sai người tìm đến một nhóm làm ảo thuật vào tiệc sinh nhật của Như Ý, kèm thêm còn có một con khỉ làm xiếc. Toàn bộ buổi diễn Như Ý đều xem say sưa ngon lành, cười mãi không ngừng, nó vừa cười vừa kéo tay áo của Điền Thất đang đứng phía sau. Ngay cả thái hậu cũng cảm thấy vô cùng có thú vị. Bản thân Kỷ Hành đối với mấy thứ xiếc này không có hứng thú, nhưng mà nhìn thấy nương và con trai của mình đều vui vẻ, thì tự nhiên là hắn cũng vui theo, theo sau hắn lại liếc liếc trộm ngắm Điền Thất, tiểu biến thái xem xiếc mà con mắt đều sắp rớt ra ngoài, cần cổ rướn được siêu dài. Kỷ Hành không khỏi lắc đầu bật cười, hắn nghĩ trong lòng, làm sao là tìm đến cho Như Ý xem, rõ ràng là Điền Thất muốn xem.

Lần này người một nhà đoàn tụ một nơi, chỉ có một người là trong lòng không phải mùi vị. Kỷ Chinh cũng không biết vì sao, luôn cảm thấy cảnh tượng vui vẻ hòa thuận trước mắt này cùng hắn không liên quan, ảo thuật ở trên sân khấu rõ ràng nhìn cũng có thú vị, nhưng hắn chính là cười không nổi. Theo lý thuyết, mặc dù quá khứ từng có những việc không khoái trá trải qua, nhưng hiện nay hắn cùng với vị ca ca ruột thịt này không đến mức ngăn cách cho lắm, hắn cũng rất thích đứa cháu trai Như Ý này, vậy mà sao hiện tại ngồi ở chỗ này liền thấy toàn thân không thoải mái, tổng cảm thấy trong lòng nặng nề ngột ngạt giống như đang kềm chế cái gì đó, phát tiết không ra.

Kỷ Chinh nhìn nhìn Điền Thất, người nọ không có phát sinh chuyện ăn ý nhìn nhau cười với hắn, bởi vì Điền Thất đang hết sức chăm chú xem xiếc khỉ. Hắn có chút thất lạc, cúi đầu uống một hớp rượu, ngẩng đầu định cùng hoàng huynh nói chuyện, lại phát hiện ánh mắt của hoàng huynh đang ngừng ở trên người Điền Thất.

Một trận xiếc khỉ diễn xong, nghệ nhân xiếc khỉ dắt con khỉ đi xuống nghỉ ngơi. Như Ý xem không đã ghiền, nhất định muốn đi qua chơi với con khỉ, Điền Thất được Thái hậu chấp thuận, ôm Như Ý đi xem khỉ.

Tiệc rượu bên này chỉ còn thừa lại ba người lớn, Thái hậu nhìn xem Kỷ Hành rồi lại nhìn Kỷ Chinh, bà nói với Kỷ Chinh, “A Chinh, tuổi tác của ngươi cũng không nhỏ, là lúc nên cưới vương phi. Ai gia đã chọn trúng mấy thiên kim cho ngươi, đều là danh môn khuê tú tri thư thức lễ, muốn nhân phẩm có nhân phẩm, muốn ngoại hình có ngoại hình. Đương nhiên, còn muốn hỏi ý kiến của chính ngươi.”

Kỷ Chinh nghe đến lời này lập tức thấy nhức đầu, “Mẫu hậu, nhi thần một mình tự do đã quen, nhất thời chưa có nghĩ tới chuyện này.”

“Này sao được,” Thái hậu lắc đầu thở dài, “Một cái vương phủ lớn như vậy, không có một người nữ nhân quản gia, làm sao có thể được. Không riêng ngươi, ngay cả hoàng huynh của ngươi, ai gia cũng muốn nạp thêm mấy mỹ nhân cho hắn.”

Kỷ Hành vốn đang phóng mắt nhìn Điền Thất và Như Ý ở bên kia, lúc này nghe đến mẫu hậu nhắc lên hắn, vội quay đầu lại cười nói, “Đang tốt lành sao lại nhắc tới trẫm, nữ nhân trong hậu cung quá nhiều, lại tới cũng là thêm loạn.”

“Ai gia đây là cảm thấy, ngươi hình như đối với mấy nữa nhân trong hậu cung phát chán, mấy ngày nay cũng không thấy ngươi nhìn qua ai, mấy ngày nay ngay cả thẻ bài cũng không lật.”

Càng nói càng xa. Kỷ Hành che miệng lúng túng ho một tiếng, “Mấy ngày này thời tiết không phải nóng thôi. Mấy việc vặt này mẫu hậu ngài không cần quan tâm làm gì, hôm nay là sinh nhật của Như Ý, chúng ta vui vẻ uống rượu vui chơi không được sao.”

Thái hậu oán giận nói, “Ta làm sao có thể không quan tâm. Hai huynh đệ các ngươi hợp lại, mới có một chút xíu hương khói là Như Ý, nếu là gia đình bình thường thì con cháu có thể đầy đàn hết rồi, bà già như ta lớn tuổi như vậy, lại chỉ có một đứa cháu trai.”

Kỷ Hành đành phải bắt đầu khuyên giải an ủi mẫu thân. Kỷ Chinh lại hồ nghi nhìn Kỷ Hành, rồi nói với Thái hậu, “Mẫu hậu nói đúng, hoàng huyên đúng là nên nhiều nạp mỹ nhân.”

“Ngươi đừng thêm loạn.” Kỷ Hành nhíu mày nói.

“Đây làm sao là thêm loạn nha, thần đệ đây là vì nghĩ cho hoàng huynh thôi.” Kỷ Chinh cười như không cười.

Tiệc sinh nhật tán, Như Ý bị ôm đi ngủ trưa, Điền Thất cũng đến giờ hết ca, nàng không về cung Càn Thanh, mà đi tìm Vương Mạnh. Hai người Kỷ Hành và Kỷ Chinh đi từ cung Từ Ninh ra, đi được một đoạn đường, đến lúc sắp sửa tách ra thì đột nhiên Kỷ Chinh nói, “Hoàng huynh, những lời mà lần trước ngài dạy dỗ thần đệ, thần đệ đã nghĩ thông suốt.”

Kỷ Hành dừng bước lại đánh giá người đệ đệ này của hắn, “Ha, ngươi nghĩ thông cái gì?”

“Hoàng huynh nói đúng, đoạn tụ là hành động hạ lưu xấu xa, làm quân tử khinh thường. Hoàng huynh là mẫu mực của quân tử, thần đệ nhất định đem lời này ghi nhớ trong lòng, ngày ngày nhắc nhở chính mình, chớ có làm ra chuyện thực xin lỗi tổ tông.”

Lời này nói được cực đắc ý, quả thực là đang chỉ thẳng mũi của Kỷ Hành mà mắng. Nhưng mà Kỷ Chinh không biết Kỷ Hành đã sớm đột phá phòng tuyến tâm lý, quyết sỉ tới cùng, lúc này bị người chỉ trích, hắn không tức giận dù chỉ là chút xíu, mà tiếp thu toàn bộ. Hắn im lặng nhìn Kỷ Chinh, đột nhiên cười nói, “Ừm, nghĩ suốt là tốt. Nhanh chóng cưới vương phi đi. Nếu ngươi lại không trúng ý được cô nương nào, trẫm liền giúp ngươi chọn.” Nói xong, vỗ vỗ vai Kỷ Chinh, xoay người rời đi.

***

Vương Mạnh đối với chuyện Điền Thất không cần thuốc giải mà cũng có thể tự khỏi bệnh tỏ vẻ rất chấn kinh. Điền Thất ngại ngùng nói bản thân là bị dọa, nên chỉ nói là do thân thể của nàng tốt. Vương Mạnh liền muốn giúp Điền Thất bắt mạch, kết quả bị Điền Thất hung hăng cú đầu mấy cái.

Điền Thất lại có một chuyện muốn hỏi, “Ngươi nói, bệnh thần kinh có thể trị không?”

Vương Mạnh hỏi lại, “Bệnh tới trình độ nào? Khi phát bệnh thì làm những gì?”

Điền Thất sờ cằm, hồi ức một chút những chuyện hung tàn mà Hoàng thượng từng làm, “Ưm… Bóp cổ? Cắn người?”

“Vậy thì đã rất nghiêm trọng. Loại bệnh này chỉ có thể hòa hoãn, không thể trị tận gốc, hiệu quả tốt nhất là khiến cho bệnh tình của bệnh nhân ổn định lại.”

Điền Thất không có được câu trả lời vừa lòng, rất thất lạc bỏ đi. Nàng về cung Càn Thanh ngủ trưa một giấc, chờ thời tiết nóng bớt chút, lại đi tìm Như Ý chơi. Hôm nay hai người đã hẹn trước.

Bởi vì Như Ý thấy được Trư Bát Giới mà nó ngưỡng mộ trong lòng đã lâu ăn dưa hấu, lại thấy được ảo thuật và xiếc khỉ rất tươi mơi thú vị, nên vô cùng hưng phấn, thế là trưa nay vẫn chưa ngoan ngoãn ngủ quá. Điền Thất dắt nó đi đến hồ Thái Dịch, đem Đái Tam Sơn dẫn ra. Hoa sen trong hồ Thái Dịch đang nở được bừng bừng, hồng trắng đỏ vàng, cao thấp chằng chịt, điểm xuyết xen kẽ tại từng tảng lớn tảng lớn lá sen xanh biếc hình cây dù. Điền Thất hái vài đóa hoa sen, lại ngắt hai cái lá sen rất lớn. Nàng đem hoa sen xếp chồng chất lên mai của Đái Tam Sơn, rồi cùng Như Ý mỗi người đội một cái lá sen, sau đó ngồi tựa vào trên mai của Đái Tam Sơn, thật là vô cùng mát mẻ.

Kỷ Hành rảnh rỗi đi bộ đến hồ Thái Dịch, thấy được hai tên nhóc này đang đội lá sen ăn dưa hấu.

Thực là một cặp Trư Bát Giới.

Dưa hấu rất lớn, bị cắt thành từng miếng từng miếng, nhìn chính diện giống như là nửa vầng trăng tròn. Vỏ ngoài xanh trắng, ruột thì đỏ tươi, hạt đen thùi lùi. Theo ruột dưa cắn một ngụm, nước đầy ắp đầm đìa, thuận theo vỏ dưa rơi đến trên mặt đất, hình thành một khối nước đọng.

Điền Thất đang ngồi ở trên mặt đất, vừa ăn vừa phun hạt dưa phốc phốc, Như Ý học theo, chẳng qua không có linh hoạt bằng, tổng là phun cả thịt dưa và hạt dưa một lúc. Nó đứng ở bên cạnh Điền Thất, tựa vào trên thân rùa, ôm một miếng dưa hấu bự gấp hai cái đầu của mình, vụng về mà gặm, trên mặt dính rất nhiều nước màu hồng, cái yếm chuyên vì ăn dưa hấu mà choàng ở trước ngực cũng đã dính toàn là nước dưa hấu.

Nhìn một đứa bé xinh đẹp như thế bị làm thành chật vật thế này, Kỷ Hành rất là không lời. Hắn liền biết, đứa con trai này của mình sớm muộn gì sẽ bị Điền Thất làm hư. Dưa hấu cắt sẵn đút cho nó nó không thèm ăn, lại cứ thích ôm một miếng to tự gặm.

Điền Thất thấy được Hoàng thượng tới, vội cuống quít đứng lên, nuốt xuống đồ ăn trong miệng, nói, “Hoàng thượng vạn tuế.”

Như Ý kêu một tiếng “Phụ hoàng”, sau đó vẫn một lòng một dạ gặm dưa hấu.

Kỷ Hành nhìn đôi môi phấn hồng của Điền Thất dính nước, đột nhiên sai bảo người chung quanh, “Các ngươi đều đi xuống.”

Thịnh An Hoài quyết đoán cùng mọi người lui xuống.

Nơi này chỉ thừa lại ba người cùng với một con rùa đen, con rùa vẫn đang rụt xác, Điền Thất có chút khẩn trương, không biết Hoàng thượng muốn làm cái gì.

Kỷ Hành nói, “Tiếp tục.”

“A?” Điền Thất không phản ứng kịp.

“Ngồi xổm xuống, tiếp tục ăn.”

Điền Thất vẫn luôn là tiếp một vài thánh chỉ không rõ ra sao, nên lúc này cũng ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống, tựa vào mai rùa tiếp tục gặm dưa hấu. Nàng không biết chính mình làm như vậy, Hoàng thượng có vừa lòng hay không, thế là một bên thì nhai dưa hấu, một bên thì ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng.

Bị một đôi mắt xinh đẹp như thế nhìn thẳng, tim Kỷ Hành nhất thời đập nhanh mấy phần, lại phối hợp động tác nhai và nuốt của đối phương, đây quả thực là không tiếng động khiêu khích. Nhưng đầu sỏ gây nên lại còn không tự biết, ăn xong lại không tự giác liếm liếm nước ở khóe môi.

Ngực Kỷ Hành bỗng dưng nóng lên, hắn cũng ngồi xổm xuống, lấy đi lá sen trên đỉnh đầu Điền Thất, thẳng tắp nhìn vào đôi mắt của nàng.

Điền Thất không biết Hoàng thượng lại nổi điên làm gì, bất quá hắn đã không kêu ngừng, vậy thì nàng cứ tiếp tục ăn thôi. Thế là nàng lại tiếp tục hết ngụm này đến ngụm khác ăn dưa hấu.

Kỷ Hành lại đột nhiên hỏi, “Ăn ngon sao?”

Như Ý từ trong miếng dưa hấu ngẩng đầu lên, giòn giã đáp một câu, “Ăn ngon lắm.” Đáp xong tiếp tục gặm.

“Trẫm nếm thử.” Kỷ Hành nói.

Điền Thấy: “…” Nàng cúi đầu nhìn miếng dưa hấu trong tay đã bị gặm thành trăng lưỡi liềm, thật sự ngại ngùng đem nó đưa qua. Nhưng mà người đứng bưng mâm dưa hấu lúc nãy đã sớm bị Hoàng thượng đuổi đi.

Như Ý cũng có chút ngoài ý muốn, “Phụ hoàng, sao ngươi lại đi cướp dưa hấu ăn chứ?” Như Ý vừa nói xong câu đó, đột nhiên cảm giác được tầm mắt tối thui, trên mặt nó che một bàn tay, lòng bàn tay tản mát ra hơi ấm, nó nhận được đây là tay của phụ hoàng.

Như Ý ngừng ngừng, thấy bàn tay đang che đôi mắt của nó vẫn chưa rời đi, nó hiểu, cười hỏi, “Muốn chơi bịt mắt bắt dê hả?”

Không ai trả lời nó.

Điền Thất lại bị hôn bất ngờ một lần nữa, tuy rằng có chút kinh hoảng như cũ, nhưng lần này so với lần trước đã xem như trấn định rất nhiều. Nàng muốn giãy thoát ra, nhưng mà bản thân đang ở tư thế ngồi, thật sự không chỗ phát lực, Hoàng thượng lại dùng một tay chế trụ hai tay của nàng, khiến nàng không thể phản kháng.

Hắn áp môi nàng, cưỡng ép mở miệng nàng ra, dùng lực hấp mút chất lỏng trong miệng nàng, sau đó thả nhẹ lực đạo, từng chút từng chút mà dồn dập liếm hôn, ôn nhu tỉ mỉ như gió xuân hóa từng cơn mưa nhỏ. Điền Thất trợn tròn mắt đối mặt với hắn, rõ ràng hết thảy trước mắt đều rất mơ hồ, nhưng nàng lại thấy được đáy máy hắn tràn đầy ánh sáng nhu hòa cùng ý cười.

Một trận gió mát đánh úp lại, dao động ngàn tia mềm mại trên đỉnh đầu của hai người. Những đóa hoa sen chồng chất trên mai rùa vốn đã đong đưa muốn rớt, giờ phút này rốt cuộc chịu không nổi lực đẩy của cơn gió nhẹ này, rơi rụng xuống, rơi ở trên đầu, trên vai của hai người.

Bọn họ giống như là bị chôn ở dưới hoa vậy.

Từng đóa từng đóa hoa sen che đi ánh sáng, càng làm cho tầm mắt của Điền Thất thêm mơ hồ. Nàng nghe thấy trong không khí nổi lên nhàn nhạt mùi thơm ngát, đột nhiên nàng giống như không biết chính mình đang ở nơi đâu, tới từ phương nao, muốn đi chỗ nào. Thời gian giống như là muốn vĩnh viễn ngừng ở một khắc này, muốn đông lại hết thảy tất cả, đem chúng nó biến thành vĩnh hằng. Mùa hè mát rượi, nam nhân kỳ quái, nụ hôn bất ngờ.

“Trốn xong chưa?” Như Ý có chút gấp gáp hỏi.

Kỷ Hành chậm rì rì buông Điền Thất ra. Hắn cách nàng rất gần, trên vai còn ngừng một đóa sen đỏ lửa. Hắn cúi đầu lẳng lặng nhìn nàng, bàn tay che ở trên mặt Như Ý rút trở về. Tùy theo động tác của cánh tay kia, đóa sen đỏ rực nhẹ nhàng trượt xuống.

Điền Thất cúi đầu không dám nhìn Kỷ Hành.

Như Ý có chút kỳ quái, “Ngươi không trốn hả?”

Đôi mắt của Kỷ Hành thủy chung nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của Điền Thất, hắn đáp lời Như Ý, “Đái Tam Sơn trốn xong rồi, nhanh đi tìm nó.”

“A, đã biết.” Như Ý đồng ý, men theo cái mai siêu bự của Đái Tam Sơn đi đến trước mặt nó, đỡ lấy cái khe hở rất lớn mà cái đầu của nó hay thò ra, hướng bên trong mai rùa xem.

Trong đầu của Điền Thất loạn loạn, không biết chính mình đang nghĩ gì, cũng không biết nên phản ứng ra sao, càng không dám ngẩng đầu nhìn Kỷ Hành.

“Đái Tam Sơn, mày đi ra, tao thấy được mày rồi nha!” Như Ý đối với khe hở hô lên.

Kỷ Hành đột nhiên quay đầu lại, dựa vào bên cái tai đang đỏ muốn giọt ra máu của Điền Thất, cúi đầu cười lên.

Cười đủ, hắn nhẹ giọng nói, “Thật ngọt.”
Bình Luận (0)
Comment