Bệ Hạ Xin Tự Trọng

Chương 75

Điền Thất mới nếm thử tình sự, nên tương đối khổ cực, không được bao lâu thì thể lực chống hết nổi, còn Kỷ Hành lại vẫn dạt dào hưng trí. Thế là Điền Thất liền có chút không bình tĩnh, “Chàng nhanh một chút.”

“Ừ.” Kỷ Hành tăng tốc tốc độ rút ra đưa vào.

“…” Nàng bị làm đi làm lại đến mức chỉ còn thừa nửa cái mạng.

Thật không dễ dàng chờ hắn phát tiết, Điền Thất mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà hắn lại không có ra ngoài, mà xoay người ôm nàng, cúi đầu hôn nàng từng chút từng chút.

Điền Thất vô lực đẩy hắn, “Chàng… Chàng có thể đi ra ngoài trước được không a…”

“Không được.” Câu trả lời vô cùng chém đinh chặt sắt. Một khi đắc thủ, hắn thật sự bỏ không được rời khỏi nơi tiên cảnh kia, chính là kêu hắn chết ở bên trong, hắn cũng cam nguyện.

Điền Thất thật là chưa từng gặp qua ai chơi xấu như vậy. Nàng quay mặt qua chỗ khác tránh đi cái hôn của hắn, hắn nâng người lên, nàng cho rằng cuối cùng hắn cũng chịu ra ngoài, không ngờ hắn lại ngồi chồm hỗm không động, còn dùng một tay giữ eo nàng không cho phép nàng động, tay kia thì lại vẽ vòng vòng ở chỗ đùi trong của nàng.

Nàng đành phải nâng một chân lên đá một phát lên ngực của hắn, “Ra ngoài.”

Thôi được, đá không động…

Kỷ Hành nắm lấy bàn chân trắng mịn tinh xảo của nàng mà nhẹ nhàng xoa nắn, tiểu huynh đệ đang chôn trong cơ thể nàng lại rục rịch ngóc đầu dậy.

Điền Thất rốt cuộc rõ ràng, thì ra hắn ngừng một hồi như thế chỉ có thể xem như nghỉ ngơi giữa trận, còn có nửa trận sau ah…

Nửa trận sau xong xuôi, thì trời đã sớm tối. Một chút xíu sức Điền Thất cũng không còn, giọng nói của nàng trong màn đêm như là tiếng muỗi vo ve, “Chàng có chịu yên chưa…” Trong ngữ khí tràn đầy khinh bỉ.

Kỷ Hành mơ tưởng nhiều ngày như vậy, để dành nhiều ngày như thế, rốt cuộc thực hiện được, biểu hiện lúc này đã xem như rất khắc chế. Hắn cũng biết Điền Thất khó chịu, thế là hắn vô cùng cẩn thận, ôn nhu lưu luyến, cuối cùng mây cũng dừng mưa cũng ngớt.

Hắn xuống giường đốt nến, thấy được Điền Thất tùy tay ôm mền đỏ nằm ở trên giường, tóc đã sớm tản ra, như một mảnh sa tanh đen bóng, trải ở dưới thân. Hắn đi qua, xốc mền lên, tất nhiên là thấy được một mảnh hỗn độn khiến người ta mặt đỏ hồng hồng tim đập bùm bùm.

Điền Thất mơ mơ màng màng ngủ như không ngủ, bị Kỷ Hành ôm lên, đi đến suối nước nóng tắm một lần. Sau khi trở về vừa dính giường liền ngủ, Kỷ Hành lại kêu tỉnh nàng, “Ăn chút gì trước đã.”

Hắn giống như một lão ma ma vậy, đầu tiên là đổi đệm giường, rồi lại đi phòng bếp vơ vét cơm canh.

Thịnh An Hoài có lưu cơm cho bọn họ, để ở trên lò ủ nóng, nhưng mà hai người nháo được quá muộn nên thức ăn đều nguội. Kỷ Hành quyết định đem thức ăn hâm nóng lại. Kinh nghiệm của hắn ở phương diện này là không, thiên phú cũng không đủ, chỉ việc đốt lửa thôi đã ra hết hơi, đến cuối cùng đốt cũng có đốt, chẳng qua là đốt phòng bếp. May mà Thịnh An Hoài tới nhìn một cái xem xem Hoàng thượng có nhu cầu đặc thù gì không, vừa vặn đụng tới hắn phóng hỏa, lập tức kêu người chạy tới dập lửa, đúng lúc ngăn ngừa một trận cháy rừng phát sinh.

Thịnh An Hoài lại đem cơm hâm nóng cho Hoàng thượng và Điền Thất lần nữa.

Rốt cuộc Kỷ Hành chịu đưa thẳng ánh mắt nhìn Thịnh An Hoài. Nhưng mà hiện tại bề ngoài của hắn có chút chật vật, mặt bị khói huân đen một mảnh, lúc này dùng vẻ mặt ôn hòa nhìn người ta, nhìn thế nào đều giống như là có vẻ muốn diệt khẩu. Thịnh An Hoài bị dọa được té cứt té đái, nhanh chóng bỏ chạy.

Kỷ Hành cũng không cảm thấy Thịnh An Hoài thất lễ, dù sao lúc này hắn cũng không hi vọng có bất kỳ ai vào phòng của hắn và Điền Thất, hắn rửa mặt, sau đó tự mình bưng đồ ăn cho Điền Thất, thấy được Điền Thất lại ngủ mất, hiển nhiên là mệt đến ngất ngư. Kỷ Hành có chút đau lòng, cùng lúc đó lại có chút tự mãn rất vi diệu.

Hắn kêu Điền Thất dậy ăn cơm. Chính hắn ăn qua loa vài miếng, liền bắt đầu giúp Điền Thất lau tóc. Tóc của nàng vốn đã khô, nhưng do mới tắm rửa lại không cẩn thận bị hơi nước làm ẩm đi.

Bàn ăn để ở trên giường, Điền Thất quỳ ở bên giường, từng ngụm từng ngụm ăn cháo. Nàng bị ép buộc quá thảm, chỗ đó còn nóng rát, giống như là bị nước hạt tiêu nóng ngâm qua, làm cách nào cũng không được tự nhiên. Nghĩ đến đầu sỏ gây nên tất cả thì Điền Thất bi phẫn ngậm cháo mà quay đầu trừng Kỷ Hành.

Kỷ Hành vừa mới được đến thỏa mãn, lúc này rất sảng khoái tinh thần, ngay cả lỗ chân lông đều vô cùng khoan khoái. Điền Thất trừng hắn, ở trong mắt hắn nhiều lắm xem thành hờn dỗi, thế là hắn vừa giúp Điền Thất lau tóc, vừa hướng nàng đưa tới một cái mỉm cười khe khẽ tràn đầy tình ý.

Điền Thất càng thêm bi phẫn.

Ăn cơm xong, Kỷ Hành cũng cởi áo lên giường. Hắn đem Điền Thất ôm vào lòng, câu được câu chăng cùng nàng huyên thiên, Điền Thất ngẫu nhiên ừ một tiếng, rồi rất nhanh ngủ thật say. Kỷ Hành quá mức hưng phấn, chút xíu bối rối cũng không có, hắn đem Điền Thất ôm càng chặt hơn một ít, vừa muốn nói chuyện với nàng, vừa sợ làm ầm ĩ đến nàng, thế là hắn trầm mặc xuống, mở to đôi mắt nhìn người trong lòng. Trong phòng đốt một cây nến nhỏ, ánh sáng nến như hạt đậu, ánh sáng u ám chiếu lên khuôn mặt ngủ say của Điền Thất, an nhiên mà điềm tĩnh, xem thế nào cũng không ghét được. Kỷ Hành hoảng hoảng hốt hốt cảm thấy chính mình giống như là lại đang nằm mơ.

Không, hắn không nằm mơ, người này thực là của hắn. Kỷ Hành kích động một trận, hắn hôn tai của Điền Thất một chút, “Điền Thất, ta yêu nàng, ta thực… Yêu nàng.”

Trong lúc ngủ mơ Điền Thất bị người ầm ĩ đến, nàng không tự giác nói, “Câm miệng.” (quá phũ ))

***

Sáng hôm sau lúc Điền Thất tỉnh lại, thấy được đôi mắt của Kỷ Hành chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm nàng, giống như một tên ngốc.

Điền Thất nhớ đến hành động vĩ đại điên cuồng của hai người vào hôm qua, thì mặt già đỏ bừng, kéo chăn qua che đầu không quan tâm hắn.

Kỷ Hành cười kéo chăn ra, đè nàng xuống hôn một hồi, sau đó xuống giường đi tìm bữa sáng cho nàng. Thịnh An Hoài không xấu hổ là một nô tài giỏi, ông ta đã sớm lén lén lút lút đem bữa sáng chuẩn bị xong cho bọn họ, hiện tại vẫn còn nóng.

Hai người rửa mặt xong, dùng qua bữa sáng, nắm tay nhau ra khỏi Ngọc Nhân Quán, tản bộ giữa núi rừng không nguyện rời đi. Phía dưới của Điền Thất còn không quá thoải mái, nên đi đường chậm rì rì, Kỷ Hành hỏi han ân cần săn sóc tỉ mỉ, hận không được làm trâu làm ngựa cho nàng, Điền Thất thẹn thùng, không thèm phản ứng đến hắn.

Bọn họ dừng ở bờ hồ. Điền Thất thấy dưới cây phong ở bờ hồ nở ra một lùm hoa dại, liền có chút hâm mộ cực kỳ. Từ nhỏ nàng liền thích hoa, cũng thích cài hoa, lúc này nàng rất muốn đi hái mấy đóa cắm ở trên đầu, nhưng mà… À ờ, chân cẳng không tiện…

Toàn bộ lực chú ý của Kỷ Hành đều ở trên người Điền Thất, thì làm sao có thể không biết suy nghĩ của nàng. Trong phút chốc hắn bị Thịnh An Hoài nhập thân, không cần bất kỳ sai bải, liền lập tức đi hái một bó hoa dâng cho Điền Thất, còn tự mình chọn một đóa hoa màu vàng nhạt cài lên giữa tóc nàng. Điền Thất rốt cuộc cho hắn sắc mặt tốt, Kỷ Hành nhận lấy cổ vũ cực lớn, quyết đoán đi hái càng nhiều hoa, bện một cái vòng hoa đeo trên đầu nàng, sau đó lại bó một đóa hoa thật to, hoa dại ở bờ bên này cơ hồ bị hắn hao hết sạch.

Điền Thất cảm thấy rất thần kỳ, ở trong cuộc sống sau này nàng sẽ từng bước phát hiện cũng như chứng thực một cái chân lý: Một người nam nhân, ngươi chỉ cần để cho hắn thỏa mãn ở trên giường, vậy thì ngươi coi hắn là chó để sai khiến đều được.

Dù cho người nam nhân này kỳ thật là một con rồng.

Bọn họ chơi ở bờ hồ một hồi, cuối cùng phải hồi cung. Kỷ Hành có chút buồn bã, muốn ở lại một đêm, Điền Thất cảm thấy nếu Hoàng thượng liên tiếp không lên triều hai ngày, vậy thì đám ngôn quan lại có chuyện để mắng, thế là đem hắn khuyên về.

Hôm sau hồi cung, Điền Thất lén lén lút lút đi Đại Lý Tự một chuyến. Nàng muốn làm một chuyện vô cùng to gan lớn mật.
Bình Luận (0)
Comment