Kỷ Hành nhịn không được lén lút cầm lấy một viên thuốc lớn ngực của Điền Thất đưa cho thái y xem, hắn vốn là muốn để thái y xem qua xem có thể cải tiến một chút không, ví dụ như đề cao hiệu quả của thuốc, cùng với hạ thấp đi tác dụng phụ. Bởi vì sợ Điền Thất ngại ngùng, nên hắn còn cố ý không nói chuyện này.
Nhưng mà câu trả lời của thái y lại khiến cho toàn thân hắn rét run.
Thuốc tránh thai? Ha ha, thuốc tránh thai!
Điền Thất đang uống thuốc tránh thai, Điền Thất không muốn sinh con cho hắn!
Kỷ Hành cảm thấy rất buồn cười, tên lang băm này thực biết nói giỡn, đem thuốc lớn ngực đàng hoàng nhận thành thuốc tránh thai.
Tuy rằng cảm thấy cảm xúc của Hoàng thượng không thích hợp lắm, nhưng mà vị thái y luôn rèn luyện nghề nghiệp mỗi ngày này vẫn cùng Hoàng thượng tranh cãi, hắn dùng đầu mình cam đoan, viên thuốc này là thuốc tránh thai, không phải là thuốc lớn ngực gì hết.
Kỷ Hành đem thái y đá ra ngoài.
Hắn ngồi ở trên ghế rồng, sức lực toàn thân giống như là bị rút hết sạch, hắn đành phải dựa vào lưng ghế. Ngực của hắn lạnh buốt, đau được muốn chết, quả thật tựa như trái tim của hắn đã bị khoét đi, rồi đặt ở trong ngập trời băng tuyết đông lạnh suốt cả đêm. Hắn che ngực, thống khổ nhắm mắt lại.
Hắn nghĩ, cảm tình của bọn hắn, có lẽ chỉ là biểu hiện giả dối. Là hắn vừa tình nguyện, vừa tự lừa mình dối người.
Rất nhiều hồi ức trước kia đều là hình ảnh nhè nhẹ ngọt ngào, nhưng bây giờ xem tới lại có chút trào phúng.
Làm sao sẽ như vậy, làm sao có thể như vậy? Điền Thất nàng… Làm sao có thể đối với hắn như thế?
Kỷ Hành không cam tâm, hắn thật là vô cùng không cam tâm. Hắn chưa từng đối với nữ nhân nào nghiêm túc qua, hận không thể đem lồng ngực xé ra để móc tim cho đối phương xem, kết quả người ta chỉ ở mặt ngoài là thâm tình khẩn thiết, còn nội tâm có lẽ chỉ xem đó là câu chuyện cười.
Không được, không cần biết thế nào, hắn muốn tìm Điền Thất hỏi rõ ràng. Kỷ Hành trầm hết cả mặt, đứng dậy đi vào phòng của Điền Thất.
Điền Thất đang ở trong phòng của mình đọc thư mà Trịnh Thiếu Phong viết cho nàng. Lần này Trịnh Thiếu Phong vẫn dùng rất nhiều đoạn từ ngữ chuyên môn để trào phúng Nghê Thế Tuấn như trước.
Lần này hắn cũng nhắc tới lai lịch của Nghê Thế Tuấn: Phụ thân đã từng là chỉ huy của Ngũ thành binh mã tư, bất quá tám năm trước đột nhiên chết. Hoàng thượng thương tiếc hắn từ nhỏ đã mất cha, nên chờ hắn lớn lên, liền đặt hắn ở chỗ Sở tướng quân để lịch lãm cho tốt.
Điền Thất nhìn đến đây liền cảm thấy sự tình giải thích không thông. Hoàng thược đặc biệt an bài đối đãi, đây có thể tính là vinh hạnh đặc biệt khó được, cha của Nghê Thế Tuấn chỉ là một chỉ huy chính lục phẩm của Ngũ thành binh mã tư mà thôi, loại chức quan này để ở trong kinh thành đâu đâu cũng có quan lớn thì thật không đủ xem. Hơn nữa người kia đều chết tới mấy năm rồi, đối với con cái của loại quan viên cấp thấp hi sinh vì nhiệm vụ này, hoặc là thưởng cho tiền tài, hoặc là phá lệ cho cái ấm quan, tóm lại những chuyện đó đều căn bản không cần Hoàng thượng hỏi đến, mà chỉ cần cuối cùng hắn gật cái đầu là xong. Cho dù Hoàng thượng muốn mở thiên ân, tự mình quan tâm, nhưng vậy thì đã sớm sớm chấm dứt chuyện này, sao lại cách tám năm mà Hoàng thượng còn nhớ tới tiền đồ của con trai người ta, đặc biệt an bài đến bên cạnh Sở tướng quân? Đây rõ ràng là đem Nghê Thế Tuấn trở thành con trai của chính mình mà nuôi.
Nghĩ không thông, thật là nghĩ không thông. Điền Thất lại thoáng nhìn qua tên của cha Nghê Thế Tuấn được viết trên thư, nàng ghi nhớ vào lòng. Nàng đối với người này sinh ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt.
Điền Thất vừa đem thư cất kỹ, liền phát hiện Hoàng thượng tới. Trước kia Hoàng thượng vào phòng của nàng đều lén lén lút lút, giống như là làm ăn trộm, nhưng mà lần này lại tạo ra động tĩnh rất lớn, “Két” một tiếng liền đẩy cửa ra, mang theo gió lạnh bên ngoài xông tới.
“Ai lại chọc chàng tức giận a?” Điền Thất đứng lên, hướng về hắn cười cười.
Kỷ Hành không thèm để ý nàng. Hắn chạy đến trước giường nàng, từ dưới gối lấy ra cái bình nhỏ kia.
Điền Thất sửng sốt.
Kỷ Hành đem bình nhỏ giơ lên trước mặt Điền Thất, rét lạnh mở miệng hỏi, “Đây là cái gì?”
Điền Thất mấp máy miệng, không có nói chuyện.
Kỷ Hành đột nhiên cười, ý cười có chút cô tịch, “Lừa trẫm chơi rất vui đúng không? Đem trẫm làm đần độn để đùa giỡn, nhất định là rất có thú vị, đúng không?”
“Không phải…” Điền Thất lắc lắc đầu, dời đi ánh mắt. Nàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nhìn chỉ thấy trong lòng đau nhói.
“Vậy nàng nói, thứ này tới cùng là cái gì!”
“Không phải chàng đã biết sao.”
Kỷ Hành đột nhiên cầm vật trong tay ném mạnh xuống đất, bình sứ đập xuống đất tan xương nát thịt, mảnh sứ vỡ văng ra, viên thuốc be bé như hạt đậu nành lăn đầy đất.
Điền Thất nhìn những viên thuốc trên đất, trong lòng đột nhiên đặc biệt khó chịu.
“Vì sao không muốn sinh con cho trẫm,” Kỷ Hành hít sâu một hơi, hỏi, “Là bởi vì trẫm không có cho nàng danh phận nên có đúng không? Nàng yên tâm, trẫm đang suy nghĩ biện pháp, sẽ rất nhanh để cho nàng tiến vào hậu cung.”
Điền Thất lại đột nhiên hỏi ngược lại, “Ngươi bằng cái gì bắt ta sinh con cho ngươi?”
Kỷ Hành bị nàng hỏi được sửng sốt, ngay sau đó lại nổi nóng vô cùng, “Chỉ bằng ta là nam nhân của ngươi.”
“Ta sẽ không vào hậu cung của ngươi, ta cũng sẽ không sinh con cho ngươi.” Điền Thất nói.
Lời này khiến cho lửa giận của Kỷ Hành đạt tới đỉnh điểm. Nàng quả nhiên là không thèm để ý ta, nàng không yêu ta! Kỷ Hành nghĩ như vậy, hắn đã cáu giận, lại thất vọng, lại thương tâm, lại không cam, còn có chút… Kinh hoảng. Hắn rốt cuộc khống chế không nổi chính mình, hắn ôm lấy Điền Thất ném xuống giường, ngay sau đó đè thân thể của mình lên. Hắn điên cuồng hôn môi nàng, bất chấp hết thảy lột bỏ quần áo của nàng. Hắn nghĩ trong lòng, ngươi không muốn sinh, ta càng muốn để ngươi sinh.
Dưới sự thô bạo của hắn, Điền Thất kinh sợ không thôi, nàng kịch liệt giãy dụa, đau đớn khóc, “Ngươi cút! Ngươi cút!!!” Bởi vì quá mức khẩn trương, tiếng la của nàng có chút sắc nhọn.
Kỷ Hành ở dưới tiếng khóc như vậy mà ngừng lại. Hắn ngồi xuống, nhìn nàng nằm trên giường quần áo không chỉnh tề, ôm cánh tay mà run lẩy bẩy, đột nhiên hắn cảm thấy có chút vô lực.
Thật là, không có hứng thú.
Hắn sửa sang lại quần áo, rét buốt nhìn Điền Thất nói, “Có cần trẫm nhắc nhở ngươi hay không, ngươi không bằng lòng sinh con cho trẫm, nhưng có rất nhiều người muốn như thế.”
Điền Thất chôn mặt trên gối, trong tiếng nói mang theo nồng đậm tiếng khóc nức nở, “Vậy ngươi đi tìm người khác sinh đi, ngươi muốn tìm ai thì tìm người đó.”
“Nói cũng đúng. Người đẹp trong hậu cung của trẫm có cả đống, thật sự không có tất yếu cùng một tên thái giám ở chỗ này dây dưa, ngươi nói có đúng không?” Kỷ Hành nói xong, đứng dậy bước xuống giường, hắn đứng ở bên giường cúi đầu nhìn nàng.
Điền Thất vẫn chôn mặt như cũ, tiếng nói của nàng từ trong gối đầu rỉ ra ngoài, “Hoàng thượng thánh minh.”
Kỷ Hành tức đến mức lá gan của hắn phát đau, “Ngươi…!”
Điền Thất thúc giục hắn, “Ngươi đi đi!”
Kỷ Hành nổi điên phất tay áo, xoay người rời đi.
Điền Thất nghe đến tiếng cửa đóng, lúc này mới xoay mặt lại, nàng bị ngộp đỏ bừng cả khuôn mặt, lúc này há mồm thở phì phò.
Nếu không thì cứ thế này mà buông tay thôi, nàng nghĩ thầm. Thân phận của nàng quá mức hèn mọn, thật sự không xứng có được càng tốt. Hắn là đế vương, chú định hắn không chỉ có một nữ nhân, nàng chỉ có thể tính là một người bên trong cả đống nữ nhân của hắn, thậm chí từ danh nghĩa mà xem, thì nàng ngay cả cái gọi là “một trong số đó” cũng không thể tính.
Thiêu thân vì sao thích chui đầu vào lửa? Bởi vì nó muốn hướng về phía lửa. Như thế nó chết ở trong sự ôm ấp của lửa, thì nó cũng không có gì đáng tiếc. Chuyện cho tới bây giờ, nàng còn thực là không dám cưỡng cầu cái gì. Nàng biết hắn sẽ đi tìm nữ nhân khác, ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, chẳng qua nàng không ngờ là nó tới được nhanh như vậy.
Điền Thất nằm ở trên giường, vọng những chuỗi tua rua rũ từ màn giường xuống. Nàng cho rằng nàng nghĩ như vậy thì trong lòng sẽ bình tĩnh một chút, không còn khó chịu nữa. Nhưng mà bây giờ ở trong lòng nàng không phải là bình tĩnh, mà là trống không, giống như là có thứ gì đó mất đi, làm sao tìm cũng tìm không tới, mơ hồ có một loại thất lạc và nôn nóng, rồi lại bị nàng tận lực đè xuống.
Nàng lật người lại, mặt ngó về phía trong giường. Nàng đem chăn mền ôm vào trong lòng, thân thể co rút thành một cục, bờ vai nhỏ gầy run run.
Trong phòng dần dần vang lên tiếng khóc thảm nhỏ bé.
***
Kỷ Hành trở lại thư phòng, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, làm thế nào thì khó chịu thế đó. Mặt hắn kéo thật dài thật dài, hắn ở trong thư phòng bước qua bước lại, bước đi có chút loạn.
Điền Thất không muốn sinh con cho hắn. Nàng còn để cho hắn đi tìm người khác. Sau đó, hắn còn đem Điền Thất làm khóc…
Những chuyện này một cái so với một cái làm cho người ta uể oải. Tâm tình của Kỷ Hành quả thật giống như là ruộng đồng bị hồng thủy ngược đãi, nát nát bẩn bẩn, khiến cho ai vừa nhìn qua cũng phải khó chịu mười ngày.
Hắn lại không biết nên phát tiết kiểu nào, liền như vậy ngộp ở trong lòng, ngộp, ngộp quá…
Giờ cơm đến, Thịnh An Hoài đi tới, hỏi thăm Hoàng thượng có muốn dâng cơm lúc này hay không.
“Dâng cơm cái gì chứ? Thẻ bài còn chưa có lật đâu!” Kỷ Hành giận dữ hét.
Thịnh An Hoài bị dọa lập tức vội vàng rời đi chuẩn bị. Ông ta nghĩ thầm, Hoàng thượng ngài thế nhưng còn có thể nhớ được loại chuyện lật thẻ bài này a…
Đần độn cũng có thể nhìn ra lúc này Hoàng thượng đang giận dữ đầy mặt, hơn nữa tức giận không tầm thường. Thịnh An Hoài rất không phúc hậu, ông ta không muốn bị lửa giận của Hoàng thượng lan đến, thế nên đi tìm Ngô Trụ Nhi bưng thẻ bài tới. Ngô Trụ Nhi vừa mới vào cửa liền quỳ xuống, hai tay nâng khay quỳ gối ở trước mặt Hoàng thượng, sợ hãi hệt như một nàng dâu, “Hoàng thượng, xin ngài lật thẻ bài.”
Kỷ Hành lại chắp tay sau lưng không nhúc nhích. Hắn nhìn thoáng qua Thịnh An Hoài, “Đi tìm Điền Thất tới đây cho trẫm.”
Điền Thất bị kêu tới, hai mắt nàng hồng hồng, còn chưa có hết sưng. Cái hình dạng này tương đối làm cho Kỷ Hành không được tự tại, hắn đem tầm mắt hạ xuống dưới, nhìn cái khay mà Ngô Trụ Nhi đang nâng cao quá đỉnh đầu, nói với Điền Thất, “Trẫm quyết định nghe lời của ngươi, từ hôm nay bắt đầu triệu hạnh. Ngươi tới giúp trẫm lật thẻ bài đi.”
Điền công công đã đắc thế đến mức này ư, còn giúp Hoàng thượng lật thẻ bài! Ngô Trụ Nhi cảm thán trong lòng, nháy mắt lại thêm cho mình một thần tượng trong đời.
Điền Thất sững sờ nhìn Kỷ Hành, nàng thầm nghĩ, ngươi cần gì phải làm khổ như vậy.
Kỷ Hành bị ánh mắt của nàng đâm vào trong lòng vô cùng đau đớn, nhưng hắn lại thúc giục nàng một câu, “Nhanh lên.”
Quá tàn nhẫn, quá tàn nhẫn, làm sao sẽ có người tàn nhẫn đến như vây. Lồng ngực của Điền Thất đau không chịu nỗi, nàng cúi đầu nhìn hai dãy lục đầu bài. Thầm nghĩ, hắn đã bức nàng đến mức này, đã sự tình không cách nào thay đổi, vậy ta còn làm đấu tranh để làm gì nữa. Vì sao ta không thuận thế mà làm, giúp bản thân kiếm về một vài ưu đãi chứ?
Nghĩ như thế, nàng quả nhiên vươn tay ra. Ngón tay vừa đụng tới thẻ bài bạch ngọc mát lạnh thì nước mắt của nàng liền rớt xuống, tí tách không ngừng được.
Kỷ Hành nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của nàng, hắn xiết chặt nắm đấm, cực lực ngăn cản chính mình bước tới ôm lấy nàng. Hắn cố chấp bức bách nàng, hắn không biết hắn đang cùng nàng phân cao thấp, hay là đang cùng chính mình phân cao thấp.
Ngón tay của Điền Thất ở giữa hai cái thẻ bài dời qua dời lại, cuối cùng đem thẻ bài có viết tên Thuận phi lật qua.
“Hoàng thượng ngài vừa lòng chứ?” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
Kỷ Hành không dám đối mặt với nàng. Hắn sợ chính mình nhịn không được. Hắn nói với Thịnh An Hoài, “Truyền chỉ, bây giờ trẫm lập tức đi điện Hàm Quang, bữa tối ở bên đó dùng.”
Thịnh An Hoài lĩnh mệnh đi ra ngoài sắp xếp, thuận tiện đem Ngô Trụ Nhi mang ra ngoài luôn. Hiện tại Thịnh An Hoài rất hối hận. Hắn cho rằng Hoàng thượng là chơi ngấy thái giám rồi nên muốn thử lại mùi vị của nữ nhân, lại không ngờ đến sự tình lại khúc chiết như vậy, sớm biết thì đánh chết hắn cũng không để Ngô Trụ Nhi xuất hiện.
Kỷ Hành chắp tay sau lưng, mắt không nhìn nơi khác mà nhấc chân chạy ra ngoài.
Một bước. Hai bước. Ba bước.
Tâm tình của hắn dần dần có chút buồn bực.
Điền Thất thình lình từ phía sau ôm lấy hắn. Nàng gắt gao ôm lấy eo hắn, khóc ròng mà nói, “Đừng đi!”
Hắn quả nhiên dừng lại, tùy ý nàng ôm. Nàng không có phát hiện đến là, cả thân thể hắn đột nhiên thả lỏng.
Nước mắt Điền Thất rơi như mưa, lúc này cổ họng đều có chút câm, nàng không quan tâm gì nữa mà nói, “Chỗ nào chàng cũng đừng đi!”
Đây là lời nói êm tai nhất trên thế giới này.
Kỷ Hành chỉ thấy ngũ tạng lục phủ vốn vắt thành một cục của hắn cuối cùng cũng ai về nhà nấy bắt đầu an phận lại, không còn khiến hắn đau đớn khó nhịn nữa. Hắn nâng tay nắm chặt đôi tay nàng, trên mặt rốt cuộc nở rộ nụ cười.
Hắn ôn nhu đáp, “Được.”