“Nhóc à!” – Thế Phong ôm chặt lấy Đình Giang hôn khắp mặt – “Trời ơi! Nhớ quá!”
“Ngạt thở em mất!” – Đình Giang cố đẩ anh ra nhưng vô vọng. Cậu nhìn cánh cửa vừa bị Thế Phong đẩy ra để xông vào, cứ đà này thì chắc phải thay cửa mới mất.
“Ê! Anh làm gì vậy?” – Đình Giang giật mạnh.
“Biết rồi còn hỏi.” – Thế Phong mải mê hôn cậu, sờ soạn lung tung.
“Đồ tồi! Cửa anh còn chưa đóng kìa! Người ta nhìn vào cho!”
“Cho người ta xem anh yêu em thế nào luôn!”
“Anh thật là…” – Đình Giang hôn trả lại – “Nhưng em không muốn làm chuyện đó ở sàn nhà!”
Thế Phong bế Đình Giang lên đi thẳng vào phòng, nhưng trớc đó phải khóa cửa chứ nhỉ.
* * *
Kín___h!!! Koong!!!
Đình Ginag nằm ườn đọc mấy quyển sách mới mua, chẳng muốn đứng dậy.
Kín_____h!!! Koong!!!
“Con mèo lười kia, ra mở cửa đi chứ!” – Thế Phong thò đầu ra từ nhà tắm.
“Em nghe rồi mà!” – Đình Giang uể oải đứng dậy.
* * *
“Cậu là…”
Trước mắt Đình Giang là một chàng trai có nét nhác giống Thế Phong, đẹp nhưng là vẻ đẹp lãng tử hơi đa tình. Anh ta thoáng ngạc nhiên nhìn Đình Giang.
“Dễ thương quá!”
Anh ta cúi mặt sát cậu, định hôn? Một bàn tay kéo Đình Giang ra phía sau, cậu ngã vào lòng Thế Phong.
“Làm gì vậy?”
Giọng Thế Phong lạnh lùng.
“Thế Phong!” – Anh ta nhoẻn miệng cười – “Thậ không ngờ anh cũng có sở thích như thế!”
“Sao tự nhiên mày lại đến đây?”
“Đến thăm anh trai của mình không được à?” – Anh ta nhún vai – “Thế Phong, anh giới thiệu đi chứ!”
“Em vào trong đi, Đình Giang!”
Thế Phong đẩy nhẹ Đình Giang. Chờ cho bóng cậu khuất hẳn, anh quay sang thằng em:
“Có chuyện gì vậy, Nguyên Phong?”
Giọng Thế Phong lạnh tanh, Nguyên Phong nhún vai, dù sao anh cũng đã quen rồi.
“Hàng đợt này bị bắt rồi! Ông già bảo anh lo, chuyến hàng này quan trọng lắm nhưng ổng lại vướng vụ lộn xộn trong Nam.”
“Hiểu rồi! Nhưng việc gì mà mày phải lặn lội ra tận đây?”
“Ông già bảo em ra phụ anh! Nhân tiện em cũng muốn xem mặt người đó!” – Nguyên Phong hất cằm về phía trong nhà – “Không ngờ có người cưa đổ được ông anh sắt đá của tôi! Chậc!”
“Dẹp chuyện vớ vẩn đó lại đi! Thằng nào phụ trách hàng đợt này!”
“Thằng Ba Côn!”
“Mày lo chạy tội cho nó đi. Sau đợt này cho nó nghỉ luôn. Còn bên phía hải quan, tao lo. Có chuyện gì liên lạc với nhau sau!”
“Vâng!”
“Này! Mày có chuyện gì à?” – Thế Phong ngó vẻ mặt đầy tâm trạng của thằng em.
“Không! Không có chuyện gì đâu!”
Thế Phong thở dài. Nhìn mặt thế kia, chắc lại cãi nhau với Vicky rồi.
“Mày đến rồi thì ở lại ăn tối luôn!”
“Vâng!”
Có thêm Nguyên Phong bữa ăn vui vẻ hẳn. Nguyên Phong lúc này tỏ rỏ mình là người dễ mến. Anh ta sôi nổi khác hẳn với Thế Phong.
* * *
Bớc chân xiêu vẹo, Nguyên Phong bước vào nhà. Anh cũng có một căn hộ chung cư ở Hà Nội nhưng chỉ khi có việc mời lên đây còn thường thì anh ở Hà Tây.
Anh bứơc vào phòng khách. Một thanh niên chừng mười tám đôi mươi, mái tóc vàng loà xòa ôm lấy khuôn mặt, đang ngồi đọc báo. Nếu không biết trước sẽ rất dễ nhầm là một mỹ nữ.
“Vicky! Tôi về rồi đây!”
Tiếng Nguyên Phong nhừa nhựa, sau khi uống ở nhà Thế Phong, anh lại còn uống thêm ở quán bar nữa. Vicky nghe tiếng chẳng thèm ngẩng lên. Thái độ này làm Nguyên Phong bực mình. Anh lao tới lôi tuột Vicky vào phòng.
“Cởi quần áo ra!”
Giọng anh như quát. Vicky lẳng lặng làm theo, làn da trắng mịn dần lộ ra làm Nguyên Phong ngây ngất.
“Ngoan lắm!”
Nguyên Phong ôm chặt lấy Vicky, đôi môi tham lam chiếm hữu làn da trắng mịn màng này…
Nước chảy xối xả trong phòng tắm. Vicky lau người, soi mình trứơc gương; trên người cậu đầy những vết hằn, cả mới lẫn cũ.
Cậu bước vào phòng, thu dọn quần áo vứt bừa bãi trên sàn. Nguyên Phong đang đang ngủ ngon lành, khuôn mặt anyh lúc này trông ngây thơ như một đứa bé. Vicky hôn nhẹ lên trán anh, rồi nhẹ nhàng chui vào lòng anh.
* * *
Đình Giang chui đầu ra khỏi chăn, nhón chân bước xuống đất, với tay lấy cái quần đang vắt trên ghế. Tiếng quần áo loạt soạt làm Thế Phong tỉnh giấc, anh dụi mắt.
“Em định về bây giờ à? Để sáng mai đi, giờ đã quá nữa đêm rồi!”
“Không được! Em đã ở đây mấy ngày rồi, ông già không thấy mặt em cáu lên đuổi ra khỏi nhà thì sao?”
Thế Phong vươn người cài cúc cho Đình Giang, thuận tay anh kéo cậu ngã vào lòng anh.
“Thì đến đây ở với anh!” – Anh thì thầm.
“…”
Thế Phong chẳng nhớ mình đã hỏi câu này bao lần, lần nào câu trả lời cũng là im lặng. Anh thật sự không hiểu, Đình Giang còn luyến tiếc cái gì mà không đến với anh. Thế Phong đẩy Đình Giang ra.
“Chờ anh một chút, rồi anh chở về!”
Nhà D(ình Giang cách nhà anh không xa lắm, mất khoảng 30′ đi xe. Thường anh hay thả cậu trước cổng nhà rồi quay xe đi luôn; nhưng đêm hôm thế này bỏ nhóc lại anh không an tâm, đành chờ cậu vào hẳn nhà đã.
“Thế Phong, anh lại nhét tiền vào ví em?” – Đình Giang cáu kỉnh giơ ví ra, tay kia bấm chuông cửa liên hồi.
“Em đừng nhấn chuông như thế nữa, hỏng đấy!” – Thế Phong nhấc tay Đình Giang ra.
“Em đã bảo anh bao lần rồi, đừng có làm như thế nữa, em không phải là…”
“Thôi mà, thôi mà, anh biết lỗi rồi mà!”
“Lần nào anh cũng nói thế, cuối cùng…”
Thế Phong bịt miệng Đình Ginag lại bằng môi anh, cứ mỗi lần cậu cằn nhằn là anh lại dùng cách này, khá hữu hiệu đấy.
“Thôi, không anh cắn nát em mất!” – Thế Phong buông Đình Giang ra, mỉm cười khi thấy khuôn mặt bực tức của cậu.
“Anh về đây!” – Thế Phong quay xe khi nghe thấy tiếng mở cổng lách cách.