Beautiful

Chương 17

Có rất nhiều việc, không quan hệ đến chuyện làm hay không mà là đáng, hay không đáng.

Tử Liên không ngờ tới sẽ đau nhức như thế, hắn vẫn trợn tròn mắt, màn trên đỉnh đầu bị hắn nhìn tới khi rõ nữa. Ký ức bị phân cách thành đoạn ngắn, chắc là do đau đớn quá mức kịch liệt, thân thể theo bản năng không muốn nhớ lại.

Tối rõ ràng chính là 1 đôi mắt xanh như bầu trời, đôi mắt thật mỹ lệ. Ẩn chứa các loại tâm tình, vui sướng, bi thương, tình yêu sâu đậm cùng chua xót, dục vọng, còn, có thủy quang mông lung. Sao có thể? Trong ánh mắt 1 người có thể chứa nhiều tâm tình như vậy sao?

Có thể là do đường nhìn bị lung lay, nhưng đôi mắt nóng bỏng kia vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, cho nên Tử Liên nhớ kỹ rất rõ ràng. Còn có nhiệt độ từ bàn tay người nọ, cùng thân thể đau đớn như bị xé rách.

Đau nhức cũng sẽ kết thúc, hắn cật lực dời đi đường nhìn 1 chút, Kim quỳ trên mặt đất, thấy hắn nhìn về phía chính, đem kiếm để bên chân đưa lên.

“Chủ nhân, xin ngài ban cho Kim cái chết!”

Ngươi cũng biết ngươi đáng chết sao…”Ta không có khí lực kia.” Tử Liên khàn khàn nói, “Chờ một chút ta sẽ gọi thị vệ bắt ngươi lại.” Tuy rằng bắt Kim rồi, những nữ nhân ở trù phòng có thể sẽ độc chết hắn.

“Chủ nhân, nếu như ngài thật muốn Kim ly khai, thì xin ngày hãy ban chết cho ta. Vì như vậy, đại điện hạ cũng sẽ không làm khó ngài.” Kim rút kiếm ra, nhét vào trong tay hắn, nghiêm túc nói, sao tới bây giờ ta lại không nghĩ tới chủ ý tốt như vậy a. Tử Liên nhíu mày, hắn toàn thân vô lực, cầm không được thanh kiếm, đem thanh kiếm của Kim thả rơi trên mặt đất.

“…”

Kim nhẹ nhàng cầm lấy tay Liên, trên ngón tay dài nhỏ của hắn hạ xuống 1 nụ hôn. Y chỉ yêu người này, chỉ tin tưởng người này.

“Nếu như chủ nhân không hạ thủ được, vậy Kim, sẽ tự mình làm.”

Ngẩn đầu nhìn vào mắt Tử Liên. Kim cầm chuôi kiếm, đem thân kiếm để ngay ngực.”Xin chủ nhân… xin ngài … hãy nhớ tới ta.” Quyết tuyệt, tay y từ phía sau đẩy tới, mũi kiếm sắc bén mắt thấy sẽ đâm vào trong ngực.

“Đủ rồi, đủ rồi!” Tử Liên nắm tay Kim rống to ngăn cản động tác của y, lập tức hồi phục lại giọng bình thường.”Đủ rồi… Kim, đủ rồi.”

“Không đi, Kim, không đi…” Hắn lộ ra nhãn thần ấm áp, thoải mái nói “Đến đây, Kim, đến ôm ta.”

Kim bỏ kiếm xuống, bò lên giường, đem Tử Liên ôm vào trong lòng.”Chủ nhân…”

“Được rồi, ta biết.” Tử Liên khẽ vuốt lưng Kim, rất ôn nhu, rất ôn nhu.”Ngươi không cần chết, yên tâm đi… Ta sẽ không để ngươi chết.”

Ta đến, bảo hộ ngươi

Phiền não của Tử Liên kỳ thực rất đơn giản, chuyện hắn nên làm chỉ có một.

Chỉ có thể hi sinh ai đó.

Nhưng lại rất đáng giá.

Người thật sự khó đối phó nhất, là đại ca hắn.

Trọng Minh xuất binh đi tới phía nam bình loạn, trước khi xuất phát, hầu như tất cả đại thần và quý tộc đều tới ngoài thành tiễn đưa, ai kêu hắn là đế vương tương lai chứ.

Tử Liên cũng có đi. Hắn và đại ca hắn đứng chung một chỗ, đại điện hạ ném cho hắn 1 ánh nhìn thâm độc, làm cho hắn biết, ở tại vương cung này 1 mình khó có thể chống lại địch nhân.

Hiện tại hắn chỉ có 1 lòng dựa vào nhị ca.

Lúc Tử Liên lại tự nhốt trong phòng vài ngày, phát hiện Kim tựa hồ thích dùng cửa sổ để vào phòng hắn, nên dứt khoát gọi người đem cửa sổ niêm phong, áp chế dáng vẻ kiêu ngạo của tên người hầu này.

Tử Liên hạ quyết tâm, phải hảo hảo giáo dục người hầu của hắn.

Cái thìa ở giữa không trung vẽ ra 1 đường màu bạc, rơi trên mặt đất. Tử Liên chỉ một ngón tay, nói: “Nhặt trở về.”

Kim nhận lệnh, đi qua đem thìa nhặt lên, lấy khăn ăn xoa xoa, đưa tới trước mặt Tử Liên, “Chủ nhân, bị bẩn rồi, đổi 1 cái khác a?”

Tử Liên cầm lại thìa, nhìn cũng không nhìn, lại ném đi. Kim lập tức nhặt trở về.

“Lại bắt đầu rồi a…” Y Phù đứng ở góc, cùng các thị nữ khác thì thầm.

“Kim đại nhân thật đáng thương.” Đám thị nữ ái mộ Kim, thẳng thắn vì y mà bất bình.

Y Phù bật cười.”Ta nghĩ hắn hẳn là rất thích thú a?”

Bên này, Tử Liên không biết đã là lần thứ mấy đem thìa ném đi, hắn rốt cục cũng chán —— sửa lại thành ném dĩa ăn.

Kim không hề oán giận nhặt về món đồ chơi mới của chủ nhân, thay đổi 1 cái thìa mới cho hắn.”Chủ nhân, thừa dịp thuốc còn nóng hãy uống đi.”

“Hừ!” Tử Liên hừ nhẹ, đem cơm trưa trước mặt đẩy ra, không ăn nữa.

“Chủ nhân, ngài lại không ăn cái gì sao?” Kim thở dài, ngẫm lại chính mình gần đây cũng không có làm gì khiến Tử Liên tức giận a? … Nếu không tính chuyện đêm qua “không cẩn thận” cưỡng bức Tử Liên thì…

“Không muốn ăn.” Tử Liên nằm về sau, tựa vào ghế, toàn thân đều đang đau nhức, tâm tình rất không tốt!

“Chủ nhân…”

“Quỳ xuống.”

“Vâng.” Kim nghe lệnh quỳ gối bên chân Tử Liên.

Chỉ có điểm ấy là ngươi nghe lời! Tử Liên không hờn giận, nhấc chân dẫm lên vai Kim, dùng, lực, rất mạnh —- Kim cũng không nhúc nhích.

“Chủ nhân?” Trò chơi mới sao?

Tử Liên lại dùng thêm một chân, nửa thân thể đều nâng lên không, Kim vẫn bất động.”A” nhưng hắn lại không có tức giận, tiếng cười từ trong cổ tràn ra, ngoạn rất hài lòng.

“Ách… Chủ nhân…” Kim có chút không biết làm sao, chủ nhân đối với y cười, thế nhưng, hiện tại y phải làm thế nào? Nằm sấp cởi bỏ trang phục khi diễn xong sao?(*)

Khí lực cũng rất lớn a! … Tử Liên không phục, khom thắt lưng, hai tay cũng tham gia vào. Kết quả, trọng tâm một người bất ổn, cả người hướng trên người Kim nằm sấp lên.

Kim phản ánh rất nhanh, lập tức ôm thắt lưng hắn, chính thuận thế ngã về sau, đem Tử Liên ôm trọn vào lòng.”Chủ nhân, cẩn thận một chút.” Tiếu ý trên mặt tiết lộ tâm tư của y.

“!” Tử Liên khơi mào, tức giận ở trên người Kim đá một cước, không thèm để ý bọn thị nữ của hắn kêu lên thương xót. Người này, tuyệt không an phận!

Hiện tại, Tử Liên có tâm tình rất khá.”Kim, ngoài hoàng cung ra ngươi đã đi chỗ nào chưa?”

Kim ngẩn người xuy xét để phản ứng lại, chủ nhân đang hỏi y.”Có đi qua, thường xuyên cùng thẩm thẩm ra ngoài chọn mua nguyên liệu nấu ăn.”

Tử Liên có chút suy nghĩ thong thả đi lại.”Ác.”

Kim từ sàn nhà ngồi dậy, giúp Liên làm thẳng ống quần bị nhăn.”Chủ nhân?”

“Hai chúng ta bí mật đi ra, ngươi dẫn ta đi!” Đây không phải thỉnh cầu, mà là Tử Liên trực tiếp hạ mệnh lệnh.

A?”… Vâng.” Gật đầu chấp nhận, Kim còn có thể làm gì khác với chủ nhân của y a?

Không quan tâm tới lệnh cấm túc, Tử Liên sai người chuẩn bị tốt mã xa, hoàng đế bệ hạ muốn ra ngoài ngoạn a!

Không có thị vệ khác, ngay cả người chăn ngựa cũng không mang theo, Kim không lay chuyển được chủ nhân y, không thể làm gì khác hơn là tự mình đánh xe, may mà việc của hạ nhân y hầu như cái gì cũng đã làm qua, mã xa này không làm khó được y.

“Có thể là quá nguy hiểm hay không a…” Tuy rằng Kim đối với thân thủ của mình rất có tự tin, nhưng thế sự khó lường, ai biết… Nghĩ tới đây, Kim lại nghĩ bản thân mình lo lắng quá nhiều.

Hơn nữa, trước không nói địa vị của Tử Liên căn bản không cần phải phái người ám sát, nhị điện hạ hiện tại như mặt trời ban trưa, tin rằng đại điện hạ cũng không dám động hắn.

Nói cho cùng, y cũng không nghĩ nhiều như vậy, có nguy hiểm thì bảo vệ tốt chủ nhân là được.

Bánh xe trên đường đá chuyển động, tiếng vó ngựa vang lên lộc cộc.

“…” Tử Liên ở bên trong xe hình như nói gì đó, nhưng Kim nghe không rõ lắm.

“Chủ nhân, qua khỏi đoạn này là đã ra ngoại thành!” Y giương giọng nói to.

Người bên trong xe hình như cũng có chút hưởng ứng, Tử Liên thanh âm vốn rất nhẹ, y nghe cũng không mấy rõ ràng, bộ dạng biếng nhác, ngữ điệu đạm nhiên, chủ nhân là người giống như 1 dòng nước trong suốt.

Chỉ có lúc động tình, gương mặt trắng nõn mới có thể hồng lên, thân thể nhỏ bé yếu ớt run rẩy… Khụ! Không thể trách y loạn tưởng, Kim thừa nhận, y vốn là 1 tên hỗn đản được một tấc lại muốn tiến một thước.

Giữa tiếng vó ngựa lộc cộc, hình dáng thành thị bày ra, hảo mong muốn cứ như thế mà chạy trốn tới viễn phương, người nọ ở bên trong xe, có tâm tư giống như thế này hay không?

Bỗng nhiên! Khóe mắt thấy người bên trong xe đẩy cửa xe ra, Kim sợ đến mức ghìm mạnh dây cương làm cho ngựa dừng lại, bị ghìm đau con ngựa giơ bốn vó đá đạp lung tung, Kim không thèm để ý tới,

Nhảy xuống khỏi chỗ lái.

“Chủ nhân!” Cửa xe bị mở, nhưng người đẩy cửa ra lại mang vẻ mặt ngốc lăng cầm lấy lưng ghế dựa, nhìn như bị dọa sợ, Kim nguyên bản kinh hoàng trong nháy mắt lại chuyển thành lo lắng.”Chủ nhân?” Y còn tưởng rằng Tử Liên

Muốn nhảy khỏi xe, xem ra là không phải.

“Ta… Ta là muốn ngươi dừng lại.” Tử Liên khóe miệng đang run rẩy.

Kim yêu thương nâng mi, y bò lên trên ôm lấy chủ nhân mình, “Tiếng vó ngựa quá ồn, xin lỗi, ta không có nghe thấy.”

“Ngươi không nghe, ta… ta chỉ có thể mở cửa, ai ngờ ngươi lại đột nhiên dừng xe…”

Người bình thường thấy phía sau mở cửa, phản ứng đầu tiên đều là ghìm dây cương không phải sao?

“Ngươi không nghe…” Tử Liên sống chết đẩy Kim đang ôm lấy hắn ra, “Ngươi không nghe! Ta nói cái gì ngươi cũng không nghe… Ta vì sao muốn lưu ngươi, dựa vào cái gì mà lưu ngươi a!”

“Chủ nhân.” Giữ hai tay Tử Liên, Kim sợ hắn vung lung tung làm bị thương bản thân, Kim đem Tử Liên nhẹ nhàng đặt trên ghế ngồi, hôn lên khóe miệng của hắn.

“Chủ nhân, Kim sẽ không tái vi phạm mệnh lệnh, Kim không có yêu cầu gì khác, chỉ cầu ngài lưu ta lại.”

Đây là yêu cầu khó khăn nhất… Tử Liên thống khổ nghĩ.

“Chủ nhân…” Tử Liên hừ nhẹ, nheo lại mắt, lập tức tiếp tục giãy dụa, “Không được… ta, ta.” Hắn đỏ mặt, “Ta muốn đi dạo chơi ở chợ, nhưng không được… không được rồi!”

Phản ứng quá khả ái, không thể trách Kim luôn luôn không chịu nổi. Y khẽ cắn môi Tử Liên, tay lại xuất ra động tác không đứng đắn.

Tử Liên bắt đầu dùng đến đá, “Kim! Dừng lại, đây là mệnh lệnh!”

“Vâng!” Kim lập tức nghe được, chăm chú nhìn Tử Liên, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy tiếu ý.

Tên đáng ghét này… Tử Liên chuyển mắt.”Ta muốn đi bộ, mã xa làm người khác quá chú ý.” Cho nên hắn mới muốn Kim đem xe ngựa xa dừng lại.

Đem mã xa dừng ở ven đường, ngựa kéo đến dưới tàng cây cột lại, Kim cùng Tử Liên bước vào thành.

Buổi chiều, đầu hạ mặt trời từ trên cao chiếu xuống, không khí oi bức vô cùng.

Mặt trời a mặt trời, đúng là khiến kẻ khác chán ghét. Những tiểu dân kiếm tiền khổ cực cũng phải khuất phục, nhà buôn không phải trốn dưới bóng cây, thì về nhà ngủ trưa, giữa chợ, chỉ còn lại

Những quầy hàng vắng vẻ.

Kim đưa tay giúp Liên che khuất ánh mặt trời trên đỉnh đầu.”Quá nóng, chợ buổi tối mới có thể bắt đầu náo nhiệt. Chủ nhân, hay trước tiên tìm một chỗ nghỉ ngơi a?” Y lo lắng thân thể Tử Liên chịu không nổi,

Ngày hôm nay hình như đặc biệt nóng a!

Tử Liên nghiêng đầu, ánh dương quang buộc hắn nheo mắt lại, “Không có chỗ khác để đi sao?”

“Cái này…” Kim suy nghĩ một chút, y ra khỏi thành hầu như đều là ra chợ hỗ trợ mua đồ, rất ít đi nơi khác để ngoạn, “Phụ cận có một cái sân rộng, chính giữa còn có bể phun nước…

Nhưng so với hoàng cung, thì tầm thường hơn nhiều, chủ nhân, ngài có muốn xem không?”

“Muốn xem, phải đi đâu?” Tử Liên không chút nào suy nghĩ nói.

“Bên kia.” Kim dẫn đường cho Tử Liên, y tận lực đi dưới bóng mái hiên, cẩn thận không cho Tử Liên bị phơi nắng.

Cách đó không xa, từ nhỏ ngõ nhỏ lộ ra một mảnh của cái sân rộng ở trước mắt.

Vẫn như cũ là không có ai, tất cả mọi người đều sợ mặt trời độc ác trên đỉnh đầu, ngay cả bồ câu cũng không biết đã bay đi đâu.

“Chủ nhân, chúng ta tới rồi.” Kim nói.

Đích thật là cái sân rộng rất tầm thường, bàn đá thô ráp cùng rơm rạ đầy đất, chính giữa là một bể phun nước đơn giản không có lấy 1 pho tượng trang trí, so với sân trong nơi Tử Liên ở còn kém hơn.

“…” Tử Liên không có phản ứng, Kim nghĩ hắn mất hứng.”Chủ nhân?”

“Hô…” Tử Liên thở dài ra một hơi thở, hắn kéo cổ áo, xăn tay áo, cười chạy qua đó, “Kim, mau tới đây!” Hắn quay đầu lại đối Kim ngoắc tay.

Thấy Tử Liên đối y cười tươi đến như vậy, Kim thất thần 1 lát.”Chủ, chủ nhân…” Kim đuổi kịp Tử Liên, nhặt lên giày tất hắn một đường cởi ra, đuổi theo hắn tới bên cạnh bể phun nước.

Tử Liên cuộn ống quần lên, nhảy vào bể phun nước, dòng lạnh lẽo ngập tới mắt cá chân, hắn cười giẫm đạp nước ao, vẩy ra bọt nước làm cho đôi mắt xám của hắn lòe lòe chiếu sáng.

Kim vô pháp dời đường nhìn, gương mặt chủ nhân ửng đỏ, cười giống như một hài tử ngây thơ không lo nghĩ, mặt trời hung ác thì thế nào? So ra vẫn kém diện mạo của Tử Liên lúc này.

“Kim!”

Tử Liên hất nước về phía y, Kim lúc này mới hoàn hồn, cũng cởi giày tất, cuộn ống quần lên, nhảy vào ao.

Lại hất nước, y phục của Kim toàn bộ đều ướt hết.”Chủ nhân!” Y đi về phía Tử Liên, đưa tay ôm lấy cổ hắn, cùng hắn hôn môi.

Không ai, ở đây không có người khác, chỉ có bọn họ.

Mãi đến khi không thể hô hấp, Tử Liên đẩy y ra, mặt đỏ đến lợi hại. Hắn giẫm vào chân Kim một cước, nghiêng người kích động tiến vào màn nước bên trong đài phun.

Kim đương nhiên theo vào, đi qua màn nước, y phục Tử Liên đã ướt hơn phân nửa, thấy Kim theo vào, hắn lại vui cười chạy đi.

“Ai~? !” Kim không thể làm gì khác hơn là lại truy. Cái ao vốn không lớn, cánh tay dài của Kim chụp tới, liền đem Tử Liên bắt lại.”Chủ nhân, cẩn thận, đáy ao rất trơn.”

“…”

Tử Liên lại giẫm vào chân y, Kim không thể làm gì khác hơn là buông tay, Tử Liên thừa cơ tránh khỏi, nhưng vừa mới nhấc chân muốn chạy, thân thể liền nhoáng lên về phía trước, quả nhiên là bị trượt rồi.

“Chủ nhân cẩn thận!” Kim lần thứ hai giữ lấy Liên, lần này hắn không trốn nữa, lẳng lặng để Kim ôm vào trong ngực.

Dựa lưng vào trong ngực Kim, Tử Liên đá 1 chút bọt nước, dưới ánh mặt trời vô cùng trong suốt.

“Y phục ướt rồi.” Tử Liên lôi kéo mớ vải vóc dính ở trên người mình, nhíu mày.

Kim nhẹ nhàng hôn lên vành tai Tử Liên.”Chủ nhân…”

“Ân?”

“Kim hảo mong muốn, có thể vĩnh viễn như vậy.”

“…” Tử Liên hạ mắt, nước ao phản ánh một đôi mắt đau thương.

Có thể là nguyện vọng quá mức xa xỉ nên ngay cả trời cũng không cho phép.

“Đùng đoàng!” Chẳng mấy chốc, mây đen đã che hết mặt trời, sấm chớp xẹt qua bầu trời,  không khí oi bức trướng tới cực điểm, liền hạ mưa to ào ạt.

Kim mang theo chủ nhân y vội vàng tìm nơi trú mưa, y tìm được một gian gác canh nhỏ, Đem đến 1 cái ghế. Thêm củi vào trong lò, lấy khăn mặt ở bên trong, ôm lấy thân thể ướt đẫm của Tử Liên.

Kim vội vàng hết vào lại ra, Tử Liên nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn người hầu của hắn.

Hắn yên lặng đứng bên cửa sổ, nhìn trời, dưới bầu trời đang vang lên khúc ca của tiếng mưa rơi, mưa giống như mũi tên không ngừng, từ trên mây, rơi vào lòng, trong lòng, bao phủ đầy ưu thương.

Thấy chủ nhân nhìn mưa bên ngoài mà thất thần, Kim pha bình trà nóng, đưa cho Tử Liên.”Chủ nhân, vẫn còn cơ hội mà, lần sau ta lại đưa ngài ra ngoài ngoạn.”

Còn có cơ hội… sao? Hương trà tỏa ra bốn phía, Tử Liên bị hơi nóng xông lên mắt.

“Mưa đã tạnh rồi, chúng ta trở về thôi.” Tử Liên nói.

Kim cúi đầu đáp: “Vâng.” Nhưng trong lòng lại mong muốn, trận mưa này, vĩnh viễn kéo dài.

Y muốn đánh mã xa, mang theo Liên tới 1 nơi xa xôi, muốn ôm lấy Tử Liên, nhìn hắn phát ra dáng tươi cười từ nội tâm, muốn không ngừng nói: “Chủ nhân, ta yêu ngươi” …

“Kim.”

“Vâng?”

Tử Liên chỉ vào quầy hàng bên cạnh, “Đây là cái gì?” Tuy rằng mưa to, những gánh hàng rong đều trốn trong nhà, nhưng nhưng có rất nhiều người bất chấp trời mưa muốn bán hàng của mình.

“Ác, nhà này làm bánh ngọt lúa mạch phi thường ngon, bình thường lúc này đã sớm bán hết… Có thể là bởi vì buổi chiều khí trời quá nóng, hiện tại mới ra bày hàng.”

“Ngươi ăn chưa?”

“Trước kia chỉ cần đi qua gần đây, thẩm thẩm đều sẽ mua cho ta ăn, bất quá mấy năm nay tương đối bận, rất ít đi mua, không biết mùi vị có thay đổi hay không.”

“…”

“Chủ nhân?” Sao lại không nói?

“Đi mua cho ta.”

“Vâng.” Đừng nói bên ngoài chỉ là mưa to, cho dù là có dao rơi xuống, Kim cũng sẽ đi.”Chủ nhân muốn ăn bao nhiêu?”

“Ta không biết.” Tử Liên tức giận nói.

Rõ ràng chủ nhân lại cáu kỉnh, Kim cười cười, “Thỉnh chủ nhân chờ 1 lát, Kim đi mua về.”

Đem 1 cái bao lớn bánh ngọt lúa mạch nóng hầm hập nhét vào trong áo, miễn cho bị mưa làm ướt, toàn thân ướt đẫm Kim trở lại trong gác canh, đang muốn lộ ra dáng tươi cười, hướng Tử Liên khoe khoang thứ y mua được, nhưng lại phát hiện chủ nhân y căn bản là không ở trong này.

Trong gác canh ấm áp, hỏa lò vẫn cháy to, chỉ có một cái chăn nhét vào bên cửa sổ.

Trong lòng căng thẳng, lúc Kim xếp hàng thì vẫn chú ý Tử Liên đứng đối diện, hắn đứng ở bên cửa sổ, buồn chán nhìn nước mưa mà sững sờ, thế nào mà mới xoay người lên lầu, người đã không thấy tăm hơi? !

Gác canh trên dưới chỉ có một cái thang, nếu như Tử Liên muốn ly khai, bọn họ hẳn là phải gặp nhau a? !

Bỏ lại bánh, Kim chạy ra hành lang, từng gian từng gian kiểm tra toàn bộ gác canh.

“… Như vậy sao…”

Trong góc truyền đến thanh âm quen thuộc, Kim theo tiếng tới gần, tại một chỗ nhìn như gian chứa tạp vật, Tử Liên cùng một người đẹp đang nói chuyện phiếm. Chính xác mà nói, là ve vãn.

Tử Liên cười đến xán lạn, mang theo một cổ vị đạo phong lưu, tay hắn khoát lên vòng eo mảnh khảnh của nữ nhân kia, hai người dựa vào rất gần.

“Cảm tạ, đây là thưởng cho ngươi!” Tử Liên nhẹ nhàng ở trên môi nữ nhân kia hôn lên, động tác nghiêng đầu này làm cho hắn thấy Kim đứng ở chỗ rẽ. Tử Liên nhướng mày, nhưng không làm ra biểu thị gì.

Kim rất muốn tiến tới rống lên, nhưng y chỉ có thể ngước nhìn bóng lưng kia, đuổi theo vốn rất khổ cực, nhưng lại vĩnh viễn không biết cái gì gọi là buông tha. Nghĩ rằng gắt gao nắm chặt không buông tay hắn, một ngày nào đó đối phương sẽ dừng lại mà mang theo y.

Kim biết bản thân thực sự rất ích kỷ rất cố chấp, ngoại trừ Tử Liên ra, cái gì cũng đều không lo lắng tới.

“Tránh ra.”

Lấy lại tinh thần, Tử Liên nhẹ đẩy vai của y, từ bên người y đi qua.

“Chủ nhân.” Kim nắm tay Tử Liên, bị đối phương ném cho 1 cái trừng lạnh lùng, hung hăng rút ra.

Tử Liên dùng bình thản ngữ khí không mang theo cảm tình nói: “Trở về.”

“Thế nhưng, mưa…”

“Mưa đã tạnh.”

Nhìn về phía ngoài cửa sổ, Kim mới phát hiện mưa đã từ từ thưa thớt. Mưa rất tuyệt tình tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, tựa như ôn nhu mà Tử Liên dành cho y, khiến cho người ta trở tay không kịp, thoáng cái đã biến mất.

Đường về, một đường không nói chuyện, Kim chuyên tâm đánh mã xa, móng ngựa lộc cộc hất lên nước bùn, mưa đã tạnh, nhưng trong mắt Kim mưa to vẫn giàn giụa.

Trên mã xa, Tử Liên ăn bánh ngọt lúa mạch mà Kim mua về, loại tư vị cay đắng này cũng không phải chưa từng có qua. Hắn hướng Kim nói gì đó, nhưng tiếng vó ngựa quá lớn, ngay cả Tử Liên cũng nghe không rõ.

1 câu “Không đói bụng” muốn bọn họ dọn đi bàn cơm, Tử Liên trực tiếp trở về phòng ngủ, Kim ở bên cạnh, giúp hắn thay y phục ướt ra. Thân thể băng lãnh tiếp xúc với không khí, mái tóc đỏ dán trên da thịt tái nhợt, vô cùng tinh tế, chọc người yêu thương. Nhưng vì sao lại khó nắm lấy như vậy.

Kim không nói gì với y, Tử Liên cũng không muốn mở miệng, đổi xong y phục, Tử Liên xua tay đem y đẩy ra.”Lui ra đi.”

“Vâng.”

Kim khom người lui ra, y lưu luyến thoáng liếc mắt nhìn Liên, đẩy cửa ra. Đột nhiên, một cái gối đầu hướng y bay tới, đập vào cửa, đem cánh cửa nặng Kim đang vịn trong tay đóng lại.

“Chủ nhân?”

“Ngươi rốt cuộc còn muốn nháo bao lâu nữa! ?” Tử Liên gầm nhẹ, lại cầm một cái gối đầu ném qua.”Ngươi rốt cuộc muốn ta làm thế nào? Ngươi nói a!”

Kim ngăn cản Tử Liên rống giận, tiến lên ôm lấy hắn, đem hắn đặt ở trên giường, lung tung hôn lên mặt hắn.

“Chủ nhân, chủ nhân, chủ nhân… Tử Liên.” Kim cởi y phục của mình, cởi quần vứt đi. Cưỡi ở trên người Tử Liên, dùng đôi tay run rẩy giải khai dây lưng của hắn.”Chủ nhân, ngài ôm ta đi… Nếu ngài muốn nữ nhân cứ ôm ta đi! Ta không muốn ngài bính người khác, ta muốn ngài chỉ thuộc về ta!”

Kim động tác và bộ dạng hầu như điên cuồng, nắm lấy phần thân của Tử Liên thô lỗ tao lộng.

“Ngô!” Tử Liên hừ nhẹ, Kim đem nơi đó của mình đặt trên phần thân đang phản ứng của hắn, muốn hắn xâm phạm y.

“Không…” Tử Liên khước từ, trên gương mặt xưa nay bình tĩnh lộ ra thần tình kinh hoảng, hắn hai chân giãy dụa đá đạp lung tung, giống như người bị xâm phạm là hắn.”Kim… Dừng tay… Không được, ta van ngươi ngươi không nên làm vậy!”

“Chủ nhân, ta… ta không biết nên làm cái gì mới có được người bây giờ.” Kim nơi viền mắt phiếm ra lệ quang, y hận bản thân, hận vĩnh viễn không thể thoả mãn chính mình. Nếu như hài lòng với hiện trạng, hài lòng với việc Tử Liên thỉnh thoảng quay đầu lại 1 cái, mưa bão trong lòng sẽ không trở thành nước tràn thành lụt, nhưng tích tụ trong lòng chính là tình yêu sâu đậm không thể chịu được a, nếu có lý trí thì đã không phải là yêu nữa.

“Kim, ngươi không cần như vậy…” Tử Liên ôm lấy vai của y, một lần lại một lần khước từ, nhưng cũng một lần lại một lần ôm y vào trong ngực.”Không cần như vậy.” Hắn hôn lên môi Kim, “Lại đây, ôm ta… Phá hủy ta đi…”

Không nên, hủy hoại chính ngươi.

“Chủ nhân…”

Kim xâm nhập vào thân thể không hề được chuẩn bị của Tử Liên, Tử Liên nhíu chặt lông mày, nắm lấy Kim lưu lại trên vai cùng trên người y những vết cào.

Đau đớn như xé rách thân thể, nhưng Tử Liên không kêu la nửa tiếng chỉ yên lặng chịu đựng. Vẫn luôn, yên lặng chịu đựng.

“Kim, ngươi muốn cái gì… còn muốn cái gì…” Tựa đầu tựa ở trên vai đầy mồ hôi của Kim, dưới tiếng hít thở cuồng loạn của y Liên bình tĩnh hỏi.

“Chủ, chủ nhân.” Kim hôn hắn, khẽ cắn bờ môi của hắn, cùng với tiếng thở dốc nói: “Xin… Xin ngài hãy yêu ta, chỉ 1 chút là tốt rồi… Xin ngài yêu ta.”

Tử Liên ôn nhu ôm lấy nam nhân gây cho hắn kịch liệt thống khổ dán vào trong ngực y, cảm thụ mồ hôi dính ướt cùng tiếng tim đập cuồng loạn.

“Kim, ta…”

“Thùng thùng!” Tiếng đập cửa hoảng loạn vang lên, Tử Liên nuốt xuống lời nói sắp ra khỏi yết hầu.

“Tam điện hạ tam điện hạ, bất hảo rồi!” Ngoài cửa là tiếng người kêu thất thanh.

Tử Liên kéo Kim đang muốn đứng lên, dùng nhãn thần cổ vũ hắn tiếp tục.

“… Sao, thế nào?”

Người ngoài cửa không có phát hiện tình huống bên trong phòng, tiếp tục nói: “Tam điện hạ, nghe nói… nghe nói nhị điện hạ ở nơi bình loạn bị người tập kích, hiện tại… hành tung không rõ, sinh tử…”

“… Sinh tử bất minh “

Trên giường mất trật tự còn dính một chút vết máu, Tử Liên làm như không có việc gì, hai tay ôm lấy đầu gối, cũng không nhúc nhích ngồi ở đầu giường.

Kim thu thập tàn cục hỗn độn, y không có nghe Tử Liên trả lời, nhưng đã không còn trọng yếu nữa, y yêu chủ nhân, là duy nhất trong cuộc đời này.

“Chủ nhân.” Kim cẩn cẩn dực dực giúp Liên chà lau thân thể, Tử Liên không có phản ứng gì, chỉ có thể từ việc hắn thỉnh thoảng chớp mắt nhìn ra đau đớn.

“Chủ nhân… Nhị điện hạ…”

“Nhị ca không có chết.” Đem 2 tay che đầu, Tử Liên suy yếu nói.

“Chủ nhân, ngươi, ngươi làm sao biết?”

“Ta hy vọng…”

Không đợi hắn nói cho hết lời, Kim ôm lấy Tử Liên, dùng nghị lực kiên định không gì sánh được.”Vô luận như thế nào, chủ nhân, ta cũng sẽ bảo hộ ngài!”

Tử Liên khẽ gật đầu, cũng giang hai cánh tay ôm lấy Kim, đem mặt dán lên mạch đập trầm ổn nơi cổ y, trong lòng ấm áp.”Ta ngủ một chút…” Mệt mỏi quá.

Chú giải:

(*) Thật ra câu này ta cũng không rõ nghĩa lắm, Qt đại nhân lại hem có nói rõ ràng=.=!, rõ khổ a. Chắc cũng có thể hiểu như là để yên cho Liên muốn làm gì thì làm a.

============================================

Như đã hứa, chương mới nha, và bộ này cũng sắp hoàn rùi, sẽ xong trước Tết, các nàng yên tâm ha, *ôm ôm*
Bình Luận (0)
Comment