Bên Em Tháng Đổi Năm Dời

Chương 20


Tác giả: Thời Tinh Thảo
Editor: Lemon
Thẩm Mộ Xuy hoài nghi mình nghe lầm.

—— trói lại đem sang đây?
Trói thế nào.

Bỗng dưng trong đầu hiện lên mấy đoạn H văn xem trên Weibo …… Cái gì mà người đàn ông cố chấp đem tôi cầm tù nửa năm, dùng cà vạt cột lấy cổ tay tôi, làm xằng làm bậy…… Lại tỷ như là tình thú vợ chồng sắm vai nhân vật, người đàn ông không nhanh không chậm mà cởi dây lưng, sau đó ————
“Oanh” một tiếng, mặt Thẩm Mộ Xuy nháy mắt bạo hồng, không chỉ có như thế…… trong đầu cô còn xuất hiện hình ảnh.

!!!
Cô đang nghĩ cái gì vậy chứ!! Mau dừng lại mau dừng lại!
Cô còn đang cứng đờ đứng tại chỗ, Du Tùy đi phía trước đột nhiên không nghe tiếng bước chân nên quay đầu lại, tay cắm túi nhìn cô, “Sao không đi rồi?”
Thẩm Mộ Xuy bừng tỉnh, ho khan một tiếng nói: “…… Vừa rồi đột nhiên nghĩ tới một chuyện.”
E sợ Du Tùy hỏi chuyện gì, Thẩm Mộ Xuy cố ý nhìn xung quanh, đôi mắt chớp chớp: “Anh mười ngày không về sao trong nhà lại sạch sẽ như vậy?”
Du Tùy liếc nhìn cô: “Tối hôm qua em không ở nhà à?”
“Sao ạ?”
Du Tùy giải thích: “Ngày hôm qua có người tới quét dọn.”
Tuy anh không thường ở nhà nhưng một tuần sẽ thuê người tới quét dọn hai ba lần.

“Vậy à.”
Thẩm Mộ Xuy né tránh ánh mắt anh, nhìn vào phòng bếp: “Bữa sáng chúng ta ăn gì?”
Du Tùy mỉm cười, “Ăn mì.”
Trong phòng an tĩnh, chỉ có tiếng hai người ăn mì vang lên.

Lúc ăn cơm Du Tùy không thích nói chuyện, Thẩm Mộ Xuy ở trước mặt người ngoài cũng không thích, nhưng ở cùng Du Tùy liền nói tương đối nhiều một chút.

Cô liếc mắt nhìn người ngồi đối diện, nghĩ nghĩ vẫn là không nhịn được hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

“Cái kia theo dõi…… anh đã sớm biết rồi sao?”
Tối hôm qua video phản bác vừa thấy chính là sớm có chuẩn bị.

“Đúng vậy.”
Thật ra sau khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Từ San, Du Tùy liền phát hiện không thích hợp.

Trong một góc cách đó không xa còn có người cầm di động hướng cửa bên này chụp, sau khi bảo người lăn Du Tùy liền gọi cho Triệu Khang, tìm quan hệ muốn có video.

Nếu Từ San không chủ động trêu chọc, Du Tùy cũng không tính thả video ra.

Giới giải trí chính là như vậy, người có nhân khí cao bị ăn vạ là chuyện bình thường, đây cũng không phải lần đầu tiên Du Tùy gặp loại người này.

Bất quá trước kia nghệ sĩ khác ngẫu nhiên sẽ đề cập một hai câu nói quen biết anh, hoặc là còn rất quen thuộc gì đó.

Loại này Du Tùy đều xem nhẹ, mọi người đều không dễ dàng, cọ chút độ nóng cũng không có gì.

Nhưng Từ San này nhiều lần chạm vào điểm mấu chốt của Du Tùy.

Thẩm Mộ Xuy nghe vậy, đột nhiên có chút đau lòng.

Đây là lúc trước gặp qua bao nhiêu lần mới có thể trở nên cẩn thận như thế.

Tối hôm qua cô nhìn thấy tin tức liền cảm nhận được thái độ của các võng hữu không mấy thân thiện, một khi có người bị đăng tin tức không tốt lắm, nghệ sĩ không kịp thời đáp trả hoặc là đáp trả mà mọi người không tâm phục khẩu phục nhất định sẽ bị mắng rất thảm.

Nhưng mặc dù là như thế, các antifan vẫn dựa vào lý do này tận lực bôi đen.

Du Tùy rũ mắt, không tiếng động cười: “Em biểu tình này…… là cảm thấy khó chịu sao?”

Thẩm Mộ Xuy cúi đầu nhìn mì trứng ngon lành trước mặt “Ừ” một tiếng: “Ngày hôm qua tin nóng vừa ra, em nhìn thấy rất nhiều fans nói fan biến anti.”
Cô thật không thể hiểu được, không phải rất thích sao, chỉ bởi vì một chuyện nhỏ như vậy liền biến anti sao?
Du Tùy bật cười, “Thấy khó chịu vậy à?”
“Anh không khó chịu sao?”
“Không khó chịu.”
Thẩm Mộ Xuy hơi giật mình.

Du Tùy nhìn cô nói: “Làm tốt việc mình nên làm là được, fans đi hay ở lại đều không phải chuyện anh có thể quyết định.”
“……”
“Được rồi, ăn mì đi.”
“Ò.”
Thẩm Mộ Xuy bĩu môi, vẫn rất không vui.

Ăn xong bữa sáng hai người đều có việc của mình, một trước một sau rời khỏi tiểu khu.

*
Lúc Du Tùy tiến vào văn phòng Triệu Khang đang ăn mỳ ăn liền.

Anh nhíu nhíu mày.

Triệu Khang vội vàng nói: “Ăn xong ngay đây, cậu chịu đựng một phút.”
Du Tùy: “…… Đi ra ngoài ăn.”
Triệu Khang muốn kháng nghị…… Nhưng Du Tùy cho một ánh mắt lạnh băng anh ta liền ỉu xìu.

Tiền Bằng ở bên cạnh nhìn, yên lặng thở dài.

Ai có thể nghĩ đến ——người trước mặt quần áo nhăn nhúm đầu tóc lộn xộn này ở trong miệng người khác chính là người đại diện vương bài.

Còn là chiêu bài của một công ty.

Tương phản thật sự là quá lớn.

Du Tùy đứng dậy mở toàn bộ cửa sổ ra, lúc này mới cảm thấy hương vị nồng đậm kia tan đi không ít.

Triệu Khang ngồi xổm bên ngoài ăn xong mới trở về, anh ta vô cùng bất mãn: “Mì ăn liền thơm như vậy sao cậu lại không thích chứ?”
“Tôi cũng không tin về sau vợ của cậu muốn ăn mì ăn liền cậu lại không cho cô ấy ăn.”
Nghe vậy Du Tùy đột nhiên lên tiếng: “Sẽ không.”
Triệu Khang: “……???”
Anh ta trừng lớn mắt nhìn Du Tùy, luôn cảm thấy người trước mặt có phải bị thứ gì bám vào người hay không…… anh ta chỉ là thuận miệng nói mà thôi vậy mà Du Tùy cũng trả lời?
Giây tiếp theo, Du Tùy cho anh ta đáp án.

“Vợ của tôi muốn ăn tôi có thể chịu đựng.” Anh làm như vô ý nói: “Nhưng anh thì không được.”
Giờ phút này, Triệu Khang bắt được trọng điểm không phải vợ Du Tùy là ai, mà là —— “Vì sao vợ cậu có thể ăn còn tôi thì không thể?”
“Anh có thể so với vợ tôi sao?”
Triệu Khang nghẹn họng.

“Vợ chỉ có một, tôi không dung túng cô ấy thì dung túng ai?”
Ngụ ý là —— người đại diện có thể có thật nhiều.

Triệu Khang: “……”
Anh ta tức muốn hộc máu mà, vừa định muốn phản bác, bỗng dưng phát hiện không thích hợp.

“Vợ cậu?? Cậu hiện tại có thể thuận miệng nói vợ như vậy??? Không phải cậu muốn kết hôn chứ?!!” Triệu Khang khó nén kinh ngạc: “Trước kia tôi với cậu nói không có hứng thú với phụ nữ, hiện tại vậy mà cậu nói với tôi vợ chỉ có một?”
Tiền Bằng ngồi một bên tiếp tục thở dài.

Rốt cuộc phản ứng lại rồi.


Du Tùy làm như không có gì liếc mắt nhìn anh ta: “Còn không nói việc chính đi?”
Triệu Khang: “……”
Hắn tức giận bất bình ném kịch bản cho Du Tùy, bực bội nói: “Cậu gần đây càng ngày càng không tốt với tôi, có phải muốn đổi người đại diện hay không?”
Du Tùy: “……”
Anh cúi đầu nhìn kịch bản trước mặt: “Xem qua rồi?”
Triệu Khang cũng đứng đắn trở lại, “Hai cái này là trọng điểm, Tần đạo cùng Lý đạo bên kia đưa tới, tôi thấy kịch bản không tệ, bọn họ chắc đã nói qua với cậu rồi phải không?”
Du Tùy gật đầu: “Nói qua vài câu.”
“Vậy cậu thấy thế nào?”
“Trước chờ xem kịch bản hoàn chỉnh lại quyết định.”
Bộ điện ảnh tiếp theo của anh khẳng định là lựa chọn giữa Tần đạo cùng Lý đạo, kỳ thật hai đạo diễn này anh đều rất vừa lòng, cũng đã cùng bọn họ hợp tác mấy lần, hai người tuy đi con đường khác nhưng đều là đạo diễn nổi tiếng trong giới.

Chẳng qua hai bộ này thời gian khai máy trùng nhau, Du Tùy chỉ tính nhận một bộ.

Kịch bản nháp lúc trước đã xem qua, chỉ còn chờ xem kịch bản hoàn chỉnh sẽ quyết định.

“Được, tôi cũng nghĩ như vậy.”
Triệu Khang ở mặt đóng phim của Du Tùy vô cùng để bụng.

“Dù sao cho dù là cái nào, đối với cậu cũng không khó.”
Du Tùy liếc anh ta, lật xem kịch bản.

“Đúng rồi, còn có chuyện này, tiết mục tìm kiếm tài năng kia bắt đầu muốn các các giám khảo biểu diễn.” Triệu Khang thật cẩn thận hỏi: “Tổ đạo diễn bên kia bảo tôi hỏi cậu xem…… Có đồng ý hát hay không?”
Du Tùy hoảng hốt một lát, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Khang.

“Một mình?”
Triệu Khang cứng ngắc trả lời: “Nếu cậu muốn tìm người hợp tác cũng có thể.”
Dù sao vị tổ tông này có bất cứ yêu cầu gì đạo diễn bên kia hẳn là đều sẽ đồng ý.

“Ừ.”
————
Sau khi kết thúc công việc, Thẩm Mộ Xuy cùng Lý Lộ còn có Ngụy Tiểu Văn cùng đi nhà ăn công ty ăn cơm.

Công ty bọn họ thức ăn cũng không tệ lắm, đa số đồng nghiệp đều giải quyết cơm trưa ở đây.

Mới vừa ngồi xuống, Thẩm Mộ Xuy liền nghe được hai ca sĩ bên cạnh đang nói chuyện, trong lời nói còn có chút kích động.

“Cậu đi xem phim điện ảnh mới của Tùy Thần không!! Quá soái đi! Tớ rất thích lưu manh Tùy nha!”
“Xem xem, tối nay tính đi xem, cậu muốn đi chung không?”
“Được đó, xem xem hiện tại còn có thể đặt vé hay không.”
“Được.”
Nghe tới đây mắt cô liền sáng lên.

Lý Lộ vừa ngẩng đầu liền thấy mắt cô sáng như sao nhìn chằm chằm mình, động tác trên tay dừng lại, nghi ngờ hỏi: “Em nhìn chị như vậy làm gì?”
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, chớp chớp mắt: “Em không nhìn chị, em đang nghĩ tới một chuyện.”
“Chuyện gì thế?”
“Không nói cho chị nghe.” Thẩm Mộ Xuy thần bí nói: “Lát nữa em đi dạo một lát sẽ về, hôm nay không còn việc gì nữa phải không?”
Lý Lộ xua tay: “Không còn, em muốn đi thì đi đi, đừng bị truyền thông chụp được là được.”
“OK.”
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Mộ Xuy cùng Du Tùy nói chuyện phiếm.

Lúc trên đường đi tuyên truyền, hai người đã nói sẽ cùng đi xem phim điện ảnh…… Chẳng qua sau đó bận quá, chuyện này liền gác lại.

Có chút đáng tiếc chính là, đêm nay Thẩm Mộ Xuy không có công việc, nhưng Du Tùy có.


Hai người chỉ có thể dời lại tối mai, thu hình tiết mục xong lại đi xem.

*
Đến nơi thu hình, Thẩm Mộ Xuy cùng Du Tùy một trước một sau đi vào.

Mới vừa đi vào, Mạnh Đình cùng Thịnh Úc liền đứng dậy.

“Tới rồi tới rồi.”
Mạnh Đình nhìn về phía Thẩm Mộ Xuy: Tập sau em sẽ biểu diễn phải không?”
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, cười cười: “Đúng vậy, hình như hiện tại chỉ có một mình em biểu diễn.”
Thịnh Úc “Sách” một tiếng, ở bên cạnh trêu chọc: “Có tiểu công chúa là em trấn ải rồi còn cần người khác sao.”
Thẩm Mộ Xuy liếc mắt nhìn hắn: “Đừng tâng bốc em như vậy, lỡ em kiêu ngạo thì phải làm sao.”
Du Tùy khó có khi tiếp lời, trong mắt lóe ý cười: “Em có tư cách kiêu ngạo.”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Lương Tĩnh Tĩnh mới vừa đẩy cửa ra liền nghe được câu này.

Cô ta hơi nhăn mày, nhìn Du Tùy, lại nhìn sang Thẩm Mộ Xuy.

“Chị Tĩnh Tĩnh cũng tới rồi.”
Lương Tĩnh Tĩnh cười nhẹ: “Hôm nay mọi người tới sớm thế.”
Mạnh Đình giải thích: “Chủ yếu là không có việc gì nên tới sớm.”
Vài người nói nói cười cười, đột nhiên đạo diễn đẩy cửa đi vào: “Đều tới rồi sao.”
Mọi người gật đầu.

Đạo diễn cười nói: “Nói với mọi người chuyện biểu diễn, tập sau tôi dự định để Thẩm Mộ Xuy biểu diễn, còn một người nữa chưa quyết định, mọi người ai nguyện ý tập sau biểu diễn?”
Thật ra mọi người cũng không có ý kiến, sớm muộn gì cũng phải biểu diễn, hơn nữa biểu diễn đối với bọn họ mà nói không phải việc gì khó.

Bỗng dưng Du Tùy lên tiếng: “Tôi đi.”
Nháy mắt vài người trong phòng động tác nhất trí quay sang nhìn anh.

Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Du Tùy vô cùng bình tĩnh nói: “Tôi không phải ca sĩ, lên sân khấu biểu diễn trước cũng không bị mất mặt.”
Thịnh Úc đã biết được tâm tư nhỏ của anh: “……”
——người anh em, lúc cậu nói câu này không thấy chột dạ à?
Hiển nhiên Du Tùy một chút cũng không chột dạ.

Nghe Du Tùy nói như vậy, đạo diễn trầm tư một lát: “Vậy cứ quyết định như vậy đi.”
Đạo diễn vốn muốn để Du Tùy biểu diễn cuối cùng, anh cùng Thẩm Mộ Xuy là hai đại nhân vật thần bí, một người mở đầu một người kết thúc, quá hoàn mỹ.

Nhưng Du Tùy muốn mở đầu ông cũng chỉ có thể đồng ý.

Ông nhìn hai người: “Mỗi người biểu diễn một tiết mục, muốn biểu diễn cái gì?”
Thẩm Mộ Xuy nhấc tay: “Tôi kéo đàn cello.”
Du Tùy suy nghĩ một chút: “Để tôi nghĩ đã.”
“Được, đêm nay biểu hiện cho tốt.” Đạo diễn cười: “Chúc mừng phim điện ảnh mới của Tùy Thần công chiếu, đợi lát nữa kết thúc thu hình tôi mời mọi người đi xem phim!”
Mạnh Đình là người đầu tiên đáp ứng: “Được đó được đó, tôi đang lo không có thời gian đi xem đây!”
Thịnh Úc cùng Lương Tĩnh Tĩnh cũng đồng ý.

Thẩm Mộ Xuy trộm cùng Du Tùy nhìn nhau, cũng đồng ý: “Cùng đi đi.”
Đạo diễn: “Vậy tôi kêu người mua vé.”
……
Xem phim điện ảnh cũng liền quyết định như vậy.

Thời gian tập dợt Du Tùy cùng Thẩm Mộ Xuy ngồi dưới sân khấu.

Vốn hai người chỉ cách nhau vài vị trí, bất tri bất giác …… hai người đã ngồi chung một chỗ.

“Sao anh lại đây?”
Du Tùy nhìn cô: “Ừ.”
Thẩm Mộ Xuy: “……Ừ cái gì mà ừ, hỏi anh đó.”
Du Tùy bật cười, thấp giọng hỏi: “Tâm trạng không tốt hả?”
Thẩm Mộ Xuy hoảng hốt, mạnh miệng nói: “Tâm trạng em không tốt lúc nào?”
Du Tùy không tiếng động cười.

Anh dừng một chút, cơ thể dựa gần Thẩm Mộ Xuy, kề sát bên tai cô, nhẹ giọng hỏi: “Ngày mai em có việc gì không?”
“Hả?”
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, theo bản năng nói: “Không có.”

Du Tùy: “Vậy đêm mai chúng ta đi xem phim khác.”
“Đêm mai?” Thẩm Mộ Xuy quay đầu, kinh ngạc nhìn anh.

Du Tùy nhướng mày, đôi mắt chứa ý cười nhìn cô: “Không muốn xem phim với anh sao?”
Thẩm Mộ Xuy: “…… Không phải.”
Cô nhỏ giọng nói: “Em muốn.”
Rõ ràng đã nói đêm nay hai người cùng đi xem phim điện ảnh, kết quả nháy mắt liền biến thành một đám người.

Lúc vừa mới nghe được thật tình tâm trạng không tốt lắm, nhưng cự tuyệt càng không tốt.

Khóe môi Du Tùy hơi nhếch lên, ước chừng là cảm thấy cô thành thật đáng yêu.

“Vậy đêm mai chúng ta lại đi lần nữa.”
“……Được.”
*
Thu hình tiết mục vô cùng thuận lợi, qua mấy tập phát sóng Thẩm Mộ Xuy càng ngày càng được khán giả yêu mến.

Hiện trường người xem đều thích cô bình tĩnh chân thật, chẳng những xinh đẹp lại còn có tài năng, tính cách còn rất tốt ai mà không thích chứ.

Sau khi tan cuộc đạo diễn thật đúng là đã mua vé cho bọn họ, một đám người mênh mông cuồn cuộn đi vào rạp chiếu phim.

Bây giờ đã là rạng sáng, ngày hôm sau còn phải đi làm, cho nên lúc này trong rạp chiếu phim cũng không nhiều người lắm.

Sau khi đi vào đạo diễn phát vé cho bọn họ.

“Mọi người tùy tiện ngồi, chúng ta tuyệt đối không quấy rầy.”
Người trong rạp chiếu phim không nhiều, Thẩm Mộ Xuy đi tới một góc ở hàng cuối cùng, Mạnh Đình cũng đi theo, sau đó —— năm vị giám khảo cùng chiếm hàng cuối cùng.

Càng làm cho Thẩm Mộ Xuy cảm thấy quỷ dị chính là…… bên cạnh cô là Mạnh Đình, bên kia là Du Tùy.

Rõ ràng vừa rồi không phải như vậy mà.

Nghĩ nghĩ, cô cẩn thận ở trong rạp chiếu phim tối đen chọc chọc người đàn ông bên cạnh.

“Sao anh lại đổi vị trí?”
Du Tùy mắt đều không nháy: “Nơi này tầm nhìn tương đối tốt.”
Thẩm Mộ Xuy: “……???”
Tốt chỗ nào chứ?
Cô nhìn xung quanh một chút, đây là vị trí sát tường hàng cuối cùng…… bên cạnh cũng không ai, tầm nhìn tốt??
Du Tùy khụ một tiếng, thấp giọng nói: “Xem phim.”
“……Ò.”
Phim này cô đã xem qua ở thành phố C, nhưng xem lại vẫn cảm thấy rất hay.

Du Tùy biểu hiện thật sự quá xuất sắc, hơn nữa lần thứ hai xem còn có thể phát hiện rất nhiều chi tiết lần đầu xem không phát hiện.

Cô đang chăm chú xem, người bên cạnh đột nhiên nhẹ ho một tiếng.

Thẩm Mộ Xuy quay đầu nhìn qua.

Du Tùy rũ mắt nhìn cô: “Thích như vậy?”
Hai người đầu ghé vào nhau sợ quấy rầy người bên cạnh, cho nên thanh âm rất nhỏ.

Thẩm Mộ Xuy bị giọng Du Tùy câu dẫn, không tự chủ được nuốt nước miếng, thành thật nói: “……Ừm, anh quá đẹp.”
Du Tùy ngẩn ra, cúi người ghé vào tai cô, thấp giọng hỏi: “Thật không?”
Thẩm Mộ Xuy nheo mắt, bỗng dưng cảm thấy đây là một cái bẫy.

Nhưng cô vẫn ngây ngốc nhảy vào: “Ừm.”
Du Tùy mỉm cười, trong ánh mắt nhộn nhạo ý cười: “Vậy……người thật ngồi bên cạnh sao em lại không nhìn?”
“???”
Thẩm Mộ Xuy quay ngoắc sang, kinh ngạc nhìn anh.

“Anh vừa nói cái gì?”
Vừa mới nói xong, đạo diễn không biết lúc nào đã ngồi hàng phía trước thật sự là không nhịn được nữa, nhẫn tâm phá nát ái muội giữa hai người: “Hai người hàng phía sau đừng thầm thì nữa.”
“————”.

Bình Luận (0)
Comment