Nụ cười trên mặt Thẩm Mộ Xuy ngừng lại, nhịp tim cũng chậm nửa nhịp.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt ngưng lại.
Người đàn ông đang đứng trước mặt cô, khóe môi cong lên, cúi đầu nhìn xuống, ngọn đèn sợi đốt màu trắng ngoài hành lang sáng ngời trên đỉnh đầu anh, hàng mi dài cong vút, còn có khuôn mặt 360 độ không góc chết ngay trước mặt cô.
Điều quan trọng nhất là —— đôi đồng tử màu hổ phách kia.
Cặp mắt đẹp khiến Thẩm Mộ Xuy đắm chìm trong đó, giờ phút này đây đang nhìn cô cười.
Hồn phách của cô đều bị câu đi hết rồi.
Bỗng nhiên bên cạnh vang lên tiếng ho khan:”Hai người đứng ở đây làm gì thế?”
Là Triệu Khang.
Thẩm Mộ Xuy hoàn hồn, vội vàng lùi về sau mấy bước.
Du Tuỳ nhíu mày, lạnh nhạt liếc nhìn người đến: “Tìm tôi làm gì?”
Triệu Khang: "........"
Anh ta nghẹn lời, với thái độ vô cùng không nể mặt của nghệ sĩ nhà mình anh quả thực không còn gì để nói.
Tự an ủi mình một lúc theo thói quen là ổn, Triệu Khang quay lại chào Thẩm Mộ Xuy:”Vừa rồi tập dợt có được không?”
Thẩm Mộ Xuy mỉm cười: "Xong rồi ạ."
Triệu Khang nhướng mày trêu ghẹo: "Lâu rồi tôi không nghe Du Tuỳ hát, cuối cùng cũng được nghe lại rồi.”
Nói xong, anh ta nhịn không được chỉ Du Tuỳ: “Em biết không, năm ấy khi tôi ký với Du Tuỳ, cứ ngỡ rằng sẽ bồi dưỡng cậu ta thành ca sĩ, lúc đó cậu ta-----“
Lời còn chưa dứt, một tiếng "ầm" vang lên trên hành lang, cửa phòng bị đóng lại, Triệu Khang suýt chút nữa đụng phải cánh cửa trước mặt.
Anh ta chớp mắt kinh ngạc, gõ cửa phòng: “Du Tuỳ, cậu làm gì đấy?”
Anh ta còn chưa nói xong mà!!
Trong phòng, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Thẩm Mộ Xuy nghe giọng nói bên ngoài vọng vào, king ngạc một lát, mới khó khăn nghẹn ra một câu:”….Tự nhiên anh đóng cửa làm gì?”
Du Tùy khẽ nhíu mày, liếc nhìn cô nói: "Ồn ào quá."
Thẩm Mộ Xuy: "..."
Cô cười cong môi: "Không sao đâu."
Du Tùy nói "Ừm" rồi thuận tay xoa đầu cô: "Anh nghỉ ở chỗ em nhé.”
“Vâng.”
Thẩm Mộ Xuy trầm mặc một hồi, điện thoại trong tay rung lên, là tin nhắn của Ngụy Tiểu Văn: 【Chị Ngủ Ngủ!! Một mình chị ở chung phòng với Tuỳ Thần hả? Chị mở cửa ra đi!!】
Thẩm Mộ Xuy khó hiểu: [...!Tại sao? 】
Ngụy Tiểu Văn: [Hai người trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, không thấy giống như…vụng trộm yêu đương trước mặt bao nhiêu người sao?】
Thẩm Mộ Xuy: 【…………】
Ngụy Tiểu Văn: 【 Cũng không phải ý này, dù sao chỗ này cũng là nơi người qua kẻ lại, sợ có người vô tâm hoặc cố ý nói ra ngoài, đến lúc đấy cho dù hai anh chị chưa làm gì cũng không giải thích rõ được.
】
Dư luận là thế, dù có tận mắt chứng kiến hay không, nghe đồn thế nào, chỉ cần có thể xem trò vui là có thể mang việc không có nói ba hoa chích choè thành khác xa sự thật.
Thẩm Mộ Xuy không nói lên lời: 【……Tụi chị vốn dĩ không làm gì mà.
】
Mặc dù trả lời với Nguỵ Tiểu Văn như thế nhưng trong lòng cô vẫn hiểu được những việc thế này.
Thẩm Mộ Xuy nhìn chung quanh một vòng, ho khan: "Anh mở hé cửa ra đi.”
Du Tùy nhẹ nhàng nhìn cô: "Trợ lý nói gì à?"
“Ừm.”
"Mở ra đi."
Du Tùy cười: “Được rồi, mở thì mở.
"
Anh ta nhìn vành tai hơi đỏ của Thẩm Mộ Xuy, trêu chọc: "Không mở thì có khi em cũng không thể nói chuyện bình thường với anh được đâu.”
"???"
"Ai bảo thế?"
Thẩm Mộ Xuy phản đối.
Du Tuỳ cúi đầu cười, tâm trạng lại tốt lên.
Anh đứng dậy, đi ngang qua cô mở cửa.
Vừa mở cửa, hai người đều sững sờ.
Ngoài cửa có…một…hai…ba…có một đám người.
Hai người còn chưa kịp phản ứng, đạo diễn đã xoay lưng về phía họ, hét lên với mấy giám khảo và nhân viên công tác đang hóng hớt: “Các anh các chị đến đây nghe trộm làm gì? Lát nữa được xem biểu diễn rồi, không chờ được à?”
Du Tùy:...
Thẩm Mộ Xuy:...???
Đạo diễn: "Tôi đã nói bây giờ cần phải giữ bí mật, để hai người họ bí mật luyện tập.
Kết quả các anh chị một hai đến đây nghe trộm là thế nào?”
Thẩm Mộ Xuy choáng váng trước mấy lời linh tinh của đạo diễn.
Chẳng lẽ —— vừa nãy Du Tuỳ bảo bồi dưỡng tình cảm là theo chỉ đạo của đạo diễn à?
Lúc này, trong cái đầu nho nhỏ của cô tràn đầy nghi ngờ.
Hơi ngốc.
Vừa nghĩ tới đây, đạo diễn đột nhiên quay đầu lại: " Thẩm lão sư, sao tự nhiên lại mở cửa thế? Tập đến đâu rồi?”
Anh cười nói: "Tập ở đây không có ai đến làm phiền, có phải phối hợp với nhau càng tốt không?”
Thẩm Mộ Xuy ngẩn người, đối diện mấy cặp mắt đầy tò mò, chột dạ gật đầu: "...!Ừm, chúng tôi tập tành rất ok."
Vừa dứt lời, Thịnh Úc đã “Xuỳ” một tiếng tỏ thái đọ rất không hài lòng: “Cái phòng này cách âm tốt thế làm gì, chúng tôi không nghe được gì cả”
Mạnh Đình cũng khóc thút thít: "Hu hu hu tôi vẫn còn muốn nghe lén họ tập mà.”
Chỉ có Lương Tĩnh Tĩnh là bắt được trọng điểm.
Cô ta tròn mắt nhìn hai người: “Ý vừa rồi là —— hai người có hợp tác biểu diễn sao?”
Hai người: "..."
Đạo diễn: "..."
Sơ suất rồi!
Ghi hình chương trình ngay lập tức bắt đầu, Mạnh Đình đứng bên cạnh Thẩm Mộ Xuy.
"Đạo diễn quá đáng thật đấy, hai người phối hợp cũng không nói cho chúng tôi biết."
Thẩm Mộ Xuy cười, bất lực nói: "Để tạo cảm giác bí mật đó."
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, Mạnh Đình bật cười: "Kết quả tự mình lỡ miệng luôn.”
Vừa nhớ đến vẻ mặt của đạo diễn vừa nãy cô lập tức thấy cạn lời.
Thẩm Mộ Xuy nhắm mắt cười, chuyên viên trang điểm bên cạnh đang trang điểm cho cô.
Hôm nay Mạnh Đình trang điểm đơn giản nên cô ấy cố ý đến đây để gặp thần tượng của mình. Cô ấy đứng nhìn mà xúc động thở dài: "Da mặt em đẹp thật đấy!!! Chị chưa thấy ai xinh đẹp hơn em đâu.”
“Đâu có.” Đôi mi Thẩm Mộ Xuy run run: “Có nhiều lắm nhé.”
"Không." Ở trước mặt thần tượng, fans nào cũng mù quáng hết.
Chuyên gia trang điểm ở một bên nói: "Mạnh lão sư nói không sai đâu, Mộ Xuy thực sự rất đẹp, ngũ quan tinh xảo thì thôi đi, làn da cũng đẹp nữa, ngày thường em chăm sóc da thế nào vậy?”
“Ngủ nhiều đấy.”
Hai người: "..."
Sau khi trang điểm xong, Mạnh Đình hào hứng nói: "Cho chị xem váy em mặc biểu diễn nhé.”
Thẩm Mộ Xuy khóe mắt cong cong, nhẹ giọng nói: "Được."
Vài phút sau, trong phòng nghỉ của Thẩm Mộ Xuy liên tục vang lên những tiếng la hét.
Vô số tiếng "A" bật ra từ Mạnh lão sư uy đoan trang phóng khoáng.
"Đẹp quá!! Trời ơi, nếu chị mà là đàn ông thì sẽ cưới em về nhà ngay lập tức!!" Mạnh Đình rất vui vẻ: "Đêm nay nhất định sẽ làm khán giả choáng váng!!"
Thẩm Mộ Xuy thấy cô ấy phóng đại như vậy liền cười, cô ngước mắt lên, nhìn mình trong gương tinh nghịch chớp mắt.
Dường như —— rất đẹp.
Có vẻ như nó đẹp.
“Em chụp cho chị một tấm được không?”
Mạnh Đình: “Chụp một trăm tấm cũng được.”
.................
Để tăng độ hot cho chương trình, buổi ghi hình kì này sẽ chọn cách livestream.
Nói đơn giản thì là thời gian biểu diễn của Thẩm Mộ Xuy và Du Tuỳ sẽ là mười phút livestream, coi như đáp lại những lời đồn trên mạng, cũng xem như là phát một phúc lợi bất ngờ cho fans luôn chờ xem chương trình.
Buổi ghi hình chương trình chính thức bắt đầu, khán giả đến trường quay từ sớm, phần phát sóng trực tiếp của chương trình cũng thu hút hàng chục triệu người hâm mộ.
【 a a a a a a cuối cùng cũng có livestream rồi!! Ekip chương trình không thể phát sóng trực tiếp luôn à?】
【 hu hu hu khuôn mặt Tuỳ Thần đánh tỉnh em luôn!! 】
【 Đêm nay Mạnh Đình thật xinh đẹppppp.
】
【 không thể không nói, xem phát sóng trực tiếp như vậy trông sân khấu càng bùng nổ hơn nữa.】
【 từ từ, không ai phát hiện chuyện gì bất bình thường à, chỗ của Thẩm Mộ Xuy không có ai!!】
...............
Fan hâm mộ đang bàn luận sôi nổi thì MC bước lên sân khấu giới thiệu các quy tắc của chương trình.
Nói xong câu cuối cùng, MC còn cố tình ngặp ngừng: "Tối nay, chúng ta sẽ được xem hai vị giám khảo biểu diễn, khán giả có phúc lắm đấy nhé, bây giờ chúng ta cùng hoan nghênh nhà diễn tấu đàn cello —— Thẩm Mộ Xuy.”
Vừa dứt lời, đèn trên sân khấu mờ đi.
Tất cả mọi người, ngay cả những fan hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp đều nín thở nhìn về hướng sân khấu không chớp mắt.
Du Tùy cũng vậy, anh vừa vội vàng trang điểm đã bị Triệu Khang kéo đi nên hoàn toàn không nhìn thấy Thẩm Mộ Xuy.
Một chùm ánh đèn trắng từ trên rơi xuống, trên sân khấu đen như mực…có một nàng tiên đang ngồi.
Cô ấy đang ngồi đó, mặc một chiếc váy lấp lánh, ánh sáng xung quanh phản chiếu, lấp lánh và lấp lánh, dẫn dắt mọi người vào thế giới ngân hà trên bầu trời đầy sao rực rỡ.
Nhìn kỹ hơn, trang điểm của cô hôm nay hoàn toàn phù hợp với chiếc váy màu xanh da trời lấp lánh, ở đuôi mắt có hai ngôi sao lấp lánh.
Chỉ cần ngồi ở đó, Thẩm Mộ Xuy cũng đủ khiến lòng người rung động.
Cô cười nhẹ, hơi cúi đầu xuống đối diện với máy quay sẵn sàng diễn tấu, cười một cái, một bên mặt hiện lên màn hình càng khiến fan hú hét ầm ĩ.
【 không ai spam sóng bình luận à? 】
【…… Không phải không có đâu, mẹ nó chứ, mị nhìn Thẩm Mộ Xuy đến ngu người luôn rồi!!】
【 wo si le (tôi chết rồiiiii) Sao Thẩm Mộ Xuy lại có thể đẹp tới nhường này cơ chứ!! Ôi mẹ ơi, đẹp quá đi mất!!】
【Em không nói điêu đâu, em bị chị câu hồn đi mất rồi!!! Sao chị gái này có thể tuyệt vời như vậy chứ!!!】
【 a a a a a a a a xem biểu diễn điiii!! 】
Tiếng đàn Cello trầm lắng vang lên, thậm chí khán giả còn nín thở chăm chú theo dõi, tập trung lắng nghe.
Người trên sân khấu đang tỏa sáng.
Khoé môi cô cong lên, đôi mắt cười, cả người cô đều đắm chìm trong thế giới âm nhạc, dẫn dắt mọi người thưởng thức vẻ đẹp của âm nhạc.
Cô tựa vì sao trong dải ngân hà, rơi xuống nơi đây.
Sau khi khúc nhạc kết thúc, khi người dẫn chương trình lên sân khấu, tất cả mọi người vẫn còn chưa hoàn hồn.
Người dẫn chương trình ho khan, cười nhắc nhở: "Tiếp theo, chúng ta chào đón Du lão sư lên biểu diễn."
Fan:! ! !
Hoàn hồn! ! !
Đêm nay là đêm phúc lợi gì, mà sao có thể thấy hai người đẹp biểu diễn!!
Cho đến khi phần trình diễn của cả hai kết thúc, khi các thí sinh bước lên sân khấu, khán giả vẫn đắm chìm trong thế giới âm nhạc của cả hai khi nãy.
Đến mức những cư dân mạng đã xem xong buổi phát sóng trực tiếp, lúc này họ vẫn đang phát cuồng trên mạng.
Vào cuối buổi ghi hình, ngay khi Thẩm Mộ Xuy bước ra khỏi sân khấu, Mạnh Đình và Thịnh Úc đã ngăn cô lại.
Cô sững sờ nhìn hai người: "Hai người làm gì vậy?"
Mạnh Đình ôm Thẩm Mộ Xuy và hét lên vài tiếng: "Lần sau chị biểu diễn em có thể giúp chị đệm nhạc không?”
Thẩm Mộ Xuy: "...!Hả?"
“Không được.” Thịnh Úc nói, “Tôi cũng muốn được đệm nhạc nữa!
Vừa rồi, màn trình diễn của Thẩm Mộ Xuy và Du Tùy đã khiến mọi người mở mang tầm mắt.
Fan không biết nên bị shock thì không tính, họ biết hai người đang hợp tác, nhưng không ngờ đây là phối hợp bằng dương cầm,hơn nữa...Du Tuỳ hát hay đã khiến mọi người bất ngờ rồi, nhưng —— Thẩm Mộ Xuy hát còn hay hơn nữa!!
Trước đây Mạnh Đình nghĩ rằng Thẩm Mộ Xuy chỉ chơi được cello thôi.
Cô chưa bao giờ hát bài hát nào trước công chúng cả, quả nhiên vừa cất lời, tiếng hát của cô đã khiến mọi người sững sờ, nói rằng ba hồn bảy vía đều bị cô câu đi mất cũng không nói ngoa.
Thẩm Mộ Xuy nghẹn lời, nhìn hai người trước mặt, "Đạo diễn đồng ý à?"
Mạnh Đình sửng sốt, vội vàng nói: “Em đồng ý là được rồi, chỗ đạo diễn bọn chị khác có cách!"
Cô “Ồ", vừa định đồng ý, Du Tuỳ không biết xông từ đâu ra, từ chối thẳng thừng: “Không được.”
Thẩm Mộ Xuy: "..."
" Tại sao? "
Mạnh Đình không khách khí lườm Du Tùy.
Thịnh Úc cũng rất khó chịu, liếc Du Tuỳ: "Cậu dựa vào đâu mà từ chối thay Ngủ Ngủ thế? Cậu cũng không phải là gì của em ấy….”
Anh còn chưa kịp nói xong, Du Tuỳ đột nhiên kéo Thẩm Mộ Xuy đến cạnh mình, khoác tay lên vai cô như che chở con mình: “Cô ấy là của tôi.”
Mạnh Đình & Thịnh Úc: “???”
Thẩm Mộ Xuy: “……?!!”
Tác giả nói lên suy nghĩ của mình:
Tuỳ Thần: Tôi không phải là của cô ấy, nhưng cô ấy là của tôi (Chúng tôi từng vụng trộm yêu đương rồi)
Ngủ Ngủ:??? Sao em lại không biết??
Tuỳ Thần: Trong phòng nghỉ.
Đạo diễn: Perfect!!!