Bến Mưa - Trĩ Hạ

Chương 14

Lần hẹn hò đầu tiên của Lạc Thi và Chu Duật Lễ kết thúc bằng mấy cái hắt xì đột ngột của cô.

 

Chu Duật Lễ đưa cô về đến tận cửa, có vẻ như anh muốn đợi cô vào nhà rồi mới rời đi.

 

Lạc Thi không ngờ thời gian lại trôi nhanh đến vậy. Cô đã đắn đo rất lâu, không biết có nên cứ thế này mà vào nhà hay không.

 

Nhưng cuối cùng, lý trí vẫn không thể chiến thắng.

 

Cô ngước mặt lên nhìn Chu Duật Lễ, khẽ nói: “Hôm nay…”

 

Chỉ là cô chưa kịp nói hết, Chu Duật Lễ đã nhướng mày, cắt lời cô: “Lại định cảm ơn tôi à?”

 

… Sao anh biết?

 

Nhưng ngoài lời cảm ơn, cô vẫn còn điều muốn nói.

 

“… Không hẳn ạ.” Lạc Thi mím môi, có chút thất vọng lắc đầu. Chu Duật Lễ cúi mắt nhìn cô, dường như vô cùng kiên nhẫn, “Vậy là còn lời khác muốn nói với tôi sao?”

 

“Vâng.” Lạc Thi lí nhí, “Lúc ăn cơm, anh nói lần sau để tôi dẫn anh đến một nhà hàng khác, tôi biết một quán ăn Trung Quốc rất ngon! Chúng ta…”

 

Nói đến đây, giọng Lạc Thi đã có chút run rẩy, trở nên ngập ngừng, “Chúng ta…”

 

— Lần sau chúng ta có thể đi cùng nhau nữa không?

 

Nhưng nửa câu cuối cùng lại chẳng tài nào nói ra được.

 

Lạc Thi có chút sốt ruột.

 

Ánh mắt Chu Duật Lễ vẫn luôn dừng trên người cô, bỗng nhiên lên tiếng: “Lần sau đi.”

 

Đôi mắt Lạc Thi chợt sáng lên, “Thật sao ạ?”

 

“Ừ.” Chu Duật Lễ cười rất nhẹ, “Đi quán mà em nói, hoặc là em đến chỗ tôi, tôi nấu cho em ăn.”

 

Không biết có phải là ảo giác của Lạc Thi không, cô có cảm giác khi Chu Duật Lễ nói những lời này, anh đã cố tình dịu giọng đi.

 

Sau khi tạm biệt anh, Lạc Thi đóng cửa lại, dựa vào sau cánh cửa, cô vẫn còn chưa hoàn hồn.

 

Vừa rồi cô suýt chút nữa lại hỏi anh, lần sau là khi nào?

 

Nhưng lại cảm thấy như vậy có phải là cô không dè dặt không?

 

Ngoài nỗi băn khoăn này, Lạc Thi lại nghĩ đến bức tường họ đã đi qua. Câu nói của Chu Duật Lễ đã làm cô bối rối suốt cả chặng đường.

 

Cô nhanh chóng mở điện thoại tìm kiếm hai từ khóa “đồi Montmartre” và “tường”. Sau khi nhìn thấy vài bài đăng hiện ra, cô mới phát hiện nơi mà mình và Chu Duật Lễ vừa đi qua là đâu.

 

Đó là một trong những điểm check-in nổi tiếng của đồi Montmartre, bức tường Tình Yêu.

 

Cô nhấn vào bức ảnh chụp toàn bộ bức tường của một cư dân mạng, phóng to ra xem kỹ, và tìm thấy ba chữ Hán phồn thể viết dọc ở góc trái nhất —

 

Tôi

 

Yêu

 

Em

 

Lạc Thi lập tức có chút hối hận mà nhắm mắt lại. Hóa ra trên bức tường đó có rất nhiều ngôn ngữ của các quốc gia, nhưng tất cả đều viết cùng một câu, cùng một ý nghĩa.

 

Vậy mà vừa rồi cô lại còn nghiêm túc hỏi anh có biết nó có ý nghĩa gì không?

 

Anh đã không trả lời trực tiếp mà nói: “Bây giờ vẫn chưa tiện nói cho em biết lắm.”

 

Câu nói này quá thâm sâu, Lạc Thi không dám nghĩ nhiều. Chỉ có thể cố gắng làm dịu nhịp tim lúc này. Cô ngồi trên sofa một lúc lâu, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cầu cứu Diệp Oanh, “Oanh Oanh! Hình như tớ đã làm một chuyện rất kinh khủng.”

 

Diệp Oanh nghe cô kể xong cũng có chút bất ngờ, “Tốt lắm, xem ra cậu là tuyển thủ có thiên phú yêu đương. Chắc là không cần tớ phải lo lắng nhiều, nhưng câu trả lời của anh ta cũng rất thú vị đấy.”

 

“Làm sao bây giờ, tớ thấy mất mặt quá.”

 

Diệp Oanh cười cô: “Có gì đâu? Đúng rồi, đừng quên bánh Basque của tớ.”

 

Diệp Oanh nhắc nhở cô, cô đã hứa sẽ làm bánh Basque cho Diệp Oanh.

 

Lạc Thi lại nói chuyện với Diệp Oanh thêm một lúc, sau đó bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu làm bánh Basque.

 

Lạc Thi làm tổng cộng hai chiếc bánh Basque, một trong số đó là cho Chu Duật Lễ.

 

Chỉ là cô vẫn chưa nghĩ ra cách nào để đưa cho anh.

 

Sáng sớm hôm sau, khi Lạc Thi ra khỏi nhà đi học, cô phát hiện trên tay nắm cửa có treo một hộp cốm cảm cúm hoàn toàn mới.

 

Lạc Thi gỡ túi đựng cốm cảm cúm xuống, nhìn sang phía đối diện.

 

Cửa nhà Chu Duật Lễ đóng chặt.

 

Là anh đưa cho cô sao?

 

Lạc Thi lấy điện thoại ra định nhắn tin cho anh thì mới phát hiện trong nhóm chat gia đình đã có vài tin nhắn mới chưa đọc.

 

Là bà ngoại chụp một bức ảnh gửi vào nhóm, đó là một tấm ảnh túi cà phê mang đi.

 

Bà ngoại của Lạc Thi là một bà lão rất thời thượng và yêu cái đẹp, sau khi về hưu, sở thích lớn nhất của bà là đăng tải cuộc sống hàng ngày và cách phối đồ của mình lên mạng xã hội, dần dần cũng tích lũy được vài nghìn người hâm mộ.

 

Bà ngoại: [Cục cưng, cà phê con đặt giúp bà đã giao đến rồi nhé.]

 

Ông ngoại ngay lập tức trả lời: [Lạc Thi! Sau này đừng nghe lời bà ngoại con nữa! Bà ấy tối nào cũng không ngủ được, sáng nào cũng không dậy nổi! Uống vào càng mất ngủ! Nhớ là đừng đặt đồ về nhà nữa!]

 

Bà ngoại: [Ông quản tôi làm gì? Rảnh rỗi không có việc gì làm à? Không có việc gì thì đi rửa bát đi! Đừng nghe lời ông ngoại con. Buổi tối bà uống hai viên thuốc ngủ là được!]

 

Bà ngoại lại gửi một tấm ảnh tự sướng vào nhóm. Trong ảnh, bà ngoại có mái tóc bạc được chải chuốt gọn gàng, đeo đôi bông tai ngọc trai, trông vừa cổ điển vừa thời thượng.

 

Bà ngoại: [Cháu gái ngoan xem hôm nay bà mặc đẹp không?]

 

Lạc Thi vội vàng trả lời: [Đẹp ạ, đẹp nhất luôn!]

 

Lạc Thi lưu ảnh bà ngoại vào điện thoại, cô nở nụ cười.

 

Từ nhỏ cô đã sống trong một gia đình vô cùng hạnh phúc, mọi người trong nhà đều khuyến khích cô tự đưa ra quyết định, dù tính cách cô có hơi chậm chạp cũng chưa bao giờ vội vàng, ngược lại còn kiên nhẫn hơn gấp bội.

 

Ngay cả ông ngoại, người từ nhỏ đã giám sát cô luyện đàn, dù bề ngoài nghiêm khắc nhưng cũng chưa bao giờ keo kiệt lời khen ngợi dành cho cô, so với việc học hành, ông càng chú trọng bồi dưỡng sở thích của cô hơn.

 

Sau khi trả lời tin nhắn trong nhóm gia đình, Lạc Thi lại gọi điện cho mẹ. Sau khi trò chuyện vài câu về cuộc sống hàng ngày, Lạc Thi chủ động nói với mẹ: “Mẹ ơi, gần đây con gặp được một bạn nam rất đặc biệt.”

 

Nguyễn Thư Ngâm nghe xong có chút kinh ngạc, sau khi phản ứng lại liền cười hỏi cô: “Vậy sao? Thế con có định yêu đương không?”

 

Lạc Thi có chút ngại ngùng, “Con không biết. Hơn nữa người ta cũng chưa chắc đã thích con.”

 

“Ai lại không thích bảo bối nhà chúng ta chứ?” Nguyễn Thư Ngâm vẫn cười tủm tỉm, “Hơn nữa không thích thì thôi, có gì quan trọng đâu. Thật ra mẹ thấy Ngôn Sơ cũng rất tốt đó, trắng trẻo sạch sẽ, người cũng rất dịu dàng.”

 

Lạc Thi nghe đến đây liền đau đầu, tại sao mọi người xung quanh đều mặc định cô và Ngôn Sơ là một cặp, ngay cả ba mẹ hai bên dường như cũng cố ý vô tình vun vén cho họ.

 

“Gì chứ, con đã nói rất nhiều lần rồi, con và Ngôn Sơ chỉ là bạn tốt, con coi cậu ấy như em trai thôi!”

 

Đầu dây bên kia, Nguyễn Thư Ngâm cười không ngớt: “Được rồi được rồi, nhưng mà bây giờ Ngôn Sơ nổi tiếng lắm đấy, trong thành phố chúng ta bây giờ đâu đâu cũng thấy quảng cáo của Ngôn Sơ.”

 

“Tất nhiên rồi, bây giờ cậu ấy là ngôi sao lớn mà. Mẹ ơi, con không nói chuyện với mẹ nữa, con đến ga tàu điện ngầm rồi.”

 

Sau khi cúp điện thoại, Lạc Thi ngước mắt lên mới phát hiện, các biển quảng cáo xung quanh ga tàu điện ngầm của trường học dường như đã được thay mới chỉ sau một đêm.

 

Những tấm poster khổng lồ trên tường và màn hình LED ven đường đều là quảng cáo sản phẩm mới của một thương hiệu cao cấp.

 

Người đại diện mặc áo sơ mi trắng phối với khăn lụa, mái tóc xoăn màu nâu. Ngôn Sơ rất ăn ảnh, nhìn vào ống kính mỉm cười rất nhẹ, đầy vẻ thanh xuân.

 

Khi nhận ra nhân vật chính trong những tấm quảng cáo ngập trời này là ai, Lạc Thi sững sờ tại chỗ.

 

Cô và Ngôn Sơ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, mẹ của hai người là bạn thân từ thuở bé.

 

Hai gia đình ban đầu đã thỏa thuận sẽ để Ngôn Sơ và Lạc Thi cùng sang Pháp học nhạc, nhưng cuối cùng không ai ngờ rằng, Ngôn Sơ lại đột ngột gia nhập làng giải trí.

 

Kể từ đó, liên lạc giữa cô và Ngôn Sơ dần ít đi.

 

Ngôn Sơ luôn rất bận, Lạc Thi thường xuyên thức dậy vào sáng hôm sau mới thấy tin nhắn Ngôn Sơ gửi cho cô lúc nửa đêm.

 

Nhưng Ngôn Sơ chỉ nói chuyện vui, không nói chuyện buồn, phần lớn là hỏi han tình hình gần đây của cô, chứ không còn chủ động kể chuyện của mình cho cô nghe như hồi cấp ba nữa.

 

Gương mặt quen thuộc trên biển quảng cáo đã không còn vẻ non nớt, trông chững chạc hơn nhiều.

 

Lạc Thi không khỏi cảm thán, thời gian trôi qua thật nhanh, rõ ràng trước đây Ngôn Sơ vẫn là cậu bé thích chạy theo sau lưng gọi cô là chị.

 

Mà Ngôn Sơ bắt đầu không gọi cô là chị từ khi nào nhỉ?

 

Lạc Thi chợt nhớ đến chuyện xảy ra khi hai người còn học cấp ba.

 

Hôm đó Ngôn Sơ bị ốm, cô vừa tan học lập tức đến nhà thăm Ngôn Sơ.

 

Cô đợi trong phòng sách rồi nhìn thấy một quyển vở đặt trên bàn. Cô vô tình liếc qua, thấy một dòng chữ trên đó.

 

Nét chữ thanh tú, vừa nhìn là biết bút tích của Ngôn Sơ.

 

— Tháng X năm X.

 

Hóa ra tất cả mọi người đều biết, chỉ có cô ấy là không biết.

 

Lúc này Lạc Thi mới nhận ra đây là nhật ký của Ngôn Sơ.

 

Nhưng, “cô ấy” là ai?

 

Lạc Thi có chút nghi hoặc.

 

Ngôn Sơ có người mình thích rồi sao?

 

Đúng lúc này, Ngôn Sơ vừa vặn bưng một bát canh lê chưng vào, nhìn thấy quyển vở đó, sắc mặt đột ngột thay đổi. Ngôn Sơ đặt bát canh trong tay xuống, bước nhanh tới giật lấy quyển nhật ký từ tay cô.

 

Vì bị ốm, sắc mặt Ngôn Sơ vẫn còn chút tái nhợt. Lồng ngực anh hơi phập phồng, vẻ mặt rất khó coi.

 

Ngôn Sơ luôn là một người rất hiền lành.

 

Lạc Thi chưa bao giờ thấy Ngôn Sơ như vậy, nhất thời cũng có chút hoảng loạn, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi A Ngôn, tớ không cố ý xem nhật ký của cậu.”

 

Ngôn Sơ nắm chặt quyển nhật ký, mím môi không nói gì.

 

Lạc Thi trong chốc lát có chút luống cuống, cẩn thận hỏi: “Cậu giận à?”

 

“… Không có, tớ đã nói tớ sẽ không giận cậu.”

 

Bầu không khí bỗng trở nên có chút cứng nhắc.

 

Một lúc sau, giọng Ngôn Sơ có chút u ám mở miệng: “… Vừa rồi, những gì viết trên đó, cậu đều thấy hết rồi sao?”

 

Tim Lạc Thi đập thịch một tiếng, vô tình xem trộm nhật ký của người khác thật sự không phải là chuyện tốt.

 

Cô ma xui quỷ khiến trả lời một câu: “Không có không có, tớ chưa kịp nhìn rõ cậu đã lấy đi rồi. Trên đó viết gì vậy?”

 

Nhưng khi nghe câu nói đó, biểu cảm trên mặt Ngôn Sơ lại càng tệ hơn.

 

Ngôn Sơ nhanh chóng cất quyển nhật ký vào một ngăn kéo khác, quay lưng về phía cô nói: “Không có gì, gần đây tớ chép lại một vài lời thoại phim thôi.”

 

Kể từ đó, cả cô và Ngôn Sơ đều không ai nhắc lại chuyện này.

 

Và cũng từ sau đó, Ngôn Sơ không còn gọi cô là “chị” nữa.

 

Lạc Thi mơ hồ nhận ra một vài manh mối, dù cô có chậm chạp đến đâu cũng ý thức được điều gì đó.

 

Có một lần trong giờ ra chơi, cô cầm hai bình nước một xanh một hồng đi lấy nước. Khi đi đến cửa lớp, cô nghe thấy cuộc đối thoại giữa bạn bàn trên và Ngôn Sơ.

 

Cậu bạn bàn trên quay người lại gõ gõ mặt bàn, nhìn về phía Ngôn Sơ đang cúi đầu làm bài tập, “Lớp trưởng, cho tớ mượn bài đọc tiếng Anh chép một chút.”

 

Ngôn Sơ nhanh chóng từ chối: “Không được.”

 

“Vậy cậu lấy giúp tớ bài tập trong ngăn bàn của Lạc Thi ra, tớ chép của cậu ấy chắc là được chứ?”

 

Bàn tay đang cầm bút của Ngôn Sơ dừng lại một chút, “Cũng không được. Tiết tiếng Anh vào buổi chiều, vẫn còn thời gian, cậu tự làm đi.”

 

Cậu bạn kia thấy Ngôn Sơ không chịu nhượng bộ, vẻ mặt khó chịu đứng dậy định tự mình đến ngăn bàn cô lấy bài tập, “… Chép bài tập thôi mà làm gì căng thế, thật là, tớ tự lấy.”

 

Ngôn Sơ ngăn cậu ta lại: “Đừng động vào ngăn bàn của cậu ấy, cậu ấy không thích như vậy.”

 

“Ồ, cậu hiểu cậu ấy ghê nhỉ.” Cậu bạn cười hì hì, nói đùa, “Cẩn thận tớ mách cô giáo hai cậu yêu sớm!”

 

Lạc Thi xách bình nước, đứng ở cửa, nghe thấy câu nói đó cô liền dừng bước.

 

Một lúc lâu sau, cô thấy bàn tay đang viết chữ của Ngôn Sơ dừng lại. Ngôn Sơ ngẩng mặt lên, bình tĩnh trả lời: “Cậu ấy không yêu sớm.”

 

Cậu bạn kia cũng sững sờ một chút, ngay sau đó trêu chọc cậu: “Ồ, cậu ấy không có — vậy là cậu có à?”

 

Ngôn Sơ lại không trả lời câu hỏi này.

 

Hôm đó tan học, Ngôn Sơ mua cho Lạc Thi khoai lang nướng mà cô thích ăn.

 

Dường như đây là lần đầu tiên Lạc Thi nhìn thẳng vào người “em trai” này trong mắt mình. Cô nhìn Ngôn Sơ kiên nhẫn bóc vỏ khoai lang cho cô, dù hai tay dính bẩn Ngôn Sơ cũng không hề hay biết.

 

Lạc Thi đá đá hòn sỏi nhỏ bên chân, giả vờ vô tình hỏi: “Ngôn Sơ, cậu có thích bạn nữ nào không?”

 

Động tác trên tay Ngôn Sơ đột ngột dừng lại rồi ngước mắt lên nhìn cô.

 

Ngôn Sơ có chút khô khan mấp máy môi, giọng nói có phần không tự nhiên, “Là ai nói gì với cậu à?”

 

“Không có.” Lạc Thi lắc đầu, “Là tự tớ muốn hỏi thôi.”

 

Hai người cứ thế đối mặt nhau không nói gì suốt năm phút.

 

Ngôn Sơ đưa củ khoai lang đã bóc vỏ cho cô, lại chu đáo đưa cho cô tờ giấy ăn mang theo bên mình. Lạc Thi đang đợi câu trả lời của Ngôn Sơ nên cô không vội nhận lấy củ khoai lang đang bốc khói.

 

Dưới ánh đèn đường, Lạc Thi phát hiện Ngôn Sơ đã cao hơn cô rất nhiều, vẻ bụ bẫm trẻ con trên mặt cũng dần biến mất, thay vào đó là một gương mặt ngày càng rạng rỡ.

 

Ngôn Sơ mặc đồng phục trường trung học quốc tế giống cô, thân hình thiếu niên mảnh khảnh mà thẳng tắp, đôi mắt từng sáng ngời có thần bỗng nhiên trở nên u ám.

 

Một lúc lâu sau, Lạc Thi nghe thấy giọng Ngôn Sơ rất nhẹ nhàng nói một câu: “Tớ… không có người thích.”

 

Không biết vì sao, nghe Ngôn Sơ nói những lời này, lòng Lạc Thi bỗng nhiên nhẹ nhõm.

 

Nếu thật sự như cô nghĩ, cô cũng không biết nên đối mặt với Ngôn Sơ như thế nào.

 

Lạc Thi đứng trước biển quảng cáo, chậm rãi hoàn hồn.

 

Cô chụp một tấm ảnh gửi cho Ngôn Sơ: [Ngôi sao lớn! Tớ nhìn thấy cậu ở Paris rồi này!]

 

Ảnh đại diện của Ngôn Sơ vẫn là một chú mèo cam đi lạc mà họ cùng nhận nuôi ở trong nước. Ông ngoại Lạc Thi dị ứng với lông mèo và cũng không thích mèo, nên chú mèo cam này vẫn luôn được nuôi ở nhà Ngôn Sơ.

 

Điều khiến Lạc Thi không ngờ là cuộc gọi WeChat của Ngôn Sơ rất nhanh đã gọi tới.

 

Giọng nói của Ngôn Sơ nằm giữa sự trẻ trung của thiếu niên và sự trưởng thành của đàn ông, trong trẻo mà dịu dàng: “Thấy ảnh cậu gửi rồi, đây là tư liệu tớ mới chụp lần trước. Mấy ngày nay bận quá, không nhắn tin cho cậu được.”

 

Lạc Thi gần như mở miệng cùng lúc với Ngôn Sơ: “Tớ…”

 

“Vậy cậu nói trước đi.”

 

“Cậu nói trước đi.”

 

Họ lại ăn ý nói ra cùng lúc.

 

Đầu dây bên kia, Ngôn Sơ cười khẽ: “Vẫn là cậu nói trước đi, có tin gì tốt à? Nghe có vẻ cậu rất vui.”

 

Lạc Thi nghĩ một lát, vẫn là hỏi anh ấy trước: “Cậu thì sao, gần đây cậu có vui không?”

 

Đầu dây bên kia, Ngôn Sơ nghe xong lại im lặng một lúc.

 

“Ngôn Sơ?”

 

“Ừ, tớ nghe đây.” Ngôn Sơ giả vờ thoải mái nói, “Chỉ là đột nhiên nghĩ đến, hình như ngoài mẹ tớ ra, cũng chỉ có cậu hỏi tớ có vui không.”

 

“Quản lý của cậu không phải là anh họ cậu sao, chắc chắn anh ấy cũng quan tâm cậu mà.”

 

Ngôn Sơ không trả lời câu này, ậm ừ một tiếng cho qua, sau đó lại nói: “Đúng rồi, tớ sắp tham gia một chương trình truyền hình thực tế về du lịch. Chặng đầu tiên là ở Paris, tớ nghĩ, lúc đó tớ có thể gặp cậu không?”

 

Gặp cô?

 

Lạc Thi nghe xong hơi sững sờ.

 

Chỉ là cô chưa kịp trả lời Ngôn Sơ, đầu dây bên kia đã vang lên giọng của anh họ cậu, thúc giục: “A Ngôn, đến giờ lên sân khấu rồi, đừng gọi điện thoại nữa.”

 

“… Biết rồi.” Giọng Ngôn Sơ lập tức trầm xuống, “Xin lỗi, tớ phải lên sân khấu.”

 

Lạc Thi vội vàng nói được, “Không sao, vậy cậu đi làm việc đi.”

 

Lạc Thi cảm thấy trạng thái của Ngôn Sơ có chút kỳ lạ, Ngôn Sơ có vẻ rất mệt mỏi, cảm xúc cũng rất sa sút, ngay cả khi nói chuyện với cô cũng dường như chỉ là đang cố gượng.

 

Thông báo tin nhắn mới hiện lên trên màn hình WeChat.

 

Là ảnh đại diện màu đen của Chu Duật Lễ, anh gửi cho cô một tin nhắn thoại?

 

Lạc Thi nhấn vào khung chat của mình và Chu Duật Lễ.

 

Cô đứng ở cổng tàu điện ngầm, giữa dòng người qua lại, nhấn mở tin nhắn thoại của anh, áp vào tai.

 

Đoạn thoại rất ngắn, chỉ khoảng hai giây.

 

Lạc Thi nhấn mở đoạn thoại, giọng của Chu Duật Lễ truyền đến từ loa điện thoại, giống như vừa mới ngủ dậy có chút lười biếng, anh hỏi: “Uống thuốc cảm chưa?”

 

Giọng anh lướt qua tai Lạc Thi, tức khắc làm tim cô đập thình thịch.

 

… Hộp thuốc cảm đó quả nhiên là anh đưa.

 

Lạc Thi ôm điện thoại cúi đầu gõ bàn phím, vừa định thành thật trả lời là chưa, nghĩ lại rồi nhanh chóng xóa đi. Nếu cô trả lời đơn giản như vậy, anh ấy dường như cũng không dễ tiếp lời?

 

Đầu óc Lạc Thi trống rỗng, gõ rồi lại xóa, cắn môi chỉ cảm thấy rất phiền não. Sau đó có chút sốt ruột mà xoay một vòng tại chỗ, cô lại không biết nên trả lời gì.

 

Rốt cuộc nên trả lời cái gì, để họ có thể có thêm chủ đề để nói chuyện?

 

Cô nghĩ đến tối qua khi làm bánh Basque, lúc trò chuyện với Diệp Oanh cô đã hỏi vấn đề đó: “Tớ hình như không biết nên nói chuyện với anh ấy thế nào, quá chủ động lại có vẻ không được dè dặt cho lắm.”

 

Diệp Oanh nói: “Cậu phiền não cái gì? Căn bản không cần cậu chủ động, nếu cần cậu phải chủ động, vậy thì câu trả lời của anh ta đã rất rõ ràng rồi.”

 

Cuối cùng Diệp Oanh lại nói: Người thích cậu, sẽ không để cậu bị khó xử, hơn nữa còn sẽ “dẫn dắt” để nói chuyện với cậu.

 

Hai phút trôi qua, Lạc Thi vẫn chưa soạn xong một tin nhắn nào.

 

Tin nhắn mới của Chu Duật Lễ lại gửi đến.

 

Z: [Em muốn nói gì?]

 

Lạc Thi nhìn bốn chữ ngắn gọn trên màn hình, bất giác nhớ đến lời Diệp Oanh nói về cách nói chuyện mang tính “dẫn dắt”.

 

Trong lúc hơi luống cuống, tay cô trượt một cái, lỡ gửi đi một nhãn dán hình chú thỏ đang ôm tim. “Thôi chết rồi!” – cô thầm kêu lên, vội định thu hồi nhưng đầu ngón tay lại khựng lại trên màn hình.

 

Sau một hồi đấu tranh nội tâm, Lạc Thi quyết định cứ để vậy xem sao. Để xem, anh sẽ trả lời thế nào?

 

Cùng lúc đó, ở đầu bên kia màn hình, Chu Duật Lễ đang đứng trong siêu thị. Không ít cô gái trẻ đi ngang qua đều bất giác ngoái nhìn, dù vành mũ lưỡi trai của anh đã kéo xuống rất thấp, chỉ để lộ ra một bên mặt với đường nét thanh tú.

 

Hôm nay Chu Duật Lễ theo phong cách bạn trai có chút lười biếng, thoải mái: áo hoodie đen, quần jean sẫm màu, giày thể thao cổ thấp, trên cổ vẫn đeo một chiếc tai nghe màu bạc.

 

Anh cúi người lấy hai chai soda từ tủ lạnh. Khi thấy tin nhắn mới, anh nhấn vào xem, chỉ thấy một chú thỏ bông đang ôm tim nhảy nhót trên màn hình.

 

Anh nhìn màn hình vài giây, có chút bất ngờ, dường như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của cô lúc này. Với tính cách của Lạc Thi, chắc chắn đây là một cú trượt tay.

 

Chu Duật Lễ nghĩ một lát, không muốn làm cô khó xử nên quyết định dùng tính năng “thúc” (poke) vào ảnh đại diện của cô. Ngay lập tức, trên màn hình hiện ra một dòng chữ nhỏ màu xám của hệ thống:

 

Tôi đã thúc vào “Lạc Thi” và nói “cao quá thì ngồi xổm xuống”.

 

Nhìn thấy mấy chữ cuối cùng, Chu Duật Lễ có một thoáng nghi ngờ chính mình, rồi bật cười khe khẽ, cúi đầu gõ chữ.

 

Z: [Vừa hay tôi đang ở siêu thị mua đồ ăn. Tối nay em có muốn qua nhà tôi ăn cơm không?]

 

Lạc Thi đọc tin nhắn, ngẩn ngơ nghĩ, cái “lần sau” mà họ từng nói, không ngờ lại đến nhanh như vậy.

 

Sau khi từ trường về đến căn hộ, Lạc Thi lại lấy chiếc bánh Basque đã làm xong từ tối qua trong tủ lạnh ra, cất vào hộp bánh kem.

 

Ban đầu Lạc Thi còn đang phiền não không biết làm thế nào để tặng chiếc bánh này, bây giờ cuối cùng cô đã có lý do quang minh chính đại.

 

Anh mời cô ăn cơm, cô còn mang theo chiếc bánh mình làm.

 

Có lẽ như vậy, sau này họ sẽ có thể có thêm nhiều lần “có qua có lại”.

 

Trước khi sang nhà đối diện, Lạc Thi đứng trước tủ quần áo lựa chọn rất lâu, cuối cùng cô chọn một bộ váy mới mua chưa từng mặc. Đó là một bộ đồ theo phong cách học đường của Miu Miu, áo sơ mi trắng phối với một chiếc váy dài màu đen đến đầu gối, bên ngoài khoác một chiếc áo cardigan dệt kim màu xám.

 

Cuối cùng trước khi ra cửa, Lạc Thi lại soi gương rất lâu, vuốt lại mái tóc xoăn bồng bềnh, chụp một tấm ảnh gửi cho Diệp Oanh.

 

Diệp Oanh: [?]

 

Lạc Thi: [Oanh Oanh, cậu thấy bộ này có đẹp không?]

 

Diệp Oanh: [Còn phải hỏi sao? Đẹp thế này có nghĩ đến cảm nhận của tớ không vậy?]

 

Lạc Thi biết ngay Diệp Oanh sẽ khen mình, cô không nhịn được cười, lại nói: [Vậy thì tốt rồi, tớ sắp đi ăn cơm ở nhà anh ấy!]

 

Diệp Oanh liên tiếp gửi mấy dấu chấm than: [Cái gì!!!!]

 

Lạc Thi: [Đúng vậy.]

 

Diệp Oanh: [Không phải chứ, tiến độ của cậu nhanh vậy sao? Tớ còn đang ăn bánh Basque cậu gọi giao hàng đến, mà cậu đã sắp đi hẹn hò rồi? Có cảm giác như con gái nhà mình đã lớn, trái tim chị đây sắp tan nát rồi!]

 

Lạc Thi bị Diệp Oanh chọc cười không ngớt, cuối cùng nói thêm vài câu rồi kết thúc. Lạc Thi xách túi bánh kem, đóng cửa nhà lại rồi đi sang phía đối diện.

 

Lạc Thi đứng yên trước cửa nhà Chu Duật Lễ, không gõ cửa ngay mà đứng ở cửa làm công tác tư tưởng một lúc.

 

Lạc Thi nghĩ, sau khi anh mở cửa, câu đầu tiên cô nên nói gì đây?

 

— Xin chào, tôi đến ăn cơm đây!

 

— Cảm ơn anh đã mời tôi ăn cơm, tôi còn mang theo bánh kem, chúng ta cùng ăn nhé?

 

Sao cảm giác câu nào cũng có chút kỳ quái.

 

Trong lúc cô đang suy nghĩ miên man, không ngờ giây tiếp theo cửa đã được Chu Duật Lễ mở ra từ bên trong. Chu Duật Lễ đang cúi mắt nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách dường như có chút ngạc nhiên.

 

Đầu óc Lạc Thi chập chờn, hỏi anh: “Sao anh biết tôi ở ngoài cửa?”

 

Chu Duật Lễ nhướng mày, “Căn hộ có lắp chuông cửa có hình, em đứng trước cửa nhà tôi nửa ngày, điện thoại đã gửi thông báo cho tôi.”

 

“…” Lạc Thi im lặng.

 

Cho nên vừa rồi cô ở trước cửa nhà anh múa may quay cuồng… bị người ta thấy hết rồi sao?

 

Chu Duật Lễ nhìn ra sự bối rối của cô, nói với cô: “Vào trước đi đã.”

 

Lạc Thi âm thầm thở dài, cô cảm thấy thật mất mặt, lí nhí nói một câu: “Vâng, được ạ.”

 

Cô theo sau Chu Duật Lễ vào nhà anh, đứng yên ở huyền quan, thấy Chu Duật Lễ cúi người lấy một đôi dép lê nữ từ tủ giày đặt trước mặt cô, giọng nói trong trẻo lười biếng, “Đi đôi này đi.”

 

Lạc Thi nhìn đôi dép lê thỏ màu hồng trước mặt, chớp chớp mắt, “… Đây là?”

 

Vẻ mặt Chu Duật Lễ rất tự nhiên, anh lại xách một chiếc ghế ở huyền quan đến đặt trước mặt cô, “Vừa rồi ở siêu thị tôi tiện tay mua.”

 

Anh dừng một chút, không biết vì sao lại bổ sung một câu: “Còn mới, chưa có ai đi qua.”

 

Đến khi Lạc Thi ngồi trên ghế thay dép xong đứng dậy, Chu Duật Lễ đã quay lại phòng bếp.

 

Trên bàn đảo bếp còn bày một đống nguyên liệu chưa kịp sắp xếp, anh đang quay lưng về phía cô, cúi đầu thành thạo thái rau trên thớt.

 

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Lạc Thi khó có thể tưởng tượng một người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng kiêu ngạo như vậy lại tự mình xắn tay áo nấu ăn trong bếp.

 

Hơn nữa nhìn động tác của anh, tài nấu nướng của anh có vẻ tốt hơn Lạc Thi, cô chỉ là một tay mơ trong bếp.

 

So với trình độ làm đồ ngọt của Lạc Thi, tài nấu nướng của cô thật sự có chút không đáng kể, chỉ giới hạn ở việc nấu cháo, chiên vài quả trứng.

 

Lạc Thi đi tới chủ động hỏi: “Tôi có thể giúp gì không ạ?”

 

“Không cần.” Chu Duật Lễ không quay đầu lại, “Em ra sofa ngồi chơi điện thoại đi.”

 

Lời này nói ra, giống như đang sắp xếp cho một đứa trẻ vậy.

 

“Không ngờ anh lại biết nấu ăn.”

 

Chu Duật Lễ lạnh nhạt nói: “Ra nước ngoài ít nhiều cũng biết một chút.”

 

Lạc Thi bỗng nghĩ đến một câu nói mà người ta hay truyền tai nhau: “Trước khi du học, mười ngón tay không dính nước. Sau khi du học, trở thành vua đầu bếp.”

 

Xem ra câu này cũng có lý thật.

 

Người ta còn nói, đối với các cô gái du học, một chàng trai biết nấu ăn còn hấp dẫn hơn vạn lần mấy cậu ấm nhà giàu.

 

Trước đây Lạc Thi cũng không tin lắm, cho đến một ngày cô thèm đồ ăn quê nhà đến phát điên và phải đi mua mì cay do một du học sinh khác rao bán trong nhóm chat, cô mới thấm thía chân lý này.

 

Có một dạo, Lạc Thi thèm đồ ăn Trung Quốc đến mức từng mơ mộng, giá mà có một anh bạn trai vừa đẹp trai vừa biết nấu ăn từ trên trời rơi xuống thì tốt biết mấy. Tốt nhất là phải nấu được cả tám trường phái ẩm thực lớn của Trung Quốc. Nếu ngày nào đi học về cũng đã có cơm canh nóng hổi, đến mùa thi còn được tẩm bổ bằng canh gà hầm thì lại càng tuyệt.

 

Nghĩ đến đây, Lạc Thi siết chặt túi bánh kem vẫn đang giấu sau lưng. Cô bước đến sofa ngồi xuống, bất giác lại liếc nhìn về phía Chu Duật Lễ.

 

Lạc Thi thử hỏi Chu Duật Lễ, “Anh có thích ăn bánh kem không?”

 

“Em muốn ăn bánh kem à? Tôi đi mua.” Chu Duật Lễ dừng một chút, hỏi cô.

 

Lạc Thi vội vàng xua tay, “Không phải.”

 

Chu Duật Lễ quay đầu nhìn cô, mới phát hiện cô còn xách một cái túi giấy. Nghĩ đến điều gì đó, anh kiên nhẫn nhìn cô, chờ cô nói tiếp.

 

Vài giây sau, Lạc Thi cúi mi, hai má có chút ửng hồng, “Tôi có mang bánh kem đến, lát nữa chúng ta cùng ăn nhé?”

 

Chu Duật Lễ dừng động tác trong tay, hơi nghiêng đầu nhìn về phía cô, nhìn thấy đôi mắt lấp lánh và biểu cảm do dự của Lạc Thi, anh dừng lại một chút, lạnh nhạt nói: “Được thôi.”

 

Chu Duật Lễ nấu món Trung Quốc, thậm chí rất nhiều nguyên liệu hình như là lần trước cô nhét vào tủ lạnh của anh.

 

Chu Duật Lễ bưng thức ăn lên, mới gọi Lạc Thi qua ăn cơm.

 

Lạc Thi đến gần, Chu Duật Lễ mới phát hiện mặt cô có chút đỏ, anh hơi nhíu mày hỏi cô: “Mặt em, sao lại đỏ thế?”

 

“A?” Lạc Thi có chút ngơ ngác sờ sờ má mình, “Có sao? Chắc là đột nhiên cảm thấy hơi nóng.”

 

Lạc Thi nhìn Chu Duật Lễ vươn tay ra dường như muốn chạm vào má cô, cô theo bản năng nín thở, chớp chớp mắt, ánh mắt cô dừng lại trên đầu ngón tay anh.

 

Chu Duật Lễ lại đột nhiên dừng lại, sau đó thu tay về, “Rửa tay ăn cơm trước đi.”

 

“… Vâng, được ạ.”

 

Lạc Thi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại có chút mất mát khó hiểu.

 

Đồ ăn Chu Duật Lễ nấu ngon bất ngờ, hơn nữa trông cũng không thua kém gì những món ở nhà hàng.

 

Sau bữa cơm, cô định giúp dọn dẹp, nhưng lại bị anh ngăn lại.

 

“Tôi giúp anh dọn dẹp nhé?”

 

“Không cần.” Chu Duật Lễ lạnh nhạt từ chối, “Ngồi đi.”

 

Chu Duật Lễ dọn dẹp bàn ăn, cho bát đũa vào máy rửa bát. Hai mươi phút sau, khi mọi thứ đã xong xuôi, anh quay đầu lại thì thấy Lạc Thi đã ngủ thiếp đi trên chiếc sofa màu đen.

 

Cô ngồi ngay ngắn, dáng vẻ ngoan ngoãn như một cô học trò trong lớp. Trên đùi cô đắp chiếc chăn len màu xám của anh, chỉ có đầu là khẽ nghiêng đi, tựa vào thành sofa.

 

Chu Duật Lễ lau khô tay, vô thức rón rén lại gần. Ánh mắt anh dừng trên gò má ửng hồng của Lạc Thi, và anh chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.

 

Anh bước tới, cúi xuống nhìn cô kỹ hơn. Hàng mi dài của cô đang khẽ run, gò má vẫn còn vương lại sắc hồng bất thường.

 

Chu Duật Lễ khẽ gọi tên cô nhưng không thấy cô đáp lại.

 

Anh chần chừ trong giây lát, rồi dùng mu bàn tay nhẹ nhàng áp lên trán và má cô, cảm nhận ngay một luồng hơi nóng bỏng.

 

Cô sốt rồi.

 

Chu Duật Lễ khẽ cau mày, Cô không uống thuốc cảm sao? Lẽ nào… là anh đã lây bệnh cho cô?

 

Chu Duật Lễ vừa định quay người đi lấy chìa khóa xe và áo khoác, tay anh bỗng nhiên bị một bàn tay mềm mại nắm lấy.

 

Anh cúi mắt nhìn bàn tay Lạc Thi đang duỗi ra, cả người dừng lại, nghe thấy cô dường như đang lẩm bẩm gì đó.

 

Chu Duật Lễ đành phải cúi người lại gần cô, đầu mũi thoang thoảng mùi hương mềm mại dễ chịu trên người cô gái, cuối cùng anh cũng nghe được Lạc Thi đang nói gì.

 

Lạc Thi kéo tay anh, mơ màng gọi một tiếng: “… Mẹ ơi.”

 

Chu Duật Lễ: “…”

 

Chu Duật Lễ đứng tại chỗ im lặng, anh chưa từng nghĩ có một ngày lại bị một cô gái nhỏ nắm tay gọi là mẹ.

 

Nhìn vẻ mặt quyến luyến và ỷ lại trong cơn mơ màng của cô gái nhỏ, một lúc lâu sau, Chu Duật Lễ khẽ thở dài một hơi, mặc cho cô nắm tay mình, bất đắc dĩ dùng giọng điệu dịu dàng thấp giọng an ủi cô: “Em sốt rồi, tôi đưa em đi bệnh viện.”

 

Bệnh viện đêm khuya rất yên tĩnh. Lulu vừa cùng bạn đi khám cấp cứu xong, khi đi ngang qua phòng quan sát, cô ta vô tình liếc mắt qua, ánh mắt không tự chủ được mà dừng lại.

 

Cửa phòng quan sát đối diện đang mở, một cặp nam thanh nữ tú đang dựa vào nhau, khung cảnh rất đẹp.

 

Mái tóc xoăn dài của cô gái hơi rối, khoác một chiếc áo khoác da màu đen rõ ràng là lớn hơn nhiều. Lúc này cô đang yếu ớt dựa vào vai người đàn ông bên cạnh, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

 

Khi nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông đó, Lulu lộ ra vẻ kinh ngạc, đó không phải là Chu Duật Lễ sao?

 

Ánh mắt cô ta di chuyển xuống một chút, thấy cô gái đang nắm chặt ngón tay người đàn ông.

 

Mà người đàn ông không gần nữ sắc trong lời kể của bạn bè lại mặc cho cô nắm, hai người dựa vào nhau bầu không khí giống như một cặp tình nhân thân mật.

 

Lulu có chút không thể tin được.

 

Lúc này, cô gái kia đột nhiên cử động, mơ màng mở mắt ra.

 

Cô không biết đã nói gì với người đàn ông, người đàn ông cũng cúi mắt nhìn cô, vẻ mặt kiên nhẫn và chuyên chú. Sau đó anh cúi đầu cũng nhỏ giọng nói gì đó với cô, bàn tay đang ôm vai cô gái thậm chí còn vỗ nhẹ vài cái an ủi.

 

Trước đây Lulu chưa từng gặp Chu Duật Lễ ngoài đời, nhưng đã xem ảnh của anh và nghe bạn bè nhắc đến rất nhiều lần.

 

Cô ta có chút kinh ngạc, bởi vì trong miệng bạn bè, người đàn ông này là một người lạnh lùng và vô tình.

 

Mà lúc này, giữa đôi mày lạnh lùng của người đàn ông lại mang theo sự dịu dàng.

 

Lulu nhíu chặt mày, chỉ cảm thấy có chút tức giận. Cô ta tắt tiếng điện thoại, nhanh chóng chụp một tấm ảnh hai người rồi bước nhanh rời khỏi nơi này.

 

Trở về căn hộ đã là hai tiếng sau.

 

Chu Duật Lễ luôn sống một mình, cũng chưa bao giờ cho bất kỳ ai ở lại qua đêm, ngay cả Hứa Đình Thâm và mấy người bạn anh cũng không ngoại lệ. Phòng cho khách cũng không có ai ngủ, dĩ nhiên cũng không có chăn ga gối đệm.

 

Chu Duật Lễ nghĩ một lát, vẫn là ôm người đến giường của mình, anh kéo chăn cẩn thận đắp cho cô, sau khi truyền dịch sắc mặt cô rõ ràng đã tốt hơn nhiều.

 

Lúc này Lạc Thi cũng đã ngủ say, ngay cả khi anh bế cô từ bệnh viện ra xe, rồi từ xe bế về căn hộ cô cũng không có phản ứng.

 

Anh đứng dậy đi đóng cửa sổ, quay người lại thấy Lạc Thi vùi đầu vào gối của anh, đắp chặt chăn của anh, dường như ngủ rất ngon và yên ổn.

 

Chu Duật Lễ cúi mắt nhìn một lúc lâu, khẽ cười một tiếng.

 

Có người chiếm giường của người khác, còn ngủ ngon như vậy.

 

Anh lại lấy một chiếc gối khác, lặng lẽ đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

 

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu sáng qua rèm cửa, Lạc Thi dụi dụi mắt, mơ màng phát hiện mình đang ở trong một môi Tr**ng X* lạ.

 

Cô ngây người vài giây, đầu mũi tràn ngập một mùi hương gỗ tuyết tùng nhàn nhạt.

 

Cô chậm chạp phản ứng lại, mới phát hiện vậy mà cô đang nằm trên giường của anh, trong phòng của anh…

 

Lạc Thi tức khắc như gặp phải kẻ thù lớn, nhanh chóng ngồi dậy khỏi giường. Cơ thể lại có chút yếu ớt và chóng mặt, cô ngồi một lúc, những ký ức rời rạc của đêm qua mới dần dần hiện về.

 

Ăn cơm xong cô ngồi trên sofa chờ anh, không biết sao lại thấy đầu rất nặng, cứ thế ngủ thiếp đi.

 

Kết quả khi mơ màng mở mắt ra thì mình đang ở bệnh viện, cô còn khoác áo của anh, dựa vào lòng anh.

 

Lúc đó cô yếu ớt, đã không thể suy nghĩ, chỉ cảm thấy mình không thể không lịch sự mà dựa vào lòng anh như vậy… Thậm chí cô còn nắm lấy tay anh không buông.

 

Nhưng dường như Chu Duật Lễ không hề thiếu kiên nhẫn.

 

Cô chỉ khẽ cử động một chút, Chu Duật Lễ nhẹ giọng ngăn cô lại, nói với cô: “Đừng động, em đang truyền dịch.”

 

Đầu Lạc Thi rất nặng, nhất thời không phản ứng lại, nghĩ đến việc phải tiêm cô đã cảm thấy sợ hãi.

 

Cô theo bản năng khẽ lắc đầu, trong mắt có một tầng hơi nước, cô nhìn Chu Duật Lễ, hỏi anh có thể không tiêm được không, cô sợ đau.

 

Chu Duật Lễ lại nhìn cô im lặng vài giây, sau đó khẽ cười thành tiếng.

 

Cô nhất thời nhìn đến có chút ngẩn ngơ, anh hiếm khi lộ ra nụ cười vui vẻ như vậy, đôi mày cũng ôn hòa xuống.

 

Anh dường như trêu chọc nhìn cô, giọng nói lười biếng mang theo ý trêu đùa nhàn nhạt, “Đang truyền dịch rồi, bây giờ em mới nói không cần, có phải là hơi muộn rồi không?”

 

Lạc Thi liếc nhìn cây kim truyền dịch, ấm ức bĩu môi, “Ồ, vậy thôi.”

 

Chu Duật Lễ vẫn còn đang cười.

 

Lạc Thi khó hiểu, có chút ngơ ngác hỏi: “Sao anh cứ cười tôi vậy?”

 

Chu Duật Lễ lại chỉ cúi mắt nhìn cô, không trả lời, nhưng lại giúp cô khoác lại chiếc áo khoác bị tuột xuống.

 

Nghĩ đến những chuyện này, Lạc Thi chỉ muốn chui xuống đất.

 

Tại sao lại như vậy, dường như cô đã gây cho anh rất nhiều phiền phức, anh còn phải ở bệnh viện với cô đến khuya như vậy.

 

Trước đây gia đình và bạn thân đều chiều chuộng cô, cô cũng theo bản năng mà ỷ lại vào người bên cạnh, kết quả là cô cũng tiện thể “ăn vạ” cả Chu Duật Lễ.

 

Hu hu hu.

 

Thật mất mặt.

 

Lạc Thi tự an ủi mình, có lẽ lúc này anh đã ra ngoài rồi? Hoặc là còn chưa ngủ dậy? Cô có thể lén lút trở về căn hộ của mình trước.

 

Cô lấy điện thoại trên tủ đầu giường, liếc nhìn thời gian, 8:33.

 

May quá, cô về nhanh chóng thu dọn một chút, còn kịp buổi tập của ban nhạc hôm nay.

 

Lạc Thi hít sâu một hơi mở cửa, lặng lẽ thò đầu ra.

 

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng khách, lá cây ngô đồng ngoài cửa sổ theo gió nhẹ lay động, trước mắt đều là cảnh đẹp lộng lẫy nhuộm màu vàng kim.

 

Lạc Thi nhìn quanh phòng khách một vòng, trống không.

 

Chu Duật Lễ thật sự không có ở đây.

 

Cô rón rén đi đến huyền quan, thấy túi quà mình mang đến hôm qua được đặt ở vị trí dễ thấy trên tủ.

 

Lúc này cô mới nhớ ra, tối qua họ còn chưa cùng nhau ăn chiếc bánh Basque cô làm.

 

Lạc Thi tức khắc có chút hối hận, lại vô tình nhìn thấy một miếng giấy ghi chú dán trên túi, miếng giấy ghi chú có chút quen mắt, trên đó vẫn là chữ viết của cô.

 

Nghĩ lại, đây là miếng giấy ghi chú lần trước cô dán trên chai tương ớt.

 

Chỉ thấy mặt sau của miếng giấy ghi chú viết hai dòng chữ bay bổng, phóng khoáng:

 

Có việc gấp cần xử lý, nếu tỉnh dậy nhớ ăn sandwich trên bàn.

 

Còn nữa, nhớ uống thuốc.

 

Thuốc?

 

Lạc Thi cầm mảnh giấy nhớ, quay đầu lại. Lúc này cô mới để ý trên bàn đảo bếp có một túi giấy của tiệm bánh mì dưới lầu, bên cạnh là một chai sữa tươi và một hộp thuốc nhỏ đã được chia sẵn liều.

 

Một dòng nước ấm tức thì chảy vào lòng, Lạc Thi cầm lấy bữa sáng và thuốc rồi mới quay về căn hộ của mình.

 

Về đến nhà, cô vội vàng rửa mặt, thay một bộ đồ mới. Vì thời gian gấp gáp không kịp trang điểm, cô đành đeo một chiếc khẩu trang rồi vội vã xách hộp đàn ra cửa.

 

Phòng tập của ban nhạc.

 

Quan Dĩnh trông có vẻ mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng, rõ ràng đã thức trắng đêm qua. Cô ta vừa đặt bản nhạc lên giá thì cửa phòng tập bị đẩy ra.

 

Một cô gái với vóc người mảnh mai, đeo hộp đàn vội vã bước vào. Chiếc khẩu trang màu trắng có vẻ hơi lớn, che gần hết nửa khuôn mặt cô. Cô mặc một chiếc áo cardigan dệt kim mỏng màu xám, phối cùng chiếc váy kẻ sọc phong cách nữ sinh màu nâu sẫm, để lộ bắp chân thon thả, trắng như tuyết. Chân đi một đôi giày Mary Jane da bóng. Mái tóc dài ngang eo có hơi rối, có lẽ vì cô đã quá vội vàng.

 

Cô vừa xuất hiện, cặp song sinh trong ban nhạc đã ngay lập tức vây quanh.

 

Lạc Thi hơi sốt ruột hỏi: “Nhạc Nhạc, mấy giờ rồi?”

 

Thành Nhạc đã sớm bày sẵn giá nhạc cho cô, vừa nhận lấy hộp đàn vừa nói: “Đừng vội, bảo bối, vừa kịp giờ luôn!”

 

Thành Thơ cũng vội an ủi: “Không muộn đâu, còn sáu phút nữa. Cậu sao rồi, tớ vừa thấy tin nhắn, bị sốt sao không xin nghỉ đi?”

 

“Tối qua tớ đi truyền nước rồi, hôm nay đỡ hơn nhiều rồi.” Lạc Thi ngồi xuống, nhận lấy chai nước Thành Thơ đưa, rối rít cảm ơn.

 

Ngồi xuống rồi, cô mới để ý đến một cô gái lạ đang ngồi chéo ở phía sau. Cô nhận ra đó là cô gái xinh đẹp mình gặp trong nhà vệ sinh lần trước.

 

Thành Thơ lên tiếng giới thiệu: “Thi Thi, đây là người chơi sáo đến hỗ trợ tạm thời thay cho Daisy đấy.”

 

Nghe vậy, Lạc Thi lịch sự mỉm cười với cô gái: “Chào cậu.”

 

Không ngờ, cô gái có vẻ ngoài lạnh lùng này lại cười đáp lại, thậm chí còn chủ động đưa tay ra: “Chào cậu, tôi là Quan Dĩnh.”

 

Lạc Thi đưa tay ra bắt lấy bàn tay hơi lạnh của cô gái, tự giới thiệu: “Tên tôi là Lạc Thi.”

 

Quan Dĩnh ngồi ở bậc cao hơn, cúi đầu nhìn Lạc Thi, ánh mắt dường như đang đánh giá cô. Lạc Thi nhận ra mình cứ đeo khẩu trang nói chuyện thì hơi bất lịch sự. Dù sao lát nữa tập luyện cũng phải tháo ra, cô đành gỡ khẩu trang xuống, lấy tay che miệng nói: “Xin lỗi nhé, tôi bị cảm vẫn chưa khỏi hẳn.”

 

Khi chiếc khẩu trang được tháo ra, Quan Dĩnh cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt của người trước mắt. Cô ta khẽ sững người.

 

Cô gái không trang điểm, làn da trắng nõn ửng hồng một cách tự nhiên, đẹp đến kinh ngạc.

 

Giống hệt cô gái trong tấm ảnh mà Lulu chụp ngày hôm qua.

 

Nói xong, Lạc Thi quay người lại. Quan Dĩnh ngồi ngay sau, thoáng thấy Lạc Thi lấy điện thoại ra, mở WeChat. Vô tình lướt qua tấm ảnh đại diện màu đen và cái biệt danh quen thuộc đó, Quan Dĩnh khẽ nhếch môi cười lạnh.

 

Lạc Thi không ngờ sẽ lại gặp Quan Dĩnh trong nhà vệ sinh. Cô chào hỏi, rửa tay rồi định rời đi.

 

Quan Dĩnh lại gọi cô lại: “Cậu có rảnh không? Chúng ta nói chuyện đi”

 

Lạc Thi có chút kinh ngạc, quay đầu lại thấy ánh mắt dò xét không chút che giấu của Quan Dĩnh.

 

Cô không thích ánh mắt như vậy, nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi, hỏi cô ấy: “Cậu tìm tôi có việc gì sao?”

 

Giọng Quan Dĩnh rất nhạt, nhìn thẳng vào Lạc Thi, không chút khách khí hỏi: “Cậu và Chu Duật Lễ có quan hệ gì vậy?”

Bình Luận (0)
Comment