Bến Mưa - Trĩ Hạ

Chương 17

Vẻ ngoài của Chu Duật Lễ rõ ràng là một người lạnh lùng, nhưng anh lại đối xử với cô dịu dàng như vậy. Sự đối lập cực độ này khi ở trước mặt cô khiến trái tim Lạc Thi lập tức mềm nhũn.

 

Đặc biệt là khi anh còn nghiêm túc và kiên nhẫn hỏi han nguyên nhân cô tức giận.

 

Lạc Thi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, gần như sắp không nhịn được mà nói ra lý do, nhưng cô thật sự có chút khó mở lời.

 

Chu Duật Lễ vẫn cúi người nhìn thẳng vào mắt cô, cười khẽ hỏi: “Sao vậy? Là không muốn nói, hay là không có gì để nói với tôi?”

 

Cô mấp máy môi muốn nói lại thôi, rồi cô lại bắt đầu ngập ngừng, cuối cùng vẫn có chút khó xử mà lắc đầu.

 

Tiếp theo, Lạc Thi nghe thấy anh khẽ thở dài, ngay cả nụ cười bên môi cũng thu lại một chút, dường như anh đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày, ngay sau đó anh đứng thẳng người dậy.

 

Lạc Thi tưởng anh sắp bỏ đi, cô nhanh chóng vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy một góc áo khoác của anh, vừa như thăm dò, lại vừa có chút vội vàng, “Không phải.”

 

Chu Duật Lễ nén lại ý cười nơi khóe môi, ung dung nhìn về phía cô, “Không phải cái gì?”

 

“…Là tôi không biết nói thế nào.” Lạc Thi mím môi, “Không phải tôi không muốn nói chuyện với anh.”

 

Chu Duật Lễ thu hết biểu cảm của cô vào đáy mắt, sau khi nhận được câu trả lời hài lòng, anh khẽ gật đầu, “Vậy thì tốt, tôi còn tưởng em không muốn nói chuyện với tôi.”

 

“Không phải!” Lạc Thi nhanh chóng phủ nhận, cô có chút sốt ruột nói.

 

“Biết rồi.” Chu Duật Lễ buồn cười, “Nếu em không biết nói thế nào, vậy thì để tôi nói với em.”

 

“… Anh muốn nói gì với tôi?”

 

“Hôm ở quán lẩu, em ăn nước lẩu gì?”

 

“… Hả?” Tim Lạc Thi đập thình thịch, không ngờ anh lại hỏi vấn đề này.

 

Chu Duật Lễ cúi mắt nhìn cô, “Bệnh vừa khỏi đã ăn lẩu cay?”

 

“… Là lẩu canh dưỡng sinh, không có ăn cay, tôi ăn rất nhiều rau.” Lạc Thi trả lời bằng giọng mềm mại có chút đáng thương.

 

“Ừm, vậy thuốc tôi đưa cho em, em có uống đúng giờ không?”

 

“Có, có ạ.”

 

“Bây giờ em khỏe hẳn chưa?”

 

Lạc Thi gật gật đầu, “Khỏe rồi ạ.”

 

Anh hỏi cô đáp, rất có trật tự.

 

Chỉ có vậy thôi sao? Điều anh muốn nói… chỉ có vậy thôi sao?

 

Giây tiếp theo, như nghe thấy được tiếng lòng của cô, Chu Duật Lễ lại lên tiếng: “Còn cả cô gái mà em thấy hôm đó nữa.”

 

Lạc Thi nghe đến đây, trong lòng cô khẽ run lên.

 

“Cô ta tên Quan Dĩnh, là con gái của một người bác trong gia tộc tôi.” Chu Duật Lễ bình tĩnh và thẳng thắn nói, “Ngoài ra, tôi và cô ta không có bất kỳ quan hệ nào. Trước đây không có, sau này cũng sẽ không có. Cho nên — đừng thấy tôi là lại chạy nữa.”

 

Lạc Thi không ngờ Chu Duật Lễ sẽ trực tiếp giải thích với cô như vậy. Lời của anh ngắn gọn mà thẳng thắn, trực tiếp xua tan những cảm xúc mờ mịt đã vây quanh lòng cô mấy ngày nay.

 

“… Vâng, à.” Lạc Thi có chút không tự nhiên mím môi, “Tôi biết rồi.”

 

“Vậy em còn giận nữa không?”

 

Lạc Thi theo bản năng ngoan ngoãn lắc đầu, lí nhí nói: “Không giận nữa…”

 

Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai, Lạc Thi chợt im bặt.

 

Khi cô ngẩng mặt lên nhìn, mới phát hiện Chu Duật Lễ đang nhìn cô mà bật cười. Đôi mày anh giãn ra, trông có vẻ như tâm trạng vô cùng vui vẻ.

 

Lúc này Lạc Thi mới phát hiện cô bị lộ rõ ràng đến mức nào.

 

— Cô căn bản chưa hề nói ra nguyên nhân cô tức giận mà.

 

Vậy mà anh lại như thấu hiểu nội tâm của cô, dù cô không nói, anh cũng đã đoán được lý do.

 

Lạc Thi bĩu môi, cố gắng tìm lại chút thể diện, không nhịn được hỏi: “… Vậy nếu tôi vẫn còn không vui thì sao?”

 

Nghe thế, Chu Duật Lễ nhướng mày.

 

Giọng nói vốn lạnh lùng của anh mang theo ý cười lười biếng, rất phối hợp nói: “Được rồi, vậy phải làm sao bây giờ?”

 

Lạc Thi cảm thấy đầu óc mình lúc này có chút quay cuồng, cảm giác như đã bị gương mặt và giọng nói của anh mê hoặc đến mất hết lý trí. Lần đầu tiên cô căm ghét cái tính mê trai đẹp của mình đến vậy.

 

Tại sao lại thế này, thật là nông cạn mà.

 

Lạc Thi nhìn vào mắt anh, dứt khoát buông xuôi: “Tôi không biết.”

 

“Vậy để tôi nghĩ xem.” Chu Duật Lễ ra vẻ suy tư, “Nghe Chu Văn Huệ nói, lúc không vui ăn đồ ngọt là được.”

 

Chu Văn Huệ?

 

Sao lại nói đến Chu Văn Huệ?

 

Chủ đề dường như luôn bị anh dẫn dắt, Lạc Thi theo bản năng hỏi tiếp: “Đồ ngọt gì ạ?”

 

Chu Duật Lễ nhìn thấy dáng vẻ ngây ngô của cô, gần như không nén được ý cười nơi khóe môi.

 

Anh kiên nhẫn hỏi: “Em có muốn ăn kem không?”

 

Rất nhanh, anh thấy cô gái nhỏ trước mặt sau khi nghe ba chữ “ăn kem”, đôi mắt tựa như đá obsidian lập tức sáng lên.

 

Lạc Thi cố gắng tỏ ra bình tĩnh, lại không biết lúm đồng tiền nhỏ bên môi đã sớm tố cáo tâm trạng vui vẻ của cô lúc này.

 

Sau một hồi đấu tranh, Lạc Thi đã lựa chọn kem thay vì thể diện, cô hỏi: “… Vậy tôi muốn thử kem sữa ở tiệm khu Le Marais, anh có thể đưa tôi đi không?”

 

Chu Duật Lễ không do dự, “Được.”

 

Sau đó, hai người nhanh chóng trở về căn hộ.

 

Sau khi Lạc Thi về nhà cất hộp đàn, Chu Duật Lễ đã ôm mũ bảo hiểm xe mô tô đứng ở cửa chờ cô.

 

Lạc Thi có chút nghi hoặc hỏi anh: “Chúng ta đi bằng xe mô tô sao?”

 

Dường như có điều gì đó làm Chu Duật Lễ hài lòng, anh nhanh chóng nhếch môi, “Ừm.”

 

 

Trước chiếc Kawasaki H2R bằng sợi carbon toàn màu đen, Chu Duật Lễ đưa cho cô một chiếc áo khoác màu đen.

 

Dường như có kiểu dáng hơi giống với chiếc anh đang mặc.

 

Lạc Thi ôm chiếc áo khoác, nhất thời có chút khó hiểu.

 

“Mặc vào đi, buổi tối có gió.” Chu Duật Lễ dừng một chút, “Lại muốn bị sốt à?”

 

“Tôi không muốn.”

 

Chiếc áo khoác này còn vương lại mùi hương tuyết tùng trên người anh, Lạc Thi do dự một chút rồi vẫn ngoan ngoãn mặc vào.

 

Chu Duật Lễ liếc nhìn Lạc Thi đang mặc áo khoác của mình, chiếc áo khoác nam rộng thùng thình mặc trên người cô khiến cô trông càng thêm nhỏ bé.

 

Anh lại đội mũ bảo hiểm lên đầu cô, ngón tay thon dài trong lúc vô tình như có như không lướt qua cằm cô, chậm rãi cài quai mũ cho cô.

 

Khi đối diện với đôi mắt màu hổ phách kia, Lạc Thi thấy Chu Duật Lễ dường như cũng khựng lại một chút, ánh mắt anh dừng trên mặt cô vài giây.

 

Lần này lại là anh dời mắt đi trước, sau đó chân dài nhẹ nhàng một bước, xoay người lên xe.

 

Chu Duật Lễ quay đầu lại liếc nhìn Lạc Thi, cũng đội mũ bảo hiểm lên, gọi cô: “Lạc Thi, lên xe.”

 

Đây là lần đầu tiên Lạc Thi ngồi sau xe mô tô của một người con trai.

 

Cô nhìn chiếc xe có vẻ hơi cao, có chút không biết nên đặt chân thế nào, không biết làm sao để ngồi lên một cách “tao nhã”.

 

Chu Duật Lễ ra hiệu bằng mắt một chút, lại chìa một bàn tay về phía cô, “Dẫm lên đây mà lên.”

 

Ánh mắt Lạc Thi dừng lại trên bàn tay xuất hiện trước mặt, tay anh rất đẹp, giống như lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ở quán cà phê.

 

Khớp ngón tay rõ ràng, đốt ngón tay thon dài, gân xanh trên cánh tay ẩn hiện.

 

Lạc Thi gần như không do dự, nhanh chóng đưa tay mình đặt vào lòng bàn tay anh.

 

Cô nhìn tay mình được anh nắm trọn lấy, sau đó dễ dàng hòa quyện vào nhiệt độ hơi lạnh từ lòng bàn tay anh.

 

Cô vịn vào tay anh ngồi nghiêng lên yên sau, đến khi điều chỉnh xong tư thế ngồi, cô lại nghe thấy giọng anh truyền qua lớp mũ bảo hiểm — “Chiếc xe này không thể đi quá chậm được.”

 

“Hả?”

 

“Cho nên em ôm cho chắc vào.”

 

Lạc Thi mím môi, “… Ôm vào đâu ạ?”

 

Qua gương chiếu hậu, vẻ mặt Chu Duật Lễ rất tự nhiên, thản nhiên nói với cô: “Em nói xem?”

 

Không cho cô cơ hội do dự, anh lại một lần nữa nắm lấy tay cô, vô cùng tự nhiên mà vòng qua eo mình.

 

 

Chiếc mô tô phát ra tiếng gầm rú, lao nhanh trên đường phố Paris.

 

Gió rít bên tai.

 

Kỹ năng lái xe của Chu Duật Lễ dường như rất tốt, suốt quãng đường đi anh lái rất ổn định.

 

Lạc Thi ôm eo anh, mặt qua lớp mũ bảo hiểm áp vào tấm lưng rộng lớn của anh. Không thể không nói, khi ôm anh, rất có cảm giác an toàn.

 

Xe chạy một mạch đến tiệm kem có rất nhiều người xếp hàng ở Pont-Neuf, tiệm này nổi tiếng nhất là kem sữa vị Lebanon.

 

Thật ra Pont-Neuf cách khu họ ở một khoảng khá xa.

 

Lạc Thi chỉ thuận miệng nói, không ngờ anh thật sự lái xe đưa cô đến tiệm này. Trước đây cô cũng chỉ tình cờ lướt thấy tiệm này, cũng không biết rốt cuộc có ngon không.

 

Quả nhiên, trước cửa tiệm vẫn còn rất nhiều người đang xếp hàng, trong đó phần lớn đều là những gương mặt đồng hương quen thuộc.

 

Sau khi xuống xe, Chu Duật Lễ lại giúp cô cởi mũ bảo hiểm, đặt mũ sang một bên, nói với cô: “Tôi đi xếp hàng.”

 

“Được ạ.”

 

“Em muốn ăn vị gì?”

 

“Kem sữa đặc trưng là được rồi ạ.”

 

Chu Duật Lễ đồng ý, “Đừng đi lung tung, ở đây đợi tôi.”

 

Anh vừa quay người lại, góc áo liền bị Lạc Thi phía sau kéo lại, “Không cần thêm hạt dẻ cười, tôi bị dị ứng.”

 

Chu Duật Lễ sững lại một chút, “Được.”

 

Lạc Thi đứng bên cạnh chiếc xe, nhìn Chu Duật Lễ đứng ở cuối hàng người xếp hàng.

 

Anh đi giày vào cao gần một mét chín, mặc một thân đồ đen đứng giữa đám đông, thế nào cũng rất nổi bật, một tay đút túi có chút lười biếng.

 

Không ít cô gái xếp hàng đều lén lút nhìn anh.

 

 

Vài phút sau, Chu Duật Lễ cầm một cây kem đi về phía cô.

 

Lạc Thi nhận lấy, cũng không ngờ phần kem lại nhiều đến vậy.

 

Phần hạt dẻ cười vốn có đã được thay bằng kẹo dẻo trái cây, điểm xuyết trên bề mặt kem.

 

Cô nếm một miếng, vị sữa siêu đậm đà, có chút ngọt gắt… dường như không ngon đến thế.

 

Thấy Lạc Thi nhíu mày, Chu Duật Lễ hỏi cô: “Ăn không được à?”

 

Trên viên kem còn cắm một chiếc muỗng gỗ nhỏ, Lạc Thi không chút suy nghĩ, múc một muỗng nhỏ đưa đến trước mặt Chu Duật Lễ, “Anh nếm thử là biết.”

 

Vừa nói xong câu đó, bản thân Lạc Thi cũng ngẩn người.

 

Hành động như vậy dường như có chút quá thân mật, mặc dù cô còn chưa dùng qua chiếc muỗng nhỏ đó…

 

Không ngờ Chu Duật Lễ lại khẽ ừ một tiếng, sau đó vô cùng tự nhiên mà cúi người, ăn miếng kem trên chiếc muỗng cô đưa.

 

Nhận thấy ánh mắt của mấy cô gái cách đó không xa, Lạc Thi lập tức đỏ bừng từ tai đến mặt. Trớ trêu thay, Chu Duật Lễ vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên nhìn cô.

 

Lạc Thi cầm cây kem, vươn tay kéo nhẹ góc áo Chu Duật Lễ, “Chúng ta đi trước đi!”

 

Chu Duật Lễ cười một tiếng.

 

Mãi đến khi đi được một đoạn, Lạc Thi mới nhận ra có điều không ổn.

 

Cô quay người lại thấy Chu Duật Lễ đang đứng tại chỗ, cười như không cười nhìn cô, “Bỏ xe luôn à?”

 

Lạc Thi giả vờ trấn tĩnh: “A, đúng rồi, suýt thì quên.”

 

“Khoan đã.” Chu Duật Lễ bỗng nhiên gọi cô lại.

 

Lạc Thi lại mơ hồ có một dự cảm không lành, “Sao vậy?”

 

Vài giây sau, cô nghe thấy Chu Duật Lễ chậm rãi hỏi: “Sao mặt em lại đỏ thế?”

 

“…”

 

Lúc này vừa hay có mấy anh chàng Âu Mỹ cao ráo chân dài đi ngang qua, Lạc Thi vô tình liếc mắt qua.

 

Chu Duật Lễ cũng nhìn theo, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, ngay sau đó cười một tiếng đầy ẩn ý, rất bình thản nói: “Ra là nhìn thấy trai đẹp à.”

 

Cô cúi mắt, kéo chặt chiếc áo khoác của anh đang mặc trên người, “Không phải.”

 

Rốt cuộc vì sao mà cô đỏ mặt, anh không biết sao?

 

Lúc này, điện thoại trong tay Lạc Thi đột nhiên rung lên.

 

Ánh mắt Lạc Thi dừng lại trên màn hình điện thoại, là cuộc gọi từ Ngôn Sơ. Cô liếc nhìn Chu Duật Lễ, anh gật đầu với cô ra hiệu cô cứ nghe điện thoại trước.

 

Lạc Thi một tay cầm kem, một tay nhận điện thoại, tay trượt một cái lại nhấn vào nút loa ngoài.

 

Giọng nói dịu dàng của Ngôn Sơ lập tức phát ra từ loa: “Thi Thi, cậu đang làm gì vậy?”

 

Lạc Thi có chút luống cuống tay chân tắt loa ngoài, cô không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Chu Duật Lễ.

 

Cô cầm điện thoại đi về phía trước hai bước, có chút nghi hoặc mà dịu dàng hỏi: “A Ngôn? Sao cậu lại gọi cho tớ vào giờ này, trong nước bây giờ… vẫn là rạng sáng mà.”

 

Đầu dây bên kia, chiếc xe bảo mẫu màu đen đậu trong gara của một biệt thự ở ngoại ô phía tây.

 

Trong xe chỉ có một mình Ngôn Sơ, anh ấy vừa mới kết thúc chương trình, theo lệ anh ấy thường chào hỏi các fan đã chờ anh ấy tan làm bên ngoài tòa nhà đài truyền hình rồi mới lên xe.

 

Trợ lý thấy Ngôn Sơ đang gọi điện thoại liền xuống xe trước, đứng bên ngoài chờ.

 

Ngôn Sơ vẫn mặc bộ đồ đã ghi hình chương trình thực tế hôm nay, áo sơ mi trắng của TOD’S phối với quần jean sáng màu và giày thể thao trắng. Mái tóc xoăn màu nâu mềm mại bồng bềnh được xử lý gọn gàng, ngay cả trên ngọn tóc vẫn còn vương lại những mảnh pháo giấy lấp lánh.

 

Ngôn Sơ có chút mệt mỏi nới lỏng cà vạt, ngả người ra sau ghế, khi nghe thấy giọng nói của Lạc Thi, vẻ mệt mỏi trên mặt dường như tan biến.

 

Ngay khi nghe thấy giọng cô, mắt anh ấy đã cười cong cả lên. Dưới ánh sáng mờ ảo của gara, sự dịu dàng trong đáy mắt anh ấy mới lộ ra, “Mấy ngày nay tớ bận quá, vẫn chưa kịp chúc mừng cậu vào chung kết.”

 

“Không sao đâu.”

 

Ngôn Sơ nói: “Đến lúc đó, tớ sẽ đến xem cậu thi đấu.”

 

Lạc Thi có chút kinh ngạc: “Cậu sắp sang Pháp sao?”

 

“Ừm, tớ chưa bao giờ vắng mặt các cuộc thi của cậu, lần này cũng sẽ không ngoại lệ.”

 

“Cậu bận như vậy, không sao đâu.” Lạc Thi hiểu chuyện nói, “Hơn nữa bây giờ… cậu ra nước ngoài cũng không tiện lắm.”

 

Ngôn Sơ nghe xong chỉ cười hỏi: “Chị không muốn em đến sao?”

 

Đã lâu rồi mới nghe thấy từ miệng Ngôn Sơ xưng hô “chị”, Lạc Thi dừng lại một chút, cô tò mò hỏi: “Sao cậu lại gọi tớ là chị rồi.”

 

“Không phải tớ vẫn luôn gọi cậu như vậy sao?” Ý cười trong mắt Ngôn Sơ dần đậm hơn.

 

Lạc Thi không nghĩ nhiều, lại hỏi: “Đúng rồi, lần trước cậu nói Bánh Cuộn bị ốm, nó sao rồi?”

 

“Nó không sao, mẹ tớ đã đưa nó đi khám, bác sĩ nói là do ăn nhiều quá nên biếng ăn.” Một lúc lâu sau, Ngôn Sơ lại thấp giọng nói một câu, “Bánh Cuộn nó… ở nhà rất nhớ cậu.”

 

Lạc Thi không nghi ngờ gì, “Tớ cũng nhớ Bánh Cuộn, vậy mấy ngày nữa nếu cậu có rảnh cậu chụp ảnh cho tớ xem nhé?”

 

“Được, tớ nhớ rồi. Ban ngày tớ sẽ bảo mẹ tớ quay một đoạn gửi cho cậu.”

 

“Được thôi… A!”

 

“Sao vậy?” Ngôn Sơ nghe thấy đầu dây bên kia Lạc Thi khẽ kêu một tiếng, anh ấy có chút căng thẳng ngồi thẳng dậy.

 

Giọng Lạc Thi bỗng nhiên nhỏ đi, “Kem chảy rồi.”

 

Ngay sau đó, Ngôn Sơ nghe thấy Lạc Thi dường như thấp giọng gọi tên ai đó.

 

Cô vẫn giống như trước đây, chỉ khi đối mặt với người thân thiết và yêu thích mới bất giác mang theo giọng điệu nũng nịu.

 

— “… Chu Duật Lễ.”

 

— “Sao vậy?”

 

— “Xin lỗi, tôi không cẩn thận làm kem rớt lên áo khoác của anh rồi, làm sao bây giờ?”

 

Cuối cùng, giọng nam xa lạ ở đầu dây bên kia dần trở nên rõ ràng, giọng điệu trầm lạnh nhưng lại như ẩn chứa sự dịu dàng khó phát hiện, an ủi nói: “Không sao, tôi lấy giấy cho em, lau tay trước đi.”

 

Lạc Thi rất ngoan ngoãn trả lời: “Vâng ạ.”

 

Ngôn Sơ còn chưa kịp phản ứng, lại nghe thấy Lạc Thi vội vàng nói: “Ngôn Sơ, tớ còn đang ở bên ngoài, cúp máy trước nhé, lần sau nói chuyện tiếp nha!”

 

Thế nhưng chữ “được” còn chưa kịp nói ra, điện thoại đã bị ngắt.

 

Nhìn giao diện cuộc gọi biến mất, ý cười bên môi Ngôn Sơ hoàn toàn đông cứng, trái tim anh ấy cũng chìm xuống.

 

 

Mười phút sau, trợ lý thấy Ngôn Sơ cuối cùng cũng từ trên xe bảo mẫu đi xuống.

 

Trợ lý liếc nhìn biểu cảm của anh ấy, không nhịn được quan tâm hỏi: “Anh Ngôn Sơ, anh sao vậy?”

 

“Không có gì.”

 

“À, anh Từ bảo anh gọi lại cho anh ấy, nói có chuyện gấp tìm anh.”

 

Ngôn Sơ gật đầu, giọng rất nhẹ: “Ừm, biết rồi.”

 

Đến khi trợ lý rời đi, Ngôn Sơ im lặng không nói gì mà vào nhà, không bật đèn, anh ấy bước nhanh rồi mò mẫm đến sofa ngồi xuống.

 

Điện thoại của Từ Tu Nhiên gọi đến trước, “A Ngôn.”

 

“Anh, sao vậy?”

 

“Vừa rồi ba cậu gọi điện cho anh.”

 

Ngôn Sơ khựng lại, “Ừm, ông ta nói gì?”

 

“Ông ta muốn cậu chuyển tiền cho ông ta.”

 

“… Lần này ông ta muốn bao nhiêu?”

 

Từ Tu Nhiên im lặng một chút: “3 triệu.”

 

“…” Ngôn Sơ tự giễu cười một tiếng, “Không phải tháng trước vừa mới cho ông ta 300 nghìn, bây giờ lại muốn 3 triệu?”

 

“Ông ta nói nếu cậu không cho, ông ta sẽ gọi điện cho truyền thông.” Giọng Từ Tu Nhiên có chút nặng nề, “Chương trình gameshow đó sắp khởi quay rồi, anh chỉ có thể tạm thời ổn định ông ta trước, cậu gọi điện cho ông ta đi, còn chuyện tiền bạc cậu yên tâm, anh sẽ nghĩ cách giúp cậu.”

 

Cuộc gọi kết thúc, Ngôn Sơ nhìn chằm chằm vào hình nền điện thoại của mình rất lâu.

 

Dù đã qua bao nhiêu năm, cảnh tượng ngày đó vẫn rõ mồn một trước mắt —

 

Là trên chiếc xe buýt tập thể đi dã ngoại, tấm rèm màu xanh ưcộm vừa hay bị hỏng, kéo không được, ánh nắng chói chang xuyên qua cửa sổ chiếu vào.

 

Cậu và cô gái mỗi người đeo một bên tai nghe có dây, cả hai đều mặc chiếc áo sơ mi trắng bên trong đồng phục.

 

Cô gái tựa vào vai cậu ngủ thiếp đi, mà cậu không dám cử động dù chỉ một chút, dùng tay che nắng cho khuôn mặt cô, để cô yên tâm ngủ.

 

Bức ảnh là do một bạn nam ngồi hàng ghế trước vô tình chụp được, rất nhanh đã được gửi vào nhóm chat nhỏ của mấy cậu con trai.

 

[Ngôn Sơ, chu đáo ghê, che nắng cho bạn gái kìa.]

 

[Chậc chậc chậc, ghen tị chết đi được.]

 

[Cô chủ nhiệm ngồi ngay hàng đầu tiên đó, hai người công khai vậy sao?]

 

[Không sao đâu, ai mà không biết hai người họ tình cảm tốt chứ?]

 

[Lạc Thi không phải nói hai người là chị em sao? Cố gắng lên nhé bạn học Ngôn.]

 

Ký ức ngày xưa luôn luẩn quẩn trong đầu anh ấy, rồi lại như một cây kim, đâm vào tim anh ấy dày đặc.

 

Ngôn Sơ nhắm mắt, đưa tay nhanh chóng tắt màn hình.

 

Sau đó cả người vô lực dựa vào sofa, hòa làm một thể với bóng tối.

 

Đêm khuya, Chu Duật Lễ rót một ly nước rồi đi ra ban công hóng gió, liếc nhìn ban công bên phải, ánh đèn ấm áp trong nhà vẫn sáng.

 

Cô còn chưa ngủ sao?

 

Chu Duật Lễ cúi mắt lấy điện thoại ra, cùng lúc đó, đèn bên kia lại tối sầm xuống.

 

Anh nghĩ một lát rồi cất điện thoại đi, trong nhóm chat nhỏ của mấy anh em đã có vài tin nhắn mới.

 

Tiêu Thỉ gửi một tin nhắn thoại trong nhóm, anh nhàm chán tiện tay nhấn mở, nghe thấy Tiêu Thỉ nói: “Các anh em, cái tên họ Âu Dương mà chúng ta biết ấy, tên hải vương đó, thế mà gần đây lại hồi tâm chuyển ý, ngay cả quán bar cũng không đi nữa!”

 

Kỳ Phỉ: [Đối tượng của cậu ta là ai vậy? Giỏi thế, có thể làm hải vương thay đổi tính khí]

 

Tiêu Thỉ: [Là cô bạn thanh mai trúc mã của cậu ta đó.]

 

Kỳ Phỉ: [Ồ, tôi gặp cô gái đó rồi. Tôi đã cảm thấy Âu Dương và cô gái đó không bình thường rồi mà, hóa ra làm hải vương nửa ngày trời lại là một kẻ si tình, ghê tởm thật.]

 

Lúc này Hứa Đình Thâm bỗng nhiên nhảy ra, gửi một tin nhắn thoại: “Chuyện này có gì đáng kinh ngạc sao? Dù sao cũng là thanh mai trúc mã, tình cảm bao nhiêu năm gây dựng không phải là giả, tôi và Chu Văn Huệ không phải cũng vậy sao?”

 

Kỳ Phỉ: “Cái đồ điều hòa trung tâm câm miệng đi.”

 

Tiêu Thỉ: “Kỳ Phỉ, mau đá cậu ta ra khỏi nhóm đi.”

 

“Mấy người biến đi cho khuất mắt!” Hứa Đình Thâm chửi, “Này này? Họ Chu đâu rồi? Sao không nói gì? Hôm nay hẹn hò ngọt ngào quá à?”

 

“Không phải chứ anh Thâm, sao anh lại dùng tiếng Quảng chửi người vậy, bắt nạt bọn tôi không hiểu đúng không?” Kỳ Phỉ cạn lời.

 

Tiêu Thỉ đã lĩnh ngộ được bí quyết: “Hai người Hong Kong này nói chuyện một người so với một người còn độc miệng hơn, dù sao không hiểu thì chính là đang chửi chúng ta, cậu hiểu chưa?”

 

 

Nghe đến đây, mặt Chu Duật Lễ không biểu cảm tắt màn hình điện thoại, như có như không mà cười lạnh một tiếng.

 

Anh nghĩ đến lúc nãy ở cửa tiệm kem, anh nghe thấy giọng nam phát ra khi Lạc Thi không cẩn thận nhấn vào loa ngoài.

 

— Người đàn ông đó rất dịu dàng gọi cô, Thi Thi.

 

Lúc đó anh đi xin ông chủ tiệm kem một tờ khăn giấy, đưa cho Lạc Thi xong, dường như có vô tình hỏi: “Người nhà gọi điện à?”

 

“Không phải.” Lạc Thi lắc đầu, “Là em trai tôi.”

 

“Em trai ruột?”

 

“Không phải ạ, là bạn thanh mai trúc mã.”

 

Nghĩ đến câu nói vừa rồi của Hứa Đình Thâm, Chu Duật Lễ vẫn nhíu mày.

 

Em trai? Bạn thanh mai trúc mã? Tình cảm nhiều năm?

Bình Luận (0)
Comment