Bến Mưa - Trĩ Hạ

Chương 35

Lạc Thi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, “Ý anh là— Ngô!”

 

Chữ cuối cùng còn chưa kịp thốt ra đã bị nụ hôn bất ngờ của anh nuốt trọn vào trong.

 

Chu Duật Lễ nâng mặt cô, ghì cô xuống sofa mà hôn. Chiếc lưỡi ấm nóng cạy mở khớp hàm, cùng cô triền miên một nụ hôn sâu. Nụ hôn của anh vừa mãnh liệt vừa lưu luyến, khiến Lạc Thi có chút choáng váng, đầu lưỡi cô cũng tê dại. Mỗi lần như vậy, cô luôn lập tức bại trận.

 

Nhưng nụ hôn này lại kết thúc rất nhanh một cách đầy kiềm chế. Lạc Thi ngẩn người, ngô nghê hỏi một câu: “Ba phút đã hết rồi ạ?”

 

“À, hiểu rồi,” đáy mắt Chu Duật Lễ ánh lên ý cười nhàn nhạt, anh trêu chọc hỏi lại, “Bé heo nhỏ nào đó còn muốn hôn à?”

 

“Anh mới là heo nhỏ!” Lạc Thi vội quay mặt đi, khô khan phủ nhận, “Em không có muốn hôn đâu.”

 

Nhìn dáng vẻ này của cô, đôi mắt trong veo như mặt hồ tĩnh lặng đang ngân ngấn nước, khiến người ta khó lòng kìm nén. Anh lại nắm lấy cằm cô, xoay mặt cô lại, lướt nhẹ lên môi cô một nụ hôn triền miên, rồi thấp giọng thì thầm: “Ừ, là anh muốn hôn.”

 

Xúc cảm ấm áp lại một lần nữa dừng trên môi, Lạc Thi khẽ mở to mắt, nhìn anh vươn tay dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi vệt nước bên mép môi cô. Anh thu trọn sắc đỏ trên gương mặt cô vào đáy mắt, khẽ cười hỏi: “Không đùa nữa, em ngồi đây với anh được không?”

 

Sao Lạc Thi có thể chống cự lại dáng vẻ này của anh, cô ngoan ngoãn gật đầu, “… Vâng ạ.”

 

Lúc này cô mới từ trong lòng anh đứng dậy, ngồi vắt chéo chân trên sofa, còn cố tình ngồi vào một góc mà camera máy tính của anh không thể quay tới. Chu Duật Lễ nhìn dáng vẻ cẩn thận của cô mà không nhịn được muốn bật cười.

 

Anh liếc qua đôi chân trần của cô, rồi nhanh chóng vào phòng, lấy ra một đôi tất lông cừu từ trong hộp tất của cô và quay trở lại. Anh rất thành thạo mà ngồi xổm xuống mang tất cho cô, rồi bất đắc dĩ thở dài: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, phải nhớ mang tất, không được đi chân trần.”

 

Lạc Thi nhìn đỉnh đầu đen nhánh và vẻ mặt nghiêm túc của anh, không nhịn được mà nhỏ giọng phản bác: “Chẳng phải vì phòng khách có thảm sao ạ?”

 

Nụ cười trên mặt Chu Duật Lễ thu lại một chút, anh gập ngón tay thon dài lại, búng nhẹ lên vầng trán trơn bóng của cô, “Có thảm cũng không được.”

 

Cô che trán lại, mắt cá chân vẫn còn đang bị anh nắm lấy. Cô đáng thương nhìn anh, ra vẻ tủi thân tố cáo: “Anh dám đánh em!”

 

Anh đưa iPad cho cô, còn lấy một chiếc chăn lông cừu đắp lên đầu gối cô. Sau đó mới đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống màn kịch của cô, “Đau không?”

 

Lạc Thi hư trương thanh thế gật đầu, “Đau.”

 

“Đau là được rồi,” anh nén lại ý cười nơi khóe môi, “Lần sau còn không nhớ, mặc kệ em luôn.”

 

Cô hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu mở iPad, lí nhí lẩm bẩm: “Đồ hung dữ.”

 

Tầm mắt anh lập tức quét qua, đuôi mày khẽ nhướng, lười biếng hỏi lại: “Hửm? Em nói gì vậy?”

 

Lạc Thi vội vàng nhận thua: “… Đâu có ạ, em có nói gì đâu.”

 

Năm phút trôi qua, cuộc họp lại tiếp tục. Không biết tại sao lần này anh không đeo tai nghe mà mở loa ngoài, để cô nghe được toàn bộ quá trình. Cuộc họp hoàn toàn dùng tiếng Anh để giao tiếp. Phần lớn là những người khác đang báo cáo với anh, Lạc Thi không nghe kỹ lắm, chỉ biết họ đang thảo luận về một vụ mua lại.

 

Anh nói tiếng Anh rất rõ ràng, lưu loát, mang theo một sức hấp dẫn khó tả.

 

Gần hai mươi phút sau, cuộc họp sắp kết thúc, bỗng có một cô gái ngoại quốc trẻ tuổi mạnh dạn hỏi bằng tiếng Anh: “Sirius, cô gái xinh đẹp vừa rồi là bạn gái của anh à?” Lạc Thi nghe xong theo bản năng nhìn qua.

 

Nhận ra ánh mắt cô, khóe môi anh khẽ nhếch, nhàn nhạt đáp một tiếng “phải”.

 

Cuộc họp kết thúc, anh khép máy tính lại nhìn về phía cô.

 

Lạc Thi chớp mắt nhìn anh: “Sirius là tên tiếng Anh của anh ạ?” — Sirius, sao Thiên Lang, ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm.

 

“Ừm,” anh đáp, “Lúc nhỏ mới đến Pháp, dì Lương đặt cho anh, chính là mẹ của Hứa Đình Thâm. Lần sau anh đưa em đến thăm dì ấy.”

 

“Dạ vâng, quan hệ của anh với Hứa Đình Thâm có vẻ thân thiết nhỉ?”

 

“Anh với cậu ta lớn lên cùng nhau, lúc nhỏ anh hay ở nhà cậu ta.”

 

Nói đến đây, Lạc Thi bỗng nhớ lại câu hỏi của Chu Văn Huệ — “Anh trai tớ không nói cho cậu nghe chuyện trong nhà à?” Cô nhận ra mình quả thật chưa từng nghe anh nhắc đến gia đình, cũng chưa từng thấy anh gọi điện về nhà. Cô cảm thấy nếu anh muốn nói thì sẽ tự nói, vì thế cô không hỏi nhiều nữa, chỉ gật đầu.

 

Anh ngồi xuống bên cạnh cô. Lạc Thi xốc chăn lên đắp chung lên đùi anh, anh không nhịn được bật cười, lại một lần nữa ôm cô vào lòng.

 

“Anh đến Pháp từ khi còn nhỏ, có phải cô đơn lắm không ạ?”

 

Nghe câu hỏi này, anh khẽ nhíu mày, rồi nhanh chóng nhẹ nhàng đáp: “Quen rồi.” Lạc Thi chỉ cảm thấy có chút đau lòng, không nhịn được vươn tay muốn vuốt phẳng đôi mày đang nhíu lại của anh, lại nghe anh nói thêm một câu: “Nhưng bây giờ thì không.”

 

Cổ tay cô bị anh nhẹ nhàng nắm lấy. Lạc Thi khựng lại, nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của anh, hỏi: “Là vì có em sao ạ?”

 

“Ừm,” anh rũ mắt nhìn cô, đáy mắt anh là sự dịu dàng chỉ dành riêng cho cô. Anh lại cúi người, môi mềm mại hôn lên giữa hai hàng mày của cô, rồi đứng dậy, “Ngồi đợi anh, anh đi pha sữa cho em.”

 

Lạc Thi không ngờ những gì mình vừa nghĩ lại nhanh chóng linh nghiệm như vậy. Anh vừa mới đi đến đảo bếp, điện thoại của anh đã sáng lên. Màn hình nền vẫn là tấm ảnh chụp chung của họ ở Cannes. Điện thoại đang ở chế độ im lặng, Lạc Thi liếc qua, là một dãy số lạ từ Hong Kong.

 

“Có người gọi cho anh này, nhưng không có lưu tên.”

 

“Giúp anh nghe đi.”

 

“Dạ vâng.” Lạc Thi nhận điện thoại, lễ phép nói, “Xin chào, cho hỏi ai vậy ạ?”

 

Đầu dây bên kia nghe thấy giọng cô thì im lặng hồi lâu. “Alo?” cô có chút nghi hoặc, “Nghe không thấy sao ạ?”

 

Ngay lúc cô định cúp máy, người nọ cuối cùng cũng lên tiếng. Là một giọng nữ lạnh lùng mà nghiêm túc: “Xin chào, tôi là mẹ của Chu Duật Lễ, xin hỏi cô là ai?”

 

Lạc Thi lập tức sững người tại chỗ.

 

Anh bưng ly sữa nóng qua, thấy dáng vẻ luống cuống của cô, bèn nhướng mày hỏi: “Sao vậy? Điện thoại của ai?”

 

Cô nhỏ giọng nói một câu: “Xin ngài chờ một lát.” Rồi vội vàng che micro lại, dúi điện thoại vào tay anh, căng thẳng nói: “Là mẹ anh gọi.”

 

Chu Duật Lễ khẽ dừng lại, rồi không chút hoang mang mà chỉnh lại váy ngủ cho cô, đưa ly sữa cho cô rồi mới cầm điện thoại đi ra ban công.

 

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói bình tĩnh của Bùi Du: “A Lễ.”

 

“Mẹ, sao mẹ lại gọi cho con giờ này?” Paris và trong nước lệch bảy tiếng, bây giờ ở đó mới sáng sớm.

 

“Cô gái vừa nghe điện thoại của con là ai?”

 

“Bạn gái con,” anh trả lời rất nhanh.

 

Bùi Du im lặng một lát, rồi như không nghe thấy mà nói: “Lần trước mẹ bảo con thêm phương thức liên lạc của Phái San, sao con vẫn chưa thêm?”

 

“Tại sao con phải thêm? Con với cô ta có giao dịch kinh doanh gì sao?”

 

 

Lạc Thi ngồi trên sofa có chút bất an. Không ngờ lại nhận được điện thoại của mẹ anh, mà tại sao lại không có ghi chú tên mẹ anh trong danh bạ? Giọng mẹ anh nghe quá có vẻ rất nghiêm túc.

 

Anh cũng không hề né tránh cô, cứ đứng đó gọi điện, chỉ là có vẻ không vui lắm. So với cách cô và người nhà nói chuyện, cuộc đối thoại của anh nghe rất lạnh nhạt, thậm chí còn công thức hơn cả lúc anh họp video. Cô mơ hồ nghe được vài câu.

 

“Tết rồi nói sau ạ.”

 

“Đây là cuộc sống riêng của con.”

 

“Bên ông nội con sẽ nói chuyện sau.”

 

“Vâng, cúp máy trước đây ạ.”

 

Anh nói chuyện xong quay lại, vừa đến bên sofa đã thấy cô theo bản năng đưa tay về phía anh. Anh cúi xuống ôm cô, nhẹ giọng hỏi: “Mệt rồi à?”

 

“Có một chút ạ.”

 

“Vậy đi ngủ trước nhé?”

 

Lạc Thi ngoan ngoãn gật đầu.

 

Trong phòng ngủ chỉ để lại một ngọn đèn mờ. Bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Lạc Thi. Chu Duật Lễ nghiêng người nhìn cô hồi lâu, nằm xuống rồi rất lâu sau mới miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.

 

Giữa cơn mơ màng, đôi mày anh nhíu chặt, anh lại một lần nữa mơ thấy giấc mơ đó.

 

Đã nhiều năm nay, anh thường xuyên mơ đi mơ lại cùng một cảnh tượng. Anh lại bị nhốt trong một nhà giam tối tăm đầy gai nhọn, bị sương đen vô tận bao phủ, không một tia sáng nào có thể lọt vào.

 

Lại là nơi đó, anh lại một lần nữa quay về nhà kho ấy.

 

Một ngày hè oi bức. Kho hàng bịt kín, không khí nồng nặc mùi hóa chất. Anh nặng nề mở mắt, lại thấy người thiếu niên ngồi đối diện mình, vẫn dáng vẻ mười bảy, mười tám tuổi, cũng bị trói chặt trên ghế như anh. Anh vô số lần muốn nhìn rõ khuôn mặt người đó, nhưng lại chỉ thấy một mảng đen kịt.

 

Anh chỉ có thể khàn giọng gọi một tiếng: “Anh.”

 

Người “anh” cứng đờ quay lại, rồi trấn an anh: “A Lễ đừng sợ, ba mẹ nhất định sẽ đến cứu chúng ta.”

 

Lại là những lời này. Giấc mơ như một kịch bản đã được lập trình sẵn. Anh chỉ có thể chết lặng mà nói ra câu thoại đã nói vô số lần: “Thật vậy sao ạ?”

 

Chu Duật Lễ không phải con một. Anh còn có một người anh trai, Chu Thủ Tắc, từ nhỏ đã được bồi dưỡng để trở thành người thừa kế, phẩm học ưu tú, tính cách ôn hòa, hoàn toàn trái ngược với anh. Anh từ nhỏ đã ngỗ ngược, không coi ai ra gì, mỗi lần gây họa đều có anh trai đứng ra giải quyết.

 

So với “Hỗn Thế Ma Vương” là anh, Chu Thủ Tắc giống như một người máy hoàn hảo không tì vết. Anh từng hỏi anh trai, tại sao phải nỗ lực như vậy. Chu Thủ Tắc chỉ ôn hòa cười, nói: “Nếu anh không nỗ lực, người vất vả sẽ là em.”

 

Sinh ra trong gia tộc của họ chưa bao giờ là chuyện dễ dàng, sóng ngầm cuộn trào, chỉ chờ một thời cơ. Anh và anh trai bị bắt cóc đến nhà kho này đã được 24 giờ. Bọn bắt cóc gọi thẳng đến văn phòng của Chu Tự Sơn, đòi một khoản tiền chuộc trên trời.

 

Chu Tự Sơn bình tĩnh đồng ý, nhưng yêu cầu bọn chúng phải thả một đứa trẻ về trước. Bọn bắt cóc đồng ý, rồi hỏi Chu Tự Sơn muốn chọn ai.

 

Ngoài dự đoán của mọi người, ông gần như không do dự mà nói: “Thằng cháu nhỏ của tôi từ nhỏ đã bướng bỉnh, đưa nó về trước đi.”

 

Theo bản năng Chu Duật Lễ nhìn về phía anh trai, lại thấy anh mình không hề ngạc nhiên, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm. Anh trai trấn an nhìn anh, bình tĩnh nói: “A Lễ, em về nhà trước đi.”

 

“… Anh?”

 

Không chờ anh nói thêm, bọn bắt cóc đã mạnh mẽ lôi anh ra khỏi nhà kho. Ngay khoảnh khắc chiếc xe lăn bánh, anh quay đầu lại nhìn.

 

Cùng lúc đó, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, gần như muốn xé rách màng nhĩ của anh.

 

Chiếc xe bị chấn động đến lật nghiêng. Giữa cơn đầu váng mắt hoa, anh mở mắt ra nhìn về phía nhà kho, máu từ trán chảy xuống. Anh gắng gượng chút ý thức cuối cùng, chỉ thấy một mảnh khói đặc cuồn cuộn, lửa cháy ngút trời.

 

Nhà kho nổ tung.

 

Sắc mặt anh trắng bệch, không biết lấy đâu ra sức lực mà mở cửa xe, lảo đảo đi về phía đó, lại bị một tên bắt cóc túm chặt lấy cổ áo, giận dữ mắng: “Thằng nhóc chết tiệt! Mày không thấy nổ à? Mày muốn chết hả!”

 

Anh gian nan thở, gắt gao nhìn về phía đó mà không ngừng giãy giụa. Nhưng lúc đó anh mới mười một tuổi, làm sao đọ lại được bọn bắt cóc cao lớn. Bọn chúng cũng không ngờ sự việc lại thành ra thế này. Bọn chúng chửi thề, loáng thoáng nghe thấy tiếng còi cảnh sát từ xa vọng lại.

 

Thấy anh đã kiệt sức, một tên định đá văng anh ra để chạy trốn thì bụng đột nhiên truyền đến một cơn đau dữ dội. Hắn cúi đầu xuống, thấy gương mặt chết lặng của Chu Duật Lễ, trong tay anh là một mảnh kính vỡ đẫm máu, không chút do dự mà đâm thẳng vào bụng hắn.

 

Cảnh trong mơ mỗi khi đến đây thì đột ngột dừng lại.

 

Chu Duật Lễ mệt mỏi đứng giữa làn sương đen dày đặc, nhìn bàn tay đang nhỏ máu của mình, ngơ ngẩn ném mảnh kính vỡ xuống đất. Anh vừa định dời mắt đi thì giây tiếp theo, lại đột nhiên dừng lại.

 

Anh gần như không thể tin nổi mà nhìn vào mảnh kính. Có một tia sáng xuyên qua sương đen rọi vào, khúc xạ lên mảnh kính phát ra ánh sáng chói mắt.

 

Anh ngẩng đầu lên, thấy sương đen dường như đang dần tan đi.

 

Bên tai, có người đang nhẹ nhàng gọi tên anh từng tiếng.

 

— “Chu Duật Lễ?”

 

— “Duật Lễ?”

 

Anh mở mắt ra, bắt gặp ánh nhìn đong đầy quan tâm của Lạc Thi. Anh không biết cô đã ngồi dậy từ lúc nào, nhẹ nhàng ôm lấy anh từ phía sau, gương mặt cúi xuống vừa dịu dàng vừa xinh đẹp. Đôi mắt đen láy tựa mặt hồ thu tĩnh lặng của cô đang phản chiếu gương mặt vẫn còn thất thần của anh. Thấy anh mở mắt, cô dịu dàng hỏi: “Anh gặp ác mộng sao?”

Bình Luận (0)
Comment