Bến Mưa - Trĩ Hạ

Chương 4

Lạc Thi run rẩy không sao kiềm chế được, đôi mắt hoe đỏ, cô nức nở chất vấn anh: “Anh rõ ràng biết tôi và Ngôn Sơ không có bất kỳ quan hệ nào, tại sao anh lại nói về tôi như vậy?”

 

Nhưng Chu Duật Lễ lại không lập tức bước tới ôm cô như trước đây. Nghe cô nhắc đến cái tên kia, sắc mặt anh âm trầm đến đáng sợ, giữa hai hàng mày của anh tràn ngập vẻ lạnh lẽo và phẫn nộ.

 

“Em khóc cái gì? Dường như lần nào tôi nhắc đến cậu ta, em cũng luôn có phản ứng như vậy.” Cuối cùng, anh còn cười một cách kinh ngạc, bổ sung thêm một câu: “—— Đừng nói với tôi hai người mới là chân ái nhé?”

 

Lạc Thi không thể tin nổi mà ngước mắt nhìn lên, không ngờ những lời mỉa mai sắc nhọn như vậy lại có thể thốt ra từ miệng của người đàn ông từng xem cô như trân bảo.

 

Trước kia, cô biết anh là người có tình cảm lạnh nhạt, ngay cả bạn bè anh cũng nói anh có lòng dạ sắt đá, không biết yêu thương là gì. Khi đó cô không tin, bởi vì anh như vậy nhưng lúc ở bên nhau lại đối xử với cô vô cùng dịu dàng, gần như chưa từng lớn tiếng với cô một lần nào.

 

Rõ ràng anh đã từng nói, dù thế nào đi nữa, anh cũng không nỡ làm tổn thương cô…

 

Trong phút chốc, phẫn nộ, chua xót, tủi thân cùng lúc dâng lên trong lòng. Lạc Thi run lên bần bật, những giọt nước mắt cuối cùng không nhịn được mà tuôn trào.

 

Thấy cô khóc đến mức như hoa lê đẫm mưa, quai hàm Chu Duật Lễ căng cứng, gương mặt vẫn lạnh lùng như băng, nhưng nơi đáy mắt có một tia giằng xé và không nỡ chợt lóe lên rồi biến mất.

 

Vừa rồi lúc anh đi từ sảnh tiệc ra, đi ngang qua bể bơi thì nghe có người dùng tiếng Trung kêu cứu, nói có cô gái rơi xuống nước. Khoảng thời gian từ lúc cô rời đi quá ngắn, tim anh theo bản năng thót lại. Ngay sau đó anh bước tới hỏi một cô gái lạ mặt: “Ai rơi xuống nước?”

 

Cô gái kia đã hoảng sợ đến mức lắp bắp.

 

Anh nhìn về phía bể bơi, mặt nước gợn sóng lăn tăn. Khi nhìn thấy mái tóc xoăn dài màu đen nổi lềnh bềnh, tim anh như vọt lên đến tận đâu đâu, anh không một chút do dự mà nhảy thẳng xuống.

 

Anh hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ tại sao cô gái ngốc Lạc Thi này lại rơi xuống nước.

 

Cho đến khi phát hiện người mình cứu lên là một phụ nữ xa lạ, anh mới theo bản năng mà thở phào nhẹ nhõm. Tiếp đó, anh mới cảm nhận được tại sao có người lại nói “thấp thỏm lo âu” cũng là một cụm từ tốt đẹp.

 

Chỉ là còn chưa kịp định thần lại, anh đã thấy Lạc Thi từ nhà vệ sinh bước ra, toàn thân cô ướt sũng.

 

 

Chu Duật Lễ hoàn hồn. Lạc Thi vẫn đang khóc, khóc đến đáng thương và tan nát cõi lòng. Chút lý trí cuối cùng của anh cuối cùng cũng sụp đổ.

 

Anh nhắm mắt, vươn tay kéo Lạc Thi vẫn đang mặc lễ phục vào, đứng cùng anh dưới vòi hoa sen.

 

Dòng nước ấm áp xối lên người Lạc Thi, khiến thân nhiệt của cô ấm lại đôi chút.

 

Tay Chu Duật Lễ nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt Lạc Thi cũng bất ngờ dừng lại trên chiếc nhẫn ở ngón áp út của anh.

 

Chiếc nhẫn này là món quà cô tặng anh trong lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cho anh.

 

Ngày đó, cô giả vờ vô tình đeo nhẫn vào tay anh, nũng nịu yêu cầu: “Đeo vào rồi là không được tháo ra đâu đấy!”

 

Đôi mày sắc bén của anh chợt dịu đi, anh thuận thế đan mười ngón tay vào tay cô, không nói thêm gì, chỉ trầm giọng “Ừm” một tiếng.

 

 

Lạc Thi chìm vào hồi ức khó mà thoát ra được.

 

Chu Duật Lễ cúi xuống nhìn cô, thấy sắc mặt cô tái nhợt, anh nhếch môi, giọng điệu có chút cứng ngắc nhưng đã dịu đi: “Mặt trắng hơn cả quỷ, em muốn bị sốt à?”

 

Lạc Thi không nói gì, cố gắng dứt ra nhưng lại bị tay anh nắm chặt tay.

 

“Lạc Thi.” Chu Duật Lễ gọi tên cô, giọng nói trầm thấp mát lạnh mang theo chút khàn khàn: “Em có thể… nghe lời một chút được không?”

 

Thấy những lọn tóc ướt dính trên má cô, theo bản năng Chu Duật Lễ đưa tay lên định vén giúp cô, nhưng lại thấy cô khẽ run lên vì cái chạm của anh.

 

Ánh mắt Chu Duật Lễ tối sầm lại, rõ ràng anh không vui với phản ứng của cô.

 

Anh khẽ cúi người sát lại gần cô hơn, đôi môi lạnh băng dán vào vành tai cô, tiếp tục nói: “Nghe lời tôi, tránh xa loại người như Đường Hạc Minh ra một chút.”

 

“Vậy còn anh?” Lạc Thi gần như phản bác theo bản năng, “Anh thì là loại người nào?”

 

Chu Duật Lễ sững sờ, rồi lại bật cười thay vì tức giận. Giọng anh quyến rũ và mê hoặc, anh gọi tên cô như những lúc hai người cuồng nhiệt yêu đương: “Bảo bối.”

 

Ngay sau đó, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống vành tai cô, hơi thở ấm áp phả vào bên tai: “Tôi là người thế nào, ở bên tôi lâu như vậy, không phải em là người rõ nhất sao?”

 

“…”

 

Trong phòng tắm hơi nước lượn lờ, sau một hồi im lặng thật lâu, chỉ còn lại tiếng nước từ vòi hoa sen. Làn nước làm ướt đẫm chiếc váy của Lạc Thi, lờ mờ lộ ra những đường cong cơ thể tuyệt đẹp.

 

Chu Duật Lễ lau đi những giọt nước mắt hòa cùng nước trên mặt cô, vươn tay ôm cô vào lòng, thì thầm như đang nói mớ: “…Cứ như đang mơ vậy.”

 

Ngay sau đó, nụ hôn xa cách ba năm rơi xuống, hơi thở quen thuộc một lần nữa bao bọc lấy cô.

 

Anh hôn rất sâu, quấn lấy môi lưỡi cô giao hòa, anh nâng niu gương mặt cô mà hôn say đắm, hơi thở dần trở nên dồn dập, lại mang theo chút ý vị phát tiết.

 

Lạc Thi bị anh ghì chặt, gần như sắp bị anh vò nát trong lồng ngực. Cô nức nở đưa tay đẩy anh ra muốn lùi lại, nhưng lại bị ôm càng chặt hơn. Cơ thể lại không nghe lời mà mềm nhũn trong vòng tay quen thuộc, chìm đắm trong hơi thở dịu dàng mà mạnh mẽ của anh.

 

Lạc Thi mở to mắt nhìn anh.

 

Thấy đôi mày vốn sắc bén của anh dần giãn ra, trở nên dịu dàng triền miên, hôn cô say đắm như những lúc còn mặn nồng. Rõ ràng vốn là một con người lạnh nhạt và bạc bẽo như vậy…

 

Vậy mà đối với cô lại luôn như thế, anh khiến cô hết lần này đến lần khác choáng váng, cảm thấy khó mà dứt ra được.

 

Lạc Thi dần dần từ bỏ giãy giụa.

 

Bởi vì cơ thể đang phát ra một tín hiệu rất rõ ràng cho cô biết ——

 

Cô không quên được anh, cô rất nhớ anh.

 

Lạc Thi mềm nhũn cả người, theo bản năng vươn tay ôm lấy cổ anh tìm điểm tựa.

 

Nhận ra sự chủ động của cô, Chu Duật Lễ cũng không thể tin nổi mà mở mắt. Rất nhanh, khóe môi anh cong lên thành một nụ cười, rồi lại lần nữa cúi đầu mạnh mẽ hôn lên môi cô. Tất cả những lời cô muốn nói mà không thể thốt ra, đều bị anh nuốt chửng vào trong cổ họng.

 

Hai người từng là tình nhân thân mật nhất, vô cùng quen thuộc và hòa hợp với cơ thể của nhau.

 

Không biết qua bao lâu, Chu Duật Lễ kiên nhẫn hôn đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, cuối cùng anh bất đắc dĩ thở dài, một tay dễ dàng bế bổng cô lên, để cô dựa vào tường.

 

Anh hỏi cô: “Rốt cuộc ở đâu ra mà nhiều nước mắt thế? Em sợ tôi đến vậy à?”

 

Lạc Thi bị buộc phải tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, trong đôi mắt long lanh nước phản chiếu gương mặt của người đàn ông. Giây tiếp theo, những ngón tay thon dài của anh mạnh mẽ đan vào mười ngón tay cô. d*c v*ng bùng lên như ngọn lửa trên thảo nguyên, yết hầu anh trượt lên xuống.

 

Lạc Thi nhìn đôi mày đẹp đẽ của anh, dần bình tĩnh lại, thấp giọng nói: “Buông tôi ra, tôi không thích như vậy.”

 

Chu Duật Lễ nhìn cô chăm chú, ngay sau đó, anh tìm thấy trên người cô hơi thở ẩm ướt của mùa xuân, anh thấp giọng vui sướng cười bên tai cô: “Không thích?”

 

Bàn tay với những ngón tay rõ ràng của anh có chút ngả ngớn, ngang ngược.

 

Trước kia cô ngoan ngoãn nghe lời, là đóa hoa trong nhà kính, còn bây giờ cô như một con thiên nga trắng kiêu hãnh.

 

Chỉ tiếc rằng, từ ngày họ ở bên nhau, con thiên nga xinh đẹp này đã định sẵn chỉ thuộc về một mình anh.

 

Rất nhanh, anh mạnh mẽ, không một kẽ hở mà chiếm lấy cô, thỏa mãn nhìn thấy cô vươn thẳng chiếc cổ xinh đẹp như một con thiên nga.

 

 

Đêm khuya.

 

Lúc Lạc Thi mê man mở mắt, cô thấy Chu Duật Lễ đang ngồi trên chiếc sô pha cách đó không xa. Anh đã thay một bộ quần áo mới, nửa bên mặt anh chìm trong bóng tối, không thấy rõ vẻ mặt anh, hàng mi đen nhánh cụp xuống.

 

Bên giường, một bác sĩ mặc áo blouse trắng đang cúi đầu điều chỉnh tốc độ truyền dịch cho cô.

 

Lạc Thi chỉ cảm thấy đầu cô đau như búa bổ, thân nhiệt cũng rất cao…

 

Cô yếu ớt chớp mắt, rồi lại chìm vào hôn mê.

 

Trước khi bất tỉnh, cô loáng thoáng nhận ra Chu Duật Lễ đã bước về phía mình, sau đó ngồi xuống mép giường, động tác rất nhẹ nhàng mà kéo lại chăn cho cô.

 

Anh thấp giọng hỏi bác sĩ riêng một câu: “Chỉnh xong chưa?”

 

Bác sĩ có chút khó xử, nói: “Anh Chu, hiện tại đã là tốc độ truyền rất chậm rồi ạ.”

 

Sau đó, cô nghe thấy anh nói ——

 

“Chỉnh ở mức chậm nhất đi, cô ấy cứ kêu đau mãi.”

 

 

Bác sĩ vừa rời đi, Chu Duật Lễ lặng lẽ ngồi bên mép giường, cúi xuống nhìn gương mặt ửng hồng của Lạc Thi.

 

Cô rơi xuống nước, lại ở trong phòng tắm cùng anh tiêu hao thể lực, rất nhanh cô đã bắt đầu sốt cao.

 

Thể chất của cô dường như kém hơn rất nhiều so với lúc còn bên nhau.

 

Anh mở điện thoại, màn hình nền rõ ràng là ảnh Lạc Thi gục trên bàn ngủ say. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu, đôi mày anh dần giãn ra.

 

Sau đó anh mới chú ý đến mấy cuộc gọi nhỡ và hàng chục tin nhắn WeChat, gần như tất cả đều đến từ Bùi Du.

 

Anh gọi lại.

 

Điện thoại vừa kết nối, đã vang lên giọng chất vấn hiếm khi tức giận của Bùi Du: “Con rốt cuộc đã đi đâu, tại sao con không nghe điện thoại?”

 

“Con không khỏe trong người, đi nghỉ rồi ạ.”

 

Đầu dây bên kia, Bùi Du im lặng một lát, hỏi: “Không khỏe ở đâu? Gọi bác sĩ chưa?”

 

Chu Duật Lễ lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tiệc tan rồi ạ?”

 

“Tan rồi, con vừa lòng chưa?” Lúc này Bùi Du thật sự tức giận, giọng nói bà có phần run rẩy, “Con có thể nói cho mẹ biết rốt cuộc con muốn làm gì không?”

 

“Câu đó phải là con hỏi mẹ mới đúng chứ?” Giọng Chu Duật Lễ rất bình tĩnh, “Vì ép con về nước, mẹ đã tốn công tốn sức bày ra một vở kịch lớn như vậy, mẹ có mệt không?”

 

Anh chỉ thầm cảm thán kỹ năng diễn xuất cao siêu của mẹ mình, luôn có thể khiến người khác xoay như chong chóng.

 

“Ít nhất là có hiệu quả, không phải sao?” Bùi Du im lặng một lát, “Duật Lễ, trước kia mẹ đúng là không coi trọng hai đứa, nhưng bây giờ mẹ rất thích Lạc Thi. Đúng là con bé không hợp với con, đã qua lâu như vậy rồi con còn không quên được con bé sao? Con bé đã bắt đầu cuộc sống mới rồi.”

 

Chu Duật Lễ cười lạnh một tiếng: “Vậy thì hợp với ai, Đường Hạc Minh à?”

 

“Đường Hạc Minh sắp 34 rồi, nó cố ý theo đuổi Lạc Thi, Lạc Thi và nó ở bên nhau cũng không tệ.” Bùi Du bình tĩnh nói, “Con bé đang độc thân, có quyền tự do lựa chọn đối tượng, không phải sao?”

 

“Vâng, mẹ đúng là rất biết nghĩ cho Đường Hạc Minh.” Chu Duật Lễ nhàn nhạt nói, “Con nhớ ba năm trước hình như cũng chính mẹ đã đã nhắn tin cho con, nói rằng cô ấy không hợp với gia đình chúng ta. Là điều gì đã khiến mẹ thay đổi chủ ý vậy?”

 

“Con người đều sẽ trưởng thành, bây giờ con bé đã khác xưa.” Bùi Du cũng im lặng một lát, rồi lại hỏi, “Mẹ hỏi con, hai đứa chia tay mấy năm rồi? Gương vỡ làm sao lành lại? Dùng vàng để vá à? Dù có lành lại, làm sao con biết sẽ không đi vào vết xe đổ nữa?”

 

Giọng Chu Duật Lễ điềm nhiên: “Sẽ không đi vào vết xe đổ.”

 

“Cái gì?”

 

“Chỉ có việc tái hợp mà không thay đổi, không giải quyết vấn đề, mới gọi là đi vào vết xe đổ. Giữa con và cô ấy, chỉ có bắt đầu lại từ đầu.” Dưới ánh đèn, vẻ mặt Chu Duật Lễ mệt mỏi, dưới mắt anh có quầng thâm nhàn nhạt.

 

Bùi Du lập tức cứng họng, một lát sau lại hỏi: “Con thật sự không thể không có con bé sao?”

 

Chu Duật Lễ lười biếng đáp một tiếng: “Vâng.”

 

Không thể không có cô.

 

Bùi Du nghe được câu trả lời thì không hỏi nữa, giọng điệu bình tĩnh trở lại: “Mẹ biết rồi. Còn về Lạc Thi, con biết tay con bé…”

 

Bùi Du còn chưa nói xong, Chu Duật Lễ đã cảm thấy trên tay mình đột nhiên truyền đến một cảm giác mềm mại.

 

Anh cúi xuống nhìn, là Lạc Thi đang vô thức dụi mặt vào lòng bàn tay anh.

 

“Duật Lễ…” Là Lạc Thi đang gọi tên anh trong mơ.

 

Đầu dây bên kia Bùi Du cũng nghe thấy âm thanh này, bà lại im lặng.

 

Động tác của Chu Duật Lễ khựng lại. Thật lâu sau, ánh mắt anh tối sầm, đưa tay lên xoa mặt cô: “Ừ, anh đây.”

 

Sau đó anh khẽ cúi người, động tác dịu dàng lưu luyến mà áp trán mình vào trán cô.

 

Thân nhiệt của cô vẫn còn hơi cao.

 

Anh lại đưa tay, cẩn thận lồng những ngón tay thon dài mềm mại của cô vào lòng bàn tay mình.

 

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói có chút bất đắc dĩ của Bùi Du: “Mẹ thật sự không hiểu nổi hai đứa, yêu nhau đến chết đi sống lại như thế tại sao lại phải chia tay? Mẹ còn phải đi tiếp khách, ngày mai con đưa con bé rời đi đi…”

 

Sau đó Bùi Du nhanh chóng cúp máy.

 

Cuộc trò chuyện kết thúc, màn hình điện thoại vẫn còn sáng.

 

Chu Duật Lễ liếc nhìn cô gái đang nằm trên giường, rồi lại nhìn cô gái trên màn hình nền điện thoại, mấy năm trôi qua, dung mạo của cô vẫn như xưa.

 

Chỉ là lúc này cô lại nhíu chặt mày, ngủ không yên giấc.

 

Ngày cô đề nghị chia tay ba năm trước, anh mới từ cửa hàng hoa ven đường chọn một bó hoa cô thích, còn mua cả bánh sừng bò mà cô thích ăn.

 

Lúc nhận được cuộc điện thoại nói chia tay của cô, anh đang ôm bó hoa đứng trước cửa kính của cửa hàng, nhìn thấy khóe miệng cứng đờ của chính mình, không thể tin được những gì cô nói là thật.

 

Rất nhanh, lúc anh cầm bó hoa đứng trong căn nhà không có cô, anh mới ý thức được ——

 

Tất cả là thật, cô đã rời đi.

 

Cô chỉ mang đi vài bộ quần áo và tất cả giấy tờ, cùng với chiếc cúp giải thưởng lớn cô nhận được ở Pháp, ngay cả cây đàn violin anh tặng cô cũng không mang đi.

 

Khi anh liên lạc lại với cô, anh phát hiện cô đã chặn tất cả các phương thức liên lạc.

 

Anh ngồi trong căn nhà đã tràn ngập dấu vết của cô, ngồi suốt một ngày một đêm.

 

Cuối cùng anh vẫn đến sân bay để níu kéo cô, vứt bỏ tất cả lòng tự trọng và thể diện, chỉ để cầu xin cô ở lại, ở lại bên cạnh mình.

 

Máy bay cất cánh lên bầu trời, cô đã không vì anh mà ở lại.

 

Ngày hôm sau, nhìn những thứ cô để lại, anh lao đầu vào công việc để làm tê liệt bản thân, không ngừng họp hành, đi công tác… Anh muốn chứng minh rằng không có cô anh vẫn sống tốt, anh là một người đàn ông trưởng thành, không thể nào giống như một đứa trẻ sa vào vũng lầy thất tình mà không thoát ra được.

 

Anh tin chắc rằng, anh có thể sống tốt một mình như trước đây.

 

Nhưng cuộc sống tự lừa dối mình đó cứ thế trôi qua hai năm. Mấy năm nay, mỗi quốc gia, mỗi thành phố anh đi qua đều có dấu chân của họ.

 

Dường như tất cả đang nhắc nhở anh ——

 

Tỉnh lại đi, mày không quên được cô ấy đâu.

 

Đã từng vô số lần đón cô tan học về nhà, cầm giúp cô hộp đàn, nhìn cô từ con dốc trồng đầy cây ngô đồng Pháp chạy xuống nhào vào lòng anh; ở nhà hát Opera Paris xem cô biểu diễn; ở bên bờ sông Seine cùng cô đi đến hoàng hôn; ở cung điện Versailles tổ chức sinh nhật cho cô…

 

Paris không có cô, nhưng lại giống như nơi nào cũng có hình bóng của cô.

 

Cho đến nửa tháng trước, có người nói với anh, cô gái mà Đường Hạc Minh đang theo đuổi có tên giống hệt cô.

 

Lúc đó, chỉ vì một tin nhắn chưa rõ thực hư, cuối cùng anh cũng không thể chịu đựng nổi cuộc sống tự lừa dối mình này nữa, dứt khoát trở về nước.

 

Anh vẫn muốn đích thân hỏi cô một lần, tại sao cô lại từ bỏ anh.

 

Tại sao cô lại lựa chọn người khác?

Bình Luận (0)
Comment