Bến Mưa - Trĩ Hạ

Chương 43

Kể từ khi bức ảnh đó bị một người nặc danh tung ra, điện thoại của Lạc Thi không ngừng nhận được tin nhắn mới. Cô lấy cớ đi tắm để vào phòng tắm, nhìn những tin nhắn mà bạn học cũ gửi đến, nhất thời có chút bối rối.

 

【Lạc Thi, cậu và Ngôn Sơ lên hot search Weibo rồi kìa.】

 

【Ai làm vậy chứ.】

 

【Lần đi chơi đó, mấy hàng ghế đầu chẳng phải toàn là mấy bạn nam sao.】

 

Lạc Thi lặng lẽ chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, hot search Weibo về chuyện này vẫn nằm chễm chệ trên cao.

 

#Ngôn Sơ thầm mến#

 

#Nghi vấn đối tượng thầm mến của Ngôn Sơ bị bóc#

 

Rất nhiều antifan nhân cơ hội này để gây chuyện, khu vực bình luận của phòng làm việc Ngôn Sơ gần như bị bao phủ bởi những lời chửi rủa, chỉ có vài fan lớn còn lý trí vẫn luôn cố gắng thanh minh giúp anh.

 

Ba phút sau, phòng làm việc của Ngôn Sơ đưa ra một thông báo.

 

[@Phòng làm việc Ngôn Sơ V: Rất xin lỗi vì đã gây ra tranh cãi, vô tình chiếm dụng tài nguyên công cộng, mong mọi người không làm phiền đến người ngoài ngành, chúng tôi chỉ là bạn tốt, sau này cũng sẽ toàn tâm toàn ý tập trung vào sự nghiệp diễn xuất.]

 

Cũng vào lúc này, Lạc Thi nhận được tin nhắn của Ngôn Sơ.

 

【Thi Thi, xin lỗi cậu.】

 

Lạc Thi có chút phiền muộn, cô không lập tức trả lời tin nhắn này. Cô không muốn xuất hiện trước công chúng theo cách này, rất nhiều tài khoản đã bắt đầu lần lượt theo dõi Weibo của cô.

 

Ngay sau đó, hết tin nhắn này đến tin nhắn khác nhảy ra.

 

【Đối tượng thầm mến của Ngôn Sơ là cô à?】

 

【Cô và Ngôn Sơ đang hẹn hò sao?】

 

【Có thể tránh xa anh nhà tôi một chút được không?】

 

 

Lạc Thi nắm chặt điện thoại, sắc mặt cô trở nên hơi khó coi.

 

Đúng lúc này, cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra. Nhìn thấy người đến, theo bản năng cô muốn giấu điện thoại ra sau lưng, nhưng Chu Duật Lễ đã cúi xuống ôm chầm lấy cô, đồng thời rút chiếc điện thoại từ tay cô ra.

 

“Đừng xem những thứ này, để anh xử lý.”

 

Chu Duật Lễ bế cô đặt lên bàn đá của bồn rửa mặt, cúi đầu nhìn vào mắt cô nói: “Đi tắm trước đi, anh đảm bảo, lát nữa những tin nhắn làm phiền em sẽ biến mất hết.”

 

Vốn Lạc Thi không muốn anh lo lắng, nhưng sau khi nghe những lời dịu dàng và kiên nhẫn của anh, cô nhanh chóng thả lỏng, vòng tay ôm lấy cổ anh, tựa vào vai anh lí nhí nói: “Vâng ạ, sao anh biết em đang xem điện thoại trong này?”

 

“Em vào lâu như vậy mà không có động tĩnh gì, anh đoán được.” Chu Duật Lễ hỏi, “Lúc nãy trên xe không phải em còn biết dỗ dành anh lắm sao? Sao đến lúc một mình không vui thì lại trốn đi vậy?”

 

“Không phải, em chỉ cảm thấy…” Lạc Thi cụp mi, do dự một chút rồi mở lời, “Anh có thấy em rất phiền phức không, cảm xúc không ổn định, gặp chút chuyện là không vui, lần nào cũng phải để anh dỗ dành…”

 

“Lại nghĩ lung tung gì thế?” Chu Duật Lễ đưa tay xoa tóc cô, kéo cô ra khỏi lòng mình, cúi người nhìn thẳng vào mắt cô, “Chăm sóc em, dỗ dành em, những chuyện này là anh tình nguyện và vui vẻ làm, tác dụng của bạn trai không phải là thế này sao? Nếu ngay cả chút cảm xúc không vui này của em mà còn không dỗ được, em còn yêu đương với anh làm gì? Ngốc không chứ?”

 

“…Vâng.” Lạc Thi tủi thân bĩu môi.

 

“Thôi nào.” Chu Duật Lễ nâng mặt cô lên, “Để anh xem là bảo bối nhà ai mà tủi thân thế này? Lại sắp khóc nhè rồi à?”

 

Giọng điệu dịu dàng của anh như những sợi lông vũ mềm mại bao bọc lấy cô, đón nhận hết thảy những cảm xúc bất an và sợ hãi của cô.

 

“Vừa rồi anh đã liên lạc với Tưởng Hồi để xử lý rồi, đừng lo.”

 

“…Tưởng Hồi?”

 

“Em gặp rồi, là trợ lý Tưởng.” Chu Duật Lễ vỗ nhẹ vào eo cô, “Được rồi, đợi em tắm xong anh lại ôm em nhé, được không?”

 

Lạc Thi như không có xương ôm chặt lấy anh không chịu nhúc nhích, “Không muốn.”

 

“Không muốn sao? Không muốn tách ra cũng được.” Mặt Chu Duật Lễ không đổi sắc, bàn tay với khớp xương rõ ràng đặt lên chiếc khóa thắt lưng của quần tây đen, “Vậy thì tắm chung.”

 

“…Chờ, chờ đã! Sao anh lại như vậy?” Lạc Thi bị dáng vẻ thản nhiên của anh dọa choáng váng, rất vô dụng mà lập tức buông tay, cô lắp bắp nói, “Em muốn tự tắm, anh ra ngoài trước đi.”

 

Chu Duật Lễ ôm cô từ trên bàn đá xuống, “Chờ chút.”

 

“Sao thế ạ?”

 

“Buộc tóc cho em.” Chu Duật Lễ lại kéo cô đến trước mặt, lấy sợi dây thun trên cổ tay cô xuống, thuần thục buộc tóc cho cô, “Đừng làm ướt đuôi tóc nữa.”

 

Một búi tóc củ tỏi nhanh chóng được hoàn thành, Lạc Thi nhìn kiểu tóc của mình trong gương, sự chú ý nhanh chóng bị phân tán, cô cảm thán: “Chu Duật Lễ, không ngờ anh lại biết búi tóc củ tỏi đó!”

 

“Ừm, xuất sư rồi.” Chu Duật Lễ nhẹ nhàng véo má cô, “Nhờ ai đó cả, khiến anh cũng có ngày phải học buộc tóc cho con gái.”

 

Buộc tóc cho cô xong, Chu Duật Lễ lại mở điện thoại của cô định bật nhạc, giao diện điện thoại vẫn đang dừng ở WeChat, là khung chat với Ngôn Sơ.

 

Đầu ngón tay Chu Duật Lễ dừng lại một chút, anh không có ý xem trộm lịch sử trò chuyện của cô, nhưng vẫn liếc qua một cái.

 

Tần suất trò chuyện rõ ràng đã giảm đi rất nhiều, và khi anh nhìn thấy tin nhắn gần nhất Lạc Thi gửi đi, ánh mắt anh cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn.

 

——【Anh ấy rất tốt】

 

——【Anh ấy thích tớ, tớ cũng rất rất thích anh ấy】

 

Chu Duật Lễ thoát khỏi WeChat, mở trình phát nhạc, bật cho cô danh sách bài hát yêu thích nhất.

 

“Được rồi, ngoan ngoãn tắm đi.” Anh lại thúc giục.

 

Sau khi đóng cửa phòng tắm, nụ cười trên mặt Chu Duật Lễ nhanh chóng phai đi.

 

Anh đi đến bàn bếp, cầm điện thoại lên và gửi thêm ba tin nhắn cho Tưởng Hồi: 【Ngoài việc gỡ hai hot search kia, tìm ra người cố tình tung bức ảnh đó ra】

 

【Còn những tài khoản nhỏ tự xưng là bạn học cấp ba của cô ấy, chỉ cần là đăng bài phỉ báng, ác ý vu khống, tiết lộ ảnh chụp của cô ấy, tất cả đều truy cứu trách nhiệm pháp lý, không có ngoại lệ】

 

【Tôi cũng không muốn nhìn thấy bất kỳ thông tin cá nhân nào của cô ấy xuất hiện trên mạng nữa】

 

Tưởng Hồi nhanh chóng trả lời: 【Rõ ạ, đã bắt đầu thu thập bằng chứng.】

 

Một lát sau, Tưởng Hồi lại gửi thêm một tin nhắn: 【Đúng rồi Sirius, công ty của Ngôn Sơ là Hoàn Ảnh Entertainment, nghe nói dự án mới gần đây của họ được rất nhiều người trong ngành coi trọng, mảng giải trí do Chu thị HK phụ trách có đầu tư vào đó.】

 

 

Lạc Thi có chút kinh ngạc, nhanh chóng vỗ nhẹ lưng Diệp Oanh an ủi: “Được rồi được rồi, đừng khóc nhé, không sao đâu.”

 

Một lát sau, Diệp Oanh bình tĩnh lại, phóng khoáng lau nước mắt, “Cậu thật sự muốn đi Alaska à?”

 

“Đúng vậy, tớ đã xin nghỉ phép Giáng Sinh trên hệ thống rồi, bạn trai tớ cũng đã sắp xếp xong vé máy bay và lịch trình.”

 

Diệp Oanh tiếc nuối nói: “Tớ định Giáng Sinh ở lại Paris chơi với cậu, không ngờ sau khi cậu có người yêu lại bận đến mức tớ cũng không hẹn được.”

 

“Đâu có đâu.” Lạc Thi đưa món quà Giáng Sinh đã chuẩn bị sẵn cho cô ấy, “Nè, quà Giáng Sinh cho cậu!”

 

Diệp Oanh rất bất ngờ, “Cho tớ á?”

 

“Đúng vậy, cậu về nhà rồi hẵng mở.”

 

“Hừ.” Diệp Oanh nhận lấy chiếc túi, kiêu ngạo quay mặt đi, “Thế còn tạm được, coi như cậu có chút lương tâm.”

 

Hai người rời khỏi khu chợ rồi lại lái xe đến khu văn phòng La Défense, dưới lầu công ty của Chu Duật Lễ cũng có chợ Giáng Sinh. Trước khi lên lầu tìm Chu Duật Lễ, Lạc Thi đã mua một phần bánh quẩy Tây Ban Nha và hạt dẻ rang, cô vẫn không nhịn được hỏi Diệp Oanh: “Tối nay cậu thật sự không ăn cơm cùng tớ sao?”

 

“Ừ.” Diệp Oanh lặp lại lần nữa, “Sao cậu không tin, tớ thật sự có hẹn ăn tối rồi.”

 

“Thôi được rồi.”

 

Diệp Oanh đưa Lạc Thi đến dưới lầu tòa nhà, vẫy tay với cô: “Tớ không tiễn cậu lên nữa nhé, đi đây.”

 

“Ừ, vậy cậu lái xe cẩn thận.”

 

“Biết rồi.”

 

Nhìn Diệp Oanh rời đi, Lạc Thi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Chu Duật Lễ: 【Anh còn đang bận không?】

 

Chu Duật Lễ không trả lời ngay, Lạc Thi đợi một lúc lâu, nhớ lại số tầng lần trước anh nói, sau khi đăng ký khách thăm ở quầy lễ tân tầng một mới đi thang máy lên.

 

Thang máy dừng ở tầng 38.

 

Đây là lần đầu tiên Lạc Thi đến văn phòng của Chu Duật Lễ. Cô gái Pháp ở quầy lễ tân nhanh chóng chú ý đến cô, ôn hòa tiến lên hỏi cô muốn tìm ai.

 

Lạc Thi hơi kéo thấp khăn quàng cổ xuống, cười nói tên tiếng Anh của Chu Duật Lễ.

 

“…Được, xin chờ một chút, xin hỏi cô là gì của sếp ạ?”

 

Lạc Thi có chút ngại ngùng nói: “Tôi là bạn gái của anh ấy.”

 

Đúng lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng bước chân, Lạc Thi theo tiếng động nhìn lại, Chu Duật Lễ mặc bộ vest đen vừa lúc đẩy cửa phòng họp đi ra.

 

Không thể không nói, dáng người anh thật sự rất hợp mặc vest. Tỷ lệ đầu và thân hình hoàn hảo cùng chiều cao lý tưởng, vai rộng eo thon, ngay cả dáng đi cũng vô cùng thu hút, hoàn toàn khác với cảm giác khi anh mặc đồ thường ngày.

 

Chu Duật Lễ không chú ý đến Lạc Thi đang đứng ở quầy lễ tân, mà cúi đầu chuyên chú nhìn một tập tài liệu, đường nét ngũ quan và xương hàm có thể nói là hoàn mỹ.

 

Phía sau anh còn có trợ lý Tưởng lần trước cô đã gặp.

 

Chu Duật Lễ đưa tài liệu trả lại cho Tưởng Hồi, bình thản nói: “Chuyện này nhanh chóng kết thúc đi, kỳ nghỉ Giáng Sinh đừng ai tăng ca.”

 

“Rõ.”

 

Chu Duật Lễ lại hỏi: “Đúng rồi, hộp quà Giáng Sinh đã phát xuống hết chưa?”

 

“Đã phát xong hết rồi ạ, theo lời sếp, đã tặng thêm cho các cô gái trong công ty 100ml nước hoa phiên bản giới hạn Giáng Sinh và bộ dưỡng da, còn có bánh quy Giáng Sinh và hộp quà sô cô la của tiệm bánh kem thuộc Chu thị.”

 

Chu Duật Lễ khẽ “ừm” một tiếng, lúc làm việc anh luôn nghiêm túc và cẩn trọng như vậy, khác hẳn một trời một vực khi ở bên cô.

 

Đợi họ nói xong, Lạc Thi mới nhẹ giọng gọi anh: “…Chu Duật Lễ.”

 

Bước chân của Chu Duật Lễ khựng lại, khi nhìn thấy cô, đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm đó có chút kinh ngạc. Anh nhanh chóng đi về phía cô, “Em đến mà sao không nhắn tin cho anh?”

 

“Có nhắn mà, anh không trả lời em.” Lạc Thi chớp mắt.

 

Chu Duật Lễ nắm lấy tay cô, thấp giọng nói: “Xin lỗi, vừa rồi anh bận quá không để ý tin nhắn của Thi Thi.”

 

Marine ở quầy lễ tân cứ thế nhìn sếp của mình nắm tay một cô gái nhỏ đi vào văn phòng, vẻ mặt dịu dàng và cưng chiều.

 

Marine có chút kinh ngạc, nhìn về phía trợ lý Tưởng đang định đi ra ngoài, hỏi: “Đây là bạn gái của Sirius à?”

 

“Đúng vậy.”

 

Marine không thể tin nổi nói: “Anh có thấy biểu cảm của sếp vừa rồi không, nhìn thấy bạn gái, lập tức trở nên dịu dàng.”

 

“Bình thường thôi.” Trợ lý Tưởng rất bình tĩnh gật đầu, “Sau này quen là được.”

 

Marine nhanh chóng nhận được điện thoại nội bộ, sau đó nói một câu: “OK”.

 

Trợ lý Tưởng: “Sao vậy?”

 

Marine nhún vai cười: “Không có gì, Sirius bảo tôi pha giúp một ly nước ấm vào, còn yêu cầu nước ấm 45 độ.”

 

 

Vào văn phòng của Chu Duật Lễ, Lạc Thi như một đứa trẻ tò mò nhìn ngó khắp nơi.

 

Văn phòng của anh cũng giống như căn hộ của anh, đơn giản và sạch sẽ, không một hạt bụi, cũng không có đồ trang trí thừa thãi.

 

Chu Duật Lễ nhìn bộ dạng nhìn đông ngó tây của cô, nén nụ cười trên môi, lên tiếng gọi cô: “Thi Thi, lại đây trước đã.”

 

“Vâng?” Lạc Thi đi qua, “Sao thế ạ?”

 

Chu Duật Lễ đưa tay tháo khăn quàng cổ của cô đặt sang một bên giá áo, bất đắc dĩ hỏi: “Sao em lại quàng khăn chặt thế?”

 

“Bên ngoài lạnh lắm, anh xem, mặt em có lạnh không? Vừa rồi lúc xuống xe, em cảm giác gió như muốn bổ đôi mặt em ra ấy.” Giọng Lạc Thi sinh động, lại phồng má, kéo tay anh áp lên mặt mình.

 

Chu Duật Lễ buồn cười nhìn khuôn mặt tròn xoe của cô, không nhịn được chọc chọc má cô, cong môi, “Cá nóc nhỏ.”

 

“Hả? Gì cơ?” Lạc Thi nghe xong kéo dài giọng, có chút bất bình oán giận, “Cá nóc xấu lắm, em không phải cá nóc đâu.”

 

Chu Duật Lễ khẽ nhướng mày, tiếp tục nâng mặt cô trêu chọc: “Vậy em là cái gì nào?”

 

Lạc Thi nhanh chóng trả lời một cách hùng hồn: “Em là bảo bối của anh.”

 

Chu Duật Lễ sững sờ một chút, “Em nói gì?”

 

“Không phải sao? Thường ngày anh cũng gọi em như vậy mà.” Lạc Thi tủi thân bĩu môi, “Rốt cuộc anh còn có mấy bảo bối nữa hả? Có phải Paris một cô, Hồng Kông một cô không?”

 

“…” Chu Duật Lễ bị những lời trẻ con của cô chọc cho không nhịn được bật cười, cười đến vai khẽ run, mày mắt cũng giãn ra.

 

Sau khi ở bên nhau, số lần Chu Duật Lễ cười vui vẻ như vậy dường như cũng ngày càng nhiều, cảm xúc của Lạc Thi cũng bị anh ảnh hưởng, khóe môi cong lên nụ cười.

 

Sau đó, giọng điệu Chu Duật Lễ thản nhiên, anh kéo cô vào lòng ngồi lên đùi mình, hỏi: “Đôi khi thật muốn xem trong cái đầu nhỏ của em chứa những gì, anh chỉ có một mình em là bảo bối heo thôi.”

 

“Toàn là anh thôi đó.” Lạc Thi vươn tay giữ khóe môi cong cong của anh, cười đến đôi mắt cong cong.

 

Chu Duật Lễ hết cách với cô, bất đắc dĩ lắc đầu.

 

Lạc Thi vòng tay ôm cổ anh, ngẩng mặt nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái, đột nhiên nghiêm túc nhìn anh nói: “Em rất thích anh đó, còn anh thì sao, anh sẽ luôn thích em chứ?”

 

Con gái khi yêu lần đầu, bao nhiêu tình yêu cũng cảm thấy không đủ, Lạc Thi cũng cảm thấy mình có chút trẻ con, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.

 

Chu Duật Lễ đỡ lấy vòng eo thon gọn một tay có thể ôm hết của cô, anh cũng cụp mắt nhìn cô, nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô: “Bé heo, rốt cuộc muốn anh nói bao nhiêu lần nữa? Thích em, cũng chỉ thích một mình em thôi.”

 

Nhận được tình yêu rõ ràng, lúc này Lạc Thi mới mãn nguyện, sau khi nghe xong lại cảm thấy ngại ngùng, tai từ từ đỏ lên, ôm Chu Duật Lễ không chịu buông tay.

 

Chu Duật Lễ mặc cho cô ôm, nhìn thấy hai túi giấy trên bàn, hỏi cô: “Em mua gì thế?”

 

“Mua bánh quẩy Tây Ban Nha và hạt dẻ rang ở chợ dưới lầu.” Lạc Thi muộn màng phản ứng lại, từ trong lòng anh đứng dậy, “Chết rồi, hình như mùi hơi nặng. Làm sao bây giờ? Hay là em ra ngoài ăn xong đã.”

 

“Chạy đi đâu.” Chu Duật Lễ lại kéo cô về lòng, “Em thích làm gì ở đây cũng được.”

 

Lạc Thi nghiêng đầu cố ý hỏi: “Vậy ăn bún ốc, sầu riêng cũng được sao?”

 

“…Hai món đó e là không được.” Chu Duật Lễ lại nói, “Anh còn chút việc cần hoàn thành, ngồi chờ anh, cho anh mười phút nữa.”

 

“Vậy anh làm đi.” Lạc Thi nhỏ giọng nói, “Nhưng mà anh ôm em thì làm việc kiểu gì?”

 

“Ôm em cũng có thể làm việc.” Chu Duật Lễ thản nhiên nói, ánh mắt anh lại chuyển sang đôi môi tô son của cô.

 

Lạc Thi gần như lập tức hiểu ánh mắt của anh, vội vàng lườm anh một cái, “Không được hôn, hôm nay em ra ngoài không mang son!”

 

“Ừm.” Chu Duật Lễ cụp mắt cười, “Nhưng mà bảo bối, hình như anh cũng đâu có nói muốn hôn em đâu?”

 

“A!” Lạc Thi lập tức tức giận, cảm thấy anh có chút gian lận, “Sao anh lại có thể như vậy?”

 

Chu Duật Lễ có chút lười biếng dựa ra sau ghế làm việc, lại dùng tay giữ eo cô, ánh mắt nhìn cô rõ ràng là không hề trong sáng.

 

Lạc Thi có chút không cam lòng, vòng lấy cổ anh, giọng nũng nịu nói: “Vậy em muốn hôn anh thì sao?”

 

Chu Duật Lễ nhướng mày, “Cứ tự nhiên.”

 

Đôi mắt sâu thẳm của anh lấp lánh ý đồ xấu xa, trông như đang nói: Mời em cứ tự nhiên, ăn nhiều một chút.

 

“Sao không hôn?”

 

Lạc Thi nhìn bộ dạng đắc ý của anh, cuối cùng không nhịn được ghé sát vào, tinh nghịch hôn một cái lên cổ áo sơ mi của anh, một vết son mờ nhạt lưu lại trên đó, có chút ý vị khó tả.

 

Chu Duật Lễ có chút bất ngờ, nhưng nhanh chóng bật cười: “Không tệ, có tiến bộ.”

 

Lạc Thi lại rất nhanh chột dạ, “Hình như hơi rõ, hay là lấy khăn ướt lau đi?”

 

“Không cần, cứ để vậy.”

 

Thế là, sau khi Chu Duật Lễ làm việc xong, cứ thế mặc chiếc áo sơ mi dính vết son, quang minh chính đại nắm tay cô đi ra khỏi văn phòng.

 

Chiếc xe hôm nay của Chu Duật Lễ là Koenigsegg One:1, có thể nói là siêu xe huyền thoại hoàn toàn bằng sợi carbon, cửa xe mở ra trông ngầu như robot biến hình.

 

Hai ngày nữa là chính thức bước vào kỳ nghỉ Giáng Sinh, đây xem như là bữa tối cuối cùng của họ ở Paris trước Giáng Sinh.

 

Chu Duật Lễ lái xe đưa cô đến một nhà hàng Pháp cao cấp ở quận Marais được mệnh danh là “căn tin của các vị thần”.

 

Nhà hàng trang trí theo phong cách châu Âu hoa lệ, bích họa cổ điển trang trọng, đèn chùm pha lê lộng lẫy tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Không khí thoang thoảng mùi nước hoa hoa cam của những salon nghệ thuật về đêm, là một mùi hương trà cao cấp và dịu dàng.

 

Ngay cả bàn ăn cũng được sắp xếp tỉ mỉ, nến được thắp sáng, không khí tràn ngập lãng mạn.

 

Chu Duật Lễ giao hết quyền gọi món cho cô, món khai vị Lạc Thi gọi cá hồi hun khói ăn kèm trứng cá muối và trứng lòng đào nấm cục trắng.

 

Món chính là sò điệp Saint Jacques được đánh bắt từ vùng biển Saint-Brieuc của Đại Tây Dương, chiên chậm ở nhiệt độ thấp, vị mềm mượt.

 

Người Pháp coi sò điệp là một trong những nguyên liệu quý giá nhất, huống chi là gần đến Giáng Sinh, sò điệp Saint Jacques trở thành ngôi sao của lễ hội, giá cả tự nhiên cũng vô cùng đắt đỏ.

 

Mỗi món ăn đều được bày trí tinh xảo, hương vị cũng rất tuyệt.

 

Lạc Thi thích món sườn cừu nhất, tiêu xay thô trộn với mật ong được phết lên bề mặt sườn cừu, nướng đến vàng giòn, còn ăn kèm với rễ cây salsify chiên.

 

Động tác Chu Duật Lễ thành thạo giúp cô cắt thành từng miếng nhỏ, ngẩng mắt lên thấy Lạc Thi mắt long lanh nhìn mình, anh bất đắc dĩ bật cười, đút một miếng vào miệng cô, “Sao em lại nhìn anh chằm chằm thế?”

 

Lạc Thi chống cằm nhìn anh, chớp mắt, “Ngắm bạn trai đẹp trai, ăn cơm ngon hơn.”

 

“Ăn cơm ngon hơn?” Chu Duật Lễ nghe lý do này liền nhướng mày, “Vậy con heo nhỏ nào đó ăn nhiều một chút, đừng có nửa đêm lại kêu đói, bắt anh dậy nấu mì cho ăn.”

 

Lạc Thi đột nhiên ngồi thẳng người, nghĩ đến mấy đêm sai khiến anh rồi bị thu “phí phục vụ”, có chút bực bội “hừ” một tiếng.

 

Chu Duật Lễ nhìn tai cô, đã hiểu rõ tâm lý của cô lúc này, cong môi cười một cái, “Sao thế, lại nghĩ gì vậy?”

 

Lạc Thi nhanh chóng trả lời: “…Em có nghĩ gì đâu.”

 

Chu Duật Lễ thản nhiên gật đầu, lại đút một miếng thịt cừu vào miệng cô, “Vậy tai em đỏ cái gì?”

 

“Có sao?” Lạc Thi ho khan một tiếng, giả vờ dùng tay quạt gió, lẩm bẩm, “Chắc là hơi nóng thôi?”

 

Lạc Thi cảm thấy mình nói đến mức nóng thật, không biết tại sao tai và má đều hơi nóng lên, cô cởi chiếc áo choàng lông hai màu đen trắng trên người ra, hôm nay cô mặc bên trong là một chiếc áo len mỏng trễ vai, để lộ bờ vai thon thả và xương quai xanh.

 

Ánh mắt Chu Duật Lễ nhanh chóng lướt qua, dừng lại vài giây trên làn da trắng ngần của cô, hỏi: “Em đổi quần áo từ lúc nào vậy?”

 

“Hả?”

 

Chu Duật Lễ: “Lúc ra khỏi nhà không phải em mặc áo len cổ tròn sao?”

 

“Chẳng phải hôm nay em muốn ra ngoài ăn cơm sao?” Lạc Thi nhỏ giọng nũng nịu với anh, “Nên muốn mặc đẹp một chút, em đổi một chiếc khác, em còn muốn anh chụp ảnh cho em mà.”

 

“Mặc vào, đừng để bị cảm lạnh.” Chu Duật Lễ không để lộ cảm xúc liếc nhìn bàn của mấy người đàn ông phía sau Lạc Thi, sau đó thu lại, ánh mắt không rõ ý vị nhìn về phía Lạc Thi, giọng nhàn nhạt nói: “Nghe lời.”

Bình Luận (0)
Comment