Bến Mưa - Trĩ Hạ

Chương 55

Câu nói cuối cùng của Chu Duật Lễ vừa thốt ra, thần sắc Lạc Thi có chút sững lại. Cô luôn cảm thấy, những lời như vậy từ miệng người đàn ông trước mắt, một người mà có vẻ bề ngoài trông vô cùng lạnh lùng xa cách, nói ra lại có chút không quen.

 

“Anh ta là ai?”

 

Lạc Thi mím môi, chỉ nói một câu: “Là do ba tôi giới thiệu…”

 

Chỉ là lời cô còn chưa nói xong, đã thấy biểu cảm của Chu Duật Lễ tối sầm lại một cách rõ rệt, “Hai người bắt đầu hẹn hò rồi à?”

 

Lạc Thi còn chưa kịp mở miệng trả lời, lại nghe thấy Chu Duật Lễ nhíu chặt mày truy vấn: “—Vậy còn anh thì sao?”

 

Bàn tay buông thõng bên người của Lạc Thi khẽ cuộn lại, cô nhẹ giọng nhắc nhở anh: “Chúng ta chia tay rồi mà.”

 

“Anh đồng ý sao?”

 

Lạc Thi c*n m** d***, “Chia tay… hình như không cần anh đồng ý.”

 

“—A.” Chu Duật Lễ nghe thấy câu nói này, bỗng chốc cụp mắt cười, “Thi Thi, anh phát hiện, em thật sự rất biết cách làm anh tức giận. Anh còn đang lo sợ sẽ dọa em, cho nên anh muốn dịu dàng một chút, từng bước một tiến tới. Nhưng anh sai rồi, bởi vì thấy em cười với người khác, anh thật sự không nhịn nổi.”

 

Lạc Thi nhỏ giọng phản bác: “Tại sao tôi lại không thể cười với người khác chứ?”

 

“Tại sao? Không phải em đã nói, em yêu anh, cũng chỉ yêu một mình anh sao?!” Chu Duật Lễ kìm nén những cảm xúc ghen tuông đang sinh sôi trong lòng, anh cau mày hỏi, “Hay là trước đây em thật sự chỉ lừa anh?”

 

Lạc Thi thấy mặt anh trầm xuống, vô cớ lùi lại một bước nhỏ, “Anh đừng như vậy…”

 

Anh phớt lờ lời cô, từng bước ép sát, giọng nói mang theo sự khẩn thiết chưa từng có:

 

“Thi Thi, anh thừa nhận mình rất hẹp hòi. Anh muốn trong mắt em chỉ có anh, trong tim em chỉ yêu một mình anh.”

 

“Trước đây, anh đã sai lầm khi luôn tự quyết định mọi thứ, cho rằng đó là điều tốt nhất cho em mà chưa bao giờ hỏi xem em thực sự muốn gì. Anh đã xem nhẹ cảm xúc, khiến em phải bất an. Cho chúng ta một cơ hội nữa được không—”

 

Bàn tay anh run rẩy nâng gương mặt cô lên, hốc mắt đỏ hoe, giọng nói vỡ tan thành lời van nài:

 

“Đừng chọn người khác… Xin em đừng từ bỏ anh.”

 

Giọng nói khàn đặc của Chu Duật Lễ như một sợi dây vô hình, siết chặt lấy tâm trí cô, khiến Lạc Thi sững sờ, hoàn toàn chìm vào trong đó.

 

Lòng bàn tay Chu Duật Lễ lại từ từ cọ nhẹ lên má cô một cách cẩn thận, ngay sau đó nâng cằm cô lên, nhìn về phía đôi môi mềm mại của cô.

 

Nơi này, anh đã từng tinh tế mà m*t lấy vô số lần.

 

Sợi dây lý trí trong đầu cứ thế đột ngột đứt phựt, anh thử, rất nhẹ mà cúi đầu, tiến lại gần môi cô.

 

Sau khi ý thức được anh muốn làm gì, Lạc Thi mở to mắt, cố gắng ngăn cản, “Chu—”

 

Lời cô còn chưa nói ra, Chu Duật Lễ đã giữ chặt gáy cô, hôn xuống.

 

Những lời định từ chối cứ thế trong khoảnh khắc bị anh nuốt vào miệng, tận tình nghiền nát.

 

Nụ hôn này vừa hung dữ vừa vội vã. Hôm nay Lạc Thi đi một đôi giày vải đế bằng màu trắng, sự chênh lệch chiều cao giữa hai người khiến cô không thể không ngửa mặt lên đón nhận nụ hôn mãnh liệt của anh.

 

Chu Duật Lễ nhận ra sự vất vả của cô, ôm chặt eo cô, thành thạo cúi người xuống, tiếp tục một cách bức thiết mà hôn cô sâu hơn.

 

Lạc Thi trợn mắt khó tin nhìn hàng mi cụp xuống của anh, thậm chí nhất thời quên cả hít thở.

 

Gần khu căn hộ còn có một cửa hàng Circle-K đang hoạt động, lối vào có người ra ra vào vào, còn có từng chiếc xe lướt qua sau lưng họ trên đường phố. Mọi sự ồn ào xung quanh vào khoảnh khắc này đều biến mất.

 

Quá nhiều ánh mắt xa lạ đổ dồn về phía họ, Lạc Thi vừa xấu hổ vừa tức giận giãy giụa đấm anh, ú ớ nức nở: “…Ưm, đừng, có người, có người mà.”

 

Chu Duật Lễ bắt lấy bàn tay không yên phận của cô, anh làm như không nghe thấy, tiếp tục cùng cô quang minh chính đại mà ôm hôn trên đường phố Hồng Kông, hôn đến khó rời.

 

Lưỡi anh câu lấy lưỡi cô không ngừng quấn quýt, triền miên, lại như một lữ khách trên sa mạc khao khát nguồn nước, bức thiết tìm kiếm trong miệng cô.

 

Cho đến khi Lạc Thi có chút không chịu nổi, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn, cô không thể nhịn được nữa, vừa xấu hổ vừa tức giận mà cắn môi anh. Vị gỉ sắt nhàn nhạt lan ra trong khoang miệng, cơn đau rất nhỏ làm ánh mắt Chu Duật Lễ khôi phục lại một chút thanh tỉnh.

 

Lạc Thi nhìn thấy vết máu bên môi anh, cô thoáng chốc hoảng loạn, định đẩy anh ra bỏ chạy nhưng lại bị anh kéo trở lại vào lòng.

 

Chu Duật Lễ nhìn chằm chằm vào mắt cô, từ từ lau khóe môi, ngược lại có cảm giác như đang hồi tưởng lại dư vị, giọng anh khàn khàn mở miệng: “Chạy đi đâu? Anh còn chưa nói xong.”

 

Lạc Thi cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng giọng nói lại lắp bắp, “Em cũng chưa đồng ý với anh, tại sao anh lại hôn em?”

 

Chu Duật Lễ thấy vẻ ửng hồng trên mặt cô lập tức khẽ nhướng đuôi mày, đáy mắt anh cũng có ý cười vụn vặt hiện lên. Anh cúi người lại gần cô, hơi thở ấm áp phả vào vành tai cô.

 

Giữa những hơi thở giao thoa, cảm quan cũng vào lúc này bị phóng đại vô hạn, Lạc Thi căng thẳng nắm chặt váy.

 

“Anh không chỉ muốn hôn em.” Bên tai cô là giọng nói trầm thấp và mê hoặc của Chu Duật Lễ, “Anh còn muốn lên giường với em, muốn ngủ với em.”

 

Trong phút chốc Lạc Thi bị những lời thẳng thừng của anh làm cho choáng váng không nói nên lời, thậm chí cô bắt đầu không nhịn được suy nghĩ Chu Duật Lễ có phải thật sự bị k*ch th*ch đến điên rồi không.

 

Chu Duật Lễ từ trong ánh mắt kinh ngạc của Lạc Thi đọc được suy nghĩ của cô lúc này, anh khẽ cười một tiếng, giọng nói mang theo vẻ hư hỏng không thèm để ý, “Nhưng mà… bây giờ đến lượt em lựa chọn.”

 

“Để anh tiếp tục hôn em ở đây.” Bàn tay Chu Duật Lễ theo đường eo váy cô đi lên, chậm rãi đưa ra lựa chọn thứ hai, “—Hoặc là, cùng anh đi lên lầu?”

 

 

Cửa bị “rầm” một tiếng đóng lại, thậm chí không đợi Lạc Thi phản ứng, cô đã bị khống chế hai tay đè lên cửa. Nụ hôn mãnh liệt và bức thiết của người đàn ông lại một lần nữa ập xuống.

 

—Lần này thậm chí còn dữ dội hơn.

 

Môi Chu Duật Lễ không hề rời khỏi môi cô, anh còn triền miên mà tinh tế m*t nhẹ cánh môi cô, giọng khàn khàn mở miệng hỏi: “Em còn nhớ mình đã nói gì không?”

 

Cô bị anh hôn đến choáng váng, mềm nhũn trong lòng anh, anh hỏi cô liền đáp: “…Cái gì?”

 

Bàn tay với khớp xương rõ ràng đó nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay cô, qua một lớp áo sơ mi mỏng đặt lên cơ bụng săn chắc của anh, “Lần trước không phải em nói, chúng ta là người trưởng thành rồi sao…”

 

Từng hơi thở dồn dập của Chu Duật Lễ phả vào cổ cô, trong đầu Lạc Thi lập tức vang lên hồi chuông báo động, “Anh muốn làm gì?”

 

“Không nhìn ra sao? Anh đang bán nhan sắc của anh cho em đó.” Anh cụp mắt nhìn cô, giọng rất thấp, đáy mắt lộ ra vài phần ý cười lười biếng, “—Muốn ngủ với anh không? Bảo bối.”

 

“…” Bây giờ Lạc Thi chắc chắn, Chu Duật Lễ thật sự điên rồi.

 

Cô đang hoài nghi có phải thật sự có trình tự nào đó đã phá vỡ, dẫn đến thác loạn, làm anh hết lần này đến lần khác làm ra những chuyện khiến cô kinh ngạc.

 

Nhưng điều đáng xấu hổ nhất là, căn bản cô không thể kháng cự lại anh.

 

Một chút cũng không thể kháng cự.

 

Cũng giống như ba năm trước, cô lại bị gương mặt đó của anh mê hoặc.

 

Chỉ cần một ánh mắt, một nụ hôn khẽ, cô sẽ không kìm được mà chìm đắm.

 

“Sao lại run vậy, hửm?” Ý cười của Chu Duật Lễ chưa dứt, dường như anh rất hài lòng với phản ứng này của cô, “Sao vậy, không phải em nói sao? Người trưởng thành giải quyết nhu cầu sinh lý bình thường thôi mà.”

 

“Là em nói thì sao, em sẽ không làm theo ý anh đâu.” Lạc Thi không dám nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như lốc xoáy của anh nữa, quay mặt đi, “Anh buông em ra, em phải về.”

 

“Thật sự không suy nghĩ một chút sao?” Xúc cảm ướt nóng dừng lại trên vành tai cô, bị anh l**m một cái rất nhẹ. Lạc Thi khó tả mà run rẩy một chút, nghe được anh ở bên tai tiếp tục nói: “Anh hiểu em như vậy, ngay cả sau tai này có một nốt ruồi nhỏ, ngoài anh ra cũng không ai biết điểm nhạy cảm của em.”

 

“Chẳng phải mỗi lần chúng ta đều hòa quyện đến hoàn hảo sao? Luôn rất sướng đúng không?” Đầu ngón tay anh từng tấc từng tấc không có ý tốt mà lướt qua má cô, tóc cô, “Tuy em hay ngại ngùng, sắp l*n đ*nh sẽ luôn bắt lấy cánh tay của anh mà kêu. Nhưng thực ra em rất thích anh, thích anh giúp em l**m, mê đắm cách anh m*n tr*n, và đặc biệt cuồng nhiệt khi anh tiến vào từ phía sau—”

 

Lạc Thi nghe đến đây rốt cuộc không nghe nổi nữa, không nhịn được kêu lên một tiếng che lại cái miệng nói không ngừng của anh, “Chu Duật Lễ anh câm miệng mau! Anh đừng nói nữa!”

 

Chu Duật Lễ cúi xuống, ánh mắt đầy thỏa mãn ngắm nhìn gương mặt đỏ bừng của cô. Anh nhẹ nhàng nhưng dứt khoát gỡ tay cô ra, trong khi bàn tay còn lại đã không chút do dự mà lần vào bên trong chiếc váy cotton mỏng manh. d*c v*ng nguyên thủy khiến cổ họng anh bỏng rát, giọng nói cũng vì thế mà khàn đặc lại: “Thi Thi, đừng dối mình dối người nữa. Anh không tin… em không có một chút cảm giác nào với anh.”

 

Màn đêm buông xuống thành phố Cảng sầm uất. Bên trong căn phòng tĩnh lặng, bóng tối đặc quánh, chỉ có vệt sáng bạc của ánh trăng len qua khung cửa sổ, mơ màng chiếu rọi.

 

Bàn tay với những ngón thon dài tựa một tuyệt tác của anh chậm rãi lần mở từng chiếc cúc trên váy cô. Khoảnh khắc anh cúi đầu và đặt lên chỗ đó một nụ hôn, tầm nhìn của Lạc Thi bỗng hoen nhòa, và trái tim trong lồng ngực như muốn vỡ tung.

 

Để rồi khi cô choàng tỉnh trên một chiếc giường xa lạ, tâm trí chỉ còn vang vọng hai tiếng. — Xong rồi.

 

Cô nhắm mắt hối hận, dường như khi đối mặt với anh, cô thật sự không có chút ý chí nào cả.

 

Tuy cuối cùng không làm đến cùng vì ở đây không có bao, Chu Duật Lễ cũng thật sự không phải muốn ngủ với cô, mà là muốn xem phản ứng của cô, anh muốn bức thiết mà chứng minh điều gì đó.

 

Đến sau này, cô bị anh từng bước dẫn dắt, nửa dụ nửa dỗ, nhìn người đàn ông tự phụ này cúi đầu trước mặt cô, cẩn thận và chu đáo mà “phục vụ” cô, cho dù nhìn cô xấu hổ đến đuôi mắt thấm ra nước mắt, anh cũng chưa từng buông tha cô.

 

Sau khi mọi chuyện kết thúc, anh ôm chặt eo cô không cho cô rời đi.

 

Anh đẩy một lọn tóc mái ướt đẫm mồ hôi trên má cô, giọng khàn khàn nói: “Thi Thi, những vấn đề chưa được giải quyết trước đây, bây giờ chúng ta bắt đầu lại, từng chút một giải quyết, anh thề sẽ không giấu em bất cứ chuyện gì nữa.”

 

Anh lại chuyên chú nhìn vào mắt cô, muốn xác nhận một sự thật: “Anh còn muốn hỏi lại một lần nữa câu hỏi trên xe ngày hôm đó, mấy năm nay, em có giống như anh nhớ em mà nghĩ đến anh không? Dù chỉ một chút.”

 

Ba năm trước, anh như một tảng băng lạnh giá, còn cô là một đóa hoa nhỏ không đáng chú ý dựa vào anh.

 

Cô đã từng cố gắng tìm kiếm cái gọi là sự cân bằng trong mối quan hệ này.

 

Nhưng bây giờ, tảng băng này dường như đang lặng lẽ tan chảy.

 

Anh cũng không phải là tảng băng giam cầm cô, mà là dòng nước cam tâm tình nguyện nâng đỡ cô, chỉ để che chở cô tiến về phía trước, để cô trôi đến nơi cô muốn đến.

 

Trái tim cô đã dần dần đóng lại, lại bỗng nhiên bị anh gõ vang.

 

Lạc Thi nghe thấy giọng nói gần như lập tức muốn trả lời từ tận đáy lòng cô, nhắm mắt lại, thuận theo lòng mình mà khẽ gật đầu.

 

 

Khi Chu Duật Lễ đẩy cửa đi vào, anh thấy cô gái nhỏ đang yên tĩnh ngồi ở mép giường. Anh đi tới, cúi người trước mặt cô, lại một lần nữa đi tất cho cô, rồi nắm tay cô dịu dàng hỏi: “Có đói không, làm cho em món mì Ý sốt cà chua nhé?”

 

Lạc Thi nhìn anh, cô nhất thời có chút hoảng hốt.

 

Một lát sau, giọng cô mềm mại đáp một câu: “Được ạ.”

 

Chu Duật Lễ lại thuận thế rơi xuống một nụ hôn bên môi cô, nhẹ nhàng v**t v* mu bàn tay cô một chút, “Vậy ở đây chờ anh, đừng đi đâu cả.”

 

Chu Duật Lễ lại đẩy cửa đi ra ngoài.

 

Lạc Thi ngồi ở mép giường thật lâu, đột nhiên cô cũng đứng dậy đi theo ra ngoài.

 

Lạc Thi đứng ở cửa phòng, quan sát bố cục căn phòng này. Anh đang ở trong bếp, quay lưng về phía cô bận rộn, tay áo sơ mi tùy ý xắn lên, thành thạo nấu mì cho cô. Đèn phòng khách có màu ấm, mọi thứ tựa như đã quay về trước đây.

 

Lạc Thi có chút khát nước, thấy nước khoáng trên bàn trà cô định đi lấy, lại khi đi ngang qua một căn phòng khép hờ, ma xui quỷ khiến mà dừng bước.

 

Qua khe cửa hé mở, cô vô tình nhìn vào trong.

 

Chỉ một cái liếc mắt, đã khiến cả người cô cứng đờ tại chỗ.

 

Lạc Thi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lặng lẽ đi vào. Căn phòng này còn lớn hơn căn phòng vừa rồi, chắc đây mới là phòng ngủ chính. Phòng không bật đèn, nhưng lại có ánh sáng vụn vặt đang lấp lánh, nguồn sáng là—một cây thông Noel được quấn hơn một ngàn bóng đèn lộng lẫy.

 

Những bóng đèn đó trong căn phòng tối tăm đảm nhận vai trò là nguồn sáng duy nhất, như những vì sao lấp lánh trong đêm.

 

Cô cũng theo ánh sáng đó nhìn rõ mọi thứ trong phòng.

 

Không chỉ có cây thông Noel, còn có con gấu hoa hồng vĩnh cửu quen thuộc, những con thú bông cô thích, chất thành một đống, còn bao gồm cả những bộ quần áo và hộp trang sức mà cô để lại không mang đi được.

 

Nơi này được dọn dẹp ngăn nắp, không một hạt bụi.

 

Tất cả những điều này đang tuyên cáo với cô,

 

Có người đã mang những thứ này, không thiếu một thứ, từ Paris vận chuyển về nước.

 

Và khi cô nhìn thấy cây đàn violin được đặt trong tủ kính trong suốt, cô khó có thể kìm nén mà hốc mắt ươn ướt. Cô lại tiến lên hai bước, đưa tay qua lớp kính, rất nhẹ mà v**t v* cây đàn violin đó, lẩm bẩm: “…Xin lỗi.”

 

Xin lỗi, đã bỏ lại mày.

 

Lạc Thi lẳng lặng đứng trước tủ kính nhìn thật lâu, lại đưa tay lau khóe mắt. Cô vừa định xoay người rời đi, lại ở trên bàn bên cạnh thấy được một cuốn album đang mở.

 

Là cuốn album cô đã tặng làm quà vào Giáng sinh năm đó.

 

Nơi đây ghi lại rất nhiều khoảnh khắc của họ khi ở bên nhau, những ký ức tốt đẹp mà cô đã từng cố gắng ghi lại, đều được dừng lại và lưu giữ ở đây.

 

Bước chân định rời đi của Lạc Thi không thể nào nhấc lên được, cô không kìm được mà đi qua cầm lấy mở ra, đầu ngón tay trắng nõn tinh tế từng chút một v**t v* những hồi ức được lưu giữ trong những tấm ảnh, từng khung cảnh rõ mồn một trước mắt, sâu sắc đến mức như mới xảy ra ngày hôm qua.

 

Lạc Thi tiện tay rút ra một tấm, tấm này là vào ngày sinh nhật của Chu Duật Lễ, cô đã trét bơ lên mặt anh rồi chụp lại, Chu Duật Lễ có vẻ mặt kinh ngạc nhìn vào ống kính, cả người anh vì trò đùa dai của cô mà trở nên không còn lạnh lùng xa cách như vậy nữa.

 

Mặt sau những tấm ảnh này, cũng là bí mật mà cô chưa bao giờ nói cho anh biết—

 

Ở mặt sau mỗi tấm ảnh cô đều viết lại lời nhắn, viết lại những lời cô muốn nói với anh.

 

Mặt trái của tấm ảnh này cô đã viết: 【Chúc người bạn trai tốt nhất nhất nhất thế giới này sinh nhật vui vẻ! Mỗi ngày vui vẻ! Mãi mãi vui vẻ! Em yêu anh nhiều lắm! muah~】

 

Lạc Thi nhìn những dòng chữ tròn trịa của mình, không nhịn được khẽ cười một tiếng, đến bây giờ cô vẫn có thể hồi tưởng lại tâm trạng vui vẻ và hạnh phúc khi cô đặt viết viết những dòng chữ này.

 

Đầu ngón tay cô vô tình dời xuống, lại đột nhiên dừng lại, bởi vì cô nhìn thấy dưới dòng nhắn lại của cô, lại có thêm ba dòng chữ không thuộc về cô.

 

— Lật xem cuốn album em để lại vô số lần, thiếu mất một tấm ảnh mà anh tìm thế nào cũng không thấy, cho nên sau khi anh lấy tấm ảnh ra, anh mới phát hiện còn có bất ngờ kèm theo, nhưng anh lại phát hiện ra muộn như vậy. Bây giờ trả lời em có phải đã quá muộn không? Vì có em xuất hiện trong thế giới của anh, lần đầu tiên anh cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc đã lâu không có. Anh yêu em, cũng rất nhớ em, Thi Thi.

 

— Đây là sinh nhật thứ hai không có em ở bên cạnh, dì Lương và mọi người vẫn như thường lệ tổ chức sinh nhật cho anh, anh đã ước một điều, hy vọng cô gái của anh có thể bình an khỏe mạnh, khi anh không ở bên cạnh, cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân.

 

— Năm nay là năm thứ ba em rời xa anh…

 

Chữ cuối cùng của câu cuối cùng bị vệt nước làm nhòe đi, lờ mờ có thể thấy được là một chữ “năm”, không biết vì sao, những lời này lại đứt đoạn ở đây, không viết tiếp nữa.

 

Bàn tay run rẩy của Lạc Thi lại lấy ra hai tấm ảnh, không ngoại lệ, đều tràn ngập những lời hồi đáp của anh trong ba năm qua.

 

Từng câu từng chữ, tràn ngập những lời hồi đáp đầy nhớ nhung và áy náy của anh.

 

Nước mắt cô trong khoảnh khắc như những chuỗi ngọc trai đứt dây ào ào rơi xuống, vai Lạc Thi run rẩy, cô bụm mặt nức nở khóc thành tiếng. Rồi cô lại bị người từ phía sau lại một lần nữa ôm chặt, cằm người đó đặt l*n đ*nh đầu cô, rất khẽ thở dài: “Anh cứ tưởng em lại đi rồi, sao em lại vào đây, hửm?”

 

Cô nghẹn ngào: “…Rõ ràng, rõ ràng chính anh không đóng cửa.”

 

Chu Duật Lễ liếc nhìn tấm ảnh trong tay cô, nhẹ nhàng rút ra đặt lại chỗ cũ. Anh xoay người cô lại, thấy bộ dạng hai mắt đẫm lệ của cô, anh nén lại nỗi chua xót dâng lên trong cổ họng, thấp giọng hỏi: “Thi Thi, em có thể nói cho anh biết, tấm ảnh thiếu trong album, là do em mang đi, đúng không?”

 

Lạc Thi thấp giọng khóc nức nở không nói nên lời, anh lại tiến lên một bước, ép cô vào bàn. Anh đưa tay vỗ nhẹ hàng mi ướt đẫm của cô, giọng khàn khàn hỏi dò: “—Em có thể trả lại cô ấy cho anh không?”

 

Không phải nó, mà là cô ấy.

Bình Luận (0)
Comment