Bến Mưa - Trĩ Hạ

Chương 58

Những tòa nhà chọc trời vươn mình kiêu hãnh giữa tầng mây. Khi hoàng hôn buông xuống, hàng vạn ánh đèn neon và ô cửa sổ từ các cao ốc bừng sáng, hòa quyện vào nhau thành một bản giao hưởng ánh sáng rực rỡ. Toàn bộ sự hoa lệ ấy được in bóng xuống mặt cảng Victoria, vỡ tan trên từng gợn sóng lấp lánh.

 

Đây chính là khoảnh khắc “lam điệu” trứ danh của Hồng Kông, một vẻ đẹp rất riêng ngay trước ngưỡng cửa của màn đêm. Khúc dạo đầu cho bản dạ khúc hoa lệ sắp bắt đầu.

 

Chiều hôm đó, buổi thu âm của ban nhạc diễn ra vô cùng thuận lợi, tất cả đều tan làm đúng giờ.

 

Lạc Thi rất vất vả mới tìm được khe hở để chen vào thang máy xuống hầm để xe, đang dựa theo tin nhắn Chu Duật Lễ gửi để tìm vị trí đỗ xe của anh thì đột nhiên nghe được vài giọng nói quen thuộc.

 

Là Joey và mấy cô gái khác chơi thân với cô ta.

 

“Đi ăn chút gì trước đã, rồi ngồi xe Joey đến quán Jazz bar kia nhé.”

 

Có người đề nghị: “Hay gọi thêm mấy bạn nam ra chơi đi.”

 

“Gọi Ben lần trước thì sao?”

 

Joey nhanh chóng phủ quyết: “Thôi, cậu ta chán phèo, lại còn keo kiệt.”

 

“Vậy ai nhỉ, Alex?”

 

Joey lại lần nữa phủ quyết: “Cậu này càng không được.”

 

“Yêu cầu của cậu cao quá đấy?” Có người trêu chọc, “Cậu ưng ai thì cứ nói thẳng ra đi.”

 

Joey đầu tiên là ngửa đầu cười sảng khoái một tiếng, rồi che miệng nói: “Tớ thích Sirius.”

 

“Sirius nào cơ?”

 

“Cậu ngốc à, chính là cậu con trai thứ hai của cô Bùi mới về nước đó.”

 

“Sao cậu biết tên tiếng Anh của anh ấy?” Một cô gái trong đó bừng tỉnh ngộ mà kéo dài giọng, “Không phải là cậu đã xin được phương thức liên lạc rồi chứ?”

 

Joey nhún vai, “Lần sau tìm được cơ hội tớ nhất định sẽ ra tay.”

 

“Joey, cậu giỏi thật, đến cả con trai cô Bùi cũng dám tán tỉnh.”

 

“Này, trai đẹp không nắm bắt, phải thử mới biết chứ?” Joey ra vẻ hận rèn sắt không thành thép, “Tớ nói cho các cậu nghe, thường thường mấy anh đẹp trai như vậy, trông có vẻ lạnh lùng, mới dễ theo đuổi nhất.”

 

Có người hỏi: “Còn chẳng biết anh ấy thích kiểu con gái nào nữa.”

 

Joey lại tỏ ra hứng thú: “Để tớ đoán xem, kiểu đàn ông như anh ấy, chắc chắn thích kiểu chị đại ngự tỷ có thân hình nóng bỏng. Tảng băng chạm vào lửa nóng, như vậy mới có ý nghĩa.”

 

“Tớ lại nghĩ, biết đâu anh ấy lại thích kiểu em gái ngoan ngoãn.”

 

“Kiểu nào?”

 

“Ví dụ như, ừm, giống Lạc Thi chẳng hạn.”

 

Joey nghe xong liền “xì” một tiếng, chắc nịch nói: “Tuyệt đối không thể nào! Nếu anh ấy mà thích kiểu đó, tối nay tớ sẽ trồng cây chuối gội đầu!”

 

 

“…” Lạc Thi còn đang len lén vui vẻ nghe người khác hóng chuyện của Chu Duật Lễ, không ngờ lại đột nhiên nhắc tới cô, nụ cười bên môi cô lập tức xịu xuống.

 

Nói Chu Duật Lễ thì cứ nói Chu Duật Lễ đi, lôi cô vào làm gì…

 

Nhưng mấu chốt nhất bây giờ là tìm được xe của Chu Duật Lễ đang đỗ ở đâu, nhưng cả hầm để xe toàn là siêu xe, nhìn đến mức cô cũng hơi hoa cả mắt.

 

Cô nhớ buổi sáng là đỗ ở khu vực này, sao lại tìm không thấy nhỉ.

 

Ngay lúc cô không biết làm sao, định lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Chu Duật Lễ, thì cách đó không xa bỗng vang lên một giọng nam lười biếng mà trong trẻo: “Bảo bối, đi đâu thế? Ở đây này.”

 

Lạc Thi nghe thấy giọng Chu Duật Lễ thì nhìn theo, cô thấy anh đang tùy ý lười biếng dựa vào xe, một tay đút túi quần, nhìn về phía cô.

 

Giọng Chu Duật Lễ vừa dứt, Joey đột nhiên hít một hơi khí lạnh.

 

Hóng chuyện ngay trước mặt sếp, thật sự là quá xấu hổ. Đặc biệt là —

 

Phát hiện ra thế mà sếp lại có đối tượng.

 

Lạc Thi theo bản năng định trốn đi, nhưng mấy cô gái và Joey đã đồng loạt quay đầu nhìn về phía cô.

 

Lạc Thi nhắm mắt đành chịu trận, vẻ mặt xấu hổ cười cười vẫy tay chào họ: “Hi.”

 

Trong lúc Lạc Thi còn đang nhanh chóng suy nghĩ nên nói gì để giảm bớt sự ngượng ngùng, Chu Duật Lễ đã sải bước chân dài đi tới.

 

Ở trước mặt mấy người Chu Duật Lễ quang minh chính đại nắm lấy tay cô, lại rất tự nhiên nhận lấy túi xách và hộp đàn trong tay cô, thản nhiên véo má cô: “Anh đứng đó nhìn em lâu như vậy mà em không thấy anh à? Đang nghĩ gì thế.”

 

Giọng Lạc Thi nhỏ như muỗi kêu: “…Không có.”

 

“Đồ ngốc đãng trí.” Bàn tay với khớp xương rõ ràng của Chu Duật Lễ ôm eo cô, ngữ khí cũng vô cùng thân mật dịu dàng, “Đi thôi, về nhà ăn cơm.”

 

Joey vừa rồi còn thề son sắt nói Chu Duật Lễ không thể nào thích kiểu người như Lạc Thi lập tức cứng đờ, vẻ mặt ngơ ngác và không thể tin nổi.

 

Mãi cho đến khi chiếc Lamborghini Revuelto đó từ từ lái ra khỏi hầm để xe, mấy cô gái mới nhìn nhau, trăm miệng một lời mà nói một câu: “— Này, không phải chứ?!”

 

Xe dừng trước ở một trung tâm thương mại tại Central. Trước khi xuống xe, Chu Duật Lễ nắm lấy cổ tay cô, lại lần nữa bất đắc dĩ lặp lại: “Bảo bối? Thật sự không cần mua quà đâu, chỉ là một bữa cơm đơn giản, em đến là được rồi.”

 

“Không được.” Lạc Thi lắc đầu từ chối, chớp đôi mắt xinh đẹp ngây thơ nhìn anh, vô thức làm nũng, “Đây là lễ nghĩa cơ bản, em muốn mua. Anh nhanh lên được không, trễ nữa là không kịp đó.”

 

Chu Duật Lễ trước giờ luôn bó tay với chiêu làm nũng của cô, anh đưa tay day day trán rồi đồng ý, “Được rồi, vừa rồi em nói muốn mua cho ông nội anh một cái máy mát xa lưng, còn gì nữa?”

 

“Không phải anh nói ông nội anh thích tre trúc sao, chiều nay lúc nghỉ giữa giờ em có xem qua, có một cửa hàng bán tranh pháp, vừa hay có một bức vẽ cây trúc, em đã đặt rồi.” Lạc Thi cười tủm tỉm nhìn anh.

 

Chu Duật Lễ nhìn thấy nụ cười của cô, cũng có chút ngẩn người, rất nhanh anh lại giơ tay véo má cô, giả vờ lạnh nhạt hỏi: “Vui đến vậy sao? Mấy ngày nay em còn chưa cười với anh như vậy đâu.”

 

Nụ cười trên môi Lạc Thi thu lại một chút, cố ý hừ một tiếng quay mặt đi: “Nếu anh không đi cùng em, thì cứ ở trên xe đợi đi, em tự mình vào tiệm lấy là được rồi.”

 

Thấy Lạc Thi làm bộ định xuống xe, Chu Duật Lễ nhanh chóng kéo người lại, rũ mắt nhìn cô đầy ý vị sâu xa mà nói: “Đi cùng em, có phải nên cho anh chút thù lao không, chắc chắn em xách không nổi đâu.”

 

Ánh đèn trong hầm để xe mờ ảo, Chu Duật Lễ nắm cổ tay cô không buông, ra chiều nếu cô không làm gì đó thì anh sẽ không thả ra.

 

Lạc Thi nhanh chóng hôn lên má anh một cái, phát ra tiếng “chụt” nhẹ nhàng.

 

“— Cứ vậy thôi à?” Chu Duật Lễ nhíu mày bất mãn nhìn cô, vẫn không nhúc nhích.

 

Lạc Thi vẻ mặt vô tội, “Vẫn chưa đủ sao?”

 

“Không, đủ.”

 

“…Vậy muốn thế nào.”

 

Chu Duật Lễ nhìn chằm chằm vào môi cô, “Em nói xem?”

 

Lạc Thi ngẩng mặt ngoan ngoãn hôn lên môi anh mấy cái, “Bây giờ được chưa?”

 

“Miễn cưỡng vậy.”

 

 

Chu Duật Lễ đoán không sai, cuối cùng Lạc Thi lại mua rất nhiều thứ, còn không cho anh quẹt thẻ.

 

Không thể không nói Lạc Thi rất biết mua quà cho trưởng bối, không phải là thứ gì quá quý giá, nhưng lại thắng ở sự dụng tâm và chu đáo, đều là những món đồ rất thực dụng.

 

Điều làm Chu Duật Lễ không ngờ tới là, thế mà Lạc Thi lại mua một thỏi son dưỡng môi của một hãng dược mỹ phẩm, còn có thể khắc tên tại chỗ trên nắp.

 

Khi nhìn thấy ba chữ cái “Pei” được khắc trên nắp, Chu Duật Lễ có chút bất ngờ, “Mua cho mẹ anh à?”

 

Lạc Thi nhận lấy thỏi son được khắc tên xong, thuận tay treo túi vào tay anh, “Đúng vậy, gần đây hình như cô Bùi bị viêm môi nhẹ, mua cho cô giáo một thỏi son dưỡng đi. Đúng rồi! Còn có bánh yến sào Trần Ý Trai mà cô Bùi thích ăn, lát nữa đi mua một túi.”

 

Chu Duật Lễ nhìn Lạc Thi lại mở ghi chú trong điện thoại, lướt qua mới biết cô đã ghi lại những thứ muốn mua, bây giờ đang từng cái đối chiếu, “Hình như mua đủ cả rồi, có thể đi được rồi.”

 

Chu Duật Lễ đưa tay sờ sờ đỉnh đầu cô, rồi nắm lấy tay cô, “Sao em lại dụng tâm như vậy?”

 

Lạc Thi vô cùng tự nhiên mà buột miệng: “Bởi vì họ là người nhà của anh mà.”

 

Khu The Peak vẫn luôn là khu biệt thự riêng tư của giới siêu giàu Hồng Kông, nơi đây yên tĩnh, sở hữu tầm nhìn tuyệt hảo trời ban.

 

Ở đây có thể nhìn xuống vạn nhà đèn dầu, những bức tường kính tạo nên cảnh đêm đô thị phồn hoa lộng lẫy, ngay cả cảng Victoria và bán đảo Cửu Long lấp lánh ánh sao cũng thu hết vào tầm mắt.

 

Dù đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi tận mắt nhìn thấy Chu trạch, Lạc Thi vẫn bị kiến trúc rộng lớn trước mắt làm cho chấn động.

 

Xe dừng ở cách cửa không xa chứ không lái vào trong.

 

Sau khi xuống xe, Chu Duật Lễ nhanh chóng nhận ra cảm xúc đột nhiên thay đổi của Lạc Thi, anh dùng mu bàn tay áp lên má cô, “Sao vậy, lạnh à?”

 

“Không lạnh.” Lạc Thi mím môi, nắm tay anh nhẹ nhàng lắc lắc, “Làm sao bây giờ, em đột nhiên thấy hồi hộp quá.”

 

Chu Duật Lễ buồn cười nhìn cô, nhướng mày, “Vừa rồi dọc đường không phải em lẩm bẩm mãi sao, sao đến cửa lại sợ rồi? Bây giờ em là học trò cưng của cô Bùi, bà ấy sẽ không làm khó em đâu. Còn ông nội anh, ông là một người rất thú vị, ông cũng sẽ thích em.”

 

Lạc Thi vẫn có chút mất hồn, theo bản năng dựa vào lòng anh tìm kiếm chỗ dựa, “…Vâng.”

 

“Đừng căng thẳng, bảo bối.” Chu Duật Lễ lại nâng mặt cô lên, khẽ hôn lên trán cô một cái, “Chỉ là một bữa cơm bình thường thôi, chiều nay ông nội còn hỏi anh em thích ăn món gì, báo nhà bếp làm món em thích cả rồi. Hơn nữa không phải còn có anh ở đây sao, hửm?”

 

Lạc Thi khẽ gật đầu, mềm giọng nói: “Dạ.”

 

Gió đêm trên đỉnh núi có chút lớn, Chu Duật Lễ cởi áo khoác vest khoác lên người cô, rồi ôm cô dỗ dành một lúc: “Nếu em thật sự sợ, chúng ta không vào nữa, anh đưa em đi ăn món khác nhé?”

 

Chu Duật Lễ thật sự quá hiểu Lạc Thi, anh vừa lùi một bước, Lạc Thi lập tức lấy lại tinh thần: “Không cần, em có thể.”

 

Chu Duật Lễ buồn cười cong môi, đáy mắt dâng lên nụ cười, khen cô: “Ừm, ngoan lắm.”

 

Ngay lúc hai người đang tình chàng ý thiếp, cánh cửa lớn đột nhiên bị người từ bên trong kéo ra, chú Tân để râu bước ra trên chiếc xe điện cân bằng, “— Cháu về rồi à!”

 

Chú Tân nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, giọng nói đột nhiên im bặt, lập tức cười tủm tỉm hỏi: “À, có phải chú nên tránh đi một lát không? Hai người cứ tiếp tục?”

 

“…Không cần.” Chu Duật Lễ vô cùng bình tĩnh đứng thẳng người dậy, dắt tay Lạc Thi chủ động giới thiệu, “Chú Tân, đây là bạn gái của cháu. Còn đây là quản gia cũ của nhà anh, chú Tân.”

 

Chú Tân vội vàng khen ngợi: “Cô Lạc ngoài đời còn xinh đẹp hơn trong ảnh!”

 

“Cảm ơn ạ.” Lạc Thi có hơi câu nệ mà cười cười, “Chào chú Tân ạ.”

 

“Chào cháu.” Chú Tân nhìn thấy dung mạo và nụ cười của cô gái trước mặt đột nhiên thấy thân thiết, cố ý đổi sang tiếng Phổ thông để nói chuyện với cô, có chút lắp bắp nhưng lại đáng yêu, “Mời vào, mời vào! Lão gia đang ở phòng khách đợi hai người đó.”

 

Sân vườn của Chu trạch mang phong cách Trung Hoa mới, trồng những loại cây trúc và cây tùng đặc trưng của lâm viên kiểu Trung, bậc thang vào nhà uốn lượn xuyên qua cây xanh trong sân.

 

Trong sân có một hồ nước chảy nhân tạo lớn không theo quy tắc, trong hồ vài con cá koi bơi lội dưới những đóa hoa súng. Vài khoảng trống trong thiết kế sân vườn đều vô tình toát lên ý cảnh phương Đông.

 

Chú Tân xuống khỏi xe cân bằng, đi trước dẫn đường, dọc đường đều tự giới thiệu cho Lạc Thi về bố cục và cấu trúc của nhà họ Chu, cứ như thể sau này họ sẽ sống ở đây vậy.

 

“Về rồi à.” Chu Tự Sơn nghe thấy tiếng động, nhanh chóng đặt chén trà trong tay xuống, nâng gọng kính trên mũi nhìn qua, “Là Lạc Thi phải không?”

 

Lạc Thi đứng bên cạnh Chu Duật Lễ, vội vàng cười chào: “Chào ông nội, cháu là Lạc Thi ạ.”

 

“Ông nội.”

 

Chu Tự Sơn đứng dậy đi tới đón họ, nhìn thấy những thứ Chu Duật Lễ xách trong tay thì có chút kinh ngạc, “Đây là gì vậy?”

 

“Là quà Thi Thi mua cho ông ạ.”

 

“Sao lại còn mua quà cho ông nữa?” Chu Tự Sơn không giấu được niềm vui, khuôn mặt vốn nghiêm nghị lập tức hiện lên nụ cười.

 

Mọi người ngồi xuống ghế sofa, chú Tân lại rót trà.

 

“Cháu có lòng quá, dạo này lưng ông đang không được khỏe. Còn bức tranh cây trúc này, ừm… cũng rất đẹp, tốt, ông rất thích.” Chu Tự Sơn cầm bức tranh pháp lang kết ty hình cây trúc lên ngắm nghía kỹ lưỡng, lập tức quyết định rồi đưa cho chú Tân, “Đặt lên bàn sách của tôi.”

 

Chú Tân xách những món quà Lạc Thi mang đến lên lầu.

 

Chu Tự Sơn nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn cười tươi của Lạc Thi thì càng thêm yêu thích, suốt buổi không nói chuyện với Chu Duật Lễ mấy câu, ngược lại cứ luôn trò chuyện với Lạc Thi, hoàn toàn không có chút khoảng cách nào, những câu hỏi cũng chỉ là những chuyện bình thường.

 

Sau một hồi dạo đầu, lão gia tử cuối cùng cũng vào vấn đề chính, giả vờ vô tình hỏi Lạc Thi: “Tiểu Thi à, cho ông hỏi cháu định bao lâu nữa thì kết hôn với A Lễ nhà ông?”

 

Lạc Thi bị câu hỏi bất ngờ làm cho ngớ người, chớp chớp mắt cầu cứu nhìn về phía Chu Duật Lễ.

 

Chu Duật Lễ nhận được ánh mắt của cô, nhướng mày, thuận thế nắm lấy tay cô đặt vào lòng bàn tay mình, nói với Chu Tự Sơn: “Cái đó phải xem khi nào cô ấy đồng ý làm hòa với cháu.”

 

“— Cái gì?” Chu Tự Sơn nghe xong kinh ngạc, lập tức không vui mà nhíu mày, “Thế mà cháu vẫn chưa theo đuổi được người ta à?”

 

Chu Duật Lễ lại liếc nhìn Lạc Thi, có chút bất đắc dĩ nói: “Vâng, cô ấy vẫn còn giận cháu.”

 

“Cháu không…”

 

Lạc Thi còn chưa kịp nói, Chu Tự Sơn đã dùng lời lẽ thấm thía nói với cô: “Chắc chắn là cái tính xấu của thằng A Lễ làm cháu tức giận, nó chính là như vậy, không thích nói chuyện. Nó làm chuyện xấu gì chọc cháu không vui, cháu nói cho ông, ông xử nó ngay bây giờ!”

 

Chu Tự Sơn nói những lời này vô cùng nghiêm túc.

 

Lạc Thi vội vàng xua tay, có chút lắp bắp giải thích: “Không phải đâu ông nội, anh ấy, cháu không có giận anh ấy…”

 

 

Bùi Du vừa từ trong bếp dặn dò đầu bếp xong đi ra đã nghe thấy trong phòng khách tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, nhìn thấy cảnh tượng ấm áp trước mắt, bà cũng có chút sững sờ.

 

Đã lâu lắm rồi trong nhà không có không khí như vậy.

 

Lạc Thi cười đôi mắt long lanh, không biết đã nói gì mà dỗ lão gia tử cười sảng khoái, còn cậu con trai ngày thường lạnh lùng xa cách trước mặt bà, thì đang dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Lạc Thi cười.

 

Bùi Du bất giác dừng bước nhìn cảnh tượng này, khóe môi cũng hiện lên nụ cười hiếm thấy.

 

Nguyên liệu cho bữa tối hôm nay là những nguyên liệu tươi ngon nhất được vận chuyển bằng đường hàng không chuyên dụng. Sau khi mọi người ngồi xuống, rất nhiều người làm bận rộn bưng đồ ăn lên.

 

Một bàn thức ăn rất phong phú, cá mú sao hấp, yến sào hấp gà nhung, canh gà hầm bong bóng cá, tôm hùm xào kiểu tránh bão… Mấy món còn lại đều là những món Lạc Thi thường thích ăn, ngay cả cách bài trí cũng tinh xảo không thua gì khách sạn năm sao.

 

Trên bàn ăn, Chu Tự Sơn sợ Lạc Thi câu nệ, còn định bảo Chu Duật Lễ gắp thức ăn cho cô, ngước mắt lên nhìn đứa cháu trai nhà mình mới phát hiện động tác của cháu mình đã thuần thục từ lâu.

 

Chu Tự Sơn thấy vậy hài lòng gật đầu, thuận thế khuyên nhủ: “Tiểu Thi à, cháu xem A Lễ nhà ông vẫn rất biết chăm sóc người khác đúng không? Cháu đó, cứ suy nghĩ thêm nhé, sớm làm hòa với nó.”

 

Chu Duật Lễ nhàn nhạt “Vâng” một tiếng tỏ vẻ đồng tình, rồi thấp giọng hỏi cô: “Thi Thi, em nghe thấy ông nội nói gì không?”

 

“Em biết rồi.” Lạc Thi mím môi cười, lại nhân lúc ông nội không thấy mà lặng lẽ lườm anh một cái.

 

Chu Duật Lễ rũ mắt dịu dàng nhìn cô cười.

 

Một lát sau, bát của Lạc Thi đã chất thành một ngọn núi nhỏ, cô lặng lẽ dùng khuỷu tay huých nhẹ Chu Duật Lễ ra hiệu, nhẹ nhàng nói với anh một câu.

 

Chu Duật Lễ lại dùng đũa chung gắp một miếng thịt cá cho Bùi Du, “Mẹ, ăn nhiều một chút.”

 

“…” Đầu tiên Bùi Du sững sờ một chút, rồi gật gật đầu, “Ừ, được.”

 

 

Bữa cơm này ăn vô cùng hòa hợp, vì có sự xuất hiện của Lạc Thi, căn nhà vốn lạnh lẽo cũng có thêm rất nhiều tiếng cười nói vui vẻ.

 

Trước khi rời đi, Bùi Du gọi Lạc Thi ra sân vườn đi dạo.

 

“Gần đây cổ tay em phục hồi thế nào rồi?”

 

“Cũng ổn ạ.” Lạc Thi trả lời, “Là bác sĩ do ba em giới thiệu, em sẽ đi tái khám. Tay trái em cũng đang luyện tập, bây giờ đã thích ứng hơn trước rất nhiều.”

 

Bùi Du ngoài lúc lên lớp thì luôn ít nói, chỉ gật đầu “Ừm” một tiếng: “Phải chuẩn bị nhiều hơn cho cuộc thi, ban nhạc cũng phải lo, có thể sẽ hơi mệt.”

 

“Cô giáo yên tâm, em sẽ luyện tập chăm chỉ.” Lạc Thi đưa thỏi son dưỡng môi kia cho Bùi Du.

 

“Đây là gì?”

 

“Son dưỡng môi ạ, em thấy gần đây cô bị viêm môi nhẹ cũng không tô son được, nên em mua cho cô.”

 

Bùi Du nhìn thấy chữ “Pei” khắc trên thỏi son, sững sờ một lát, “Cảm ơn, em có lòng rồi. Cũng không còn sớm nữa, hai đứa về sớm nghỉ ngơi đi.”

 

Lạc Thi đi được hai bước lại đột nhiên vòng về nhẹ nhàng ôm Bùi Du một cái.

 

Bùi Du nhất thời không phản ứng kịp, có chút không tự nhiên mà ho một tiếng: “Làm gì thế, lớn nhỏ cũng không biết.”

 

Lạc Thi cười, đôi mắt long lanh nhìn Bùi Du, nghiêm túc nói: “Cô Bùi, chính cô đã cổ vũ em dùng tay trái, còn dạy em rất nhiều thứ, cảm ơn cô giáo ạ.”

 

“…” Bùi Du nhìn ánh mắt nghiêm túc của cô đột nhiên không nói nên lời.

 

Bà hình như, đã biết tại sao con trai mình lại thích cô bé này rồi.

 

Cô gái lúc nào cũng cười tươi, nói chuyện cũng nhẹ nhàng nhỏ nhẹ.

 

Quan trọng nhất là, cô có một trái tim thuần khiết chân thành đối đãi với mọi người.

 

Lạc Thi lại lần nữa ngoan ngoãn chào bà: “Vậy em về trước ạ, mai gặp lại cô giáo ạ.”

 

“Ừm.”

 

Bùi Du nhìn bóng lưng cô gái đi xa, bỗng nhiên lại lên tiếng gọi cô lại: “Lạc Thi.”

 

“Dạ? Sao vậy cô giáo?”

 

Bùi Du nói: “Lần sau đến nhà đừng gọi cô là cô giáo nữa, gọi dì là được rồi.”

 

 

Chu Tự Sơn tiễn họ ra đến cửa, lời lẽ thấm thía nói với hai người: “Hai đứa nhất định phải trân trọng duyên phận, có thể gặp lại nhau, phải nắm bắt cơ hội.”

 

“Vâng ạ.”

 

Lạc Thi ngoan ngoãn gật đầu, “Cháu biết rồi  ông
 nội.”

 

Chu Tự Sơn lại nhìn về phía Lạc Thi: “Tiểu Thi, ông thấy hôm nay cháu ăn mấy miếng tôm xào khá nhiều, nếu thích lần sau ông lại bảo đầu bếp làm cho cháu, cháu phải nhớ thường xuyên đến thăm ông đấy!”

 

Lạc Thi nghe những lời này, chút băn khoăn và căng thẳng vừa rồi đã biến mất không dấu vết, cười tủm tỉm trả lời: “Dạ được ạ.”

 

Hai người lên xe, Chu Tự Sơn không biết từ đâu lôi ra một hộp trang sức và một phong bì đỏ dày cộp, trực tiếp từ cửa sổ xe đưa cho Lạc Thi, không cho cô cơ hội từ chối, “Quà gặp mặt cho cháu, về rồi hãy mở ra xem.”

 

Sau khi về đến chung cư, Lạc Thi vừa tắm xong từ phòng tắm bước ra, cô nghe thấy tiếng gõ cửa.

 

Cô đi qua nhìn qua mắt mèo rồi mới mở cửa.

 

Chu Duật Lễ mặc đồ ở nhà trực tiếp đi vào, Lạc Thi còn chưa kịp nói gì, đã bị anh một tay bế bổng lên đi vào phòng ngủ.

 

“Anh làm gì vậy?” Lạc Thi bị anh bế đặt ngồi trên giường, bất mãn lên án, “Vừa rồi không phải em đã nói với anh tối nay em muốn ngủ một mình sao?”

 

“Đúng vậy.” Vẻ mặt Chu Duật Lễ tự nhiên, “Nhưng anh có đồng ý đâu.”

 

“…” Lạc Thi lại lần nữa làm mới nhận thức về mức độ vô sỉ của anh.

 

Chu Duật Lễ ôm người vào lòng, vùi mặt vào cổ cô thấp giọng nói: “Bảo bối, hôm nay cảm ơn em.”

 

Lạc Thi có chút không hiểu, “Cảm ơn cái gì ạ?”

 

“Cảm ơn em đã đồng ý về nhà cùng anh.”

 

“Sao đột nhiên anh lại sến súa thế.” Lạc Thi hừ nhẹ một tiếng, cô lại từ trong lòng anh lùi ra, mở hộp trang sức ông nội tặng ra cho anh xem, “Anh xem, có đẹp không?”

 

Trong hộp trang sức lặng lẽ nằm một chiếc vòng tay phỉ thúy loại. Chu Duật Lễ nhìn dáng vẻ mắt cười cong cong của cô, cũng không nhịn được bị nụ cười của cô lây nhiễm.

 

Lạc Thi cười rất vui vẻ, lúm đồng tiền bên môi nhàn nhạt.

 

Nhưng chính nụ cười như vậy, anh đã đợi ba năm cuối cùng mới tìm lại được.

 

Cô gái nhỏ vừa tắm xong đã mặc một chiếc váy ngủ màu trắng tinh, cô không mặc nội y, không chút phòng bị mà đứng trước mặt anh, chất vải cotton cũng hơi hằn lên đường nét bên trong.

 

Hô hấp của Chu Duật Lễ đột nhiên chậm lại, chỉ có mình cô không hề hay biết.

 

“Sao anh không nói gì?” Lạc Thi khó hiểu nhìn qua, “Đẹp hay không đẹp?”

 

Chu Duật Lễ lại lần nữa ôm chặt cô, nghiêm túc nhìn vào mắt cô, nhưng lại không phải nói về chiếc vòng, “Rất đẹp.”

 

Lạc Thi nghe thấy giọng nói có chút khàn khàn của Chu Duật Lễ, chậm chạp nhận ra điều gì đó, nhìn anh đột nhiên đặt mấy thứ kia sang một bên, rồi lại vươn tay ôm cô kéo vào lòng.

 

Chu Duật Lễ ôm cô ngã xuống giường, đợi Lạc Thi tỉnh táo lại, cô đã ở một tư thế vô cùng ái muội nằm trên người anh.

 

Lạc Thi nhất thời có chút kinh ngạc, cô định đứng dậy lại bị anh ghì chặt. Đôi mắt hổ phách sâu thẳm của Chu Duật Lễ nhìn chằm chằm cô, anh ấn gáy cô xuống rồi hôn lên.

 

Nụ hôn của anh vừa triền miên lại vừa dịu dàng, cùng cô dây dưa quấn quýt, nhưng dần dần trở nên sâu hơn, mất đi vài phần kiểm soát.

 

Chiếc váy ngủ mỏng manh chẳng thể ngăn cản được anh. Bàn tay với những khớp xương rõ ràng chậm rãi men theo làn da mịn màng đi lên. Anh di chuyển thật chậm, như một lời thăm dò, cho cô thời gian để phản ứng. Thấy cô không hề chối từ, bàn tay anh mới tiếp tục hành trình, cho đến khi áp trọn lấy b** ng*c mềm mại tựa ngọc.

 

Nụ hôn của anh rời khỏi môi cô, bắt đầu một hành trình mới, rải những dấu hôn đứt quãng xuống vành tai, rồi đến chiếc cổ thanh tú. Một luồng điện khó tả chạy dọc sống lưng, Lạc Thi khẽ run lên, bất giác vòng tay ôm lấy anh, giọng nức nở như đang làm nũng: “Anh đang làm gì vậy? Chu Duật Lễ… Anh là cún con à?”

 

Chỉ có cún con mới có thể l**m khắp nơi như vậy.

 

Chu Duật Lễ thấp giọng cười thành tiếng: “Không phải em rất thích sao?”

 

Lạc Thi vẫn còn cứng miệng: “Em mới không…”

 

“Không thích?” Chu Duật Lễ lại hôn lên vành tai cô, động tác trong tay một chút cũng không dừng lại, “Không thích sao, tại sao em cứ run mãi thế, hửm?”

 

Ngay sau đó Lạc Thi đã không nhịn được mà c*n m** d***, thấp giọng xin tha: “Anh đừng bắt nạt em, em muốn đi ngủ.”

 

Chu Duật Lễ dĩ nhiên sẽ không để ý đến lời nói khẩu thị tâm phi của cô lúc này.

 

Xúc cảm hiện tại anh đã từng nắm giữ vô số lần, khiến anh si mê nghiện ngập, cho đến khi cảm giác được người trên thân anh hoàn toàn mềm nhũn trong lòng, anh lên tiếng gọi cô: “…Bảo bối.”

 

Tai Lạc Thi đã đỏ bừng, bị giọng nói của anh trêu chọc đến không nhịn được mà r*n r* một tiếng, nhưng chính âm thanh như tiếng chim oanh hót đó đã làm cho sợi dây trong đầu Chu Duật Lễ hoàn toàn đứt phựt.

 

Anh ấn cô dán sát vào người mình hơn, làm cho cô cảm nhận được lúc này anh khó chịu đến mức nào.

 

Lạc Thi có chút thẹn thùng hỏi: “Anh, sao anh lại…”

 

“Em cứ đè lên người anh như vậy, sao anh có thể không có chút cảm giác nào được?” Giọng Chu Duật Lễ càng thêm khàn khàn, thanh âm trầm thấp lại mang theo từ tính mê hoặc lý trí của Lạc Thi.

 

Cuối cùng, anh không thể kiềm chế được nữa, khẽ lật người, chiếm lấy thế chủ động. Căn phòng chỉ có ánh sáng vàng dịu từ ngọn đèn đầu giường, và chiếc giường này, nơi cô đã từng nằm, vẫn còn vương lại mùi hương ngọt ngào đặc trưng của cô ở khắp mọi nơi.

 

Anh cúi xuống, ánh mắt say đắm ngắm nhìn gò má ửng hồng của cô. Ngón tay anh dịu dàng lướt theo từng đường nét trên gương mặt, rồi dừng lại nơi cánh môi mềm mại. Giọng anh khàn đặc vì d*c v*ng: “Bảo bối, chúng ta l*m t*nh nhé?”

 

Lời đề nghị tr*n tr** của anh khiến mặt Lạc Thi đỏ bừng, nóng ran như sắp nhỏ máu.

 

Chu Duật Lễ cảm thấy mọi sự nhẫn nại của mình đã đi đến giới hạn. Vốn dĩ, đứng trước cô, anh chưa bao giờ có được thứ gọi là tự chủ. Huống hồ bao ngày qua, anh ngày ngày được nhìn thấy cô, mà lại chẳng thể “ăn”.

 

Giây phút này, mọi lý trí đều bị ném ra sau đầu. … Anh muốn ăn, muốn đến phát điên.

 

Lạc Thi chìm đắm trong đôi mắt ngập tràn tình ý của anh. Ánh nhìn ấy tựa một vòng xoáy sâu thẳm, dịu dàng dụ dỗ cô cùng anh trầm luân trong khoảnh khắc này. Cô choáng váng đến độ không thốt nổi một lời khước từ.

 

Tiếng th* d*c trầm khàn của Chu Duật Lễ quấn quýt bên tai, vậy mà anh vẫn cố ý ghìm lại, chỉ đặt lên môi cô một nụ hôn lướt qua như chuồn chuồn đạp nước.

 

Mãi cho đến khi Lạc Thi theo phản xạ đẩy nhẹ vào ngực anh – một cái đẩy vừa như chối từ lại vừa như mời gọi, anh mới khẽ cười.

 

Ngay sau đó, một cảm giác ấm nóng thân mật bao trùm lấy cô. Anh vươn tay, đan mười ngón tay vào tay cô thật chặt. Một lúc lâu sau, anh đột ngột ngẩng lên, giọng nói khàn đi vì thỏa mãn: “Có tiến bộ.”

 

Đôi mắt Lạc Thi long lanh hơi nước, tâm trí vẫn còn mơ màng: “…Cái gì?”

 

Anh đầy ẩn ý véo nhẹ lên eo cô: “Em nói xem?”

 

Khi hiểu ra ý anh, Lạc Thi xấu hổ đến độ phải cắn môi. Cô giơ tay, tát yêu một cái lên má anh, bàn tay mềm mại cứ thế áp lên da mặt anh.

 

Chu Duật Lễ không hề né tránh, anh cúi xuống nhìn cô, bật cười thành tiếng: “Muốn dùng thêm chút sức nữa không, hửm?”

 

Lạc Thi không nhịn được, thì thầm hỏi: “Chu Duật Lễ, anh có sở thích bị ngược đãi à?”

 

Nụ hôn của Chu Duật Lễ lại di chuyển đến vành tai cô: “Nếu là trên giường, anh rất sẵn lòng. Chỉ cần Thi Thi ngoan ngoãn cho anh…”

 

Chữ cuối cùng, anh ghé sát vào, thì thầm riêng cho một mình cô nghe.

Bình Luận (0)
Comment