Bến Mưa - Trĩ Hạ

Chương 66

Vào ngày kỷ niệm thành lập Dàn nhạc Phác Ngọc, sau khi tất cả thành viên cùng nhau ăn mừng tại khách sạn lớn thuộc tập đoàn Chu thị, Lạc Thi lại không thể từ chối sự nhiệt tình của Joey và mấy người bạn, họ cùng nhau đến một quán bar Jazz ở Tsim Sha Tsui.

 

Phải thừa nhận rằng, sau khi trở thành bạn với Joey, các hoạt động giải trí của cô cũng phong phú hơn rất nhiều.

 

So với mấy người khách quen của quán bar như Joey, Lạc Thi ngồi ở một góc sofa, tay cầm ly rượu, trông có phần giống một cô sinh viên câu nệ. Có mấy người đàn ông ở bàn bên cạnh liên tiếp đến bắt chuyện mời rượu, Joey đã khéo léo từ chối giúp cô không ít ly.

 

” Chị Lạc Thi, chị có muốn cùng chơi trò chơi không ạ?” Người nói chuyện với cô là một trợ lý nhạc trưởng mới gia nhập đoàn nhạc, tên là Thẩm Gia Chú, tuổi còn trẻ, vừa tốt nghiệp từ Học viện Curtis về nước đã thuận lợi vượt qua nhiều vòng tuyển chọn để vào Phác Ngọc.

 

Lần đầu tiên được gọi là “chị Lạc Thi”, nhất thời cô cũng không phản ứng kịp.

 

Mãi cho đến khi lại lần nữa đối diện với đôi mắt cười của chàng trai trẻ, cô mới như tỉnh mộng mà uyển chuyển từ chối, xua xua tay: “À? Không sao đâu, tôi xem mọi người chơi là được rồi, mấy trò trên bàn rượu tôi thật sự không rành lắm.”

 

Joey liếc nhìn Thẩm Gia Chú một cái là biết tỏng ý đồ của cậu ta, cô ta nhanh chóng lên tiếng, ý tứ khuyên can: “Cậu em Gia Chú à, chị khuyên cậu này, Lạc Thi thật sự là ‘kẻ hủy diệt trò chơi’ đó. Trước đây bọn chị có dạy cậu ấy mấy lần mà cậu ấy vẫn không chơi được, kiểu khiến người ta tức chết ấy, nên cậu vẫn nên bỏ cuộc đi.”

 

Lạc Thi đối diện với ánh mắt của Joey, cười gật đầu: “Đúng vậy, tôi thật sự không biết chơi đâu.”

 

Ánh mắt của Thẩm Gia Chú vẫn không hề né tránh mà dừng lại trên gương mặt Lạc Thi, có chút xuất thần.

 

Người phụ nữ trẻ trước mắt có làn da trắng nõn, cô mặc một chiếc váy len dệt kim màu be lệch vai, để lộ ra bờ vai và xương quai xanh thanh mảnh. Mái tóc dài xoăn bồng bềnh màu đen có một lọn buông lơi trước ngực, ngay cả độ cong của sợi tóc cũng rất tinh xảo. Ngoài lớp trang điểm trong veo như hoa sen mới nở, mùi nước hoa trên người cũng rất nhẹ nhàng. Đôi mày dịu dàng, ngồi ở đó không nói gì cũng đẹp như một bức tranh tinh xảo.

 

Trước đây cậu ta chưa từng gặp qua kiểu con gái như Lạc Thi. Khi ở nước ngoài cậu ta cũng từng có hai người bạn gái, đều không quá ba tháng thì chia tay. Cậu ta cũng không ngờ mình lại có thể ở trong một đoàn nhạc mới mà lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác rung động là gì.

 

Cậu ta lặng lẽ quan sát, đáy mắt cũng dâng lên một nụ cười nhẹ, lại hỏi: “Vậy không chơi những trò đó, em dạy chị chơi xúc xắc được không? Nếu không một mình chị ngồi đó sẽ chán lắm.”

 

Cô vội vàng khách sáo nói: “Cảm ơn, không cần đâu. Hơn nữa tôi ở lại một lúc nữa là phải về trước rồi.”

 

“—Ồ.” Mấy cô gái khác chơi thân với cô nhìn nhau, lập tức đồng thanh nói: “Lại về nhà ngọt ngào rồi.”

 

Cô cười mắt cong cong, trên mặt dần dần ửng hồng, màn hình điện thoại đặt trên bàn cũng vào lúc này sáng lên.

 

Cô mở điện thoại ra xem tin nhắn.

 

Chồng yêu:【Vợ ơi, mười phút nữa anh đến】

 

Thời gian tiếp theo, cô có chút lơ đãng, mười phút cũng trở nên có chút dài đằng đẵng. Canh chuẩn thời gian, cô đứng dậy cùng các thành viên khác chào tạm biệt trước: “Mọi người cứ chơi tiếp nhé, chơi vui vẻ, nhà có việc nên tôi về trước đây.”

 

Ngoài Thẩm Gia Chú là thành viên mới, những người khác đều biết chuyện cô đã kết hôn.

 

Ở trước sự níu kéo của mọi người cô chỉ cười ở lại một lúc, sau khi bước ra khỏi cửa quán bar, hít thở được không khí trong lành mới hơi thở phào một hơi. Quả nhiên, cô vẫn không thích những nơi đông người như vậy.

 

Cô lấy điện thoại ra định gọi cho anh, phía sau liền truyền đến một tiếng bước chân, giọng của Thẩm Gia Chú lại lần nữa vang lên: “Chị Lạc Thi, đợi một chút.”

 

Cô ngẩn người quay đầu lại, trên mặt lại treo nụ cười lịch sự: “Sao vậy Gia Chú, có chuyện gì không?”

 

Cậu ta đuổi theo ra, nhìn thấy mặt cô xong lại đột nhiên không biết phải nói gì, nghĩ nghĩ, định tấn công trực diện, cười nói: ” Em đã thêm rồi thông tin liên lạc của các thành viên trong đoàn, hình như chỉ còn của chị là chưa có. Lần trước em gửi yêu cầu kết bạn mà chị vẫn chưa đồng ý. Chị có hay dùng WeChat không? Em quét mã của chị nhé?”

 

Họ ở trong đoàn nhạc có nhóm chung, thật ra cũng không cần thiết phải thêm thông tin liên lạc cá nhân.

 

Lạc Thi nhìn cậu ta nhanh chóng mở điện thoại, lời từ chối còn chưa kịp nói ra, cả người đột nhiên bị một cánh tay từ phía sau ôm lấy eo kéo vào lòng. Sau đó, một vòng tay vô cùng chiếm hữu siết chặt lấy cô.

 

Mùi hương gỗ tuyết tùng lành lạnh bao bọc lấy cô, giọng nói lười biếng vang lên bên tai cô: “Đợi nửa ngày trời không thấy em ra, đang làm gì vậy?”

 

Cô nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt màu hổ phách của anh.

 

Anh cúi mắt nhìn cô, ý vị không rõ mà nhướng mày, lại cúi đầu dùng giọng nói chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy nói bên tai cô: “Vợ ơi, lén anh làm chuyện xấu gì vậy, hửm?”

 

“Em…” Cô định lên tiếng giải thích, bàn tay trên eo liền khẽ nhéo nhẹ một cái đầy ẩn ý.

 

Thẩm Gia Chú nghe thấy tiếng động, đầu ngón tay đang bấm màn hình đột nhiên khựng lại, ngẩng đầu nhìn thấy cảnh tượng trước mắt xong liền sững người tại chỗ.

 

Không biết từ đâu xuất hiện một người đàn ông cao lớn, tuấn mỹ, thân mật hơi cúi người ôm trọn Lạc Thi, bàn tay với những khớp xương rõ ràng kia đang mập mờ đặt trên vòng eo mảnh mai của cô.

 

Trên ngón tay thon dài của người đàn ông đeo một chiếc nhẫn đôi cùng kiểu với chiếc trên tay cô.

 

Một cặp nhẫn đôi bạch kim kiểu dáng thường ngày.

 

Thẩm Gia Chú lại thấy người đàn ông đó thờ ơ ngẩng mắt liếc qua mình, ánh mắt lạnh nhạt, dường như hoàn toàn không để cậu ta vào mắt.

 

Cậu ta do dự một lúc, hỏi: “Chị Lạc Thi, vị này là…”

 

Lạc Thi đầu có chút đau, cô biết anh muốn làm gì rồi.

 

Anh từ từ đứng thẳng người, anh vẫn ôm eo cô, vô cùng thành thạo mà vươn tay nhận lấy chiếc túi trong tay cô, lại thong thả ung dung mà sửa lại tà váy cho cô. “Vợ ơi, đứa trẻ này ở đâu ra vậy?”

 

“Cậu ấy là Thẩm Gia Chú, là trợ lý nhạc trưởng mới gia nhập Dàn nhạc Phác Ngọc mấy hôm trước.” Cô mỉm cười một cái, lại ung dung nắm lấy tay anh, nhìn Thẩm Gia Chú nói: “Gia Chú, cậu mới đến chưa lâu, giới thiệu với cậu một chút, vị này là CEO của tập đoàn Chu thị, Chu Duật Lễ, đồng thời cũng là chồng của tôi.”

 

“…” Não Thẩm Gia Chú như ngừng hoạt động, nhìn thoáng qua hai bàn tay đang đan chặt vào nhau, lại nhìn thoáng qua nụ cười đầy mãn nguyện trên mặt người đàn ông kia…

 

Cái quái gì vậy?!

 

Cậu ta đứng trong gió hoang mang tột độ.

 

Ý là, người cậu ta vừa mới đến đã để ý, là bà chủ sao?

 

Nụ cười trên mặt cậu ta cũng cứng lại, nhanh chóng tắt màn hình điện thoại, hơi gật đầu với anh: “—Chào sếp!”

 

Anh nghe xong cười nhẹ một tiếng, lại ý vị sâu xa mà liếc cậu ta một cái. “Ừm, chào mừng cậu gia nhập Phác Ngọc.”

 

Nói xong, cậu ta nhìn hai người tay trong tay thân mật rời đi.

 

Trong đầu cậu ta không biết tại sao, cứ vang vọng câu nói cuối cùng vừa rồi của sếp. Cậu ta hít một hơi lạnh, lại xoa xoa cánh tay mình, sao cứ cảm thấy sau lưng cậu ta có chút lành lạnh?

 

 

Lạc Thi vừa lên xe, anh lập tức rướn người qua cài dây an toàn cho cô, giả vờ vô tình hỏi một câu: “Em với cậu ta rất thân à?”

 

“À? Không thân ạ.”

 

“Ừm.” Anh đáp lại một tiếng rất nhạt.

 

Ánh mắt anh lại dừng trên đôi môi mềm mại của cô, một cách thành thạo anh lấy ra khăn giấy ướt từ trong túi của cô, thong thả ung dung mà từng chút một lau đi lớp son trên môi.

 

Cô bị một loạt hành động này làm cho có chút ngơ ngác, mờ mịt mà giữ lấy cổ tay anh, hỏi: “Anh làm gì vậy?”

 

“Muốn hôn.” Ánh mắt anh vẫn luôn dừng trên môi cô, thẳng thắn nói.

 

Cô cảm nhận được điều gì đó, hàng mi run rẩy, giọng mềm đi: “Đợi về nhà đã.”

 

Anh lập tức từ chối: “Bây giờ anh muốn.”

 

Lời vừa dứt, anh đã nâng cằm cô lên hôn xuống.

 

Đôi môi ấm nóng phủ lên, những lời còn lại đều bị anh nuốt vào trong. Anh không xâm nhập ngay, mà là ngậm lấy môi cô tỉ mỉ m*t lấy.

 

Cô khẽ rên một tiếng, lập tức bị anh ấn vào ghế xe, hôn sâu hơn. Lưỡi anh lại mạnh mẽ cạy mở hàm răng của cô, cùng cô quấn quýt, nếm được vị rượu ngọt trong miệng cô.

 

Gần như bị hôn đến đầu lưỡi có chút tê dại, anh mới lưu luyến không rời mà rời khỏi môi cô, cúi mắt nhìn dáng vẻ thở hổn hển của cô lúc này, cuối cùng anh quyến luyến ngậm lấy môi cô như đang an ủi.

 

Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua đôi môi hơi ươn ướt của cô, ý vị không rõ mà hỏi: “Không thân mà còn gọi cậu ta là Gia Chú?”

 

“…À?” Cô ngơ ngác, phải mất một lúc mới phản ứng lại được tại sao anh đột nhiên lại quay về vấn đề này.

 

Ngay lập tức, cô không nhịn được mà bật cười.

 

Anh nhíu mày: “Cười gì?”

 

“Chu Duật Lễ.”

 

Anh càng bất mãn hơn: “Gọi anh là gì?”

 

“—Chồng ơi.” Cô hơi kéo dài âm cuối, đôi mắt cong cong nghiêng đầu nhìn anh. “Anh đang ghen à?”

 

Anh cười rất nhạt: “Tại sao anh phải ghen với một đứa trẻ?”

 

Cô đáp không đúng câu hỏi: “Em yêu anh.”

 

“…” Anh im lặng một chút, nhìn đôi mắt lấp lánh của cô. “Ừm, anh yêu em hơn.”

 

“Anh không thật sự ghen đó chứ, vừa rồi không phải em đã giới thiệu với anh rồi sao? Cậu ấy chỉ là một thành viên mới, nên không biết chúng ta đã kết hôn.” Cô lại dịu dàng giải thích. “Gọi cậu ấy là Gia Chú là vì cậu ấy nhỏ tuổi nhất, mọi người đều gọi như vậy, hơn nữa em với cậu ấy ngay cả thông tin liên lạc cũng không có.”

 

“Ừm, vừa rồi nếu anh đến muộn một chút là em đã thêm rồi.” Nụ cười của anh rất nhạt, giọng điệu đầy mỉa mai. “Còn nữa, có người bình thường gọi cả họ lẫn tên anh, cũng không gọi anh là Duật Lễ.”

 

Bây giờ cô đã hoàn toàn nắm được công tắc cảm xúc của anh, cô đưa tay chủ động ôm lấy cổ anh, cười rạng rỡ mà làm nũng: “Duật Lễ, anh trai Duật Lễ, chồng ơi?”

 

Anh đè nén khóe môi đang cong lên, giả vờ lạnh lùng: “Làm gì?”

 

Cô lại dụi vào lòng anh, giọng mềm nhũn: “Về nhà cho anh xem váy em mới mua được không? Anh đừng giận nữa.”

 

Anh nghe xong nhướng mày, nhìn cô ngoan ngoãn hôn anh mấy cái.

 

Qua một lúc lâu thấy anh vẫn không có phản ứng, cô oan ức bĩu môi, lên án: “Chu Duật Lễ, anh khó dỗ quá!”

 

Anh: “…”

 

Cô quay mặt đi: “Không thèm để ý đến anh nữa.”

 

Anh nhìn cô đem vòng tay trên cổ mình thu về, cô lập tức khoanh tay lại, khẽ hừ một tiếng như một cô mèo nhỏ kiêu kỳ, còn thử dò xét mà liếc anh một cái, rồi hoàn toàn quay mặt đi không thèm nhìn nữa.

 

Mái tóc dài xoăn còn theo động tác của cô mà nảy lên, chỉ để lại cho anh một cái ót hoàn hảo.

 

Anh cúi đầu, không nhịn được mà cười không thành tiếng, vươn tay nhẹ nhàng chọc vào vai cô. “Sao em chỉ có chút kiên nhẫn này vậy?”

 

Cô nũng nịu: “…Hừ.”

 

“Thật sự không để ý đến anh nữa à?”

 

“Bảo bối.” Anh nhanh chóng đầu hàng, ôm lấy cô từ phía sau, cằm tựa lên vai cô. “——Bảo bối? Heo con? Vợ ơi.”

 

Cô định giả vờ giận một lúc, nhưng bây giờ cô không giả vờ được nữa, vì bàn tay hơi lạnh đó đã không cho phép phản kháng mà luồn vào bên trong tà váy len dệt kim, lại từng tấc một lướt dọc theo đôi chân ngọc thon dài đi lên, rất nhanh anh dừng lại ở nơi đó.

 

Cô không thể tin nổi mà quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đầy ý xấu của anh.

 

“Sao anh…”

 

“Anh sao?” Anh vẻ mặt thong dong nhìn cô, xấu xa mà khẽ ấn một cái. “Ừm?”

 

“Anh—” Mặt cô đỏ bừng, cô đưa tay ra định bắt lấy tay anh, lại bị tay kia của anh dễ dàng giữ chặt lấy cổ tay.

 

Cô lắp bắp: “Anh đừng như vậy… được không?”

 

“Như vậy là như thế nào?” Anh bật cười trầm thấp. “Lại muốn khen anh thế nào? Nói ra anh nghe xem.”

 

Nhìn dáng vẻ ung dung của anh, cô tức giận nhắc nhở: “Bây giờ vẫn còn ở trên xe đấy, cẩn thận người khác nhìn thấy.”

 

“Ngốc à? Họ không nhìn thấy bên trong đâu.” Anh nói xong lại thản nhiên hỏi ngược lại. “Hơn nữa, bây giờ anh và em là vợ chồng hợp pháp, l*m t*nh… phạm pháp à?”

 

“…” Cô nghẹn lời, nhìn anh lại đến gần, tai cô đỏ đến mức như nhỏ máu.

 

Không ngờ anh nhìn dáng vẻ đỏ mặt của cô, đột nhiên buông tay cô ra, cúi đầu lại hôn cô một cái, nói: “Không muốn ở trên xe thì ngoan ngoãn một chút, đừng cứ dụi vào lòng anh.”

 

Cô bất mãn lên án: “Em đâu có.”

 

“Không có?” Anh nhướng mày, lại cúi đầu bên tai cô nói: “Còn nhìn anh như vậy nữa, anh thật sự sẽ không nhịn được, ngay bây giờ, ngay lập tức, ở trên xe làm em phát khóc.”

 

 

Lái xe về đến vịnh Nước Cạn.

 

Anh từ phòng tắm bước ra, thấy “Lễ Vật” ngoan ngoãn nằm trong ổ mèo ở phòng khách, có chút ngạc nhiên. Thường thì giờ này cô sẽ ôm nó chơi một lúc. Vừa rồi anh định cùng tắm, cô nói hơi mệt muốn tắm trước rồi về phòng nằm, anh cũng không nghĩ nhiều.

 

Anh vừa đẩy cửa phòng, đã thấy trên sàn có hai chiếc vớ bị vứt lung tung. Anh bất đắc dĩ cúi người nhặt lên, ném vào giỏ đồ bên cạnh. “Sao lại vứt lung tung vớ thế này?”

 

Anh không đợi được câu trả lời của cô, lại nghe thấy một tiếng chuông trong trẻo.

 

“Tối nay—” Anh ngước mắt nhìn qua, chỉ một cái nhìn, lời còn chưa nói hết đã đột ngột dừng lại.

 

Cô mặc chiếc “váy mới” mà cô nói, ngồi trên giường. Hàng mi dài như cánh quạt khẽ rung, có chút không tự nhiên mà nhìn anh. “Đẹp không?”

 

Chiếc váy này về cơ bản không thể được xem là váy. Phần thân trên bằng ren đen mỏng như sương, thiết kế siết chặt vòng eo, còn tà váy thì ngắn cũn cỡn. Cô vội dùng tay che đi phần khoét hình trái tim sâu hoắm trước ngực, nhưng vô ích. Bàn tay nhỏ bé chẳng thể nào che hết được vẻ đẹp lấp ló đầy khiêu khích.

 

Anh như bị đóng băng tại chỗ, cổ họng khô khốc, vô thức nuốt một ngụm nước bọt. Anh phải khó khăn lắm mới thốt ra được hai từ: “… Vợ ơi?”

 

Mái tóc dài xoăn của cô buông xõa, trên đầu cô đeo chiếc bờm tai mèo vẫn còn đang lúc lắc, sống động như thật.

 

Lúc này anh mới nhìn thấy nguồn gốc của tiếng chuông.

 

—Trên tay cô đang cầm một cây gậy trêu mèo màu đen có buộc nơ bướm.

 

Ánh mắt anh lướt qua cô từng tấc một từ đầu đến chân, cuối cùng dừng lại trên đôi tất ren dài qua gối bao bọc lấy đôi chân ngọc thon dài.

 

Anh đứng tại chỗ, cúi mắt cười một tiếng.

 

Ngay sau đó, anh sải bước tiến lên, một gối quỳ bên mép giường, thẳng thừng túm lấy cổ chân cô kéo về phía mình, giọng nói khàn đặc: “Bảo bối, anh phát hiện… em thật sự không sợ anh nữa rồi. Nhưng anh thật sự sẽ khiến em phải khóc đấy.”

 

Cô bị kéo bất ngờ, nghe được lời nói vừa thẳng thắn vừa tr*n tr** của anh xong, cô nhanh chóng xấu hổ mà hét lên một tiếng. Bàn tay che chắn cũng bị anh gạt ra, cô nhìn anh cúi xuống, ánh mắt nhìn cô chằm chằm.

 

“Che cái gì?” Anh hỏi ngược lại.

 

“Chồng ơi…”

 

Anh lại thuận thế đoạt lấy cây gậy trêu mèo trong tay cô. “Bây giờ em mới gọi chồng, có phải là hơi muộn rồi không?”

Bình Luận (0)
Comment