Bến Mưa - Trĩ Hạ

Chương 70

Cô bé khóc không ngừng, Lạc Thi đành phải đưa cô bé về lại chỗ mẹ cô bé.

 

Khi quay về nhà, cô thấy Chu Duật Lễ lại đang ngồi trên sô pha chải lông cho Lễ Vật, cô bước tới ngồi bên cạnh anh, hỏi: “Thật ra lúc nãy… cô bé ấy chỉ là nhớ mẹ nên mới khóc thôi.”

 

Chu Duật Lễ nghe lời an ủi có phần vụng về của cô, bất đắc dĩ thở dài, ngước mắt nhìn cô, “Thi Thi, em thật sự muốn có một đứa con sao?”

 

“…Dạ.” Lạc Thi khẽ sụt sịt, “Con gái của bạn học em đáng yêu lắm. Thời gian này em cứ không ngừng nghĩ, nếu chúng ta có một đứa con của riêng mình thì sẽ thế nào? Chúng ta có thể dẫn con đi làm rất nhiều việc mà tuổi thơ chúng ta chưa được làm. Trong quá trình yêu thương con, chúng ta cũng học được cách để yêu thương gia đình, em cũng tin rằng anh nhất định sẽ là một người ba tốt.”

 

Chu Duật Lễ nghe câu cuối cùng xong thì sững người một lúc lâu, trong đầu bắt đầu nghĩ nếu họ có một cô con gái, lại còn trông giống Lạc Thi thì sẽ thế nào.

 

Nhất định sẽ vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.

 

Chu Duật Lễ nghĩ.

 

Rất lâu sau, Chu Duật Lễ khẽ giọng đồng ý: “Được.”

 

Buổi tối, lần đầu tiên không có lớp ngăn cách đó, Chu Duật Lễ bất ngờ có chút căng thẳng.

 

Anh cúi đầu ngậm lấy cánh môi cô, rồi lại triền miên l**m m*t, “Bảo bối, bây giờ em hối hận vẫn còn kịp. Lát nữa anh thật sự không thể đảm bảo có thể khống chế được đâu.”

 

“Sao đến lúc này rồi mà anh còn nói những lời này? Em thật sự đã nghĩ kỹ rồi mà.” Lạc Thi lí nhí lầm bầm, đưa tay kéo anh xuống thấp, ghé vào tai anh nói mấy chữ.

 

Chu Duật Lễ nghe xong thì ngẩn ra một lúc, chân mày anh giãn ra rồi vui vẻ bật cười trầm thấp, khẽ cắn môi cô, “Đúng là gan lớn thật, hửm? Bây giờ lời gì em cũng dám nói.”

 

Lạc Thi nũng nịu giục: “Vậy anh có làm không?”

 

“Làm.” Chu Duật Lễ trả lời rất nhanh, anh đưa tay v**t v*, ánh mắt dần dần trở nên u tối, “Lát nữa em đừng có kêu dừng.”

 

Chuẩn bị mang thai

 

Từ khi bắt đầu chuẩn bị mang thai, mọi thứ đều diễn ra một cách có trật tự. Một tháng sau, Lạc Thi mua mấy hộp que thử thai, mang theo tâm trạng mong đợi thử mấy lần mà kết quả vẫn không có gì.

 

Lại một buổi sáng, cô khá thất vọng bước ra từ phòng tắm, Chu Duật Lễ đang đứng ở cửa nhìn cô.

 

Lạc Thi không nói gì, mặt cô đầy vẻ tủi thân.

 

Chu Duật Lễ thấy vẻ mặt sầu khổ của cô là biết kết quả, nhìn cô rúc vào lòng mình, anh vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười mà xoa đầu cô: “Làm gì nhanh như vậy? Cứ thuận theo tự nhiên đi, Thi Thi.”

 

“Nhưng mà gần một tháng rồi.” Lạc Thi bắt đầu nói ngang, “Có phải anh không được không?”

 

“…Em nói gì?” Chu Duật Lễ tức đến bật cười, không thể tin vào những gì mình vừa nghe, hỏi ngược lại, “Anh được hay không em không biết à?”

 

Hơn nữa, trước và sau hôn nhân hai người đã kiểm tra sức khỏe toàn diện, mọi chỉ số rất bình thường.

 

Sau khi bắt đầu chuẩn bị mang thai cũng có chuyên gia dinh dưỡng riêng phối hợp thực đơn bồi bổ, hàng ngày bổ sung protein chất lượng cao, uống axit folic, mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm, còn phải canh thời gian rụng trứng v.v…

 

Xác nhận mang thai

 

Hai vợ chồng biết tin có thai là ba tháng sau đó.

 

Sau khi Lạc Thi thức dậy, hai người theo lệ thường trao nhau nụ hôn chào buổi sáng, cô nhìn Chu Duật Lễ lại gần hôn cô, đột nhiên cô nôn khan, biểu cảm trên mặt Chu Duật Lễ vô cùng đặc sắc.

 

Lạc Thi vội giải thích: “Xin lỗi chồng, em không phải…”

 

Lạc Thi muốn nói, cô không phải là nhìn thấy mặt anh mà muốn nôn.

 

Vài giây sau, Chu Duật Lễ mới phản ứng lại, hai người nhìn nhau một cái, quyết định lập tức lái xe đến bệnh viện kiểm tra.

 

Sau khi xét nghiệm máu xác nhận mang thai, hai người lập tức chia sẻ tin tức cho gia đình hai bên.

 

Một tay Chu Duật Lễ cầm tờ báo cáo, một tay ôm vợ, tâm trạng vi diệu không nói nên lời.

 

Trong thời gian mang thai, em bé trong bụng rất ngoan, là một thiên thần nhỏ. Cộng thêm sự chăm sóc chu toàn của Chu Duật Lễ, Lạc Thi gần như không phải chịu khổ gì, các cuộc khám thai cũng thuận buồm xuôi gió.

 

Sau khi nhập viện chờ sinh, bác sĩ phụ trách của Lạc Thi là một nữ bác sĩ, cũng là một trong mười bác sĩ phụ khoa danh tiếng ở Hồng Kông.

 

Lạc Thi ở trong phòng riêng sang trọng, toàn bộ quá trình đều có bác sĩ và y tá chuyên nghiệp chăm sóc, sau sinh cũng sẽ giúp cô điều dưỡng và phục hồi. Em bé cũng có đội ngũ y tế chuyên nghiệp đánh giá tình hình sức khỏe hàng ngày, còn cung cấp các dịch vụ như massage, thủy liệu cho trẻ sơ sinh…

 

Ngay cả bữa ăn ở cữ cũng được chuyên gia dinh dưỡng đánh giá, một ngày năm bữa, bài trí tinh xảo như nhà hàng năm sao.

 

Hòn ngọc quý trong tay

 

Cô bé tên là Chu Ấu Nghi, tên thân mật là — Nhất Nhất.

 

Ấu: có nghĩa là nhỏ nhắn, ngoan ngoãn, đáng yêu.

 

Nghi: dáng điệu muôn phần, tốt đẹp.

 

Chu Ấu Nghi vừa sinh ra cũng không khóc không quấy, chớp chớp đôi mắt to như quả nho nhìn mọi người, ánh mắt trong veo sáng ngời.

 

Ông nội Chu là người đầu tiên bế cô bé, thấy ông cố, cô bé rất ngoan mà bật cười, ông nội Chu nhìn mà yêu thương vô cùng.

 

Ông nội Chu, người luôn giữ vững tôn chỉ làm việc kín đáo, từ khi Chu Ấu Nghi ra đời đã thông báo tin vui trong nội bộ tập đoàn. Thậm chí còn hiếm hoi nhận lời phỏng vấn của mấy tờ báo để thông báo tin vui có cháu gái, còn mời tất cả bạn bè phóng viên có mặt đến nhà hàng của Chu thị dùng bữa.

 

Ngày hôm sau, ông nội Chu tuyên bố sang tên hai căn nhà ở khu nhà giàu hàng đầu và mấy mặt bằng ở vị trí vàng cho Chu Ấu Nghi. Ngoài ra, còn có một quỹ giáo dục một trăm triệu, do người chuyên trách quản lý, đợi cháu cố trưởng thành cũng có thể dùng làm vốn khởi nghiệp.

 

Vào ngày Chu Ấu Nghi đầy tháng, một lần nữa Chu Duật Lễ cầm lại cây bút lông đã lâu không dùng, viết xuống một câu—

 

“Tin vui tìm đến, lòng say men nồng, nào ngờ ngọc quý trong tay sáng hơn.”

 

(“Niềm vui có con đến khiến ta ngây ngất, đến nỗi cả ánh ráng chiều huy hoàng cũng phải ghen với viên ngọc quý ta đang ôm trọn trong tay.”)

 

Chén trứng hấp

 

Cô bé Chu Ấu Nghi có EQ rất cao, gặp ai nói chuyện cũng miệng ngọt như mía lùi, không một ai gặp mà không yêu không khen. Trước nay Bùi Du luôn nghiêm nghị cũng bị cô bé dỗ cho mặt mày hớn hở, thường xuyên bế Chu Ấu Nghi ra ngoài tham quan dàn nhạc, rồi lại đi công viên giải trí chơi.

 

Tóm lại, những gì hồi nhỏ Chu Duật Lễ không được trải nghiệm, Chu Ấu Nghi được trải nghiệm hết.

 

Thậm chí bao gồm cả việc đòi cưỡi ngựa trên vai ông cố.

 

Ban đầu mọi người tưởng Chu Ấu Nghi sẽ ngoan ngoãn dịu dàng giống Lạc Thi, không ngờ cô bé càng lớn càng bộc lộ tính cách.

 

Hôm đó Lạc Thi có việc ra ngoài, hai ba con ở nhà một mình.

 

Chu Ấu Nghi thích xem phim truyền hình, đặc biệt là phim thần tượng tình cảm cổ trang.

 

Mỗi lần cô bé xem đều không chớp mắt, lại còn nói rất nhiều không ngừng, nói chuyện lại còn dạn dĩ và thẳng thắn, ví dụ như: “Ba ơi, có phải họ sắp hôn nhau không ạ?”

 

Chu Duật Lễ nhíu mày: “Ai dạy con những cái này?”

 

Chu Ấu Nghi nghiêng đầu nhìn ba, “Là ba đó ạ, mỗi ngày ba hôn mẹ, con nhìn thấy rồi.”

 

“…” Chu Duật Lễ im lặng, vậy mà lại không trả lời được.

 

Chu Ấu Nghi truy hỏi: “Ba ơi, sao ba không nói gì nữa ạ?”

 

“Ăn cơm.”

 

Còn về cái tật nói nhiều, hai vợ chồng thật sự không nghĩ ra là di truyền từ ai.

 

Chu Duật Lễ nhìn con gái ăn cơm được một nửa lại chuyển sự chú ý sang bộ phim đang chiếu trên TV.

 

Chu Duật Lễ có chút bất đắc dĩ đưa tay véo nhẹ má phúng phính của con gái, giả vờ nghiêm mặt: “Chu Ấu Nghi, rốt cuộc con có ăn cơm nữa không?”

 

Kết quả là cô bé quay đầu lại liền tủi thân, tố cáo: “Con mới xem có mấy giây, ba dữ quá!”

 

Chu Duật Lễ: “….?”

 

“Ba mắng con, con sẽ mách mẹ.” Chu Ấu Nghi thành thạo mở tài khoản WeChat phụ trên iPad, tìm đến avatar được ghim trên cùng rồi gọi thoại qua.

 

Chu Duật Lễ cũng không ngăn cản, cứ thế nhìn.

 

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng nói dịu dàng của Lạc Thi: “Alo, sao thế con yêu?”

 

Chu Ấu Nghi diễn xuất thần sầu, đối diện với đôi mắt lạnh lùng của Chu Duật Lễ, cô bé nói rồi còn bĩu môi, tủi thân sụt sịt, “Mẹ ơi, khi nào mẹ về nhà ạ? Nhất Nhất nhớ mẹ.”

 

“Mẹ cũng nhớ Nhất Nhất, không phải con và ba đang ăn cơm sao? Sao lại gọi cho mẹ, ba đâu rồi?”

 

Chu Ấu Nghi đáng thương nói: “Ba lại mắng con!”

 

“Ồ?” Lạc Thi phản ứng rất bình thản, lại dừng một chút hỏi, hình như mẹ nghe thấy tiếng TV, con đang xem phim à?”

 

“Dạ, chính là bộ phim tối qua con xem cùng mẹ đó ạ.” Chu Ấu Nghi nói thêm, “Chính ba nói có thể xem TV, nhưng bây giờ lại không cho con xem nữa, ba nói nhưng không giữ lời.”

 

“Có phải con không ngoan ngoãn ăn cơm không?” Lạc Thi nén cười, nhỏ nhẹ hỏi, “Hôm nay ba làm món gì ngon cho Ấu Nghi thế? Có phải có món trứng hấp thịt bằm mà con yêu thích nhất không?”

 

“…Có ạ.”

 

Vừa dứt lời, một muỗng trứng hấp đã được đút đến bên miệng.

 

Chu Duật Lễ cúi mắt nhìn con gái, im lặng ra hiệu cho cô bé ăn nhanh, nhưng động tác lại rất dịu dàng.

 

Chu Ấu Nghi há miệng ăn, mắt trông mong nhìn ba lại múc một muỗng trứng hấp, lại vô thức há miệng, kết quả lại không được đút cho ăn, mà anh tự ăn mất.

 

Chu Ấu Nghi nhìn chằm chằm muỗng trứng hấp đó, tức giận quay mặt đi, “Mẹ ơi, con không nói chuyện với mẹ nữa, con phải ăn cơm đây.”

 

Chu Ấu Nghi không nói gì, cắm cúi ăn.

 

Đợi đến khi bát trứng hấp đó thật sự sắp thấy đáy, cô bé mới ngẩng đầu, trong mắt cô bé lại ngấn những giọt nước mắt, như sắp khóc đến nơi nói: “Con nói không thích là ba ăn thật luôn hả?! Sao ba lại như vậy!!!”

 

“—Oa!” Chu Ấu Nghi đặt đũa xuống, ngẩng đầu lên bắt đầu khóc rống, không hề báo trước, giống như mưa rào trút xuống.

 

“…” Chu Duật Lễ có chút đau đầu mà xoa xoa mi tâm.

 

Anh thật sự không hiểu nổi nước mắt của con gái mình nói đến là đến thế sao.

 

Chu Ấu Nghi vừa khóc vừa tuột khỏi ghế, lại đi đến lòng Chu Duật Lễ ôm anh khóc hu hu: “Hu hu hu, con muốn ăn trứng hấp! Ba… ba nấu cho con một bát nữa đi, con… con muốn ăn ngay bây giờ!”

 

Chu Duật Lễ nhìn con gái cố sức chùi nước mắt lên áo mình, anh đưa tay rút mấy tờ giấy lau nước mắt cho cô bé, buồn cười nhìn cô bé hỏi: “Con còn khóc nữa sao? Lúc nãy ba hỏi con có ăn không, có phải con không nói gì không? Bây giờ lại muốn ba làm một bát nữa, Chu Ấu Nghi, ai chiều hư con thế?”

 

Chu Ấu Nghi nức nở trả lời: “Là Chu Duật Lễ.”

 

“…” Mi tâm Chu Duật Lễ giật một cái, nhíu mày, “Con gọi ba là gì?”

 

Chu Ấu Nghi lý lẽ hùng hồn hỏi ngược lại: “Không phải ba tên là Chu Duật Lễ sao?”

 

Chu Duật Lễ càng đau đầu hơn, kéo cô bé ra khỏi lòng, nghiêm túc dạy dỗ: “Chu Ấu Nghi, ai cho con gọi cả họ lẫn tên của ba? Phải gọi là ba, lớn nhỏ không biết. Sao ở ngoài con ngoan thế, chỉ bắt nạt người nhà thôi phải không?”

 

“Bắt nạt cái gì, con không hiểu.” Tiếng khóc của Chu Ấu Nghi lại ngừng, hàng mi dày bị nước mắt làm ướt, trông thật đáng thương, “Con chỉ biết ba của con sẽ làm trứng hấp cho con, ba không làm cho con thì không phải là ba.”

 

“…”

 

Chu Duật Lễ vạn lần không ngờ rằng có ngày anh sẽ bị khai trừ khỏi tư cách làm ba chỉ vì một bát trứng hấp.

 

Sau khi im lặng đối đầu với cô bé một phút, Chu Duật Lễ là người đầu hàng trước, anh thở dài một hơi, như chấp nhận số phận mà bế Chu Ấu Nghi lại lên ghế, “Được, con ngoan ngoãn ngồi yên cho ba, bây giờ ba làm cho con một bát nữa.”

 

Chu Ấu Nghi lập tức mỉm cười, chu môi làm mấy động tác hôn gió, “Hi hi, ba là tuyệt nhất.”

 

Chu Duật Lễ bất đắc dĩ cười.

 

Ba của ai đẹp trai hơn?

 

Một trường mẫu giáo ở Hồng Kông, kết hợp tinh hoa giáo dục Trung – Tây, việc nhập học có độ khó cấp cao, được mệnh danh là “Hermès của giới mẫu giáo”.

 

Sophia và Chu Ấu Nghi là bạn thân nhất ở trường.

 

Nhưng hai đứa nhóc cũng thích đấu khẩu.

 

—Ở một vài phương diện nào đó.

 

Ví dụ như bây giờ, Sophia có chút tức giận nói: “Ba tớ đẹp trai nhất, ba tớ đẹp trai hơn cả Lưu Đức Hoa!”

 

“Nổ vừa thôi, còn Lưu Đức Hoa.” Chu Ấu Nghi bình tĩnh hừ lạnh một tiếng, “Tối nay ba tớ đến đón tớ, cậu cứ chờ xem.”

 

Đến giờ tan học, một chiếc Koenigsegg màu đen dừng ở cổng trường, Chu Duật Lễ mặc một chiếc áo khoác phi công màu đen và quần tây bước xuống xe, sải bước chân dài đi tới, quả thực là một cái móc áo di động.

 

Sophia thấy vậy lập tức mắt sáng như sao, lắc lắc tay Chu Ấu Nghi, hỏi: “Loly, đây là ba cậu à?? Hay là anh trai cậu.”

 

“Ba tớ.” Chu Ấu Nghi kiêu ngạo ngẩng đầu, “Có phải rất ngầu không?”

 

“Ngầu, ngầu!” Sophia vội gật đầu.

 

Chu Ấu Nghi lại nhỏ giọng nói thêm với Sophia: “Còn nữa, mẹ tớ là nghệ sĩ violin, vé hòa nhạc của mẹ tớ đắt lắm đó, cậu có muốn chữ ký của mẹ không? Tớ có thể xin giúp cậu một bản.”

 

“Được chứ, được chứ.”

 

Chu Ấu Nghi đưa ra điều kiện: “Vậy sau này cậu phải gọi tớ là chị.”

 

Sophia, người lớn hơn Chu Ấu Nghi mấy tháng, ngây thơ gật đầu: “Được thôi!”

 

Chu Duật Lễ đứng ở cổng trường, nhìn Chu Ấu Nghi mặc đồng phục mẫu giáo mặt đắc ý chạy về phía anh, anh ngồi xổm xuống giang tay chờ cô bé lao vào.

 

Kết quả, Chu Ấu Nghi lại đi vòng qua anh, chạy thẳng vào lòng Lạc Thi ở phía sau.

 

“—Mẹ!”

 

Chu Duật Lễ ngẩn ra, bất đắc dĩ cười một tiếng rồi đứng dậy, nhìn hai mẹ con đang ôm nhau thắm thiết.

 

“Hôm nay mẹ đẹp quá.”

 

“Cảm ơn con yêu, Nhất Nhất nhà chúng ta mặc đồng phục cũng đáng yêu lắm.” Lạc Thi cười cong mắt, dịu dàng hôn lên má con gái, “Hôm nay đi học có vui không con? Ở trường có ăn no không con.”

 

“Vui ạ!” Chu Ấu Nghi gật đầu, “Ăn no ạ, chiều nay con còn được uống nước cam, đồ ăn nhẹ là bánh Basque, nhưng con thấy không ngon bằng mẹ làm.”

 

“Vậy cuối tuần mẹ làm bánh Basque với cả bánh soufflé hạnh nhân con thích nhé?”

 

“Dạ.” Chu Ấu Nghi nghĩ một lúc, “Con không muốn hạnh nhân, mẹ không ăn được, con cũng không ăn.”

 

Lạc Thi nhìn đôi mắt to như quả nho và gò má mũm mĩm của con gái, trái tim mềm nhũn, không nhịn được lại nâng má cô bé lên nựng một cái, “—! Con yêu ngoan của mẹ, mẹ yêu con nhiều lắm. Sao mà con đáng yêu thế này, Nhất Nhất là em bé đáng yêu và thông minh nhất thế giới!”

 

“Mẹ cũng là người mẹ đẹp nhất nhất nhất nhất thế giới! Ấu Nghi cũng yêu mẹ!” Chu Ấu Nghi nói một tràng mấy chữ “nhất”, lại thân mật cọ cọ má Lạc Thi.

 

Chu Duật Lễ nhìn hai mẹ con thẳng thắn bày tỏ tình yêu, đáy mắt có một sự dịu dàng lan tỏa, anh đưa tay về phía Lạc Thi, “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

 

Lạc Thi liếc nhìn anh một cái, rồi lại nhỏ giọng thì thầm gì đó vào tai Chu Ấu Nghi.

 

Chu Ấu Nghi ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt tròn xoe lại nhìn về phía Chu Duật Lễ, cô bé cười rồi đưa tay nhỏ ra chủ động nắm lấy tay ba, “Ba ơi, hôm nay Ấu Nghi yêu ba một ngày.”

 

Chu Duật Lễ lười biếng nhướng mày, tay kia lấy cặp sách trên lưng cô bé xuống treo vào khuỷu tay, thản nhiên hỏi: “Công chúa nhỏ chỉ định yêu ba một ngày thôi à?”

 

Chu Ấu Nghi suy nghĩ một lúc, nói: “Nếu ngày mai ba cũng có thể mặc đẹp như vậy đến đón con tan học thì là hai ngày.”

 

“—Được.” Khóe môi Chu Duật Lễ cong lên, một lần nữa cúi xuống một tay bế con gái lên, “Vậy hôm nay con yêu cầu ba mặc bộ này ra ngoài, là vì cái gì? Hửm?”

 

Tối qua, trước khi đi ngủ cô bé Nhất Nhất đã đặc biệt dặn dò anh, còn từ trong tủ quần áo giúp anh chọn một bộ đồ, nói anh bắt buộc phải mặc bộ này đến đón cô bé tan học, còn phải lái chiếc xe thể thao ngầu nhất trong gara.

 

Chu Ấu Nghi cười hì hì: “Sophia cứ nói với con là ba cậu ấy đẹp trai hơn Hoa Tử *nhưng con không tin. Con nói ba con vừa trẻ vừa ngầu, giống như sinh viên đại học vậy.”

 

Hoa Tử (华仔): Tên thân mật của Lưu Đức Hoa.

 

Chu Ấu Nghi có chút thông minh trước tuổi, lém lỉnh vô cùng, một vài từ không biết học từ đâu ra.

 

Chu Duật Lễ nghe thấy tính từ của cô bé, bất đắc dĩ nhìn cô, “Sinh viên đại học? Nhất Nhất, con lại học ai thế?”

 

“Dì Diệp Oanh đó ạ.” Chu Ấu Nghi trả lời, “Lần trước dì gọi video cho con, bên cạnh dì có một anh đẹp trai, là sinh viên đại học, có mười tám múi bụng…”

 

Chu Duật Lễ ngắt lời con gái, nhíu mày, “Chu Ấu Nghi?! Con đang nói linh tinh gì thế.”

 

Chu Ấu Nghi hoảng hốt che miệng, lắp bắp giải thích: “Con không nói gì hết! Con không nói gì hết!”

 

Chu Duật Lễ cảm thấy có lẽ anh đã biến thành một lão già cổ hủ, anh căn bản không thể chấp nhận được, Chu Ấu Nghi quá thông minh, rất nhiều thứ học một lần là biết.

 

Anh cảm thấy, anh cần phải định hướng lại cho cô bé rồi.

 

Nên mua cho cô bé một đống sách tô màu mà cô bé thích nhất, cái gì mà sổ tay băng keo? Anh không hiểu, nhưng có thể mua về cho cô bé chơi, để cô bé bớt thời gian dùng tài khoản phụ của Lạc Thi trên iPad để gọi điện tán gẫu với các dì.

 

Cô bé thật sự…quá là có tài ăn nói.

 

Mà Diệp Oanh vừa hay lại là người dì tốt bụng sẽ ngồi tán gẫu với cô bé rất lâu.

 

Hạt dẻ nướng

 

Mùa đông là phải quây quần bên bếp lửa pha trà.

 

Cả nhà ba người ngồi dưới gốc cây ngân hạnh, trên bếp đặt một ấm yến chưng sữa tươi, còn có đầy ắp lạc, hạt dẻ và khoai lang nướng.

 

Chu Duật Lễ đang bóc hạt dẻ cho họ, vừa hỏi con gái câu hỏi rất sáo rỗng: “Con thích ba nhất hay mẹ nhất?”

 

Chu Ấu Nghi không chút do dự trả lời: “Mẹ ạ.”

 

Bởi vì từ nhỏ ba đã nói với cô bé, mẹ vất vả, phải yêu thương mẹ nhất.

 

Chu Duật Lễ hài lòng gật đầu, khen cô bé: “Làm tốt lắm, Chu Ấu Nghi.”

 

“Ba ơi con cũng muốn bóc hạt dẻ.”

 

“Cho mẹ ăn trước.”

 

“Dạ.”

 

Hai người cùng nhau đút hạt dẻ đến bên miệng Lạc Thi.

Bình Luận (0)
Comment