Bên Ngoài Gió Lớn, Theo Em Về Nhà

Chương 95

Edit: Thyfina

Một tháng sau.

Từ sau khi Hứa Tiếu Vi xuất viện, cô cùng Giang Tấn dọn về Giang Trạch theo mong muốn của Giang Diệp.

Hứa Tiếu Vi nghĩ Hoắc Lâm và Giang Thịnh không còn ở Giang Trạch, bây giờ Giang Diệp chỉ lẻ loi một mình, nên thảo luận với Giang Tấn về việc đưa Trần Tương cùng về.

Giang Tấn nghe Hứa Tiếu Vi nói vậy, nhưng qua một tháng này, hắn cảm thấy rằng nếu còn tiếp tục như vậy e rằng chính mình sẽ không chịu nổi mất.

Mỗi lần hắn và Hứa Tiếu Vi thân thiết âu yếm, ngoài phòng không phải tiếng chó sủa thì cũng là Giang Diệp kêu Hứa Tiếu Vi xuống lầu cùng ông chơi cờ.

Giang Tấn chịu không nổi nữa, hôm nay vừa sáng sớm đã mang theo Hứa Tiếu Vi lái xe rời đi, trên đường Hứa Tiếu Vi hỏi hắn muốn đi đâu cũng không trả lời, đợi đến lúc tới nơi Hứa Tiếu Vi mới thấy điểm đến là vùng ngoại ô của thành phố W, cô ngỡ ngàng đứng lặng trước một ngôi nhà gỗ thấp mới xây.

“Đây là……”

Giang Tấn nắm lấy tay cô: “Đưa em đi xem, nhà của chúng ta.”

Cửa gỗ bị Giang Tấn mở ra, xung quanh mang sắc màu gỗ thô, trong phòng lấy sắc gỗ làm trọng, đứng từ bên ngoài nhìn vào, ngôi nhà gỗ nhỏ đã sớm chứa đầy đủ đồ dùng gia cụ.

Hứa Tiếu Vi nhìn quanh một vòng, bất ngờ rồi đến kinh ngạc: “Anh chuẩn bị từ khi nào vậy?”

“Từ khi mà em nói với anh em thích ở nhà gỗ.” Giang Tấn ôm lấy cô đưa đi tham quan một vòng lầu một sau đó đến lầu hai xem phòng ngủ: “Biết em không thích ầm ĩ, nên anh mới chọn nơi này, đã muốn đưa em tới đây lâu rồi, nhưng quá nhiều việc xảy ra, bây giờ mới có thể đưa em tới xem.”

Giang Tấn đẩy cửa phòng ra: “Đây là phòng ngủ của chúng ta. Sau này em cứ làm những gì mình thích, có thể ra ngoài quay phim, còn nếu không em có thể nghỉ làm, anh nuôi em.”

Căn nhà này bất đồng với cái danh xưng đại gia sở hữu bất động sản của Giang Tấn, trước đây phong cách nơi ở của hắn không phải xám thì cũng là trắng, hơn nữa dụng cụ trong nhà đều thiên về màu lạnh.

Nghe hắn nói đồ dùng trong nhà đều một tay tự mình mua sắm, Hứa Tiếu Vi cố ý quan sát một phen, tất cả vật phẩm trong nhà đều mang theo tông màu ấm.

Hứa Tiếu Vi cảm thấy trước mắt mình bịt kín một tầng sương: “Cảm ơn anh Giang Tấn, cảm ơn anh vì em mà làm, vì em mà thay đổi.”

Giang Tấn đưa ngón cái khẽ vuốt qua mí mắt của cô, giúp Hứa Tiếu Vi đem nước mắt lau sạch: “Anh đã từng nói, cảm ơn còn có thể thay thế bằng một phương thức khác.”

Lời vừa dứt, Hứa Tiếu Vi đã nhón chân hôn nhẹ lên môi hắn, sau đó cong khóe môi lên nhìn hắn.

“Không đủ.” Giang Tấn lắc đầu.

Hứa Tiếu Vi lại nhón chân hôn hắn thêm một cái.

“Vẫn là không đủ.”

Liên tiếp bốn lần, nỗi xúc động của Hứa Tiếu Vi trước đó đã bị hắn dần làm cho héo mòn, thời điểm cô vừa định xoay người muốn vào phòng, trong tay đã bị Giang Tấn nhét vào một chiếc hộp màu đỏ.

Cúi đầu nhìn lại, một chiếc hộp to màu đỏ phản chiếu vào mắt cô.

Siêu mỏng 0.01……

Giang Tấn cố ý xem nhẹ sự thay đổi trên mặt cô, lưu lại một câu “Em hiểu mà” sau đó cởi quần áo đi vào phòng tắm.

Để lại Hứa Tiếu Vi đầu óc hỗn độn đứng yên tại chỗ: “……”



Nửa giờ sau, Giang Tấn tắm xong, soi gương tìm nước hoa đã chuẩn bị sẵn trước đó đem phun trên người, kiểm tra cái áo choàng tắm trên người có bị mở ra hay không sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Hắn cho rằng Hứa Tiếu Vi ít nhất đã ở trên giường chờ hắn, nhưng mà……

Hắn tràn đầy nhiệt huyết mở cửa đi ra ngoài, cô gái ấy đúng là đã ngồi ở trên giường, nhưng đồ vật khi nãy hắn giao cho cô…… Đã biến thành những quả bóng bay, lúc này đang chất đầy lơ lửng ở trong phòng.

Giang Tấn: “……”

Người khởi xướng lúc này còn cố tình quay đầu cười hì hì hỏi Giang Tấn đẹp hay không.

Người sau bị chọc tức thiếu chút phải ấn huyệt nhân trung, ấn mạnh huyệt thái dương, đi đến tủ quần áo lấy đồ đi thay, sau đó không rõ vì lý do gì kéo Hứa Tiếu Vi lôi ra phòng.

“Đưa em tới một nơi.”

Cách ngôi nhà gỗ đó không xa có một mảnh đất xanh, lúc này thành phố W chuẩn bị đón chào một mùa xuân đang đến gần, cây cỏ đang sinh sôi nảy nở, mặt cỏ đầy ấp loài hoa xen lẫn một ít hoa dại.

Hứa Tiếu Vi bị Giang Tấn ôm vào trong ngực không biết đi bao lâu, hắn mới đem cô buông xuống, Hứa Tiếu Vi nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy đen như mực: “Sao anh lại đưa em tới đây?”

Dừng chừng mười giây, Giang Tấn mới xoay bả vai của Hứa Tiếu Vi, muốn cô nhìn sang hướng một giờ: “Nhìn sang kia.”

Sau khi nói xong, Hứa Tiếu Vi nhìn thấy một chút ánh sáng trắng bạc lơ lửng trên bầu trời đen kịt từ phía sau ngọn đồi cách đó không xa, giống như những ngôi sao nhỏ từ trên trời rơi xuống.

Từng nhóm ánh sáng phát ra từ phía sau ngọn đồi. Hứa Tiếu Vi nhìn thấy ánh sáng nhảy múa đung đưa mới biết được rằng đó là đom đóm. Nhiều con đom đóm đang bay về hướng của cô, Hứa Tiếu Vi cười xán lạn, bắt lấy tay Giang Tấn kêu hắn mau nhìn xem: “Đẹp quá.”

Giang Tấn đem áo khoác phủ thêm cho cô: “Thích sao?”

“Vâng!”

Mười ngón tay của Gian Tấn và cô đan vào nhau, nắm tay cô bước chậm đi theo hướng đom đóm, “Chỉ có ở trong tối mới có thể thấy đom đóm.”

Hứa Tiếu Vi bước chân lên đá cổ, vừa nói: “Ở trong tối mới có thể thấy rõ lòng người, Giang Tấn, thật may chúng ta đã gặp nhau, thật may vì có anh ở cùng em, làm cho em cảm thấy mình tồn tại còn có ý nghĩa.”

Giang Tấn sờ sờ đầu cô, ý cười bên môi chưa tiêu tán mà còn mang theo vài phần sủng nịnh: “Tuy quá khứ của em không có anh bên cạnh, nhưng tương lai của em anh sẽ là người chăm sóc, sau này có anh ở đây không ai dám khi dễ em.”

Hứa Tiếu Vi nhào vào lòng ngực Giang Tấn, đôi tay gắt gao ôm chặt lấy vòng eo của anh, âm thanh mỏng như sợi tơ: “Em yêu anh.”

Giang Tấn bắt lấy Hứa Tiếu Vi đang có ý định chạy đi: “Lặp lại lần nữa.”

“Không muốn, anh không nghe rõ thì quên đi.” Hứa Tiếu Vi bị hắn giữ chặt đi không được, đành phải dẫn Giang Tấn chạy về phía đom đóm trên bãi cỏ.

Đột nhiên, Hứa Tiếu Vi nghe thấy tiếng sột soạt trên bãi cỏ, cô dừng lại và ra hiệu cho Giang Tấn im lặng: “Có người ở đây.”

Giang Tấn hai mắt giật mình, chột dạ nói: “Em nghe lầm rồi.”

“Có thể là vậy.”

Một vài đom đóm bay đến bên người Hứa Tiếu Vi, cô thật cẩn thận duỗi tay đụng vào, tiếp được chúng nó.

Giang Tấn nhân lúc cô không để ý quay đầu nhìn về bụi cỏ chuyển động khi nãy, thò tay vào túi quần bàn tay sờ soạng, chưa kịp lấy ra thứ gì trong túi, Hứa Tiếu Vi đột nhiên không vui đùa nữa và đi tới chỗ hắn với vẻ mặt trịnh trọng: “Giang Tấn anh dẫn em tới đây không chỉ là vì muốn cho em xem đom đóm thôi đấy chứ? Có phải muốn cầu hôn em không?”

Giang Tấn: QAQ

Kế hoạch trọng đại bỗng nhiên bị chọc thủng, Giang Tấn vì muốn bảo toàn mặt mũi đành phải ẩn nhẫn đem kế hoạch hoãn lại, ai ngờ hắn mới vừa phủ nhận xong, phía sau bụi cỏ động tĩnh càng lúc càng lớn.

Hứa Tiếu Vi chưa kịp cảm thấy mất mát liền nhìn thấy từ trên bãi cỏ phóng lên một khí cầu. Một khung thẳng đứng được treo bên dưới quả bóng bay to lớn và các ký tự nổi bật được in trên đó:

Vi Vi, hãy gả cho anh.

Trong lòng Giang Tấn còn đang rối rắm không biết có phải mình làm quá rõ ràng hay không, cho nên mới bị Hứa Tiếu Vi đoán được nhanh như vậy, cảm giác thất bại càng ngày càng mãnh liệt xâm lấn, bỗng cánh tay bị Hứa Tiếu Vi đẩy nhẹ: “Anh nhìn bên kia đi.”

Quay đầu nhìn lại, khung chữ to đùng phản chiếu vào con ngươi của hắn, hai mắt Giang Tấn trợn lên, nhìn đám người phía sau bụi cỏ càng ngày càng náo loạn, hắn hận không thể cho một con cún đuổi bọn họ đi.

Không phải hắn nói rõ là khi nào hắn lấy nhẫn cầu hôn mới phóng khí cầu sao?!

“Giang Tấn anh học cách gạt em từ khi nào?”

Hứa Tiếu Vi đúc hai tay vào túi quần, mặt mày nặng nề, thần sắc có chút nghiêm túc.

Giang Tấn nhất thời không biết nên giải thích như thế nào, lúc sau mới biết mình bị trêu, bật cười ra tiếng: “Là anh không tốt.”

Hứa Tiếu Vi đang cố gắng nhịn cười để không làm hắn tổn thương, nửa ngày sau mới vươn tay trái cho hắn, đối mặt với khuôn mặt tràn đầy khó hiểu của Giang Tấn, cô chọc chọc vào giữa trán hắn: “Không phải cầu hôn à? Em đồng ý.”

Giang Tấn bị bất ngờ mà thụ sủng nhược kinh(*), Giang Tấn nịnh nọt lấy chiếc nhẫn từ trong túi ra đeo cho cô, hai người nhìn nhau cười, Hứa Tiếu Vi ôm chặt lấy hắn, rốt cuộc cũng nhịn không được mà cười ra tiếng: “Lần đầu tiên em thấy một Giang Tấn ngốc như vậy, còn rất đáng yêu.”

(*) thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.

Giang Tấn cúi đầu hôn hôn lên trán của cô: “Ông trời thật công bằng, đều đem những điều tốt nhất lưu lại cuối cùng cho chúng ta, Vi Vi, từ lần đầu tiên nhìn thấy em ở đại hội, trong lòng anh đã muốn cưới em rồi.”

Hứa Tiếu Vi ngẩng đầu nhìn hắn, làn gió nhẹ thổi qua, thổi bay những sợi tóc gãy sau tai bay trên mặt cô, cô ngẩng đầu nhìn anh, khẽ mở đôi môi cất tiếng dưới bầu trời đêm yên tĩnh.

Giang Tấn nhẹ nhàng nhìn cô, hé môi đáp lại lời cô nói, sau đó nhẹ nhàng giúp cô lấy tóc bị vướn sau tai, cúi đầu, chuẩn xác chặn lại những lời cô định nói.

“Anh yêu em.”

“Em cũng yêu anh.”

Bốn người bọn họ đang núp sau bụi cây còn đang than thở về lỗi làm rơi khinh khí cầu, lúc này liền nhìn thấy cảnh Giang Tấn và Hứa Tiếu Vi đang hôn nhau ngọt ngào, Giang Nhất Thành kêu lên một tiếng ‘ai da’ sau đó nhanh chóng lấy hai tay bịt mắt Thẩm Y Nhạ lại: ” Trẻ nhỏ không nên xem, trẻ nhỏ không xem.”

Thẩm Y Nhạ bất mãn bẻ tay anh ra: “Tôi không phải là trẻ vị thành niên.”

Giang Nhất Thành thấy Thẩm Y Nhạ si ngốc ghé vào bụi cỏ nhìn lén không chớp mắt, hắn lặng yên không một tiếng động tiến sát vào cô: “Vậy đang tuổi dậy thì à?”

“Anh chỉ biết đến dậy thì.” Thẩm Y Nhạ vén váy và đá mạnh vào chân anh: “Tôi hâm mộ họ quá, chị Vi Vi cùng với giám đốc Giang thật hạnh phúc, tôi lúc trước còn có điểm tin khi trên mạng đồn đãi nói giám đốc Giang đời này không kết hôn, lúc ấy còn cảm thấy có điểm đáng tiếc.”

Giang Nhất Thành nói: “Bọn họ kết hôn thì có gì kì lạ?”

Đây là điều không sớm thì muộn không phải sao.

Nhìn thái độ bình thản của Giang Nhất Thành làm não bộ của Thẩm Y Nhạ như được khai sáng, cô hình như phát hiện ra cái gì không đúng trong sự việc này, trừng lớn mắt chỉ chỉ vào Giang Nhất Thành: “Anh anh anh không nên có cái ý gì đó không an phận với em trai của mình nha?”

Biểu tình Giang Nhất Thành phút chốc cứng đờ, đặc biệt âm trầm mà nhìn chằm chằm cô.

Thẩm Y Nhạ xem nhẹ vẻ mặt của hắn, cắn cắn ngón tay mà nói thầm: “Không đúng, anh hẳn là đối với anh Giang luôn có cái ý tưởng gì đó không an phận, bằng không vì sao anh ấy kết hôn anh lại lạnh lùng như vậy hơn nữa còn có một bộ dạng không vui…… A Giang Nhất Thành anh đi đâu?”

“Tránh xa cô ra.” Giang Nhất Thành từ bụi cỏ sau đó rời đi: “Tôi sợ ở cùng cô một lúc nữa sẽ bị cô biến thành tên ngốc mất.”

Thẩm Y Nhạ cũng muốn đứng dậy rời đi, nhưng cô vừa di chuyển thì phát hiện chiếc váy dưới chân mình đã bị cành cây cuốn lấy không thể kéo ra, lúc này không biết từ đâu chui ra một con cún nhỏ coi cô là người xấu ăn trộm đồ ăn của nó liền nhìn cô sủa như điên.

Thẩm Y Nhạ đầu óc hoảng loạn đã bắt được cánh tay Giang Nhất Thành, “Anh chờ……Aaa……”

Giang Nhất Thành không thể đứng vững, bị kéo về phía sau hai tay theo bản năng đỡ lấy hai bên.

Nhưng anh trăm triệu lần cũng không nghĩ tới tránh được mặt cô lại không tránh được môi, cho đến khi Giang Nhất Thành cảm thấy trên môi có một tia mềm mại nóng bỏng, anh mới mở to mắt nhìn, giống như anh đối phương cũng trừng mắt thật to mà nhìn, có một cái nhìn khó tin từ trong mắt của cô.

Thẩm Y Nhạ thấy vẻ mặt Giang Nhất Thành dần dần trở nên lạnh lẽo, cô sợ anh sẽ vì chuyện này mà tức giận, cho nên mới thật cẩn thận quay mặt đi,” Không……” phải.

“Đừng nhúc nhích!”

Giang Nhất Thành một tay đỡ lấy thân thể cô, một tay ấn cằm cô buộc Thẩm Y Nhạ phải quay đầu lại, sau khi không cho cô cơ hội phản ứng, anh lại đè đầu xuống, hôn lên môi cô.

Nhiều năm sau, Thẩm Y Nhạ ép hỏi Giang Nhất Thành sự việc ngày đó phát sinh ở bụi cỏ, người sau điềm nhiên trả lời: “À, chỉ là lúc đó cảm thấy môi của em thực ngọt thực mềm giống như kẹo bông gòn một chút cũng khống chế không được.”

Anh thậm chí còn không kiểm soát được vấn đề yêu em.

——————————
Bình Luận (0)
Comment