Lúc tôi tiễn y về, có thể nói là y coi nó như bảo vật luôn ấy. Mỗi lần y nói về nó đều là dáng vẻ không nỡ đọc đến cơ. Chính vì thế nên lúc y trả lại quyển này tôi vừa thấy đau lòng nhưng cũng không kém phần tức giận, cảm thấy thì ra y cũng không thật sự quý trọng nó đến mức ấy. Dám tùy ý trả lại cơ ấy, dù lúc đó hai bọn tôi có lục đục chút xíu, nhưng cùng lắm là sau này không gặp mặt nói chuyện với nhau nữa thôi là được, hà cớ gì y còn lôi cả chuyện cũ này vào làm gì?
Sau khi y trả sách tôi cầm nó mà chỉ muốn xé. Tự dưng bình thường ai muốn hao tâm tổn trí đi chép cả một cuốn dày thế này? Nếu không phải là vì muốn tặng y thì việc gì tôi phải để bụng đến nó như thế cơ chứ? Nhưng cuối cùng tôi cũng chả xé, đặt nó lên một cái kệ sách mà thôi. Lúc để đó tôi cũng tức trong lòng lắm ấy, cảm thấy tâm ý của mình bị người coi rẻ, cuối cùng cất nó vào một góc khuất cho đỡ phải nhìn thấy chỉ tổ buồn lòng.
Giờ y lại đến đòi lại nó cơ à, sao tôi lại bỏ qua cơ hội để áp chế ngạo khí của y thế này được. Nếu không sau này lại hờn dỗi nhau lại đem trả thì tôi tức chết mất.
Trần Du nhìn tôi, vẻ sợ sệt hiện trong mắt.
“Sao? Huynh không muốn à?” Tôi giả bộ nghi hoặc hỏi lại y.
“Ta…” Sắc mặt y khó coi, hỏi tôi: “Sao đột nhiên đệ lại muốn chữ của ta?”
Tôi đáp: “Ta tặng huynh chữ thì huynh tặng lại, điều này chả phải là bình thường à?”
Y á khẩu không trả lời được, cúi đầu không nhìn tôi nữa.
Tôi thấy dáng vẻ khó xử này của y lại thấy hối hận trong lòng, tinh thần hung hăng vừa nãy lại xỉu xìu xuống.
Nghĩ lại việc này là nỗi đau không dám nói ra của y, nhưng tôi cũng không khỏi nghĩ chữ kia đến cái mức nào mà không ai đọc được cơ chứ? Hay là do y quá kiêu ngạo không muốn người khác nhìn thấy chữ mình mà thôi?
Trong lòng y có ngạo khí, tôi luôn biết.
Mặc dù nhà y bần hàn nhưng tài học cao minh, tầm mắt nhìn a trông rộng, kiến thức rất nhiều. Lần đầu tiên tôi gặp y y khúm núm nói tới nói lui, nói ra câu trước cũng chưa chuẩn bị câu sau, trong mắt ngoài khẩn trương ra thì cũng chỉ là luống cuống.
Nhưng thời gian dần trôi y cũng nhận ra mình thông minh có tài, đường quan thì rộng mở thênh thang một bước lên mây, nên lúc tranh luận luôn có chút ngạo khí. Nhưng cái ‘ngạo’ của y không phải kẻ tiểu nhân dương dương đắc ý, cũng không phải kiêu ngạo vì thấy tiền đồ của mình như gấm, mà là niềm ‘ngạo’ tự bản thân y có.
Y làm việc thành thạo điêu luyện, thủ đoạn nhanh gọn không chừa đường sống cho người khác, nếu có ai đắc tội với y y nhất định sẽ chẳng dễ dàng bỏ qua. Tác phong như thế không giống như các loại công tử thế gia mà chỉ như bùn loãng chả được tích sự gì, khiến ai cũng phải nể vài phần.
Lúc trước tôi có hỏi y: “Tại sao ta là tiền bối chốn quan trường mà có vẻ bó tay bó chân chứ không hào sảng tự nhiên như huynh được nhỉ?”
Lúc nói ra lời này là sau khi y huyên náo một trận long trời lở đất với một kẻ khác xong.
Chắc chắn trong triều cũng có kẻ làm quan là do được tổ tiên che chở, không cần khổ công học tập, không cần thi khoa cử đã có thể làm một chức quan nhàn tản rồi.
Trong Hộ Bộ tuy có một người là thuộc hạ của tôi nhưng lại là cháu đích tôn duy nhất của một Hầu gia đức cao vọng trọng trong triều. Chức quan đó ở trong Hộ Bộ cũng nhàn rỗi, nhưng hắn lại lười, làm việc lại không biết phân nặng nhẹ cứ lung tung cho xong việc. Mỗi lần như vậy đều gây ra lỗi lớn. Hộ Bộ quản lý tiền tài cả quốc gia sao dám để hắn làm ẩu việc, tôi bẩm báo bệ hạ điều hắn làm một chức quan khác thôi, Thánh thượng cũng đồng ý. Nhưng lời của tôi uyển chuyển đến thế rồi mà hắn vẫn ghi hận trong lòng lắm.
Lúc ấy sư mẫu qua đời nên lão sư tôi vào miếu thờ khổ tu cầu phúc, không lang bạt chốn quan trường nữa. Chức vị của tôi tuy vẫn là Thị lang nhưng đã chấp chưởng chức quyền của Hộ bộ. Có lẽ hắn nhìn tôi trẻ tuổi lại dễ bắt nạt, dù gì cũng chỉ là một thị lang thôi mà sao dám vượt mặt tổ phụ Hầu gia của hắn cơ chứ.
Thỉnh thoảng hắn lại đâm chọc tôi một hai câu trên triều, hoặc là cố ý làm việc khó xử sau lưng tôi. Có lần còn dám viết mấy lời bức hiếp rồi ném vào phủ tôi lận, đúng là trò trẻ con chưa trải sự đời. Viên Hạo cũng chỉ là một thiếu gia ăn chơi, làm việc thì chả ra gì nhưng có chỗ dựa là Hầu gia, tôi cũng kính trọng tổ phụ hắn nên nhiều lần tôi cũng đành nhịn trong lòng thôi.
Cho đến khi Trần Du bắt gặp hạ nhân nhà tôi đang đốt mấy tờ chửi bậy kia, y giật lại đọc. Sau đó y đi đánh nhau một trận với Viên Hạo, rồi bẩm báo chuyện này lên Thánh thượng.
Tới tận lúc Cố Nhậm bối rối chạy tới tìm tôi tôi mới hay chuyện này. Lúc y chạy tới mồ hôi đổ đầy trán, vội vàng đến mức hô luôn tên tự của tôi, nói không ra hơi: “Trình Dữ! Trần Du..y đang đánh nhau với, với tên lưu manh kia, ở trên Thiên Điện kìa…Huynh, huynh mau đi ngăn y lại đi…”
Tên lưu manh trong triều là ai tôi nghe liền hiểu, phụ thân hắn cũng là tướng quân, chắc chắn hắn cũng phải biết chút võ. Tôi chỉ sợ Trần Du sẽ bị rơi xuống thế hạ phong phải chịu thiệt thòi, thế nên vội vàng chạy theo Cố Nhậm đến thiên điện.
Còn chưa vào tôi đã nghe thấy giọng quát đầy giận dữ của Trần Du, tôi chưa nghe thấy âm sắc này của y bao giờ, y hét lên: “Ta nói chuyện với y còn phải nghĩ đi nghĩ lạ mới dám nói, cái tên chó má nhà ngươi là cái thá gì mà dám buông mấy lời xằng bậy dơ bẩn này với y, lại còn dám quá tam ba bận nữa cơ đấy!”
Tôi nghe xong trong lòng cũng rơi lộp bộp, vội vàng vào cửa, thấy y ra tay tàn nhẫn, gần như là dùng nắm đấm để chào hỏi khuôn mặt kẻ kia.
Tôi vội vã cùng mấy quan viên khác kéo y ra, y thấy tôi tới cũng biết đường hòa hoãn lại khí lực.
Tôi bắt lấy cánh tay y, ngẩng mặt nhìn gương mặt giận đến phát run của y. Y thì vẫn trừng mắt với Viên Hạo, còn tôi thì thấy mấy vết cào bị tứa máu trên cổ y, tôi đau lòng lắm, bất chợt thấy tức cành hông. Tôi quay người, thấy mặt mũi Viên Hạo bầm dập hết cả, có vẻ là Trần Du ở thế thượng phong.
Viên Hạo bưng khuôn mặt sưng vù như cái đầu heo, đau đến xuýt xòa liên tục nói: “Trần Du…Ui! Ngươi cứ chờ đấy! Ngươi dám đánh người ngay tại Thiên Điện, chờ ta báo lại cho bệ hạ, để người bãi quan ngươi đi…”
Tên tôi cũng hao hao tên Trần Du nên không ít người ngơ ngác. Cái tên công tử bột kia gọi thế mà tôi cũng cứ tưởng là gọi tôi, sau đó mới nhận ra hắn nói muốn bãi chức quan của Trần Du đi thì tôi càng tức hơn.
Nhưng đánh người ở Thiên Điện cũng là tội lớn thật.
Dù tôi cũng buồn ỉa với thằng công tử bột này lắm chả muốn quản đâu nhưng tôi vẫn phải nói ra: “Viên đại nhân, y làm thế cũng chỉ là ra mặt vì ta thôi. Việc lén ngươi làm với việc mạo phạm của y hôm nay coi như huề nhau đi, ai về nhà nấy. Nếu ngươi muốn bẩm báo lên Thánh thượng vậy ta cũng đành nói rõ việc ngươi gây ra vậy. Ngươi vốn là bất mãn với lệnh thuyên chuyển của Thánh thượng nên sinh hận, lại không nhìn quốc pháp mà cản trở Hộ bộ làm việc, lại còn bất kính với quan viên triều đình nữa chứ…”
Tôi tức quá nên cũng hơi kích động, hòa hoãn một chút lại rồi mới nói tiếp: “Trong phủ ta còn có mấy lời xằng bậy do chính tay ngươi viết đấy, từng lời từng chữ đều là nhục mạ ta. Nếu giao cho Thánh thượng, còn cả lệnh tôn nữa…”
“Không phải là do ta viết, sao ta lại đi viết mấy lời đó được…”
Tôi trầm mặt xuống, sắc mặt Viên Hạo bỗng dưng cổ quái.
Trần Du nói ra: “Còn phải nhiều lời với kẻ này làm gì, trực tiếp báo lên cho bệ hạ biết là được! Để xem Thánh thượng xử trí thế nào với kẻ dám bất mãn với người?”
Tôi quay đầu lo ngại nhìn y, còn y vẫn lạnh mắt trừng Viên hạo, sau đó lôi tôi vào Chính Điện.
Việc này cũng kinh động đến Thánh thượng, nhưng người nghe xong ngọn nguồn cung chả kinh ngạc chút nào, chỉ là miễn cưỡng nói: “Viên Hạo à? Nghe người khác kể có vẻ ngươi bất mãn với trẫm nhỉ?”
“Thần nào có…”
“Trẫm nghe Trình đại nhân nói rất có đạo lý, trẫm cũng cảm thấy ngươi làm việc không lưu loát, không thích hợp phần công việc kia nên trẫm hạ cái đạo chỉ đó. Nếu ngươi bất mãn sao lại không ném mấy lời khó nghe kia vào tẩm cung trẫm ấy?” Thánh thượng nhíu mày, “Hay là ngăn trẫm hạ thánh chỉ xuống đi, muốn lên mặt với trẫm à? Trung Thư cũng không tệ đâu, còn có thể ném ý chỉ về đấy…”
Viên Hạo đổ mồ hôi như tuôn, thanh âm cũng run rẩy: “Thần…thần tuyệt không có ý gì bất kính với người…”
“Vậy sao ngươi lại nhắm vào Trình đại nhân?”
“Bởi vì thần, chỉ là…”
Thánh thượng ngáp một cái, nói: “Trẫm lười nghe mấy lời nhảm nhí của ngươi rồi, nhanh xin lỗi Trình Dữ đi, việc này thế là xong.”
Viên Hạo quỳ tới, nói xin lỗi với tôi.
“Trình Dữ, nghe thấy chưa?” Thánh thượng cười cười nhìn tôi.
Tôi được quan tâm mà phát sợ, nói: “Thần nghe được rồi…”
“Nhưng trẫm không nghe thấy.”
Viên Hạo lại lớn tiếng lặp lại, thanh âm văng vẳng trong điện.
“Trần Du, ngươi cũng phải thế, đánh người ta thành cái dạng kia cũng phải bày tỏ áy náy chút chứ.”
Trần Du cứ khoanh tay đứng đấy, nhìn cũng chả thèm nhìn lạnh lùng buông lời xin lỗi, nghe là biết chả có tí thành ý gì.
Kiểu này là không chịu cấp bậc thang cho người khác xuống đây, tôi còn tưởng bệ hạ sẽ lệnh Trần Du lặp lại, thế mà bệ hạ cũng chỉ ra vẻ bất đắc dĩ, lại còn muốn cười nữa, nhưng cũng chỉ là chớp mắt mà thôi. Sau đó bảo chúng tôi lui xuống.
Trên đường hồi phủ lòng tôi vẫn còn sợ hãi tột độ, cũng không hiểu Thánh thượng nghĩ gì mà lại thiên vị tôi và Trần Du như vậy, mặc kệ cháu trai bảo bối của Hầu gia kia luôn. Lúc đầu tôi đã nghĩ đến trường hợp tốt nhất là Trần Du không sao cả, chỉ là không ngờ tôi còn nhận được cả lời xin lỗi từ Viên Hạo nữa. Tôi nhìn thấy ánh mắt của các quan viên trong triều đều là ngạc nhiên đến không tưởng, nhất là Cố Nhậm đúng kiểu mắt chữ O mồm chữ A luôn.
Động tay động chân chốn thiên điện kinh động đến cả Thánh thượng, vậy mà chỉ kết thúc nhẹ nhàng như vậy….
Rốt cuộc là vì sao…
“Đáng lẽ ra đệ nên sớm nói ra mấy lời như vậy rồi. Kẻ kia cậy mạnh muốn bắt nạt người khác, nếu đệ sớm tỏ thái độ cứng rắn với hắn thì đã không phải nhịn tức lâu như vậy.” Y hơi trách cứ nói tôi.
Tôi quay đầu lại nhìn, nhìn thấy mấy vết máu cào trên cổ y.
Là tôi có lỗi với y, nếu không phải tôi vừa cố kỵ lại không muốn gây chuyện thì đâu cần y ra mặt thế này, mấy vết trên cổ y chắc là đau lắm.
Y vẫn tức lắm: “Tuy tên Viên Hạo kia là độc đinh nhưng cũng chẳng phải là vợ cả sinh ra, phụ thân hắn cũng chả ưa hắn, chỉ có lão Hầu gia là coi trọng tên ấy. Nhưng ngài cũng chả phải người không nói lỹ lẽ, việc này đệ có lý, không cần cứ phải nhẫn nhịn như vậy. Hắn cứ được nước lấn tới, đệ kiện y là đúng. Nếu không phải ta bắt gặp người phủ đệ đang đốt mấy lời cứt chó kia đi thì còn chả biết đệ phải nhẫn nhịn đến khi nào…”
Tôi nghe y một phen giáo huấn, nhưng trong lòng thấy ấm áp lắm.
Tôi trêu y: “Tại sao ta là tiền bối chốn quan trường mà có vẻ bó tay bó chân chứ không hào sảng tự nhiên như huynh được nhỉ?”
Y sửng sốt một hồi, nói ra: “Là…chúng ta có lý mà thôi.” Sau đó y lại cẩn thận nhìn ta, nói: “Đệ…thấy ta là người dễ kích động à?”
Tất nhiên là không rồi, tôi cười nói: “Không, ta thấy hả giận lắm!”
Tôi nhìn dáng vẻ y nhẹ thở phào mà trong lòng cũng phải cảm thán mình may mắn nhường nào mới có một người bạn thế này. Tôi chạm đến vết cào trên cổ ý, lại nhìn thấy bên trái y cũng có một chỗ bị rách da nhưng chưa chảy máu, tôi xoay cổ y nhìn qua tay cũng đụng vào chỗ ấy.
Bỗng nhiên y mạnh mẽ nắm lấy cổ tay tôi bắt ra.
Tôi bị lực đạo này đẩy ra khiến lảo đảo một chút, ngẩng mắt nhìn y thì thấy y cũng bối rối, mơ hồ có chút sợ sệt. Tôi áy náy không thôi, lo lắng hỏi y: “Xin lỗi, chắc là huynh đau lắm, thế mà ta còn động vào…”
Y che cổ, nói: “…Ừ, có hơi đau.”
“Vậy về phủ ta bôi thuốc cho huynh.”
“Không, không cần đâu, chỉ là vết thương nhỏ…”
“Vậy huynh nhớ bôi cả chỗ này nữa đấy, vừa nãy ta nhìn thấy có vết rách da.”
“Ừm.”Lời tác giả:
Hóa ra bọn họ gay gay từ lẩu từ lâu rồi à?