Tôi nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Trần Du mà trong lòng phát hoảng.
“…‘vậy Tiểu Đoàn của ngươi đâu’. Sắc mặt hắn cực kém, nói rằng người kia vô ý với mình rồi, sau này vẫn nên quên đi thôi…”
Vô ý với y…Y đã đưa khăn gấm cho tôi mà thái độ của tôi đối với y lại thay đổi, nên y nghĩ sau khi tôi nhận ra tình ý đó mới ghét y sao?
Người trước mắt đột nhiên thành người trước kia, tôi lại chẳng vui chút nào cả. Có phải y là Khuất Nghiêu không? Tại sao lại thế được? Lúc tôi đã dần quên y, lúc tôi đã không còn mộng thấy y nữa lại khiến tôi biết được chuyện này. Tôi đều muốn biết y là Khuất Nghiêu đâu, rõ ràng giờ người tôi thích là Trần Du mà…
Tôi khóc càng ác hơn.
Nhưng nếu y thật sự là Khuất Nghiêu, vậy Tiểu Đoàn trong miệng Khuất Nghiêu chính là tôi, vậy tôi thật sự quá ngu ngốc rồi. Tôi đã đẩy y ra, đối nghịch với y trên triều, y lại cho là tôi cự tuyệt tình ý của mình. Vậy mà y phải nhịn bao nhiêu oan ức để trở về cạnh bên tôi…
Ánh mắt và dáng người y giống như vậy, lại còn đủ loại đáng ngờ, vậy mà tôi chưa từng hoài nghi cơ chứ…
Tôi, tôi có lỗi với y, có lỗi với y nhiều lắm…
Lòng tôi chợt nhớ về tôi và y của ngày xưa, nước mắt lại ào ào chảy xuống, chửa chi đã lem nhem cả mặt.
Trần Du thấy tôi khóc đến thương tâm như vậy cũng vội vàng tiến tới: “Sao, sao đệ lại…” Y nghĩ nghĩ, giống như là không dám ôm tôi, chỉ nhẹ giữ chặt tay áo, “Vẫn còn giận ư?”
Tôi lắc đầu, nghẹn ngào một tiếng rồi nói: “Xin lỗi, ta…”
Y bối rối không thôi, vội nói: “Đệ đừng xin lỗi, là ta sai mà…Lần sau ta tuyệt đối sẽ không…”
“Ta không cẩn thận làm đổ nến…cháy…cháy đến tấm thiếp huynh tặng….tặng ta rồi…” Tôi khóc đến nấc lên, cầm tấm thiệp cháy đen lên cho y xem.
Y sửng sốt một lúc mới cầm lấy tấm thiếp, ‘ồ’ một tiếng. Chắc là không nghĩ tôi khóc lóc chỉ vì cái này.
“Ta chép lại cho đệ là được mà…” Y lau mặt cho tôi, “Đệ dọa sợ ta đấy…Ta còn tưởng rằng đệ muốn đốt nó đi, không muốn gặp ta nữa…”
Tôi vẫn luôn khóc, nhưng cũng không phải khóc vì mỗi tấm thiếp này…
Tôi muốn hỏi y có phải Khuất Nghiêu không, nhưng lời tới miệng rồi lại không biết phải nói thế nào.
Nếu không phải thì sao? Vậy chuyện này sẽ đi đến đâu đây? Việc này có thể sẽ khiến Trần Du không thoải mái, cũng khiến tôi khó xử…
Bệ hạ cũng không hề nói Khuất Nghiêu chưa chết, tất cả đều là do tôi suy đoán mà thôi. Cho dù là tấm khăn gấm, chữ viết, hồng mai, còn các đặc điểm khác đã bày ra trước mặt tôi. Dù tôi có nắm chắc mười phần nhưng lại chưa thể xác định lại được, dù tôi không muốn mạo hiểm tí nào.
Vậy thì có nên hỏi hay không,…
Nếu như y chính là Khuất Nghiêu, có nghĩa là y có nỗi khổ tâm riêng? Hay chuyện gì đó không thể không giấu diếm? Nếu hỏi thì sao? Có phải nếu tôi hỏi là không hay không? Hay là cứ chờ tự y nói với tôi?
Nhưng tôi muốn y hiểu rằng tôi đã biết rồi.
“Ta…ta…” Tôi ấp úng.
Sắc mặt y chợt thay đổi. Y nắm lấy tay tôi, cẩn thận xem xét: “Đệ bị bỏng rồi!”
“Tấm thiếp đó cháy thì cứ để cháy đi, ta viết lại cho đệ là được mà. Việc gì đệ phải…” Y nhỏ giọng rủ rỉ.
Y nói xong lại thấy sắc mặt tôi không đúng, cũng biết cẩn thận hỏi lại tôi: “Đệ sao thế?” Y nghĩ nghĩ, đột nhiên trừng mắt: “Thế…Thánh thượng nói cái gì với đệ thế? Chả lẽ hắn kể đệ nghe cái gì à?”
Tôi nhìn y đáp: “Nhắc lại chuyện xưa thôi.”
“Chuyện xưa gì?”
“Thánh thượng kể ta nghe bạn cũ của người,” Tôi cố hạ giọng xuống, hỏi: “Khuất Quân Dao, huynh … từng nghe qua chưa?”
Y gật đầu, vẻ mặt ngơ ngác: “Ta…nghe qua rồi. Năm đó vạch tội quan tham trong tiệc, bị, bị…”
Tôi nói tiếp chỗ ngập ngừng của y: “Bị người chém lìa đầu, sau khi chết mà đầu một nơi thân một nẻo.”
Y cúi đầu không nhìn tôi nữa, chỉ là nắm lấy tay tôi, nói ra: “Thánh thượng nói về hắn với đệ làm gì…”
Tôi không nhìn rõ sắc mặt y, tiếp tục thử thăm dò mà nói: “Người kể mấy chuyện lý thú gần đây, nói Khuất đại nhân từng bắn người một mũi.”
Y đơ một lúc, cãi lại: “Không phải cố ý mà…”
Tôi không nói gì.
Y ngẩng đầu nhìn tôi, nói tiếp: “Tố quan tham trong yến tiệc là người không sợ sinh tử, làm sao mà bắn tên lung tung được!” Giọng điệu y chắc nịch, nhưng trong mắt tôi lại có vẻ như đang tức.
“Thánh thượng nói, đúng là không phải cố ý.” Tôi sợ y thật sự là Khuất Nghiêu sẽ đi làm ầm ĩ đối chất với Khuất Nghiêu nên vội trấn an y.
Y nhìn tôi một hồi rồi đi tìm thuốc bôi trong phòng tôi. Y kéo tôi ngồi xuống bên giường.
Y cúi đầu xoa tay cho tôi, xoa một hồi y mới mở miệng: “Vậy…đệ cảm thấy Khuất Quân Dao là người thế nào?”
Nếu không phải lòng tôi đang chắc mẩm thì có lẽ tôi sẽ không phát hiện ra y bây giờ đang khẩn trương đâu.
Tôi yên lặng nhìn dáng vẻ này của y, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: Tôi biết Trần Du vốn kỳ quái, nhưng thật sự y là Khuất Nghiêu ư?
Tôi nhớ lại những lúc chung đụng với Trần Du ngày trước. Y nhăn nhó giấu chữ viết với tôi, lúc nhận sách thì mừng rỡ không thôi, rồi ôm tôi là đã có thể nổi phản ứng…và lúc y tức giận muốn để tôi quên ‘hắn’ đến không còn một mảnh. Quên mất ai? Chính y ư?
Tôi cười cười.
“Đệ cười cái gì?” Đột nhiên y ngẩng lên trừng tôi tôi mới nhận ra mình đã cười ra tiếng.
Tôi vội vàng nghiêm mặt lại: “Huynh xoa nhẹ quá có hơi nhột.”
Y nghi ngờ nhìn lại tôi: “Thế này được chưa?” Y mạnh tay hơn chút, tôi thấy hơi đau nhưng vẫn có thể chịu được, tôi nói: “Được rồi.”
Thế là tay tôi cứ chịu đau như thế.
“Đệ vẫn chưa nói đấy…”
“Nói gì cơ?”
“Đệ thấy Khuất Quân Dao thế nào?”
Lần này y đã nhìn thẳng vào tôi, vẻ mặt tỏ ra không quan tâm như là hỏi bâng quơ thôi vậy. Nhưng dưới đáy mắt lại có chút chờ mong, và e ngại.
Y nhìn sâu vào mắt tôi.
Lần này sao tôi còn nghi ngờ y có phải là Khuất Nghiêu hay không nữa cho được? Nếu là ngày trước tôi sẽ còn cảm thấy kỳ lạ tự dưng y hỏi tôi việc này rồi sẽ chột dạ mà lảng sang chủ đề khác. Nhưng hôm nay tôi đã biết chuyện, tự nhiên cũng muốn nói địa vị của y trong lòng mình.
Năm đó bức thư tôi trình lên Thánh thượng y hẳn đã xem qua, hẳn y cũng đã biết lòng tôi đối với y ra sao. Tôi nhớ lại những câu chữ năm đó, nói ra: “Khuất đại nhân làm người đoan chính lỗi lạc, thanh liêm ngay thẳng, có đức có tài, là trọng thần của triều đình.”
Y sửng sốt như thể không ngờ tôi có suy nghĩ như vậy, tôi thấy y như vầy cũng hoảng hốt.
Chả lẽ tôi đoán sai rồi sao? Y vốn không phải là Khuất Nghiêu ư?
Mặt tôi tái mét. Nếu như Trần Du không phải Khuất Nghiêu mà tôi lại khen người ta trước mặt y thế này thì chẳng phải, chẳng phải tạo khúc mắc trong lòng y rồi sao?
Tôi không muốn y phải nghĩ lung tung đâu.
Y mở miệng, giọng điệu có vẻ quái quái: “Đệ nghĩ y như vậy sao?”
“Tất nhiên ta…”
“Nhưng chả phải năm đó đệ tố y tham ô đấy sao?” Tay y dùng lực, tay của tôi vừa mới được bôi thuốc nên vết thương vẫn còn đau. Tôi bị đau, kêu ‘a’ thành tiếng.
Y cuống quýt buông tay ra, nhẹ nhàng thổi phù phù cho tôi.
Tôi nhìn vẻ thận trọng của y thì lòng càng thêm loạn. Rốt cuộc Trần Du có phải là Khuất Nghiêu không đây? Nếu không sao y lại biểu lộ cảm xúc thế này? Giống như là bất mãn với lời tôi nói vậy…
Hay chả lẽ vốn y chưa đọc được bức thư của tôi, do bệ hạ chưa đưa cho y ư?
Không, nếu y thật sự là Khuất Nghiêu, theo hành động và ngữ khí của Thánh thượng chắc chắn Thánh thượng đã biết quan hệ giữa tôi và Trần Du, cần gì phải lừa tôi?
Vậy có vấn đề chỗ nào đây?
Y không phải Khuất Nghiêu? Hay cuối cùng y vẫn chưa đọc được nó?
Tôi nhớ lại lời của Thánh thượng, không bao lâu sau khi tôi ‘vu cáo’ thì y đã khuất phục trước Khuất Ngự sử, có vẻ như là đã bị hành động của tôi tổn thương cực kỳ…cho nên y …
Vốn chưa nhìn thấy bức thư đó?
Nhất thời tôi không biết phải oán y hay là thương y nữa. Oán y không đọc được nó, nhưng cũng càng thương y hơn, dù không biết sự thật y vẫn quay lại tìm tôi.
“Đệ không cần miễn cưỡng đâu…”
Hả? Miễn cưỡng cái gì cơ?
Y nói tiếp: “Có phải đệ không muốn nói xấu người khác nên mới nói vậy đúng không…” Y cười cười, khóe miệng vểnh lên một đường cong cứng ngắc.
Lòng tôi không vui vì nghĩ rằng y không tin tôi, cũng cảm thấy y đang tự đánh giá thấp vị trí của mình. Sao tôi không thể nói những lời khen ngợi y được cơ chứ?
Nhưng lòng tôi cũng đau, thấy tủi thân thay cho y lắm. Chắc hẳn chuyện năm đó y khó lòng tiếp thu được, nên vẫn một mực không đọc nó.
Sao y lại không nhìn qua một chút cơ chứ…
Hai chúng tôi không nên cứ tiếp tục thế này, tôi nghiêm túc nhìn y rồi nói: “Ta muốn nói với huynh chuyện này, huynh phải nghe cho kỹ.”
“Hả, chuyện gì…” Y thất thần đáp lại tôi.
“Chân tướng năm đó…Lúc ấy ta bị đảng phái bức bách mới bất đắc dĩ tố cáo Khuất đại nhân tham ô trên triều. Nhưng thư ta dâng lên Thánh thượng không phải tội trạng tham ô của y!”
Lúc này y mới hồi hồn lại một chút, kinh ngạc nhìn tôi: “Vậy, vậy là cái gì?”
“Là danh sách tham quan ta điều tra được, còn kèm theo cả chứng cứ chứng minh Khuất đại nhân trong sạch nữa. Bệ hạ đọc xong ta cứ nghĩ sẽ có an bài khác, ai ngờ đâu lại cách chức của y.”
Tôi nói xong rồi cẩn thận nhìn y. Y ngơ ngác một hồi, không nói một lời.
Trong phòng chỉ còn lại sự yên tĩnh, tôi không biết giờ y đang nghĩ gì trong đầu. Tôi sợ y nghĩ lung tung lại nói tiếp: “Nhất định năm đó bệ hạ có nỗi khổ khác cho nên, cho nên mới làm vậy…”
Y ngắt lời tôi: “Vậy ý đệ là, đệ chưa từng tố cáo y tham ô ư?”
“Chưa từng!” Tôi hơi gấp: “Sao ta có thể làm ra chuyện như vậy được! Năm đó ta chỉ là bất đắc dĩ thôi! Ta, ta…”
Tôi gấp đến độ không biết phải nói tiếp như nào. Chả lẽ tôi nói thẳng ra mình đã biết y là Khuất Nghiêu rồi? Nhưng nếu y hỏi làm sao tôi biết, tôi lại nói là do nhận ra chữ của y sao? Có phải không nể mặt y lắm không? Y đã cố giấu lâu như vậy, kết quả lại bị chữ của mình vạch trần hết tất cả. Chuyện này có khiến y cảm thấy khó xử hay không?
Tôi cũng không thể nói Thánh thượng nói bí mật của y cho tôi nghe được, nói thế nghe càng gay go hơn.
Tôi chỉ có thể đợi y tự miệng hỏi tôi mà thôi.
Hay là y vốn dĩ không tin lý do tôi đưa ra? Cảm thấy tôi nói không có bằng chứng?
Tôi sa sút suy nghĩ, không biết phải nói sao với y cái đống chuyện phức tạp loằng ngoằng này. Nếu y từng nhìn thấy bức thư kia thì tốt bao nhiêu. Nếu y đọc được nó thì cũng coi như biết tôi đang bị người khác ép buộc, chứ không hề muốn tổn thương gì đến y cả.
Nhưng mà y cuối cùng vẫn không thấy nó, nói không chừng là ném nó rồi cũng nên, mắt không thấy thì tâm không phiền…
Vậy phải sao giờ?
Đúng rồi.
Để nói rằng tôi vẫn luôn tưởng nhớ y, có thứ không thể nào chối cãi được.
Là tấm khăn gấm kia!