Bên Người

Chương 40

Tôi cúi đầu, lòng thì vắng lặng. Tôi cảm thấy mình đã bỏ tâm sức ra rất nhiều còn y vẫn không thể đón nhận nó vậy. Y cứ không thổ lộ tâm tình với tôi, không muốn nói với tôi mấy chuyện chân tướng quan trọng, chả lẽ tôi cũng phải chịu đựng như thế sao?

Y vẫn luôn như vậy, có giận đến cực điểm mới có thể nói ra nhiều hơn mấy lời không tưởng, lúc y mới biết tôi có người trong lòng rồi chả phải là như thế sao? Cái gì cũng dám nói ra..

Lần này nhất định tôi không thể mềm lòng nữa, ít nhất phải chờ một hai ngày nữa…

“Hôm qua đã bỏ niên tế, nay đề đến việc này, dù sao cũng là bệ hạ tự mình phê duyệt…”

Giọng nói vang lên dần dần truyền vào trong tai tôi mới đờ đẫn ngẩng đầu lên, nghe một hồi mới nhận ra bọn họ đã bàn gần xong cho lễ cày bừa mùa xuân sắp tới rồi.

Lẽ ra trên mặt Thánh Thượng hẳn là vui vẻ mới đúng, nhưng tôi lại nhận ra sắc mặt người có chút kỳ quái.

Tôi e rằng người chắc cũng nhận ra tôi và Trần Du đang náo loạn, trong lòng không khỏi thẹn thùng xấu hổ.

À không…chỉ là giận dỗi với Khuất Nghiêu mà thôi.

Nhất định hôm qua người cũng nhìn ra tôi không đúng, lại lo lắng Trần…Khuất Nghiêu nên mới truyền lệnh triệu tôi ở lại nói chuyện, lại ngoài ý muốn để tôi phát hiện ra thân phận thật của Trần Du.

Quan hệ của y và Thánh Thượng tốt thật đấy, tôi thì từ nhỏ đã không có bạn bè gì…

Tôi nghĩ như vậy thì đột nhiên nhìn thấy tấm rèm bên cạnh Thánh Thượng động đậy.

Lúc này tôi mới nhận ra bên cạnh Thánh Thượng có phủ rèm che, bên trong mơ hồ hiện ra một bóng người. Tôi lấy làm kinh hãi vội nhìn chúng thần xung quanh, cũng nhận ra sắc mặt bọn họ quái dị lạ lùng. Đặc biệt là người của Lễ Bộ, bọn họ đều có vẻ bối rối. Nhất là Cố Nhậm, y run rẩy đứng một chỗ nhìn bất an cực kỳ.

Tôi biết Thánh Thượng đang độ thanh niên thân thể khỏe mạnh, bên cạnh có người buông rèm nhiếp chính thật sự không hợp cấp bậc lễ nghĩa, nhưng sao Cố Nhậm lại sợ đến cái độ này thì…

Tâm tư tôi không ở nơi này, cũng không nghĩ gì nhiều. Lòng nghĩ thế thì cũng chỉ đưa mắt nhìn, vậy mà tôi nhìn lại y lại không có vấn đề gì.

Tôi thoáng dời mắt nhìn về phía Trần Du, y đứng ở bên trong một dãy khác. Y cách tôi xa hơn, nên tôi phải nghiêng cả đầu đi một tí mới nhìn đến y.

Tôi nhón chân nhìn, nghiêng nghiêng mắt lặng lẽ nhìn về đằng đó.

Nhìn qua thì y sắc mặt ngơ ngơ, không thèm để ý tí gì chút sóng gió trên triều mà chỉ ngơ ngác nhìn một chỗ. Dáng vẻ y nhìn vô cùng khổ sở, con mắt cũng hồng hồng, tôi nhìn mà lòng thêm đau…

Bỗng nhiên khóe miệng y ép xuống, mày thì nhướng lên. Giống như là kiềm chế không được, con mắt đỏ lên, lại còn rơi lệ.

Thế mà, thế mà y lại khóc ư!

Lòng tôi vừa đau vừa sợ, trái tim như bị một hòn đá đập vào, vỡ tan thành trăm nghìn miếng, chảy máu đầm đìa.

Trong tích tắc mọi lửa giận đều tắt ngóm hết cả.

Lẽ ra y nói gì thì nên tôi cũng nên nghe một chút, không phải y nói tôi đá phải đèn của y sao. Nếu lúc đó tôi đáp lời lại hẳn hoi thì có lẽ y sẽ muốn nói tiếp với tôi, chỉ là do tôi tự mình chặn lời của y.

Thuở ban đầu y ở bên cạnh tôi cũng đã chịu rất nhiều uất ức tủi thân, lại còn lúc nào cũng bất an nữa. Năm đó vốn là lỗi của tôi, là tôi phải xin lỗi y mới đúng. Nhất định trong lòng y có rất nhiều lo lắng, nếu y không muốn nói thì sau này cũng sẽ từ từ nói ra thôi, việc gì cứ phải ép buộc y cơ chứ.

Nghe Thánh Thượng kể y là người không thích nói chuyện, mặc dù ở trước mặt tôi y cũng không phải là nhiều lời cho lắm nhưng nói chuyện rất thú vị, nhất định cũng phải tốn bao phen tâm tư.

Lại nói đến tôi chả phải cũng không nói ra đấy thôi, chuyện tôi đã biết rõ thân phận thật của y, rồi còn chưa nói rõ chuyện tỏ tình với y nữa…

Tuy giờ là y làm chuyện sai nhưng y cũng sợ tôi không để ý đến y mà…Chỉ là không biết mở miệng ra trước thế nào nên mới muốn tìm một cơ hội thôi.

Tôi vẫn luôn nhìn y, mũi chân đã dần xoay về phía y. Nếu không phải ngại cấp bậc lễ nghĩa trên triều thì e rằng tôi đã chạy tới bên cạnh y rồi. Muốn ôm lấy y, lau nước mắt cho y, muốn hỏi y đang nghĩ gì sao, nói ra là tốt rồi.

Nhưng y cũng đã kịp phản ứng, cúi đầu lau nước mắt, sau đó lại xị mặt đứng ngây người ra đó. Động tác của y rất nhanh, nếu không phải khóe mắt y vẫn còn đỏ bừng tôi còn tưởng chắc mình nhìn nhầm rồi.

“Còn muốn nói gì nữa không?” Thánh Thượng mở miệng, “Không còn thì bãi triều đi, hôm nay trẫm mệt lắm rồi…” Người còn giả bộ hạ giọng suy yếu.

Đây chỉ là kiếm cớ thôi, đây có nghĩa là Thánh Thượng không muốn nghe nữa rồi. Triều thần hai mặt nhìn nhau, chẳng ai muốn chịu trận làm chim đầu đàn…

Lòng tôi cũng đang vội, chỉ hận không thể chạy về phía người kia, giờ cũng chả nghe vào cái gì…

Bỗng nhiên có một người đi ra, sau đó phất áo bào rồi quỳ xuống, làm đại lễ đạp đầu ba cái.

Đó là Lễ Bộ thương thư Nghiêm đại nhân, râu lão đã hoa râm, nếp nhăn trên mặt ngang dọc hơn nửa đời người, ánh mắt đều đã vẩn đục. Lão đã cao tuổi, dù là hành lễ dập đầu cũng bộ dáng chậm rãi ung dung.

Bối phận của lão cao vô cùng, đã là nguyên lão tam triều, lại là bậc danh gia lễ nghĩa, còn được Thánh Thượng thân phong miễn quỳ. Hôm nay lão làm đại lễ thế này ắt hẳn là có đại sự muốn nói.

Lòng tôi không khỏi lộp bộp, đại sự đến mức nào mà khiến Chưởng thư quỳ bái để tâu đây…

“Thần vô sự,” Thần sắc lão chỉ còn là bất đắc dĩ, như là vừa ngờ ngợ vừa tiếc nuối: ‘Chỉ mong bệ hạ và…ý trung nhân bên nhau dài lâu, trân trọng lẫn nhau.” Lời của y ẩn sâu thâm ý, nhưng lại giống như là thỏa hiệp.

Bên nhau dài lâu, trân trọng lẫn nhau…Bệ hạ, bệ hạ muốn lập hậu rồi ư?

Vậy…người kia phải làm thế nào? Tuy tôi chỉ gặp qua y một hai lần nhưng cũng biết tình cảm giữa bọn họ thân thiết gắn bó như keo sơn mà…

Lòng tôi có chút khổ sở, cảm thấy đây là việc không thể đem ra ánh sáng của Thánh Thượng, chỉ có thể là mấy lời nhàn thoại truyền tai nhau mà thôi.

Còn tôi với Trần Du có lẽ đến mấy lời nhàn thoại này cũng không có…

Dường như sắc mặt Thánh Thượng cũng thay đổi, người đứng lên như là muốn đi xuống bậc thềm để đỡ vị Chưởng thư già cả kia đứng dậy. Nhưng người vừa mới chỉ đứng lên thôi phía sau rèm đã xuất hiện ra một bàn tay nắm lấy cổ tay của Thánh Thượng.

Cổ tay kia cường tráng mạnh mẽ, nhìn là biết là nam tử. Y cứ nắm lấy không thả, giống như là đang đợi Thánh Thượng cho ra một đáp án.

“Trân trọng, ta sẽ vậy, mà y cũng sẽ vậy.” Thánh Thượng nắm lấy tay của người kia, trịnh trọng mà kiên định đáp lại.

Trên mặt Thánh Thượng luôn có ý cười, người chưa từng dùng ngữ khí nghiêm túc như vậy để nói chuyện. Huống chi trong thiên điện của người, ngay trước mặt mọi quan thần người không còn xưng ‘trẫm’, chính là rất nể mặt mũi của Chưởng thư.

Tay người kia như là run run, nắm chặt một hồi rồi mới buông ra, Thánh Thượng mới đi xuống đỡ Chưởng thư dậy.

Vị Chưởng thư kia cũng nắm lấy tay của Thánh Thượng, giống như là nghẹn nào. Tự dưng tôi nhớ lại lúc Chu đại nhân gả con gái của mình đi cũng nghẹn ngào nói không ra lời y hệt vậy, trong mắt đều là trăm ngàn lời nói. Lúc ấy Chu đại nhân đã say rượu, chả mấy chốc đã kéo hỏng cả cái quạt tròn trong tay thiên kim nhà mình…

Tình cảnh này thì sao tôi lại có thể không biết chuyện gì đang xảy ra được cơ chứ…

Tôi vốn biết Thánh Thượng là đồng tính, rồi suy ra việc của Chưởng thư lúc nãy, nam tử sau rèm, còn có bàn tay nắm lấy cổ tay của Thánh Thượng.

Thế này nghĩa là không phải Thánh Thượng muốn lập hậu? Sợ rằng không những không lập hậu, còn làm đứt đoạn dòng dõi hoàng thất cũng nên…Thế mà Lễ Bộ cũng thỏa hiệp…

Tôi còn tưởng rằng…

Những người khác còn mờ mịt hoang mang không hiểu chuyện gì còn tôi thì chấn động trong lòng, cảm thấy chuyện này quá xúc động, vừa là hâm mộ vừa là bất an.

Vậy…tôi với y có thể được như thế không? Nếu là nói cho những người khác biết, liệu bọn họ có tiếp nhận không?

Tôi nhìn về phía y, nhưng y vẫn duy trì tư thế vừa nãy, đỏ mắt nhìn vào hư không. Y căn bản không thèm để ý vừa nãy mới phát sinh ra một chuyện lớn cỡ nào.

Tôi cũng muốn cùng y hoan hảo trăm năm, nhưng y bên tôi lại phải chịu bất an như vậy, mà đây đều là lỗi của tôi cả…Lẽ ra tôi nên sớm nói thẳng với y rằng người tôi ái mộ là ai mới đúng, tùy tiện nói ra cũng được rồi, cần chi phải suy nghĩ cả đêm như thế.

Nhưng tôi sợ y sẽ trách tôi, nhất định y sẽ trách tôi, trách tôi sao lại vụng về như thế….

Nhưng y biết sự thật rồi sẽ không cần phải kìm nén bản thân nữa, cũng không cần phải lo sợ bất an điều chi, tôi chỉ là muốn y an tâm yên ổn mà bên nhau.

Vậy thì..tôi nên tìm lý do để nói cho tốt đây?Thật ra trong lòng Khuất Nghiêu rất nặng nề, chỉ là không nói ra mà thôi (vò đầu)
Bình Luận (0)
Comment