Tôi ngừng khóc lại, bởi vì ngừng quá gấp nên nấc cụt một cái. Tôi vẫn cúi đầu nhìn lăng lăng xuống dưới, nước mắt vẫn chưa thể ngừng rơi. Thật ra tôi cũng chẳng nhìn thấy gì cả, trước mắt cũng chỉ là một màu đen.
Đột nhiên y nói như vậy tôi cũng chả biết phải phản ứng thế nào, trong đầu chỉ là mờ mịt trống rỗng.
Y nói: “Lẽ ra đệ nên hận ta.”
Tôi càng cúi đầu thấp hơn, trả lời: “Lời này của huynh có ý gì…”
Y không trả lời tôi ngay, mà là phối hợp nói tiếp: “Sao đệ có thể không hận ta đây… Trong mắt đệ, ta tặng khăn gấm là mập mờ cỡ nào, thế mà lòng lại có người khác. Đệ cùng lắm chỉ nói ta một câu loạn ngôn vô lễ ta đã tức hổn hển, cảm thấy chẳng còn mặt mũi gì. Ta cứ nghĩ là do đệ nhìn ra tâm tư của ta nên cố ý làm khó dễ ta. Sau đó ta cũng tức giận, lại gây phiền phức cho đệ, hai ta cứ đối đầu nhau trên triều như thế…”
“Sau khi đệ nói là vu cáo ta, Tiêu Thường Thế cũng đưa thư đệ trình lên cho ta, nhưng ta lại không chịu xem. Phụ thân cầm lấy, sau khi đọc xong cũng chỉ nói chữ đệ vô cùng tốt, đầu bút sắc bén ác liệt, khí khái không thể vùi lấp. Ta lại tưởng đệ cảm thấy ta thật buồn nôn, khi quân tạo thư giả cũng chỉ vì muốn trừ bỏ ta…”
Tôi vô ý nắm lấy cánh tay y, hạ giọng nói: “Ta không có…”
Y không có nghe, vẫn tiếp tục nói một mình: “Đệ sao thể, sao thể không hận ta cơ chứ…Ta nghĩ đệ vu cáo mình càng mắng đệ ác liệt hơn, câu nào cũng khó nghe! Vạn chữ đều xuyên tâm! Nhưng đệ cũng chỉ chết lặng mà nghe, không bác bỏ một chữ!”
“Sau đó ta cũng giả vờ thành thân, đệ càng đoạn tuyệt qua lại với ta luôn. Mỗi lần gặp ta đều như là trốn, ta cũng cho là đệ không dám gặp ta nên đi đâu cũng châm chọc đệ. Đệ chỉ có thể yên lặng hơn từng ngày, lên triều cũng không còn đứng ra nữa…”
“Sau đó ta lại chỉ ra tham quan trong bữa tiệc, cố ý nói Hộ bộ khác thường, nghi đệ tham ô. Ta quay đầu thấy sắc mặt tái nhợt không có huyết sắc nhưng vẫn không tranh luận với ta, chỉ ngơ ngác ngồi đó không nói một lời. Là ta thật sự vu hãm cho đệ đấy…”
Y nắm lấy hai vai tôi, giọng nói run rẩy nghe như khóc: “Cho nên sao đệ có thể không hận ta được chứ…Ta cũng…đã từng…hận đệ mà…”
“Hận đệ biết rồi lại chà đạp, cũng hận đệ nhẫn tâm tổn thương ta, cũng hận chính bản thân mình bị đối xử như thế mà vẫn không nỡ buông bỏ đệ…”
Y nức nở: “…Nhưng nỗi hận đó hóa ra cũng là sai lầm cả. Sao ta lại đi hận đệ, rõ ràng là ta có lỗi với đệ mà…”
“Ta nên hận mình tự phụ, hận mình không tin tưởng đệ, hận mình khiến đệ tiều tụy thành như thế. Hận vì đã khiến đệ gặp ác mộng liên tục, không được ngủ yên giấc…”
“Lúc ấy ta thấy đệ khóc lóc, trong lòng ta vừa đau vừa tức. Ta không hiểu nổi người mà Khuất Nghiêu ta thích lại vì người khác mà đau khổ không muốn sống, lại không thể cho ta một cơ hội dù chỉ nhỏ nhoi…Đệ có biết…có biết ta muốn giết chết người kia thế nào không! Là hắn hại đệ thành như thế! Sau đó ta cũng không dám đề cập chuyện cũ trước mặt đệ nữa, chỉ sợ đệ lại thấy đau lòng khó chịu. Nhưng giờ ta mới biết…”
“Ta chính là kể khiến đệ khó chịu kia…”
“Đều là do ta để lỡ mất đệ.”
“Cũng là ta mà đệ ăn uống không trôi, khiến đệ cứ ngơ ngơ ngác ngác.”
“Ta vừa hận lại vừa hối, hận mình quá ngạo mạn tự phụ, cũng hối mình chưa từng sớm ngày tìm lại đệ…”
“Là ta có lỗi với đệ, ta…” Y nấc lên, âm cuối cũng chỉ là run run, cuối cùng không nói gì nữa.
Y nói thì tôi cũng khóc, vừa khóc tôi vừa nghĩ.
Nghĩ lại những giấc ảo mộng không dấu đều là do tôi và y tự làm tự chịu, đều là quả mà mỗi người tự gieo mà thôi.
Y thật ngốc, tôi cũng thật ngu…
Tôi thút thít: “Cũng là lỗi của ta…”
Y nói: “Là lỗi của ta, ta không nên đặt cho đệ cái tên cứt chó…à không phải….là cái tên chết tiệt kia…” Y muốn nâng mặt tôi lên nhưng tôi cứng cổ lại không chịu ngẩng lên.
“Sao không ngẩng lên?”
Tôi nấc một cái mới đáp: “Huynh có thể nhìn thấy, ta không ngẩng đâu.”
Y lấy tay áo lau nước mắt cho tôi. Gò má tôi bị xoa đến đau.
Tôi kéo tay áo y xuống, ấm ách nói: “Tay, tay áo huynh có gì thế…Cứ ráp ráp…”
“À…” Y do dự, “…Chắc là tơ vàng thêu trên ống tay áo đấy.”
Tôi hơi giật mình: “Đêm hôm khuya khoắt huynh mặc y phục thêu tơ vàng làm gì?”
“Muốn mặc đẹp tới gặp đệ.”
Tôi hít mũi một cái: “Ta cũng có nhìn thấy đâu.”
Y nghĩ nghĩ một lát rồi nói nhỏ: “Giờ đệ không thấy nhưng sáng sớm mai…à không, trưa mai đệ sẽ thấy ta mặc nó thôi.”
Đừng nói là y sẽ giày vò tôi đến tận trưa mai đấy nhé!
Tôi thì thầm: “Ta không muốn làm lâu đến vậy đâu…”
Y hình như cũng sửng sốt, “Đệ nghĩ cái gì đấy.” Y cười cười với cái giọng khàn kia: “Ta muốn cho đệ ngủ nhiều hơn một chút mà thôi.”
“Đêm nay sẽ rất dài…” Y lại thủ thỉ bên tai tôi.
Hơi thở nóng rực của y phả vào tai tôi, tim tôi lại đánh trống dồn như khua chiêng múa trống. Nhưng nếu y đã dùng hình dáng thật của mình, lại còn nói thẳng hết ra với tôi như vậy rồi, tôi không nên tiếp thu sự việc nhanh như thế này nhỉ.
Tôi đẩy y ra, y lại thành kinh hoảng: “Dọa đến đệ rồi à! Hay là chưa tiếp nhận sự thật được? Ta, ta thật là Khuất Nghiêu mà! Đệ phải tin ta! Nếu không thì châm nến lên nhé, châm nến xong là nhìn thấy được…”
Tôi vẫn cúi đầu, không muốn y nhìn thấy sắc mặt khẩn trương khó xử của mình.
Tôi nói: “Có hơi…hơi bị hù đến thôi.” Tôi suy tư một lúc, biết rồi mà còn hỏi: “Thánh Thượng từng nói…Vợ con của huynh không phải là vợ con thật của huynh. Là thật à?”
Y kéo tay tôi lại, kiên định nói: “Ngoài đệ ra ta chưa từng chạm vào ai cả.”
Ầyyyyy, nên hỏi thêm gì không đây.
Trong đầu tôi chỉ thấy mừng rỡ kích động vì có thể nhận lại y, còn có chút hối hận buồn vui vô cớ, thật sự không nghĩ ra điều gì khác nữa.
Tôi vắt hết óc để hỏi tiếp: “Vậy, Khuất thái phó, à không, Khuất ngự sử có biết huynh giả chết…về tìm ta không?”
Y nghe xong cũng trầm lặng hẳn, lát sau mới mở miệng: “Người biết, cũng từng sai người gửi thư cho ta rồi. Nhưng ta vẫn chưa xem, cũng chưa trả lời. Lâu rồi ta chưa liên lạc lại với ông.”
Hai cha con mâu thuẫn đến mức này rồi ư? Trong lòng tôi lại chua chát.
Tôi hỏi: “Huynh trách Khuất Ngự sử à?”
Y đáp: “Trách chứ…Nhưng đêm qua đệ nói chuyện vu cáo giả cho ta ta mới nhìn lại thư ngày trước ông gửi cho mình. Hóa ra ông đã sớm gửi thư nói rõ rồi, cũng nói xin lỗi ta. Chỉ là ta tức nên mãi không chịu đọc. Sau đó ông cũng gửi thêm hai bức nữa, nói là nếu ta không trách ông thì dẫn đệ đến gặp ông…Cả đời ông chưa cúi đầu lần nào, lần này lại tỏ ra yếu thế ta cũng không biết phải làm thế nào.”
Y do dự một hồi lại hỏi tôi: “Đệ có trách phụ thân ta không?”
Nếu đã hỏi tôi câu này chứng tỏ quan hệ giữa hai ngươi cũng không phải là đã đến đường cùng gì, huống chi tôi cũng không muốn y vì tôi mà cắt đứt quan hệ với cha mình.
“Không trách mà…” Tôi cúi đầu kéo ống tay áo của y, nói nhẹ: “Không phải huynh vẫn quay lại tìm ta rồi đấy sao…”
“Nhưng vì phụ thân ta mới hiểu lầm đệ…Năm đó mấy việc ta làm thật sự cũng khiến đệ phải chịu nhiều oan ức…”
Tôi nói: “Coi là thế thì huynh cũng quay lại rồi…”
“Đệ cũng không trách ta từng hận đệ, ta từng mắng đệ sao?”
“Không trách, ta cũng cãi lại huynh mà…”
“Nhưng mấy lời đó có gì khó nghe đâu. Chỉ là do đệ nói ra nên ta mới đau lòng, còn ta thật sự là…”
Tôi không nhịn được ôm lấy y, đầu tựa vào ngực y. Tôi lặp lại lần ữa: “Cho dù huynh có mắng ta hận ta, không phải giờ vẫn ở trước mặt ta rồi nha”
Trong mắt tôi, y có thể tìm lại tôi chính là điều tuyệt vời nhất rồi, nếu y không xuất hiện thì nói không chừng tôi sẽ phải thống khổ cả đời mất. Mặc dù y xuất hiện trong ác mộng của tôi hơn nửa năm, nhưng không phải y cũng đã dùng hơn một năm để kéo tôi ra khỏi những cơn ác mộng đó hay sao.
Không tính đến những hiểu lầm hay những bất mãn trước kia đều là y phải chịu oan ức, y đổi một khuôn mặt khác rồi vẫn nguyện ý ở bên cạnh tôi lâu như thế.
Y cao ngạo như vậy mà còn có thể vì tôi mà làm những việc đó, tôi sao mà sánh được với y.
Giờ thì cái gì cũng nói hết ra rồi, chẳng lẽ y vẫn còn hận tôi được chắc.
Tôi với y đã nếm qua bao nhiêu tủi hờn đắng cay, từ nay về sau chúng tôi có thể thản nhiên thổ lộ tâm tình được rồi. Có chuyện gì cũng sẽ san sẻ với nhau, không cần phải kìm nén như ngày xưa nữa.
Tôi hân hoan hỏi y: “Nói thế rồi, giờ huynh chắc không còn hận ta nha.”
“Ta hận…”
Gì cơ?
Tôi nghe thế lòng còn chưa chìm xuống thì y đã lặng lẽ cời dây áo bên hông tôi rồi. Y luồn tay vào, xoa nắn thắt lưng rồi nhẹ nhàng cắn lên cổ của tôi.
Áo tôi rũ xuống, trước ngực phanh ra. Ban đêm có hơi lạnh,
khí tràng của y bất giác thay đổi, tôi không khỏi mềm nhũn xiêu vẹo lùi về sau mấy bước. Y lại đè cả cơ thể lên người tôi, ép hẳn tôi vào tường.
气场 là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.(sưu tầm)Vật giữa chân y dần dần bừng bừng phấn chấn hiên ngang, bắt đầu đỉnh qua lớp quần áo để cọ cọ vào tôi.
Giọng điệu y hối hận đan xen, thống hận vô cùng: “Ta hận, ta tự hận mình, tại sao lại không đọc những bức thư kia sớm hơn. Tại sao không sớm nói rõ với đệ. Không sớm chút mà chơi đệ…”
“Ta phải nhịn từ rất lâu, từ ngày sang đêm…”
Trình Dữ: Là lỗi của ta…Khuất Nghiêu: Không, là ta có lỗi…Trình Dữ: Không, ta mới có lỗi.Khuất Nghiêu: Không, đệ không sai! Lỗi là ở ta!…Tác giả: Đừng tranh nữa! Là lỗi của tôi! Của tôi hết a a a a!Thánh Thượng: Cuối cùng cũng có tên.