Bên Nhau Dài Lâu (Trường Tương Thủ)

Chương 14

Mặc dù chính phủ dân quốc thành lập sửa theo Dương lịch, đem ngày một tháng một thành Tết, nhưng đối với dân chúng bình thường mà nói, vẫn là qua Tết âm lịch mới cảm thấy thật sự tống cựu nghênh tân, trên tường hoàng lịch lại treo một cuốn khác.

Đêm ba mươi Trầm Lương Sinh khẳng định quay về Trầm phụ ăn bữa cơm đoàn viên, Tần Kính cũng có sắp xếp riêng —- từ sau khi cha mẹ qua đời, hàng năm ba mươi cậu đều ở nhà tiểu Lưu , năm nay tất nhiên cũng không ngoại lệ —- vì thế ngày hai mươi bảy hai người gặp mặt, sau đó liền bận bịu chia tay.

Chiều ba mươi Trầm Lương Sinh trở về biệt thự nhà họ Trầm, vào cửa, người hầu nhận áo mũ, lại truyền lời: ” Lão gia hiện đang ở phật đường, bảo nhị thiếu gia đến liền qua tìm người.”

Trầm Lương Sinh gật gật đầu, lập tức tới phật đường, đứng ở cửa gõ gõ, nghe thấy Trầm Khắc Thần bảo tiến vào, mới đẩy cửa vào, phả vào mặt là một cỗ mùi vị nhang khói nồng đặc, làm cho hắn ít nhiều cảm thấy gay mũi.

Trầm Khắc Thần có lẽ là bởi vì trước kia làm chút chuyện trái với lương tâm, đến già hết sức tiếc mệnh, thấy con thứ hai của mình coi như có tiền đồ, một phần gia nghiệp cũng có người kế tục, liền dần dần buông tay, bày ra thái độ chuyên tâm hướng phật, chỉ cầu sống lâu vài năm, ngàn vạn lần đừng gặp phải cái gì báo ứng.

Trầm Lương Sinh tất nhiên là hoàn toàn không tin mấy thứ này, nhưng vì hợp tâm ý Trầm Khắc Thần, vào cửa trước cung kính kêu một tiếng “Cha”, lại cầm nén nhang tới trước tượng phật, lúc này mới ngồi xuống cùng Trầm Khắc Thần nói chút chuyện.

Trầm Khắc Thần nay đã quá sáu mươi, người chú trọng bảo dưỡng, dáng người không phát tướng, nhìn thật sự quắc thước. Hắn lúc trước mặc dù không quá để ý Trầm Lương Sinh —- hơn phân nửa là bởi vì huyết thống, tìm nữ nhân cùng nuôi dưỡng đứa con là hai chuyện khác nhau —- tùy ý Trầm phu nhân ngụy trang “Vì để nó được giáo dục tốt” đem người đuổi đi thật xa, nhưng hiện giờ mắt thấy chỉ có thể trông cậy vào hắn đem Trầm gia phát dương quang đại, cũng chỉ có thể đem “vấn đề huyết thống” quẳng qua một bên, mất bò mới lo làm chuồng mà diễn ra một màn phụ từ tử hiếu.

Cũng may Trầm Lương Sinh về điểm huyết thống Tây Dương này càng lớn càng không quá rõ, diện mạo mặc dù quá nửa giống mẹ hắn, còn lại hơn một nửa kia cũng mang theo khí khái Trầm Khắc Thần năm xưa, thật làm cho Trầm Khắc Thần càng xem càng thích, lại tâm tồn áy náy muốn bù đắp, vài năm này đối tốt với hắn, cũng là thực tâm thực ý.

Hai cha con trước hàn huyên chút chuyện làm ăn, từ nhà máy sợi của Trầm gia cho tới động tĩnh người Nhật Bản trong thương hội sắp tới ở Thiên Tân, kiểm kê nhà ai lại cùng cái gọi là “Công ty Hưng Trung” cùng tập đoàn tài chính Nhật Bản đứng đầu Đông Dương thành lập quan hệ, lại bàn bạc một phen thế cục năm sau, Trầm Khắc Thần mới có chút do dự mở miệng: ” Theo ta thấy…”

Ba chữ nói xong nửa ngày, lại chậm chạp không thấy câu dưới. Thực tế Trầm Khắc Thần là muốn, cứ theo thế cục bây giờ, nghĩ muốn tiếp tục ở công thương giới an an ổn ổn kiếm lời, cùng người Nhật Bổn hợp tác chỉ là chuyện sớm muộn. Hắn nghĩ muốn nói Trầm Lương Sinh vài câu, lại đắn đo nên mở lời như thế nào. Từ lúc tin phật, Trầm Khắc Thần tuổi càng lớn lá gan càng nhỏ —- bàn thờ Phật bồ tát có thể nhìn thấy, phần tâm tư bán nước trục lợi này nói ra, hắn sợ báo ứng.

“ Người yên tâm đi,” Trầm Lương Sinh làm sao không biết hắn đang suy nghĩ gì, thản nhiên tiếp nhận câu chuyện, ” Con xem thử, có cơ hội liền cân nhắc xử lý.”

Trầm Khắc Thần trong lòng vui vẻ vì hắn hiểu ý, gật đầu khen ngợi: “Con làm việc ta lúc nào cũng yên tâm.” Lời nói vừa chuyển, lại chuyển tới việc cá nhân của Trầm Lương Sinh, ” Đúng rồi, nghe nói con gần đây cùng Vương gia tiểu nha đầu kia rất tốt?”

“ Vương tiểu thư là người rất thú vị.” Tuy rằng hai người đã sớm không có tâm tư nào, Trầm Lương Sinh lại cố ý không cùng Trầm phụ làm rõ, chỉ thật không minh bạch có lệ một câu.

“ Vương gia nha đầu kia ta cũng gặp qua, bộ dáng không tồi.” Trầm Khắc Thần cười uống hớp trà, “Tính tình cũng náo nhiệt, vừa lúc bù đắp cho con.”

“ Vâng.”

“ Con qua năm mới liền hai bảy, không sai biệt lắm cũng nên kiềm chế…” Trầm phụ buông chén trà, giương mắt nhìn nhìn Trầm Lương Sinh, tiếp tục cười nói, ” Bất quá ta nghĩ con lớn như vậy cũng không chịu thiệt thòi, ta đây không phải nói con, chính là chơi đùa thì chơi đùa, chính sự cũng không thể chậm trễ.”

Người hầu ở nơi của Trầm Lương Sinh tuy rằng cùng biệt thự họ Trầm là hai nhóm người, nhưng tới tới lui lui đưa đồ vật này nọ, hai bên đi lại nhiều, bảo không chính xác còn có người nào nhiều lời, lúc tán gẫu lộ ra ít tin đồn. Trầm phụ ít nhiều nghe nói Trầm Lương Sinh gần đây thêm “Bạn tốt”, bất quá thật không để tâm, ngay cả tên của đối phương cũng không hỏi —- hắn tự xưng năm đó cũng là phong lưu đào hoa, chuyện tình linh tinh cùng diễn viên cũng không phải chưa làm qua, lời này bất quá là nhắc nhở Trầm Lương Sinh, ngươi chơi đùa thì cứ chơi đùa, nhưng đừng chậm trễ chuyện hôn nhân đại sự là được.

Trầm Lương Sinh không phải không nghe hiểu ý tứ của hắn, nhưng nhìn ra Trầm phụ ước chừng căn bản không để tâm chuyện này, nếu không sao có thể nhẹ nhàng bâng quơ thế này, vì vậy cũng chỉ gật đầu, bày ra một bộ thái độ dửng dưng.

“ Tóm lại ta đối với con vô cùng yên tâm,” Trầm phụ lại nhấn mạnh một lần, thật sâu thở dài, ” Không giống anh hai con…” Sau đó liền oán hận trầm mặc, trong lòng nghĩ mình hẳn đã gặp báo ứng, đứa con lớn bùn nhão không xây được tường này quả thực là tới đòi nợ mình.

Trầm Lương Sinh lấy vài câu không quan trọng trấn an lão gia tử, chợt nghe bên ngoài phật đường có người hầu nhẹ nhàng gõ cửa: ” Lão gia, đại thiếu gia cùng thiếu phu nhân tới.”

Anh trai Trầm Lương Sinh so với hắn lớn hơn gần mười tuổi, vốn giữa hai người còn có một đứa con gái, đáng tiếc khi còn quấn tã đã chết yểu, đó cũng là điều làm cho Trầm phu nhân năm đó vẫn buồn bực suy nghĩ không thông, một trong những nguyên nhân ôm bệnh mà chết.

Con lớn không chịu tiến bộ, Trầm Khắc Thần tất nhiên là phải tốn nhiều tâm tư, trái chọn phải tuyển lo liệu cho hắn cái cột dựa môn đăng hộ đối. Đáng tiếc bảy tám năm nay, hai vợ chồng thủy chung không có con nối dòng, đoạn quan hệ vợ chồng này đã sớm danh nghĩa, chính là e ngại thể diện hai nhà, không thể thật sự ly hôn thôi.

Mặc dù hận hắn không nên thân, năm mới này, Trầm Khắc Thần cũng không muốn cho hắn vẻ mặt khó coi, chờ tới bữa cơm tối, một nhà bốn người ngồi xuống chơi vài ván mạt chược, không khí coi như hoà thuận vui vẻ. Thiếu phu nhân họ Lý, khuê danh Uyển Nhàn, nhưng bất luận là tướng mạo hay tính tình đều cùng tên không tương xứng, không phải nói lời không nên nói thì là không biết khôn khéo, ly hôn không được, nhưng đều hiểu rõ, tiền bạc cũng là đơn độc tính toán.

Trên bàn Trầm Lương Sinh nhìn đã biết người chị dâu này ăn mặc loè loẹt, tay đeo nhẫn kim cương dưới bóng đèn sáng ngời chói mắt. Trái lại anh hai của mình lễ mừng năm mới về nhà cũng không ăn mặc chỉnh tề, tây trang nửa mới nửa cũ, cổ áo cũng chưa ủi phẳng phiu, có thể thấy được không riêng gì chính sự vô dụng, chỉ sợ cũng ở nhà cũng không có địa vị gì.

Trầm Lương Sinh cùng anh trai vừa lúc ngồi đối diện, không mặn không nhạt nhìn lướt qua, người kia cũng không phải vô tri vô giác, lập tức giương mắt nhìn lại.

Bốn mắt nhìn nhau, anh hai hắn khẽ cười mỉa, trong lòng biết đối phương khinh thường mình, nhưng cũng không dám tức giận —- kỳ thật hắn còn nhớ rõ bộ dáng Trầm Lương Sinh mới trước đây, rất giống búp bê, rất ít khi nói chuyện, cũng rất ít cười, bị mình ôm lên đầu gối chỉ ngoan ngoãn ngồi, như thế nào nhéo mặt của hắn hắn cũng không khóc, chơi thật là vui.

Đáng tiếc quang cảnh như vậy không còn nữa, hiện nay đấu không lại hắn, chỉ có thể lấy lòng hắn, mà ngay cả lấy lòng cũng không biết như thế nào mới tốt, trong lòng vẫn luôn có chút sợ hắn.

Bữa tối qua đi, anh trai Trầm Lương Sinh lúng ta lúng túng theo sát Trầm phụ nói có chút việc muốn vào thư phòng nói, tám phần hẳn là vì đòi tiền. Còn lại Trầm Lương Sinh cùng chị dâu ngồi ở phòng khách, cũng không có chuyện gì tán gẫu.

Lý Uyển Nhàn đoan đoan chính chính ngồi ở sô pha, dùng bàn tay sơn móng đỏ bóc vỏ đậu phộng, tinh tế bóc đi vỏ đậu, căn bản không phản ứng Trầm Lương Sinh —- cô cực hận đoạn danh nghĩa này, quan hệ hôn nhân giống như ngồi tù, đem tất cả người liên quan Trầm gia hận một lượt, nhìn ai cũng không thuận mắt.

Trầm Lương Sinh cũng không rảnh tìm đề tài hàn huyên với cô, như có như không lật tờ báo, đột nhiên khẽ cau mày, nhìn thoáng qua hướng thư phòng.

Lý Uyển Nhàn cũng nghe động tĩnh trong thư phòng, mơ hồ như là ầm ĩ lên, khóe miệng khẽ cong, ngược lại nở nụ cười, hoàn toàn một bộ xem cuộc vui không liên quan mình.

“ Cút! Đều cút cho ta! Toàn bộ mẹ nó cút!” Cửa thư phòng cuối cùng ‘ầm’ một tiếng đẩy ra, Trầm phụ mạnh mẽ đạp vào trên tường, không ngờ Trầm phụ hổn hển rít gào như thế, khua chiêng gõ trống náo nhiệt.

Lý Uyển Nhàn lại lười nhìn tiếp, đứng dậy phủi phủi vỏ đậu dính trên quần áo, mang theo nụ cười lạnh phân phó người hầu lấy áo khoác, thực theo lời chuẩn bị “Cút”.

Còn lại Trầm Lương Sinh cá trong chậu, cũng lười đi dỗ lão gia tử xin bớt giận —- Trầm phụ kia tính tình một khi giận lên, ai dỗ cũng vô dụng, hắn mới không đi tìm mất mặt —- chỉ ngồi ở sô pha, thấy anh hai của hắn có chút chật vật bước ra phòng khách, dù bận vẫn ung dung đứng lên, nhàn nhạt hỏi: ” Đại tẩu đã mang theo lái xe đi trước, tôi đưa anh về?”

Đối phương nghe vậy ngẩn người, cuối cùng thở dài khẽ gật đầu.

Nói cũng lạ, hắn có lá gan dám cùng Trầm Khắc Thần cãi cọ, lại không dám cùng Trầm Lương Sinh bùng nổ. Biết rõ Trầm Lương Sinh nếu không trở lại, chính mình cũng sẽ không rơi xuống nông nỗi hiện giờ, lại rốt cuộc giận mà không dám nói gì, dần dần ngay cả giận cũng không dám.

Ngày hôm đó Trầm Lương Sinh lái xe tới, hai người lên xe, yên lặng đi một đoạn, Trầm Lương Sinh vừa lái xe vừa mò tìm hộp thuốc lá, mới ngậm điếu thuốc vào miệng đã có lửa dâng lên.

Nương ánh lửa, Trầm Lương Sinh quét mắt nhìn anh trai một cái —- kỳ thật bởi vì Trầm Khắc Thần Trầm phu nhân ngoại hình không tồi, đứa con lớn này mặc dù không nên thân, ngoại hình cũng không phải đáng khinh. Mặc dù hơn ba mươi tuổi vẫn là kẻ vô tích sự, nhìn qua cũng tính dáng vẻ đường đường, rất có vẻ bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa.

Hiện tại hắn bày ra thái độ lấy lòng, Trầm Lương Sinh biết hắn là vì cái gì, lại cảm thấy vẻ mặt dụng tâm phục tùng này có chút nực cười, dừng một chút, nhẹ giọng hứa hẹn: “Qua năm mới anh tới công ty, tôi cho kế toán viết chi phiếu cho anh.”

“ A Lương, cũng là em tốt với anh.” Có lẽ Trầm Lương Sinh không biết xấu hổ là có chút nhân tố di truyền, đối phương nghe những lời này liền vui vẻ ra mặt, tiếp tục hạ giọng hỏi hắn, “A Lương, em gần đây gầy đi phải không?”

Trầm Lương Sinh miệng ngậm thuốc lá nhíu nhíu mày —- hắn ghét nhất là bị gọi nhũ danh, liền không chịu đáp lời nữa.

Đưa người toàn vẹn về đến nhà đã qua mười giờ, người hầu đa số xin phép về nhà đón Tết, trong nhà lạnh lùng trống rỗng, cũng không có chút không khí ngày tết.

Trầm Lương Sinh không có thói quen đón giao thừa, tắm xong lên giường, một chốc lại ngủ không được, nhớ tới lời Trầm phụ nhắc hắn, cân nhắc qua năm phải đem người trong nhà chỉnh đốn.

Vài năm này trong nhà quyền kinh doanh tuy trong tay Trầm Lương Sinh, nhưng đại đa số khế đất cổ phần vẫn đứng tên Trầm phụ. Lúc đầu Trầm Lương Sinh nghĩ có thể vơ vét một chút, nhưng ở tình thế thuận lợi như bây giờ, không đem phần lớn thu vào tay hắn tuyệt không cam tâm.

Cho dù là vì tờ di chúc kia, Trầm Lương Sinh cũng sẽ không thực làm ra chuyện tình gì ngỗ nghịch Trầm phụ. Hôn nhân nhất định là phải có, cũng chính là lúc mình phải cùng Tần Kính kết thúc.

Nghĩ như vậy, thật không có gì cảm giác đặc biệt khó khăn chia lìa —- có được tất có mất, cán cân trong lòng đã nghiêng lệch một bên, lệnh một đầu tất phải buông tay, đạo lý đó Trầm Lương Sinh so với ai khác đều hiểu rõ hơn, buông tay cũng phải dứt khoát.

Hắn cũng không nghĩ muốn cả cá cùng tay gấu, chính là đột nhiên cũng cảm thấy thời gian ngắn ngủi. Hắn cùng cậu ở cùng một thành phố bốn năm, vẫn là gặp gỡ quá muộn.

Vừa nghĩ đến đây, Trầm Lương Sinh bỗng dưng ngồi dậy, trong bóng đêm lẳng lặng ngồi trong chốc lát, lại mặc chỉnh tề, lái xe đi Nam thị.

Tần Kính ở nhà tiểu Lưu ăn cơm tất niên, lại cùng nhau đón giao thừa ăn bánh chẻo, đốt pháo, lúc này mới mang theo vài phần men say lảo đảo trở về nhà mình, đem bếp lò dọn dẹp gọn gàng, mở phiến cửa sổ thông gió, chuẩn bị lên giường ngủ.

Chính lúc đang trải giường, thình lình nghe bên ngoài có người gõ cửa. Tần Kính ngẩn người, còn tưởng rằng mình nghe lầm, đợi lại nghe thấy một lần nữa, mới xác định bên ngoài thật sự có người, trái tim thình thịch nhảy dựng lên, bước nhanh đến mở chốt cửa.

“ Đều lớn rồi, em cũng không hỏi rõ là ai liền mở cửa.” Trầm Lương Sinh ngại cậu làm việc không cẩn thận, hai bên đối mặt, không giải thích vì sao đột nhiên tới đây, lại mở lời thuyết giáo trẻ nhỏ trước.

“ Trầm công tử, năm mới vui vẻ.” Tần Kính mới không để ý tới bộ dạng kia của Trầm Lương Sinh, trực tiếp cười hì hì tiến lại gần, bẹp một cái cắn lên mặt hắn.

“ Anh thấy em mới thuộc loài chó…” Trầm Lương Sinh thấy cậu hệt như con cún nhỏ, nóng hừng hực ghé sát lại, tâm tình nhất thời tốt lên không ít, dứt khoát dùng lực, bế ngang cậu lên, một đường ôm vào phòng ngủ, trong miệng còn muốn đánh giá, ” Ăn không phải trả tiền nhà của chúng ta không ít đồ vật này nọ, cũng không đem em dưỡng thêm được hai lạng thịt, khi nào thì mới có thể làm thịt bán đây?”

“ Ừa… vậy dưỡng thêm hai ngày đi…” Vào phòng, Tần Kính chân được thả xuống đất, cười meo meo cùng hắn huyên thuyên, “Bán cũng bán không được bao nhiêu, anh liền kiên nhẫn cố gắng tiếp tục vỗ béo đi, đừng nhỏ mọn như vậy.”

“ Em không phải uống nhiều quá chứ?” Trầm Lương Sinh thấy cậu cười thành như vậy, mặt lại có chút đỏ lên, liền đoán cậu ước chừng là có chút say.

“ Không có,” Tần Kính uống say liền nói nhiều, lao thao theo sát Trầm Lương Sinh oán giận, ” Anh không biết mẹ nuôi em, ai ui, kêu có thể uống, xem rượu như nước lã, lúc ăn cơm chiều đã uống, lúc ăn bánh chẻo còn kéo em uống thêm, không phải nói cái gì mà ‘bánh chẻo cùng rượu càng uống càng hăng’, này thì có là gì…”

Trầm Lương Sinh nhìn cậu tự mình lảm nhảm liền cảm thấy rất thú vị, không đợi cậu nói tiếp liền hôn lên, ở đôi môi đang hàm hồ nhẹ hỏi: ” Bảo bối nhi, có nhớ anh không?”

“ Nhớ…” Tần Kính uống nhiều còn có đặc điểm, chính là phá lệ ngốc nghếch nghịch ngợm, cả người chơi xấu trên người Trầm Lương Sinh, cọ xát cánh môi hắn cười nói, ” Tiểu Trầm ca ca, rất nhớ anh.”

Thực tế Tần Kính cái này căn bản là trợn mắt nói dối, hai ngày này cậu bận rộn phụ giúp mẹ nuôi quét dọn nhà cửa, lại giúp tiểu Lưu mua sắm đồ Tết, chỗ nào có thời gian rảnh rỗi nhớ tới Trầm Lương Sinh. Bất quá hiện nay trông thấy, thật sự đột nhiên nhận ra vài phần nhớ nhung, có lẽ trong tâm vẫn luôn hy vọng cùng hắn đón năm mới.

“ Ngoan, em muốn chết.” Trầm Lương Sinh bị một câu của cậu gợi lên dục hỏa, vội vàng cấp thiết hôn cậu, cảm giác đối phương đồng dạng vội vàng hưởng ứng, hai tay nhanh chóng cởi quần áo lẫn nhau, xích lõa cùng lăn lên giường.

Người vốn định đi ngủ, Tần Kính trong phòng chỉ bật một ngọn đèn bàn, tỏa ra vầng sáng màu vàng ấm áp.

Trầm Lương Sinh đè lên người Tần Kính, xoay tay lại kéo chăn, phủ lên thân thể hai người. Làn da trần trụi ở trong chăn từ từ cọ xát, gương mặt lại bao phủ dưới ánh đèn nhỏ ấm áp kia, hôn môi trao đổi tinh tế mật ngọt.

“ Ưm…” Tần Kính bị hắn biến thành than nhẹ ra tiếng, đột nhiên nhớ tới đây là lần đầu ở nhà mình làm việc này, trên mặt không hiểu sao lại đỏ một tầng —- có lẽ là bởi vì chung quanh đều quá đỗi quen thuộc, giường chăn cũng quen thuộc. Ở nơi mình từ nhỏ lớn lên, ít nhiều làm cho có chút ngượng ngùng.

“ Thoải mái sao?” Tay Trầm Lương Sinh ở trong chăn lặng lẽ gẩy gẩy đầu v* cậu, nhìn cậu khó nhịn ở dưới thân mình vặn vẹo, tâm đã nảy mầm tới mười phần, lại còn muốn làm bộ hỏi cậu, ” Trong nhà của em cái gì cũng không có, muốn anh như thế nào đi vào?”

“…….”

Tần Kính không đáp lời, Trầm Lương Sinh lại không dứt, dán tại bên tai hỏi: “Không phải nói bình thường nghĩ tới anh làm sao? Làm như thế nào? Hả?”

“…….”

“ Tự mình làm cho anh xem đi.”

Trầm Lương Sinh lui thân, nắm chân Tần Kính, đem cậu bày ra tư thế cong chân nửa tựa vào đầu giường.

“ Chân mở ra.”

“…….”

“ Mở rộng một chút.”

“…….”

“ Tự mình cầm.”

Tần Kính theo lời tách chân ra, làm cho hắn đem quang cảnh giữa hai chân nhìn nhất thanh nhị sở, tay phải cầm dương v*t nhếch lên chậm rãi vuốt ve, tay trái nắm chặt nệm giường, chỉ cảm thấy tại đây trong hoàn cảnh quen thuộc, dưới cái nhìn chăm chú của đối phương tự dâm, cảm giác lại tới hết sức mãnh liệt, cả cái vật kia nóng ngứa lợi hại.

Trầm Lương Sinh yên lặng nhìn hai phút, thanh âm ám ách hỏi cậu: ” Phía sau đâu?”

“…….”

“ Sau còn muốn anh làm…” Hắn vươn tay cầm tay trái Tần Kính, đem cái tay kia giơ lên bên môi chính mình, từng tấc tứng tấc đem ngón tay liếm ướt, mới dẫn dắt Tần Kính nâng mông lên, đem ngón tay ướt át đâm vào hậu huyệt nhợt nhạt chuyển động, thấp giọng đem lời nói hết: ” ….Chỗ này cũng đừng quên.”

Tần Kính đang nhìn đến Trầm Lương Sinh ngậm ngón tay của mình đã nhịn không được ngừng thở, tay phải dừng lại động tác —- cảnh tượng hắn ngậm liếm ngón tay cậu thật sự quá mức kiều diễm, Tần Kính thật sợ mình nhìn rồi giữ không được tiết ra.

“ A… a…”

Sớm qua mười hai giờ, các nhà đã sớm yên giấc, giữa gian phòng yên tĩnh chỉ có tiếng rên rỉ đứt quãng. Cậu dưới ánh mắt chăm chú không rời của hắn, một tay nắm dương v*t chính mình cao thấp vuốt ve, một tay ở hậu huyệt lặp lại chuyển động, rốt cục nhịn không được nhỏ giọng than: ” Không được … muốn bắn…”

“ Bắn đi, anh nhìn.”

Trầm Lương Sinh hạ thân cũng đã giương cung bạt kiếm, lại cố nén không chạm vào, chỉ nhìn chằm chằm vật nghẹn đến đỏ bừng kia của Tần Kính, nhìn nó không thể tự kìm nén mà rạo rực, run rẩy phun ra từng dòng tinh dịch, đợi đến khi tiết ra không sai biệt lắm, mới ghé qua cúi đầu, nhẹ nhàng liếm đi bạch trọc dính trên quy đầu.

“ A…” – Thứ mới vừa tiết mẫn cảm, Tần Kính bị hắn liếm chợt giật mình, cúi đầu kêu lên.

Trầm Lương Sinh dùng ngón tay quét sạch lớp tinh dịch cậu bắn ra, nương theo niêm dịch làm trơn tìm được tiểu huyệt, hợp với ngón tay của cậu cùng nhau chuyển động, phát giác chỗ kia đã có chút mềm lỏng ra, mới rút ngón tay, vỗ vỗ mông cậu nói: “Tự mình ngồi lên.”

“ Trầm Lương Sinh, anh thật đáng ghét!” Tần Kính cũng biết hắn có ý tứ gì —- đơn giản chính là muốn thấy mình chủ động ngồi lên trên —- nhỏ giọng lẩm bẩm xong rồi, phụng phịu đi qua, khóa trên người Trầm Lương Sinh, đem dương v*t cứng ngạnh của hắn, nhắm ngay huyệt khẩu phía sau, từng chút từng chút một hạ người xuống, đem vật thô cứng kia chậm rãi nuốt vào.

“ Có đau không?”

“ Vẫn được….”

Kỳ thật Trầm Lương Sinh cũng là vì cậu. Bởi vì trơn không quá đủ, tư thế này chung quy dùng ít sức một chút, sẽ không làm cậu quá đau.

“ Không đau thì tự mình động đi.” Trầm Lương Sinh một tay âu yếm đường cong nơi thắt lưng của cậu, một tay kia sờ soạng ngực, nhéo nhéo một bên đầu v* nhẹ nhàng vân vê.

“…….” Tần Kính đỏ mặt ôm cổ của hắn, thử thử chậm rãi động eo, đợi cho cảm thấy được không đau đớn, mới dần động nhanh một chút, len lén giống mỗi lần Trầm Lương Sinh chủ động, dùng cái đồ vật này nọ trong cơ thể tìm chỗ khoái hoạt, bỗng nhiên đỉnh tới mới phát giác thắt lưng khẽ giật, chân quỳ gối trên giường đều có chút phát run.

“ Dễ chịu?” Trầm Lương Sinh thấy dương v*t hơi nhuyễn của cậu lại đứng lên, liền biết tự cậu đã làm cho mình thoải mái, đưa tay nhu nhu đầu cậu, ” Em đồ vô lương tâm, cũng không phải không thoải mái, chỗ nào đáng ghét?”

Tới lúc này Tần Kính cũng không còn gì ngượng ngùng nữa, dứt khoát dán vào tai hắn nhỏ giọng đùa giỡn: ” Chán ghét anh chỗ đó quá lớn.”

Trầm Lương Sinh vốn đang nhẫn nhịn, nghe lời này trực tiếp dùng tiếng nước ngoài chửi một từ, hạ thân thật mạnh đỉnh lên trên, rồi sau đó bỗng chốc dùng sức đâm vào, mắt thấy người bên trên vui thích ưỡn cổ, hầu kết cao thấp chuyển động, liền một bên đâm rút cực nhanh một bên hung hăng hôn lên, mút ra hôn ngân đỏ bừng.

“ Thật sự ghét nó quá lớn? Không phải càng lớn càng làm cho em thoải mái?”

“ Ư… Không ghét…A…”

“ Nói thích.”

“ Thích… A… Thích…”

Cả phòng tràn ngập lời ân ái, thanh âm rên rỉ lả lướt, hai người đem toàn bộ tư thế có thể sử dụng thay đổi một lượt, nằm úp sấp còn chưa đủ, Trầm Lương Sinh dứt khoát kéo Tần Kính xuống giường, làm cho cậu đứng trước tủ quần áo quay mặt về tấm gương dài trên tủ, lại đi mở đèn lớn, mới từ đằng sau tiến vào thân thể cậu, từng chút từng chút một mạnh mẽ đỉnh đưa.

“ Đem đèn… tắt… sẽ…hàng xóm sẽ thấy…”

“ Sớm đều ngủ, sẽ không ai thấy.”

Trầm Lương Sinh lời này thực ra là sự thật, đã quá nửa đêm, toàn bộ ngõ nhỏ cũng chỉ còn hai người bọn họ lăn qua lăn lại.

Tần Kính đã tiết hai lần, chân nhuyễn căn bản đứng không được, hoàn toàn dựa vào Trầm Lương Sinh ở phía sau ôm eo đỡ cậu. Dưới đèn Sáng trưng, cậu mắt mở lớn từ trong gương nhìn hình ảnh mình bị Trầm Lương Sinh làm đến cao trào, hai luồng bạch trọc hữu khí vô lực từ dương v*t chảy xuống, hợp cùng cần cổ phủ đầy hôn ngân chói mắt, giống như cả người đều bị đóng đầy ấn ký —- kể cả gian phòng này, ghi chép lại hết thảy phóng túng của họ.

Bởi vì ban đêm ngủ rất muộn, ngày hôm sau Trầm Lương Sinh mười một giờ mới tỉnh, Tần Kính lại còn say ngủ, đầu chôn trong ngực Trầm Lương Sinh, hơi thở ấm áp phả vào da thịt hắn, làm cho người ta cảm thấy có chút lưu luyến nói không nên lời.

Trầm Lương Sinh lẳng lặng nằm, trên người đắp chính là chăn bông kiểu cũ, không quá dày ấm như chăn bông kiểu tây, nhưng lại cảm giác hết sức kiên định.

Mặt trời đầu năm mới xuyên thấu qua cửa sổ tiêu sái tiến vào, nhìn một hồi, nhắm mắt lại, trong mắt liền có vết lốm đốm, lại dần dần vỡ thành quang điểm thật nhỏ, giống đom đóm trong mắt bay múa.

Giờ khắc này Trầm Lương Sinh thừa nhận mình là áy náy —- hắn chung quy có một ngày sẽ rời bỏ cậu, hắn cũng thấy thực có lỗi.

Nhưng xin lỗi lại có ích lợi gì? Nói ra quả thực thêm châm biếm.

“ Tần Kính, Tần huynh, dậy chưa?”

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng người, Trầm Lương Sinh nghe giống tiểu Lưu, vội đè xuống tâm tư này của mình, vừa tìm quần áo vừa đẩy Tần Kính: “Nhanh dậy đi.”

Tần Kính vốn dễ tỉnh, tiểu Lưu giọng lại lớn, lại bị Trầm Lương Sinh đẩy, lập tức tỉnh ngủ, vội vàng cất tiếng đáp lại: ” Vẫn chưa, cậu chờ một lát.”

Chết người chính là tối hôm qua hai người ở cửa quấn quýt, toàn bộ đã quên cài then cửa, tiểu Lưu lại là người đã quen thuộc, căn bản không cần Tần Kính tiếp đón, trực tiếp đẩy cửa vào, đứng ở ngoài phòng oán giận: “Tổ tông, anh nhanh lên, bên ngoài trời giá rét lạnh muốn chết… Lại nói hai ta chứ ai đâu a, sớm đều nhìn hết tám trăm lần, có cho tiền em cũng không thèm nhìn… Ôi chao, em nói anh sao không khóa cửa cổng, gian ngoài cũng không thèm khóa, thật đúng là không sợ bị… trộm…”

Đầu kia tiểu Lưu ngại trong sân quá lạnh, thấy cửa không khóa liền tự thân vận động đi vào. Đầu này Tần Kính cùng Trầm Lương Sinh mới vừa miễn cưỡng mặc đồ xong, giường không kịp thu thập, muốn bảo người đừng vào, lại không biết có thể tìm cái cớ gì làm cho hắn không vào, đang lúc do dự tiểu Lưu đã đi đến phòng trong, nên thấy đều đã thấy, nếu không hiểu được đây là tình cảnh gì, thì phải là đầu óc bị heo gặm.

“… Em về trước, lát nữa qua tìm anh sau.” Đây là một hồi sau, tiểu Lưu thấy Trầm Lương Sinh không hề khách khách khí khí gọi một tiếng nhị thiếu gia, sắc mặt âm trầm nói hết một câu, quay đầu xoay người ra cửa, ít nhiều cho ba người một lối thoát.

“ Anh cũng đi đây.” Kỳ thật Trầm Lương Sinh thực không hề gì, bất quá trong lòng biết mình ngốc ở đây cũng chỉ thêm phiền, đơn giản tự giác rời đi, lúc gần đi vươn tay muốn sờ sờ đầu Tần Kính, lại ngoài ý bị cậu né tránh.

Tay Trầm Lương Sinh lúng túng ngưng giữa không trung, dừng một chút, thu hồi rồi nói: “Mấy ngày nay phải ứng phó chúc tết, chiều mùng bốn tới tìm em.”

“ Vâng.” Tần Kính tâm thần đang phiêu ở nơi nao, căn bản không phát hiện chính mình mới vừa rồi né Trầm Lương Sinh, cũng không nghe vào hắn nói cái gì, tùy tiện đáp lời.

“ Em hai ngày này có việc cứ tới tìm anh.”

“ Vâng.”

“…….” Trầm Lương Sinh không còn lời nào để nói, khó được lặng lẽ thở dài, có chút muốn ôm cậu, lại sợ cậu trốn, cho dù cứng rắn ép cũng không có ý nghĩa, dứt khoát rời đi.

Chính là lúc này, khi Trầm Lương Sinh đi ra cửa phòng lạnh lùng thầm nghĩ, mình sẽ không vì chút chuyện như thế mà cùng Tần Kính tách ra, cho dù là Tần Kính nghĩ muốn chia tay cũng không thể.

Mới vừa rồi hắn còn mang chút áy náy mà nghĩ, chính mình chung quy có một ngày phải rời Tần Kính, là mình có lỗi với cậu. Nhưng lúc này lại vô cùng mãnh liệt ngang ngược, không chút nào nói đạo lý mà quyết định, cho đến một ngày kia, Tần Kính tuyệt không có khả năng vì những người khác rời bỏ mình trước.

—- Hắn không cho phép.

Bình Luận (0)
Comment