Bên Nhau Dài Lâu (Trường Tương Thủ)

Chương 18

Qua ngày hôm sau, ban ngày Trầm Lương Sinh như thường tới công ty, buổi tối hẹn Kobayakawa, về đến nhà đã là hơn mười giờ, vào cửa liền nghe người hầu nói giữa trưa Tần tiên sinh tới, nói là tặng đồ cho ngài. Trầm Lương Sinh sớm đoán được Tần Kính sẽ thừa dịp hắn không ở nhà mà tới, cũng không hỏi nhiều, tùy tiện gật gật đầu.

Đồ Tần Kính đưa người hầu không dám tự tiện mở ra xem, liền đặt ở trên bàn trà ở phòng khách. Trầm Lương Sinh nhìn liếc qua, trừ bỏ hợp đồng mua nhà, còn có hộp mắt kính, ít nhiều làm cho hắn sửng sốt —- chính hắn sớm đã quên, cặp kính Tần Kính mang kia là hắn tặng.

Trả thì trả đi, dù sao cũng đã như vậy, so đo việc nhỏ không đáng kể này cũng không cần thiết. Trầm Lương Sinh như không có gì mà đem hộp kính cùng bản hợp đồng cất vào ngăn kéo ít dùng trong thư phòng, đến nỗi thủ tục sang tên gì đó, cũng chẳng muốn lo liệu —- lòng người đều là thịt, vẻ mặt tuy nhìn đoán không ra nhưng trong lòng tóm lại khó chịu. Trầm Lương Sinh cũng không hối hận, nhưng mà Tần Kính cùng với hết thảy liên quan đến cậu hắn cũng không muốn nhắc lại, thầm nghĩ nhắm mắt làm ngơ.

Người hầu trong nhà không biết rõ sự tình, tưởng ông chủ cùng Tần tiên sinh cãi nhau, nhìn ý tứ này chỉ sợ không phải chuyện nhỏ, thế là liên tiếp vài ngày mỗi người im hơi lặng tiếng mà làm việc, sợ đụng trúng nghịch lân của Trầm Lương Sinh.

Kết quả qua vài ngày, Trầm Lương Sinh cũng không giận chó đánh mèo phát hỏa, người còn giống nhau trước kia, tuy rằng cả ngày mặt lạnh tanh, nhưng cũng không khó hầu hạ, thế là tất cả đều thả lỏng tinh thần, nên làm gì thì cứ làm, nên thế nào thì cứ thế đó.

Ngày bình bình đạm đạm qua hơn một tháng, thời điểm giữa tháng chín, Trầm Lương Sinh nhận được một phong thư Vương Trân Ny từ Mỹ viết về. Kì thực sự kiện cầu Lư Câu mới vừa phát sinh không lâu, cô đã điện báo lại đây hỏi thăm tin tức, hiện nay lá thư này hẳn là ngại điện báo nói không rõ, muốn bổ sung thêm đầy đủ.

Thư không ngắn, kéo dài vài tờ, tới tới lui lui không ngoài là một ý tứ: Trong nước giờ biến thành như vậy cô cũng về không được, chỉ có thể lo lắng. May mắn trong nhà không có việc gì, nhưng ở Bắc Bình có người bạn lại chẳng liên lạc được, thật sự là lo chết người. Lại hỏi Trầm Lương Sinh có khỏe không, Tần Kính khỏe không, dặn dò nếu có chuyện gì nhất định phải gửi điện báo cho cô.

Trầm Lương Sinh thầm nghĩ có việc gửi điện báo chô cô thì có tác dụng gì chứ, nhưng cũng nhìn ra cô thật tâm lo lắng, giấy viết thư mơ hồ có thể thấy được nước mắt làm nhòe chữ, thế là cũng hồi đáp vài lời an ủi, còn nói chính mình tốt lắm, dừng một chút, tiếp tục viết: “Tần Kính vẫn khỏe, cậu ấy bảo tôi gửi lời hỏi thăm tới cô, cũng bảo cô nhớ bảo trọng, không cần lo lắng cho chúng tôi.”

Kỳ thật Tần Kính hiện giờ khỏe hay không, Trầm Lương Sinh dĩ nhiên không rõ. Chỉ là chuyện bọn họ đã chia tay mặc dù không cần nói với Vương Trân Ny, nhưng cũng không tất yếu lừa mình dối người.

Thư viết xong, Trầm Lương Sinh đọc lại một lượt, có chút ý định bỏ bớt một phần, nhưng nhìn câu chữ một hồi, cuối cùng vẫn là để nguyên.

Trung tuần tháng chín đã sắp vào thu, thời tiết nóng dần biến mất, chỉ vì còn không có mưa nên cũng không có cảm giác mưa thu lạnh lẽo. Ngày hôm đó đúng dịp cuối tuần, Trầm Lương Sinh khó được không ra ngoài, ở thư phòng viết thư hồi âm xong, lại không có việc gì ngồi một lát.

Cửa sổ thư phòng rộng mở, bên trong tràn ngập khí tức ấm áp đầu thu, có một khắc hắn cảm thấy tựa như mình đã rơi vào mùa đông —- Trầm Lương Sinh luôn rất tự chủ, lúc đầu điểm khó chịu này sớm bị hắn làm cho tiêu tan, cũng không có nhớ mãi không quên người kia. Nhưng có lẽ bởi vì một phong thư từ cố nhân, lại hoặc bởi vì một lời nói dối như vậy, thời khắc này hắn cuối cùng thoáng mở ra cõi lòng, không có việc gì ngồi đó, giống như nghe được một ít thanh âm nói cười trước đây, tự mình phiêu về mùa đông năm trước, thời gian tốt nhất cuối năm thổi đến, khí trời lạnh mà tươi mát, trong lòng nhẹ đánh một cái chuyển, lại nhẹ bay đi.

Tiếp qua mấy ngày, cuối cùng đổ một cơn mưa to, ngày đột nhiên chuyển lạnh. Mưa từ đêm, Tần Kính chưa đóng cửa sổ, trên người chỉ đắp chăn mỏng liền bị đông lạnh ngủ không được. Giữa lúc tỉnh lúc mê cậu tựa như đột nhiên đã quên chuyện gì quan trọng, cùng thời tiết có liên quan.

Trời giá rét … Mùa thu… Ôi! Tần Kính đột nhiên nhớ tới, lúc trước Trầm Lương Sinh từng nói qua, sinh nhật hắn vào bảy tháng. Kết quả tháng bảy xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu liền hoàn toàn quên bẵng.

Tần Kính mông mông lung lung suy nghĩ, mình ngay cả sinh nhật hắn đều đã quên, Trầm Lương Sinh sẽ không mất hứng đi. Lại định ngày mai sau khi tan trường đi cửa hàng lượn một vòng, mua một phần quà nhận lỗi cùng hắn.

Đợi đến lúc nghĩ nên mua cái gì Tần Kính mới vừa hoàn toàn tỉnh lại, suy nghĩ cẩn thận chính mình cái gì cũng không cần mua —- bọn họ kỳ thật đã chia tay, không còn quan hệ gì nữa.

Tần Kính trở mình, muốn đi tìm thêm chăn lại lười động. Mưa đêm tí tách rơi xuống, dần dần mưa to hơn, Tần Kính quấn chặt trong chăn, nghe tiếng mưa rơi ngủ tiếp, ngày hôm sau tỉnh dậy lại phát hiện có chút nghẹt mũi, có lẽ đã bị cảm. Mí mắt cũng nặng trĩu mở không nổi, giống như khóc sưng lên, nhưng vỏ gối lại khô khốc….

Thời tiết lại tiếp tục lạnh, ngày Trầm Lương Sinh về đến nhà dùng qua cơm chiều rồi lên lầu, chốc lát lại đi xuống hỏi: ” Tấm thảm trong phòng khách là ai lôi ra?”

Nữ hầu không rõ ý tứ của hắn, liền đáp do mình thấy trời lạnh nên trải ra.

“ Đã giặt qua rồi?”

“ Đúng vậy, nhưng không phải em…”

“ Không có việc gì, cô đi đi.”

Người hầu nghe vậy vội rời đi, trong lòng thầm nghĩ ông chủ đối với việc bài trí trong nhà chưa từng quan tâm, hôm nay sao tự dưng hỏi tới. Cô có chút sợ tấm thảm da bạch hổ kia phạm vào kiêng kị của Trầm Lương Sinh, nhưng lại thấy vật quý giá như vậy không lấy ra trải, để xó đóng bụi thực lãng phí a.

Tháng mười Trầm Lương Sinh như thường về biệt thự chính cùng Trầm phụ nói chuyện, khi tán gẫu nghe ông cổ họng có chút ám ách, liền hỏi ông liệu có phải bị cảm, đã uống thuốc hay chưa.

Trầm Khắc Thần khoát tay nói: “Cổ họng này giở chứng lâu rồi, nuốt đồ ăn cũng đau.” Còn nói thuốc Đông y uống không ít, chính là không thấy khá, có lẽ là mùa hè lại tái phát, bị nhiệt tích tụ, điều trị nhiều ngày mới có thể thuyên giảm. Thở dài: “Nhiều tuổi rồi, thân thể chính là không bằng trước kia.” Nói xong, trên mặt ông bỗng chốc thêm vài phần già nua.

“Thuốc Đông y uông không đỡ thì khám Tây y, ngày mai con gọi Lewis lại đây một chuyến.”

Lewis là bác sĩ, cũng là bạn của Trầm Lương Sinh, từng được hắn giới thiệu với Trầm phụ làm bác sĩ gia đình, chỉ là bởi vì Trầm phụ cảm thấy thuốc tây độc tính quá lớn, không ôn hòa như Đông y, nên cũng không gọi hắn qua xem bệnh được mấy lần.

Hôm sau Lewis đến đây, nghe nói Trầm phụ cổ họng đau đã lâu, liền đề nghị ông làm nội soi thanh quản. Trầm Khắc Thần không muốn, bị Trầm Lương Sinh khuyên hai câu kết quả vẫn nghe theo.

Bất quá khám cũng không ra vấn đề gì, cuối cùng chỉ kê chút thuốc giảm nhiệt. Mãi đến một tháng sau, Trầm phụ cơn ho càng lúc càng kịch liệt, có ngày ho ra cả máu, lúc này mới luống cuống lo sợ, làm một bài kiểm tra tổng quát.

Khi có kết quả kiểm tra, cũng là Trầm Lương Sinh đi nhận, điều này làm cho hắn đã có chút chuẩn bị tâm lý. Bác sĩ uyển chuyển giải thích một chút bệnh lý, rồi nói tiếp loại ung thư vòm họng này không dễ phát hiện, hiện tại giải phẫu cũng không phải không được… Trầm Lương Sinh nghe hắn ngập ngừng, trực tiếp cắt ngang, hỏi lại mức độ thành công của ca giải phẫu, cuối cùng kiên định nói: ” Vậy làm phẫu thuật đi.”

Trầm phụ đầu kia Trầm Lương Sinh nói một nửa giấu một nửa, chỉ nói cho ông là cổ họng có một khối u, cắt đi là ổn. Nhưng Trầm phụ không phải kẻ ngốc, trong lòng ít nhiều đã có chút đoán được sự tình.

Trầm Khắc Thần tuy rằng mấy năm gần đây nhát gan, nhưng coi như là đi qua sóng gió, chuyện tới trước mắt ngược lại trấn tĩnh, bình tâm tĩnh khí tiếp nhận phương án giải phẫu, lạc quan cho rằng vẫn có hy vọng chữa khỏi.

Trầm Lương Sinh tìm mọi cách hỏi thăm, cuối cùng dùng nhiều tiền mời một vị bác sỹ giải phẫu người Mỹ ở Thượng Hải, kết quả giải phẫu cơ bản làm người ta vừa lòng. Bệnh tình giống như được khống chế, trầm Khắc Thần âm thầm cảm thấy được chính mình đại nạn không chết tất có hậu phúc, tinh thần cũng phấn chấn lên nhiều.

Tháng mười hai năm nay Bắc Bình thành lập “Chính phủ Trung Hoa dân quốc lâm thời”, ở Thiên Tân thiết lập trật tự, hội duy trì trị an liền giải tán. Kobayakawa vẫn như cũ muốn thuyết phục Trầm Lương Sinh tham chính làm việc cho mình, nhưng Trầm Lương Sinh khi đó đang bề bộn chuyện liên lạc giải phẫu cho Trầm phụ, trước từ chối nói mình không có lòng dạ nào nghĩ đến chuyện này, sau còn nói chờ Trầm phụ thân thể tốt hơn thì bàn lại, kéo dài cho tới tháng hai sang năm, kết quả vẫn không giải quyết được gì.

Bất quá Trầm Lương Sinh lời này cũng không hẳn chỉ là tìm cớ —- nói đúng ra với tình hình của Trầm phụ, hắn cách điều mình muốn không quá xa nữa, lại phát giác mình nửa điểm cũng không cao hứng.

Thường ngôn nói nhân chi tương tử kỳ ngôn dã thiện(*), nhưng hóa ra mắt thấy người sắp bước chân vào quỷ môn quan, Trầm Lương Sinh chờ ngoài phòng giải phẫu trong đầu tới tới lui lui nghĩ đều không phải trầm Khắc Thần trước kia bạc đãi hắn như thế nào mà là sau này làm sao để phụng dưỡng ông thật tốt.

Tháng ba chuyển sang mùa xuân, vạn vật hồi sinh, bệnh tình Trầm phụ lại đột nhiên chuyển biến thất thường. Lúc này bác sĩ không dám đề nghị giải phẫu lần thứ hai, thân thể Trầm Khắc Thần cũng chịu không nổi chữa trị, chỉ có thể dùng thuốc điều dưỡng, về sau sống một ngày thì chính là biết một ngày.

Điều kiện phòng bệnh dù sao cũng không nế như ở nhà, thế là tháng tư Trầm phụ xuất viện, mời hai y tá tới chăm sóc, lại mời Lewis mỗi ngày đều lại đây xem tình hình. Trầm Lương Sinh tiếp theo chuyển về ở biệt thự chính, anh trai hắn cũng mỗi ngày ghé qua một lần, là thật sự hiếu thuận hay là vì tính toán gì thì chỉ bản thân hắn rõ.

Trầm Khắc Thần biết mình không sống được bao lâu nữa, nhưng không dám nghĩ đây là báo ứng —- ông hết lòng tin rằng còn có kiếp sau, nếu đây là báo ứng, vậy xuống dưới không phải tiếp tục chịu tội. Trầm Lương Sinh nghiền ngẫm tâm tư của ông, dùng tiền mời vị “đại sư Phật pháp tinh thâm” giảng kinh cho ông, từng câu từng chữ đều là lời khuyên giải, còn kém nói rõ ông kiếp sau có thể đầu thai tiếp tục hưởng phúc.

Giữa tháng tư Trầm phụ thừa dịp chính mình còn thanh tỉnh, lo lắng tìm luật sư, lại mời lão gia dưới quê lên giao đãi chuyện hậu sự. Anh hai Trầm Lương Sinh có lớn mà không có khôn, nói bóng nói gió hỏi dò di chúc Trầm phụ, Trầm Lương Sinh ngược lại bất động thanh sắc, lòng thầm nghĩ kia đều là người trung thành với cha, nếu có kẽ hở tôi đã xuống tay nào để tới lượt anh?

Kết quả không ngoài sở liệu, anh hai của hắn chân trước hỏi thăm chân sau Trầm phụ liền biết, tức giận đến đấm giường lại không có khí lực, cổ họng đau lại chẳng thể mắng người, cuối cùng từng ngụm từng ngụm hít khí, Lewis vội vàng tiêm thuốc an thần cho ông, xác định không sao mới rời đi.

Trầm phụ một giấc ngủ tới sáng ngày hôm sau, khi mở mắt mơ mơ hồ hồ thấy bên giường một người đang ngồi, dáng mặt như vậy tựa như là gương mặt ông thích nhìn nhất, liền vội vã đưa tay lần tìm tay người nọ, nỗ lực lên tiếng gọi: “… Trân Trân.”

Trầm Lương Sinh ngồi ở bên giường cảm giác được Trầm phụ cầm tay của mình nhưng không nghe rõ lời ông, cúi đầu nhẹ nhàng hỏi một câu: ” Cha nói cái gì?”

Trầm phụ lại không lên tiếng, nhìn Trầm Lương Sinh chậm rãi lắc lắc đầu, đột nhiên nước mắt chảy xuống. Rồi sau đó yên lặng nhắm mắt, làm như tinh thần không tốt, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Bình Luận (0)
Comment