Bên Trái

Chương 8

"Nếu cậu đã thích được đàn ông đè, vậy để tôi đến thỏa mãn cậu đi." Tiết Trích Dạ vốn đã áp chế cơ thể Trì Duẫn, hiện tại biến thành càng áp sát anh hơn, hắn bắt đầu sờ mó, muốn cởi quần áo Trì Duẫn.

"Tiết Trích Dạ, anh đừng làm thế, đừng!" Trì Duẫn kháng cự cái ôm của Tiết Trích Dạ, cho dù anh có hạ tiện, cũng sẽ không hạ tiện đến mức cướp đoạt người đàn ông của em trai mình, "Trì Mặc, Trì Mặc sẽ phải làm sao, anh, anh không thể có lỗi với em ấy!"

Tiết Trích Dạ khẽ kéo dãn khoảng cách giữa hai người mà nhìn Trì Duẫn. Từ lúc bắt đầu trong lòng hắn đã có cảm giấc bất an, giống như hắn thiếu mất cái gì đó, song song với đó còn gồm cả hy vọng nhất định phải đưa trở về. Tiết Trích Dạ không trả lời Trì Duẫn, mà cũng chẳng có cách đáp lại. Lúc này hắn đã không phải là hắn, mà chỉ là con rối bị kiểm soát của sự bất an. Hắn muốn kịch liệt phóng thích trong cơ thể dưới thân hắn này.

"Tiết Trích Dạ, xin anh thả em ra, hai chúng ta đã chẳng còn quan hệ gì với nhau rồi!" Trì Duẫn cầu xin, trên mặt lộ ra sắc buồn bã, anh với hắn đã không còn là gì của nhau, đây là sự thực Tiết Trích Dạ đích thân nói cho anh biết!

"Vậy thì tạo chút quan hệ thôi!" Tiết Trích Dạ kiềm chế gắt gao phản kháng của Trì Duẫn, cái câu "không còn quan hệ" suýt nữa làm hắn mất kiểm soát, nỗi bất an mãnh liệt càng thêm kích động, tựa như chỉ khi chiếm giữ được cơ thể dưới thân này mới làm hắn an lòng.

Thô bạo xé rách áo sơ mi của Trì Duẫn, trói chặt hai tay không ngừng giãy dụa của anh, ném cái quần dài không quá thích hợp với Trì Duẫn qua một bên, để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn mà gầy gò quá mức.

Quần lót màu trà có một cái lỗ rách ở mặt trước, mơ hồ có thể nhìn thấy thứ màu hồng mê người bên trong......

Tiết Trích Dạ cười khẽ, dùng ngón út xuyên qua cái lỗ kia kéo tụt quần lót của Trì Duẫn xuống, lộ ra tiểu đệ màu hồng của anh.

"Tiết Trích Dạ, anh buông em ra, Trì Mặc thì phải làm sao, chúng ta đã nói, Trì Mặc trở về thì em phải ra đi cơ mà." Trì Duẫn nhìn ngón út của Tiết Trích Dạ móc lấy quần lót, lòng vô cùng khó xử, nhưng vẫn giãy dụa, anh phải làm Tiết Trích Dạ buông mình ra.

"Tại cậu trêu chọc tôi trước! Hơn nữa tôi chưa bao giờ nói, cậu rời đi thì chúng ta sẽ không còn quan hệ gì. Tiết Trích Dạ tôi sao có thể là người gọi đến gọi đi như thế hả?" Tiết Trích Dạ nhìn con người đang bị trói nằm trên ghế sô pha Italia xa hoa, trong lòng đột nhiên có khoái cảm làm nhục, một cảm xúc đang kêu gào trong lòng hắn, che khuất nỗi bất an ban nãy.

"Em......" Lời của Trì Duẫn bị nuốt gọi trong nụ hôn, không đợi anh nói xong Tiết Trích Dạ đã hôn lên bờ môi anh, mút mát liếm nhẹ, đôi môi không thể kháng cự mở ra, cuốn lấy đầu lưỡi Trì Duẫn.

Đây là lần đầu tiên Tiết Trích Dạ hôn anh, nhất thời Trì Duẫn không biết phản ứng thế nào, chỉ có thể ngơ ngác mở to mắt nhìn khuôn mặt phóng to kia, cảm giác không khí trong buồng phổi dần dần bị xói mòn.

Tiết Trích Dạ chưa bao giờ hôn Trì Duẫn, hắn không biết hóa ra đôi cánh môi nhìn như bình thường này lại có xúc cảm mềm mại đến vậy, làm hắn không nhịn được lưu luyến thăm dò, không ngừng khiêu khích cái lưỡi mềm mại trúc trắc kia.

"Ưm....." Đến khi con người phía dưới phát ra tiếng kêu khó nhịn, Tiết Trích Dạ mới buông tay.

"Cậu chưa hôn bao giờ à? Không biết lúc hôn phải nhắm mắt vào sao?" Tiết Trích Dạ dùng tiếng nói trầm thấp mê hoặc lòng người thầm thì bên tai Trì Duẫn.

Trì Duẫn bị choáng váng vì cái hôn vừa rồi, chỉ biết lắc đầu, nghi hoặc mà nhìn Tiết Trích Dạ. Anh không tin Tiết Trích Dạ sẽ hôn người nào khác ngoài Trì Mặc, càng không tin hắn sẽ hôn anh.

Tiết Trích Dẫn hôn một đường xuống dưới, hôn qua cái cằm nhọn của Trì Duẫn, hầu kết xinh xắn, cùng xương quai xanh tinh tế. Cơ thể này, ôm trong tay mới biết anh gầy yếu đến đáng thương, ngón tay Tiết Trích Dạ sờ qua cơ thể gầy trơ xương của Trì Duẫn, rồi vuốt ve xương sườn lộ ra.

"Tiết Trích Dạ, xin xin anh buông em ra." Tay của Trì Duẫn bị quần áo buộc chặt, hai chân lại bị hắn đè chặt chẽ không thể cựa quậy, Trì Duãn chỉ biết cầu xin, hy vọng Tiết Trích Dạ đừng tra tấn anh thêm nữa.

"Phải thật ngoan, mới không làm bị thương em." Tiết Trích Dạ hiếm có lúc dịu dàng nồng nàn nói, làm Trì Duẫn lại rơi vào nghi hoặc, trước đây hắn chưa bao giờ quan tâm đến ý nguyện của anh, mà chỉ hứng trí cưỡng chế anh mà thôi.

"Anh buông ra, Tiết Trích Dah, anh nghe này, em không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh nữa!" Trì Duẫn gần như hét lên câu này, mặc kệ Tiết Trích Dạ xuất phát từ mục đích gì, anh cũng không muốn dây dưa với hắn, hắn đã không yêu anh thì cũng đừng chạm vào anh.

Lời của Trì Duẫn thực sự đã hoàn toàn chọc giận Tiết Trích Dạ, đôi mắt vốn lạnh lùng dần dần hiên ra tia hằn đỏ, nâng hai chân của Trì Duẫn lên, đem tiểu đệ của bản thân vừa xâm nhập sâu vào cái chỗ chặt hẹp kia.

"A.......đau, đau quá.........." Trì Duẫn hét lên một tiếng, cái sự đau đớn kịch liệt này làm anh không khỏi bật ra tiếng, tiếng xé rách của sự xâm phạm gần như làm Trì Duẫn đau đến mức hôn mê, rồi bị bắt tỉnh lại vì Tiết Trích Dạ không biết thương xót đong đưa không ngừng.

"Anh......thả em ra, Tiết, Tiết Trích Dạ........" Trì Duẫn thê thảm cầu xin Tiết Trích Dạ buông tha, không phải vì đau đớn, mà còn cả cảm giác không tin không hiểu rõ đậm sâu.

Tiết Trích Dạ không nói lời nào mà chỉ chôn thật sâu trong cơ thể Trì Duẫn, cảm nhận cái chỗ ấm áp chặt khít đang bao bọc lấy hắn, không khí tỏa ra mùi máu tươi, trên sô pha lưu lại một đường máu chói mắt.

"Ư ư.........." Tiếng rên rỉ của Trì Duẫn cũng bị ngắt quãng vì động tác va chạm của Tiết Trích Dạ, cái sự đau đớn này dần dần chết lặng, anh chỉ cảm thấy ý thức dần dần mơ hồ, anh không bắt được, người trước mặt này.

Tia sáng trong mắt dần dần tắt hẳn, Trì Duẫn chỉ cảm thấy lực va chạm mãnh liệt ở thân dưới, cùng với cái thứ nóng rực không thuộc về mình.

Tiết Trích Dạ chỉ lo rong ruổi trên người Trì Duẫn,cảm nhận độ ấm chặt khít chỉ mình hắn cảm nhận được, cái cơ thể này, bất kể có ai đi chăng nữa, thì có mỗi mình hắn mới được có được, Trì Duẫn yêu hắn, mà cho dù hắn có yêu Trì Duẫn hay không, thì Trì Duẫn chung quy vẫn yêu hắn.

"A——" Rốt cuộc cũng phát tiết xong, con người phía dưới sớm đã mất đi ý thức, Tiết Trích Dạ lưu luyến không nỡ rời khỏi rời khỏi cơ thể Trì Duẫn. Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt Trì Duẫn, khuôn mặt tái nhợt gần như trong suốt, lớp lông tơ trắng mờ nhạt lẳng lặng trên hai gò má, hàng lông mi không ngừng mấp máy chứng minh người này vẫn bất an không nguôi.

Tiết Trích Dạ nhíu mi, đưa tay che mắt Trì Duẫn, lòng bàn tay cảm nhận hàng lông mi nhẹ nhàng cọ qua, ngứa ngáy nhưng cũng rất thoải mái.

"Vốn muốn đối xử thật tốt với cậu......." Tiết Trích Dạ nhìn vệt máu dưới thân Trì Duẫn, thở dài một hơi.

Nhẹ nhàng ôm lấy Trì Duẫn, hắn cau mày, những lúc bình tĩnh hắn sẽ ghét cái dáng điệu của Trì Duẫn, Tiết Trích Dạ hơi hơi ảo não, hắn điên rồi mới muốn ôm lấy Trì Duẫn, cái cơ thể gầy gò này, chưa nói tới không có sức hấp dẫn, mà vừa nghĩ đến có thể Thành Vẫn cũng đã chạm đến nói, nỗi ảo nảo này lập tức nhanh chóng phai nhạt.

Những đồ thuộc của hắn, kể cả khi hắn không cần, thì người khác cũng đừng mơ chạm tới!
Bình Luận (0)
Comment