Lần đầu tiên cô bé lớp 8 tiêu tiền ở một quán ăn nhỏ hơi khác biệt này. Ông chủ rất tốt, không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai khiến người tiêu dùng không thất vọng, mà đồ ăn làm ra cũng như thế.
Lúc tính tiền, nhân viên thu ngân không có mặt, ông chủ là người thu tiền. Anh không tính tiền bánh, còn tiện thể giảm 30% cho cô bé. Anh nói vài lời khách sáo với bọn họ, kiểu như bảo có thể giới thiệu thêm nhiều bạn bè đến đây chơi.
Hai cô bé đeo cặp sách đi xa.
Nhân viên thu ngân xuất hiện phía sau anh, khẽ “ồ” lên: “Anh Lâm, anh thích cô bé này như vậy, tại sao không miễn phí cho người ta luôn đi?”
Từ “thích” trong lời của nhân viên quán, thuộc về kiểu thích mà người lớn thấy bạn học nhỏ đáng yêu.
Trên đời này những đứa nhỏ vừa đáng yêu, xinh xắn lại ngoan ngoãn luôn khiến người ta yêu thích, dù đã mười mấy tuổi rồi.
Nhưng đối với người lớn mà nói thì vẫn là trẻ con.
Lâm Xuyên nhường chỗ làm việc cho nhân viên, anh nhàn nhạt nói: “Miễn phí rồi, lỡ người ta không thích chiếm lợi, về sau không tới nữa thì sao?”
“…”
Khu vực đó được để trống, bình thường cũng không tiếp khách, chỉ có hai cô bé là được vào. Các nhân viên trong quán suy đoán rằng có lẽ ông chủ của họ đã để ý đến chị gái của một trong hai cô bé. Học sinh ở khu này phần lớn không giàu thì có địa vị, nhưng ông chủ của họ trông không giống người thiếu tiền.
Xét đến việc bình thường Lâm Xuyên rất thân thiết với đám học sinh, anh lại có quan hệ tốt với nhân viên, có người đã cả gan đi hỏi anh.
Lâm Xuyên không phủ nhận.
Dù sao anh cũng chỉ nói là thích được làm bạn với các em học sinh.
Chưa từng có khách nào khác bước vào sau tấm rèm đó.
Lâm Xuyên mở quán ăn vặt trước cổng trường cấp hai, nhưng không phải lúc nào anh cũng trông quán.
Vào giờ học hoặc cuối tuần, khi không có mấy khách, chưa chắc anh sẽ có mặt ở đó.
Lâm Xuyên rất thích đi loanh quanh gần trường, nơi này là một phần trong quá trình trưởng thành của người anh yêu, khi anh rảnh rỗi không có gì làm thì sẽ đi dạo quanh đây.
Hiện giờ chắc là lúc vừa vào học buổi chiều không lâu.
Ngoại hình của Lâm Xuyên khá nổi bật, ngay cả bảo vệ trường cũng từng nghe nói về ông chủ quán ăn vặt này, nói rằng cháu trai của họ khi về nhà đã nhắc đến anh.
Vì thế ông chủ Lâm có vài cuộc trò chuyện về chuyện nhà với bảo vệ, dần dần thiết lập quan hệ với họ.
Chẳng qua trong lúc trò chuyện, anh liếc thấy trên đầu bức tường ở phía xa có chút tiếng động. Anh không nhìn rõ là học sinh to gan lớn mật nào, nhưng lúc này anh có chút linh cảm.
Sau khi chào tạm biệt bảo vệ, anh vòng qua bên kia. Cô bé ở trên đầu tường vẫn hơi sợ hãi về hành động sắp nhảy xuống của mình, nhưng đôi mắt cô bé đỏ hoe, trông khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ tủi thân.
Sự xuất hiện của Lâm Xuyên khiến cô bé giật mình, cô bé đang mắc kẹt trên đầu tường, nhảy xuống không được, nhảy về cũng không ổn.
Bốn mắt giao nhau, Đường Nguyệt Thư nhìn rõ người tới, không phải bảo vệ trường, cũng không phải thầy giám thị.
“…”
Cô bé còn lo lắng có người phát hiện ra cô bé. Cô bé nói nhỏ với Lâm Xuyên bằng giọng hung dữ: “Tại sao anh đột nhiên dọa em thế!”
Người đàn ông cao lớn dang tay ra, giọng điệu bình thản: “Nhảy xuống đi, anh đón em.”
Đường Nguyệt Thư có lòng đề phòng nhìn anh: “Anh sẽ không mách lẻo đó chứ?”
Lâm Xuyên nhướn mày: “Mách lẻo làm gì chứ, đâu có lợi gì với anh đâu?”
“Em mau xuống đi, nếu không lát nữa em sẽ bị bắt đấy.”
Cô bé vẫn do dự, một lát sau, cô bé nhảy xuống. Lâm Xuyên đón lấy cô bé một cách vững vàng. Cô bé 13 tuổi, nhẹ bẫng, anh còn tiện thể ước lượng trọng lượng một chút, anh cảm thấy cô bé không ăn uống đàng hoàng.
“Đến quán của anh ngồi một lát không?” Lâm Xuyên đề nghị.
“Không được, nó ở ngay đối diện, em đi qua sẽ bị bắt.”
“…” Bó tay rồi, lúc anh chọn nơi không ngờ rằng cô bé sẽ trốn học lần nữa.
Lâm Xuyên nói: “Anh đưa em đi đường vòng.”
Có một con đường nhỏ, đi qua có thể tránh được tầm mắt của bảo vệ. Tuy rằng không đến mức che chắn hoàn toàn, nhưng cũng không đến mức lộ liễu.
Lâm Xuyên đưa cô bé trốn học trở về quán nhỏ hiện giờ không có khách nào của anh. Anh hỏi cô bé muốn ăn gì.
Đường Nguyệt Thư: “Không ăn, em không muốn ăn uống gì cả.”
Vì vậy Lâm Xuyên làm cho cô bé một ly đồ uống dâu tây.
Từ nhỏ cô bé đã thích ăn dâu tây.
Cô vẫn ở bên trong rèm, nhân viên của quán anh ngó qua thấy ông chủ đưa một cô nhóc học sinh cấp hai trở về.
“…”
Lâm Xuyên liếc mắt nhìn bọn họ, từng người lập tức đi làm công việc của mình.
Không có khách, quét dọn vệ sinh xong, cũng rửa xong đồ rồi, bọn họ chẳng còn gì để làm cả.
Lâm Xuyên ngồi bên cạnh cô bé, giọng điệu dịu dàng: “Em ở trường gặp chuyện gì không vui à?”
Thật ra anh không cho rằng cô bé là kiểu người sẽ bị bắt nạt ở trường.
Đường Nguyệt Thư không muốn nói chuyện lắm, cô bé im lặng một lúc lâu, nhưng hốc mắt cứ đỏ lên, dáng vẻ muốn khóc mà không khóc được.
Hình tượng và độ tuổi hiện giờ của Lâm Xuyên rất phù hợp làm người lắng nghe. Anh có thể được nhiều học sinh yêu thích như thế không phải là không có nguyên do, cũng không chỉ nhờ vào gương mặt kia.
Nhờ có anh bầu bạn, cô bé vẫn không kìm được mà rơi nước mắt, cô bé “oa” một tiếng rồi òa khóc.
“Ba mẹ em ly hôn rồi, hu hu…”
Lâm Xuyên bỗng khựng lại. Anh nhớ mang máng rằng, ba mẹ Đường Nguyệt Thư ly hôn khi cô học cấp hai.
Cô rất thản nhiên khi nói chuyện trước đây, nhưng hóa ra sau lưng cô còn lén khóc nhè.
“Em đợi anh chút.”
Lâm Xuyên đứng dậy vén rèm lên, nói gì đó với đó với đám nhân viên đang nói chuyện phiếm và hóng hớt ở bên ngoài. Bọn họ nhanh chóng hân hoan đi ra ngoài.
Ông chủ cho bọn họ nghỉ hai tiếng để ra ngoài chơi, ăn nhậu hay chơi bời đều do anh chi trả.
Lúc Lâm Xuyên bước vào, anh nói với cô bé: “Em cứ khóc đi, anh cho bọn họ ra ngoài hết rồi.”
Trên bàn có khăn giấy, cô bé vừa khóc vừa rút khăn giấy lau nước mắt và nước mũi. Cô bé khóc đến mức vô cùng đáng thương.
Dù sinh ra đã ngậm thìa vàng thì vẫn có phiền não.
Cô là sản phẩm của một cuộc liên hôn, không phải kết tinh từ tình yêu của ba mẹ.
Mẹ theo đuổi tự do nên quyết định ly hôn. Ba cũng đồng ý, hai người vẫn luôn lừa cô bé. Bây giờ bọn họ đang phân chia tài sản, nhưng kết quả thì đã định rồi.
Mẹ cô bé không muốn mang con gái đi, cho nên không tranh chấp về phương diện con cái.
“Trước kia em cho rằng mẹ không thích trẻ con thôi, nhưng mẹ đối xử rất tốt với anh chị họ, chỉ là bà ấy không thích em…”
Cô bé không phải kiểu gào khóc ầm ĩ, cô bé chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, vừa nức nở vừa nói chuyện.
Thật đáng thương.
Lâm Xuyên không biết nên an ủi cô bé ra sao, dù sao ở tương lai không xa, ba mẹ cô bé đều có đứa con khác.
Cô bé mới chỉ là cô nhóc 13 tuổi, khi đối mặt với sự thay đổi trong gia đình sinh ra cảm xúc bối rối là điều rất bình thường. Cô bé muốn dùng một vài hành động cá nhân để thu hút sự chú ý của người lớn, hy vọng ba mẹ yêu thương cô bé.
Con người là như vậy, dù có điều kiện vật chất hay không thì đều cần thứ gọi là tình yêu, dù chỉ là ngắn ngủi.
Lâm Xuyên rất đau lòng.
Nhưng thân phận của anh không thể bộc lộ những điều này.
“Về sau em sẽ hiểu, chuyện ba mẹ ly hôn không phải là chuyện xấu mà em không thể chấp nhận được.” Lâm Xuyên giơ tay lên xoa đầu cô: “Chia tay còn tốt hơn việc bọn họ trở thành một cặp vợ chồng đầy oán hận. Em cũng mong bọn họ được vui vẻ đúng chứ?”
Đúng thế, đây là điều khiến cô bé đau lòng nhất. Cô bé hy vọng ba mẹ được vui vẻ, cũng mong bọn họ sẽ ở bên cạnh cô bé.
Con người khó thỏa mãn nhất là ở chỗ muốn cái này cũng muốn cái kia, dù điều cô bé muốn chỉ là được ba mẹ yêu thương.
Sau khi cô bé khóc một lúc lâu, cuối cùng cô bé hỏi anh với đôi mắt đỏ ửng: “Anh có dịch vụ trò chuyện không? Em có thể mua dịch vụ này chứ? Anh nói chuyện rất dễ nghe.”
Lâm xuyên: “?”
Không hổ là cô chủ, quan niệm tiêu tiền từ nhỏ đã rất mạnh.
“Đương nhiên là có.” Lâm Xuyên cười khẽ: “Có phải chúng ta nên trao đổi số điện thoại trước không?”
Cô bé móc điện thoại của cô bé ra, sau đó nhìn về phía anh: “Em là Đường Nguyệt Thư. ‘Nguyệt’ trong ánh trăng, ‘Thư’ trong thư thái. Anh thì sao?”
Cô bé còn biết tự giới thiệu trước.
Lâm Xuyên trao đổi số điện thoại với cô bé. Cô bé trơ mắt nhìn anh ghi chú trên đó là ba từ “Ánh trăng nhỏ”.
“Anh họ Lâm, bọn họ đều gọi anh là anh Lâm. Em có thể gọi anh là anh trai.” Anh không ngại có thêm một cô em gái đáng yêu như thế này,
Chuyến đi về quá khứ này, anh chỉ biết tranh thủ chiếm lợi.
“…”
Cô bé cũng không nhất thiết cần biết tên của anh.
Đường Nguyệt Thư đỏ mắt chuyển khoản cho người đàn ông ở bên cạnh. Lâm Xuyên nhìn số tiền trong tài khoản, bật cười: “Em hào phóng thế, bạn nhỏ?”
“Anh không nói giá, em thích đưa bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu thôi.”
Lâm Xuyên không nói gì nữa. Anh rất quan tâm đến sức khỏe thể chất và tinh thần trong quá trình trưởng thành của cô bé, dặn cô bé nếu có chuyện gì nhất định phải nói ra trước, đừng giữ trong lòng.
Lâm Xuyên an ủi xong, cuối cùng còn bổ sung: “Trốn học không tốt, lần sau em muốn nghỉ học thì nên xin nghỉ với giáo viên trước.”
Rõ ràng cô bé không muốn nghe mấy lời này, cô bé khựng lại chút rồi nói: “Bình thường em không trốn học, trùng hợp hai lần đều bị anh gặp phải thôi.”
“Vậy anh rất may mắn.” Lâm Xuyên khẽ nhếch khóe môi.
Đường Nguyệt Thư: “…”
Cô bé ở đây cả một buổi chiều, không biết giáo viên có phát hiện chuyện cô bé trốn học hay không.
Rất nhanh tiếng chuông tan học vang lên, cổng trường được mở ra, bọn học sinh lục tục bước ra, quán nhỏ của Lâm Xuyên cũng nghênh đón khách.
Trước đó, mấy nhân viên quán anh đã về chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Cô bé vốn dĩ khóc cực kỳ đáng thương ở sau tấm rèm đã gục mặt trên bàn ngủ rồi. Trên lông mi của cô bé vẫn còn dính những giọt nước mắt chưa khô, Lâm Xuyên cảm thấy vừa đáng thương vừa dễ thương.
Anh dùng điện thoại lén lút chụp một tấm.
Cô bé bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, mơ màng ngẩng đầu lên, khuôn mặt cô bé bị nếp nhăn trên quần áo hằn ra vết đỏ. Cô bé ngơ ngác như đã quên tại sao bản thân lại xuất hiện ở đây.
“Tỉnh rồi à?”
“Bây giờ tan học rồi, em muốn về nhà không?”
Đầu tiên cô bé gật đầu theo bản năng, ngay sau đó khi cô bé phản ứng lại thì bỗng lắc đầu.
Giọng điệu của Lâm Xuyên dịu dàng: “Vậy em nói với tài xế là sẽ về muộn một chút, không cần anh ta đưa đón cũng được. Nếu em tin anh thì anh có thể đưa em về.”
Thế nên kế hoạch bỏ nhà đi của Đường Nguyệt Thư lại bị phá vỡ, báo cho người khác biết cô bé về muộn thì còn gọi gì là bỏ nhà đi chứ?
“Em đói bụng không? Muốn ăn chút gì chứ?”
Cô bé nhìn lên bàn: “Thực đơn đâu ạ?”
Lâm Xuyên nói: “Không cần xem thực đơn, anh nấu cho em ăn. Trẻ con đang lớn không thể chỉ ăn mấy món đó được.”
Những lời này người khác nói thì không thấy kỳ, nhưng anh nói thì cứ thấy sai sai.
“Vậy anh còn bán những thứ đó cho học sinh ăn à?”
Lâm Xuyên cười: “Bởi vì anh là gian thương mà.”
“…”
Anh không phải đâu, trên tường quán ăn nhỏ này treo đầy các loại giấy phép.
Người đàn ông anh tuấn này đi ra ngoài, chưa bao lâu sau đã bưng đồ vào. Trong không khí lập tức tràn ngập hương thơm đồ ăn.
Chỉ ngửi thôi đã biết hương vị không tệ rồi.
Cô bé ngẩng đầu nhìn thấy trên mâm đồ ăn là mấy món ăn gia đình, một chén cơm, một bát canh hầm.
“Anh không biết em thích ăn gì nên làm mỗi thứ một ít. Em có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.”
Cô bé hiếm khi trầm tư, sau đó hỏi: “Có thể gọi mấy món như này ở chỗ anh à?”
“Không thể, anh chỉ làm cho em thôi. Mấy món ăn trong thực đơn thì anh phải mời đầu bếp làm.”
Lâm Xuyên không hề che giấu sự thiên vị của anh đối với cô bé chút nào. Tuy nhiên theo góc độ của Đường Nguyệt Thư thì cô bé khá khó hiểu với việc anh đối xử tốt với cô bé.
“Vì sao anh đối xử tốt với em thế?”
Cuối cùng cô bé cũng hỏi điều cô bé thắc mắc.