Sáng sớm, khi Lâm Xuyên tỉnh lại, cậu nhớ rõ lịch trình đã hẹn với Đường Nguyệt Thư tối qua.
Buổi tối cậu đặt đồng hồ báo thức, vì tránh để ngủ quên.
Lâm Xuyên biết bình thường cô rất bận, cô còn dành thời gian đưa cậu ra ngoài chơi, giống như chăm em trai vậy.
Trong khoảnh khắc mở mắt, Lâm Xuyên đã nhận ra có điều không đúng. Trước mắt cậu không phải căn phòng mười ba năm sau nữa.
Cách trang trí và sắp xếp khác hoàn toàn.
Trên người cậu là chiếc chăn màu xanh biển, là một căn phòng rất xa lạ.
Cậu nhìn lên tủ đầu giường, khi nhìn thấy điện thoại của cậu thì cậu bỗng khựng lại, đây là chiếc điện thoại vốn thuộc về cậu.
Sau vài giây ngắn ngủi, Lâm Xuyên 18 tuổi nhận ra cậu đã trở về. Cậu không biết mình trở về từ lúc nào, ngay cả chính cậu cũng không cảm nhận được gì.
Cậu xuống giường kéo rèm ra, đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
Nơi này không phải Hong Kong, Lâm Xuyên thấy ở nơi xa ngoài cửa sổ có bảng hiệu rất sáng: Nhà hàng XX Bắc Kinh.
“…”
Nơi này là Bắc Kinh.
Nguyên nhân cậu xuất hiện ở đây không cần nói cũng biết.
Lâm Xuyên cầm điện thoại của cậu để xem tin tức mới nhất. Lúc cậu cầm điện thoại thì thấy tờ giấy note ở trên bàn viết mấy từ “Bánh kem hạt dẻ”. Cậu không hiểu có ý gì nên không để tâm.
Điện thoại rõ ràng có dấu vết đã từng bị một người khác sử dụng.
Nhưng người sử dụng đó lại là cậu ở mười mấy năm sau, cậu không còn lời nào để nói.
Cậu lướt xem một vài tin nhắn, có thêm vài người bạn mới, một “cậu” khác rất thành thạo sử dụng ứng dụng mạng xã hội ở Đại Lục này.
Hình như anh còn chu đáo nghĩ đến việc sau khi cậu trở về sẽ không quen, nên người liên hệ mới thêm vào đều được chú thích là người nào. Duy nhất có một người được ghi là “Ánh trăng nhỏ” thì không giải thích gì cả.
Trong lòng thiếu niên 18 tuổi bắt đầu nảy ra một suy đoán, nhưng cậu không chắc chắn.
Cậu tùy tiện tìm trong ngăn kéo một lát, tìm thấy mấy quyển chứng nhận bất động sản ở trong đó.
“…”
Lâm Xuyên biết, mười ba năm sau giá nhà ở Bắc Kinh sẽ đắt đến mức người ta phải ngước nhìn. Lâm Xuyên 31 tuổi xuyên về, còn thuận tiện đầu tư cho phiên bản khác của anh.
Đây mới là bản thân mà cậu quen biết, một thương nhân.
Dẫu có gian lận nhờ lợi thế thông tin, nhưng tiềm năng bất động sản ở Bắc Kinh thật ra đã bộc lộ từ lâu, có rất nhiều người tranh nhau mua nhà.
Lâm Xuyên gọi điện cho ba mẹ, bọn họ rất ngạc nhiên và vui mừng vì con trai đã trở lại, hỏi cậu khi nào trở về Hong Kong.
Thiếu niên nghe ba mẹ nói chỉ còn mấy ngày nữa là hết ngày xin nghỉ, cậu khựng lại một chút rồi nói sẽ trở về trễ hơn vài ngày.
Căn nhà này là một căn khác mà Lâm Xuyên mới mua, dùng tiền của ba mẹ, nhưng trên danh nghĩa là của cậu.
Nói cách khác, thiếu niên 18 tuổi có mấy căn nhà đắt đỏ ở Bắc Kinh.
“…”
Tâm trạng cậu phức tạp.
Thiếu niên tìm thấy không ít dấu vết sinh hoạt của phiên bản khác của cậu trong ngôi nhà này, một số thứ đã được anh ghi chép lại trên giấy, album ảnh trong điện thoại có kha khá ảnh chụp.
Cậu ấn mở xem, là một bé gái, nhìn ảnh chắc là học sinh cấp hai.
Có ảnh người ta ngủ, bóng lưng, sườn mặt, thậm chí còn có ảnh mắt cô bé đỏ hoe khi khóc.
Mặc dù cậu nhận ra người trong ảnh là ai nhưng thiếu niên vẫn muốn mắng một câu “b**n th**”.
Chụp một bé gái mười mấy tuổi để làm gì?
Trở về khá đột ngột, Lâm Xuyên nghĩ đến người hẹn cùng cậu xem phim ở thời không kia, nhưng cậu phải thất hứa rồi.
Nhưng chắc cô sẽ vui vẻ vì cậu thất hứa thì có nghĩa là người yêu mà cô hằng mong nhớ sẽ trở về bên cạnh cô.
Lâm Xuyên mất chút thời gian để tiêu hóa những chuyện diễn ra suốt gần một tháng qua. Chuyện này quá huyền huyễn, nói ra e rằng chẳng có ai tin.
Đến khoảng buổi chiều, Lâm Xuyên nhận được cuộc gọi, ghi chú bằng tên, có dấu nhắc nhở đây là nhân viên của cậu.
Nhân viên?
“Anh Lâm, khi nào anh đến đây? Cô bé chờ anh lâu lắm rồi đó.”
?
Cuối cùng, Lâm Xuyên vẫn ra khỏi nhà, dựa vào địa chỉ ghi trong điện thoại để đến. Cậu tìm được quán ăn vặt bình dân mà “cậu” 31 tuổi mở ở gần trường cấp hai. Đương nhiên, bây giờ là quán của cậu.
Nhân viên quán và khách vừa nhìn thấy cậu thì theo phản xạ chào “anh Lâm”. Kết quả ngay khoảnh khắc thốt ra thì bọn họ sững người.
Khuôn mặt tương tự, nhưng rõ ràng trẻ trung hơn rất nhiều.
“Cậu là em trai của anh Lâm?” Nhân viên chần chờ hỏi một câu.
Nhìn diện mạo này, không thể không có chút quan hệ máu mủ nào đâu nhỉ?
Thiếu niên “ừ” một tiếng.
“Anh Lâm đâu?”
“Anh ấy về nhà rồi.” Thiếu niên thuận miệng trả lời, cũng không tính là nói bừa.
Nhân viên quán chỉ về phía sau rèm, nói nhỏ: “Vậy cô bé kia phải làm sao đây? Cô bé tức giận chờ ở đây lâu lắm rồi, cô bé chưa gửi tin nhắn cho cậu à?”
Đã gửi.
Lâm Xuyên thấy người bạn tốt được ghi chú là “Ánh trăng nhỏ” gửi tin mắng cậu là kẻ lừa đảo.
Không biết phiên bản khác của cậu đã hứa gì với cô bé.
Thiếu niên bước về phía trước, không hiểu sao lại hơi do dự, cảm giác bối rối khi gặp lại người quen sau nhiều năm trỗi dậy.
Khi cậu vén rèm đi vào, nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ kia, bóng dáng đó trùng khớp với trong ký ức của cậu, nhưng khác biệt rất lớn.
Cô bé vẫn trong dáng vẻ trẻ con, khác hoàn toàn với người phụ nữ cứ sơ hở là trêu chọc cậu.
Cô bé nghe thấy tiếng động, tức giận quay đầu nhìn cậu. Trong mắt cô bé bỗng lộ vẻ kinh ngạc, tiếp đó vẫn rất hùng hổ đi đến trước mặt thiếu niên.
“Anh trai của anh đâu?”
Cô bé trông như đang định đi tìm người tính sổ.
Lâm Xuyên không biết phiên bản kia của cậu đã trêu chọc gì cô bé, nhưng cậu vẫn nói câu kia: “Anh ấy về nhà rồi.”
“Vậy không có bánh kem hạt dẻ cho em sao?” Giọng nói của cô bé đầy hụt hẫng.
“Hạt dẻ gì…” Bỗng Lâm Xuyên nhớ tờ giấy note buổi sáng cậu thấy.
Hóa ra là ý này. Lâm Xuyên 31 tuổi đồng ý làm bánh kem hạt dẻ cho cô bé, kết quả kế hoạch không theo kịp sự thay đổi.
Thiếu niên nhìn cô bé đang tủi thân này, khác hẳn với người có tên giống cô bé trong ký ức của cậu, còn là cô bé thích khóc thích giận dỗi nữa.
“Anh nói người ta mua hộ nhé?”
“Mua không ngon bằng anh trai anh làm.”
Kén chọn ghê.
Thiếu niên hoàn toàn không biết phiên bản khác của cậu đã nuông chiều cô bé đến mức nào, mới chiều hư cô bé thành ra như vậy.
Bọn họ mới quen biết chưa bao lâu.
Nhưng Lâm Xuyên 31 tuổi có tình cảm gì đối với cô bé thì không liên quan gì đến cậu. Lâm Xuyên vẫn giữ quan điểm kia, cậu không cho rằng cậu vẫn sẽ bước theo quỹ đạo định sẵn dù đã biết trước số mệnh.
Lâm Xuyên dành chút thời gian báo cho cô bé, người mà cô bé quen biết có lẽ sẽ rất, rất lâu cũng không đến Bắc Kinh nữa. Ít nhất vào mốc thời gian này, chỉ có một người tên Lâm Xuyên thôi.
Chỉ có cậu.
Sau khi cô bé nghe xong thì rất mất mát, nhỏ giọng nói thầm gì đó: “Đi mà chẳng chào lấy một tiếng, thật bất lịch sự…”
Lâm Xuyên: “…”
Cậu ngồi cạnh cô bé, nhìn cô bé điều chỉnh cảm xúc. Một lúc lâu sau cô bé vẫn không vui lắm, nhưng ngẩng đầu nhìn cậu: “Tên anh là gì? Hai anh em các anh giống nhau quá.”
Có thể không giống à.
Lâm Xuyên không đáp mà hỏi lại: “Anh ấy… Anh trai anh nói với em tên anh ấy là gì?”
“Anh ấy không chịu nói.” Cô bé lại bắt đầu thì thầm: “Quỷ hẹp hòi.”
“Ồ.” Giọng điệu thiếu niên nhẹ nhàng: “Anh là Lâm Xuyên. ‘Lâm’ trong rừng rậm, ‘Xuyên’ trong sông núi.”
“Vậy anh trai anh tên gì?” Cô bé hỏi.
Lâm Xuyên: “Anh ấy à, tên là Lâm Đại Tráng.”
“…”
Sau một hồi lâu, cô bé thông cảm nói: “Bảo sao anh ấy không chịu nói họ tên của mình, hóa ra là cảm thấy mất mặt à.”
“…”
Tin thật à? Tại sao trông cô bé không thông minh lắm nhỉ?
Lâm Xuyên nghĩ phải dọn dẹp hậu quả thay cho phiên bản khác của cậu, nên cậu vẫn mua bánh kem hạt dẻ cho cô bé. Thế nhưng chiếc bánh kem hạt dẻ đến từ tiệm bánh kem cao cấp nhất hiện giờ ở Bắc Kinh vẫn chẳng thể khiến cô bé kén chọn hài lòng.
Cô bé u oán nói: “Không ngon như anh trai của anh làm.”
“…”
Lâm Xuyên 18 tuổi hơi có phản ứng với câu ấy. Tuy Đường Nguyệt Thư ở thời không kia khen kỹ năng nấu nướng của cậu, nhưng không phủ nhận phiên bản kia của cậu còn tốt hơn. Bây giờ cô bé 13 tuổi này thì càng hết lời tán dương tay nghề của anh.
Giỏi đến thế à?
Lâm Xuyên ở chỗ này cùng với cô bé một lát, rồi tính rời đi. Khi cậu đi ra ngoài thì nhân viên cửa hàng gọi cậu lại: “Cậu chủ, khi nào anh Lâm trở về? Những học sinh đó chờ nhìn gương mặt của anh ấy ăn cơm đấy.”
“…”
Quán ăn vặt này là quán ăn đứng đắn thật à?
“Anh ấy về quê rồi, sẽ không trở lại nữa.” Lâm Xuyên nói, không để lại cho người ta chút hy vọng nào.
Đám học sinh ở đây lập tức kêu la thảm thiết, có người hỏi cậu: “Anh Lâm nhỏ, vậy anh có thường tới đây không?”
Lâm Xuyên: “?”
Cậu là thế thân gì đó rất tệ hại sao?
Điện thoại của Lâm Xuyên nhận được rất nhiều tin nhắn. Cậu vừa nhìn, tất cả là lời trách cứ mà cô bé gửi tới.
Sau đó Đường Nguyệt Thư nhanh chóng phát hiện mỗi một câu cô bé gửi đi, điện thoại của Lâm Xuyên cũng rung theo.
Điện thoại của cậu giống hệt với cái trong trí nhớ của cô bé.
“Điện thoại của anh trai anh sao lại ở chỗ anh?”
Thiếu niên nhướn mày: “Vốn dĩ nó là điện thoại của anh, anh chỉ cho anh ấy mượn tạm một thời gian mà thôi.”
Nói xong câu này, sắc mặt của cô bé trông càng buồn tủi hơn.
Đường Nguyệt Thư 13 tuổi phát hiện người bạn mà cô bé quen hơn nửa tháng, từ đầu đến cuối là một kẻ lừa đảo. Anh là tên khốn nạn thích trêu chọc bé gái!
Vậy mà dám lấy điện thoại của người khác để liên lạc với cô bé!
Mãi mà không thấy cô bé nói lời nào, thiếu niên mơ hồ cảm thấy lương tâm cắn rứt, cậu thử hỏi: “Em tức giận à?”
Giọng điệu của cô bé bình tĩnh: “Em không tức giận, em tuyệt giao với anh ấy rồi.”
Thế mà nói không tức giận à.
Cô nhóc ấu trĩ.
Lâm Xuyên càng chắc chắn rằng tương lai cậu sẽ không còn bất kỳ dây dưa nào với cô bé.
Thiếu niên dừng một chút, nói: “Anh ấy… Anh trai anh bảo anh đến nói với em, đừng nóng giận. Người lớn như anh ấy bận rộn sự nghiệp, em nên kết bạn với những người cùng trang lứa.”
Nghe thấy những lời này, cảm xúc cô bé trùng xuống, rồi ngước mắt nhìn cậu: “Thật sao? Anh ấy bảo anh tới đây à?”
Lâm Xuyên gật đầu, dù sao cậu nói gì thì nó là cái đó.
Thật ra cô bé cũng hiểu, nhưng người đó cùng trò chuyện với cô bé khi cô bé đang đau khổ, nấu cơm cho cô bé, rất ấm áp.
Lâm Xuyên nói tiếp: “Hai ngày nữa anh cũng phải trở về Hong Kong, anh phải đi học. Em phải chăm chỉ học tập nhé.”
Dù không muốn tương lai lại dây dưa nhau như trước, Lâm Xuyên vẫn hy vọng cô bé ở trên con đường học tập và sự nghiệp vẫn sẽ đi theo quỹ đạo của cô gái trong thời không kia, hy vọng cô bé trở thành người mà cô bé khao khát trở thành.
Cô bé không thân với cậu, nhưng cô bé lại ngẩn người nhìn chằm chằm khuôn mặt giống hệt người kia của cậu.
Người ta phải về nhà, cô bé không xen vào được.
Lâm Xuyên 18 tuổi từ Bắc Kinh về Hong Kong. Quán ăn vặt kia dù không có sắc đẹp của ông chủ chống đỡ thì lượng khách vẫn không tệ, chủ yếu vì món ngon giá rẻ.
Khoản thu nhập ấy thuộc về Lâm Xuyên 18 tuổi.
Sau khi trở về Hong Kong, cậu trở về quỹ đạo của cuộc đời cậu, nhưng trong danh sách bạn bè trên điện thoại cô bé được ghi chú là “Ánh trăng nhỏ” vẫn còn ở đó.
Cô bé thường xuyên cập nhật bài viết.
Sau khi Lâm Xuyên học đại học năm hai, cậu du học làm sinh viên trao đổi. Đồ ăn ở bên đó khiến cho kỹ năng nấu nướng của cậu tiến bộ vượt bậc.
Ở nơi đất khách quê người luôn khiến người ta sinh ra cảm giác nhớ nhà.
Lâm Xuyên mãi mới phát hiện việc cậu lén xem bài viết của “Ánh trăng nhỏ” đã trở thành thói quen. Thậm chí thông qua những bài chia sẻ thường ngày ấy cậu đã thấy được quá trình trưởng thành của cô bé.
“…”
Có một cô em gái khác cha khác mẹ cũng khá tốt.