Bên ngoài cửa sổ, gió tuyết thổi vù vù, lớp tuyết đọng trên mặt đường ngày một dày thêm.
Đây là trận tuyết đầu tiên ở Bắc Kinh sau kỳ nghỉ Tết, lại tình cờ vào đúng ngay dịp cuối tuần.
Sau khi Đường Nguyệt Thư cầu hôn Lâm Xuyên thành công, hai người vẫn sống xa nhau, mỗi người làm việc ở một nơi. Cuối tuần này, trước khi kỳ nghỉ bắt đầu, Lâm Xuyên đã bay đến Bắc Kinh từ sớm để ở bên cô.
Hiện tại hai người đã là vợ chồng sắp cưới, sống chung với nhau cũng là chuyện hợp tình hợp lý hơn.
Đêm qua, hai người quấn quýt đến tận khuya mới ngủ. Thật ra họ cũng chỉ mới mấy ngày không gặp nhau nhưng do Đường Nguyệt Thư vừa mới hết kỳ kinh nguyệt, mà nhu cầu sinh lý trước và sau kỳ thường cao hơn bình thường một chút, nên đêm qua là cô chủ động hơn.
Trong chuyện này, quả thật là Lâm Xuyên vô cùng chiều chuộng Đường Nguyệt Thư, chỉ cần cô muốn gì thì anh cũng đều cho cô, anh sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì vì cô.
Hôm nay, cả hai đều không đặt báo thức.
Đường Nguyệt Thư mơ màng trở mình, vươn tay đặt lên eo bụng người đàn ông bên cạnh, cô rúc đầu vào trong lòng anh.
Nếu là bình thường, cho dù đang ngủ say, Lâm Xuyên cũng sẽ theo phản xạ mà vòng tay ôm lại cô.
Nhưng hôm nay, người bên cạnh hơi động đậy một chút, sau đó đưa tay mò đến bàn tay đang đặt trên người mình. Lúc này, anh hơi sững người, rồi đột ngột bừng tỉnh.
Anh mở mắt nhìn người nằm trên giường cùng mình, là một người phụ nữ xa lạ.
Xung quanh là một không gian lạ lẫm, cách bài trí trong căn phòng này cũng không giống với bất kỳ nơi nào anh từng ở. Một tia sáng xuyên qua khe rèm chưa kéo kín rọi vào trong phòng.
Trong khoảnh khắc ấy, Lâm Xuyên vẫn còn đang cố nhớ lại chuyện tối qua. Hôm qua, anh bị Lục Kỳ An và mấy người bạn kéo đi uống rượu, sau đó thì say mèm, nhưng anh nhớ rõ mình đã gọi tài xế đến đón về nhà.
Lẽ ra anh không thể xuất hiện trong một căn phòng xa lạ và nằm trên giường cùng một người phụ nữ xa lạ.
Khoảnh khắc đó, Lâm Xuyên nghĩ rằng đây là một trò đùa ác ý của ai đó.
Không những vậy còn là một trò đùa khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
“Cô là ai?”
Thật ra khi Lâm Xuyên vừa ngồi dậy thì Đường Nguyệt Thư đã tỉnh rồi, chỉ là cô chưa mở mắt.
Đến khi nghe thấy người nằm bên gối nói câu đó, cuối cùng cô cũng mở mắt nhìn sang người bên cạnh.
Cô muốn xem thử mới sáng sớm mà anh lại phát điên vì chuyện gì.
Vì vừa tỉnh ngủ nên Đường Nguyệt Thư nhất thời không để ý đến giọng nói có phần khác lạ của anh.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô đã nhận ra sự bất thường.
Lúc này, cậu Lâm vừa bừng tỉnh đã hoảng hốt đứng dậy khỏi giường, muốn lập tức vạch rõ ranh giới với người phụ nữ đang nằm trên giường. Cũng ngay lúc đó, anh nhìn rõ được gương mặt của cô.
Một người phụ nữ dù để mặt mộc, vừa mới ngủ dậy nhưng vẫn rất xinh đẹp, vẻ quyến rũ trưởng thành trên người không thể che giấu được.
Ánh mắt Đường Nguyệt Thư dừng lại trên gương mặt người đàn ông đang đứng bên giường thì bỗng nhiên khựng lại.
Cô không thể tin nổi, lập tức quay đầu bật đèn lên. Lúc này, cô mới thật sự nhìn rõ khuôn mặt anh.
“…”
Gương mặt ấy non nớt hơn nhiều so với trong ấn tượng của cô, nhưng vẫn có thể nhận ra là cùng một người, là khuôn mặt mà cô từng thấy trong album ảnh và những video lưu trong điện thoại.
Trên người anh là một bộ đồ ở nhà vô cùng đơn giản, tuy chỉ là kiểu phối quần đen với áo trắng rất thường thấy nhưng Đường Nguyệt Thư biết rõ trong căn nhà này Lâm Xuyên không hề có kiểu đồ như vậy. Cô còn nhớ rõ bộ đồ ngủ mà anh mặc khi đi ngủ vào tối qua.
“Lâm Xuyên?”
Lâm Xuyên nghe thấy người phụ nữ xa lạ này gọi đúng tên mình, còn trông thấy ánh mắt của cô rất kỳ lạ.
“Cô quen tôi sao?”
Người nói tiếng Quảng Đông khi gặp người nói tiếng Phổ Thông sẽ theo phản xạ có điều kiện mà đổi ngay sang tiếng Phổ Thông, đây là một phản xạ gần như đã in sâu vào trong DNA.
Đường Nguyệt Thư há miệng định nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì.
“Anh không nhận ra em nữa à?”
***
Vào một buổi sáng tuyết rơi trong tháng hai tưởng như vô cùng bình thường, Đường Nguyệt Thư đã gặp phải một hiện tượng vô cùng kỳ quái.
Bằng một cách kỳ diệu nào đó, vị hôn phu 31 tuổi của cô, sau khi tỉnh dậy lại biến thành một chàng trai 18 tuổi và không còn nhận ra cô nữa.
Đường Nguyệt Thư chăm chú nhìn cậu thiếu niên trước mặt. Khuôn mặt cậu rất quen thuộc, nhưng vóc dáng thì lại không giống. Khi ấy cậu vẫn chưa cao như sau này, ước chừng khoảng 1m83 và cũng gầy hơn so với trong trí nhớ của cô.
Vừa rồi trong lúc mơ màng, cô đã vô thức chạm vào eo bụng của cậu, cô cảm nhận được cậu có cơ bụng, nhưng là kiểu mỏng.
Đúng là cậu trông giống hệt như trong những bức ảnh và video trước kia – rất đẹp trai và cũng rất trẻ.
“Ý cậu là, tối qua cậu vẫn còn ở Hong Kong, sau khi đi uống rượu với bạn xong thì về nhà ngủ, đến khi tỉnh dậy thì đã thấy mình đang nằm trên giường tôi đúng không?”
Thiếu niên trước mắt gật đầu.
“Bạn của cậu… không phải là nhóm người Lục Kỳ An đó chứ?” Đường Nguyệt Thư lại hỏi.
Lâm Xuyên cau mày: “Rốt cuộc chị là ai?”
Đường Nguyệt Thư lại nhìn chằm chằm vào cậu một lúc lâu, sau đó đưa điện thoại trong tay cho cậu: “Đây là điện thoại hiện tại của cậu, cậu có thể kết nối mạng để xem ngày tháng hôm nay.”
Nhưng một lát sau cô mới phản ứng lại, thiết bị công nghệ hơn mười năm trước và bây giờ khác nhau, Lâm Xuyên của lúc đó hoàn toàn không biết cách sử dụng điện thoại của bây giờ.
Nếu không nhờ có nhận diện khuôn mặt, cậu thậm chí còn không biết mật khẩu điện thoại của mình là gì.
Cuối cùng vẫn là Đường Nguyệt Thư dạy cậu những thao tác cơ bản để sử dụng điện thoại hiện tại.
Lâm Xuyên nhìn thấy ngày tháng, tính theo độ tuổi hiện tại của mình thì bây giờ hẳn là khoảng mười ba năm sau.
Về phần người phụ nữ vừa mới cùng cậu nằm chung giường này, cô nói mình là vợ sắp cưới của cậu.
“Đừng dùng ánh mắt nghi ngờ đó nhìn tôi, tôi không có bản lĩnh thần thông quảng đại đến mức âm thầm đưa cậu từ Hong Kong đến tận Bắc Kinh đâu.”
Đúng vậy, chỉ sau một giấc ngủ, không những thời gian đã nhảy vọt đến tận hơn mười năm sau, mà ngay cả vị trí địa lý của cậu cũng dịch chuyển từ Nam ra Bắc.
Từ Bắc Kinh đến Hong Kong, ngay cả khi đi máy bay cũng phải bay hơn hai tiếng mới đến nơi.
Đường Nguyệt Thư cũng đang buồn bực đây. Cô chỉ ngủ một giấc mà chồng sắp cưới cao lớn của cô đã đột nhiên biến mất, sau đó lại xuất hiện một nam sinh đại học 18 tuổi đến thế chỗ.
Lâm Xuyên từng nói, hồi đi học anh học nhảy lớp, 18 tuổi đã học năm hai đại học.
Đường Nguyệt Thư cũng không biết rốt cuộc tình huống trước mắt là thế nào, nhưng cũng chắc chắn là không phải Lâm Xuyên trẻ lại, vì quần áo trên người anh không đúng.
Cứ như là phiên bản Lâm Xuyên của mười mấy năm trước đã bị đưa đến đây.
Vậy còn Lâm Xuyên lẽ ra đang nằm bên cạnh cô thì sao?
Anh đi đâu rồi?
Đường Nguyệt Thư đang mải suy nghĩ, nên không để ý thấy thiếu niên trước mặt sau khi xem qua một loạt những ảnh chụp chung với cô trong album điện thoại đã đưa ánh mắt nhìn sang phía cô.
Trong album không chỉ có ảnh chụp chung của hai người mà còn có cả ảnh cô chụp một mình, thậm chí còn có mấy tấm ảnh chụp lúc cô đang ngủ, chụp đẹp như ảnh nghệ thuật vậy, vừa nhìn đã biết người chụp đã đặt cả tình yêu vào trong đó.
“Mấy dấu trên xương quai xanh của chị… là ai làm vậy?” Đường Nguyệt Thư bất ngờ khi nghe thấy cậu hỏi như vậy.
Cô quay đầu nhìn thẳng vào mắt cậu thiếu niên. Dáng vẻ hiện giờ của cậu vẫn chưa trưởng thành và trầm ổn như sau này, nhưng so với bạn bè cùng tuổi thì ánh mắt của cậu lạnh lùng hơn một chút.
“Cậu nghĩ là ai làm?” Đường Nguyệt Thư hỏi ngược lại, mắt nhìn thẳng vào cậu. Chưa kịp để cậu trả lời, cô đã bổ sung thêm: “Tất nhiên là do người nằm trên giường tôi vào tối qua làm rồi.”
“…”
Đường Nguyệt Thư nhìn thấy vành tai của thiếu niên ấy đỏ bừng lên.
Cậu đã là một chàng trai đang học đại học rồi, dù còn trẻ thì cũng không thể không hiểu mấy chuyện này, nhưng rõ ràng cậu vẫn còn rất non nớt, khi đứng trước Đường Nguyệt Thư vẫn chưa bộc lộ chút tâm cơ hay sự từng trải như sau này.
Cái dáng vẻ ngây ngô đó thật sự quá đáng yêu.
Đường Nguyệt Thư chống cằm, chăm chú nhìn cậu với dáng vẻ rất thích thú.
“Vậy… bây giờ phải làm sao?”
Cậu thiếu niên đã tin rằng người phụ nữ trước mặt chính là người yêu tương lai của mình. Những thứ trong điện thoại của cậu, bao gồm album ảnh và tin nhắn trò chuyện giữa họ đều là minh chứng cho điều đó. Cô còn lấy chứng minh thư hiện tại của cậu từ trong ví của cậu.
Hơn nữa, cô rất xinh đẹp, nếu cậu thích cô thì cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
“Cứ ở lại đây trước đã, còn bên công ty thì cậu nhắn cho trợ lý của cậu, bảo rằng trong thời gian gần đây cậu sẽ không đến công ty.”
Đường Nguyệt Thư đã thay cậu quyết định mọi chuyện. Hiện tại, Lâm Xuyên không có đủ nhận thức về công ty và các mối quan hệ xã hội của chính mình, vậy nên tốt nhất là cậu không nên xuất hiện trước công chúng.
Nếu không, có lẽ ba mẹ chồng tương lai của cô sẽ phải bịa ra một cậu con trai út không tồn tại mới có thể dẹp yên dư luận.
Đường Nguyệt Thư lấy cho cậu thiếu niên một bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân mới vì cậu nhất quyết không chịu dùng mấy món đồ trước đó mà phiên bản ngoài 30 tuổi của mình từng dùng.
Bình thường, căn biệt thự này của Đường Nguyệt Thư chỉ có dì giúp việc đến dọn dẹp định kỳ, thỉnh thoảng còn có đầu bếp đến nấu ăn.
Nhưng hôm nay ở Bắc Kinh tuyết rơi quá lớn, tối qua Lâm Xuyên còn nói hôm nay sẽ vào bếp nấu ăn. Thế nhưng kế hoạch không theo kịp sự biến hóa, người chồng sắp cưới hơn cô năm tuổi bỗng chốc đã biến thành một cậu thiếu niên nhỏ hơn cô tám tuổi.
Đường Nguyệt Thư bất giác cảm thấy có chút thương yêu.
Cô không định để thiếu niên ấy vào bếp nấu ăn nữa.
Cô định tìm trong tủ lạnh mấy món đồ ăn nhanh, làm một bữa sáng đơn giản.
Thế nhưng từ sau khi về nước, cô hầu như không đụng đến những thứ ở trong bếp nữa. Nói thật thì, cô còn không biết một số nồi niêu bát đĩa của mình được để ở đâu.
Cho đến khi cậu thiếu niên xuống lầu, nhìn thấy dáng vẻ vụng về của cô trong bếp. Lâm Xuyên bước đến bên cạnh cô, dù bây giờ cậu vẫn chưa cao như sau này nhưng khi đứng sau Đường Nguyệt Thư thì vẫn cao hơn cô rất nhiều.
Rõ ràng cô không phải kiểu người biết nấu ăn.
Chỉ cần liếc một cái, Lâm Xuyên liền hiểu rõ, chắc chắn trong mối quan hệ này, cậu sẽ là người vào bếp nấu ăn cho người yêu.
Lâm Xuyên vốn cũng khá hứng thú với việc nấu nướng.
“Để tôi làm cho.” Lâm Xuyên giành lấy dụng cụ nấu ăn trong tay Đường Nguyệt Thư.
Đường Nguyệt Thư thật sự không ngờ ở độ tuổi này mà Lâm Xuyên đã biết nấu ăn như vậy. Cô nhìn cậu thiếu niên mở tủ lạnh, lấy nguyên liệu bên trong ra rồi bắt đầu cúi đầu sơ chế đồ ăn.
Trong suốt quá trình đó, Đường Nguyệt Thư không rời khỏi bếp. Cô tựa người vào khung cửa, ánh mắt vẫn luôn dõi theo cậu.
Ánh mắt nóng rực như vậy, dù cậu thiếu niên ấy có muốn phớt lờ thì cũng khó.
Một lúc sau, cậu quay người lại. Đối diện với ánh mắt của người yêu tương lai, từng lời lẽ của cậu vẫn còn khá lịch sự: “Chị có thể ra ngoài trước được không?”
Ít nhất là đừng nhìn cậu nữa.
Trước sự xa cách của cậu thiếu niên, Đường Nguyệt Thư không hề cảm thấy hụt hẫng. Cô mỉm cười nói: “Trước giờ tôi chỉ được thấy dáng vẻ của cậu ở độ tuổi này qua điện thoại hoặc album ảnh, hiếm khi được thấy tận mắt ngoài đời như bây giờ nên muốn nhìn thêm một chút.”
Một thiếu niên 18 tuổi vẫn chưa đủ sức chống đỡ trước những lời trêu ghẹo như vậy. Dù trước đây cậu chưa từng có ý định yêu đương, nhưng người phụ nữ trước mặt lại chính là người mà sau này cậu sẽ yêu.
Cảm giác ấy thật kỳ diệu.
Lâm Xuyên quay người lại, tiếp tục xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Quả thật Đường Nguyệt Thư cũng không thể cứ nhìn chằm chằm vào cậu mãi như vậy. Sau khi ngắm một lúc, cô rời khỏi bếp, ra phòng khách gọi mấy cuộc điện thoại.
Lâm Xuyên 18 tuổi đột ngột xuất hiện ở thời điểm mười mấy năm sau, trong khi Lâm Xuyên vốn nên đang ở bên cạnh cô lại biến mất, chuyện này không giống một trò đùa ác ý thông thường. Đường Nguyệt Thư không tin có một trò đùa nào có thể biến đổi con người thật đến mức đó.
Với mạng lưới quan hệ hiện tại của sếp Đường, cô nhanh chóng liên hệ được với một số học giả nổi tiếng đang nghiên cứu về lĩnh vực không gian và thời gian.
Sau khi Lâm Xuyên bưng món ăn ra, Đường Nguyệt Thư vừa nếm thử thì phát hiện cậu đang nhìn mình.
“Thế nào? Món tôi nấu bây giờ không ngon bằng sau này nấu sao?” Cậu thiếu niên hỏi.
Cậu cứ nhìn Đường Nguyệt Thư, muốn nghe cô đánh giá.
Đường Nguyệt Thư nhìn cậu rồi khẽ bật cười: “Nếu tôi khen cậu bây giờ vẫn nấu ngon giống như sau này thì cậu không thấy mười mấy năm qua mình chẳng tiến bộ một chút nào sao?”
Cậu thiếu niên: “…”
Cậu không nói lại Đường Nguyệt Thư.
Sau bữa ăn, Đường Nguyệt Thư chủ động dọn dẹp bát đũa rồi cho vào máy rửa chén.
Lần này thì đến lượt cậu thiếu niên đi theo sau cô.
“Ngôi nhà này là của chị à?” Cậu bắt đầu hỏi những chuyện khác.
“Ừ, là của tôi.”
Cậu thiếu niên lại hỏi tiếp: “Vậy là hơn mười năm sau, tôi ăn bám phụ nữ một cách đường hoàng như thế này sao?”
Đường Nguyệt Thư: “…”
Cái này mà gọi là ăn bám sao?
Nhưng vì cậu đang tự nói xấu chính mình nên Đường Nguyệt Thư cũng không tiện nói gì.
Cô hỏi lại: “Vậy cậu cảm thấy ở độ tuổi này thì nên sống như thế nào?”
Lâm Xuyên suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Ít nhất thì tôi sẽ không để phụ nữ nuôi mình, cũng sẽ không để vợ sắp cưới của mình phải làm việc nhà. Căn nhà lớn như vậy, chẳng lẽ chị không thuê nổi một người giúp việc cho chị à?”
Cậu thiếu niên 18 tuổi tỏ ra không vừa mắt với “chính mình” của mười mấy năm sau.
Cậu đáng yêu thật.
Đường Nguyệt Thư nghĩ thầm.
••••••••
Lời tác giả:
Phần ngoại truyện này không liên quan gì đến mạch truyện chính nhé.
Theo thiết lập thì Lâm Xuyên ngoài 30 tuổi sẽ tạm thời hoán đổi với chính mình lúc 18 tuổi, còn Lâm Xuyên 18 tuổi này cũng xem như là phiên bản đến từ thế giới song song với bản chính. Đại khái là như vậy đó ~