Bến Trăng - Hỷ Phúc

Chương 99

Vào một ngày nào đó trong tháng hai, vào ban đêm, Bắc Kinh bắt đầu có tuyết rơi. Lâm Xuyên đặc biệt đến Bắc Kinh để gặp vợ chưa cưới của anh.

Tuyết ngoài cửa sổ càng ngày càng lớn, sự dịu dàng trong phòng càng động lòng người hơn.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Lâm Xuyên theo phản xạ đưa tay tìm người bên cạnh. Anh đã quen rồi, hai người ngủ cùng nhau, suốt đêm không thể nào hoàn toàn không cử động. Nên hôm sau lúc tỉnh dậy, Đường Nguyệt Thư chưa chắc vẫn còn trong vòng tay anh.

Chỉ là hôm nay anh nhắm mắt quơ hai cái bên cạnh vẫn chưa tìm được người.

Lâm Xuyên mở bừng mắt.

Chỉ là vừa mở mắt, anh phát hiện có chỗ không đúng. Không chỉ bên cạnh anh không có ai, mà ngay cả phòng cũng không phải phòng tối hôm qua anh ngủ, là phòng ngủ trông xa lạ nhưng lại quen thuộc.

Trên tủ đầu giường bên cạnh còn đặt ảnh chụp chung với gia đình hồi anh còn nhỏ, lúc cả nhà đi chơi ở Maldives.

Nhưng chiếc khung ảnh ấy đã bị Lâm Xuyên lỡ tay làm vỡ vào một ngày lúc năm ba đại học, sau đó bức ảnh đã được cất vào album.

Nơi này là Hong Kong, nhà của ba mẹ anh, là phòng ngủ anh ở trước khi anh dọn ra ngoài sống một mình.

Lúc đầu Lâm Xuyên còn cho rằng anh đang nằm mơ, nhưng vài phút sau anh mới phát hiện không phải.

Anh có cảm giác đau, hơn nữa đồ chạm vào rất chân thật.

Trên tủ đầu giường đặt một trong những chiếc điện thoại mà trước đây anh từng dùng, đã rất lâu rồi, lâu đến mức thậm chí Lâm Xuyên quên cả mật khẩu anh từng đặt.

Anh phải nhớ lại rất lâu mới nhập đúng mật khẩu.

Từ các tin nhắn trong điện thoại có thể thấy, năm nay anh đang học năm hai đại học.

Tối hôm qua anh vừa mới uống cùng với mấy người Lục Kỳ An và Đào Diệp Khiêm.

Lâm Xuyên tốn một ít thời gian mới chấp nhận được chuyện kỳ lạ đã xảy ra với anh. Anh không biết tại sao anh đột ngột trở về năm 18 tuổi trong dáng vẻ 31 tuổi. Còn anh khi 18 tuổi, người lẽ ra phải đang nằm trên giường thì lại biến mất không tung tích.

Cuối cùng anh quyết định bước ra khỏi phòng.

Dù sao mười ba năm trước, Lâm Xuyên không còn nhớ rõ hôm nay đã xảy ra chuyện gì, nhưng xem lịch thì hôm nay là ngày cuối tuần, chắc hẳn ba mẹ anh đang ở nhà.

Lâm Xuyên vừa bước xuống tầng vừa suy nghĩ cách diễn đạt, để ba mẹ hơn 40 tuổi của anh chấp nhận một người con trai hơn 30 tuổi.

Anh ở tầng ba, tầng hai là không gian của ba mẹ anh, giờ này còn sớm, chưa có dì giúp việc lên tầng.

Nhưng bình thường bà Trần và ông Lâm Triết thức dậy rất sớm.

Khi Lâm Xuyên đi đến phòng khách tầng hai, đụng mặt với bà Trần đúng lúc mở cửa bước ra. Như anh dự đoán, bà Trần bất ngờ, lát sau xoay người gọi chồng đang ở trong phòng ngủ: “Chồng à, thật sự gặp ma rồi!”

Lâm Xuyên: “…”

Ngay sau đó, ông Lâm Triết xuất hiện từ sau cánh cửa, thấy phiên bản trưởng thành của con trai thì phản ứng giống hệt vợ: “Ôi, thật sự là gặp ma rồi.”

Giọng điệu của Lâm Xuyên bình tĩnh: “Ba, mẹ.”

Người nắm quyền của nhà họ Lâm đến từ mười ba năm sau đã dùng hơn mười phút để kể với ba mẹ về những điều anh gặp phải, giúp họ hiểu rằng anh thật sự không phải ma, nhưng anh không biết rõ lý do vì sao anh lại trở về mười ba năm trước thôi.

Sau khi bà Trần và chồng nghe xong thì nhìn chằm chằm đứa con trai ngoài ba mươi tuổi một lúc lâu, sau đó bọn họ đồng loạt hỏi một đống câu hỏi.

Ví dụ như bà Trần rất quan tâm mười năm sau bà ấy có già hơn bây giờ nhiều không? Những vụ đầu tư vào kinh doanh trang sức của bà ấy rốt cuộc có lời không? Còn ông Lâm Triết thì rất quan tâm đến sự phát triển của Lâm thị, cổ phiếu ông ấy mua là lỗ hay lãi?

“…”

Chỉ có thể nói bọn họ không hổ là vợ chồng.

Trên thực tế thì dáng vẻ của Lâm Xuyên vẫn tương tự với mười ba năm trước, vẫn có thể nhận ra là cùng một người. Dù sao vẫn là con trai của bọn họ, mặc dù hai vợ chồng cảm thấy thần kỳ nhưng cũng không thật sự xem anh là ma.

Nhưng bỗng bà Trần chú ý tới dấu vết trên cổ anh, chỉ vào đó hỏi là gì.

Lâm Xuyên hơi bất lực, nhưng cũng thản nhiên nói: “Mẹ, con 31 tuổi rồi, có đời sống t*nh d*c là chuyện rất bình thường mà.”

Nghĩ kỹ thì cũng đúng.

Trong khoảng thời gian ngắn, bà Trần và ông Lâm Triết bị bắt tiếp nhận việc con trai trưởng thành.

Nhưng bà ấy còn để ý đến điều khác: “Mẹ có cháu chưa?”

Lâm Xuyên: “…”

Sau khi biết được đứa con trai đến độ tuổi này rồi còn chưa có con, quả nhiên bà Trần rất khiếp sợ. Hiển nhiên bà ấy không ngờ rằng con trai bà ấy tuấn tú lịch sự như thế nhưng con đường tìm vợ lại gian nan đến vậy.

Hai vợ chồng bọn họ cho anh khuôn mặt đẹp như thế, nhưng hình như hơi vô dụng nhỉ?

Bà Trần chịu đả kích lớn.

Bà ấy và bà Trần sống thoải mái sau này vẫn hơi khác nhau.

Tuy rằng việc được gặp con trai 31 tuổi sớm như vậy là một trải nghiệm rất kỳ lạ, nhưng hai vợ chồng đều hiểu rõ rằng như vậy không ổn. Đứa con trai 18 tuổi của họ đã biến mất, có một số chuyện sẽ rối tung lên.

Lâm Xuyên không tiện ra ngoài, thậm chí không tiện để cho bảo mẫu và tài xế trong nhà thấy, vì vậy bà Trần tạm thời cho bọn họ nghỉ, việc nấu ăn thì giao cho anh.

Ăn được món ăn do đứa con trai của mười mấy năm sau nấu, hai vợ chồng cảm thấy hạnh phúc lạ lùng.

Nhưng tâm trạng cũng phức tạp. Anh vào được phòng bếp, ra được phòng khách, vậy mà hơn 30 tuổi mới có vợ chưa cưới à?

Mấy ngày này Lâm Triết cũng không đến công ty, hai vợ chồng bọn họ suy nghĩ biện pháp.

Trình độ khoa học kỹ thuật vào mười mấy năm trước không thể so sánh với sau này. Hai vợ chồng không yên tâm đưa con trai đi viện nghiên cứu gì đó, lỡ đâu anh là trường hợp duy nhất, ai biết được anh có thể bị người ta ác ý giữ lại làm sản phẩm thí nghiệm hay không.

Bọn họ vừa tìm hiểu thành quả nghiên cứu khoa học trong lĩnh vực liên quan, vừa cầu thần bái phật.

Làm hai cái cùng lúc, có hiệu quả hay không lại là chuyện khác.

Người giàu có ở Hong Kong đều hơi mê tín, đặc biệt có một số người đã mê muội đến mức thậm chí còn nuôi mấy thứ linh tinh vớ vẩn trong nhà.

Vợ chồng bà Trần quen biết một vị đại sư rất nhiều năm rồi. Có lẽ đây là một trong số ít người tự xưng là đại sư ở Hong Kong mà hai vợ chồng bọn họ cảm thấy thật sự có chút bản lĩnh.

Vị đại sư này chưa cần hai vợ chồng mở miệng đã chỉ ra rằng trong nhà họ có người thân bất ngờ đến, cũng mất đi một người thân. Ông ta bảo bọn họ cứ yên tâm, nhiều nhất trong vòng một tháng, cục diện sẽ “trở lại đúng quỹ đạo”.

Hai người họ nửa tin nửa ngờ rời đi.

Tuy rằng bọn họ không chắc có thể tin hoàn toàn hay không, nhưng dù gì bây giờ cũng không có cách nào khác.

Thế giới này quá nhiều kẻ lừa đảo, bọn họ không thể vì quá nôn nóng mà làm bừa.

Lâm Xuyên nhận được tin tức do ba mẹ mang về, đồng thời anh cũng thu thập một số trường hợp tương tự từng được ghi nhận trên thế giới đến nay, có vài trường hợp bị cho là tin đồn và đã được “đính chính”.

Một tháng à?

Dù sao thì cũng xem như là một sự an ủi đối với gia đình ba người.

Biết rằng có lẽ con trai vẫn có thể quay trở lại, ông Lâm Triết bàn với Lâm Xuyên rằng, hay là ông ấy và vợ công khai ra ngoài rằng thật ra còn có một người con trai lớn, để con trai thay thế tạm một tháng, còn ông ấy và vợ thì đi du lịch.

Với dáng vẻ hiện tại của Lâm Xuyên, nếu sửa lại một chút nói là 24 – 25 tuổi thì cũng tạm chấp nhận được.

Con trai còn chưa kịp bày tỏ ý kiến, bà Trần đã có ý kiến trước rồi. Cho dù có sửa lại tuổi thì cũng không đúng, bà ấy không đời nào sinh con khi mới 16 – 17 tuổi!

“…”

Cuối cùng hai vợ chồng mới nhớ ra và hỏi ý kiến của con trai.

Lâm Xuyên hơi cong mắt: “Con muốn đến Bắc Kinh.”

Bà Trần nhớ ra, con dâu tương lai của bà ấy là người Bắc Kinh.

Trên người Lâm Xuyên chứng minh rất rõ cái gì gọi là “Con lớn không thể giữ”.

Thế là vị khách đến từ mười ba năm sau này, dưới sự sắp xếp của ba mẹ, đã nhanh chóng đến Bắc Kinh.

Thật ra Lâm Xuyên không biết lúc này Đường Nguyệt Thư học ở trường trung học nào. Trước đây khi cô kể chuyện về quá khứ với anh, cô cũng không nhấn mạnh đến trường học. Tuy nhiên trường trung học quý tộc ở Bắc Kinh cũng không khó tìm, anh nhanh chóng tìm được cô bé học lớp 8, 13 tuổi, tên là Đường Nguyệt Thư.

Trước đây anh thường tiếc nuối rằng anh và người yêu gặp nhau quá muộn, chỉ để xác định tình cảm thôi đã tốn không ít thời gian.

Nhưng bây giờ thì có vẻ hơi quá sớm.

Cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.

Anh có thể chứng kiến khoảnh khắc trong quá trình cô trưởng thành đã là điều hiếm có rồi.

***

Tại trường trung học quý tộc ở Bắc Kinh, buổi chiều chuông tan học còn chưa reo lên, nhưng có một cô bé mặt tròn, buộc tóc đuôi ngựa mặc đồng phục học sinh, đeo ba lô trèo ra từ bức tường rào bên kia.

Chỉ có mỗi mình cô bé.

Khoảnh khắc trèo ra được, cô bé còn hơi vui mừng, mặt ửng đỏ khích lệ bản thân một chút. Cô bé tránh tầm mắt của bảo vệ ở cổng trường, rồi lặng lẽ chạy đi theo con đường nhỏ.

Lâm Xuyên: “…”

Sếp Lâm đến đây vì muốn quan sát xem người yêu của anh vào độ tuổi này đang làm gì, không ngờ lại tận mắt thấy cảnh này.

Anh dừng xe ở ven đường giống như những bậc phụ huynh lái xe đến đón con khác, chỉ là anh đến sớm hơn một chút mà thôi.

Lâm Xuyên đã từng xem ảnh hồi nhỏ của Đường Nguyệt Thư, bao gồm cả thời trung học. Thời kỳ đó cô khác biệt rất nhiều so với sau này, nhưng vẫn rất xinh xắn dễ thương. Trong số những người cùng trang lứa thì chắc chắn cô là một nàng công chúa xinh đẹp.

Không biết nguyên do là gì mà Đường Nguyệt Thư 13 tuổi lại trốn học.

Lâm Xuyên nhớ rằng trước đây vợ chưa cưới của anh từng khoe với anh rằng từ nhỏ đến lớn cô là học sinh ngoan, tuân thủ đúng kỷ luật.

Anh xuống xe.

Với độ tuổi này của Lâm Xuyên, dù anh là phụ huynh đưa đón con đi học, dường như cũng hợp lý.

Anh đi theo cô bé một đoạn đường, chiếc đuôi ngựa phía sau cô luôn nhẹ nhàng đung đưa, trông rất dễ thương.

Lâm Xuyên cảm thấy giờ phút này anh giống như kẻ b**n th** theo dõi thiếu nữ.

Anh cố gắng để bản thân trông không quá lộ liễu.

Cô bé cũng không đi đâu xa, chỉ là đến một quán cà phê nhỏ không quá chính thống gần trường, gọi một ly sữa, ngồi chán chường trước tường kính trong suốt.

Cô bé còn chưa đủ cao, hai chân đung đa đung đưa ở trên ghế cao.

Bên cạnh có mấy nam sinh lớp lớn đến từ trường khác. Bọn chúng vừa nhìn cô bé đang ngẩn người một lúc, vừa cười vừa nói gì đó không rõ.

Trong đầu mấy thằng nhóc ở độ tuổi này suy nghĩ điều gì, rất khó đoán.

Đặc biệt là loại trông như lưu manh.

Trong đó có một nam sinh bỗng tiến đến gần chỗ cô bé. Lâm Xuyên nhíu mày.

Cô bé trông xinh xắn đáng yêu, khó tránh khỏi bị một vài kẻ không biết xấu hổ theo dõi. Người thích yêu sớm ở cấp hai cấp ba thì ở đâu cũng có.

Tâm trạng của Đường Nguyệt Thư không tốt, cô từ chối lời bắt chuyện, nhưng nam sinh trông hư hỏng kia còn nói với cô những lời lẽ trêu ghẹo, th* t*c.

Theo kinh nghiệm sống mười mấy năm của cô bé, bình thường kiểu học sinh hư đến từ trường bên cạnh chẳng có cơ hội bắt chuyện với cô.

Nếu là vào giờ tan học bình thường, cô bé sẽ đi ra cổng trường rồi lên xe do tài xế nhà cô bé đến đón. Bình thường cô bé cũng chỉ giao lưu với những thiếu niên thiếu nữ cùng tầng lớp hoặc bạn học của cô bé.

Cô bé hơi hé miệng, định nói mấy lời khó nghe.

Kết quả đúng lúc này, có một người đàn ông mà theo con mắt cô bé thì rất điển trai xuất hiện. Anh nghiêm túc nhìn vào nam sinh đang bắt chuyện với cô bé, hỏi cậu ta muốn làm gì.

Dù sao Lâm Xuyên đã làm lãnh đạo nhiều năm, khí thế trên người anh rất dễ hù dọa người khác.

Biểu cảm trên mặt nam sinh kia trở nên mất tự nhiên, mấy bạn học theo sau thằng nhóc cũng nhanh chóng rời đi.

Kẻ phiền phức đã rời đi, cuối cùng cô bé cũng thả lỏng lông mày. Cô bé quay đầu đánh giá người xa lạ vừa rồi đứng ra nói giúp cô bé, còn vì đối phương đẹp trai mà nhìn thêm vài lần.

“Cảm ơn chú ạ.” Cô bé rất lễ phép.

Lâm Xuyên: “…”

Một câu nói đã trực tiếp khiến một người đàn ông đang ở độ tuổi sung mãn bị tổn thương.

Tuy rằng anh không muốn thừa nhận, nhưng với độ tuổi này của anh, nếu cố gắng yêu sớm một chút thì thậm chí có thể đã có một đứa con tầm mười mấy tuổi rồi.

Thậm chí với độ tuổi này của anh, anh có thể làm ba của Đường Nguyệt Thư.

Một lát sau, Lâm Xuyên đề nghị nói: “Nếu không thì gọi là anh đi.”

Anh vẫn hơi khó tiếp nhận cách xưng hô “chú” này.

Sếp Lâm gì chứ, anh chỉ là người đàn ông yếu ớt mẫn cảm mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment