Bệnh Án Khám Chữa Fa Di Căn

Chương 2

“Nhân lúc chúng ta còn chưa đầu tư quá nhiều nhân lực, tinh lực, vật lực, tài lực, bỏ cuộc vẫn còn chưa muộn”.

Đối mặt với ánh mắt đầy khích lệ này của Cao Đăng, Viên Mãn quả thực chỉ còn nước ngậm bồ hòn làm ngọt. Cô có thể nói với Cao Đăng rằng không phải mình không muốn bỏ cuộc mà là không thể bỏ cuộc hay không?

Bởi vì cô đã tiêu sạch tiền phí nhập hội của Trần tiểu thư từ lâu rồi...

Viên Mãn đảo mắt một vòng, cuối cùng kết luận: “Công việc có thể không làm, nhưng cơm không thể không ăn. Có thực mới vực được đạo, mới có tâm tình nghĩ cách, cho nên bây giờ phải ăn cơm cái đã!”

***

Một tiếng rưỡi sau, Viên Mãn và Cao Đăng cuối cùng cũng đi vào một nhà hàng Michelin nằm trên đường vành đai 5 phía bắc.

Viên Mãn là một người có thể không mua váy áo mới trong quý, có thể ngày ngày đi tàu điện ngầm, nhưng tuyệt đối không thể bạc đãi chính mình trong chuyện ăn uống. Cùng một đạo lí như vậy, bình thường đi một hai cây số đã mệt chết mệt sống, kêu cha gọi mẹ, nhưng để ăn một bữa ngon lại có thể vượt qua trăm núi ngàn sông, không kêu khổ không kêu mệt, hoàn toàn cam tâm tình nguyện. Cao Đăng sớm đã quen với chuyện này, từ đường vành đai 3 phía đông chạy đến đường vành đai 5 phía bắc ăn cơm thì đã là gì? Những chuyện khác thường như bị cô kéo từ Bắc Kinh đến Vũ Hán chỉ để ăn một bữa tôm hùm cay cũng đã trải qua rồi...

Viên Mãn ngồi đối diện mặc một bộ đồ hai trăm tệ mua trên taobao, gọi món tôm hùm giá hai ngàn tệ, mặt không đỏ, tim không đập. Cao Đăng đã rất quen thuộc, thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên, dáng vẻ hết sức thản nhiên.

Món ăn Pháp có một đặc điểm là chậm. Chậm rãi dùng thứ đồ ăn tinh xảo bằng bạc lấy thịt tôm từ trong vỏ ra đưa vào miệng, Viên Mãn khẽ nheo mắt, tỏ ra tương đối thỏa mãn.

“Tôm hùm châu Úc với vang trắng của Đức là tuyệt phẩm, cũng giống như đồ xiên nướng Vọng Kinh với bia X 6 tệ 8 một chai vậy”.

Viên Mãn đang chuẩn bị hưởng thụ miếng thứ hai, Cao Đăng lại nói đến chuyện không nên nói lúc nãy: “Chuyện của Trịnh Diễn Tự rốt cuộc làm thế nào?”

Động tác của Viên Mãn khựng lại nhưng khôi phục rất nhanh, tiếp tục đưa thịt tôm vào miệng. Chi tiết này không thoát được mắt Cao Đăng, vừa nhìn đã biết bà chị này làm bộ không nghe thấy. Gã đang định lên tiếng vạch trần, đúng lúc này Viên Mãn dường như bị nghẹn, vẻ mặt lập tức cứng đờ, mắt trợn tròn nhìn về phía nào đó.

Cao Đăng liếc Viên Mãn: “Đừng làm bộ nữa!”

Không ngờ gã vừa dứt lời đã nghe thấy phụt một tiếng, Viên Mãn phun miếng tôm trong miệng ra, vẽ thành một đường parabol hoàn hảo, vừa khéo rơi đúng vào trong chén rượu của Cao Đăng.

Miếng tôm chậm rãi chìm xuống đáy chén rượu, đồng thời một bóng người không nhanh không chậm đi vào nhà hàng, đi thẳng về phía Viên Mãn.

Lúc này Viên Mãn mới hoàn hồn, không khỏi nuốt nước bọt: “Á đù!”

“Chị Viên, chú ý hình tượng”. Gã Cao Đăng này lúc riêng tư có trêu chọc thế nào gã cũng chấp nhận được, nhưng trước mặt người ngoài lại cực kì giữ ý, ngay cả âm điệu nói chuyện cũng phải luyện tập làm sao để trầm thấp mà cao nhã. Dùng lời của chính gã mà nói, đó chính là giả tạo đến tầm nghệ thuật. Làm sao gã có thể cho phép cô nói những lời thô tục ở chỗ này, còn bị nhân viên phục vụ liếc nhìn với vẻ chén ghét nữa?

Viên Mãn vẫn không ngừng nháy mắt với Cao Đăng, Cao Đăng mới quay đầu nhìn lại theo hướng cô ra hiệu.

Gã vừa nhìn thấy người đó đã lập tức quay lại, kinh hãi đến mức âm thanh cũng run rẩy: “Á đù đù đù đù!”

Mà lúc này kẽ đầu sỏ gây ra tất cả những rối loạn này vừa vặn đi qua bên cạnh Cao Đăng. Hiển nhiên anh ta cũng nghe thấy một chuỗi âm thanh liên tiếp của Cao Đăng, khẽ nhướng mày liếc Cao Đăng một cái rồi đi mất.

Chỉ là một ánh mắt cực kì nhạt nhẽo, lại khinh bỉ Cao Đăng đủ một lượt từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. Cao Đăng cảm thấy mình như vừa bị trúng một đòn với 10.000 điểm tổn thương.

Không sai, kẻ đi qua sát bên cạnh bàn của hai người bọn họ không phải ai khác mà chính là Trịnh Diễn Tự.

Đêm trăng mờ gió nhẹ, nhà hàng Pháp lãng mạn, trong lúc Cao Đăng còn đang bận hóa giải 10.000 điểm tổn thương đó, Viên Mãn đã nhạy bén đánh hơi thấy tình hình không đúng. Cô rút khăn ăn lau khóe miệng, đứng dậy, xoay người, đuổi theo, động tác nhịp nhàng liền mạch. Vì vậy Cao Đăng còn tặc lưỡi than thở với chỗ ngồi trống không đối diện: “Đúng là trùng con bà nó hợp...”

Không nghe thấy phản hồi, Cao Đăng nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một bóng dáng hơi béo vù một cái rồi biến mất sau chỗ rẽ phía trước không xa.

Kì thực nếu không làm kẻ lừa đảo trên mạng mà làm thám tử thì Viên Mãn cũng tuyệt đối đạt tiêu chuẩn, Cao Đăng suy nghĩ miên man.

Chỉ tiếc thám tử nghiệp dư Viên Mãn đã phụ lòng chờ mong của Cao Đăng, vừa qua chỗ rẽ chẳng bao lâu đã để mất mục tiêu.

Thôi đành vậy, mặc dù cô cao 1 mét 72, người cao chân dài, nhưng ai bảo cô lại hơi béo chứ? Cao Đăng cho rằng cô còn 65 cân, nhưng thực ra tháng trước cô cũng đã đột phá con số này. Làm sao so được với gã nọ cao 1 mét 85, chân dài mét mốt chứ? Cho nên chỉ chớp mắt sau đã mất mục tiêu nhưng Viên Mãn vẫn cảm thấy mình không có gì phải tự trách, lần lượt tìm từng phòng riêng một là kiểu gì cũng thấy.

Đương nhiên việc ngụy trang thích hợp cũng là cần thiết. Cô là khách quen ở đây, mặc dù nhân viên phục vụ cô quen biết tỏ ra rất khó xử nhưng vẫn cho cô mượn một bộ đồng phục. Trong phòng nghỉ của nhân viên, Viên Mãn thay quần áo bằng tốc độ nhanh nhất, nín thở đứng trước gương, quan sát một lượt từ trên xuống dưới.

Vì sao lại phải nín thở?

Bởi vì cô bé nhân viên nọ thật sự là quá coi trọng cô, không ngờ lại cho cô mượn một bộ đồng phục cỡ S.

Viên Mãn cúi đầu xuống nhìn cái bụng bị bó chặt tròn ung ủng của mình, đang lặng lẽ than thở đây mới là “hít thở cũng đau đớn” theo đúng nghĩa đen, trong phòng nghỉ đang yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng kêu sợ hãi: “Chị Viên, chị đã thay xong chưa? Quản lí của em đến rồi!”

Viên Mãn lập tức sợ gần chết, nhất thời không nín thở được. Tách một tiếng, chiếc cúc ở vị trí bụng của bộ đồng phục đứt chỉ một nửa.

Viên Mãn cúi xuống nhìn chiếc cúc đang hoảng sợ run rẩy trước bụng, lại nhìn cô bé nhân viên thò đầu vào khe cửa với vẻ mặt cuống quýt, tình hình cấp bách, nhiệm vụ nặng nề, quả thật không còn thời gian để loay hoay nữa. Vả lại từ xưa tới nay đâu có anh hùng nào chết trận trên lưng ngựa chỉ vì chiếc áo giáp nhỏ hơn một cỡ? Không! Vậy thì...

Hùng dũng, hiên ngang đi ra chiến trường!

Nhưng Viên Mãn nhanh chóng nhận ra một điều, trong sông dài lịch sử mấy ngàn năm có lẽ thật sự không có anh hùng nào chết trận trên lưng ngựa vì bộ áo giáp nhỏ hơn một cỡ, nhưng chắc chắn có anh hùng chết ngạt trên lưng ngựa vì bộ áo giáp nhỏ - hơn - hai - cỡ!

Đã rất muộn, khách khứa lẽ ra không còn quá nhiều, nhưng Viên Mãn liên tục tìm ba phòng riêng mà phòng nào cũng đang có khách. Khách hàng lại tưởng cô là nhân viên phục vụ thật, sai cô vào rót nước rót rượu như thường. Viên Mãn không dễ gì thoát thân, không nhịn được cầu khẩn các bạn mỡ trên người mình, mong sao phòng tiếp theo nhất định phải là phòng của Trịnh Diễn Tự.

Viên Mãn cứ thế vừa cầu khẩn vừa giả bộ bưng khay mở cửa phòng riêng tiếp theo.

Các bạn mỡ đã đồng hành với cô nhiều năm quả nhiên có tác dụng hơn đủ loại thần tiên. Nhìn phía sau lưng người đàn ông ngồi bên bàn ăn quay lưng về phía cô chẳng phải là Trịnh Diễn Tự sao?

Âu phục sẫm màu, tóc cắt ngắn, cổ áo sơ mi lộ ra trắng tinh không tì vết. Bàn tay đặt trên bàn ăn có những ngón tay thon dài, không hề có chỗ nào thừa thãi. Cộng thêm chiếc ghim cài tay áo xinh xắn, lối cài kiểu Pháp và chiếc đồng hồ mặt đen sang trọng trên cổ tay, nơi nào cũng lộ ra vẻ kĩ tính đặc trưng của người thuộc cung xử nữ. Chắc hẳn trên thế giới này cũng chỉ có Trịnh Diễn Tự mới có thể thống nhất những thứ này trên người một cách hoàn mỹ.

Còn người ngồi đối diện với anh ta...

Cái nhìn đầu tiên, Viên Mãn lại chỉ thấy một cặp bưởi tròn trịa, à không, phải nói là một đôi ngực tròn trịa. Mà chị Bưởi cổ áo thấp gần đến rốn này tạm thời còn không phát hiện sự tồn tại của Viên Mãn, bởi vì cô ta đang tập trung toàn bộ tâm tư dưới gầm bàn: Mũi giày cao gót đang không ngừng trượt từ trên xuống dưới ống quần người đàn ông đối diện, nhẹ nhàng như có như không.

Mắt chị Bưởi cũng không hề nhàn rỗi mà nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, dường như chỉ dùng ánh mắt đã có thể lột sạch người đàn ông này ra.

So sánh với cảnh tượng này, bữa ăn vừa rồi của cô và Cao Đăng thật sự là quá thuần khiết. Cô chỉ mải lột quần áo tôm hùm, thật sự là... cũng quá thuần khiết! Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu đã bị một ý nghĩ khác triệt để át mất.

Trịnh Diễn Tự không ngờ lại hẹn hò với loại người này?

Trịnh Diễn Tự không ngờ lại hẹn hò với loại người này?

Trịnh Diễn Tự không ngờ lại...

Có lẽ là oán niệm của cô quá lớn nên đã quấy nhiễu hai người đang tán tỉnh nhau. Chị Bưởi ngẩng đầu lên: “Cô là ai?”

Đương nhiên người đàn ông nọ cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn về phía Viên Mãn.

Lập tức Viên Mãn cảm thấy thế giới lại trở về thế giới bình thường mà cô quen thuộc, người đàn ông này không phải Trịnh Diễn Tự.

“Tôi có bảo cho phép cô vào không?” Chị Bưởi bị phá rối nhã hứng, lời nói khó tránh khỏi có chút kích động, cặp bưởi tròn trịa cũng lúc lắc mấy lượt, Viên Mãn cảm thấy như mình bị đánh trúng...

“Xin lỗi, xin lỗi!” Viên Mãn liên tục tạ lỗi, không kịp xoay người mà bưng khay lui lại từng bước. May mắn là cô đã kịp thời lui ra khỏi phòng trước khi tuyệt chiêu lúc lắc bí truyền của chị Bưởi tạo thành tổn thương lớn hơn cho mắt cô.

Luống cuống không kịp chọn đường, lui ra ngoài phòng trở lại hành lang, cho rằng mọi sự đã qua, không ngờ một giây sau lại đụng vào ngực một phụ nữ khác.

Đúng là bưởi trước chưa qua, bưởi sau đã tới.

Cốc nước trên khay bị rơi xuống đất, nước bắn ra tung tóe về phía chân người phụ nữ đó. Cô ta kêu lên một tiếng, mặc dù đã né tránh đủ nhanh nhưng giày cao gót vẫn bị ướt một nửa. Viên Mãn lập tức lo lắng ngẩng đầu lên nhìn, trước mắt cô là một phụ nữ với khuôn mặt lạnh lùng, đầu mày khóe mắt đều lộ rõ một vẻ kiêu ngạo. Lại nhìn cánh cửa phòng riêng bên cạnh, xem ra người phụ nữ này cũng vừa từ trong phòng đi ra giống như cô, cho nên mới va vào nhau như vậy.

“Xin lỗi, xin lỗi...”

Viên Mãn vội vàng dịch sang một bước, cúi xuống nhặt cốc lên.

“Số hiệu nhân viên của cô là bao nhiêu? Tôi phải khiếu nại cô”.

Người phụ nữ vừa nói vừa nhìn tấm thẻ nhân viên đeo trên ngực áo đồng phục của Viên Mãn. Viên Mãn vội che lại, đó đâu phải số của cô?

Hành động của cô dường như đã chọc giận người phụ nữ đối diện. Thấy trong mắt đối phương bùng lên hai ngọn lửa nhỏ, Viên Mãn lập tức cảm thấy hô hấp càng thêm khó khăn. Rốt cuộc là hình ảnh ướt át trong phòng vừa rồi đã khiến cô đỏ mặt tía tai, tim đập tăng tốc? Hay là bị bộ đồng phục này bó chặt nên đầu váng mắt hoa, nhìn mọi thứ không rõ? Hay là bởi vì ánh mắt người phụ nữ này tự mang 10.000 điểm sát thương? Viên Mãn không kịp suy nghĩ rõ vấn đề này, bởi vì lúc này người đàn ông trong phòng đã nghe thấy động tĩnh đi ra...

Viên Mãn chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng.

“Có chuyện gì vậy?”

Tuy là một câu hỏi ân cần nhưng ngữ điệu lại vẫn lạnh lùng, âm sắc hơi trầm giống tiếng đàn xen lô nhưng vẫn có độ vang. Nếu là lúc khác, Viên Mãn hoàn toàn có thể ngước mắt nhìn chủ nhân của giọng nói này bằng ánh mắt tán thưởng, có điều lúc này Viên Mãn đang hoảng hốt, đâu còn có tâm tình tán thưởng?

Đối phương chắn hẳn rất cao, Viên Mãn cảm thấy ánh sáng quanh người mình bị che mất hơn nửa. Cô không ngước mắt lên nhìn, trong lòng âm thầm than thở: Tiêu rồi, người phụ nữ này thoạt nhìn cũng đã rất khó đối phó, giờ lại thêm gã đàn ông này nữa...

Chẳng lẽ thật sự không tránh được vận mệnh bị khiếu nại?

Viên Mãn vốn đã khó thở, vừa nghĩ như vậy lại càng khó thở hơn. Nhưng lúc này người phụ nữ lại bực bội buông một câu rồi bỏ đi: “Không có gì. Tôi vào nhà vệ sinh một lát”.

Thấy người phụ nữ đó cao ngạo bước đi trên đôi giầy đế đỏ, Viên Mãn trộm vui trong lòng, lập tức định chạy về phía trái ngược với cô ta. Một giây sau bước chân cô lại cứng đờ...

“Á đù!” Quá kinh ngạc, vì vậy buột miệng nói ra.

Còn vị Trịnh tiên sinh đối diện cũng giống như lúc đối xử với Cao Đăng không lâu trước, nghe thấy lời thô tục của cô liền khẽ nhíu mày, liếc cô một cái rồi quay đầu đi vào phòng.

Cuối cùng Viên Mãn cũng biết vì sao vừa rồi Cao Đăng chỉ bị vị Trịnh tiên sinh này liếc một cái mà đã buồn bực như vậy.

Ánh mắt của vị Trịnh tiên sinh này mang một loại kĩ năng thần thánh, chỉ thoáng nhìn một cái đã đủ để khiến người khác xấu hổ vô cùng.

Nhưng vì đã tiêu mất phí nhập hội, có khó khăn thế nào cũng phải tiến tới!

Viên Mãn lấy lại tinh thần, bắt đầu làm việc.

***

Trịnh Diễn Tự nhanh chóng phát hiện tình hình không đúng.

Anh ta đến đây ăn một bữa. Mang món khai vị lên là cô nhân viên hơi béo này, mang rượu lên là cô nhân viên hơi béo này, đến lúc mang món chính lên cũng vẫn là cô nhân viên hơi béo này. Nếu những chuyện này còn chưa đủ kì lạ, vậy lúc không mang thứ gì vào mà nhân viên đó vẫn quanh quẩn cả phút trong phòng thì đã đủ chưa?

Nhưng Viên Mãn bên cạnh lại không nghĩ như vậy. Bắt đầu từ lúc quý cô đi giầy đế đỏ kia quay về phòng, hai người này như ăn thi với nhau, không hề có giao lưu gì. Viên Mãn thầm than trong lòng, đây mới là tác phong nên có của Trịnh Diễn Tự.

Rõ ràng chỉ cách nhau một chiếc bàn ăn, lại giống như cách biệt trăm núi ngàn sông làm người ta không thể vượt qua được. Bọn họ không giao lưu với nhau, Viên Mãn cũng không thu hoạch được thông tin gì. Viên Mãn dùng đôi mắt được ví như máy scan của mình ghi lại tất cả những thông tin có thể biết được.

Nam, Trịnh Diễn Tự, đương nhiên cô nắm rất rõ điều này, lúc trước không biết tại sao lại nhìn nhầm người khác thành anh ta cơ chứ? Không nghĩ ra. Anh ta rõ ràng lạnh lùng hơn, cẩn thận tỉ mỉ hơn, trên người luôn toát ra vẻ tự phụ. Đương nhiên đồng hồ cũng đắt hơn, cổ tay áo cũng lấp lánh hơn, cổ áo cũng trắng hơn, đương nhiên bao gồm cả đối tượng hẹn hò cũng cao cấp hơn.

Còn người phụ nữ này...

Khoảng chừng 28 tuổi, lễ tiết khi ăn rất phù hợp, xem ra điều kiện cũng không tồi.

Mặc váy áo mới nhất trong quý, túi xách cũng rất đắt, lại phối hợp với nhau rất hài hòa.

Móng chân tô vẽ rất đẹp, móng tay lại không hề sơn vẽ gì, cũng cắt rất ngắn, cho thấy công việc của cô ta chắc chắn không thể để móng tay. Chơi dương cầm? Tính tình tương đối rụt rè, bởi vì mấy lần ngẩng đầu định nói gì đó, nhưng nhìn thấy Trịnh Diễn Tự chỉ cắm cúi ăn nên cô ta lại nhẫn nhịn không nói nữa. Hơn nữa rõ ràng có chút oán trách Trịnh Diễn Tự, còn lí do oán trách? Tạm thời không biết.

Trong lúc Viên Mãn định nhân cơ hội tiếp tục quan sát, cuối cùng quý cô đi giầy đế đỏ cũng không kiềm chế nổi nữa.

“Trịnh Diễn Tự, anh hoàn toàn không có chuyện gì nói với tôi sao?”

Ha ha... Trò hay đến rồi...

Viên Mãn lập tức vui như mở cờ trong bụng.

Nhưng lúc này Trịnh Diễn Tự lại đưa mắt nhìn Viên Mãn đầy ẩn ý, im lặng hạ lệnh đuổi khách đối với Viên Mãn.

Ánh mắt Trịnh tiên sinh có một sự sát phạt quyết đoán không cho người khác từ chối. Trong lòng cực kì không muốn nhưng Viên Mãn vẫn phải ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng.

Nhưng bước chân cố ý lê rất chậm, vẫn nghe thấy câu oán trách tiếp theo của Lê Giai Hân: “Anh tưởng tôi thích đi ăn với anh à? Đây chỉ là ý của cha mẹ tôi. Từ trước đến nay luôn là Lê Giai Hân này không coi người khác ra gì, không ngờ lần này...”

Tình tiết hấp dẫn thế cơ à? Có trời mới biết Viên Mãn muốn ở lại chọn một vị trí tốt nhất để tiếp tục xem chiến đấu đến mức nào.

Đáng tiếc cô chỉ có thể từng bước một đi ra cửa, trong lòng la hét không ngừng: Trịnh Diễn Tự! Mau phản đòn đi! Như vậy mới là một vở kịch hay mà!

Kết quả đương nhiên không chiều lòng người, Trịnh Diễn Tự bên kia yên lặng như đã chết. Đúng lúc Viên Mãn khóc không ra nước mắt đi đến cửa, sắp mất tư cách người xem kịch, Lê Giai Hân lại đụng đổ li rượu, không biết là quá kích động hay là vì lí do gì.

Choang! Một âm thanh giòn tan vang lên bên tai Viên Mãn. Cơ hội đến rồi! Viên Mãn lập tức chạy vội vào phòng, lục tủ đựng đồ tìm được một li rượu mới cho Lê Giai Hân.

Có điều không nghĩ tới là cô vừa xuất hiện đã lập tức trở thành đối tượng giận cá chém thớt của Lê Giai Hân.

“Cô tới đây!” Lê Giai Hân vẫy tay với cô.

“...”

“Tôi ăn cá, vì sao cô lại cho tôi một bộ dao cắt thịt?”

Viên Mãn bình thường đâu để ý mấy việc này? Sao biết dao nào dùng ăn thịt, dao nào dùng ăn cá?

Đang hết cách xoay sở, một bàn tay lại vươn tới, đưa cho Viên Mãn một con dao ăn. Viên Mãn nhìn lại, còn không có phản ứng gì, sắc mặt Lê Giai Hân đã thay đổi.

Chắc là cô đã đặt nhầm dao của Trịnh Diễn Tự và dao của Lê Giai Hân. Viên Mãn vội vàng đỡ lấy: “Cảm ơn”.

“Không có gì”. Vẫn là tuyệt kĩ độc môn của họ Trịnh, giọng nói mê chết người.

Viên Mãn lập tức cảm thấy hô hấp thông thoáng. Mới đầu cô còn tưởng rằng mình đã ngộ được đạo nam sắc, một giây sau mới nhận ra sự thật. Ơ... chiếc cúc đứt chỉ một nửa lúc này đã đứt hoàn toàn.

Không những đứt chỉ bung ra mà đáng chết hơn là nó còn vẽ một đường parabol, rơi thẳng vào trong đĩa của Lê Giai Hân.

Đúng là họa vô đơn chí, Lê Giai Hân lập tức mở hết hỏa lực đối với Viên Mãn: “Rốt cuộc là cô làm sao mà cả buổi tối nay lúc nào cũng đối địch với tôi thế?”

“...”

“...”

Viên Mãn muốn lên tiếng đáp lại, nhưng... tại sao... khuôn mặt Lê Giai Hân trước mặt cô đột nhiên nhòe đi.

Sau đó trước mắt tối sầm, ngã thẳng xuống đất.

Một giây trước khi ngã, Viên Mãn vẫn còn than thở. Anh hùng quả thật đã bị áo giáp nhỏ hai cỡ làm chết ngạt trên lưng ngựa...

***

“Cô không sao chứ?”

Viên Mãn tỉnh lại vì có một bàn tay nhẹ nhàng bóp trán cô.

Đầu ngón tay đối phương khô ráo, ấm nóng. Viên Mãn từ từ mở mắt ra, khuôn mặt Trịnh Diễn Tự hiện lên trước mắt.

Đàn ông hấp dẫn nhất là lúc nào? Là khi một kẻ cà lơ phất phơ mười năm trời đột nhiên trở nên đứng đắn, là khi núi băng trăm năm bắt đầu phá băng, là khi kẻ độc thân ngàn năm đột nhiên quan tâm chăm sóc phụ nữ...

Viên Mãn hơi gian nan đứng lên. Ngất không đến một phút đã tỉnh lại, thể chất tốt quả nhiên có khác.

Lại nhìn Trịnh Diễn Tự, cô lập tức hiểu ra. Ngọn lửa trong núi băng đúng là ấm áp, thảo nào Trần tiểu thư lại chết mê chết mệt.

Nhưng một giây sau một chút cảm động vừa dâng lên trong lòng Viên Mãn đã bị đập vỡ tan.

“Đối với thai phụ phải cẩn thận một chút”. Ngữ điệu của Trịnh Diễn Tự vẫn lành lạnh như cũ.

Đây là lần đầu tiên Trịnh Diễn Tự mở miệng nói với Lê Giai Hân trong buổi tối hôm nay, nhưng người sửng sốt không phải Lê Giai Hân mà là Viên Mãn.

Bình thường chuyện gì cũng chỉ cần 0,01 giây phản ứng, lần này Viên Mãn lại mất đủ 3 giây mới hiểu ra Trịnh Diễn Tự nói lời này là có ý gì.

Cuối cùng cô cũng hiểu, vẫn là ngữ điệu lành lạnh, lúc trước tại sao lại nghe có vẻ mê người, còn bây giờ lại nghe có vẻ rất muốn ăn đòn.

Lê Giai Hân phối hợp đưa mắt nhìn bụng Viên Mãn.

Viên Mãn lập tức khóc không ra nước mắt. Nên cảm ơn Trịnh Diễn Tự đã giải vây giúp cô? Hay là nên cho gã một đấm, sau đó hô to: Đó không phải thai! Đó là thịt! Là thịt của tôi!!!
Bình Luận (0)
Comment