Bệnh Án Khám Chữa Fa Di Căn

Chương 46

Như để chứng minh điều này, cô nhìn thấy Trịnh Diễn Tự quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, rất rõ ràng, sau đó hơi nhíu mày.

Cái nhíu mày này gần như khiến Viên Mãn phải xấu hổ cúi đầu, nhưng trên thực tế cô chỉ cắn răng thật chặt, làm như không nhìn thấy gì cả, bước vào trong tứ hợp viện không còn quan tâm cảnh tượng sau lưng mình như thế nào nữa.

Dù sao cũng đã là người dưng, cô cũng không cần phải quan tâm...

Mang theo tinh thần đoạn tuyệt chuyện xưa, được nhân viên phục vụ dẫn đường, Viên Mãn đi qua cổng lớn, phù điêu, hành lang và cửa thuỳ hoa... Tứ hợp viện rất cổ kính, có những hai khoảng sân rộng, Viên Mãn rẽ trái quẹo phải suýt ngất mới vào đến phòng ăn.

Vừa vào trong phòng, Viên Mãn đã chết sững.

Ngoài cha mẹ cô, trong phòng không ngờ lại còn có...

“Ông già?”

Vì sao cha của Trịnh Diễn Tự lại ở đây?

Viên Mãn còn chưa nghĩ ra nguyên do đã bị bà Viên mắng cho: “Hỗn nào, phải gọi là chú Trịnh”.

Lần trước Viên Mãn ở nhà Trịnh Diễn Tự đụng phải ông Trịnh, ông Trịnh chưa được cô đồng ý đã nghe trộm điện thoại của cô, cô bực mình buột miệng gọi một câu “ông già”, không ngờ ông Trịnh lại rất hưởng thụ. Cô gọi ông ta là ông già, ông ta gọi cô là bé mập, không ai chịu thua ai.

“Tôi thích tính tình thẳng thắn của con bé mập này, rất thân thiết”.

Mặc dù ông Trịnh đã nói như vậy, bà Viên vẫn không chấp nhận được: “Như thế sao được, Phải có trên dưới tôn ti chứ”.

Viên Mãn ngán ngẩm nhìn mẫu thân đại nhân: Này mẹ! Mẹ chỉ biết bênh người ngoài thôi à? Ông ấy gọi con gái mẹ là con bé mập sao không thấy mẹ nói gì?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cúi xuống nhìn chính mình, Viên Mãn lại nhụt chí: Thôi được, với cân nặng vượt xa lần trước gặp ông Trịnh, ông ta không gọi cô là bé bự là khách khí lắm rồi...

May mà ông Trịnh lại vẫn kiên định đứng về phía bé mập: “Không sao không sao, tính tình thằng Diễn Tự nhà tôi quá lầm lì, cần có đứa mau mồm mau miệng như con bé mập này, rất tốt”.

Ông Trịnh vừa dứt lời, cửa phòng lại mở ra. Viên Mãn quay lại nhìn, đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, Trịnh Diễn Tự đang đứng ngoài cửa.

Nhìn thấy cô, Trịnh Diễn Tự rõ ràng cũng kinh ngạc.

Viên Mãn nhìn tình hình trước mắt, cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề. Đây... đây chính là một bữa tiệc... thông gia!

Trịnh Diễn Tự đứng sững ngoài cửa, không hề cử động.

Ông Trịnh chắc hẳn cũng đã tiên liệu được hình ảnh như vậy: Con trai luôn luôn không thích ông nhúng tay vào việc của mình, càng khỏi phải nói đến vấn đề tình cảm.

Đã tự ý hẹn cha mẹ của con dâu tương lại đến gặp mặt, tự nhiên ông Trịnh đã chuẩn bị từ trước, giả bộ ho khan, ánh mắt mọi người đều tụ tập đến người ông ta.

Ông Trịnh nhìn lướt qua mọi người: “Cha mẹ hai bên hẹn gặp mặt nhau không phải để tạo áp lực cho bọn trẻ các con, chỉ là để tiện cho hai đứa tự do luyến ái!”

Nói xong cha mẹ hai bên đều cười kín đáo, Viên Mãn cũng cố gắng cười một cái, nhưng đuôi mắt thoáng liếc Trịnh Diễn Tự, thấy anh ta vẫn không hề có biểu cảm gì, vẻ mặt vẫn lành lùng như một tảng băng.

Cuối cùng ông Viên bà Viên cũng nhận ra tình hình dị thường, chỉ có thể cười đon đả: “Còn đứng đấy làm gì? Nhanh nhanh nhanh, ngồi vào chỗ đi!”

Thái độ của Trịnh Diễn Tự đối với cha mình không tốt nhưng đối với người khác lại hết sức khách khí, bà Viên đã nói như vậy, Trịnh Diễn Tự cũng đành phải gượng cười đi đến.

Viên Mãn đương nhiên cũng cắn răng ngồi vào chỗ.

Làm thế nào giải thích với cha mẹ hai bên rằng tất cả những chuyện này kì thực chỉ là hiểu lầm? Nhiệm vụ gian khổ này Viên Mãn đương nhiên không đảm nhiệm được. May mà Trịnh Diễn Tự ngồi ngay bên cạnh cô, Viên Mãn không thể công khai nháy mắt với anh ta, nhưng bí mật trao đổi thì không khó lắm.

Viên Mãn nghĩ vậy, dứt khoát cắn răng dùng khuỷu tay chạm rơi đôi đũa của mình xuống đất.

Cứ tiếp tục khó xử như vậy cũng không ổn, cô giáo Viên vốn định nhân cơ hội cúi xuống nhặt đũa để trao đổi với Trịnh Diễn Tự. Không ngờ nhân viên phục vụ bên cạnh quả thực quá mức nhanh tay nhanh mắt, Viên Mãn vừa định cúi xuống, nhân viên phục vụ đã bước dài chạy tới vô cùng thành thạo, lập tức nhặt đũa lên giúp cô, lại lập tức đổi cho cô một đôi đũa sạch khác. Viên Mãn còn chưa kịp há hốc mồm kinh ngạc, nhân viên đó đã mỉm cười lui ra như chưa có chuyện gì: “Mời quý cô!”

Không hổ là nhà hàng cung đình Mãn Thanh chi phí bình quân đầu người hàng ngàn, mức độ phục vụ ở đây đúng là chuẩn mực, Viên Mãn vừa muốn khóc vừa thầm khen ngợi.

Đang âm thầm gạt lệ trong lòng, đuôi mắt thoáng thấy Trịnh Diễn Tự đặt đũa xuống, ngón tay cứng đờ. Rõ ràng cô mới biết anh ta mấy tháng, vì sao lại có thể hiểu anh ta như vậy? Chỉ qua động tác đặt đũa xuống đã đoán được anh ta đã không chịu được nữa, chuẩn bị nói toạc ra mọi chuyện...

Quả nhiên sau khi đặt đũa xuống, động tác tiếp theo của Trịnh Diễn Tự chính là lạnh lùng đứng dậy: “Kì thực...”

Viên Mãn vội đứng lên theo, âm lượng lớn hơn át hết âm thanh của Trịnh Diễn Tự: “Cháu vào nhà vệ sinh!”

Bà Viên cảm thấy con gái cư xử không tốt trước mặt bố chồng tương lai, vội phất tay ra hiệu cho con gái lẳng lặng mà đi, lẳng lặng mà về.

Ông Trịnh dường như lại thích kiểu bỗ bã này của bé mập: “Ha ha ha! Có phong phạm của tôi thời đi lính, đến vệ sinh cũng phải báp cáo quan lớn!”

Trước khi rời mâm, Viên Mãn liếc mắt cho Trịnh Diễn Tự. Hi vọng anh ta có thể hiểu được ánh mắt cô, để yên cho cô nghĩ cách hóa giải vụ hiểu lầm lớn này.

Nếu để Trịnh Diễn Tự lên tiếng, tuyệt đối có một nói một, có hai nói hai, hoàn toàn không đếm xỉa đến thể diện của phụ huynh, còn Viên Mãn đương nhiên không thể làm cha mẹ mình mất mặt được.

Viên Mãn kì thực hoàn toàn không vào nhà vệ sinh mà chỉ đứng ngoài phòng một lát, gọi hai cuộc điện thoại.

Có phương pháp nào có thể giải thích rõ ràng hết thảy, lại khiến hai bên vui mừng, không làm cho cha mẹ hai bên khó xử...

Xem ra chỉ có một biện pháp này...

Cuộc điện thoại đầu tiên Viên Mãn gọi cho Hướng Mông.

“Hướng tiểu thư, đi ăn một bữa được không?”

Cuộc điện thoại thứ hai gọi cho Cao Đăng.

“Giang hồ cấp cứu!!! Mau đến phòng VIP số xx nhà hàng xx!!!”

“Rốt cuộc có chuyện gì?”

“Đừng dài dòng, mau tới đây, nhìn ánh mắt chị mà hành sự”.

Nói xong cô lập tức dừng điện thoại, hít sâu một hơi quay vào phòng ăn.

Kết quả là nửa tiếng sau đó Viên Mãn không biết những người khác nghĩ thế nào, chỉ biết bản thân cô lúc nào cũng như ngồi bàn chông, nhân viên phục vụ gõ cửa một lần, trái tim cô lại treo cao hơn một phần. Nhưng mỗi lần đều thất vọng, những nhân viên phục vụ này tất cả đều tới để đưa đồ ăn lên.

Nửa tiếng sau, lại có người gõ cửa phòng, Viên Mãn lại một lần nữa quay lại đầy hi vọng, cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng người mặc âu phục phẳng phiu bước một bước dài vào phòng.

Cậu Cao à cậu Cao! Không hổ là bạn tốt nhất của chị. Viên Mãn chỉ thiếu nước lao ra cửa ôm chầm lấy Cao Đăng, nhưng vừa mới đứng dậy lại chết sững.

Người đi vào không phải Cao Đăng.

Mà là một người lạ...

Không, cũng không hoàn toàn là người lạ.

Viên Mãn nhìn người đột nhiên nhảy dù vào phòng VIP này chốc lát, cuối cùng nhớ ra, người này chính là vị luật sư gì đó đã đứng ra bảo lãnh cô khi cô bị bắt vào đồn công an can tội phá xe của Bác Yến...

Không đợi Viên Mãn nhớ ra tên vị luật sư này, Trịnh Diễn Tự đã cau mày: “Dĩ Mặc?”

Ngay sau đó lại cau mày hơn nữa: “Hướng Mông?”

Đúng vậy, không sai, người đi theo vị luật sư này vào cửa chính là Hướng Mông.

Viên Mãn trợn tròn mắt.

Đúng lúc này điện thoại của Viên Mãn báo có tin nhắn. Viên Mãn cúi xuống xem, thôi toi rồi!

Đồng chí Cao Đăng nhắn đến một loạt biểu tượng cảm xúc xin lỗi, cùng với một câu: “Chị Viên, em có việc đột xuất, thật sự không thể đi được. Đừng đánh mặt...”

Lúc này Viên Mãn chỉ muốn ngẩng mặt thở dài: Thượng đế ơi thượng đế, ngài thật là biết trêu ngươi người đời...

Đưa mắt quan sát tất cả mọi người xung quanh.

Hướng Mông và Chung Dĩ Mặc đột nhiên xuất hiện đang đưa mắt nhìn nhau.

Quan viên hai họ nghẹn lời trân trối.

Trịnh Diễn Tự vẫn cau mày.

Viên Mãn đang nhìn trời không nói gì liền cúi đầu xuống, thở dài một hơi.

“Sao bây giờ hai người mới đến?” Viên Mãn gượng cười đón Hướng Mông và Chung Dĩ Mặc, nhanh chóng sắp xếp lại chỗ ngồi, nhường lại vị trí của mình cho Hướng Mông.

Nhìn Hướng Mông và Trịnh Diễn Tự ngồi cạnh nhau, Viên Mãn không thể không thừa nhận, đây mới là trai tài gái sắc...

Có điều một loạt hành động này của Viên Mãn thật sự khiến ông Trịnh nhìn mà không hiểu ra sao, cuối cùng không thể không lên tiếng: “Hai vị này là?”

Viên Mãn cảm thấy mình cười đến mức cơ mặt sắp chuột rút rồi, nhưng biết làm thế nào được? Chính mình gây ra thì chính mình phải giải quyết: “Đây là Hướng Mông, bạn gái của Trịnh Diễn Tự. Đây là...”

Viên Mãn vừa nói vừa chuyển ánh mắt từ trên người Hướng Mông sang Chung Dĩ Mặc. Nhưng lúc này cô vẫn thấy khó nói. Mặc dù cuộc đời như vở kịch, mọi người cùng biểu diễn, nhưng... Nhìn luật sư Chung Dĩ Mặc mới gặp mặt có một lần, Viên Mãn vẫn không nhịn được nghiến răng tức giận.

Gã Cao Đăng chết tiệt kia! Bắt ta phải diễn tiếp thế nào bây giờ?

Trong lúc Viên Mãn sắp sửa không diễn được nữa, bờ vai vốn đã nặng nề vô cùng không ngờ lại trĩu xuống.

Chung Dĩ Mặc đặt tay lên vai cô.

“Cháu là Chung Dĩ Mặc, là... bạn của Viên Mãn”.

Không hổ là luật sư, động tác khoác vai mờ ám, tiếng “bạn” nói hơi ngập ngừng, không ra bẽn lẽn cũng không hẳn nhận xằng.

Ông Viên bà Viên vẫn đưa mắt nhìn nhau nửa phút nữa, cuối cùng mới bàng hoàng tỉnh ngộ: “Ôi! Ra nãy giờ chúng ta hiểu lầm hết cả. Chung tiên sinh, mời ngồi mời ngồi...”

Không đợi Viên Mãn phản ứng lại, Chung Dĩ Mặc đã ấn mạnh tay đè cô ngồi xuống ghế, còn anh ta thì ngồi xuống ghế trống bên cạnh cô một cách rất tự nhiên.

***

Tất cả mọi chuyện... xem như đã giải quyết hoàn hảo...

Viên Mãn ngồi trong vườn hoa sân trước tứ hợp viện, gật gù trên chiếc ghế lắc thư giãn, thưởng thức cảnh vườn hoa trong trạng thái dao động không ngừng. Xung quanh đúng là đẹp, đèn lồng đỏ thắp sáng một hàng dài cực kì phong cách. Thấy cô nhà rỗi ngồi trên ghế lắc ở đây, nhân viên phục vụ còn chuẩn bị trà bánh đưa tới.

Chỉ chốc lát sau, phía sau lại có tiếng bước chân tới gần. Viên Mãn cũng không để ý, cho rằng lại là nhân viên phục vụ nhiệt tình. Đến tận lúc một bóng người dừng lại sau lưng vừa vặn che khuất bống cô in xuống đất.

Nhân viên phục vụ sẽ không thiếu lễ phép đến mức cứ đứng ở đó mà không nói câu nào như vậy. Viên Mãn quay lại.

Nhìn thấy Chung Dĩ Mặc.

Thực ra trong lòng cô hi vọng nhìn thấy một người khác.

Chung Dĩ Mặc quan sát cô từ đầu đến chân, không ngồi xuống mà cũng không đi nơi khác. Viên Mãn tức giận hỏi: “Gì đấy?”

“Em không muốn biết vì sao Hướng Mông lại kéo anh tới cùng à?”

“Anh không muốn biết vì sao tôi phải gọi Hướng Mông tới à?”

Chung Dĩ Mặc nhếch miệng: Chỉ giỏi cãi.

Lúc này hắn mới ngồi xuống chiếc ghế lắc bên cạnh Viên Mãn: “Lúc em gọi điện thoại cho Hướng Mông, cô ấy đang xin ý kiến anh về vấn đề pháp luật. Cô ấy nói với anh là một cô gái thích Trịnh Diễn Tự hẹn cô ấy đi ăn, anh sợ rằng đây là một cái bẫy. Đối phương hẹn cô ấy đến không biết chừng là định rạch mặt cô ấy... Thế là anh phải đi theo”.

““Tôi?” Viên Mãn chỉ chỉ chính mình, rất bất đắc dĩ: “Rạch mặt cô ta?” Ha ha...

Chung Dĩ Mặc nhún vai vô vị: “Anh nhớ lần trước gặp em, em vừa mới phá xe của bạn trai cũ. Tại sao bây giờ gặp lại, em đã trở thành người ái mộ Trịnh Diễn Tự rồi?”

“Anh quan tâm làm gì?”

Có thể giọng cô quá ngang ngược, không ngờ Chung Dĩ Mặc lại vung tay lên. Viên Mãn đương nhiên không muốn bị đánh nên ngả người về sau, đáng tiếc chiếc ghế lắc ngả ra rồi lại nghiêng tới đưa cô về dưới lòng bàn tay Chung Dĩ Mặc...

Có điều Chung Dĩ Mặc cũng không đánh cô mà chỉ hùng hổ vò đầu cô: “Em làm cái gì mà cứ cáu kỉnh như vậy?”

Viên Mãn vừa định gạt tay hắn ra, khóe mắt lại thoáng nhìn thấy trong phòng VIP cách đó không xa, mẫu thân đại nhân của mình đang vén rèm cửa sổ nhìn trộm cô và Chung Dĩ Mặc...

Viên Mãn lập tức cam chịu, không cử động nữa.

Thấy cô và Chung Dĩ Mặc giao tiếp thoải mái, mẫu thân đại nhân cười rất hài lòng, buông rèm xuống không tiếp tục nhìn nữa.

Một giây sau Viên Mãn đã đứng bật dậy. Với một người đàn ông cho rằng cô sẽ rạch mặt Hướng Mông thì còn có chuyện gì để nói nữa?

“Tôi về đây”. Nói xong, Viên Mãn đi thẳng không quay đầu lại.

Chung Dĩ Mặc đưa mắt nhìn bóng lưng cô. Thực ra hắn rất bội phục cô. Thích Trịnh Diễn Tự? Đúng là quá không biết lượng sức mình. Dạng thiểu năng EQ như Trịnh Diễn Tự, thích hắn, không được đáp lại, không được an ủi, thậm chí không được nhập nhằng... Không nhận được bất cứ thứ gì ngoài vô số vết thương.

Thực ra cô cũng rất thông minh, bứt ra từ sớm mới là tốt.

Đúng lúc này, Chung Dĩ Mặc thấy Viên Mãn khựng lại.

Viên Mãn còn chưa đi vào phòng đã nhìn thấy Trịnh Diễn Tự đi tới trước mặt cô.

Có một giây phút, Viên Mãn bối rối.

Nhưng khi Trịnh Diễn Tự đi tới trước mặt cô, nói ra hai tiếng “Cảm ơn”, Viên Mãn phát hiện kì thực tất cả đều không quá khó.

Nói “Không cần cảm ơn” không quá khó.

Đi qua sát vai anh ta không quá khó.

Không quay đầu lại, không quá khó.

Hào sảng giơ tay lên không vẫy tay tạm biệt anh ta ở sau lưng cũng không quá khó.

Tạm biệt nhé, đồ quỷ sứ...

***

Ba tháng sau.

Trong tháng 11 buồn tẻ mà giá lạnh này, đang tháng 11 không có bất cứ ngày lễ nào ngoài lễ độc thân này (ND: 11/11), trong tháng 11 khiến bao nhiêu kẻ độc thân tâm tàn ý lạnh này, ứng dụng xét nghiệm ung thư độc thân do Khoa Tín tung ra vừa xuất hiện trên thị trường đã tạo được tiếng vang chưa từng có, rất nhiều đề nghị mua bản quyền làm game online và làm phim cùng tên được đưa tới, cũng coi như là một chuyện tốt đẹp.

Chung Dĩ Mặc là người có thực lực trong đoàn luật sư Khoa Tín, lúc nhận được hợp đồng chuyển nhượng quyền cải biên do cấp dưới đưa tới cũng cảm thấy khó hiểu.

“Sao thấy bảo người sở hữu bản quyền không hài lòng với mức giá do công ty điện ảnh đưa ra? Tại sao giờ lại đồng ý chuyển nhượng?”

Cấp trên hỏi vậy, cấp dưới cũng rất ngán ngẩm: “Bộ phận bản quyền phản hồi lại nói, công ty phim đã mời được Ngô Ngạn Tổ làm diễn viên chính, vì vậy người sở hữu bản quyền lập tức đồng ý”.

Chung Dĩ Mặc dở khóc dở cười: “Đúng là cảm tính...”

Chung Dĩ Mặc cũng không quá để ý, số tiền trong hợp đồng này so với các hợp đồng lớn khác của Khoa Tín thì quả thực không đáng nhắc tới, lập tức nhận lấy hợp đồng, xem một lượt rồi trả lại: “Trả hợp đồng lại cho bộ phận bản quyền, có thể mời người ta đến công ty kí hợp đồng rồi”.

Ba ngày sau, Chung Dĩ Mặc ăn trưa xong chuẩn bị về phòng làm việc, mới từ trong thang máy đi ra, một bóng dáng rạng ngời cũng vừa bước ra từ một thang máy bên cạnh.

Đẹp đến mức Chung Dĩ Mặc phải nhíu mày. Vốn buổi chiều hắn còn có rất nhiều việc cần xử lí, lẽ ra phải đi nhanh về nhanh, bây giờ đột nhiên lại bị một sức mạnh vô hình kiềm chế, cố gắng bước chân thật chậm, đi theo sau bóng người đó một khoảng không xa không gần...

Giày cao gót, quần bò bó sát, áo khoác chiều dài trung bình, quần áo hết sức bình thường nhưng dáng người của người ta chuẩn nên mặc vào vẫn rất hợp.

Thật sự là bởi vì bóng lưng này có quá nhiều bí ẩn, đến tận lúc bám theo được một phút, Chung Dĩ Mặc mới nhớ tới khác vấn đề khác.

Cô ta lại đi thẳng về phía bộ phận pháp vụ?

Mảng pháp vụ của hắn mà lại có báu vật cỡ này? Tại sao trước đây hắn không hề biết?

Trong lúc Chung Dĩ Mặc không nhịn được dừng chân suy ngẫm, phía trước đột nhiên rầm một tiếng.

Không ngờ báu vật lại bị trượt chân ngã nhào.

Chung Dĩ Mặc đưa tay che miệng, không cho chính mình cười thành tiếng.

Báu vật đó nhìn quanh, thấy xung quanh không có người mới lồm cồm bò lên.

Hơn nữa, vừa dùng cả chân lẫn tay bò lên còn vừa lẩm bẩm: “Đù! Biết thế đừng đi giày cao gót cho xong”.

Dáng người thật sự tốt. Giọng nói thật sự tệ.

Lần này Chung Dĩ Mặc thật sự không nhịn được bật cười thành tiếng.

Có lẽ tiếng cười của hắn đã quấy rầy báu vật, chỉ thấy cô ta quay ngoắt đầu lại, hai mắt cảnh giác nhìn về phía hắn.

Xem xem ai đang cười trên nỗi đau của người khác.

Bên kia, Chung Dĩ Mặc lại hoàn toàn không coi ánh mắt lạnh lùng của đối phương ra gì. Vừa rồi chỉ nhìn thấy bóng lưng, bây giờ cuối cùng cũng nhìn thấy thẳng mặt.

Tăng thêm 1 điểm nữa.

Chung Dĩ Mặc thầm nói trong lòng.

Mà sau khi nhìn thấy Chung Dĩ Mặc, cô nàng 9 điểm này đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra là anh...”

“...” Lần này đến phiên Chung Dĩ Mặc trợn tròn mắt: “Chúng ta... quen nhau à?”

Cô nàng 9 điểm nhếch miệng: “Thế cũng hỏi”.

Thấy đối phương khẳng định như thế, Chung Dĩ Mặc đành phải lục lọi trong đầu xem mình có biết một người như vậy hay không... Nhưng rất hiển nhiên là một khi hắn biết một cô nàng chuẩn chỉ thế này thì làm sao quên được?

Trước lúc Chung Dĩ Mặc hoàn toàn chìm đắm vào suy nghĩ, cô nàng 9 điểm lại xoay người đi đến chỗ hắn: “Đúng rồi, phòng bản quyền ở đâu? Sao tôi không tìm được?”

Chung Dĩ Mặc chỉ chỉ một phòng làm việc cách đó không xa.

Cô nàng 9 điểm lập tức cười vỗ vai hắn: “Cảm ơn! Tôi đang bận, nói chuyện sau nhé!”

Nói xong liền đi thẳng...

Để lại một mình Chung Dĩ Mặc, sờ sờ cằm, mắt đảo quanh, vẻ mặt vừa tò mò lại vừa khó hiểu.
Bình Luận (0)
Comment