Bệnh Án Khám Chữa Fa Di Căn

Chương 58

Thấy người phụ nữ này nhìn chằm chằm vào người mình, lại thấy mặt cô khi thì xanh, khi thì đỏ, khi thì vừa xanh vừa đỏ, Trịnh Diễn Tự hoàn toàn có thể tưởng tượng được trong đầu người phụ nữ này đang suy nghĩ bậy bạ những gì, lạnh mặt kéo chặt áo choàng vào.

Ánh mắt Viên Mãn vừa vượt qua bộ ngực rắn chắc định chạy xuống dưới chợt bị cắt ngang, không thể không thu ánh mắt lại, cũng thu luôn một loạt hình ảnh 16+ trong đầu, một lần nữa đối mặt với bộ mặt lạnh lẽo từ cao nhìn xuống.

“Ơ...” Viên Mãn tỉ mỉ cân nhắc từ ngữ: “Những vết thương đó làm sao mà có?”

“Muỗi đốt”.

Vẻ mặt anh ta vẫn lạnh lùng mà thành thật, nhưng làm gì có con muỗi nào có sức sát thương mạnh như vậy? Những vết hôn đó quả thực trí mạng...

Anh ta đã không chịu trả lời, cô giáo Viên chỉ có thể đi dần từng bước, đột phá từng lớp.

Cô giáo Viên bước về phía trước một bước, ý định tra hỏi rất rõ ràng: “Khi đó rõ ràng tôi đi cùng với Chung Dĩ Mặc, tại sao sau đó lại thay người?”

Trịnh Diễn Tự cũng lui lại một bước, ung dung chống đỡ: “Cô uống say rất dễ làm người khác bị thương, tôi sợ Chung Dĩ Mặc bị cô làm cho tàn tật, không thể không đến đón hắn”.

Bị tra hỏi, người nào đó mặt không đỏ, tim không đập, Sherlock Viên lại nhanh chóng tìm ra sơ hở.

Cô giáo Viên tiếp tục bước về phía trước một bước: “Không đúng... Anh nói là anh đến đón Chung Dĩ Mặc đúng không? Tại sao cuối cùng lại đưa tôi về nhà anh?”

Trịnh Diễn Tự lui lại một bước nữa: “Không phải tôi đưa cô về, là cô cưỡng ép tôi, xông vào nhà tôi”.

Cô giáo Viên không cam lòng, bước tiếp: “Được, coi như là tôi xông vào nhà anh, vì sao lúc tỉnh lại tôi lại mặc áo sơ mi của anh?”

Trịnh Diễn Tự lùi tiếp, không thẹn với lương tâm: “Bởi vì cô nôn”.

Cuối cùng, người tiến tới không tiến được nữa, người lùi lại cũng không thể lùi, Trịnh Diễn Tự đã bị ép đến góc phòng tắm. Đúng vậy, không sai, sau thời gian 18 tiếng, Trịnh Diễn Tự một lần nữa bị cùng một phụ nữ dồn vào tường.

Còn người phụ nữ này thì nhìn chằm chằm vào mắt anh ta: “Anh không thừa dịp tôi uống say... mà làm gì tôi đấy chứ?”

Tường phòng tắm lành lạnh, hơi thở của người phụ nữ này khô nóng, Trịnh Diễn Tự ngơ ngác giữa hai nửa trời băng lửa.

***

Chúng ta cùng quay trở lại thời gian 18 tiếng trước đó.

Lúc Trịnh Diễn Tự chạy tới quán đồ nướng, hai người Viên Mãn và Chung Dĩ Mặc đều đã không còn ở đó. Nghe bà chủ nói bà ta dặn vị tiểu thư đó đợi bạn tới đón, vị tiểu thư đó lại khăng khăng một mực dìu Chung Dĩ Mặc đã say chết rời khỏi quán.

Thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của bà chủ, Trịnh Diễn Tự đã biết người anh em tốt của mình sợ là dữ nhiều lành ít rồi.

Quả nhiên, anh ta lái xe đi tìm một vòng quanh đó, nhanh chóng phát hiện Viên Mãn đang lảo đảo dìu Chung Dĩ Mặc, đi loạng choạng giữa đường.

Chỉ là trong vòng mấy chục giây ngắn ngủi từ lúc xuống xe đuổi theo, Trịnh Diễn Tự đã thấy hai người đó vô số lần vồ ếch giữa phố. Sau mỗi lần ngã xuống, Viên Mãn đều bò lên không hề thương tổn, lại ngã tiếp, lại bò dậy, lại ngã tiếp. Quả thật là không hề thương tổn, bởi vì lần nào ngã xuống cũng có Chung Dĩ Mặc làm đệm cho cô.

Trịnh Diễn Tự tốn rất nhiều công sức, cuối cùng mới giành được quyền khống chế Chung Dĩ Mặc từ trong tay Viên Mãn, Viên Mãn lại tay đấm chân đạp anh ta, vừa không ngừng quát lớn “Đừng động vào Mặc Mặc của tôi”, vừa dịu dàng nói với Chung Dĩ Mặc đang ngủ say như chết, mặt be bét máu: “Mặc Mặc, em qua đây, chị sẽ bảo vệ em!”

Mặc Mặc? Chị?

Rốt cuộc cô ta đang diễn trò gì?

Nhưng bất luận người phụ nữ này diễn trò gì, để tránh thảm kịch bị ngộ thương phải đến khoa tiết niệu khám như lần trước, Trịnh Diễn Tự lập tức tháo thắt lưng mình ra trói hai tay Viên Mãn lại, sau đó lại tháo thắt lưng Chung Dĩ Mặc...

Hành động này làm Viên Mãn hoảng lên, lập tức co chân đá về phía đũng quần anh ta, quyết tâm phá hủy công cụ gây án của anh ta: “Anh là đồ biến thái! Buông Mặc Mặc của tôi ra!!! Anh muốn làm gì Mặc Mặc nhà tôi???”

Trịnh Diễn Tự bị người phụ nữ này gào nhức óc, ngán ngẩm bóp trán rồi hút một mớ khăn giấy nhét vào miệng cô ta.

Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Người phụ nữ này cho rằng anh ta kéo thắt lưng Chung Dĩ Mặc là định làm gì Chung Dĩ Mặc? Không, anh ta chỉ định trói nốt cả chân người phụ nữ này lại thôi.

Trịnh Diễn Tự gọn gàng trói người phụ nữ này thành bó giò ném vào ghế sau xe, cuối cùng có thể rảnh tay đỡ gã bạn tốt Chung Dĩ Mặc lên.

Trên đường đi, người phụ nữ này vẫn bị nhét khăn giấy vào miệng, cuối cùng Trịnh Diễn Tự cũng được thanh tịnh, dùng tốc độ nhanh nhất đưa Chung Dĩ Mặc vào bệnh viện, lại dùng tốc độ nhanh nhất đưa người phụ nữ này về nhà.

Xe đã dừng lại dưới lầu nhà cô ta, Trịnh Diễn Tự lại vẫn không dám xem thường, thật sự là sợ sức sát thương của người phụ nữ này cho nên mỗi một bước đều hết sức thận trọng, đều nghĩ kĩ rồi mới làm. Quả nhiên Trịnh Diễn Tự vừa đi ra phía sau mở cửa xe, người phụ nữ này đã bò đến bên cửa như một con sâu róm linh hoạt, cố gắng chạy trốn. Đáng tiếc Trịnh Diễn Tự đã đứng ngoài cửa xe, đưa tay tóm chặt hai vai cô ta.

Nếu có thể, Trịnh Diễn Tự rất muốn giữ nguyên hiện trạng vác cô ta lên nhà để ông bà Viên cởi trói cho cô ta. Nhưng nghĩ lại thì tốt nhất không nên làm người già hoảng sợ, trước khi cởi trói cho Viên Mãn, Trịnh Diễn Tự không thể không ân cần dặn dò: “Tôi có thể cởi trói cho cô, nhưng cô không được la hét ầm ĩ”.

Người phụ nữ này vừa đặt chân xuống đất, nửa người còn ở trong xe mà đã bắt đầu vùng vẫy. Trịnh Diễn Tự rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt cô ta, gần như đe dọa: “Có nghe thấy không?”

Có lẽ là vì sợ hãi, sau khi ngẩn ra một lát, cuối cùng người phụ nữ này không vùng vẫy nữa, gật đầu rất ngoan ngoãn.

Trịnh Diễn Tự thở phào nhẹ nhõm, rút khăn giấy nhét miệng Viên Mãn ra, tháo thắt lưng trói tay Viên Mãn. Vừa mới cúi xuống tháo thắt lưng trói chân người phụ nữ này, không ngờ Trịnh Diễn Tự lại bị người phụ nữ âm hiểm xảo trá đó đã hùng hổ co chân đạp.

Người phụ nữ này thật sự đã dùng hết sức bình sinh, nếu cô ta vẫn còn là Viên mập mạp 75 kg trước kia, Trịnh Diễn Tự chắc chắn đã bị đạp bay ra ngoài. Nhưng giờ đây Trịnh Diễn Tự lại chỉ thấy tức ngực, lảo đảo lui lại hai bước, cuối cùng vẫn đứng vững không bị ngã xuống.

Còn người phụ nữ này vừa được tự do đã gân cổ ra sức kêu cứu: “Cứu mạng! Cướp cướp! Cứu...”

Thấy trên tòa nhà đã có hai căn hộ bật đèn, Trịnh Diễn Tự đau đầu đến mức thái dương sắp nổ tung. Thanh niên tài tuấn Trịnh tiên sinh tự nhận trong nhiều năm lăn lộn thương trường suýt nữa bị lừa vô số lần nhưng vẫn chưa hề gặp phải một đối thủ nào cáo già hơn người phụ nữ này, rõ ràng muốn xé xác cô ta ra mà lại chỉ có thể nén giận, lao tới đưa tay bịt miệng cô ta lại.

Miệng bị bịt lại, nhưng đôi chân người phụ nữ này quả thực linh hoạt đến mức làm người ta phẫn nộ, lập tức lại định bổn cũ soạn lại cho anh ta một cú đá trời giáng nữa.

Không bao giờ ngã hai lần trong một cái hố, Trịnh tiên sinh đương nhiên không cho cô ta thực hiện được ý đồ, bỏ tay che miệng cô ta ra, dùng cả hai tay giữ chặt chân cô ta.

Không bị bịt miệng nữa rồi? Lại định kêu cứu tiếp hả? Không có cửa! Cửa sổ cũng không nốt! Trịnh tiên sinh đã dùng miệng mình chặn lại.

Người phụ nữ này cuối cùng yên lặng, Trịnh tiên sinh cũng trợn tròn mắt.

Vì sao anh ta phải hôn người phụ nữ này?

A đúng rồi, bởi vì anh ta phải chặn miệng người phụ nữ này lại.

Nhưng mà...

Vì sao môi người phụ nữ này lại mềm mại như vậy? Khiến anh ta chỉ cầm cự được đúng một giây rồi không thể không rời ra.

Còn người phụ nữ này...

Nhìn anh ta, mắt chớp chớp, có lẽ cũng kinh hãi.

“Tại sao anh...”

Cô ta sẽ trách móc mình...

“Tại sao anh... dừng lại...”

Quả thật cô ta đang trách mình.

Nhưng là trách mình tại sao dừng lại...

Trịnh Diễn Tự xấu hổ. Người phụ nữ này quả nhiên không phải người bình thường...

Còn người phụ nữ không phải người bình thường này vừa nói xong đã trợn ngược hai mắt, ngửa ngửa đầu say chết...

Nhân lúc sức sát thương của cô ta hiện nay tạm thời về không, nhanh chóng vác cô ta về nhà họ Viên, phủi tay xong việc? Vậy anh ta phải giải thích với ông bà Viên thế nào? Vì sao con gái họ lại biến thành như bây giờ?

Càng giải thích càng không rõ, cuối cùng Trịnh Diễn Tự đưa ra một quyết định khiến sau đó anh ta vô cùng hối hận: Đưa Viên Mãn về nhà mình.

May mà trên đường về người phụ nữ này không hề tỉnh lại, cuối cùng, khi Trịnh Diễn Tự ném cô ta lên giường nhà mình, cả người đã đẫm mồ hôi.

Trịnh Diễn Tự đi tắm một cái, lúc đi qua trước gương bước chân khựng lại, bởi vì nhìn thấy một dấu chân rất rõ trên ngực mình.

Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân khó đối phó!!!

Độc nhất là lòng dạ đàn bà!!!

Trịnh Diễn Tự đứng trước gương, đang trích dẫn kinh sử than thở, đột nhiên lại có tiếng nhạc vang lên bên tai.

Bản giao hưởng bi thương số 6 của Tchaikovsky.

Đối với Trịnh Diễn Tự mà nói, đêm nay quả thật là bi thương...

Lúc Trịnh Diễn Tự khoác áo choàng đi vào phòng khách, cảnh tượng trước mặt và khúc giao hưởng bi thương bên tai quả thực lại càng thêm thích hợp.

Tiếng nhạc sục sôi như muốn hất tung trần nhà, cô giáo Viên đang vui sướng uống chai Lafite năm 1982 mà anh ta cất kĩ, không biết làm sao lục ra được, vừa uống còn vừa đứng hoa chân múa tay.

Một giây trước, Trịnh Diễn Tự còn giận dữ suýt hộc máu vì cảnh tượng trước mắt, một giây sau anh ta lại chỉ muốn nói, so với tất cả những gì xảy ra sau đó, cảnh tượng này quả thực đẹp như trong mơ.

Nếu thời gian dừng lại ở giờ khắc này thì thật tốt...

Tiếc là ông trời luôn không chiều lòng người, trong lúc Trịnh Diễn Tự còn chưa phản ứng lại, người phụ nữ này đã cất bước nhảy xiên xẹo đi tới bên tường, đi tới phía trước bức tranh treo ở trên tường, anh ta mới mua được từ hội đấu giá không lâu trước.

“Bà chị nghiêm túc quá đấy, vui vẻ lên đi chứ!” Cô nâng ly với người phụ nữ trong bức tranh: “Cạn li!”

Cảnh tượng này xảy ra trước mắt, Trịnh Diễn Tự lập tức có một dự cảm cực kì chẳng lành, vừa sợ hãi kêu lên vừa chạy như điên tới: “Từ từ đã!”

Nhưng đã quá muộn...

Người phụ nữ này đã cho người phụ nữ trong tranh uống rượu vang.

Lúc Trịnh Diễn Tự chạy tới nơi đã chậm một bước, rượu vang từ bức tranh chảy xuống tíc tách.

“Cô...”

Anh ta có thể xé xác người phụ nữ này không?

“...” Cô giáo Viên nghe tiếng quay lại, ánh mắt như thẫn thờ.

Trịnh Diễn Tự nghiến răng kèn kẹt, cuối cùng cố nén sát ý, chỉ giận dữ xách cổ áo Viên Mãn như xách gà con, kéo cô đi ra cửa, mở cửa đuổi cô ra ngoài: “Cô lập tức rời khỏi đây cho tôi!”

“Anh cũng muốn uống đúng không?”

“...” Người phụ nữ này rốt cuộc đầu óc kiểu gì mà lại cho rằng anh ta tức giận vì chuyện này?

“Ngoan nào ngoan nào! Tôi cũng cho anh uống!”

“...” Trịnh Diễn Tự tức giận đến mức bật cười.

Viên Mãn lại đưa li rượu đến bên miệng anh ta thật.

Nhưng đang trong cơn giận dữ, anh ta làm sao có thể há mồm?

Điều này không làm khó được cô giáo Viên, cô cười hì hì, ngậm một ngụm rượu rồi ghé miệng tới hôn anh ta.

Toàn thân Trịnh Diễn Tự lập tức cứng đờ.

Nếu trong miệng chỉ có rượu vang say lòng người thì còn đỡ, đằng này lại còn có cả một đầu lưỡi linh hoạt...

Nóng bỏng, mềm mại, phối hợp với lạnh buốt, lưu động. Trời đất lập tức quay cuồng, sau đó Trịnh Diễn Tự cũng bóp trán tự hỏi, khi đó rõ ràng mình đang tỉnh táo, tại sao lại tỉnh táo nhìn chính mình...

Sa ngã.

Đến tận lúc có tiếng mở cửa vang lên phía sau, Trịnh Diễn Tự mới phát hiện không ngờ anh ta lại đang ôm chặt người phụ nữ trong lòng, sớm đã giành lấy quyền chủ động...

Còn tiếng mở cửa đó...

“Hơn nửa đêm rồi anh còn mở Tchaikovs...”

Thấy cửa khép hờ, Hướng Mông mở cửa đi vào không chút suy nghĩ, và chết đứng.
Bình Luận (0)
Comment