Bệnh Ngược

Chương 16

Ngày hôm sau tỉnh dậy thì ngoài trời đã rất muộn, tôi ngủ rất lâu, Diệp Tàn Sinh không còn ở cạnh, tỉnh dậy rồi cơ thể vẫn chua xót như trước, ngay cả động cũng không muốn động, chỉ nhận mệnh nằm yên trên giường, trên người vẫn không có một món đồ nào, không quần không áo không chăn…

Hai đùi vẫn duy trì tư thế banh ra, con dấu trên đùi phải cũng không phải quá lớn gây khó chịu, nói chung cũng không đau đớn lắm, có lẽ cậu ta đã thoa thuốc…

Vì tôi ngửi thấy mùi bạc hà nhàn nhạt tỏa ra trong phòng…

Chắc lúc sáng khi tỉnh táo lại đã giúp tôi thoa thuốc…

Tôi giơ cánh tay vô lực bủn rủn lên, nhìn vết trói xanh tím trên cổ tay mà bất lực.

Dấu vết trên người nhiều như vậy, tôi chẳng muốn dựng eo mình dậy để quan sát xem thân thể tôi tổn hại thế nào, chỉ nằm như thế trên chiếc giường to lớn, nghĩ đến tương lai sau này của tôi cùng Diệp Tàn Sinh, tôi lại không nghĩ ra nổi tôi với cậu ta còn có thể có cái tương lai gì, sau chuyện này cậu ta nhất định không để tôi bước một bước ra khỏi nhà, vậy thì tôi sẽ thành gì đây?

Một món đồ chơi? Còn mẹ nó thành thứ đồ chơi tiết dục nữa, tình cảm mẹ gì, nhiều lắm cũng chỉ là món đồ chơi được sủng ái thôi!

Đáng ghét, thằng quỷ thúi, dục vọng độc chiếm của cậu như thế thì tôi làm sao có thể kỳ vọng vào cuộc sống sau này của chúng ta đây! Cậu đây là buộc tôi phải rời khỏi cậu!

Tôi híp mắt lại ngủ thiếp đi một lúc, tỉnh dậy lần nữa thì Diệp Tàn Sinh đã trở về, thấy tôi mở mắt ra trên mặt cậu liền hiện lên vẻ kích động, dáng vẻ muốn nói lại thôi rồi trầm mặc đi ra khỏi phòng.

Một câu tôi cũng không nói, thử cựa quậy cơ thể nặng trịch của mình, kết quả thất vọng phát hiện chỉ nhích đùi thôi cũng không làm được…

Trong đầu còn đang hồi tưởng lại sự kinh hoàng mà con dấu kia mang lại cho mình, loại đau đớn khắc cốt ghi tâm ấy phảng phất như có thể trực tiếp đốt cháy linh hồn tôi.

Nhớ đến cảnh tượng bàn ủi khắc lên da thịt, hòa tan máu thịt, xuyên thấu linh hồn, đau đến độ tôi cảm giác chân mình không ngừng co rút lại, mà cái người cho tôi cực hình này lại là Diệp Tàn Sinh mà tôi yêu, cái tên chết tiệt ấy…

Mắng tới đây tôi lại một lần nữa nghẹn họng, không biết phải chửi cậu ta cái gì, tôi biết cậu xuất phát từ tình yêu, nhưng loại bạo phát như kiểu tình yêu này thật sự quá tàn nhẫn, tôi không chịu nổi…

Tay chậm rãi thăm dò trên đùi, tôi thử nghĩ xem có thể mò tìm được dấu ấn trên đùi hay không, nhưng lúc vừa mới chạm trúng khu vực xung quanh dấu ấn thôi thì loại đau đớn thống khổ kia lại ập đến, như dòi ẩn trong xương bò khắp toàn thân, cả người tôi đổ đầy mồ hôi…

Thật mẹ kiếp đau…

Hình như sưng lên luôn rồi, chết tiệt, ngay cả chạm vào cũng không thể…

“Cạch.”

Là tiếng mở cửa!!

Tôi hốt hoảng nhìn ra cửa, thấy Diệp Tàn Sinh cầm một chén sứ đi đến cả người tôi không hiểu vì sao liền run rẩy, không ngừng lùi mình vào trong góc, ma sát vào vết thương đau đến mức tôi hét to lên, cậu mang thương tổn đến cho tôi làm lòng tôi bây giờ vẫn còn nỗi sợ.

“Vân Sanh, đừng sợ, chỉ là cháo trắng thôi.”

Cậu ta đặt chén lên đầu giường, bước đến gần tôi làm tôi không kìm nổi lùi về sau, đôi mắt mang theo thương tiếc của người trước mắt vẫn làm tôi sợ hãi, cái khuôn mặt lạnh lẽo vô tình lúc ấy đã khắc sâu vào trong lòng tôi, không thể đuổi nó đi được…

Giọng tôi khàn khàn, tay chặn ngay ngực cậu: “Đi ra…”

“Vân Sanh, anh dù sao vẫn nên ăn chút gì đó…”

“Đừng chạm vào tôi, cậu đi đi, đi ra!”

“Vân Sanh!!”

Cậu nắm lấy tay tôi ghìm nó lại, dựa đến gần tôi, sức lực vẫn lớn đến kinh người: “Em sẽ không làm tổn thương anh nữa.”

Tôi lấy lại tinh thần, nhìn gương mặt lộ vẻ áy náy kia hỏi: “Cậu đến cùng xem tôi là cái gì?”

Gương mặt đó đẹp trai, thuần khiết, gợi cảm, lại không nhìn thấy nét bạo ngược nào…

Môi cậu ta dán lên: “Xem anh là người yêu.”

“Ha ha, người yêu? Cậu sẽ in con dấu lên cơ thể người cậu yêu à?”

“Vân Sanh…”

Cậu ta mất mát rủ mi mắt xuống, đôi mắt đen kịt thâm thúy toát ra ưu thương nhàn nhạt: “Nhưng mà như vậy anh mới là của em, chỉ thuộc về riêng em…”

Tôi thở dài: “Tàn Sinh, cậu làm tôi sợ.”

Câu nói này chỉ là nói chơi, mà cánh tay đang ghìm tay tôi lập tức dùng thêm sức, Diệp Tàn Sinh chống tay khác lên trên đầu tôi, sắc mặt sợ hãi bất an: “Anh muốn rời khỏi em?”

Đau đớn nơi cổ tay truyền lên đầu, mặt tôi gần như nhíu lại thành một khối: “Đau quá, buông tay, Tàn Sinh…”

“Nói anh sẽ không rời khỏi em!”

Một giọt mồ hôi lăn xuống từ trên trán, tôi mở miệng: “Không rời khỏi cậu.”

Cánh tay ghìm tay tôi dần thả lỏng, cậu ta ôm chặt lấy tôi: “Vân Sanh, chỉ có anh là người em tuyệt đối sẽ không buông tay!”

Tôi nhìn trần nhà trắng xám, đầu trống rỗng, Tàn Sinh à, đối với dục vọng độc chiếm như thế của cậu, tôi phải đối mặt thế nào bây giờ…

Dung túng cho cậu, tôi nhất định sẽ điên mất…

Tôi không muốn, tôi không thể.

Đau đớn giữa hai chân làm tâm trạng tiêu cực không ngừng kêu gào, không ngừng lôi kéo thần kinh yếu đuối của tôi.

Tôi dùng sức ôm ngược lại cậu: “Diệp Tàn Sinh, tôi đau quá, cả người đều đau…”

Mà cậu ta không trấn tĩnh như tôi nghĩ, cậu cũng không bình tĩnh: “Xin lỗi, Vân Sanh, em chỉ là không khống chế được, em chẳng qua muốn có anh, không thể kìm được muốn ôm anh, muốn xâm phạm anh, muốn trên cơ thể anh lưu lại dấu vết của em, để anh chỉ có thể nghĩ đến em, có đôi lúc em hay nghĩ sẽ nhốt anh ngay tại chỗ này, không cho phép anh rời khỏi đây một bước, để anh chỉ có thể nhìn em, chỉ có thể nhớ em…”

“Đừng nói nữa, tôi sẽ tan vỡ.” Tôi cuống quít ngắt lời cậu.

Nhưng cậu ta lại không dừng lại, vùi vào gáy tôi tiếp tục lẩm bẩm: “Anh không biết đâu Vân Sanh, khi thấy trong nhà không có bóng dáng anh em đã hoang mang biết bao, em muốn giết người biết bao!! Nỗi bất an trong đầu em chỉ còn sót lại hình bóng của anh… Vân Sanh, khi đó em sắp điên rồi…”

Lời nói của cậu day dứt bi thương như thế, tôi đột nhiên nhớ đến quá khứ của cậu, cái đoạn quá khứ không thể không đổ lỗi “vì yêu” đấy.

Tôi chung quy là kẻ nhẹ dạ, cũng chung quy là người yêu cậu: “Tàn Sinh, tôi không hề muốn rời khỏi cậu.”

Cậu thả tôi ra, chỉ đứng dậy ngơ ngác nhìn tôi, sau đó dời tầm mắt xuống nửa người dưới của tôi, toàn bộ thần kinh của tôi căng chặt, tầm mắt cậu dần muốn nhìn đến dấu ấn chếch bên trong bắp đùi mở rộng của tôi…

Chữ Diệp Tàn Sinh tuy nhỏ nhưng lại vô cùng rõ nét, bên trên vẫn còn lưu lại thuốc mỡ màu xanh nhạt thơm ngát, cho dù có xứt thuốc thì vẫn bị sưng tấy lên.

Tôi vẫn thất vọng không thôi, nơm nớp lo sợ nhìn cái vết thương xấu xí kia…

Còn Diệp Tàn Sinh lại nhìn đến mê mẩn, giống như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật, ánh mắt trần trụi lưu luyến ở chỗ đấy làm tôi không thoải mái chút nào.

“Đừng nhìn.” Tôi đẩy đầu cậ ra, toàn thân vẫn đau đớn, căn bản không dùng sức nổi, hai mắt vừa chớp một cái liền đổ về phía trước, gục vào trong lòng Diệp Tàn Sinh, ý thức trở nên hoàn toàn mơ hồ…

Cậu căng thẳng gọi tôi, sau đó cẩn thận từng chút một thả tôi xuống, tôi có thể cảm giác được tay cậu dừng trên môi tôi, ấm áp mềm mại…

Mê man dần tan, lúc tôi lần thứ hai mở mắt nhìn về phía cậu thì gương mặt căng thẳng của cậu nở cười yếu ớt nói, tôi nói: “Thằng quỷ, tìm bộ đồ cho tôi.”

Giọng tôi vẫn còn khá khàn cùng với âm mũi, cổ họng vẫn đau rát, thế nhưng so với những thứ này tôi càng để ý đến cơ thể nhẵn bóng của mình hơn, nó trần trụi, thật sự ngay cả bản thân còn không nhìn nổi…

Trong đầu chỉ có một chữ, đó là vô cùng thê thảm.

Cậu ta đứng dậy đi ra ngoài, lúc quay lại thì trong tay có thêm một cái áo sơ mi trắng rộng lớn, là cái tôi hay mặc lúc ở nhà, thiếu mất mấy hạt cúc…

Nhà…

Nơi đó quả thực không thể ở lại, Thương Phàn nhất định sẽ đến tìm tôi, gã có quyền giám hộ cùng thẻ căn cước, muốn dẫn tôi đến Hồng Kông thật dễ như trở bàn tay…

Vì vậy lúc Diệp Tàn Sinh ôm tôi mặc quần áo, tôi vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ nếu ngày đó tôi bị Thương Phàn bắt đi, thì hiện tại sẽ thế nào?

Sau này tôi vẫn không dám nhắc đến chuyện này với Diệp Tàn Sinh, phải hỏi Tây Ngạn mới biết được ngày hôm đó xảy ra chuyện gì.

Hóa ra ngày đó Diệp Tàn Sinh xem camera xong liền gọi điện thoại cho hắn để hắn đi chặn chiếc xe của Thương Phàn lại, còn Tàn Sinh cũng nhanh chóng đuổi theo…

Hắn nói lúc ấy Diệp Tàn Sinh thật chẳng khắc nào như đi giết Thương Phàn.

Tàn Sinh trở về từ trại huấn luyện sát thủ, thủ đoạn thế nào có thể tưởng dược, lúc cậu ngăn chặn ở giao lộ, sau khi Thương Phàn bước xuống xe Diệp Tàn Sinh lập tức đánh giết gã…

Thế nhưng bên Thương Phàn có một người không thể coi thường, tôi đoán chắc là người đã đánh tôi ngất, nghe nói người đó thân thủ tuyệt vời, lúc sau Thương Phàn phải dùng tôi làm điều kiện trao đổi mới có thể thoát thân.

Mà thông qua chuyện này tôi càng ý thức rõ hơn, Thương Phàn không yêu tôi, cái gã muốn là thân thể tôi.

Đương nhiên, chuyện này phải sau khi tôi thật sự bị bắt đến Hồng Kông, thì mỗi ngày tôi đều cảm nhận được điều đấy.
Bình Luận (0)
Comment