Bệnh Phú Quý

Chương 112


Hôm sau, Khởi La thay đổi triều phục của mệnh phụ tiến cung.

Lúc nàng xuất hiện ở Đông Cung, những cung nữ và nội thị được huấn luyện kỹ càng cũng không kìm được mà dừng bước chân vội vã lại nhìn nàng.

Triều phục là tay áo sam và đuôi váy dài, trên vai nàng choàng một dải lụa, trên đầu đeo một bộ trang sức bằng vàng, ung dung cao quý, hào phóng nhã nhặn, nhìn lại giống như mặt trăng trên cao.

Nơi Khởi La đi qua có mấy cung nữ nhỏ giọng nghị luận: "Đẹp thật, đây là phu nhân nhà ai vậy?"
“Đó là phu nhân Dũng Quan hầu, người mà so tài nhảy múa với Công chúa Tây Hạ ở ngự tiền đó."
"Ôi! Lúc ấy nàng và trắc phi của Tần Vương đều đeo mặt nạ, chúng ta chỉ lo ngắm vị trắc phi kia, nào nghĩ đến đây mới là minh châu chân chính chứ."
"Với dung mạo và khí chất như vậy, may mắn đó là phu nhân Dũng Quan hầu nên không có người dám mơ ước.

Nếu là nhà người khác thì…” Cung nữ lặng lẽ che miệng, bởi vì nội thị đằng trước liếc nhìn các nàng một cái, các nàng vội vàng cúi đầu tiếp tục cung kính đi về phía trước.

Tô Uyển nghênh đón từ trong tẩm điện, nhảy nhót lôi kéo Khởi La: “Tỷ tỷ thật sự tới.

Tỷ tỷ thật xinh đẹp, đổi một bộ quần áo thôi mà trông giống cung phi vô cùng, có phải không, Đông Phi?”
Đông Phi đáp lại một tiếng, đưa mắt nhìn vị phu nhân Dũng Quan hầu này, dung mạo thật sự là không gì sánh được, vẻ đẹp cao cao tại thượng, Thái tử phi đứng bên người nàng, trông có vẻ giống một tiểu gia bích ngọc, không còn chút ánh sáng nào.

Cho dù là vài vị nương nương trong cung đứng trước mặt nàng, khí thế có lẽ cũng chẳng hơn được bao nhiêu.

Tiếng tỷ tỷ này Tô Uyển gọi vô cùng thân thiết, Khởi La lại vẫn hành lễ theo lễ chế, đi theo sau Tô Uyển vào tẩm điện.

Tẩm điện đốt huân hương mùi hoa cỏ, tươi mát thanh nhã, lại không quá nồng.

Tô Uyển cho bọn cung nữ lui hết ra ngoài, chỉ để lại một mình Đông Phi.

“Chúng ta bắt đầu đi?” Nàng ngồi xuống, chờ mong nhìn Khởi La, giống như đang ngồi nghe tiên sinh giảng bài.

Khởi La nhìn khắp tẩm điện một chút, ngồi đối diện Tô Uyển rồi hỏi nàng: “Thái tử phi có biết sở thích của Thái tử điện hạ là gì không? Ví dụ như ngài ấy thích màu gì, thích đọc sách gì, có hứng thú với đề tài nào?”
Tô Uyển sửng sốt, nhìn Đông Phi xin giúp đỡ, Đông Phi chế nhạo nói: “Chỉ sợ Thái tử phi không hiểu những thứ này.”
“Nương nương, nếu muốn làm một người chú ý tới mình, điều đầu tiên là phải hiểu người đó.

Binh pháp có nói rằng, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Bài tập đầu tiên thần thiếp giao cho ngài đó là đi tìm hiểu về con người của Thái tử.

Không cần phải cố tình hỏi thăm, chỉ cần chú ý những chi tiết ngày thường là được.”
Tô Uyển vừa nghe vừa gật đầu, sau đó nghiêm túc dùng bút ghi lại.

Sau đó Khởi La đi đến trước bàn trang điểm của Tô Uyển, dùng ánh mắt dò hỏi Tô Uyển.

Tô Uyển gật gật đầu, nàng mới lần lượt mở hết những hộp trang sức và phấn mặt rực rỡ muôn màu kia ra.

Những trâm hoa khảm ngọc trong hộp đựng trang sức tuy quý giá nhưng lại không tinh xảo, ngược lại nhìn còn rất già, màu sắc của phấn mặt cũng quá đậm.

Khởi La nói: “Nữ tử trang điểm vì người mình thích.

Tuy rằng Thái tử phi sống trong Đông Cung, nhưng cũng nên cử cung nữ đi tìm hiểu thêm về phong cách ăn mặc của các quý nữ trong kinh.


Ví dụ như đồ trang sức thịnh hành năm nay chủ yếu thiên về kiểu nhẹ nhàng, điểm xuyết lưu ly, trân châu đã thịnh hành một thời.

Còn phấn mặt, năm trước lưu hành trang điểm kiểu má hồng đào, nhưng năm nay không ai dùng kiểu trang điểm ấy nữa.

Trang sức trong cung, chủ yếu là chế tạo cho các hậu phi quyền cao chức trọng, đẹp thì đẹp đó, nhưng lại dày nặng quá mức, thiếu một chút linh khí, không phù hợp với thân phận của Thái tử phi.”
Tô Uyển vừa nghe vừa gật đầu, vừa viết vừa nói với Đông Phi: “Ném hết mấy thứ trên bàn trang điểm đi cho ta.”
“Không vội.” Khởi La giơ tay ngăn cản: “Những đồ này nếu không phải đồ được ban thưởng, vậy có thể cho vào lò chế tạo lại.

Sau này trong những trường hợp chính thức vẫn cần dùng tới, Thái tử phi không thể ném hết chúng đi được.”
Tô Uyển đều nói được.

Bây giờ ánh mắt nàng nhìn Khởi La gần như đã trở thành sùng bái, không trách được Khởi La có thể khiến vị Dũng Quan hầu như hàn băng ngàn năm kia vui vẻ, xem ra mặc quần áo hay trang điểm cũng là một môn học thuật.

Khởi La lại bảo Đông Phi mở rương quần áo, lấy tất cả thường phục của Tô Uyển ra rồi treo lên.

Nàng nhìn thật kỹ, lại đánh giá Tô Uyển rồi nói: “Thái tử phi có khuôn mặt rất ngọt ngào xinh xắn, làn da trắng nõn, trong khuôn khổ cung quy cho phép nên mặc những màu sắc bắt mắt hơn, chẳng hạn như vàng tươi, xanh lục bảo, đỏ đào, kiểu dáng cũng nên chọn những kiểu hoạt bát nhanh nhẹn, màu sắc của những bộ đồ này đều quá đơn giản, trông không có cảm giác tồn tại, thậm chí trông còn già đi.”
“Ta… Ta không thích màu quá sặc sỡ.” Tô Uyển nhỏ giọng nói: “Cảm giác màu sắc rực rỡ nhìn như bông hoa ấy.”
Khởi La thấm thía nói: “Trong cung mỹ nhân đông đảo, làm thế nào để có thể nổi bật hơn trong đám đông khiến Thái tử nhìn một cái thôi đã nhớ kỹ là điều vô cùng quan trọng.

Đương nhiên việc lựa chọn này còn tùy thuộc vào khí chất của mỗi người.

Nếu là tài nữ yếu ớt mảnh khảnh, mặc màu sắc nhẹ nhàng có thể thể hiện được khí chất của nàng, nhưng Thái tử phi đang độ tuổi trẻ như hoa, đương nhiên phải dùng những màu sắc tươi tắn để tôn lên cái ưu thế này.

Nếu không tin, thần thiếp tới chọn lựa trang điểm cho ngài một lần, sau đó lại mời các cung nữ tới nhìn xem, có được không?”
“Được chứ, vậy ta giao chính mình cho tỷ đó.” Tô Uyển vui mừng ngồi trước gương đồng.

Khởi La bảo Đông Phi gỡ tóc của Tô Uyển ra, thay vì chải búi cao, nàng chải kiểu song hoàn kế, lại tháo bộ diêu[*] nặng nề xuống, chỉ cài lên tóc một đóa hoa lụa, trên búi tóc chỉ gài tua rua bằng vàng, đeo khuyên tai làm bằng ngọc lưu ly.

Sau đó nàng lại chọn một bộ váy màu sắc sáng nhất trong rương đồ cho Tô Uyển thay, sau đó đổi sang một kiểu trang điểm khác.

[*] Bộ diêu: Một loại kẹp tóc lủng lẳng thường trang trí bằng ngọc trai hay ngọc bích.

Sau khi trang điểm xong, Đông Phi gọi ba cung nữ ngày thường hầu hạ bên cạnh Tô Uyển tiến vào.

Khi mấy cung nữ nhìn thấy Tô Uyển thì vô cùng ngạc nhiên, chỉ cảm thấy người trước mặt mặt mày rạng rỡ, giống như một thiếu nữ xinh đẹp mười mấy tuổi, so với trước đó như hai người khác nhau.

Tô Uyển sốt ruột hỏi: “Thế nào? Đẹp không?”
Các cung nữ liên tục gật đầu, một người trong đó nói: “Thay đổi rồi! Thái tử phi thật sự không giống trước đây rồi.”
Đông Phi cũng nói: “Chỉ là thay đổi một bộ đồ và cách trang điểm khác thôi, mà lại giống như trở thành một người khác vậy.

Thật thần kỳ.”
Khởi La cho ba cung nữ kia lui xuống, nói với Tô Uyển: “Tướng mạo của mỹ nhân thường gần giống nhau, nhưng trang điểm lên lại khác nhau như trời với đất.

Người có ưu thế là tuổi trẻ, tướng mạo ngọt ngào xinh đẹp, nhất định phải thể hiện hết ưu thế của người trước mặt Thái tử, như vậy ngài ấy mới không thể không chú ý đến người.

Mà một khi chú ý đến người, nếu Thái tử phi có thể biết được tính tình của Thái tử, hiểu về hứng thú, rồi sở thích của Thái tử, nắm giữ đúng mực, còn lo Thái tử sẽ không thích người hay sao? Huống chi hai người vốn dĩ là phu thê.”
Tô Uyển lắc tay Khởi La nói: “Điều ta phải học từ tỷ còn quá nhiều, trước đây ta chỉ biết ghen tuông giận hờn mà thôi, không nắm được điểm mấu chốt.


Hôm nay nghe lời tỷ tỷ nói làm ta bỗng thấy sáng tỏ hơn nhiều.

Khởi La bật cười: “Thái tử phi quá đề cao thần thiếp.

Thần thiếp cũng là đi theo sư phụ học nghệ, học được rất nhiều điều từ bà ấy.”
“Ta nghe nói Thi phu nhân là sư phụ của tỷ, ta rất sùng bái bà ấy đó.

Tỷ tỷ, sau này lúc riêng tư tỷ cứ gọi tên của ta đi, gọi Thái tử phi quá khách khí.” Tô Uyển nói.

“Chuyện này sao có thể?”
“Ta không có tỷ tỷ, ta coi tỷ là tỷ tỷ ruột thịt, tỷ tỷ cũng coi ta như muội muội nhà mình ấy, có được không?”
Khởi La nhìn ánh mắt khẩn cầu của nàng, khẽ gật đầu.

Lúc này có nội thị đứng ngoài cửa gọi một tiếng, Đông Phi đi đến cạnh cửa, sau khi nghe xong bèn trở về bẩm báo: “Hai vị Vương phi tiến cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương, có hỏi đến Thái tử phi, nương nương mời người qua đó một chuyến.”
Tô Uyển túm tay của Khởi La: “Tỷ tỷ đi cùng ta được không? Để ta can đảm hơn một chút.”
Khởi La nào có đường từ chối, chưa kịp nói gì đã bị Tô Uyển kéo ra khỏi Đông cung, ngồi lên bộ liễn, đi thẳng đến cung Khôn Hòa của Hoàng hậu.

Bộ liễn ở trong cung hẳn là đồ mà hậu phi mới có thể ngồi, Khởi La ngồi bên trên khiến cả người không được tự nhiên, ước gì được đi xuống để đi bộ, nơi này người đến người đi, thật sự quá chói mắt.

Tô Uyển quay đầu lại nhìn nàng, cười nói: “Mệnh phụ có phẩm cấp cũng có thể ngồi bộ liễn, tỷ cứ an tâm ngồi đi.”
Nghe nàng nói như vậy, Khởi La yên tâm chút, đi hết con đường thật dài trong cung, bức tường đỏ hai bên cao ngút, chỉ cảm thấy nó như cái lồng sắt, ngay cả chim chóc cũng không bay ra ngoài được.

Bộ liễn dừng trước cung Khôn Hòa, Tô Uyển và Khởi La đi về hướng chính điện dưới sự dẫn đường của cung nữ.

Hoàng Hậu ung dung quý phái ngồi trên chủ tọa, Tấn Vương phi và Tần Vương phi lần lượt ngồi bên dưới bà ta.

Tô Uyển khụy gối hành lễ, Khởi La lại quỳ trên mặt đất, nhất thời ánh mắt của người trong điện đều tập trung trên người hai nàng.

Một người như mẫu đơn, là chúa tể của các loài hoa, một người còn lại không quá chói mắt, nhưng cũng giống như hoa cúc thu chớm nở.

Hành lễ xong, Triệu Hoàng Hậu nói: “Hôm nay Thái tử phi trông có chút không giống thường ngày.”
Tấn Vương phi Lý Nhiêu cười nói: “Đúng vậy, làm chúng thần thiếp cảm thấy bừng sáng hẳn lên.”
Tần Vương phi Chu Mẫn Quân lại là lạnh lùng nhìn Khởi La, nhớ tới năm đó Lục Vân Chiêu bởi vì Khởi La mà từ chối mình, vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Đáng giận nhất chính là, cuối cùng Khởi La lại không gả cho Lục Vân Chiêu, mà gả cho Lâm Huân, khiến nàng ta bị từ chối như một trò đùa.

Hiện giờ Tần Vương rất sủng hạnh Hoa Nguyệt, đã lâu rồi không đến phòng nàng ta, đây cũng hậu quả do Chu Khởi La một tay tạo thành, nàng ta làm sao cũng không cho sắc mặt tốt được.

Tô Uyển lộ vẻ mặt vui mừng, thi lễ nói: “Hôm nay phu nhân Dũng Quan hầu vừa hay tiến cung thăm nhi thần, nhi thần nghe mẫu hậu triệu kiến, nhi thần bảo nàng cùng lại đây.

Mẫu hậu sẽ không trách tội nhi thần chứ?”
“Đương nhiên là không rồi.

Mỹ nhân cảnh đẹp ý vui như vậy, hẳn nên đưa đến cho chúng ta nhìn nhiều một chút, dưỡng mắt.” Triệu Hoàng Hậu ôn hòa cười một cái, dặn dò cung nhân mang ghế đến cho hai người.


Mấy người tán gẫu, tiếng cười vui hòa thuận.

Lúc này có cung nhân tới bẩm báo, nói Thái tử điện hạ đến.

Lý Nhiêu và Chu Mẫn Quân thấy thời gian cũng đã muộn, bèn đứng dậy cáo từ.

Hoàng hậu cũng không giữ các nàng lại, chỉ bảo Xuân Hoa đưa hai người ra cung.

Chờ ra cửa cung, Lý Nhiêu quay đầu lại nhìn thoáng qua: “Không trách được mọi người đều nói trước đây Dũng Quan hầu cướp phu nhân từ tay Lục đại nhân, giai nhân tuyệt sắc như vậy, chỉ sợ Lục đại nhân cũng không giữ được ấy chứ.

May mắn đã thành một giai thoại.”
Chu Mẫn Quân hừ lạnh một tiếng: “Dựa vào sắc đẹp để có được sự sủng ái, đến lúc tuổi già sắc suy tình yêu chắc chắn biến mất.

Hiện tại chẳng qua Dũng Quan hầu chỉ ham nàng ta tuổi trẻ xinh đẹp.

Chờ vài năm nữa, đến lúc hết mới mẻ thì có mà chỉ thấy người mới cười, đâu nghe người cũ khóc[*].”
[*] Chỉ thấy người mới cười, đâu nghe người cũ khóc: Một câu thơ trong tác phẩm Giai nhân của Đỗ Phủ.

“Lục đệ muội hà cớ gì phải tức giận chứ? Chẳng qua ta chỉ là nói thế mà thôi.” Lý Nhiêu mỉm cười nói.

Chu Mẫn Quân lại không muốn nhiều lời với nàng, tự mình ngồi lên bộ liễn đi trước.

Lý Nhiêu nhìn Chu Mẫn Quân rời đi, nha hoàn bên người đỡ nàng lên bộ liễn, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ nghe nói, năm đó Tần Vương phi vô cùng thích Lục đại nhân.

Lục đại nhân từ chối Tần Vương phi vì Hầu phu nhân, nên Tần Vương phi mới gả cho Tần Vương.

Tần Vương trông như thế kia… Bây giờ Tần Vương phi nhìn thấy Hầu phu nhân chắc chắn càng không vui.”
“Hử? Còn có chuyện đó sao?” Lý Nhiêu biết Tần Vương háo sắc thành tính, hiện tại càng là độc phòng chuyên sủng trắc phi, Tần Vương phi đương nhiên là tràn ngập oán khí.

Cũng may Vương gia nhà nàng luôn lạnh nhạt với nữ sắc, tuy rằng hai vợ chồng tôn trọng nhau như khách, nhưng cũng không cần lo lắng chàng trêu hoa ghẹo cỏ bên ngoài.

Khởi La biết Thái tử đến đây, nghĩ bụng người một nhà bọn họ có chuyện riêng muốn nói, nên nàng tránh vào thiên điện, chờ Tô Uyển tới tìm, sau đó nàng có thể xuất cung.

Không nghĩ tới nàng mới vừa uống được ngụm trà đã nghe thấy tiếng ném tách đĩa xuống đất truyền đến từ chính điện, Triệu Hoàng Hậu mắng: “Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa!”
Khởi La không dám đi ra ngoài, rồi lại không biết đã xảy ra chuyện gì.

Một lát sau, Tô Uyển chạy vào, ôm Khởi La mà khóc.

Đông Phi vội vàng đóng cửa thiên điện lại.

Khởi La trấn an vỗ nhẹ lưng Tô Uyển, dùng ánh mắt dò hỏi Đông Phi, Đông Phi nhỏ giọng nói: “Thái Tử muốn cưới tiểu thư của Triệu gia phong làm Lương viện, nghe nói đã có thai.”
Khởi La giơ tay che miệng lại, Tô Uyển khóc lớn hơn nữa: “Sao chàng ấy lại đối xử với ta như vậy? Ta phải về nhà, ta không muốn ở trong cung nữa, chàng ấy thích cưới ai thì cưới đi!”
“Thái tử phi, Tô Uyển! Muội nghe ta nói!” Khởi La ấn bả vai của Tô Uyển, nhìn đôi mắt đỏ ửng của nàng, duỗi tay lau nước mắt cho nàng: “Muội phải nghĩ kỹ, rời khỏi Đông cung rất dễ dàng, nhưng muốn quay về thì vô cùng khó khăn.

Hơn nữa, vị trí chính thê này, muội cam lòng chắp tay nhường cho người khác hay sao? Muội nghĩ xem nếu sau này lúc suy nghĩ lại mà muội không hối hận, muội cam nguyện nhận thua, vậy bây giờ muội có thể rời đi.”
Tô Uyển sửng sốt, ngay sau đó mạnh mẽ lắc đầu.

Từ ngày nàng xuất giá, cữu cữu nàng nói với nàng, nếu nàng có thể đứng vững gót chân trong Đông cung, thì sau này Tô gia sẽ đứng vững được trong triều đình.

Nàng không thể lui, căn bản là không có đường lui.

“Nếu người không muốn nhường, thì mau lau khô nước mắt, ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi ra ngoài.

Nước mắt và sự mềm yếu không vãn hồi được lòng dạ nam nhân, những thứ này là thứ vô giá trị nhất trong mắt bọn họ.

Uyển Uyển, lúc này đây muội càng phải sống thật kiên cường, thật xinh đẹp hơn bất cứ lúc nào.” Khởi La nắm lấy một bàn tay của nàng, dùng sức rất mạnh.


Tô Uyển dùng sức lau khô nước mắt trên mặt: “Được, ta đều nghe tỷ tỷ.”
Khởi La nhẹ nhàng thở ra, cùng với Đông Phi giúp nàng sửa sang lại đầu tóc quần áo, chờ đến lúc nàng khôi phục như thường mới mở cửa đi ra ngoài.

Thái tử Triệu Tế mặc áo gấm màu vàng quả hạnh, khoanh tay đứng ở bên ngoài.

Mẫu hậu muốn hắn ta tới an ủi Tô Uyển, nhưng hắn ta cứ nghĩ đến Tô Uyển khóc sướt mướt là đau đầu.

Hắn ta không nghĩ tới Tô Uyển không những không khóc, ngược lại còn hành lễ với hắn: “Thái Tử nạp Lương viện muốn chuẩn bị cái gì, cứ việc dặn dò thần thiếp.”
Nàng nhìn xuống, trên lông mi còn treo vài giọt nước mắt, có vẻ nhu nhược đáng thương.

Hơn nữa vừa rồi lúc ở chính điện hắn ta không phát hiện, hôm nay nàng ăn mặc, mang trang sức đều không giống kiểu ông cụ non như trước đây, lộ vẻ hoạt bát tươi sáng, dung nhan kia càng thêm phần xinh xắn.

Triệu Tễ không nhịn được giơ tay, muốn lau đi giọt nước mắt trong suốt trên mi mắt nàng.

Tô Uyển lại né tránh: “Nếu Thái tử không có gì dặn dò, thần thiếp xin về nghỉ ngơi trước.”
“Nàng đi đi.” Giọng điệu của Triệu Tễ không khỏi dịu đi một chút, dù sao thì, nàng ấy đã bị uất ức rồi.

Khởi La yên lặng hành lễ, sau đó đỡ Tô Uyển đi ra ngoài.

Triệu Tễ hỏi đại thái giám Ngân Nhĩ bên người: “Vị kia hình như là phu nhân Dũng Quan hầu đúng không?”
“Vâng.” Ngân Nhĩ vội vàng trả lời.

“Từ khi nào mà phu nhân Dũng Quan hầu lại thân thiết với Thái tử phi thế? Ngươi có cảm thấy không, hôm nay Thái tử phi có chút không giống thường ngày?”
“Theo tiểu nhân biết, chị dâu thứ tư của Thái tử phi là bạn thân của phu nhân Dũng Quan hầu, có lẽ là do phu nhân dẫn dắt? Tiểu nhân vừa rồi đang thấy hôm nay Thái tử phi như là thay đổi thành một người khác vậy, tiểu nhân còn không kìm được nhìn thêm vài lần nữa.” Ngân Nhĩ tươi cười nói.

Triệu Tễ gật gật đầu, nhìn bóng dáng của Khởi La.

Hắn ta chỉ cảm thấy vị phu nhân này rất tao nhã, tất cả tiểu thư phu nhân trong kinh thành không ai có thể sánh bằng nàng.

Khó trách ngày thường Lâm Huân coi nàng như bảo bối, giấu giếm, ngay cả yến hội cũng không cho tham gia, sợ làm người khác nhớ thương.

Hắn ta khịt mũi, cảm thấy hơi nhớ Triệu Dục, tuy dung nhan của Triệu Dục không bằng phu nhân Dũng Quan hầu, nhưng sự mê hồn trên người nàng ta thật sự làm người ta nghiện.

Vài ngày sau, Thái Tử Đông cung nạp Triệu Dục phong làm Lương viện.

Hoàng Hậu hạ lệnh không cần làm lớn, cũng không nói chuyện Triệu Dục có thai với bên ngoài.

Nhưng Thái tử vì tỏ vẻ thương tiếc coi trọng Triệu Dục, liên tục mấy ngày đều ở chỗ của nàng ta, trong khoảng thời gian ngắn vô cùng sủng ái.

Làm mọi người bất ngờ chính là Thái tử phi không chỉ rộng lượng tiếp nhận Triệu Dục, hơn nữa còn thường xuyên tổ chức nhã tập[*] ở Đông cung, mời các quý phụ nhân và thiên kim tiểu thư đến tham gia, hưởng thụ cuộc sống.

Trên dưới hoàng cung đều tán thưởng phong thái của nàng.

[*] Nhã tập: Chỉ các cuộc tụ họp của các nhà văn và học giả để ngâm thơ và thảo luận về các vấn đề tri thức.

Hôm nay là tuần hưu[*], Lâm Huân không phải đi lên triều, bảo Vu Khôn mang hết sổ sách trong phủ đến chỗ Khởi La.

Khởi La vừa thấy, đã kêu thảm ngã vào trên giường chơi xấu: “Thiếp khó được một ngày rảnh rỗi, thiếp không muốn học xem sổ sách đâu!”
[*] Vào thời nhà Đường, làm quan cứ mười ngày được nghỉ một ngày gọi là “tuần hưu”.

Lâm Huân biết mấy ngày nay nàng vừa phải đi Trúc Lý Quán học nghệ, còn phải đi Đông cung tổ chức nhã tập, về nhà còn phải tính toán sổ sách trong nhà, thực sự là sắp mệt chết rồi.

Hắn bèn ngồi xuống cạnh nàng, dịu giọng hỏi: “Vậy phu nhân muốn làm gì?”
Khởi La nghe vậy, ngồi dậy nói, ánh mắt tỏa sáng: “Chúng ta đi ra ngoài chơi đi, có được không?”.

Bình Luận (0)
Comment