Bệnh Sủng

Chương 113

Mặc dù trước đó Giản Tình cảm thấy thẩm mỹ viện của mình không có người thừa kế, đến lúc đó có thể bán cho người khác. Nhưng sau khi bà và Tần Ca kết hôn, ý tưởng này lại thay đổi, đặc biệt là khi biết mình mang thai, bà đã nghĩ, thẩm mỹ viện sau này sẽ giao lại cho con của bà và Tần Ca. Còn nếu con của mình không có hứng thú với thẩm mỹ viện kia thì giao lại cho con gái lớn của Tần Ca cũng không tệ. Cho nên đến lúc đột nhiên biết Tô Á chẳng những mang đi hơn phân nửa khách hàng, còn kéo theo hơn nửa chuyên gia làm đẹp, Giản Tình sửng cả người.

Những chuyên gia còn lại kia đều là những người không có quan hệ tốt với Tố Á. Thẩm mỹ viện của bà không thể nào so với người khác được, bà đi theo con đường cao cấp, sau bao nhiêu năm kinh doanh đều có những khách hàng cũ đến ủng hộ. Mà vốn những người phụ nữ có thân phận đều đến thẩm mỹ viện của bà, bây giờ bị Tô Á mang đi, đây quả thật là một tổn thất lớn.

Nhận được điện thoại của Tiểu Mỹ, Giản Tình không quan tâm chuyện mình bụng lớn bị người ta nhìn thấy. Trực tiếp bảo Tần Ca lái xe đưa mình đến thẩm mỹ viện, biết Giản Tình kết hôn mang thai là một chuyện, tận mắt nhìn thấy cái bụng lớn của Giản Tình, ảnh hưởng cũng khá mạnh.

Trong văn phòng, Tiểu Mỹ kể lại tất cả những chuyện gần đây. Bắt đầu từ khi Giản Tình biểu hiện sự tín nhiệm của mình với Tô Á, lúc mới từ Hàn Quốc về, Tô Á tạm thời quản lý thẩm mỹ viện thay Giản Tình, đã cố gắng hết sức mình. Mà đối xử với mọi người cũng khá tốt, thế là hơn nửa chuyên gia làm đẹp đều bị chị ấy thu phục.

Tiểu Mỹ là một người thẳng tính, không nhìn nỗi chuyện Tô Á làm, luôn luôn cảm thấy chị ấy dối trá. Có lúc rõ ràng người khác đã chạm vào cấm kị của mình, âm trầm trong mắt muốn giết người, nhưng lúc nên nổi giận lại cười nói không sao cả, dạng người như vậy đã định rằng không thể trở thành bạn của cô được.

Cho nên, sau khi Tô Á có được thực quyền, Tiểu Mỹ luôn đối đầu với chị ấy. Mặc dù Tô Á thay Giản Tình quản lý thẩm mỹ viện, nhưng lại không có quyền đuổi việc Tiểu Mỹ. Bởi vì Tiểu Mỹ ký hợp đồng 5 năm với Giản Tình mà theo Giản Tình còn lâu hơn cả Tô Á. Trên hợp đồng còn 2 năm nữa mới ký tiếp, cộng theo việc Tiểu Mỹ là nhân viên lâu năm. Kỹ thuật không thể chê, có khá nhiều khách hàng, nên mặc dù Tô Á không vừa mắt cô thì nhiều nhất chỉ làm được vài chuyện ngáng chân chứ không thể trực tiếp sa thải cô được.

Mà tính tình của Tiểu Mỹ nóng nảy, mỗi lần Tô Á ngáng chân bị cô phát hiện, thì cô sẽ mắng ầm lên. Thậm chí ba tháng trước hai người còn đánh nhau một trận, Tiểu Mỹ hung hăng cào cổ Tô Á bị thương, cũng bởi vậy mà khiến Tô Á càng thêm thù hận. Đồng thời chị ấy cảm thấy mặc dù là một người quản lý, nhưng vẫn không phải bà chủ chân chính, vẫn có rất nhiều điều không làm được, thế là, suy nghĩ ra làm riêng lại xuất hiện.

Thật ra, trước kia Tô Á muốn làm riêng không chỉ một lần, nhưng vì luôn không có tự tin nên chưa bắt đầu hành động. Lần này Giản Tình đưa chị đi Hàn Quốc cho chị ấy một cơ hội bồi dưỡng. Khi từ Hàn Quốc trở về Tô Á cảm thấy mình đã khác xưa, tự tin hơn nhiều. Cộng thêm việc Giản Tình để chị ấy làm quản lý, trong vòng mấy tháng đã khiến chị ấy biết con đường đi thế nào, biết cách nắm bắt lòng người. Sau mấy tháng chuẩn bị, cuối cùng đã đi bước đầu tiên.

Sở dĩ Tô Á có thể mang theo nhiều khách hàng như vậy, là bởi vì chị ấy đã dẫn theo hơn phân nửa chuyên gia làm đẹp của thẩm mỹ viện, những chuyên gia này gọi điện thoại cho khách hàng, rất dễ để kéo khách đi cùng với bọn họ.

Cho nên, bọn họ đi rất gấp, gây ra đả kích cho Giản Tình và cũng khiến bà rất kinh ngạc.

Sáng sớm, lúc đi làm nhóm Tiểu Mỹ thấy tình hình không ổn nên nhanh chóng gọi điện thoại cho Giản Tình. Giờ thẩm mỹ viện đang ở tình trạng không có khách, hình ảnh Giản Tình nâng bụng lớn xuất hiện trong mắt những chuyên gia làm đẹp, một người phụ nữ đang mang thai bị cướp mất đồ lập tức đạt được sự đồng tình của mọi người. Vì họ luôn cho rằng phụ nữ mang thai là bên yếu thế, nên sự bất mãn với Tô Á càng tăng thêm.

Tập hợp hết tất cả những chuyên gia làm đẹp lại cũng chỉ được 5 người, Tiểu Mỹ và tâm phúc của cô là Tiểu Phượng, Tiểu Vương không có lòng cầu tiến và rất thành thật, Tiểu Tương đáng để bồi dưỡng và một nhân viên lâu nhất ở đây là Tiểu Thái.

Giản Tình vẫn rất hài lòng khi nhìn thấy những người này, chí ít những người ở lại không phải là người mới, tay nghề của ai cũng khá, có thể đảm đương được việc.

Tiểu Mỹ và Tiểu Phượng luôn bất hòa với Tô Á nên không bị Tô Á kéo đi thì có thể hiểu được. Người khiến Giản Tình bất ngờ là Tiểu Tương, Tô Á rất ủng hộ cô nàng, luôn cảm thấy có thể bồi dưỡng cô gái này, vậy mà Tô Á không dẫn cô theo cùng.

“Tiểu Tương, sao em không đi cùng Tô Á?”

Tiểu Tương chỉ cười cười khi nghe câu hỏi của Giản Tình: “Nhận chút tình của người khác thì phải báo đáp, em không thể vừa nhận chị đưa em đi Hàn Quốc mở mang kiến thức, vừa trở về đã chạy đến nhà khác làm, với lại hợp đồng của em còn dài mà.

Giản Tình cười cười, mặc kệ nguyên nhân Tiểu Tương ở lại là thật hay giả, chí ít cô ở lại là đã tốt rồi, nhìn những người khác: “Còn mọi người, vì sao không đi cùng Tô Á?”

Tiểu Mỹ trả lời trước: “Em vừa nhìn người phụ nữ kia đã thấy ghét, sao đi cùng cô ta được.”

Tiểu Phượng không hổ là tâm phúc của Tiểu Mỹ: “Em nghe theo Tiểu Mỹ.”

Tiểu Vương thì ngại ngùng nói: “Em đã làm ở đây lâu rồi nên không muốn đi. Với lại em thấy cách làm của Tô Á không tử tế lắm, nếu như đi cùng cô ta, em sẽ cắn rứt lương tâm.”

Tiểu Thái lớn tuổi nhất nói: “Giản Tình, tôi là do chị dạy dỗ, chị biết tôi ngu ngốc, học rất chậm, nhưng vẫn luôn kiên nhẫn dạy tôi, tôi có ngày hôm nay đều là công của chị, trừ khi chị đóng cửa, nếu không tôi sẽ không đi.”

Giản Tình cười cười, không phải ai thấy tiền cũng sáng mắt, không phải sao?

“Cám ơn mọi người.”

“Giản Tình……”

“Được rồi, bây giờ không phải lúc để nói những chuyện này, quan trọng trước mắt là phải giải quyết vấn đề này.”

“Chị Giản, chị nói giờ phải làm sao đây.” Tiểu Mỹ lập tức nói.

Giản Tình nhìn 5 người: “Đầu tiên, chúng ta phải tuyển một nhóm chuyên gia khác, tôi sẽ phụ trách còn Tiểu Mỹ và Tiểu Tương phối hợp, đến lúc đó có người đến phỏng vấn, hai người phụ trách vòng đầu tiên, chủ yếu đánh giá trình độ của họ, nếu qua rồi thì tôi sẽ tiến hành phỏng vấn vòng hai.”

“Được, chị Giản.”

“Ngoài ra, xem thử trong những khách hàng mà Tố Á mang đi có ai có quan hệ tốt với mọi người không rồi sửa sang lại danh sách, sau đó gọi điện thoại cho các cô ấy mời họ quay lại.”

“Vâng.”

“Còn nữa, nếu có khách hàng không rõ tình hình đến đây, hỏi những chuyện gia khác đi đâu rồi, thì nói tất cả đã được điều đi làm chuyện khác.”

“Được.”

“Tạm thời cứ vậy đã, mọi người thu dọn lại một chút, sau đó kinh doanh như bình thường.”

“Được.”

Sau khi thông báo giải tán, Giản Tình ôm bụng lớn đến văn phòng, Tần Ca thương vợ mình, càng giận hơn khi có người dám tính kế bà: “Vợ, có muốn anh ra tay không?”

“Không cần.” Giản Tình lắc đầu: “Nếu Tô Á cảm thấy như thế này đã đánh bại được em thì quá ngây thơ rồi, em đã kinh doanh 20 năm rồi, cô ta so được sao?

Cười lạnh một tiếng, bà luôn chú trọng bồi dưỡng quan hệ với khách hàng. Bà tin rất nhiều khách hàng đi theo nhóm Tố Á là do bị lừa, chỉ cần bà gọi điện thoại, rất nhiều người sẽ quay lại. Về phần những người không quay lại kia, bà cũng không cần ép buộc, dù sao thì con người đều có sự lựa chọn của riêng mình, bà không miễn cưỡng.

“Nơi này có em là được rồi, hay là anh cứ về trước đi.”

“Anh không bận, trở về làm gì, anh ở lại với em.”

“Vậy được rồi, em muốn gọi điện thoại.” Giản Tình mở quyển sổ ra, bà có ghi thông tin khách hàng bên trong, bắt đầu gọi cho những khách hàng đáng tin: “Alo……”

Gọi mấy cuộc điện thoại, Giản Tình đã hiểu, thì ra Tô Á đã lên kế hoạch cho việc hôm nay từ hơn một tháng trước. Lén lút để những chuyên gia làm đẹp kia lấy đủ loại lý do lựa khách hàng làm thể ở tiệm mới. Sau đó chờ đến khi khách hàng chuyển qua tiệm mới được kha khá, hôm nay mới đột ngột mang tất cả mọi người đi. Cách làm của Tô Á không tệ, với một đối thủ mà nói, chị ấy đủ ác, đáng tiếc, chị ấy gặp phải Giản Tình, một người phụ nữ thông minh khôn khéo thế này sao dễ bị chị đánh bại thế được?

Thì ra rất nhiều khách hàng đều nghĩ chủ nhân của thẩm mỹ viện là Tô Á. Dù sao thì Tô Á cũng đã mang hơn phân nửa chuyên gia làm đẹp trong thẩm mỹ viện của Giản Tình đi, Giản Tình đã không xuất hiện mấy tháng nay rồi, mọi người thấy chuyên gia làm đẹp không thay đổi nên đi nơi nào mà chả như nhau.

Về phần Tô Á lấy lý do gì để mọi người tin điều này, không quan trọng, không phải sao?

Gọi điện thoại cả một ngày, hơn nửa khách hàng sau khi biết được chân tướng, đều cảm thấy rất phẫn nộ vì bị lừa gạt, các cô ấy báo với Giản Tình sẽ rút thẻ ở chỗ Tô Á. Đồng thời Giản Tình nói rõ bà sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý với Tô Á.

Thẩm mỹ viện của bà, chủ yếu dựa vào truyền miệng, có nhiều mối quan hệ với khách hàng, hơn nữa lại là thẩm mỹ viện cao cấp. Cho dù không phải là bạn, nhưng có thể sẽ gặp ở những nơi khác, ví dụ như các yến tiệc, hoặc trong các lĩnh vực kinh doanh.

Mà trong nhóm khách hàng thân thiết của bà, có mấy vị khách rất có thể lực. Có sự tin tưởng và ủng hộ của các cô ấy, còn một số khách hàng chưa nói gì, hẳn là sẽ quay về không ít.

Sau khi gọi điện cho khách hàng, Giản Tình lại gọi cho những chuyên gia làm đẹp kia. Báo cho các cô nếu bây giờ quay lại, bà sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra. Nếu không, bà sẽ gửi đơn kiện lên tòa án, yêu cầu các cô bồi thường phí vi phạm hợp đồng.

Những người nhận điện thoại của Giản tình đều có chút chột dạ, dù sao Giản Tình cũng không đối xử tệ bạc với bọn họ. Chẳng qua, có người thấy cuộc gọi đến thì tắt chứ không nghe.

Nói cả ngày trời, cổ họng cũng đau, Tần Ca đau lòng lắm, còn tâm trạng của Giản Tình thì rất tốt, nắm lấy tay của ông rồi nói: “Em có hẹn ăn cơm với luật sư, đi thôi, chúng ta đến nhà hàng xx.”

Bị người thế này gài bẫy, Tần Ca biết trong lòng Giản Tình rất phẫn nộ. Dám để cho người phụ nữ của ông bụng lớn phải bôn ba vất vả, Tô Á, cô nhất định phải chết, bên trong đôi mắt lóe lên sự phẫn nộ. Tần Ca không nói gì hết, chỉ âm thầm quyết định, nhất định phải làm Tô Á đẹp mặt.

Đi cùng Giản Tình đến nhà hàng, đặt một phòng riêng, một lát sau thì luật sự tới. Nhìn thấy cái bụng lớn của Giản Tình, cười ha hả nói: “Phải làm mẹ rồi à, chúc mừng nhé.”

“Cảm ơn.” Giản Tình cười cười, nếu như có Tiểu Thố ở đây, sẽ phát hiện đây là luật sư Vương, người đến nhà cô khuyên cô ký tên vào đơn ly hôn rồi nảy sinh xung đột bị cô nguyền rủa khi bà nội của Giản Chính Dương phản đối hai người ở bên nhau.

“Thật ra nếu Giản nữ sĩ có việc cần thì gọi cho tôi là được, tôi sẽ đến nhà của bà không cần phải hẹn ở đây đâu.” Rõ ràng là muốn mời mình ăn cơm nhưng ngoài miệng luật sư Vương vẫn khách sáo.

“Đúng lúc tôi cũng đói bụng.” Giản Tình đẩy menu qua: “Nào, gọi đồ ăn trước đã.”

“Ha ha, tôi không kén ăn, món gì cũng được.” Luật sư Vương nhận menu nhưng không chọn món mà nhường quyền chủ động lại cho Giản Tình.

Giản Tình thấy thế thì cười cười không nói gì thêm, chọn hơn mười mấy món ăn, hơn nữa vẫn chưa dừng lại, luật sư Vương lắc đầu liên tục: “Đủ rồi, chúng ta chỉ có ba người thôi, chọn nhiều lắm rồi.”

“Không sao.” Giản Tình cười cười, thả menu xuống để nhân viên phục vụ đi xuống dọn món, đợi người phục vụ đi rồi nói rót cho luật sư Vương một ly trà, đi thẳng vào vấn đề: “Luật sư Vương, trước mắt tôi đang gặp một phiền phức nhỏ, muốn anh hỗ trợ.”

“Giản nữ sĩ gặp chuyện gì, nói cho tôi nghe trước đã.”

“Là thế này……” Giản Tình kể lại chuyện mà mình gặp phải.

Luật sư Vương im lặng ngẫm nghĩ: “Giản nữ sĩ muốn khởi tố những chuyên gia làm đẹp đã làm trái với hợp đồng, có hợp đồng ở đây, chuyện này không phải là vấn đề. Chẳng qua, nhiều nhất chỉ có thể khiến các cô ấy bồi thường phí vi phạm hợp đồng mà thôi. Về phần mang theo khách hàng đi chỗ khác, đây được coi là hiện tượng phổ biến trong ngành này, pháp luật không có quy định rõ ràng, trên hợp đồng thì càng không, chỉ sợ không thể truy cứu trách nhiệm của các cô ấy được.”

Giản Tình nhíu mày, bà không muốn bỏ qua cho các cô ấy dễ dàng như vậy: “Tôi có mang hợp đồng đến, anh xem thử có giúp gì được không.”

Thật ra bản hợp đồng này là do luật sư Vương hỗ trợ soạn ra, nhưng cả đời của anh ta đã soạn thảo nhiều hợp đồng lắm rồi, bản hợp đồng của Giản Tình đã lâu lắm rồi, không đưa hợp đồng cho anh ta thì đúng là anh ta không nhớ rõ những điều khoản. Nhiều nhất chỉ nhớ kỹ cái sườn, mà cái sườn này, chính là những điều khoản mà hợp đồng nào của nghề này cũng có.

Nhận lấy hợp đồng rồi xem qua một lượt, luật sư Vương nói: “Thật ra, Giản nữ sĩ, muốn truy cứu trách nhiệm của con cô ấy thì còn cái một cách khác.”

“Ừm, anh nói thử xem.”

Chỉ cần những khách hàng kia chịu khởi tố các cô, lấy lý do lừa gạt để truy cứu trách nhiệm. Thẩm phán sẽ có cơ sở để phán quyết, nghiêm trọng hơn sẽ hủy bỏ tư cách hành nghề thẩm mỹ của các cô.

Chẳng phải trước kia nhóm Tô Á lừa các cô làm thẻ thành viên sao, vậy các cô cứ coi đây là căn cứ để truy cứu trách nhiệm bọn họ đi.

Giản Tình nghe xong: “Hỏng rồi.”

“Cái gì?”

“Trước đó tôi đã gọi cho khách hàng của tôi, những khách hàng cũ biết nguyên nhân đều muốn hủy thẻ, nếu là các cô ấy hủy, có phải sẽ phiền hơn không?”

“Cái này…… Tốt nhất là khởi tố trước khi hủy thẻ.”

“Vậy giờ tôi sẽ gọi cho các cô ấy.”

“Ừ.” Luật sư Vương gật đầu: “Càng nhiều người càng tốt.”

“Được, tôi biết rồi.”

Gọi điện thoại thêm lần nữa, kết quả trước khi bà gọi điện đến đã có 10 người hủy thẻ, những người còn lại, do nhiều nguyên nhân khác nhau nên hôm nay không đi được. Vẫn may, vẫn còn rất nhiều người, Giản Tình nói rõ nguyên nhân cho từng người, những người này không phải dạng dễ chọc, thường liên hệ với luật sư. Nghe Giản Tình nói vậy, cũng cảm thấy nên cho Tô Á một bài học, muốn lừa gạt các cô, đúng là chán sống rồi. Cuối cùng Giản Tình hẹn mọi người gặp nhau vào sáng thứ hai lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Có những người này khởi kiện, lần này, có thể khiến cho Tô Á chịu không nổi.

Một bữa cơm kết thúc, lúc rời khỏi nhà hàng đã hơn 11 giờ khuya, Giản Tình cảm ơn luật sư Vương, xin lỗi vì đã làm phiền anh ta đến khuya như vậy.

“Không sao, tiêu chuẩn nghề nghiệp của chúng tôi là giải quyết những lo lắng của khách hàng mà.” Luật sư Vương cười cười: “Vậy tôi đi trước, ngày mai gặp.”

“Được, ngày mai gặp.”

Thấy Giản Tình nhận điện thoại thì rời nhà ngay, Tiểu Thố không yên tâm cho lắm, khi Giản Tình và Tần Ca về đến nhà, cô mơ mơ màng màng ngồi trên sofa, Giản Chính Dương bảo cô nghỉ ngơi cô cũng không đi.

“Tiểu Thố, sao con còn chưa ngủ?”

Đã mang thai rồi, không nghỉ ngơi cho tốt thì không được.

“Cha mẹ về rồi ạ.” Vừa nghe được giọng của Giản Tình, Tiểu Thố lên tinh thần ngay: “Con đang chờ hai người về, sao rồi ạ, khách hàng của thẩm mỹ viện rời đi hết hả mẹ?”

Chuyện còn nghiêm trọng hơn việc chuyên gia rời đi nhiều, chuyên gia làm đẹp rời đi, Giản Tình dùng lương cao để thuê, có một đám người nhận lời mời ngay, còn khách hàng thì khác, đây là cha là mẹ là miếng cơm manh áo đó.

Thấy Tiểu Thố lo lắng như vậy, Giản Tình hài lòng cười một tiếng: “Mẹ có cách giải quyết, con đừng lo.”

“Dạ.” Thật ra mình gấp cũng chẳng làm được gì, rất vô dụng, Tiểu Thố buồn bực nghĩ.

“Con quan tâm đến mẹ là mẹ đã rất vui rồi.” Giản Tình liếc mắt là biết Tiểu Thố đang nghĩ gì, lập tức an ủi: “Thôi, đã trễ lắm rồi, mau nghỉ ngơi đi, bụng lớn rồi đừng có suy nghĩ lung tung, phải dưỡng thai thật tốt, biết không?”

Nói xong lời này mà mới cảm thấy sai sai, bởi vì bà cũng thế mà.

Hiển nhiên Tiểu Thố cũng có suy nghĩ giống hệt bà, hai người nhìn nhau, đều bật cười.

Tiểu Thố xoa xoa đôi mắt: “Mẹ cũng phải nghỉ ngơi thật tốt, thuận theo tự nhiên đi, tiền đủ là được rồi, còn nữa, nếu không đủ, còn có cha và Chính Dương mà, chồng nuôi vợ, con cái chăm sóc cha mẹ đều là những chuyện bình thường.”

Lời này bà rất thích nghe, Giản Tình cười gật đầu: “Được, nghe con hết, mẹ cũng muốn về phòng nghỉ ngơi.”

“Vâng ạ.”

Thấy được Giản Tình, cuối cùng Tiểu Thố đã có thể yên tâm về phòng nghỉ ngơi.

“Em đó, chính là quan tâm đến loạn.” Giản Chính Dương không vui khi Tiểu Thố ngủ trễ như vậy. Rõ ràng buồn ngủ lắm rồi mà vẫn phải chờ cửa, trong mắt của anh, Giản Tình lớn thế này rồi thì có thể tự lo cho mình, mà giờ bà còn có chồng rồi. Muốn quan tâm cũng không đến lượt một người phụ nữ đang mang thai như Tiểu Thố phải lo, thật sự là tự tự chuốc lấy khổ mà.

Tiểu Thố nghe thế thì bất mãn, trừng Giản Chính Dương: “Em đang lo lắng thay anh đấy chứ.”

Nếu không phải anh chàng này cứ ra vẻ chảnh chọe, thì cô lo lắng vậy làm gì. Con trai không hiểu được phải quan tâm mẹ, ngược lại là con dâu lo lắng đủ điều, thật sự phải suy nghĩ lại đấy.

Giản Chính Dương bị Tiểu Thố trừng mắt là ỉu xìu ngay: “Được rồi, được rồi, trễ lắm rồi, mau ngủ đi.”

“Không ngủ được.”

“Nói dối, rõ ràng đã mệt rã rời rồi.”

“Nhưng chân em đau.” Bụng lớn hơn, Tiểu Thố cũng tròn lên một vòng, nhất là bây giờ, buổi tối khi đi ngủ đều là một cực hình, lúc nằm xuống thì không thoải mái, sau khi thiếp đi đến nửa đêm thường bị rút gân rồi đau đến tỉnh lại.

Cô ngủ không được ngon giấc, Giản Chính Dương cũng không ngủ ngon theo vì thấy thương cô. Giờ quầng thâm mắt còn đậm hơn cả Tiểu Thố, nghe Tiểu Thố nói chân mình đau thì ngồi xuống bên cạnh.

“Lại đây, anh xoa xoa cho em.”

“Vâng.” Có chồng chăm sóc, Tiểu Thố rất dễ chịu, yên tâm thoải mái hưởng thụ xoa bóp từ Giản Chính Dương, nghĩ thầm anh chàng này càng ngày càng tốt, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.

Thấy cô đã ngủ thiếp đi, Giản Chính Dương dùng lực nhẹ dần, chậm rãi buông ra, gần đây càng ngày càng tròn trịa. Trong mắt anh, cũng càng ngày càng có mị lực.

Anh muốn ngày nào Tiểu Thố cũng vui vẻ, nghĩ đến Cừu Tần âm thầm nói với mình. Mặc kệ chị mình gả cho Bạch Chính Nghĩa với mục đích gì, bà ấy sinh cho ông ta một đứa con gái là sự thật, nhưng Bạch Chính Nghĩa dùng danh nghĩa tình yêu đích thực để phản bội bà. Để cuối cùng khi chị gái của ông chết bên cạnh chỉ có một đứa trẻ vị thành niên, thực sự quá ghê tởm.

Cho dù ông ta không còn hi vọng gì với chị ấy, nhưng Tiếu Thố là đứa trẻ mà chị ông mang thai 10 tháng sinh ra. Trên người đứa bé này chảy một nửa dòng máu của ông ta, nếu như ông ta chỉ phản bội chị ấy, ông cũng không rảnh quan tâm làm gì, nhưng ông ta trực tiếp xem con gái của mình thành không khí. Chính là không thể tha thứ, Tiểu Thố chịu khổ nhiều năm như vậy, ông nhất định phải đòi lại công bằng cho hai mẹ con họ.

Sau khi Cừu Tần về Mỹ luôn bề bộn nhiều việc là vì phải tra cho rõ ràng bối cảnh của Bạch Chính Nghĩa. Ông sợ Tiểu Thố không buông được nên không nói cho cô, nhưng nhìn sự chấp nhất của Giản Chính Dương đối với Tiểu Thố, nên ông đã nói chuyện này với Giản Chính Dương. Mà sau khi Giản Chính Dương biết được Tiểu Thố luôn bị cha mình không coi ra gì, luôn cảm thấy bất bình thay cô. Hai người ăn nhịp với nhau, Giản Chính Dương lợi dụng kỹ thuật của mình tốt nên đã tra ra được lý dịch và bối cảnh của Bạch Chính Nghĩa. Đặc biệt trùng hợp là 5 năm trước Bạch Chính Nghĩa có mở một công ty chi nhánh ở Pháp, thế là Cừu Tần đã ra tay với chi nhánh ở nước Pháp đó, nếu nói bối cảnh ở nước Pháp, làm sao Bạch Chính Nghĩa so được với Cừu Tần. Chẳng mấy bao lâu công ty của ông ta đã làm ăn thua lỗ, cuối cùng không thể không dùng công việc trong công ty ở Pháp, tuyên bố phá sản.

Sau khi công ty ở Pháp phá sản, Bạch Chín Nghĩa chỉ xem chuyện này như thật bại trên thương trường, cũng không suy nghĩ gì nhiều. Ban đầu nhà ông ta cũng chỉ là một xí nghiệp nho nhỏ, trải qua nhiều năm phát triển mới từ từ mở rộng ra, chi nhánh ở Pháp là bước đầu tiên để ông ta vươn ra thế giới. Bỏ ra rất nhiều sức lực và tâm huyết, trải qua năm năm cố gắng mới từ từ phát triển ổn định, nhưng không ngờ đến cuối cùng lại thất bại trong gang tấc.

Sự thất bại của chi nhánh ở nước Pháp đã khiến 80% ban giám đốc trong công ty của Bạch Chín Nghĩa nhất trí quyết định, sau này, sẽ dốc toàn lực phát triển ở thị trường Trung Quốc.

Điều này khiến người đại diện phái cấp tiến như Bạch Chính Đình rất bất đắc dĩ, nhưng đây là quyết định do ban giám đốc thông qua. Dù Bạch Chính Nghĩa là chủ tịch cũng không có cách nào phản bác.

Ông ta không biết rằng, sau khi khiến chi nhánh công ty ở Pháp của ông ta sụp đổ. Cừu Tần biết được sau này ông ta sẽ dốc toàn lực phát triển trong nước, ông mới quyết định chuyển sự nghiệp của mình về nước phát triển.

Hoa Kiều về nước, không phải là chuyện gì hiếm lạ trong xã hội ngày nay, nhưng, đối với Cừu Tần đã ở nước ngoài mười mấy năm, ông chủ có căn cơ không tệ quay về phát triển, chính phủ nơi đây vẫn khá hoan nghênh.

Cho nên sau khi Cừu Tần về nước lập công ty, tốc độ phát triển chóng mặt, rất nhanh đã trở thành niềm ước ao của nhiều người.

Tập đoàn Cừu thị, có khá ít người mang họ này, tập đoàn Cừu thị phát triển rất nhanh. Nhưng trong mắt của Bạch Chính Nghĩa, nhìn thấy cái chữ Cừu này. Đầu tiên ông ta nghĩ đến Cừu Phương Phương, vợ trước của mình cũng họ Cừu. Chẳng qua vợ trước của mình đã chết nhiều năm, những năm này chỉ Tiểu Thố sống có một mình, cho nên ông ta không móc nối người của tập đoàn Cừu thị với Cừu Phương Phương. Chỉ là khi nhìn thấy tập đoàn Cừu thị không ngừng phát triển thì dấy lên tâm tư muốn hợp tác.

Xí nghiệp của Bạch Chính Nghĩa, lúc bấy giờ đã có lực ảnh hưởng nhất định, từ ngoài nhìn vào, Bạch Chính Nghĩa chủ động muốn hợp tác với Cừu thị là đang ném cành ô liu cho Cừu thị. Nhưng Bạch Chính Nghĩa nghĩ sâu hơn, những người quản lý của Tập đoàn Cừu thị còn không biết rõ được tên của chủ tịch, chứ đừng nói chi là ảnh chụp, mà tập đoàn Cừu thị phát triển mạnh như vậy, bối cảnh chỉ sợ không nhỏ. Tạo mối quan hệ với Cừu thị càng sớm, sau này khả năng có được lợi ích càng lớn.

Nên sau khi trải qua nhiều cố gắng, cuối cùng cũng gây dựng được mối quan hệ với Cừu thị, mà Cừu thị cũng không khiến cho ông ta thất vọng, cho ông ta một đơn hàng lớn có lãi mấy trăm triệu.

Quả nhiên là có bối cảnh lớn, cầm hợp đồng trong tay, Bạch Chính Nghĩa bật cười, lúc này mấy lão già kia còn có thể nói gì nữa, mấy trăm triệu này là lợi nhuận ròng đấy.

Hợp đồng mà tập đoàn Cừu thị cho ông ta, là để ông ta xưởng gia công của ông ta sản xuất sản phẩm kiểu mới. Đây là một hạng mục nghiên cứu của tập đoàn Cừu thị, bây giờ đã thành công và đang chuẩn bị sản xuất hàng loạt đưa ra thị trường, yêu cầu trong một tháng sẽ hoàn đơn.

Lợi nhuận của hợp đồng này rất cao, nhưng mà yêu cầu sản xuất và sản lượng cũng rất cao. Công ty của Bạch Chính nghĩa nuốt trọn, thật ra có chút quá sức. Nhưng dưới sự kích thích của lợi nhuận kếch xù, Bạch Chính Nghĩa kiên quyết một mình nuốt trọn miếng thịt mỡ này. Điều này khiến đám người muốn chia một chén canh hận đến nghiến lợi nhưng chẳng thể làm gì, dù sao cho người nào hợp đồng cũng là chuyện của Cừu thị.

Hợp đồng lớn như thế, Cừu thị muốn chiếm thị trường, đương nhiên sẽ yêu cầu đảm bảo chất lượng và giữ bí mật. Chỉ có nhà máy gia công trực thuộc Bạch chính Nghĩa mới được tham gia.

Bạch Chính Nghĩa ngẫm nghĩ, để các công nhân làm hai ca để hoàn thành sản phẩm này, có thể đảm bảo về mặt thời gian.

Bởi vậy sau khi nhận được đơn hàng thì vỗ ngực đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn và đảm bảo chất lượng. Nửa tháng đầu thì rất thuận lợi nhưng sau nửa tháng tăng ca cường độ cao liên tiếp, các công nhân viên bắt đầu chịu không nổi. Nhất là vì giữ tính bảo mật, Bạch Chính Nghĩa còn ra lệnh không cho bất kỳ ai ra vào xưởng gia công trong vòng một tháng. Làm việc ăn ở mỗi ngày đều ở cùng một chỗ.

Mặc dù ông ta đã tăng lương làm thêm, nhưng làm việc với cường độ cao như vậy, người làm bằng sắt cũng không chịu nổi. Quan trong là hình thức quản lý khép kín này khiến nhiều người bất mãn, phải biết rằng phần lớn những công nhân viên này đều là người đã có gia đình. Không phải ai cũng vì tiền mà không quan tâm đến bản thân và gia đình.

Sau khi làm việc với cường độ cao nửa tháng thì có nhân viên muốn xin nghỉ và về nhà.

Thấy thời gian xin nghỉ lâu như vậy, Bạch Chính Nghĩa sẽ cho bọn họ về nhà sao? Đương nhiên là không rồi.

Nhưng công nhân đã có ý muốn đi về rồi, mặc dù bị Bạch Chính Nghĩa mắng một trận thì bọn họ đều quay lại tiếp tục công việc. Nhưng rõ là hiệu suất không còn cao như trước nữa, mà hở ra một tý là sẽ làm ầm ĩ với cấp trên của mình, nếu còn làm cứng lên có thể sẽ đánh nhau.

Trong lúc nhất thời có nhiều vấn đề chồng chất lên nhau, điều khiến Bạch Chính Nghĩa điên tiết là càng ngày số lượng hàng không đạt càng nhiều. Nếu cứ tiếp tục như vậy đến lúc kết thúc hợp đồng sẽ không đủ số lượng quy định, mà một khi mình không hoàn thành được, đến lúc đó sẽ tính là làm trái hợp đồng, vậy số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng sẽ khiến cho ông ta phá sản mất.

Mà những công nhân kia lại đệ đơn từ chức liên tục, Bạch chính Nghĩa sắp phát điên chó cùng rứt giậu. Trực tiếp tìm đám công đồ đến đánh công nhân làm ầm ĩ lớn nhất, ngày nào cũng phái bảo vệ tuần tra khắp nơi, nếu người nào không làm việc chăm chỉ sẽ đánh người đó luôn.

Bạo lực như thế khiến công việc tạm thời được ổn định, Bạch Chính Nghĩa âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là ông ta không ngờ cách làm của mình lại càng chọc giận đám công nhân, bây giờ không bộc phát, chỉ là bình yên trước cơn bão mà thôi.

Mắt thấy kỳ hạn hợp đồng càng lúc càng gần, công nhân gia công còn đang tiếp tục làm việc. Nhưng cứ theo tốc độ này, chắc chắn sẽ không hoàn thành nhiệm vụ. Bạch Chính Nghĩa gấp đến mức ngủ không ngon giấc. Mỗi ngày đều có mặt ở xưởng gia công ít nhất 12 giờ, kể cả khi về nhà, dáng vẻ nổi nóng kia cũng ảnh hướng đến người nhà, nếu ai dám khuyên ông ta sẽ bị mắng một thôi một hồi.

Mà vợ của Bạch Chính Nghĩa – Trần Phương là người bị mắng nhiều nhất.

Dưới sự giám sát của Bạch Chính Nghĩa, sản phẩm cuối cùng được đóng gói trước mười hai giờ ngày hết hạn hợp đồng. Bạch Chính Nghĩa thở hắt ra, gần như chỉ cần ngã xuống đất là có thể ngủ một giấc thật ngon. Nhưng mà khi tập đoàn Cừu thị đến nghiệm thu, ông ta vẫn chưa thấy nhẹ nhõm, mười hai giờ, Cừu Tần dẫn người có liên quan đến nghiệm thu.

“Thì ra đây là Cừu tổng đại danh đỉnh đỉnh, hân hạnh hân hạnh.” Bạch Chính Nghĩa nghe nói chủ tịch Cừu thị tự đến đây thì khá giật mình. Phải biết rằng vào lúc ký hợp đồng, ông ta cũng chỉ được gặp mặt giám đốc mà thôi.

“Hân hạnh thì không dám nhận.” Cừu Tần cười cười nhìn Bạch Chính Nghĩa: “Nếu nói về danh tiếng, sao tôi bằng Bạch tổng được.”

Gần như là theo bản năng của thương nhân, Bạch Chính Nghĩa cảm thấy Cừu Tần không có ý tốt. Nhưng ngẫm lại mình đã hoàn thành đúng nghĩa vụ như đã quy định trên hợp đồng, mà mình với Cừu Tần lạiại không quen không biết. Nghĩ lại thì cũng không có gì đáng sợ, vậy nên vẫn cứ nhiệt tình, tự mình dẫn Cừu Tần đi nghiệm thu.

“Cừu tổng, việc lần này gấp thật đấy. Toàn bộ nhân viên của xưởng gia công chúng tôi phải làm quần quật cả tháng mới xong. Muốn kiếm một chút tiền đúng là không dễ dàng gì.”

“Bạch tổng cảm thấy chỉ kiếm lời có một chút thôi sao?” Cừu Tần lạnh lùng nói: “Những sản phẩm này là tài sản của tôi, đối với chất lượng của sản phẩm tôi cũng có yêu cầu rất nghiêm ngặt, nếu như làm sai, Bạch tổng chớ có trách tôi trở mặt.”

“Ha ha, sao có thể chứ, xưởng gia công của chúng tôi luôn tuân thủ nghiêm ngặt việc kiểu tra chất lượng, rất có danh tiếng trong ngành này, nếu Cừu tổng không tin thì có thể hỏi thăm một chút.”

“Việc này thì không cần, trước khi ký hợp đồng với Bạch tổng tôi đã nghe ngóng rồi, nếu như không ổn thì tôi đã không giao hợp đồng này cho các ông.” Cừu Tần vừa cười vừa nói.

“Ha ha, đúng vậy đúng vậy, chuyện này còn phải cảm ơn sự tín nhiệm của Cừu tổng.”

……

Hai người vừa nói chuyện vừa đi thẳng về phía trước, đến nhà kho để hàng, nhìn cái rương cao cao, Bạch Chính Nghĩa khá là tự đắc: “Đơn hàng này của Cừu tổngổng thật lớn, nhìn xem, tất cả đồ trong kho hàng này đều là trong đơn hàng của Cừu tổng.”

“Bạch tổng, mặc dù chúng ta trò chuyện vui vẻ, nhưng lúc nghiệm thu, tôi sẽ không nương tay. Nếu như không đạt được yêu cầu, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm đấy.” Cừu tồng cười như không cười nói.

“Ha ha, Cừu tổng yên tâm, tối rất có tự tin với xưởng gia công sản phẩm của mình.” Cho dù có vài chỗ không đúng tiêu chuẩn, chỉ cần tỉ lệ hợp lệ lên đến 99.5% thì ông ta không sợ. Bạch Chính Nghĩa tự tin mà cười cười, lần này ông ta kiểu tra chất lượng rất nghiêm ngặt, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

“Mấy người……” Cừu Tần nói với đám người đằng sau: “Tự mở mấy cái rương này kiểm nghiệm đi.”

“Vâng, Cừu tổng.”

Thì ra những người đi sau này đều là nhân viên kỹ thuật mà Cừu Tần mới đến.

Bạch Chính Nghĩa đang tràn đầu tự tin hoàn toàn không ngờ rằng, đây là một âm mưu lớn có mục đích nhằm vào ông ta. Cho nên lúc nhân viên Cừu Tần mang đến kiểu tra ra từng rương từng rương không hợp tiêu chuẩn, ông ta trợn tròn mắt.

“Không thể nào, rõ ràng tôi đã kiểm tra chất lượng rất gắt gao.”

“Chuyện này chỉ có thể nói, tiêu chuẩn kiểm tra chất lượng của Bạch tổng và của tôi không giống nhau.” Cừu Tần lộ ra vẻ giễu cợt. “Gần như rương nào cũng không hợp tiêu chuẩn, mà không phải là một hai ca, Bạch tổng, quy định trong hợp đồng của chúng ta, sẽ tính bình thường nếu sản phẩm không hợp lệ ở trong mức 0.05%. Nhưng bây giờ, tôi cũng không dám cam đoan sản phẩm không hợp lệ trong mức 0.5% nữa đấy.”

Bạch Chính Nghĩa choáng váng, không thể tin nên tự mình kiểm tra lại, không sai. Nhân viên kỹ thuật của Cừu Tần kiểm tra ra không hợp lệ, thậm chí người ngoài nghề nhìn vào cũng biết nữa, m* nó, những thứ này sao có thể trà trộn vào trong được chứ?

Ông ta hung hăng trừng mắt với cấp dưới của mình, đối phương bị dọa lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi không biết, chuyện này không liên quan đến tôi.”

Cừu Tần cong khóe môi: “Bạch tổng, bây giờ không phải là lúc ông truy cứu trách nhiệm cấp dưới của mình, mà là lúc nên thảo luận về hợp đồng của chúng ta.”

Trán Bạch Chính Nghĩa túa mồ hôi: “Cừu, Cừu tổng, chuyện này, chuyện tôi có thể giải thích. Chuyện đó, có thể là sai lần của nhân viên, làm ơn, mong ngài cho tôi thêm mấy ngày, tôi sẽ hoàn thành đơn hàng này.”

“Cái này thì không được.” Cừu Tần lắc đầu: “Tôi muốn nắm giữ cơ hội đưa ra thị trường, theo như tôi được thì mười ngày sau đối thủ của tôi sẽ cho ra sản phẩm cùng loại, ông nói xem, tôi có thể cho ông mấy ngày đây?”

“Ba ngày, ba ngày thôi.”

“Ông muốn tôi lấy hàng bên ông rồi cho lên kệ ngay luôn sao?” Cừu Tần giễu cợt: “Tôi muốn đem về công ty của mình lắp ráp lần cuối, ông cho rằng chỉ cần như thế này là được rồi sao? Nói thật cho ông biết, sản phẩm mà ông sản xuất chỉ là một bộ phận thôi, tôi còn có những công ty sản xuất bộ phận khác. Hôm nay là ngày thu sản phẩm, cuối cùng còn phải mang về tổng công ty để người của tôi tiến hành lắp ráp, bây giờ bởi vì chỗ ông xảy ra vấn đề, ông nói xem, tổng thất của tôi lớn bao nhiêu, người nào chịu trách nhiệm?

Hai giọt mồ hôi lạnh rơi xuống từ trán của Bạch Chính Nghĩa……

Mà vào lúc này, một nhân viên quản lý nhỏ vội vàng chạy tới: “Bạch tổng không xong, không xong rồi.”

Bạch Chính Nghĩa hốt hoảng hai chân như nhũn ra, nghe người chạy tới nói cái gì mà không xong, không nghĩ ngợi gì đã tát cho một cái: “Thằng khốn, ông đây đang tốt lắm, chỗ nào không xong chứ.”

Người bị đánh uất ức nhìn Bạch Chính Nghĩa: “Các công nhân gây náo loạn rồi.”

“Cái gì?” Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại đến làm Bạch Chính Nghĩa suýt ngã xuống đất.

“Không biết là ai truyền tới, nói công ty chúng ta ký một hợp đồng lớn với người ta. Tháng này tăng ca là do hợp đồng lớn đó, nếu như không giao sản phẩm đúng hạn, công ty sẽ phá sản. Sau đó không biết là ai nói sản phẩm lần này sẽ không thể bàn giao thuận lợi. Nên giờ các công nhân đang muốn ngài trả tiền lương, rất nhiều người đòi từ chức. Giờ đang xung đột với bảo vệ, ngài qua xem một chút đi.”

“Xem ra Bạch tổng bề bộn nhiều việc, đúng lúc tôi cũng bận rộn lắm.” Cừu Tần thản nhiên nói: “Nếu đã như vậy thì tôi đi trước, về chuyện làm trái với quy định trong hợp đồng, luật sư của tôi sẽ nói chuyện với ông.”

“Khoan đã, Cừu tổng, ngài cho tôi thêm ba ngày, không không, hai ngày là được rồi, tôi nhất định sẽ làm xong, sẽ giao sản phẩm đúng hạn.” Bạch Chính Nghĩa hoảng loạn, nếu như ra toà thật ông ta sẽ phá sản mất.

Nhân viên đến thông báo cho Bạch Chính Nghĩa choáng váng, nói như vậy, lời đồn là sự thật ư?

“Xin lỗi.” Cừu Tần khéo léo né bàn tay của Bạch Chính Nghĩa, xoay người đi ra ngoài.

Bạch Chính Nghĩa còn đang muốn kéo Cừu Tần thì bị người phía sau ông ngăn lại.

Cừu Tần đi ra khỏi nhà kho, không biết là nhân viên nào cầm đầu, mọi người vừa giằng co với bảo vệ vừa chạy tới chỗ Bạch Chính Nghĩa đòi tiền lương. Thấy thế, một người sau lưng Cừu Tần vội vàng nói.

“Cừu tổng, quá nhiều người dễ dàng xảy ra chuyện, chúng ta mau mau đi thôi.”

“Ừ.” Cừu Tần gật đầu, nhanh chóng rời khỏi đó dưới sự hộ tống của người nhà mình. Bởi vì không có người nhận ra ông, nên không có ai cản ông lại, còn Bạch Chính Nghĩa thảm rồi, ông ta chạy theo sau muốn gọi Cừu Tần thì bị công nhân của mình vây lại.

Một tháng làm việc vất vả khiến cảm xúc của mọi người lên đến đỉnh điểm. Lúc lời đồn phá sản bị truyền ra, mặc kệ tin tức này là thật hay giả. Việc đầu tiên bọn họ nghĩa đến là phải lấy bằng được số tiền mà mình vất vả làm ra, trong chớp mắt Bạch chính Nghĩa đã bị công nhân đang phẫn nộ vây kín.

“Mấu người đang làm cái trò gì đấy?” Bất đắc dĩ, Bạch Chính Nghĩa đành phải lấy cái danh chủ tịch ra: “Muốn làm phản đúng không, có tin tôi báo cảnh sát…..”

Ông ta vừa lấy điện thoại ra đã bị một công nhân cướp mất: “Chúng tôi không muốn tạo phản, chúng tôi chỉ đòi một lời giải thích.”

“Đúng đúng, đòi một lời giải thích.”

“Giải thích cái gì?” Bạch Chính Nghĩa bị người ta cướp mất điện thoại cũng không mất đi khí thế: “Có lúc nào tôi phát tiền lương ít hay chậm lương của các người chưa? Công ty lớn như vậy, nói phá sản là phá sản sao, các người không có đầu óc à. Có biết đơn hàng này giao thành công chúng ta sẽ kiếm được bao nhiêu tiền không, rốt cuộc là ai đã tung tin đồn. Đây là ác ý hãm hại, tôi tuyệt đối sẽ không buông ta cho người đó.”

Thấy ông ta tức giận như vậy, mấy nhân viên nhát gan bắt đầu im lặng.

Chẳng qua điều này không có nghĩa là sẽ hì dọa được tất cả mọi người, không biết ai trong đám người kêu một tiếng: “Vậy Bạch tổng, nhóm hàng này có thể khiến khách hàng vừa lòng chứ?”

Bạch Chính Nghĩa nghẹn lời, còn chưa kịp nói chuyện thì một người khác đã nói: “Mấy người vừa ra ngoài có phải là khách hàng không, sao bọn họ lại đi vậy? Có phải là do sản phẩm không được thông qua không?”

“Đúng vậy, có phải không có phải không?”

“Nếu như đã thông qua, vì sao bên kia không đưa xe tới?”

……

Có hai người trước tra hỏi, những người sau bỗng tỉnh ngộ, hỏi hết câu này đến câu khác, không xong rồi, nói như vậy, tin tức này là thật?

Lúc Bạch Chính Nghĩa đang nghĩ cách để phá vòng vây, một đám phóng viên không biết từ đâu xông tới. Chụp ảnh ‘tách tách’ còn thêm một đống câu hỏi khác, khung cảnh bỗng trở nên ồn ào ầm ĩ.

“Cút, cút hết đi……” Bạch Chính Nghĩa tức đến mức ngất đi……

Tiểu Thố nhận được điện thoại của Bạch Tiểu Vũ thì giật mình. Từ sau lần sinh nhật của Bạch Chính Nghĩa mà mình không về, ông ta cứ nổi giận với mình. Ngay cả hôn lễ của mình cũng không đến dự, nếu như không có cú điện thoại này, có lẽ cô đã quên mất ông ta.

“Alo.”

“Chị.” Giọng của Bạch Tiểu Vũ còn mang theo tiếng khóc.

Tiểu Thố kinh ngạc: “Sao vậy?”

“Cha, cha sắp không xong rồi.” Bạch Tiểu Vũ vừa khóc vừa nói được một câu đó rồi nói không nên lời nữa.

Đột nhiên nghe được tin tức này, cho dù Tiểu Tố tự nhận mình không có bao nhiêu tình cảm với Bạch Chính Nghĩa, cô vẫn cảm thấy sốc, thấy sắc mặt của cô không tốt, Giản Chính Dương chạy đến ngay.

“Vợ, sao vậy, điện thoại của ai?”

Thấy Giản Chính Dương căng thẳng nhìn mình, Tiểu Thố lắc đầu, cố gắng khiến cho mình bình tĩnh lại: “Chuyện gì xảy ra, nói rõ ràng.”

“Em cũng không biết, hình như là chuyện bên công ty của cha. Bây giờ bên ngoài đang lan truyền tin công ty của cha sắp phá sản, các công nhân viên đòi tiền lương của mình. Truyền thông cũng quấn lấy không tha, cha tức giận công tâm, nghe nói là bị xuất huyết não: “Chị, nếu như cha xảy ra chuyện, thì phải làm sao bây giờ?”

Từ nhỏ Bạch Tiểu Vũ đã được nuôi nấng như một hoàng từ, nổi tâm giống như một tờ giấy trắng. Gặp chuyện thế này, thấy mẹ mình hoang mang lo sợ, cậu lại không có chủ ý, người duy nhất mà cậu nghĩ đến là Tiểu Thố.”

“Không có công ty thì thôi, cần gì phải hoảng loạn đến vậy?”

“Chị.”

“Được rồi, bây giờ em đang ở đâu?”

“xxxxxx”

“Chị sang đó ngay đây.”

“Vâng ạ.” Nghe nói Tiểu Thố sẽ đến, Bạch Tiểu Vũ vui lên ngay.

Chỗ mà Bạch Tiểu Vũũ nói, là một huyện gần đây, khoảng cách không quá xa, chỉ cần lái xe hai giờ là tới. Tiểu Thố cúp điện thoại thì bảo Giản Chính Dương đưa mình tới đó.

“Em đến đó làm gì?” Giản Chính Dương rất không đồng ý: “Có lẽ ông ta chẳng muốn gặp em đâu.”

“Đi xem trước rồi tính.” Tâm trạng của Tiểu Thố rất phức tạp, không biết nên dùng biểu cảm gì để gặp Bạch Chính Nghĩa.

“Giờ bụng em đã lớn vậy rồi, đừng đi.”

“Em đã đồng ý với Bạch Tiểu Vũ.”

“Lại là Bạch Tiểu Vũ.” Giản Chính Dương nhíu mày, không hài lòng lắm với cậu em vợ này. Gặp chuyện gì cũng tìm chị gái cùng cha khác mẹ của mình, rõ ràng Tiểu Thố đâu có chào đón cậu ta.

Xem ra cần phải uốn nắn cậu ta một chút mới được.

Thấy anh không nói lời nào, Tiểu Thố giục anh lần nữa: “Mau đưa em đi?”

“Em muốn đi thật à?”

“Vâng.” Tiểu Thố gật gật đầu: “Nếu anh không đưa em đi thì em chỉ có thể đi một mình thôi.”

“Đừng, anh đưa em đi là được chứ gì?”

“Ha ha, em biết chồng của em tốt nhất mà.” Tiểu Thố cầm túi xách lên rồi hôn Giản Chính Dương một cái: “Chồng, chúng ta đi thôi.”

“Được.”

Thừa dịp Tiểu Thố không để ý, Giản Chính Dương gửi tin nhắn cho Cừu Tần. Nói cho biết giờ mình và Tiểu Thố sẽ đến bệnh viện xem Bạch Chính Nghĩa, Cừu Tần nhận được tin nhắn của Giản Chính Dương khi đang ngồi trong phòng làm việc của mình. Như có điều suy nghĩ, Tiểu Thố đối với Bạch Chính Nghĩa, sẽ chẳng có chút tình cha con nào đi. Nếu là thế, vậy khi cô biết mình và Giản Chính Dương hợp tác làm việc này, có tức giận không?

Trong mắt ông, Bạch Chính Nghĩa của bây giờ chẳng qua chỉ là con giun con dế. Chỉ cần mình nhấc tay là có thể chơi đùa ông ta đến chết, ông chẳng có chút tình nghĩa vào với Bạch Chính Nghĩa cả. Ông có thể chơi chết ông ta để ông ta chôn cùng em gái mình, nhưng ông không thể không cần nhắc đến Tiểu Thố. Nếu như Tiểu Thố có tình cảm với Bạch Chính Nghĩa, vậy thì ông phải xem suy nghĩ của Tiểu Thố.

Nghĩ nghĩ, ông quyết định nên thăm dò suy nghĩ của Tiểu Thố trước nên gọi điện thoại cho cô.

“Tiểu Thố.”

“Cậu.”

“Con đang ở đâu đó?”

“Trên xe ạ.”

Cừu Tần bị chặn họng thì thầm nghĩ: ‘đương nhiên là cậu biết con đang ở trên xe, cậu còn biết con đang muốn đi đâu nữa kìa. Cậu nghĩ con sẽ đáp kiểu con đang đi đâu, thế này thì cậu mới có lý do để hỏi câu tiếp theo chứ.’

Tính tình quá ngay thẳng cũng không phải là điều tốt, Cừu Tần bất đắc dĩ vỗ trán, chẳng biết phải làm sao: “Con không có ở nhà à, đang định đi đâu đấy, có phải là muốn tới thăm cậu không?”

Lúc khai trương công ty của Cừu Tần Tiểu Thố có đến một lần, ở đó một lát. Sau này vì dưỡng thai nên không đi ra ngoài, Cừu Tần rất muốn Tiểu Thố đến chơi. Nhưng lần nào Tiểu Thố đồng ý cũng không đến, giờ nghe hỏi thế này, Tiểu Thố cảm thấy áy náy lắm.

“Không phải, cậu, con đến huyện lân cận một chuyến.”

“Đến huyện lân cận làm gì, đi cùng Giản Chính Dương à? Con xem nó cũng thật là, sao dẫn theo con đang mang thai mà chạy loạn vậy chứ, đưa điện thoại cho nó, để cậu mắng nó cho.”

Tiểu Thố lắc đầu liên tục: “Là do con muốn đi, cậu đừng mắng anh ấy, chuyện này không liên quan đến anh ấy.”

Giản Chính Dương yêu thương cô bao nhiêu chính cô cũng thấy rõ, nếu như mình nhất định phải đi, cho dù Giản Chính Dương không đồng ý, nhưng cuối cùng cũng sẽ làm theo ý mình.

“Có chuyện gì vậy, sao con phải vác cái bụng lớn chạy lung tung.”

“Con đi xem cha con một chút.” Tiểu Thố không quá khó chịu: “Con nghe Bạch tiểu Vũ nói ông ta bị kích thích quá độ, hình như bị xuất huyết não, đang cấp cứu ở bệnh viện ạ.”

“Cha con bị xuất huyết não?” Cừu Tần không hổ là người đã lăn lộn mấy chục năm, muốn diễn trò với Tiểu Thố là quá dễ dàng, Tiểu Thố hoàn toàn không nhận ra.

“Chuyện gì xảy ra vậy, chả nhẽ trời cao có mắt dẫn sét đánh ông ta à?”

Tiểu Thố bất đắc dĩ: “Cậu ~”

Cô không biết Giản Chính Dương đang lén lút quan sát nét mặt của cô. Muốn nhìn xem cô có cảm giác gì đối với Bạch Chính Nghĩa, nếu như tình cảm không sâu, nhất định sẽ khiến cho Bạch Chính Nghĩa chết không có chỗ chôn.

“Được rồi, cậu chỉ nói đùa thôi.” Nghe Tiểu thố phản bác, Cừu Tần thu lại lời nói của mình: “Vừa nãy con cứ coi như không nghe thấy gì đi, nhưng Tiểu Thố à, cậu không có chút hảo cảm nào với cha con, con cũng đừng mong cậu sẽ đến nhìn ông ta.”

Biết cậu bất bình vì mẹ mình, Tiểu Thố không nói tốt gì thêm: “Con biết rồi cậu.”

“Ừ, tới nơi thì gọi điện cho cậu nhé.”

“Dạ.”

“Nếu đã đi thăm cha con rồi thì cũng phải đến thăm cậu đấy.” Cừu Tần đáng thương nói: “Ngày nào cậu cũng bận rộn muốn chết, mỗi ngày ba bữa cơm cũng không được ăn đúng giờ, thật là đáng thương mà.”

Nghe Cừu Tần giả bộ đáng thương với mình, suýt nữa thì Tiểu Thố đã bật cười. Ảnh hưởng tiêu cực từ cuộc gọi của Bạch Tiểu Vũ đã giảm đi kha khá: “Được rồi, sau này ngày nào con cũng gọi đến giám sát cậu ăn ba bữa cơm, hơn nữa sẽ cố gắng đến công ty của cậu để giám sát, có được không ạ?”

“Thế này thì tạm được, nhưng Tiểu Thố nói phải giữ lời đấy, nếu không cậu sẽ rất buồn đó.”

“Dạ dạ.”

“Vậy cậu cúp nhé.”

“Tạm biệt cậu.”

Thật là, ở trước mặt mình, càng ngày cậu càng giống như một đứa trẻ. Nhưng loại cảm giác này cũng không tệ lắm, Tiểu Thố đặt điện thoại xuống, mặt mũi tràn đầy ý cười, thấu Giản Chính Dương nhìn mình thì nói dỗi.

“Nhìn cái gì vậy, nghiêm túc lái xe đi, xe của anh còn đang chở vợ con anh đó, quan trọng lắm, có biết không hả?”

Giản Chính Dương gật đầu, vô cùng tập trung tinh thần, rất nghe lời: “Tuân lệnh, vợ, em nằm một lát đi, lúc đến nơi anh sẽ gọi em.”

“Nhanh lên.” Xe có dễ chịu đến đâu thì ngồi lâu cũng không thoải mái, đặc biệt là bụng lớn mà còn say xe, bình thường Tiểu Thố không thích đi ra ngoài cũng là vì lý do này.

“Em mà nôn thì anh xong đời rồi.”

“Đúng đúng.” Lái xe hơn hai tiếng đồng hồ mới tìm được bệnh viện mà Bạch tiểu Vũ nói. Kết quả là ở cổng bệnh viện có quá nhiều người, muốn chen cũng chen không lọt, cần phải khoa trương như vậy sao?

Tiểu Thố hơi líu lưỡi, nghe nói và đích thân đến hiện trường cảm giác không giống nhau chút nào. Nhiều người vây quanh như vậy là vì chuyện của Bạch Chính Nghĩa, khiến cô phải ước định tầm quan trọng của chuyện này trong lòng một lần nữa.

Tiểu Thố mang thai nên không dám chen lấn với đám người đó, cô ở trong xe gọi điện cho Bạch Tiểu Vũ hỏi tình huống như thế nào. Kết quả là còn đang trong phòng phẫu thuật.

Vừa nghe đến phòng cấp cứu, Tiểu Thố chống cự trong vô thức. Bạch Tiểu Vũ nghe Tiểu Thố nói bên ngoài nhiều người quá không vào được thì bảo cô chờ ở đấy.

Cúp điện thoại, Tiểu Thố nhìn Giản Chính Dương: “Chúng ta đợi một lát đi.”

“Ừ.” Giản Chính Dương nhíu mày nhìn đám người, anh tuyệt đối không đồng ý để Tiểu Thố chen chúc giữa đám người đó. Nếu như xảy ra chuyện gì, có mười Bạch Chính Nghĩa cũng không đủ bồi thường.

Bạch Tiểu Vũ đi ra từ một chỗ không thể tưởng tượng, rồi dẫn Tiểu Thố và Giản Chính Dương đi vào từ đường hầm bí mật đó, vừa đi vừa giải thích với cô.

“Bên ngoài có rất nhiều người nên em mới bắt đầu tìm một nơi có thể ra vào, nơi này là do em hỏi một dì quét dọn vệ sinh mới biết được, có phải là em rất thông minh không?”

Tiểu Thố: “……”

Mấy người thuận lợi đi vào bệnh viện, Bạch Tiểu Vũ dẫn theo Tiểu Thố và Giản Chính Dương đi về phía trước. Đến phòng giải phẫu, có hai người già và một người phụ nữ trung niên đang chờ ở đó, thấy Giản Chính Dương và Tiểu Thố xuất hiện thì rất kinh ngạc.

Người phụ nữ trung niên kia là mẹ của Bạch Tiểu Vũ, nhìn thấy Tiểu Thố, rõ ràng là không nhận ra: “Tiểu Vũ, đây là……”

Bạch Chính Nghĩa và Cừu Phương Phương đã ly hôn nhiều năm, cũng không tiếp xúc nhiều với Cừu Phương Phương. Ấn tượng của Trần Phương với Tiểu Thố chỉ ở lúc cô mới vài tuổi, là một đứa trẻ đáng yêu. Nhưng nói thế nào đi nữa, mình cũng là bên thứ 3 thượng vị, tóm lại sẽ không quan tâm đến con của vợ cũ của chồng. Cộng với việc giờ Tiểu Thố đang mang theo tròn lên một vòng, thật đúng là không nhận ra được.

“Ông bà nội, mẹ, đây là chị Tiểu Thố.”

Nhìn thấy mẹ của mình, đột nhiên Bạch Tiểu Vũ thấy hơi áy náy.

Ngược lại là Tiểu Thố, khi gặp lại Trần Phương và ông bà nội trên danh nghĩa của mình, cô khá bình tĩnh nhìn ba người một lát, gật đầu chào ba người sau đó nói với Bạch Tiểu Vũ.

“Chị không thích đứng ở đây, hơi đau đầu, lát nữa phẫu thuật xong thì gọi cho chị. Chị đến hành lang chờ.”

Tiểu Vũ gãi gãi đầu: “Dạ.”

Không ngờ sẽ nghe được Tiểu Thố nói như vậy, ông bà nội của Tiểu Thố vốn không có bao nhiêu tình cảm với cô càng không thích, cảm thấy đứa nhỏ này chẳng biết lễ phép gì cả.

Tiểu Vũ, ai bảo con nhiều chuyện.” Trần Phương tức giận hét lên với con trai. Đứa nhỏ này không biết chuyện gì đã xảy ra, từ nhỏ có chuyện gì cũng thích nói với Tiểu Thố, ngược lại chẳng bao giờ chịu nói gì với bà ta.

Bạch Tiểu Vũ bĩu môi: “Chị ấy có quyền được biết.”

Xem đi, người ta bài ngoại như thế, cô rõ ràng là một người ngoài. Đột nhiên Tiểu Thố cảm thấy mình tới đây là dư thừa, xoay người kéo Giản Chính Dương chuẩn bị đi.

Lúc này ông nội của Tiểu Thố với nói: “Đã tới rồi thì ngồi xuống đi.”

Tiểu Thố quay đầu nhìn ông nội xa lạ: “Con ra ngoài ngồi.”

“Sao, để cô ngồi ở đây mà cô còn cảm thấy oan ức?” Ông nội của Tiểu Thố nghiêm mặt.

“Không oan ức, là do con không thích ngồi ở đây.” Tiểu Thố lắc đầu: “Mẹ con bị bệnh rồi chết ở bệnh viện nên bình thường con tránh được thì sẽ tránh.”

Nghe Tiểu Thố nói vậy, ông nội của cô chỉ nhíu mày chứ không nói gì thêm.

Thấy thế, Tiểu Thố lạnh lừng xoay người, kéo Giản Chính Dương đi nhanh ra ngoài……

Đúng là Bạch Tiểu Vũ không biết Tiểu Thố có tật xấu này, nghe cô nói như vậy thì bỗng thấy áy náy. Sớm biết thế đã không gọi điện thoại cho Tiểu Thố, ông bà nội ở đây lại không nhận cô, mẹ thì không hoan nghênh, khiến cô vô duyên vô cớ chịu oan ức, thì cảm thấy tội lỗi vô cùng. Tức giận trước kia đã sớm tiêu tan.

Nhìn cửa phòng giải phẫu, Bạch Tiểu Vũ định đi qua chỗ Tiểu Thố thì bị Tần Phương kéo lại: “Cha con còn đang trong phòng giải phẫu, con đi tới đi lui làm gì, ngồi xuống cho mẹ.”

“Con đi xem chị một lát.” Bạch Tiểu Vũ chu chu môi.

“Thôi, để nó đi đi.” Ông nội của Tiểu Thố mở miệng, Trần Phương nhìn ông cụ rồi trừng con trai mình, không nói thêm gì nữa.

Không khí ngột ngạt trôi dạt trong hành lang, mùi bệnh viện cũng khó ngửi, Tiểu Thố và Giản Chính Dương ngồi ở lối đi bên cạnh cũng không dễ chịu gì. Nghĩ đến ánh mắt của Trần Phương và hai người kia, cô hối hận lần thứ n vì đã tới đây.

“Nếu không chúng ta đi thôi.” Cảm giác Tiểu Thố không thoải mái, Giản Chính Dương đề nghị.

Nếu không phải vì Tiểu Thố, còn lâu anh mới đến đây. Ngay khi nhìn thấy những người kia anh đã định quay đầu rời đi, quả nhiên là người một nhà đều đáng ghét như nhau. Vẫn may là Tiểu Thố không sống trong cái gia đình kia, nếu không có lẽ anh đã không gặp được Tiểu Thố.

Không ngờ chờ một lần là chờ hẳn ba tiếng, đèn phòng phẫu thuật vẫn chưa có dậu hiện tắt, nhìn đồng hồ, đã đến lúc phải ăn cơm. Giản Chính Dương kéo Tiểu Thố ra khỏi bệnh viện ăn cái gì đó, anh sẽ không vì người không quan trọng mà để Tiểu Thố chịu đói đâu.

Không ngờ hết lần này đến lần khác lại trùng hợp như vậy, lúc Tiểu Thố ra ngoài ăn rồi đi dạo chốc lát. Bạch Chính Nghĩa ra khỏi phòng phẫu thuật, không có gì nguy hiểm. Nghe Bạch Chính Nghĩa tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng mọi người đều thở phào. Lúc bác sĩ đẩy Bạch Chính Nghĩa vào phòng bệnh, nhưng không thấy bóng dáng của Tiểu Thố và Giản Chính Dương đâu, sắc mặt của ông bà nội Tiểu Thố lại không tốt.

Bạch Tiểu Vũ gọi điện cho Bạch Tiểu Thố trách móc nói: “Chị, hai người đang ở đâu vậy, ba phẫu thuật xong rồi, sao không thấy hai người vậy?”

“Chị đói bụng, đi ra ngoài ăn một lát.”

“Đến lúc nào rồi mà chị còn có tâm trạng đi ăn, em xin chị…..”

Cắt ngang lời trách cứ của Bạch Tiểu Vũ: “Ông ta sao rồi?”

“Tạm thời không nguy hiểm tính mạng.”

“Nếu đã vậy, thì chị đi đây.”

“Cái gì, đi ngay bây giờ luôn ạ?”

“Ừ.” Tiểu Thố cảm thấy mình có bệnh nên mới đến đây, cô thì là cái gì chứ. Chẳng qua chỉ là một người xa lạ mà thôi, không đợi Bạch Tiểu Vũ nói thêm gì nữa cô đã cúp điện thoại.

“Bọn nó đâu?” Bạch Tiểu Vũ bị cúp điện thoại, không ngờ rằng ông nội đang đứng đằng sau nên giật nảy mình.

“Người đâu?” Gặp Bạch Tiểu Vũ không nói lời nào, ông nội của Bạch Tiểu Vũ lại hỏi thêm lần nữa.

“Họ, bọn họ, ở bên ngoài.” Bạch Tiểu Vũ ấp a ấp úng: “Chị ấy là phụ nữ mang thai, cứ ở lại đây mãi thì không chịu nổi, nên ra ngoài hít thở chút không khí mới mẻ, một lát nữa sẽ lên đây.”

“Ờ.” Ông nội của Bạch Tiểu Vũ không nói gì nữa, quay người trở về phòng bệnh.

Thấy thế, Bạch Tiểu Vũ thở dài một hơi, vội vàng gửi tin nhắn cho Tiểu Thố, gửi số phòng bệnh của Bạch Chính Nghĩa cho cô, bảo cô chí ít hãy lên một lát rồi đi.

Vào thang máy, Tiểu Thố bất đắc dĩ nhìn cái bóng phản quang của mình, mình thật là, người ta đã không chào đón mình thì còn chạy tới làm gì, thật sự là ăn no rồi không có chuyện gì làm sao?
Bình Luận (0)
Comment