Bệnh Sủng

Chương 133

Giản Chính Dương chẹp miệng, vì Tiểu Thố không thể làm với mình nên anh bất mãn nói: “Không cần đi.”

“Chồng à.”

“Được.” Sau khi trầm ngâm trong chốc lát, Giản Chính Dương gật đầu.

Thấy anh đồng ý, Tiểu Thố lập tức liền cười nói: “Cảm ơn chồng nha.”

“Ừ.” Giản Chính Dương bình tĩnh tiếp nhận nụ hôn của Tiểu Thố.

Sáng hôm sau khi rời giường, bọn họ đưa hai đứa nhỏ đi đi học trước. Sau đó, họ lái xe về nhà. Tiểu Thố nhìn đồng hồ hỏi Giản Chính Dương: “Khi nào thì anh đi làm?”

“Anh không đi.”

“Hả?” Tiểu Thố kinh ngạc nhìn Giản Chính Dương hỏi tiếp: “Sao anh không đi?”

“Anh đưa em đi dạo phố.” Giản Chính Dương nhẹ nhàng nói.

“Không phải là công việc của anh ở công ty nhiều lắm hay sao?” Tiểu Thố vội vàng nói: “Anh đừng vì chuyện đưa em đi dạo phố mà bỏ bê công việc ở trong công ty, biết không?”

Giản Chính Dương nhàn nhạt nói: “Không quan trọng bằng em.”

“Em…” Tiểu Thố còn muốn nói tiếp câu gì đó, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Giản Chính Dương thì Tiểu Thố từ bỏ chuyện thuyết phục anh tiếp: “Công việc ở công ty quan trọng sao?”

“Không quan trọng.” Tiền đề là khi so sánh nó với Tiểu Thố.

Tiểu Thố vẫn tương đối hiểu Giản Chính Dương, nên khi nghe thấy anh nói như vậy, cô hơi không tin chỉ bình tĩnh nhìn anh.

“Đi thôi, còn không đi vào, trạm nơi này làm cái gì?” Rõ ràng là Giản Chính Dương không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này.

“Thật sự không quan trọng sao?”

“Không quan trọng.”

“Vậy được thôi.”

Cuối cùng, Giản Chính Dương vẫn đưa Tiểu Thố cùng đi dạo phố. Khi nhìn thấy Giản Chính Dương và Tiểu Thố cùng nhau xuất hiện, Đại Tây bĩu môi về phía Tiểu Thố: “Tiểu Thố, tối qua không phải là cháu nói hôm nay Tiểu Dương có việc bận hay sao?”

“Đúng vậy.” Tiểu Thố nhìn Giản Chính Dương một cái rồi cười nói: “Ai ngờ sáng nay anh ấy bảo rằng muốn đi cùng với cháu tới đây.”

“Tiểu Thố, cháu có phát hiện ra mức độ ỷ lại của Giản đối với con càng ngày càng nghiêm trọng hay không?” Đại Tây nhẹ nhàng nói ở bên tai Tiểu Thố.

“Có sao?”

“Đương nhiên.” Đại Tây là một phụ nữ ngoại quốc. Tuy rằng không có ngoại quốc nữ nhân mở ra, nhưng ở tính cách trung, vẫn tôn trọng tự do. Vậy nên, khi nhìn thấy hành trình mà Tiểu Thố và Giản Chính Dương đã trải qua cho đến hiện tại, bà thật sự hơi chướng mắt:

“Cháu không có lúc cảm thấy phiền hay sao? Nếu là mợ thì mợ đã sớm không chịu nổi rồi.”

“Cháu yêu anh ấy, mợ.” Tiểu Thố mỉm cười. Cô không phải thánh mẫu nên có đôi khi đương nhiên cô sẽ cảm thấy phiền. Nhưng tình yêu có thể bỏ qua tất cả mọi thứ. So với lúc trước, cô tình nguyện tiếp tục lối sinh hoạt như vậy.

“Tình yêu, Tiểu Thố, tình yêu của cháu thật vĩ đại.” Đại Tây dựng đứng ngón cái tay cái về phía Tiểu Thố: “Nếu là mợ thì cho dù yêu hay tình dục. Chưa qua được vài năm, mợ sẽ chịu không nổi mà yêu cầu chia tay ngay thôi.”

“Á…” Tiểu Thố không ngờ vậy mà Đại Tây sẽ nói như vậy.

“Tiểu Thố, hai đứa như vậy là không được.” Tình cảm giữa Đại Tây và Tiểu Thố trong những năm gần đây càng ngày càng tốt. Đây cũng không phải là lần đầu tiên mà bà lén nói với Tiểu Thố như vậy,

“Hai đứa cứ như vậy thì sớm hay muộn sẽ ra vấn đề thôi. Tuy rằng bây giờ cháu chưa gặp vấn đề gì nhưng điều này cũng không có nghĩa là mối quan hệ giữa tụi cháu không tồn tại vấn đề. Cháu xem, hai đứa cứ dính chặt lấy nhau như vậy, một chút riêng tư cũng không có hay một chút không Giản cũng không có. Tiểu Thố, cháu là người trong cuộc nên không nhìn thấy rõ, nhưng mợ lại thấy rõ rằng bây giờ, cháu cứ kìm nén mọi thứ ở trong lòng. Nhưng một khi ngày nào đó, sức chịu đựng của cháu bùng nổ thì đến lúc đó hai đứa… Mợ còn cảm thấy tụi cháu nên ngồi xuống bàn bạc thật ổn thỏa một chút, cháu yêu cầu sự tự do, cháu yêu cầu có không Giản riêng của mình. Tiểu Thố, cháu đi nói chuyện với nó đi.”

Tiểu Thố quay đầu lại nhìn Giản Chính Dương đang bước theo sau. Nếu anh biết bây giờ, Đại Tây đang nói gì với mình thì đại khái anh sẽ trực tiếp sẽ tách mình và Đại Tây ra.

“Mợ, cảm ơn mợ. Cháu sẽ suy xét đề nghị của mợ.”

Trên thực tế, không phải là cô chưa từng thử bàn bạc chuyện này với anh, nhưng mỗi lần như thế đều khiến cho phản ứng của anh rất lớn. Sau vài lần cố gắng, cô đã từ bỏ bàn bạc chuyện này với anh. Như bây giờ, thật sự không gì là không tốt cả.

Thấy trên gương mặt của Tiểu Thố cũng không có nhiều sự thật lòng muốn làm, Đại Tây đành phải bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Tính, không nói cái này, chúng ta đi dạo phố đi, hôm nay là vui vẻ nhật tử, không cần nói khác.”

“Ha ha…” Tiểu Thố cười gật đầu đáp: “Đi thôi, đúng rồi, mợ, Ada và anh bạn trai mới thế nào rồi?”

“Haiz, miễn bàn đến con bé kia đi. Tuần trước, nó lại thay một người bạn trai khác. Bây giờ, nó đang rất vui vẻ ở nước ngoài mà không muốn quay về Trung Quốc.” Đại Tây cảm thấy bất đắc dĩ đối với con gái:

“Hai chúng tôi cách nhau khá xa nên không thể quản lý được con bé ấy. Nó thật sự làm cho người khác phải đau đầu mà.”

“Em ấy thích tự do.”

“Chúng tôi đều thích tự do.” Đại Tây cười nói: “Đáng tiếc là con bé kia quá tự do. Bây giờ, chúng tôi lại cách nó khá xa nên con bé hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của chúng tôi rồi.”

“Em ấy đã trưởng thành nên sẽ có lý tưởng riêng của mình mà. Mợ, mợ đừng lo lắng nữa.”

“Mợ cũng chỉ có thể tự an ủi chính mình như vậy mà thôi.” Đại Tây nhún nhún vai.

Tiểu Thố và Đại Tây cùng nhau đi dạo khắp nơi, mỗi khi nhìn thấy mà thích thì sẽ mua ngay. Khoảng độ mười giờ, Giản Chính Dương nhận một cuộc gọi. Tiểu Thố quay đầu lại nhìn anh, nhưng anh lại chỉ dùng mấy từ “ừ”, “được”, “biết rồi” để tống cổ người gọi đến. Sau đó, anh cúp máy ngay.

“Là điện thoại của ai?”

Bình thường, Tiểu Thố sẽ không hỏi han Giản Chính Dương về những chuyện tương tự như vậy. Có điều, bởi vì vốn dĩ hôm nay Giản Chính Dương bảo rằng muốn đến công ty. Nhưng kết quả là vì đưa mình đi nên anh không đến công ty nên cô không thể không lo lắng rằng có phải công ty có chuyện gì chăng.

“Công ty.” Giản Chính Dương cũng không hề giấu giếm.

“Có phải là có chuyện gì hay không? Nếu không…”

“Không sao.” Giản chính nhất vẫn như cũ bình tĩnh.

“Tiểu Thố, cháu đến đây xem bộ quần áo này thế nào?” Trùng hợp là ngay lúc này, Đại Tây gọi Tiểu Thố.

“Cháu tới đây, mợ.”

Thấy vẻ mặt bình tĩnh của Giản Chính Dương, Tiểu Thố nghĩ chắc hẳn là sẽ không có chuyện gì đâu, cô tiến về phía Đại Tây.

Hai người tiếp tục đi dạo hơn một tiếng đồng hồ, Đại Tây đề nghị cả hai cùng đi làm tóc vào chiều nay. Tiểu Thố gật đầu, vì không muốn để bụng đói mà đi làm tóc nên hai người quyết định đi ăn một chút gì đó trước.

Mà ngay lúc này, điện thoại của Giản Chính Dương cứ cách vài phút là reo một lần. Đại Tây thấy thế liền hỏi: “Giản, có phải là cháu có việc bận hay không?”

“Không.” Giản Chính Dương cúp máy, đáp một cách ngắn gọn.

“Chính Dương, là công ty sao? Xem ra thật sự rất gấp, anh mau đi giải quyết công việc một chút đi.”

“Đúng vậy, có mợ ở đây, mợ bảo đảm sẽ bảo vệ con bé thật cẩn thận.” Đại Tây liên tục bảo đảm.

Giản Chính Dương vẫn không muốn đi. Tiểu Thố chẳng thể nhìn thêm nữa nên cô trực tiếp đuổi người. Nếu anh tiếp tục không đi thì cô sẽ nổi Giản ngay. Trong tâm trạng bất đắc dĩ, Giản Chính Dương không cam tâm tình nguyện đành phải đứng dậy mà rời đi. Trước khi đi, anh tỏ vẻ mình sẽ mau chóng xử lý xong công việc rồi quay về đi cùng với Tiểu Thố ngay thêm lần nữa.

“Ặc, thật sự chịu không nổi mà. Tiểu Thố, nó quá dính người.” Đại Tây lại bình luận thêm lần nữa.

Tiểu Thố cười nói: “Mợ, mợ đừng nói như vậy mà. Nếu để anh ấy nghe được thì anh ấy sẽ không vui đâu.”

“Mợ có vai vế cao hơn nên có quyền bàn luận về hạnh phúc của con.” Đại Tây cười nói: “Cho dù nó có không vui thì mợ cũng phải nói ra. Không nghe thấy thì không nghe thấy, nghe thấy được thì càng tốt.”

“Ha ha…”

Sau khi ăn cơm xong, Tiểu Thố và Đại Tây cầm chiến lợi phẩm đã mua được đến tiệm uốn tóc quen để làm tóc. Giản Chính Dương quay trở lại công ty, anh nhanh tay nhanh chân xử lý xong mọi công việc của mình. Bởi vì bị gọi đến công ty cho nên sắc mặt của anh không tốt lắm, toàn bộ nhân viên trong công ty cũng không dám nói chuyện lớn tiếng. Bởi vì lần này, bà Giản không có tới công ty nên mọi người suy đoán có phải là hai người bọn họ đang cải nhau hay không. Đặc biệt là vẻ mặt khó ở kia của ngài Giản càng làm cho không có bất kỳ ai dám trêu chọc anh.

Một đống hồ sơ lớn, bình thường nửa ngày mới có thể xử lý xong toàn bộ công việc, nhưng Giản Chính Dương chỉ cần dùng hai tiếng đồng hồ thì đã có thể vượt mức hoàn thành. Anh ném hồ sơ cho thư ký căn dặn: “Lần sau, nếu không việc gấp thì không được gọi cho tôi. Nếu không thì anh trở về nhà ăn bản thân đi.”

Bình thường, vẻ mặt của Giản Chính Dương không có quá nhiều thay đổi nhưng anh sẽ không thốt ra những lời nói tàn nhẫn như lúc này. Bây giờ, vậy mà anh lại nói những lời tàn nhẫn đối với mình, thư ký suýt chút nữa đã bị hù chết. Thư ký liên tục gật đầu đáp: “Vâng, thưa ông chủ.”

Anh lập tức có thể trông thấy Tiểu Thố. Theo từng bước chân tiến ra khỏi công ty, tâm trạng của Giản Chính Dương cũng trở nên vui sướng hơn một chút. Anh gọi cho Tiểu Thố và sau khi đã biết địa chỉ của cô, anh lập tức lái xe qua đó.

Khi tới tiệm uốn tóc, trùng hợp trông thấy một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai đang đích thân xoa bóp cho Tiểu Thố. Bàn tay kia đang đặt ở trên vai của Tiểu Thố tựa như là một sự khiêu khích. Giản Chính Dương lập tức liền cảm thấy một cơn hỏa bốc lên từ đáy lòng, anh quát:

“Buông cô ấy ra.”

Anh tiến lên liền kéo nam phục vụ xoa bóp kia ra rồi quát: “Khốn nạn, ai cho phép anh chạm vào cô ấy?”

Nghe thấy giọng nói của Giản Chính Dương, Tiểu Thố mở mắt ra rồi phát hiện phục vụ xoa bóp ở sau lưng mình đã thay đổi từ lúc nào. Cô giật mình nhìn anh ta hỏi: “Anh là ai? Người phục vụ xoa bóp của tôi đâu?”

Tiểu Thố không mở miệng còn ổn, nhưng một khi đã mở miệng thì ngay lập tức khiến cho cơn lửa Giản của Giản Chính Dương cháy mạnh hơn. Hóa ra, anh ta tự có chủ ý xoa bóp cho Tiểu Thố, như vậy anh ta chính là có ý đồ khác, anh tiếp tục quát:

“Khốn nạn.”

“A…”

Bên cạnh, có người sợ tới mức thét chói tai. Nam phục vụ xoa bóp kia cũng không phải là người ăn chay, chuyện đầu mình đột ngột bị đánh khiến anh ta chẳng thể phản ứng kịp. Thời điểm Giản Chính Dương tung cú đấm thứ hai, anh ta lập tức đánh trả ngay, tức thì hai người quần nhau một trận.

Nam phục vụ xoa bóp này là mới, tính cách anh ta tương đối trăng hoa lại vừa yêu thích mỹ nữ. Vậy nên khi nhìn thấy Tiểu Thố, anh ta lập tức nổi máu dê. Lúc Tiểu Thố đang nhắm mắt lại để hưởng thụ sự xoa bóp, anh ta liền tiến lên làm thay cho đồng nghiệp của mình. Trong khi đó, Tiểu Thố chỉ lo trò chuyện với Đại Tây nên cô cũng không hề chú ý tới việc người ở phía sau lưng mình đã đổi.

Mà nam phục vụ xoa bóp này cũng là một thanh niên đầy nhiệt huyết. Dưới ánh mắt chăm chú của mỹ nữ, anh ta chỉ nghĩ đến mặt mũi của mình nên đã sớm quên mất câu slogan “khách hàng chính là thượng đế”. Anh ta cảm thấy rất mất mặt ở trước mặt của Tiểu Thố, vì thế anh ta mới đánh nhau với Giản Chính Dương.

“A, dừng tay, mau dừng tay.”

Tuy rằng Giản Chính Dương đang mặc một bộ đồ thể dục được thiết kế đơn Giản, nhưng dáng người và khuôn mặt đẹp trai  kia vẫn làm anh không giống với người thường. Nhưng mà một người đàn ông như vậy, vậy mà anh lại đánh nhau với người khác. Chuyện này thật sự rất khó tin.

Thật vất vả mới có thể kéo hai người ra được, nhân viên tiệm uốn tóc bị dọa sợ rồi, mà Tiểu Thố cũng cảm thấy rất xấu hổ. Dù sao thì cũng là Giản Chính Dương ra tay trước, cô không khỏi trừng anh mà gắt: “Mọi thứ đang êm đẹp, anh nổi điên gì thế?”

Giản Chính Dương vừa nghe thấy đã nổi Giản ngay hỏi: “Vì sao em để cho đàn ông khác chạm vào mình cơ chứ?”

“Đây chính là một sự hiểu lầm.” Tiểu Thố lập tức giải thích: “Thật ra, người xoa bóp cho em là nữ. Em không biết bọn họ đổi người mà. Ông chủ, vì sao đổi nhân viên xoa bóp mà không thông báo cho tôi chứ?”

“Rất xin lỗi, cô Bạch.” Ông chủ lập tức xin lỗi: “Đây chính là lỗi lầm của chúng tôi. Nhưng nhân viên xoa bóp của chúng tôi rất chuyên nghiệp nên sẽ không có vấn đề hoặc không hề quấy rối đến cô đâu. Ngài này vừa tiến vào thì đã đánh người, có phải anh đã quá xúc động hay không?”

Nghe thấy ông chủ nói như vậy, Tiểu Thố lập tức cảm thấy xấu hổ. Cô cũng không thể bảo rằng tính ghen tuông của chồng mình rất lớn. Bình thường, anh tuyệt đối không để cho người đàn ông khác chạm vào cô.

Thời điểm bầu không khí trở nên căng thẳng, Đại Tây đứng dậy nói: “Đủ rồi, Tiểu Thố, chúng ta đi thôi.”

Thật là đủ mất mặt, Tiểu Thố liên tục gật đầu như giã tỏi. Tính tiền xong thì sau này, bọn họ cũng sẽ không tới đây nữa.

Sau khi đi ra ngoài, Giản Chính Dương vẫn còn đang hậm hực, vì cứ như vậy mà bỏ đi sẽ khó chịu. Thấy vậy, Đại Tây cau mày, nói chung là bà ấy cũng không đè nén những lời muốn nói ở trong lòng: “Giản, dục vọng chiếm hữu của cháu quá mạnh mẽ. Cháu vừa mới làm như vậy là không đúng. Cháu có biết cháu làm cho Tiểu Thố khó xử như thế nào không? Cháu nên sửa lại cái tính ấy đi.”
Bình Luận (0)
Comment