Bệnh Sủng

Chương 154

“Anh Bạch…” Tần Nguyệt Thăng là người đầu tiên lao về phía Bạch Tiểu Vũ, cả hai người nhanh chóng chơi thành một đoàn, Bạch Tiểu Vũ để cho Tiểu Thố cùng Giản Chính Dương đi vào, đồng thời gọi những người bên trong:

“Ông bà nội, ba, chị và anh rể tới rồi.”

Bạch Chính Nghĩa đã chuẩn bị xong bữa cơm lớn, chỉ chờ mấy người Tiểu Thố tới cửa mở tiệc, cho nên lúc Tiểu Thố và Giản Chính Dương đi vào phát hiện trên bàn đều là món ăn mình thích ăn, không khỏi có chút cảm động.

Nhìn hai người già ngồi trên sô pha, hơi không được tự nhiên một chút, cô không gọi ba Bạch Chính Nghĩa, tự nhiên cũng không gọi ông bà nội, nhưng mà, nếu đã quyết định hàn gắn lại quan hệ nên cô đương nhiên phải làm bước đầu tiên này, Tiểu Thố tiến lên một bước, chủ động lộ ra một nụ cười:

“Ông bà nội, ba, chúng con tới rồi.”

Giản Chính Dương đi theo bên cạnh Tiểu Thố, sau khi cô mở miệng cũng mở miệng vàng của mình.

“Ông bà nội, ba.”

“Ân.” Ánh mắt ông nội nhu hòa, là một ông lão chậm chạp, ông đã không còn sắc bén như lúc trước, chỉ hy vọng tâm tình hạnh phúc của con cháu mà thôi.

Bà nội luôn luôn trọng nam khinh nữ, nhưng mà nhìn con trai từ ngày hôm qua bắt đầu vui vẻ như vậy thì cũng không nói ra những lời làm cho mọi người khó chịu, nhưng mà thái độ cũng không phải rất nhiệt tình, chỉ là hơi hơi gật gật đầu mà thôi, có điều cái này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của Tiểu Thố.

Bạch Chính Nghĩa thì vô cùng kích động, trong điện thoại nghe Tiểu Thố gọi ba và mặt đối mặt nghe cô gọi ba là hai chuyện khác nhau, hơn nữa Giản Chính Dương bình thường khó mở miệng vàng cư nhiên cũng gọi mình là ba, không nhịn được cha vợ xem con rể, càng nhìn càng hài lòng.

“Được rồi, đến đây, ngồi, chuẩn bị mở tiệc.”

“Ba, đây là một chút hoa quả và thuốc bổ mà con mua.” Tiểu Thố vội vàng đưa đồ đạc trên tay lên.

“Tới thì tới thôi, mua cái gì chứ.” Mặt trắng Chính Nghĩa đều cười nghiêng ngả rồi.

Nhìn bộ dáng vui vẻ của ông ta, Tiểu Thố đột nhiên cảm thấy cũng rất vui vẻ, cười cười, ngữ khí càng thêm nhẹ nhàng: “Chỉ là một chút tâm ý, tiểu bối biếu cho trưởng bối cũng là chuyện nên làm.”

Nghe được lời này Bạch Chính Nghĩa vô cùng thoải mái: “Được rồi, ngồi xuống, đến đây, Chính Dương cũng ngồi đi, ta đi bày bát đũa.”

Tiếp nhận đồ đạc trong tay Tiểu Thố và Giản Chính Dương đặt ở một bên, Bạch Chính Nghĩa gọi mọi người lên món, lúc này Hạ Đóa cầm bát đũa từ phòng bếp đi ra: “Chú, không cần đâu ạ, cháu đến cầm.”

Hạ Đóa bởi vì quan hệ của Tiểu Thố mà không quen với bối trưởng nhà họ Bạch, nhưng dưới sự điều chỉnh của Bạch Tiểu Vũ, thỉnh thoảng cũng sẽ đến Bạch gia ăn một bữa cơm, công phu mặt mũi vẫn sẽ làm được. Đêm qua Tiểu Thố ở trong điện thoại sửa miệng, Bạch Chính Nghĩa nhất thời vui vẻ gọi điện thoại cho Bạch Tiểu Vũ, sau đó Hạ Đóa ngủ bên cạnh Bạch Tiểu Vũ tự nhiên cũng biết chuyện, vì thế hôm nay chủ động đề nghị cùng Bạch Tiểu Vũ đến nhà họ Bạch.

Nhìn thấy Hạ Đóa, ánh mắt Tiểu Thố lập tức thay đổi, tự nhiên rất nhiều: “Hạ Đóa thì ra cậu cũng ở đây.”

“Đó là, nơi nào có em, đương nhiên là có vợ tương lai của em.” Bạch Tiểu Vũ lập tức chạy tới bên cạnh Hạ Đóa để lấy lòng, nhận lấy bát đũa trên tay Hạ Đóa.

“Chị, chị xem bộ dáng Đóa Đóa, giống như một người vợ tốt và một người mẹ yêu thương không?”

“Giống.” Tiểu Thố cười tủm tỉm nhìn Hạ Đóa: “Khi nào thì thay sửa miệng a, Đóa Đóa?”

Hạ Đóa liếc mắt nhìn Tiểu Thố một cái, bởi vì hai người là bạn tốt, cho nên tự nhiên có chuyện bất đồng giữa em dâu và chị chồng: “Để cho mình đổi giọng còn không dễ, cho mình một bao lì xì lớn thì được.”

“Bao lì xì lớn bao nhiêu?”

“Hừ hừ, tốt nhất là lấy vô tận.”

“Cậu cũng quá tham lam rồi.” Tiểu Thố làm ra vẻ hối hận: “Nếu không đổi một cái khác.”

“Ta không sao cả.” Hạ Đóa nhún nhún vai, nhìn Bạch Tiểu Vũ: “em trai Bạch, em có muốn đổi một cái khác hay không?”

“Không cần.” Bạch Tiểu Vũ lập tức kiên định lắc đầu: “Vợ à em yên tâm, anh đối với trái tim của em là độc nhất vô nhị.”

“Ọe” Tiểu Tiểu Thố chưa nói gì, Tần Nguyệt Thăng một mình đỡ tường bên cạnh làm bộ nôn mửa, vẻ mặt buồn bực nhìn mấy người: “Các ngươi cũng không nên bắt nạt Tiểu Thiên Thiên tôi đây, đừng coi trọng tôi,ở trước mặt tôi bày ra dáng vẻ ân cần yêu thương có được hay không, quá ghê tởm rồi.”

“Tên nhóc thúi.” Hạ Đóa cùng Tiểu Thố đồng thời cùng lúc hét lên với cậu.

“Ha ha…” Mỉm cười nhìn mấy tiểu bối tương tác, Bạch Chính Nghĩa cảm thấy bầu không khí đặc biệt ấm áp cùng hạnh phúc như vậy.

Náo loạn trong chốc lát, mọi người cùng nhau vào bữa tiệc.

Bạch Tiểu Vũ gắp cho Tiểu Thố một cái đùi gà: “Chị, hôm nay chính ba là đầu bếp chính, em và Đóa Đóa chỉ là giúp một tay, mau nếm thử tay nghề của ba, mấy năm nay, tay nghề của ba tốt hơn rất nhiều nha, chị có phúc ăn rồi, đến đây, đùi gà cho chị.”

Tiểu Thố cười tiếp nhận, nhìn Bạch Chính Nghĩa: “Cảm ơn ba.”

“Tại sao cảm ơn ba a, không phải là em gắp cho chị sao?” Bạch Tiểu Vũ bất mãn thì thầm, gắp một cái đùi gà khác, ân cần bỏ vào trong chén Hạ Đóa: “Vợ yêu, cái đùi gà này cho em.”

Tần Nguyệt Thăng trông mong nhìn Bạch Tiểu Vũ đem một cái đùi gà khác bỏ vào trong bát của Hạ Đóa, không khỏi than thở, vì sao mọi người ở đây cũng không biết bảo vệ trẻ vị thành niên nha, vì sao không có ai thương cậu a, có phải cậu ở đây chỉ là để bị kích thích, quá đả thương người.

Có lẽ ánh mắt của cậu quá mức ai oán, Tiểu Thố và Hạ Đóa đồng thời gắp đùi gà trong bát đặt vào trong bát Tần Nguyệt Thăng: “Nguyệt Thăng, cái này cho cậu ăn a, không phải cậu thích ăn đùi gà sao?”

“Cám ơn chị dâu, cám ơn chị Hạ.” Tần Nguyệt Thăng lập tức đem hai cái đùi gà bỏ vào trong chén của mình, cảm động nhìn hai người: “Quả nhiên vẫn là các người thương em nhất, anh Bạch có người khác phái không có nhân tính, về sau em đều không thích anh nữa, hừ.”

Bạch Tiểu Vũ: “…”

“Ha ha…” Kỹ năng diễn xuất tên nhóc Tần Nguyệt Thăng này tương đối thâm hậu, thật sự đem sắc mặt nhàn nhạt ông bà nội đều bị chọc cười.

Thấy thế, Tiểu Thố lần lượt gắp một đũa thức ăn cho ông bà nội, còn có Bạch Chính Nghĩa gắp một đũa thức ăn: “Ông bà nội, ba, ăn đồ ăn.”

“Ừm, được.” Bạch Công Lý ngạc nhiên mừng rỡ vì Tiểu Thố gắp thức ăn cho mình ăn. Ông bà nhìn con trai vui vẻ như vậy, cũng mỉm cười ăn thức ăn Tiểu Thố gắp cho mình.

Một bữa cơm ăn vô cùng hài hòa, ăn cơm xong, Tiểu Thố và Hạ Đóa cùng nhau lên phòng nói chuyện phiếm, Giản Chính Dương cùng Bạch Tiểu Vũ cùng nhau dọn dẹp thức ăn thừa,Tần Nguyệt Thăng thì cùng mấy lão nhân nói chuyện phiếm, thằng nhóc này mặc kệ cùng ai cũng có thể kết thân, ông bà nội cũng vô cùng thích cậu, thở dài bảo có cháu chắt dễ thương như cậu thì tốt biết mấy.

“Tiểu Thố…”

Trong phòng, Hạ Đóa thay đổi vẻ cười hì hì lúc trước, có chút lo lắng nhìn Tiểu Thố.

“Làm sao vậy?” Tiểu Thố bị vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Đóa làm cho sửng sốt.

“Tiểu Thố, cậu coi mình là bạn bè sao?” Hạ Đóa khẩn trương nhìn Tiểu Thố.

“Dĩ nhiên rồi.”

“Vậy nếu như lựa chọn giữa mình và em trai cậu, cậu chọn ai?”

Nó phụ thuộc vào cái gì. Con thỏ nhỏ cảnh giác đáp lại, nhìn Hạ Du Nhiên, “Hai người đã xảy ra chuyện gì, anh ta làm gì có lỗi với cô hay sao mà cô không thích anh ta nữa?” Trước hết, hãy để tôi giúp bạn. ”

“Đây phải xem chuyện gì đã.” Tiểu Thố cảnh giác trả lời, nhìn Hạ Đóa: “Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, là em ấy làm chuyện gì có lỗi với cậu hay là cậu không thích em ấy nữa? Nói trước đi, mình giúp đỡ nói lý lẽ chứ không giúp đỡ người thân a.”

“Tình cảm của bọn mình không có vấn đề.” Hạ Đóa nhịn không được liếc mắt nhìn Tiểu Thố một cái, nha đầu thối này đang suy nghĩ cái gì, chỉ cần nhìn vẻ mặt của cô thì biết cô đang suy nghĩ tới chỗ tốt.

Vậy tại sao bạn lại hỏi tôi câu hỏi này một cách điên rồ? Tôi không muốn nghĩ về nó. Chỉ cần cho tôi biết những gì đã xảy ra, để tôi không phỏng đoán ngẫu nhiên. “Tiểu Thố bị khinh thường, bất mãn phản bác lại.” Ta, ta, ta có. ” ”

“Vậy tại sao cậu lại hỏi mình vấn đề thần kinh này, mình không muốn nghĩ lệch cũng không được nha, cậu trực tiếp nói cho mình biết đã xảy ra chuyện gì đi, để tôi đỡ phải đoán lung tung.” Tiểu Thố bị khinh bỉ, bất mãn phản bác lại.

“Mình, mình, mình có rồi.”

“Có gì?” Tiểu Thố bị vẻ mặt xấu hổ của Hạ Đóa làm kinh hãi, nhất thời không kịp phản ứng lại.

“Có em bé rồi.”

“Có em bé, hả, cậu nói cái gì, aaa…”

“Cậu đừng hét lên, mình buông cậu ra.” Che miệng Tiểu Thố, Hạ Đóa cảnh cáo.

“Được được.” Tiểu Thố nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ mình biết.

Lúc này Hạ Đóa mới buông cô ra, có chút buồn bực dựa vào phía sau ghế dựa.

Tiểu Thố kinh hỉ nhìn Hạ Đóa: “Cậu có em bé rồi sao?”

“Ừm…”

Vẻ mặt buồn rầu của Hạ Đóa rốt cục khiến Tiểu Thố từ trong vui mừng hoàn hồn, nhìn cô: “Cậu không muốn có con sao?”

“Mình chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ mang thai.” Trên thực tế Hạ Đóa cũng không rõ vì sao lại như vậy, bình thường cô và Bạch Tiểu Vũ ở cùng một chỗ đều sẽ dùng bao cao su, cho dù thỉnh thoảng không dùng, cô cũng sẽ uống thuốc, như thế nào lại mang thai được.

“Tiểu Vũ có biết cậu mang thai không?”

“Đương nhiên không biết, nếu anh ấy biết, còn không phải lập tức kéo mình đi đăng ký a.” Hạ Đóa buồn bực nhìn Tiểu Thố: “Mình chỉ nói cho một mình cậu biết, Tiểu Thố, bây giờ mình còn không biết nên làm cái gì, cậu đừng nói cho người khác biết được không, nếu không mình sẽ không làm bạn với cậu nữa.”

Sự uy hiếp trần trụi a, Tiểu Thố liên tục gật đầu: “Không có sự đồng ý của cậu mình tuyệt đối sẽ không nói lung tung.”

“Này còn tạm được.” Đóa cười thỏa mãn.

“Nhưng mà.” Tiểu Thố phức tạp nhìn Hạ Đóa: “Đây là kết tinh tình yêu của các cậu, tuy rằng cậu chưa từng nghĩ tới mang thai, nhưng nếu đã có thì đó chính là món quà ông trời tặng cho cậu, cậu nên yêu nó, nó là con của cậu, Hạ Đóa.”

Hạ Đóa vuốt bụng mình: “Mình sẽ không phải là một người mẹ tốt, mình không thích con cái, cũng không biết chăm sóc đứa trẻ.”

“Cậu sẽ không biết chăm sóc đứa trẻ không có quan hệ, Tiểu Vũ có thể chăm sóc, chỉ cần cậu yêu nó là được rồi.” Tiểu Thố hy vọng Bạch Tiểu Vũ và Hạ Đóa có thể hạnh phúc, nghĩ cũng không nghĩ tới đã muốn thuyết phục Hạ Đóa chấp nhận đứa nhỏ này.

“Tốt hơn hết là không nên thảo luận về vấn đề có nên có con hay không mà hãy nói về những lý do khiến cậu không thể chấp nhận có đứa nhỏ đi.”

“Lý do không thể chấp nhận có đứa nhỏ sao?” Hạ Đóa suy nghĩ một chút, có chút mê mang: “Hình như không có nguyên nhân gì, nếu có nguyên nhân thì thay đổi vóc dáng có tính hay không?”

“Vấn đề vóc dáng dễ giải quyết, cậu xem không phải mình đã sinh con sao, trước khi sinh con mình giống như một cây gậy trúc, sau khi sinh con trở nên đầy đặn hơn, cái khác không nói,chỉ riêng áo ngực đã lớn hơn một vòng, chồng mình so với trước kia yêu mình nhiều hơn, cho nên cậu hoàn toàn không cần lo lắng, mẹ chồng mình vẫn là bà chủ thẩm mỹ viện, vấn đề khôi phục vóc dáng sau khi sinh của cậu giao cho bọn mình, cam đoan sẽ có sức hấp dẫn như bây giờ.”

“Mình, mình còn chưa có ý định kết hôn, nếu Tiểu Vũ biết mình có con, mình sợ anh ấy sẽ lôi kéo mình đi kết hôn.”

“Vấn đề kết hôn dễ giải quyết, không muốn kết hôn thì không lấy, dù sao cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi, có hay không đều giống nhau, đứa nhỏ cậu sinh ra của cậu, độc thân vẫn độc thân như cũ. Mình cam đoan nếu Bạch Tiểu Vũ bức hôn cậu, mình nhất định đứng về phía cậu, cậu biết bình thường em ấy rất nghe lời mình, nhất định sẽ không làm cho cậu khó xử.”

“Mình không có kiên nhẫn, không biết chăm sóc đứa bé.”

“Không phải đều nói rồi sao, Tiểu Vũ sẽ chăm sóc, cậu đừng nhìn em ấy nhỏ tuổi so với cậu, lúc chăm sóc người khác rất cẩn thận, vạn nhất nếu cậu cảm thấy có một đứa bé không có thế giới hai người, cậu có thể giao cho ba mình. Nếu cậu không yên tâm, vậy giao cho mình cũng được, cậu nhớ nó thì đến thăm nó là rất tốt.” Dù sao trong nhà Giản Đình đi rồi, chỉ còn lại một mình Tần Nguyệt Thăng, các trưởng bối đều nói quá vắng vẻ, còn muốn mình sinh thêm một đứa, nếu như ôm một người làm sẵn trở về bọn họ nhất định sẽ rất vui, trong lòng Tiểu Thố tính toán như ý: “Còn có vấn đề gì khác không?”

Hạ Đóa suy nghĩ một chút, lắc đầu.

“Được rồi, nếu đã không có vấn đề nữa, vậy đứa nhỏ sinh ra sẽ không có vấn đề gì.” Tiểu Thố vỗ bàn tay một cái: “Chuyện này cứ giải quyết như vậy, có kết hôn hay không là tùy hai ngươi, đứa nhỏ sinh ra có nuôi hay không tùy cậu, cậu xem, không có vấn đề rồi.”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng Tiểu Thố thầm nghĩ, không cần bao lâu, chỉ cần ở cữ xong, cam đoan sẽ sinh ra tình mẫu tử đối với đứa nhỏ, rời cũng không thể rời khỏi nó, đến lúc đó mình muốn ôm chỉ sợ cô cũng sẽ không cho, người từng làm mẹ đều sẽ hiểu rõ phần tình mẫu tử này.

Hình như là không có vấn đề gì, Hạ Đóa suy nghĩ một chút, buồn bực nhìn Tiểu Thố: “Mình gọi cậu tới vốn là muốn cậu đưa ra ý kiến cho mình, mình không muốn sinh đứa bé này, nhưng bây giờ nghe lời cậu nói, sao lại thành tôi không thể không sinh rồi?”

“Đương nhiên, trong bụng cậu là gì của mình chứ, sau này nó phải gọi mình là cô nha, mình phải bảo vệ nó.” Tiểu Thố nghiêm túc gật gật đầu, nhìn Hạ Đóa,

“Tiểu Đóa, mà cho dù trong bụng cậu không phải là con của em trai mình, mình cũng hy vọng cậu có thể sinh nó ra. Thật sự làm một người mẹ, mình hy vọng có thể bảo vệ mỗi một sinh mệnh. Hơn nữa trước không nói đến đứa nhỏ này, chỉ nói cậu, phá thai đối với thân thể của cậu cũng có thương tổn rất lớn. Cậu không muốn sinh, chắc hẳn là có biện tránh thai, dưới tình huống như vậy cậu đều mang thai, chứng tỏ đứa nhỏ này nó có duyên với cậu, tuy rằng bây giờ bụng của cậu còn chưa lớn lên, nhưng ở trong bụng cậu đã có một sinh mệnh. Cậu là mẹ của nó, nó có thể cảm thấy sự tồn tại của cậu, tâm trạng của cậu, cũng sẽ ảnh hưởng đến nó, nếu nó cảm thấy cậu không thích nó, nó sẽ rất buồn.”

Hạ Đóa run tay lên, trên thực tế cô không cẩn thận phát hiện mình mang thai cũng chỉ chưa đầy một tuần, một tuần này cô vẫn luôn rối rắm có muốn đứa bé này hay không, vốn cô vẫn không muốn, nhưng lại cảm thấy đứa nhỏ này là của Bạch Tiểu Vũ, mấy năm nay ở chung, cô đối với Bạch Tiểu Vũ sớm đã không còn là tâm tư vui vẻ lúc ban đầu, mà là thật lòng thích cậu bé to xác vui vẻ lại săn sóc này, rõ ràng so với mình nhỏ hơn nhưng vẫn luôn là người chăm sóc mình, anh thiện lương, cô làm sao có thể không yêu?

Nếu như là con của người khác, cô có thể không chút do dự bỏ nó, nhưng hiện tại là Bạch Tiểu Vũ, cô lại luyến tiếc, từ nội tâm mà nói cô biết Bạch Tiểu Vũ thích đứa nhỏ, vẫn luôn muốn cùng mình kết hôn, nếu có hài tử, kết hôn cũng là chuyện đương nhiên. Nếu cô bỏ cô lo lắng anh sẽ khổ sở, càng sợ mất đi anh, nhưng mà trong lòng cô lại sợ sinh con, cô cũng không biết rốt cuộc mình đang rối rắm cái gì, vốn muốn hỏi ý kiến của Tiểu Thố, nhưng Tiểu Thố tuy rằng không nói rõ. Nhưng thái độ và mỗi một câu nói đều tiết lộ ý của chính mình, cô hy vọng cô sinh ra, hơn nữa chỉ có thể sinh ra.

Càng quá đáng chính là nghe Tiểu Thố nói, ý niệm không muốn sinh trong lòng Hạ Đóa đã không còn lại. Vào giờ khắc này, cô giống như thật sự cảm giác được trong bụng mình có một đứa bé đang cảm thụ hành động cùng lời nói của mình, như vậy cô càng không hạ quyết tâm được.

Rối rắm một chút, Hạ Đóa đột nhiên hiểu được, trong chuyện này mình muốn ý kiến của Tiểu Thố hoàn toàn là sai lầm, Tiểu Thố tuy rằng luôn mắng Bạch Tiểu Vũ, nhưng nội tâm lại cực kỳ bảo vệ, hiện tại tình huống như vậy, làm sao có thể đứng ở lập trường của mình vô điều kiện ủng hộ hành động của mình?

Thì ra Bạch Tiểu Thố một chút cũng không trắng, Hạ Đóa đột nhiên cảm thấy mình rơi vào cạm bẫy dịu dàng của Tiểu Thố, không khỏi oán hận nhìn cô, “Tiểu Thố, mình căm ghét cậu.”
Bình Luận (0)
Comment