Bệnh Sủng

Chương 43

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Thỏ tỉnh dậy từ trong giấc mộng, cô lay lay Giản Chính Dương đang nằm bên cạnh, “Chính Dương, dậy đi.”

Bị Tiểu Thỏ lay, Giản Chính Dương liền mở to mắt. Thấy cô đã đứng dậy, anh hỏi với vẻ nghi hoặc, “Em thức sớm như vậy làm gì?”

Tiểu Thỏ quay đầu, nhìn đôi mắt mê man xen lẫn vẻ ngơ ngác trên khuôn mặt đẹp trai, không hiểu sao cô càng nhìn càng thấy đẹp mắt, “Hôm nay chúng ta phải mua sắm rất nhiều thứ, anh mau xuống giường đi.”

Những thứ có thể hất đổ, Giản Chính Dương đã đập nát trong ngày hôm qua rồi, hôm nay phải đi mua đồ mới, đến tối còn tham gia bữa tiệc kia, cô lại không có quần áo đẹp, nhất định phải mua vài bộ mới được.

“Được rồi.” Nghe Tiểu Thỏ nói như vậy, Giản Chính Dương liền ngồi dậy.

“Nhanh lên một chút, em đi đánh răng trước.” Tiểu Thỏ cười tủm tỉm, hôn lên mặt anh một cái rồi bước nhanh vào toilet.

Vốn dĩ đang mất hứng, nào ngờ lại được Tiểu Thỏ hôn một cái, Giản Chính Dương chợt cảm thấy phấn chân hơn gấp trăm lần. Anh lập tức nhảy tưng lên, phóng thẳng vào toilet.

Tiểu Thỏ vừa mới bóp kem lên bàn chải đánh răng, Giản Chính Dương đã vọt vào, làm cô giật mình, “Sao anh vào đây mà không mặc đồ? Mau ra ngoài mặc đồ đi, điên quá rồi đấy.”

Đối với thói quen ngủ khỏa thân của anh, cô chỉ có thể tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Giản Chính Dương cười hì hì, ôm Tiểu Thỏ vào lòng, “Chỉ cho em xem thôi thì có sao đâu.”

Tiểu Thỏ, “...”

Thấy Tiểu Thỏ cạn lời đến mức không biết nói gì hơn, Giản Chính Dương cười khà khà, hai tay cứ mò mẫm trên lưng cô, “Nhưng mà như vậy thì anh chẳng khác nào chịu thiệt, không thì... em cũng cho anh xem đi.”

“Giản Chính Dương, dừng tay cho em.” Tiểu Thỏ vội vàng đẩy tay anh ra, đồng thời nghiêm mặt, “Mau mặc quần áo vào giùm em, tắm rửa sạch sẽ rồi làm bữa sáng, em đói bụng lắm.”

“Tuân lệnh, bà xã đại nhân.” Thấy cô lạnh mặt, Giản Chính Dương lập tức giơ tay đầu hàng.

“Ai là bà xã của anh?” Tiểu Thỏ hờn dỗi.

Thấy thế, Giản Chính Dương nhịn không được mà cúi người xuống, hôn Tiểu Thỏ một cái, không thèm để ý việc cô đẩy mình ra vì chưa đánh răng. Cuối cùng, không thể nhịn hơn được nữa, Tiểu Thỏ vừa thở hổn hển vừa đẩy mạnh anh ra khỏi toilet.

Sờ sờ PP trơn láng, Giản Chính Dương cười trộm như một con mèo ăn vụng. Mới vừa nãy thôi, anh khiến cả người Tiểu Thỏ không còn sức lực. Xem ra, anh quả là có sức hấp dẫn rất lớn, cô lại không có khả năng miễn dịch trước anh, đó là chuyện khiến anh cao hứng vô cùng.

*dương v*t

Trở về phòng, mặc tạm một bộ đồ vào người, rời khỏi phòng ngủ để nấu cháo. Anh cảm thấy mình giống như đã lâu rồi không có xuống giường, không cảm nhận được khẩu vị, tốt hơn hết nên nấu cháo.

Chờ Tiểu Thỏ sửa soạn xong xuôi, cháo của anh cũng đã được nấu chín. Anh tắt bếp, bảo cô chờ vài phút là có thể ăn, đặt món xào lên bàn ăn cơm rồi bước vào toilet, rửa mặt chải đầu.

Hai người ăn sáng xong, Tiểu Thỏ giành việc rửa chén, dọn dẹp nhà bếp, kế đó mới nắm tay Giản Chính Dương ra ngoài.

Sức hấp dẫn của Giản Chính Dương rất lớn. Hai người vừa bước ra cửa không bao lâu, tỉ lệ người quay đầu để ngắm nhìn đã lên tới 200%, khiến khuôn mặt Giản Chính Dương vốn đang hưng phấn trở nên đen thui như đáy nồi. Ngang qua một cửa hiệu mắt kính, anh kéo Tiểu Thỏ vào cùng, mua hai chiếc mắt kính cỡ lớn, mỗi người một chiếc, che đi hơn nửa khuôn mặt, Giản Chính Dương bớt bực bội hơn.

“Bảo bối, anh đeo như vậy có hung dữ quá không, có khiến em điên đảo hay không?” Giản Chính Dương soi gương, hỏi Tiểu Thỏ một câu tự kỷ.

Tiểu Thỏ đánh giá anh một cách nghiêm túc, “Hơi giống đại ca xã hội đen, em đang lo là liệu có nên cách xa anh một chút hay không.”

Giản Chính Dương đen mặt, “Anh là đại ca xã hội đen thì em là người phụ nữ của đại ca xã hội đen, cả đời này, em đừng hòng thoát khỏi anh.”

“Ể... không cần đâu, ngài người tốt, ngài đừng nói mình có quan hệ với xã hội đen chứ? Đại ca à, ngài giơ cao đánh khẽ, thả tôi đi đi. Tôi không có sắc cũng không có tài, bản thân lại vô đức, không xứng với ngài đâu.”

“Người xưa có câu, đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu, điều đó có nghĩa là hoa nhài xứng với phân trâu. Hoa nhài tôi đây không ghét bỏ cô, đừng có tự ti như vậy.”

“... Giản Chính Dương, anh nói em là phân trâu?”

“So sánh thôi.”

“Giản Chính Dương, anh đi chết đi!”

“Á! Có người muốn giết chồng mình kìa!”

“Đừng có chạy!”

...

Đi mua sắm, mua đồ mới dĩ nhiên rất cao hứng, nhưng khi nhìn thấy giá niêm yết trên các món hàng xa xỉ, Tiểu Thỏ cảm thấy lòng đau như cắt. Giản Chính Dương dẫn cô qua máy ATM ở ngân hàng để xem số dư trong tài khoản thẻ, cô liền cảm thấy sảng khoái, dễ chịu. Tuy rằng lúc còn đi học, cô rất giỏi môn tính toán, nhưng khi nhìn thấy một dãy đầy những con số không, đầu óc cô lại choáng váng, mắt hoa cả lên.

“Giản Chính Dương, anh làm cái gì mà kiếm được nhiều tiền như vậy?”

“... Người ta bảo anh làm gì thì anh làm đó.”

“Phạm pháp ư?”

“...”

“Không phải là cướp ngân hàng chứ?”

“...”

“Mẹ anh cho anh tiền tiêu vặt hàng tháng, hay là anh bỏ hết số tiền đó vào thẻ rồi nói là tiền do anh kiếm được?”

“...”

“Giản Chính Dương, tốt nhất thì anh nghiêm túc nói cho em biết số tiền này từ đâu mà có, bằng không, tuy rằng em tiêu xài, lòng em vẫn bất an lắm, thật đó.”

“Đều do anh kiếm được.”

“Anh kiếm bằng cách nào? Nói em biết đi, em cũng muốn kiếm.” Tiểu Thỏ giả vờ ghen tỵ, suốt ngày anh ngồi ngốc ở nhà, dựa vào cái gì mà kiếm tiền hơn cô được chứ?

“Người ta bảo anh làm gì thì anh làm đó. Nói đơn giản... anh là một hacker, thỉnh thoảng có người bảo anh viết chương trình, hoặc làm vài chuyện gì đó.” Giản Chính Dương giải thích,

“Nhưng đó là bí mật, ngay cả mẹ anh cũng không biết. Vì vậy... em đừng nói cho ai biết nha, hiểu không?”

“Thần bí như vậy, Giản Chính Dương, anh thật sự đã làm chuyện phạm pháp rồi hả?”

“Không có.”

“Được lắm, làm hacker, phải nói là cực giỏi! Em có thể bái anh làm thầy không?”

“Em hả? Bái anh làm thầy... vẫn là thôi đi.”

“Vì sao?”

“Anh sợ em không thể học thành nghề được, anh sẽ mất mặt lắm.”

“...”

“... Giản Chính Dương, anh đi chết đi!”
Bình Luận (0)
Comment